Chương 621: Tối nay đính hôn đi
Ân Tầm
10/11/2019
Mấy lần Tưởng Ly định nói những đều không thể ngắt lời Phù Dung, cuối
cùng cô mặc kệ luôn. Sau khi cô ấy nói xong hết, Tưởng Ly mới phản kích: "Chị còn chưa kết hôn đâu mà đã chuẩn bị tâm lý của một cô dâu về nhà
chồng rồi, sao hả? Sốt sắng muốn lấy người ta rồi à? Mark, anh đã cầu
hôn Phù Dung chưa, hai người chuẩn bị khi nào thì thực hiện?"
Mark bỗng nhiên bị gọi tên, nhất thời ngơ ngẩn, sau khi phản ứng lại thì vò đầu gãi tai: "Tôi... Tôi cố gắng khẩn trương..."
Nghe xong câu ấy, Phù Dung đỏ mặt: "Tưởng Ly! Đang nói chuyện của em mà sao lại chành sang chuyện của chị chứ?"
"Chẳng phải em đang giục cưới hộ chị sao? Thấy chị lý lẽ hùng hồn, vừa nhìn là biết thấu hiểu sâu sắc đạo lý hôn nhân. Chắc chị đã ôn luyện trong lòng rất nhiều lần rồi phải không."
Phù Dung càng tẽn tò hơn, tức giận trừng mắt với cô. Tưởng Ly không sợ đôi mắt sắc như dao của Phù Dung. Qua chuyện của Cố Sơ lần trước, cô đã nhìn rõ mấy điều. Trái tim của Phù Dung đã đặt hết cả vào Mark, nói không thích anh ta, không yêu anh ta đều là nói dối.
Mark là người bình thường không nói nhiều, cũng không giỏi bộc lộ tình cảm với Phù Dung, nhưng đối với việc chăm sóc Phù Dung thì có thể nói là thận trọng tỉ mỉ. Có một người đàn ông như vậy ở bên Phù Dung, cô cũng yên tâm rồi.
"Ấn Đường Đen."
Ấn Túc Bạch đã quen với cách gọi này của cô, cũng chỉ có cô mới dám gọi anh ta như vậy. Anh ta cười hà hà: "Tưởng cô nương có chuyện gì cứ dặn dò."
"Có đấy, nhưng không lớn." Tưởng Ly đứng thẳng dậy, khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta từ trên xuống: "Mark nói gì thì nói cũng là anh em của anh, cũng không còn trẻ trung nữa. Anh ta không vội cưới lẽ nào anh cũng không giục? Anh em bạn bè kiểu gì vậy? Muốn bỏ ra ít, thu về nhiều à? Nói cho hai anh biết, Phù Dung nhà chúng tôi không phải loại con gái tùy tiện về làm vợ người khác. Ở bên nhau cũng lâu như vậy rồi, đến cầu hôn còn chưa thấy gì. Thương Lăng lại là một nơi không được như thành phố lớn. Hai người cứ đi ra đi vào như vậy người ta sẽ dị nghị đấy."
Ấn Túc Bạch nghe xong lập tức tỏ rõ thái độ: "Tưởng cô nương, cô yên tâm, tôi nhất định thúc giục họ kết hôn."
Phù Dung giậm chân: "Tưởng Ly, em có phiền không cơ chứ." Cô ấy cũng thẳng thừng đi lên gác, tiếp tục gào lên về phía cô: "Chị và anh ấy mới đến với nhau bao lâu đâu? Làm gì được lâu như em và Lục Đông Thâm?"
Tưởng Ly gạt Tưởng Tiểu Thiên qua một bên, tiện thể kéo Phù Dung ôm vào lòng: "Được, vậy chúng ta không chồng con gì nữa, chị theo em, được không?"
"Phỉ phui!" Phù Dung đẩy cô một cái: "Tích đức đi, chị còn lâu mới hầu hạ em."
Tưởng Ly tươi cười thu tay về: "Thế nên, chị là điển hình của kiểu thấy sắc quên bạn." Nói tới đây, cô lại nhìn xuống dưới: "Mark, tối nay anh định nướng thịt sao?"
