Chương 576: Quá hợp ý em
Ân Tầm
30/09/2019
Sau khi Mark quy thuận, Tưởng Ly cũng đồng thời "giải cứu" cô từ tay
Mark ra ngoài. Kết thúc sự quan tâm hoang đường của đôi bên, Phù Dung
những tưởng mọi chuyện cứ thế trôi qua, không ngờ cô lại thi thoảng nhìn thấy Mark. Ở xung quanh cô, lại không chủ động tiến lên, khi biết cô đã nhìn thấy mình thì lập tức chủ động quay đi hoặc né tránh.
Tình huống giống như hôm nay, thật ra trước đó Mark cũng từng giúp cô giải quyết không ít. Cô cũng chuyển dần từ sự sợ hãi anh ban đầu sang thái độ dám cùng anh lớn tiếng. Cũng có thể vì đã quen với thân phận bà chủ của Hoàng Thiên, nên cô nói chuyện cũng có sức mạnh hơn nhiều.
Cô hỏi Mark vì sao cứ luôn đi theo mình, Mark liền đưa ra một lý do: Em là cô gái của anh.
Chỉ một lý do như vậy, cho đến tận bây giờ.
Tưởng Tiểu Thiên nhìn điệu bộ của Phù Dung, lập tức đưa ly rượu ra trước mặt cô: "Đừng đừng đừng bà chủ Du, chị tuyệt đối đừng trở mặt. Trước khi đi, Tưởng gia đã dặn dò chúng em rồi, chọc ghẹo ai cũng không được chọc ghẹo bà chủ Du. Hơn nữa, chị mà không vui một cái, mấy anh em chúng em không vào nổi Hoàng Thiên, cũng làm gì có chỗ mà uống rượu chứ, chị lo nghĩ nhiều rồi."
Từ ngày cùng anh Ngũ quản lý Hoàng Thiên, Phù Dung đã thay đổi nghệ danh trước kia thành tên thật Du Thanh Đan, nhưng có lúc mọi người chẳng thể nhớ nổi, thi thoảng vẫn gọi cô là Phù Dung như trước, đổi lại cái lườm nguýt của cô và sự trừng phạt không cho người đó vào trong Hoàng Thiên. Chỉ có mình Mark, biết rõ tên thật của cô nhưng vẫn gọi cô là Phù Dung.
Giống như lúc này đây, còn chưa đợi Phù Dung giơ tay ra đón ly rượu, Mark đã chặn lại: "Dạ dày của Thanh Đan không tốt, không uống được rượu."
Tưởng Tiểu Thiên nhìn Mark rồi quay đầu nhìn Ấn Túc Bạch và mọi người ngồi trên ghế, không nhịn được, cả đám lại phá lên cười.
Cười đến nỗi Phù Dung vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô quay lại trừng mắt với Mark: "Tôi không là gì của anh hết! Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi!"
Mark sững người: "Sao lại không là gì?"
"Sao lại là gì?"
Mark cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh từng ngủ với em, em chính là cô gái của anh."
Ấn Túc Bạch ngồi trên ghế quát to một tiếng: "Nói hay lắm, chính là đàn ông!"
Những người khác đồng loạt vỗ tay hùa theo.
Phù Dung chưa từng nghĩ anh sẽ nói như vậy, cũng ngẩn ra một lúc. Một lúc lâu sau khi phản ứng lại, cô vớ lấy một chiếc đệm lưng trên ghế đập vào khuôn mặt ngồi xem kịch của Tưởng Tiểu Thiên, buông một câu: "Mấy người một tuần tới đừng có đặt chân vào Hoàng Thiên!"
Sau khi Phù Dung đi khỏi, Ấn Túc Bạch mỉm cười nói với Mark: "Vừa phải thôi, đừng để tâm trạng mất cân bằng. Thân phận trước kia của Phù Dung tuy nói ra không dễ nghe nhưng bây giờ đang ngày một tốt đẹp hơn, là một cô gái biết tự phấn đấu. Cậu ấy à, cũng đừng nghĩ con gái người ta quá tùy tiện, bên ngoài còn nhiều cô lắm!"
Mark ngồi phịch xuống bên cạnh, uống cạn ly rượu trước đó Tưởng Tiểu Thiên đưa cho Phù Dung, rồi đặt ly xuống: "Tôi không hề nghĩ cô ấy là người tùy tiện, tôi thật sự thích cô ấy!"
Tất cả đều sững sờ.
Mãi một lúc sau, Tưởng Tiểu Thiên mới bất thình lình nấc cụt một cái, nói một câu: "Hay lắm!"
