Người Tình Trí Mạng

Chương 68: Tòa thành dưới hồ nước tăm tối

Ân Tầm

18/03/2018

Hồ Phủ Tiên, mênh mông xanh biếc, đa phần các du khách đặt chân tới đây đều muốn nhắm tới thắng cảnh tuyệt đẹp này. Nhưng trong mắt những người dân Thương Lăng, hồ Phủ Tiên là một thánh địa, là một món quà trời ban. Bình thường, cùng lắm thì họ chỉ đánh bắt cá trong hồ, không bao giờ lặn xuống quá sâu, sợ sẽ quầy rầy tới thần linh. Tập tục kiểu này đã được lưu giữ tại Thương Lăng suốt hàng trăm năm qua, cho tới tận khi tòa thành cổ ngàn năm dưới đáy hổ bị phát hiện, người Thương Lăng lại càng tin tưởng chắc chắn vào tín ngưỡng của tổ tông.

Có người nói tòa thành cổ dưới đáy hồ Phủ Tiên chính là nước Cổ Điền trong lịch sử, bởi vì những kiến trúc cho con người xây dựng quá rõ ràng; Cũng có người nói đó là nơi thờ cúng của hai ngàn năm trước. Hồ Phủ Tiên là nơi gần với trời nhất. Hoàng đế cổ đại đã tới đây để cúng tế, về sau thì nơi này chìm xuống đáy hồ.

Người Thương Lăng thì cho rằng, tòa thành dưới mặt nước không chỉ tồn tại hơn hai ngàn năm, có lẽ còn lâu hơn thế. Đó là một tòa Long Cung, là nơi cư ngụ của thần linh.

Đã từng có tờ báo lấy danh nghĩa đưa tin để liên tục công khai với thế giới bên ngoài về tòa thành dưới nước hồ Phủ Tiên, nhưng đưa tin được một nửa thì dừng lại, khiến người ta dấy lên không ít nghi ngờ. Đến nay, tòa thành cổ dưới hồ Phủ Tiên đã trở thành câu chuyện dùng để khoác lác và lừa gạt nhằm kiếm thêm khách du lịch.

Nhưng cũng có những ý kiến khác, nói rằng tờ báo khi ấy sở dĩ dừng đưa tin là vì đã phát hiện được kho thi thể dưới nước, ẩn nấp ngay trong thành cổ, trở thành một bí ẩn không thể giải thích được.

Mỗi người có một suy nghĩ.

Thực ra vẫn chẳng ai biết rõ năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến báo chí ngừng đưa tin.

Hiện tại không phải là mùa du lịch thịnh vượng, hồ Phủ Tiên lại trở về với sự bình yên khi trước. Khi Tưởng Ly tới được hồ Phủ Tiên, nơi đường chân trời đã sa sầm lại, đen kịt, giống như một mảnh vải bị nhuốm mực tàu, che kín nền trời. Ánh sáo lác đác rải trên bầu trời, nhưng cũng âm u bất định.

Chính là bóng tối trước lúc bình minh.

Tề Cương và mọi người vô cùng lo lắng, không thể hiểu nổi vì sao Tưởng Ly lại cứ phải chọn thời điểm trời tối nhất để lặn xuống hồ. Tưởng Ly nhìn cả mặt hồ bao la cũng bị nền trời trải lên một màu đen tuyền, nói: “Đằng nào cũng phải lặn thôi, sáng hay tối không quan trọng”.

Cô chìm xuống nơi sâu nhất của hồ Phủ Tiên.

Không có ánh sáng, chỉ thi thoảng có những gợn nước phản chiếu chút ánh sáng trong veo.

Đây là cảnh tượng Tưởng Ly đã nhiều lần nhìn thấy khi lặn xuống đáy hồ, dưới nước âm u, còn có vô vàn những loài cá kỳ quái chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của con người. Mỗi khi có con lướt ngang qua phạm vi ánh đèn trên đầu cô chiếu rọi, cô lại nằm ngang giữa làn nước, nhìn chúng một lúc lâu.

Đáy hồ Phủ Tiên là một trong những địa điểm cô từng lặn mà cảm thấy khá thoải mái, tính nguy hiểm không cao.