"Chỗ thịt này là đợi cô nương quay về mới nướng. Bây giờ cô nương đã về rồi thì tối nay làm." Mark nói.
"Được, vậy tối nay tụ tập." Tưởng Ly chống hai tay lên lan can: "Tôi quyết định rồi, tối nay sẽ là lễ đính hôn của anh với Phù Dung, thiên thời, địa lợi, nhân hòa."
Mọi người xung quanh đều hò reo hùa theo, Ấn Túc Bạch cao giọng: "Để tôi mang thêm rượu qua đây! Chuyện lớn như vậy, chúng ta không say không về."
Mark bật cười, bỗng có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn Tưởng cô nương tác thành."
Phù Dung xấu hổ tưởng chết, nhưng thật ra trong lòng đầy ngọt ngào, chỉ vì sĩ diện nên huých Tưởng Ly một cái, nhỏ tiếng nói: "Em chỉ giỏi lo chuyện người."
Tưởng Ly mỉm cười: "Chị là người của em, phải nhìn thấy chị hạnh phúc mới được." Sau đó cô ra lệnh cho Mark: "Đến ngày cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt đối không được thiếu một phần lễ vật nào, nếu không để Phù Dung nhà tôi chịu thiệt thòi, tôi sẽ cho anh biết tay."
Mark gật đầu lia lịa: "Yên tâm đi cô nương, cả đời này tôi cũng sẽ không để Phù Dung chịu thiệt đâu."
Nghe xong, Phù Dung cảm động vô cùng.
Trái tim của Tưởng Ly coi như cũng được đặt xuống. Cô không lo cho Tưởng Tiểu Thiên lắm, dù sao nó cũng là đàn ông, chịu chút vấp váp trong tình cảm có hề gì. Nhưng Phù Dung thì khác. Cô ấy chịu quá nhiều đau khổ rồi, cũng gánh không ít tội nợ, chưa bao giờ ôm hy vọng với tình yêu, cũng chưa bao giờ ảo vọng gặp được một nửa của mình. Phù Dung từng nói với cô: Người như chị chắc không xứng có được tình yêu chăng, cũng định sẵn phải cô độc cả đời.
Cô hy vọng Phù Dung được hạnh phúc, nhất là vào lúc cô sắp bước vào sa mạc. Không phải cô không tự tin vào mình, mà lỡ như thật sự có chuyện gì, Phù Dung không nơi nương tựa thì rất đáng thương.
***
Thành cổ về đêm vẫn rất náo nhiệt, có lẽ dư âm của Tết Trung thu vẫn chưa đi hẳn. Hai bên đường vẫn còn những chiếc đèn lồng vàng ấm áp, sáng bừng, kéo dài tới tận sâu trong thành cổ.
Thói quen đón Trung thu của người Thương Lăng là nhà nhà treo đèn lồng, không khác gì treo đèn đỏ vào dịp năm mới. Trung thu người ta treo đèn lồng vàng, như vậy nhà nào cũng sáng như được trăng soi.
Thương Lăng vào thu quả thực không lạnh như các khu vực lân cận, không khí chỉ mát hơn một chút. Hết đống lửa rồi lò than, cả bầu không khí đều như được sưởi ấm, khí lạnh về đêm cũng theo đó bị xua tan.Ấn Túc Bạch vác tới không ít rượu.
Trước đó, chuyện Mark và Phù Dung đính hôn đã lan đi khắp nơi. Có không ít anh em hùng hùng hổ hổ tới chúc mừng, đồng thời cũng vì Tưởng Ly quay về nên mọi người ai cũng tới Lâm khách lầu chào hỏi cô một tiếng.
Trong không khí, mùi thịt thơm phức.
Đây là mùi thường gặp nhất ở thành cổ Thương Lăng. Cứ đêm xuống là sẽ có người ở nhà nướng thịt, mùi thơm hút hồn. Người Thương Lăng bận rộn suốt cả ngày, luôn thích dùng cách này để tự thỏa mãn bản thân.