***
Tưởng Ly cảm thấy có lúc duyên phận trời ban thật là kỳ diệu.
Tòa kiến trúc to lớn của trụ sở chính Lục Môn, tòa nào tòa nấy gần như đều chạm đến mây xanh nhưng lại cách xa khu vực hoàng kim xa hoa, giống như một cao thủ ẩn mình giữa giang hồ, né tránh phồn hoa nhưng lại sáng tạo nên những phồn hoa mà người khác chỉ có thể ngước nhìn, không thể chạm đến.
Là phong cách thống nhất của Lục Môn, không kiêu ngạo cũng không lộ liễu, nhưng không ai có thể tảng lờ sự tồn tại của nó. Thậm chí một chút động tĩnh của nó cũng có thể khiến thế giới bên ngoài nhanh chóng cảm nhận được. Bởi vì Lục Môn sở hữu quá nhiều sản nghiệp, nhiều đến mức cho dù chỉ động chạm nhẹ vào đầu mút dây thần kinh cũng có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm.
Mảnh đất này của Lục Môn, thật ra Tưởng Ly từng nhìn thấy. Lúc cô du học, đã từng đi ngang qua khu vực xa hoa nhưng có vẻ lại kín đáo này. Chỉ là cô không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình lại có duyên phận với nơi ấy, hơn nữa còn sắp trở thành vợ của người đàn ông chuẩn bị bước lên chiếc ghế quyền lực.
Liên quan đến việc có theo Lục Đông Thâm quay về Lục Môn hay không, thật ra Tưởng Ly đã có tính toán. Trước khi Tần Tô gặp chuyện, cô muốn dỗ Lục Đông Thâm quay về, còn mình viện cớ trở về Thương Lăng.
Nếu Vong ưu tán đã nằm trong tay cô, thì việc tìm Huyền thạch là việc chắc chắn, cho dù chuyến đi tới sa mạc nguy hiểm trùng trùng cô cũng chấp nhận, chỉ cần Huyền thạch vẫn còn tồn tại trên thế giới này.
Nhưng Tần Tô đã gặp chuyện.
Sau đêm Lục Đông Thâm hoan ái gần như trong một sự phát tiết, anh ôm chặt lấy cô, nói với cô: Bé con, theo anh về đi, ở bên anh.
Một câu "ở bên anh" đã tiết lộ sự cô đơn tận đáy lòng Lục Đông Thâm. Cho dù bây giờ nhớ lại câu nói này của Lục Đông Thâm, trái tim Tưởng Ly vẫn dấy lên từng cơn đau nhói. Sống ở trên cao phải chịu đựng khắc nghiệt, Lục Đông Thâm là người cô độc. Có lẽ bao lâu nay anh đang nhẫn nhịn sự cô độc, thậm chí là quen với nó, nhưng sự ra đi của Tần Tô là đòn đánh cuối cùng khiến anh ngã gục.
Cô không đành lòng để anh tiếp tục một mình, nên gật đầu đồng ý.
Anh hơi ngước mặt lên, khẽ hỏi cô: "Em có rời xa anh không?"
Tưởng Ly lắc đầu.
Anh có vẻ như không chắc chắn, lại tiếp tục hỏi: "Thật không? Dù là lúc nào cũng không rời xa anh?"
Tưởng Ly vòng tay ôm chặt cổ anh, chân thành nói với anh: "Phải, dù là lúc nào em cũng sẽ không rời xa anh, chúng ta sắp làm đám cưới rồi, không phải sao?"
Lúc đó đêm khuya, rèm cửa của khách sạn chưa kéo vào, ánh trăng bàng bạc hắt cả vào trong, hắt vào đáy mắt sâu hút của anh, giống như một bầu trời không đáy, bộc lộ toàn bộ mọi áy náy và khó xử của anh.
Anh hôn cô, lẩm bẩm: "Anh muốn cưới em, nằm mơ cũng muốn, nhưng bây giờ... Bé con, anh thật sự sợ sẽ phải để em thiệt thòi."
Cô ngẩng đầu, chủ động hôn lại anh, cuối cùng cắn mạnh lên môi anh. Anh đau đớn, nhìn cô khó hiểu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Lục Đông Thâm, một đám cưới chẳng thể hiện được điều gì, em muốn anh đối xử tốt với em trọn đời trọn kiếp. Cả đời này, anh phải dành mọi tâm tư cho em, anh hiểu không?"
Người thân qua đời, không thể lập tức làm đám cưới, Lục Đông Thâm không thể làm được chuyện này, hơn nữa cô cũng không thể thanh thản đứng trên thảm đỏ.
Trong ánh mắt Lục Đông Thâm có sự thương xót dành cho cô, anh hứa với cô: "Đăng ký kết hôn trước, đám cưới chắc chắn sẽ bù cho em."
Cô ôm chặt anh: "Quá hợp ý em."
Sự trở lại của Lục Đông Thâm nghiễm nhiên như một quả ngư lôi dưới lòng biển sâu, làm nổ tung mặt nước vốn đang phẳng lặng, gần như khiến trời long đất lở. Còn tin tức Tần Tô qua đời cũng theo sự quay về của anh được công bố với mọi người, nhất thời khiến Lục Môn một lần nữa rơi vào phong ba.
Tưởng Ly không tới tổng bộ Lục Môn, vừa đến nơi cô đã được Lục Đông Thâm đưa về biệt thự, biệt thự của anh.
Diện tích lớn đến tặc lưỡi, phòng sạch sẽ đến tặc lưỡi, vào nhà cũng phải tặc lưỡi vì không có hơi thở cuộc sống.
Nó giống một cung điện xa hoa, nói chuyện cũng còn âm vọng. Qua cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa vô cùng vô tận. Hoa cỏ đúng là đáng quý, có điều... Tưởng Ly cứ nghĩ mình nhìn thấy một vườn hoa giả, luôn cảm thấy đẹp thì đẹp đấy nhưng lại thiếu chút gì.
Đến khi đứng giữa nơi đó, cô mới chợt nhận ra, không có chim, không côn trùng, ngồi tách cỏ ra cũng còn chẳng thấy bóng con kiến nào.
Trong biệt thự có quản gia, Tưởng Ly biết thật ra căn biệt thự này có không ít người, bằng không từ trên xuống dưới sao có thể sạch sẽ, gọn gàng như vậy. Khi hỏi đến thì quản gia nói: Mỗi lần anh Lục ở đều thích yên tĩnh sợ ồn ào, vì vậy mỗi lần anh ấy tới, người làm cũng cố gắng không xuất hiện.
Tưởng Ly nhạy bén nắm chặt được chữ "tới". Thấy thế, quản gia cũng giải thích cho cô: Anh Lục đa phần đều ở lại công ty ạ.
Cô hiểu rồi.
Khi hỏi tới tình trạng của vườn hoa, quản gia nói: "Anh Lục mắc bệnh sạch sẽ, trong vườn hoa có chim hót, có côn trùng anh ấy đều không thích."
Tưởng Ly cảm thán, ngày trước Lục Đông Thâm làm sao mà sống nổi vậy trời.
Tình huống giống như hôm nay, thật ra trước đó Mark cũng từng giúp cô giải quyết không ít. Cô cũng chuyển dần từ sự sợ hãi anh ban đầu sang thái độ dám cùng anh lớn tiếng. Cũng có thể vì đã quen với thân phận bà chủ của Hoàng Thiên, nên cô nói chuyện cũng có sức mạnh hơn nhiều.
Cô hỏi Mark vì sao cứ luôn đi theo mình, Mark liền đưa ra một lý do: Em là cô gái của anh.
Chỉ một lý do như vậy, cho đến tận bây giờ.
Tưởng Tiểu Thiên nhìn điệu bộ của Phù Dung, lập tức đưa ly rượu ra trước mặt cô: "Đừng đừng đừng bà chủ Du, chị tuyệt đối đừng trở mặt. Trước khi đi, Tưởng gia đã dặn dò chúng em rồi, chọc ghẹo ai cũng không được chọc ghẹo bà chủ Du. Hơn nữa, chị mà không vui một cái, mấy anh em chúng em không vào nổi Hoàng Thiên, cũng làm gì có chỗ mà uống rượu chứ, chị lo nghĩ nhiều rồi."
Từ ngày cùng anh Ngũ quản lý Hoàng Thiên, Phù Dung đã thay đổi nghệ danh trước kia thành tên thật Du Thanh Đan, nhưng có lúc mọi người chẳng thể nhớ nổi, thi thoảng vẫn gọi cô là Phù Dung như trước, đổi lại cái lườm nguýt của cô và sự trừng phạt không cho người đó vào trong Hoàng Thiên. Chỉ có mình Mark, biết rõ tên thật của cô nhưng vẫn gọi cô là Phù Dung.
Giống như lúc này đây, còn chưa đợi Phù Dung giơ tay ra đón ly rượu, Mark đã chặn lại: "Dạ dày của Thanh Đan không tốt, không uống được rượu."