Cô còn từng lặn xuống một bờ biển. Giữa biển khơi sâu thẳm, đến nhiệt độ của nước cũng lạnh hơn hồ Phủ Tiên. Đầu tiên là những đàn cá mòi dày đặc bay múa xung quanh cô, sâu hơn nữa chính là đáy biển thinh lặng, sâu đến nỗi người ta phải e dè.

Cô nghe được tiếng cá voi vọng về từ đáy sâu của biển khơi, âm thanh âm u ấy khiến người ta gợn sống lưng. Cô xuống đó nhỏ bé không khác gì một hạt bụi, còn cá voi thì như một hồn ma cứ lẳng lặng xuất hiện giữa bóng đêm. Khi nó lướt ngang qua trên đỉnh đầu cô, cô chỉ có cảm giác như vừa lượn một vòng qua âm phủ.



Cô có kinh nghiệm ngụp lặn phong phú. Những người quen cô đều chỉ coi đó là một sở thích, không ai biết mục đích thật sự của cô.

Ai ai cũng biết dưới đáy hồ Phủ Tiên là tòa thành cổ, nhưng rất hiếm người nhìn thấy; Ai ai cũng kiêng sợ kho thi thể trong thành cổ, nhưng đã có mấy người thật sự được nhìn thấy bộ dạng thật của kho thi thể ấy?

Chỉ khi chạm tay vào lớp rêu xanh trên những bức tường sứt mẻ của thành cổ và những vách tường dài vài cây số đã sụp đổ mới biết được nỗi bi thương của tòa thành đã chìm vào nước. Chỉ khi xuyên qua từng thi thể dưới đáy hồ mới cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của họ khi đời đời kiếp kiếp không còn được nhìn thấy mặt trời.

Thứ có thể chữa bệnh cho Thai Quốc Cường, ngoài chuột xạ hương trên núi Kỳ Thần ra thì còn có một thứ nằm trên những thi thể dưới hồ Phủ Tiên.

Tưởng Ly đã nói dối Lục Đông Thâm. Loài cá trắng ở hồ này chỉ có công dụng làm thành một món ăn trên bàn tiệc của các du khách chứ nào có chữa được bệnh cho người.

Đây là một khu cấm địa.

Người không hiểu biết sẽ không vào được, cũng chẳng tìm ra. Nhưng người có lòng bám theo thì chung quy cũng sẽ thăm dò được bí mật bên trong tòa thành cổ. Tưởng Ly không cho ai theo, nguyên nhân cũng nằm ở đó.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng toàn bộ tàn tích của tòa thành, cột đá cao cao đó đã loang lổ nhưng vẫn đứng rất hùng dũng. Giống như lời đồn rằng vào những ngày mưa gió sấm chớp sẽ nhìn thấy linh hồn của những cung nữ đi qua đi lại trong Cố Cung, đứng ở đây cũng vậy, tựa hồ cũng có thể nghe thấy những âm thanh tàn sát giết chóc từ hàng ngàn năm trước.

Tưởng Ly không ở lại trong thành cổ quá lâu, cô nhún người chìm sâu xuống một nơi còn tăm tối hơn.



Khi phía chân trời đã nhá nhem sáng, Tề Cương cũng đã hút hết cả một bao thuốc lá trên xe, đầu lọc rơi đầy xuống đất. Anh ta lại lệnh cho đứa đàn em lần lượt nhặt tất cả về, đựng lại cẩn thận rồi bỏ vào thùng rác. Cậu nhóc hì hục nhặt một lúc lâu, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ bèn đi tới trước ô tô của Tề Cương, nói: “Anh Cương, anh đừng hành hạ người ta thế mà”.

Tề Cương gần như hạ bằng chiếc ghế trong ô tô xuống, dựa người lên ghế, bốn cửa sổ mở toang hoang. Nghe xong, anh ta thò một tay ra đánh lên đầu cậu ta: “Không hành hạ làm sao giết thời gian được?”.

“Mấy anh em có thể chơi bài với anh mà, chúng ta chơi nhỏ thôi.”