Mọi người ra ngoài đốt lửa cao tận trời, người nướng thịt, người nướng rau, tiếng chúc tụng, cười nói không ngớt.
Tưởng Ly không ra ngoài.
Cô ngồi dựa trên sofa tầng một, vắt chéo hai chân đang đi đôi boo, vắt tay lên tay vịn sofa. Sau khi đuổi mọi người đi bận việc của mình, cô liên lạc với người bạn mà Thai Tử Tân nhắc đến, có được một vài thông tin về ông lão người Karamay, kết hợp với tuyến đường mà Nguyễn Kỳ nói, lên một kế hoạch tỉ mỉ.
Khi Tưởng Tiểu Thiên đi vào nhà xin ý kiến, thấy một tấm bản đồ bên cạnh Tưởng Ly rồi một tấm hình vẽ dưới chân cô, bên trên đặt một tờ giấy trắng, có vẻ như cô đang tập trung tinh thần vẽ gì đó.
Cậu tò mò vô cùng, tiến lên nhìn: "Gia, chị đang định đi đâu sao?" Tiện thể, cậu ngó sang tấm bản đồ.
Tưởng Ly không cho phép cậu nhìn nhiều, lẳng lặng gập bản đồ lại, dừng nét vẽ đường đi, ngước mắt nhìn cậu: "Trẻ con hóng hớt nhiều như vậy làm gì? Có chuyện gì không?"
"Em chỉ vào hỏi chị xem chị muốn uống rượu trắng hay bia, hoặc là rượu chị ủ. Phù Dung có giữ mấy vò rượu của chị đấy."
"Chị thế nào cũng được." Tưởng Ly uể oải nói: "Em biết chị mà, rượu nào với chị cũng như nước cả thôi."
Nếu là bình thường, Tưởng Tiểu Thiên có lẽ sẽ bĩu môi, rồi làm một bài: Uống rượu quá nhiều hại tới sức khỏe. Nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng ấy. Thấy cô có vẻ giấu giấu giếm giếm, cậu cảm thấy run rẩy từ tận đáy lòng. Cậu đúng là hiểu cô, bình thường ra ngoài mấy ngày có là gì đâu. Nhưng một khi phải vẽ bản đồ tuyến đường đi tức là cô nhất định chuẩn bị tới một nơi nguy hiểm.
~Hết chương 621~
Mark bỗng nhiên bị gọi tên, nhất thời ngơ ngẩn, sau khi phản ứng lại thì vò đầu gãi tai: "Tôi... Tôi cố gắng khẩn trương..."
Nghe xong câu ấy, Phù Dung đỏ mặt: "Tưởng Ly! Đang nói chuyện của em mà sao lại chành sang chuyện của chị chứ?"
"Chẳng phải em đang giục cưới hộ chị sao? Thấy chị lý lẽ hùng hồn, vừa nhìn là biết thấu hiểu sâu sắc đạo lý hôn nhân. Chắc chị đã ôn luyện trong lòng rất nhiều lần rồi phải không."
Phù Dung càng tẽn tò hơn, tức giận trừng mắt với cô. Tưởng Ly không sợ đôi mắt sắc như dao của Phù Dung. Qua chuyện của Cố Sơ lần trước, cô đã nhìn rõ mấy điều. Trái tim của Phù Dung đã đặt hết cả vào Mark, nói không thích anh ta, không yêu anh ta đều là nói dối.
Mark là người bình thường không nói nhiều, cũng không giỏi bộc lộ tình cảm với Phù Dung, nhưng đối với việc chăm sóc Phù Dung thì có thể nói là thận trọng tỉ mỉ. Có một người đàn ông như vậy ở bên Phù Dung, cô cũng yên tâm rồi.
"Ấn Đường Đen."
Ấn Túc Bạch đã quen với cách gọi này của cô, cũng chỉ có cô mới dám gọi anh ta như vậy. Anh ta cười hà hà: "Tưởng cô nương có chuyện gì cứ dặn dò."
"Có đấy, nhưng không lớn." Tưởng Ly đứng thẳng dậy, khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta từ trên xuống: "Mark nói gì thì nói cũng là anh em của anh, cũng không còn trẻ trung nữa. Anh ta không vội cưới lẽ nào anh cũng không giục? Anh em bạn bè kiểu gì vậy? Muốn bỏ ra ít, thu về nhiều à? Nói cho hai anh biết, Phù Dung nhà chúng tôi không phải loại con gái tùy tiện về làm vợ người khác. Ở bên nhau cũng lâu như vậy rồi, đến cầu hôn còn chưa thấy gì. Thương Lăng lại là một nơi không được như thành phố lớn. Hai người cứ đi ra đi vào như vậy người ta sẽ dị nghị đấy."
Ấn Túc Bạch nghe xong lập tức tỏ rõ thái độ: "Tưởng cô nương, cô yên tâm, tôi nhất định thúc giục họ kết hôn."
Phù Dung giậm chân: "Tưởng Ly, em có phiền không cơ chứ." Cô ấy cũng thẳng thừng đi lên gác, tiếp tục gào lên về phía cô: "Chị và anh ấy mới đến với nhau bao lâu đâu? Làm gì được lâu như em và Lục Đông Thâm?"
Tưởng Ly gạt Tưởng Tiểu Thiên qua một bên, tiện thể kéo Phù Dung ôm vào lòng: "Được, vậy chúng ta không chồng con gì nữa, chị theo em, được không?"
"Phỉ phui!" Phù Dung đẩy cô một cái: "Tích đức đi, chị còn lâu mới hầu hạ em."
Tưởng Ly tươi cười thu tay về: "Thế nên, chị là điển hình của kiểu thấy sắc quên bạn." Nói tới đây, cô lại nhìn xuống dưới: "Mark, tối nay anh định nướng thịt sao?"
"Chỗ thịt này là đợi cô nương quay về mới nướng. Bây giờ cô nương đã về rồi thì tối nay làm." Mark nói.
"Được, vậy tối nay tụ tập." Tưởng Ly chống hai tay lên lan can: "Tôi quyết định rồi, tối nay sẽ là lễ đính hôn của anh với Phù Dung, thiên thời, địa lợi, nhân hòa."
Mọi người xung quanh đều hò reo hùa theo, Ấn Túc Bạch cao giọng: "Để tôi mang thêm rượu qua đây! Chuyện lớn như vậy, chúng ta không say không về."
Mark bật cười, bỗng có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn Tưởng cô nương tác thành."
Phù Dung xấu hổ tưởng chết, nhưng thật ra trong lòng đầy ngọt ngào, chỉ vì sĩ diện nên huých Tưởng Ly một cái, nhỏ tiếng nói: "Em chỉ giỏi lo chuyện người."
Tưởng Ly mỉm cười: "Chị là người của em, phải nhìn thấy chị hạnh phúc mới được." Sau đó cô ra lệnh cho Mark: "Đến ngày cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt đối không được thiếu một phần lễ vật nào, nếu không để Phù Dung nhà tôi chịu thiệt thòi, tôi sẽ cho anh biết tay."
Mark gật đầu lia lịa: "Yên tâm đi cô nương, cả đời này tôi cũng sẽ không để Phù Dung chịu thiệt đâu."
Nghe xong, Phù Dung cảm động vô cùng.
Trái tim của Tưởng Ly coi như cũng được đặt xuống. Cô không lo cho Tưởng Tiểu Thiên lắm, dù sao nó cũng là đàn ông, chịu chút vấp váp trong tình cảm có hề gì. Nhưng Phù Dung thì khác. Cô ấy chịu quá nhiều đau khổ rồi, cũng gánh không ít tội nợ, chưa bao giờ ôm hy vọng với tình yêu, cũng chưa bao giờ ảo vọng gặp được một nửa của mình. Phù Dung từng nói với cô: Người như chị chắc không xứng có được tình yêu chăng, cũng định sẵn phải cô độc cả đời.
Cô hy vọng Phù Dung được hạnh phúc, nhất là vào lúc cô sắp bước vào sa mạc. Không phải cô không tự tin vào mình, mà lỡ như thật sự có chuyện gì, Phù Dung không nơi nương tựa thì rất đáng thương.
***
Thành cổ về đêm vẫn rất náo nhiệt, có lẽ dư âm của Tết Trung thu vẫn chưa đi hẳn. Hai bên đường vẫn còn những chiếc đèn lồng vàng ấm áp, sáng bừng, kéo dài tới tận sâu trong thành cổ.
Thói quen đón Trung thu của người Thương Lăng là nhà nhà treo đèn lồng, không khác gì treo đèn đỏ vào dịp năm mới. Trung thu người ta treo đèn lồng vàng, như vậy nhà nào cũng sáng như được trăng soi.
Thương Lăng vào thu quả thực không lạnh như các khu vực lân cận, không khí chỉ mát hơn một chút. Hết đống lửa rồi lò than, cả bầu không khí đều như được sưởi ấm, khí lạnh về đêm cũng theo đó bị xua tan.Ấn Túc Bạch vác tới không ít rượu.
Trước đó, chuyện Mark và Phù Dung đính hôn đã lan đi khắp nơi. Có không ít anh em hùng hùng hổ hổ tới chúc mừng, đồng thời cũng vì Tưởng Ly quay về nên mọi người ai cũng tới Lâm khách lầu chào hỏi cô một tiếng.
Trong không khí, mùi thịt thơm phức.
Đây là mùi thường gặp nhất ở thành cổ Thương Lăng. Cứ đêm xuống là sẽ có người ở nhà nướng thịt, mùi thơm hút hồn. Người Thương Lăng bận rộn suốt cả ngày, luôn thích dùng cách này để tự thỏa mãn bản thân.
Mọi người ra ngoài đốt lửa cao tận trời, người nướng thịt, người nướng rau, tiếng chúc tụng, cười nói không ngớt.
Tưởng Ly không ra ngoài.
Cô ngồi dựa trên sofa tầng một, vắt chéo hai chân đang đi đôi boo, vắt tay lên tay vịn sofa. Sau khi đuổi mọi người đi bận việc của mình, cô liên lạc với người bạn mà Thai Tử Tân nhắc đến, có được một vài thông tin về ông lão người Karamay, kết hợp với tuyến đường mà Nguyễn Kỳ nói, lên một kế hoạch tỉ mỉ.
Khi Tưởng Tiểu Thiên đi vào nhà xin ý kiến, thấy một tấm bản đồ bên cạnh Tưởng Ly rồi một tấm hình vẽ dưới chân cô, bên trên đặt một tờ giấy trắng, có vẻ như cô đang tập trung tinh thần vẽ gì đó.
Cậu tò mò vô cùng, tiến lên nhìn: "Gia, chị đang định đi đâu sao?" Tiện thể, cậu ngó sang tấm bản đồ.
Tưởng Ly không cho phép cậu nhìn nhiều, lẳng lặng gập bản đồ lại, dừng nét vẽ đường đi, ngước mắt nhìn cậu: "Trẻ con hóng hớt nhiều như vậy làm gì? Có chuyện gì không?"
"Em chỉ vào hỏi chị xem chị muốn uống rượu trắng hay bia, hoặc là rượu chị ủ. Phù Dung có giữ mấy vò rượu của chị đấy."
"Chị thế nào cũng được." Tưởng Ly uể oải nói: "Em biết chị mà, rượu nào với chị cũng như nước cả thôi."
Nếu là bình thường, Tưởng Tiểu Thiên có lẽ sẽ bĩu môi, rồi làm một bài: Uống rượu quá nhiều hại tới sức khỏe. Nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng ấy. Thấy cô có vẻ giấu giấu giếm giếm, cậu cảm thấy run rẩy từ tận đáy lòng. Cậu đúng là hiểu cô, bình thường ra ngoài mấy ngày có là gì đâu. Nhưng một khi phải vẽ bản đồ tuyến đường đi tức là cô nhất định chuẩn bị tới một nơi nguy hiểm.
~Hết chương 621~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.