Tưởng Tiểu Thiên nhìn Mark rồi quay đầu nhìn Ấn Túc Bạch và mọi người ngồi trên ghế, không nhịn được, cả đám lại phá lên cười.
Cười đến nỗi Phù Dung vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô quay lại trừng mắt với Mark: "Tôi không là gì của anh hết! Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi!"
Mark sững người: "Sao lại không là gì?"
"Sao lại là gì?"
Mark cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh từng ngủ với em, em chính là cô gái của anh."
Ấn Túc Bạch ngồi trên ghế quát to một tiếng: "Nói hay lắm, chính là đàn ông!"
Những người khác đồng loạt vỗ tay hùa theo.
Phù Dung chưa từng nghĩ anh sẽ nói như vậy, cũng ngẩn ra một lúc. Một lúc lâu sau khi phản ứng lại, cô vớ lấy một chiếc đệm lưng trên ghế đập vào khuôn mặt ngồi xem kịch của Tưởng Tiểu Thiên, buông một câu: "Mấy người một tuần tới đừng có đặt chân vào Hoàng Thiên!"
Sau khi Phù Dung đi khỏi, Ấn Túc Bạch mỉm cười nói với Mark: "Vừa phải thôi, đừng để tâm trạng mất cân bằng. Thân phận trước kia của Phù Dung tuy nói ra không dễ nghe nhưng bây giờ đang ngày một tốt đẹp hơn, là một cô gái biết tự phấn đấu. Cậu ấy à, cũng đừng nghĩ con gái người ta quá tùy tiện, bên ngoài còn nhiều cô lắm!"
Mark ngồi phịch xuống bên cạnh, uống cạn ly rượu trước đó Tưởng Tiểu Thiên đưa cho Phù Dung, rồi đặt ly xuống: "Tôi không hề nghĩ cô ấy là người tùy tiện, tôi thật sự thích cô ấy!"
Tất cả đều sững sờ.
Mãi một lúc sau, Tưởng Tiểu Thiên mới bất thình lình nấc cụt một cái, nói một câu: "Hay lắm!"
***
Tưởng Ly cảm thấy có lúc duyên phận trời ban thật là kỳ diệu.
Tòa kiến trúc to lớn của trụ sở chính Lục Môn, tòa nào tòa nấy gần như đều chạm đến mây xanh nhưng lại cách xa khu vực hoàng kim xa hoa, giống như một cao thủ ẩn mình giữa giang hồ, né tránh phồn hoa nhưng lại sáng tạo nên những phồn hoa mà người khác chỉ có thể ngước nhìn, không thể chạm đến.
Là phong cách thống nhất của Lục Môn, không kiêu ngạo cũng không lộ liễu, nhưng không ai có thể tảng lờ sự tồn tại của nó. Thậm chí một chút động tĩnh của nó cũng có thể khiến thế giới bên ngoài nhanh chóng cảm nhận được. Bởi vì Lục Môn sở hữu quá nhiều sản nghiệp, nhiều đến mức cho dù chỉ động chạm nhẹ vào đầu mút dây thần kinh cũng có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm.
Mảnh đất này của Lục Môn, thật ra Tưởng Ly từng nhìn thấy. Lúc cô du học, đã từng đi ngang qua khu vực xa hoa nhưng có vẻ lại kín đáo này. Chỉ là cô không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình lại có duyên phận với nơi ấy, hơn nữa còn sắp trở thành vợ của người đàn ông chuẩn bị bước lên chiếc ghế quyền lực.
Liên quan đến việc có theo Lục Đông Thâm quay về Lục Môn hay không, thật ra Tưởng Ly đã có tính toán. Trước khi Tần Tô gặp chuyện, cô muốn dỗ Lục Đông Thâm quay về, còn mình viện cớ trở về Thương Lăng.
Nếu Vong ưu tán đã nằm trong tay cô, thì việc tìm Huyền thạch là việc chắc chắn, cho dù chuyến đi tới sa mạc nguy hiểm trùng trùng cô cũng chấp nhận, chỉ cần Huyền thạch vẫn còn tồn tại trên thế giới này.
Nhưng Tần Tô đã gặp chuyện.
Sau đêm Lục Đông Thâm hoan ái gần như trong một sự phát tiết, anh ôm chặt lấy cô, nói với cô: Bé con, theo anh về đi, ở bên anh.
Một câu "ở bên anh" đã tiết lộ sự cô đơn tận đáy lòng Lục Đông Thâm. Cho dù bây giờ nhớ lại câu nói này của Lục Đông Thâm, trái tim Tưởng Ly vẫn dấy lên từng cơn đau nhói. Sống ở trên cao phải chịu đựng khắc nghiệt, Lục Đông Thâm là người cô độc. Có lẽ bao lâu nay anh đang nhẫn nhịn sự cô độc, thậm chí là quen với nó, nhưng sự ra đi của Tần Tô là đòn đánh cuối cùng khiến anh ngã gục.
Cô không đành lòng để anh tiếp tục một mình, nên gật đầu đồng ý.
Anh hơi ngước mặt lên, khẽ hỏi cô: "Em có rời xa anh không?"
Tưởng Ly lắc đầu.
Anh có vẻ như không chắc chắn, lại tiếp tục hỏi: "Thật không? Dù là lúc nào cũng không rời xa anh?"
Tưởng Ly vòng tay ôm chặt cổ anh, chân thành nói với anh: "Phải, dù là lúc nào em cũng sẽ không rời xa anh, chúng ta sắp làm đám cưới rồi, không phải sao?"
Lúc đó đêm khuya, rèm cửa của khách sạn chưa kéo vào, ánh trăng bàng bạc hắt cả vào trong, hắt vào đáy mắt sâu hút của anh, giống như một bầu trời không đáy, bộc lộ toàn bộ mọi áy náy và khó xử của anh.
Anh hôn cô, lẩm bẩm: "Anh muốn cưới em, nằm mơ cũng muốn, nhưng bây giờ... Bé con, anh thật sự sợ sẽ phải để em thiệt thòi."
Cô ngẩng đầu, chủ động hôn lại anh, cuối cùng cắn mạnh lên môi anh. Anh đau đớn, nhìn cô khó hiểu. Cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Lục Đông Thâm, một đám cưới chẳng thể hiện được điều gì, em muốn anh đối xử tốt với em trọn đời trọn kiếp. Cả đời này, anh phải dành mọi tâm tư cho em, anh hiểu không?"
Người thân qua đời, không thể lập tức làm đám cưới, Lục Đông Thâm không thể làm được chuyện này, hơn nữa cô cũng không thể thanh thản đứng trên thảm đỏ.
Trong ánh mắt Lục Đông Thâm có sự thương xót dành cho cô, anh hứa với cô: "Đăng ký kết hôn trước, đám cưới chắc chắn sẽ bù cho em."
Cô ôm chặt anh: "Quá hợp ý em."
Sự trở lại của Lục Đông Thâm nghiễm nhiên như một quả ngư lôi dưới lòng biển sâu, làm nổ tung mặt nước vốn đang phẳng lặng, gần như khiến trời long đất lở. Còn tin tức Tần Tô qua đời cũng theo sự quay về của anh được công bố với mọi người, nhất thời khiến Lục Môn một lần nữa rơi vào phong ba.
Tưởng Ly không tới tổng bộ Lục Môn, vừa đến nơi cô đã được Lục Đông Thâm đưa về biệt thự, biệt thự của anh.
Diện tích lớn đến tặc lưỡi, phòng sạch sẽ đến tặc lưỡi, vào nhà cũng phải tặc lưỡi vì không có hơi thở cuộc sống.
Nó giống một cung điện xa hoa, nói chuyện cũng còn âm vọng. Qua cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa vô cùng vô tận. Hoa cỏ đúng là đáng quý, có điều... Tưởng Ly cứ nghĩ mình nhìn thấy một vườn hoa giả, luôn cảm thấy đẹp thì đẹp đấy nhưng lại thiếu chút gì.
Đến khi đứng giữa nơi đó, cô mới chợt nhận ra, không có chim, không côn trùng, ngồi tách cỏ ra cũng còn chẳng thấy bóng con kiến nào.
Trong biệt thự có quản gia, Tưởng Ly biết thật ra căn biệt thự này có không ít người, bằng không từ trên xuống dưới sao có thể sạch sẽ, gọn gàng như vậy. Khi hỏi đến thì quản gia nói: Mỗi lần anh Lục ở đều thích yên tĩnh sợ ồn ào, vì vậy mỗi lần anh ấy tới, người làm cũng cố gắng không xuất hiện.
Tưởng Ly nhạy bén nắm chặt được chữ "tới". Thấy thế, quản gia cũng giải thích cho cô: Anh Lục đa phần đều ở lại công ty ạ.
Cô hiểu rồi.
Khi hỏi tới tình trạng của vườn hoa, quản gia nói: "Anh Lục mắc bệnh sạch sẽ, trong vườn hoa có chim hót, có côn trùng anh ấy đều không thích."
Tưởng Ly cảm thán, ngày trước Lục Đông Thâm làm sao mà sống nổi vậy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.