“Cút cha mày đi! Chúng ta tới đây là để bảo vệ Tưởng gia, chơi bài chơi bạc cái gì? Để Đàm gia biết, coi chừng anh ấy cho mày liệt giường!”

Đang mải mắng thì có một vệ sỹ đi tới, sắc mặt không ổn: “Anh Cương, phía Nam bờ hồ phát hiện có người nào đó lặn xuống nước, nhìn có vẻ không ít người đâu”.

Tề Cương đang định châm thêm điếu thuốc nữa, nghe xong câu này lập tức quăng thuốc đi, thầm cảm thấy không ổn, khẩn trương lệnh cho đám đàn em xuống nước. Đó đều là những vệ sỹ biết ngụp lặn, đã đợi sẵn bên bờ hồ từ lâu, một khi Tưởng Ly ở dưới nước quá lâu sẽ lập tức nhảy xuống cứu hộ.



Khi Đàm Diệu Minh tới hồ Phủ Tiên thì đã có một khoảng trời màu lục lam, mặt trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ đang chầm chậm ló đầu ra từ khe hẹp của bóng đêm.

Anh vội vã bước đi, theo sau là một đám vệ sỹ, khí thế không hề nhỏ.

Tề Cương bên này đang sốt xịch xịch, thấy Đàm Diệu Minh xuất hiện bèn lập tức tiến lên. Đàm Diệu Minh hỏi thẳng: “Tưởng Ly đâu?”.

“Bọn em đã xuống nước tìm một lượt rồi, không thấy Tưởng gia.” Tề Cương vuốt mồ hôi đầy đầu, sau khi cử người xuống nước, anh ta đã lập tức gọi ngay cho Đàm Diệu Minh.

Trong lúc hai người nói chuyện, lượt vệ sỹ lặn thứ hai cũng đã trở về, người đi đầu nhìn thấy Đàm Diệu Minh bèn căng thẳng, lắp ba lắp bắp: “Đàm… Đàm gia… Vẫn chưa tìm thấy Tưởng gia ạ…”.

Sắc mặt Đàm Diệu Minh đột ngột chuyển lạnh, xung quanh bầu không khí cũng lạnh ngắt, ngay cả Tề Cương đứng bên cạnh anh cũng cảm thấy không rét mà run. Anh ta thầm nghĩ trong bụng: Toi rồi, đây là dấu hiệu của một cơn thịnh nộ. Quả không sai, Đàm Diệu Minh giơ chân đá cho tay vệ sỹ vừa về ngã rạp ra đất, khi ngẩng đầu lên cả khóe miệng cũng rỉ máu.

“Mẹ kiếp, toàn lũ vô dụng! Tất cả xuống nước tìm hết cho anh, không tìm được thì anh lấy mạng chúng mày!”

Tất cả mọi người run lên cầm cập, lần lượt chuẩn bị dụng cụ lặn.

Tề Cương dề dặt bước lên: “Trông khí thế, đối phương có vẻ đã phải thủy quái chuyên nghiệp tới rồi”.

“Lai lịch thế nào?”

Tề Cương lắc đầu.

Đàm Diệu Minh nhìn chằm chằm mặt hồ gợn sóng, nhiệt độ nơi đáy mắt cũng băng giá như nước hồ đêm lạnh vậy.

Lúc này, bỗng có tiếng ai mừng rỡ kêu lên: “Tưởng gia quay về rồi!”.

Bả vai Đàm Diệu Minh chợt run lên, anh quay phắt đầu nhìn qua. Có mấy bóng người từ hồ đi lên, nếu nhìn kỹ là hai vệ sỹ cả người ướt lượt thượt, họ một trái một phải đang dìu Tưởng Ly đi qua.

Tưởng Ly cúi gục, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ lặn, bước chân không vững, có vẻ đã hết sức. Đàm Diệu Minh sải bước lao tới rất nhanh, một tay kéo Tưởng Ly vào lòng mình.

Trán Tưởng Ly dựa vào ngực anh, cô mệt mỏi gọi một tiếng “Đàm gia”. Đàm Diệu Minh chỉ cảm nhận được cả cơ thể cô lạnh ngắt, giơ tay lên sờ thử thì kinh hoàng phát hiện lòng bàn tay mình đầy máu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Trí Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook