Chương 447: Trinh nam ngàn năm
Ân Tầm
25/05/2019
Lục Đông Thâm không nhịn nổi cười.
Nhiêu Tôn uể oải tạt cho cô một gáo nước lạnh: "Đáng tiếc quá, sinh nhầm thời, nếu không em có khi đã thay thế được danh hiệu ngàn năm lịch sử của Biển Thước rồi. Nghĩ như vậy thì Biển Thước cũng thật sự không có bản lĩnh bằng em, nếu không sao cuối cùng lại bị Lý Tiên giết chết chứ? Đổi lại là em, lập tức có thể ngửi ra mùi sát khí từ cách đó ngàn dặm ấy nhỉ?"
"Nhiêu Tôn, anh thích ăn đấm thật đấy!" Tưởng Ly cảm thấy phiền, ném chỗ lạc trong tay đi, đứng dậy bỏ đi.
***
Sáng hôm sau, ba người họ liền xuất phát.
Trước khi đi, Lục Đông Thâm lại kiểm tra một lượt hộp dụng cụ, các loại trang bị. Nhiêu Tôn lại đắp thêm không ít thức ăn vào trong xe, nhất là muối và đường. Đây là lời đề nghị của Vi Dung, cô ấy nói càng đi về phía Tịch Lĩnh sẽ càng hẻo lánh, trong vòng một trăm dặm không có một bóng người, nói chi tới chỗ nghỉ ngơi. Việc chuẩn bị đủ thức ăn là rất quan trọng, hơn nữa muối và đường lại càng là những thứ đặc biệt cần thiết ở nơi không có người.
Đối với việc ra đi của họ, Vi Dung rất quyến luyến, dặn đi dặn lại vô số lần là khi nào quay ngược trở về nhớ phải ghé lại quán trọ.
Sau khi xe đi ra khỏi khu vực trấn Thất Xá, Tưởng Ly nhắng nhít hỏi Nhiêu Tôn: "Này, anh nói xem, Nguyễn Kỳ thì tự lập, Vi Dung thì dịu dàng, anh thích kiểu nào hơn?"
Nhiêu Tôn sau nhiều ngày bị giày vò, đã sớm miễn dịch với cái tên Nguyễn Kỳ này, sao có thể để trò trêu chọc của Tưởng Ly được như ý. Anh ấy nhìn Tưởng Ly, cười đầy đen tối: "Thích kiểu như em đó."
Lục Đông Thâm ngồi phía trước lái xe, nhìn vào trong gương chiếu hậu, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Tuyến đường mà họ sắp đi là dãy núi Lâm Vụ - thôn Tiểu Khê – Tịch Lĩnh – Tần Xuyên.
Theo lời Dư Mao, con đường trước khi tới Tịch Lĩnh vẫn khá dễ đi, có điều sau khi ra khỏi trấn Thất Xá, càng đi sâu vào trong, đường núi sẽ càng nhiều.
Kiểu người sống trong núi như Dư Mao đã sớm quen với việc leo núi đi đường tắt, thời gian còn lại sẽ không quá ít ỏi. Nhưng nhóm ba người Lục Đông Thâm không thể bỏ xe leo núi, chỉ có thể men theo đường núi, vòng qua lưng núi, tiến thẳng.
Nơi nào nhiều núi, những con đường ngoằn ngoèo dĩ nhiên sẽ nhiều, nhưng đa phần đều không phải là đường quốc lộ rộng thênh thang, có không ít chỗ là những con đường hẹp đã nhiều năm tuổi, men theo sống núi hoặc hướng lên trên, hoặc vòng xuống dưới.
Chưa nói tới ổ gà ổ vịt, biên độ khúc cua còn rất lớn, có vài lần gần như đã hình thành một góc chín mươi độ, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm hơn nữa là sống núi trơn trượt.
Tưởng Ly hạ cửa xe xuống nhìn lên núi.
Ở Trung Quốc, những con đường núi thường xuyên có xe qua lại đều sẽ có những biện pháp bảo vệ. Một là sẽ dựng những hàng rào chắn kiên cố bên đường, phòng ngừa khả năng lật xe gây tai nạn. Hai là cố gắng hết sức mở rộng con đường. Ba là tăng cường những tấm lưới phòng trường hợp đá lăn trên sườn núi.
Nhưng bây giờ, con đường núi càng đi càng hẻo lánh này của họ không có gì hết. Dọc con đường hẹp có thể thường xuyên bắt gặp những tảng đá núi rơi từ trên cao xuống. Giả sử gặp phải ngày thời tiết xấu, một sườn núi không có bất kỳ công cụ bảo vệ nào như thế này một khi xảy ra sụt lún hoặc sạt lở thì nguy hiểm sẽ tăng lên đến mức nào.
Nhiêu Tôn đi chậm lại.
Tưởng Ly nhìn xuyên qua cửa kính chắn gió, ngay gần đó ở phía trước có một cái cây to đang chặn ngang, hoàn toàn cắt đứt khả năng vượt qua.
Sau khi dừng xe lại ở nơi an toàn, ba người họ tiến lên xem, là một thân cây bị cắt cụt, thân cây khá thô, trên cành cây còn đung đưa một nửa cái ổ chim, có lẽ nó đã bị phá hỏng khi cây đó, bên cạnh còn có một tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống.
Lục Đông Thâm nhìn vào vết đứt của thân cây và nói: "Sét đánh đấy."
Tưởng Ly đứng chống hông ở đó, không tiến gần thêm. Tình cảnh này gặp không nhiều trong thành phố, nhưng chỉ là chuyện thường tình tại nơi hoang dã. Loài người, giống loài đứng cao cao tại thượng trong chuỗi thức ăn, một khi thâm nhập sâu vào trời đất thì người nắm giữ sự trôi nổi của số phận chính là mẹ tự nhiên.
Nhiêu Tôn rút di động ra xem, tín hiệu khá yếu. Anh lại quay về kiểm tra bản đồ chỉ đường, phóng to, tình hình tuyến đường xung quanh nhảy ra lần lượt: "Không còn đường nào khác, trừ phi xuyên qua núi."
Bỏ xe xuyên núi là điều không thể, trên xe có quá nhiều đồ đạc.
"Chuyển." Lục Đông Thâm quả quyết, cởi áo khoác ra, nhét vào lòng Tưởng Ly, xắn tay áo lên, để lộ bắp tay rắn chắc.
Chuyển?
Tưởng Ly nhìn chằm chằm đoạn cây đổ. Thân cây đó hai người đàn ông tay nắm tay một vòng ôm còn ôm không xuể.
Nhiêu Tôn cũng không nói nhiều lời thừa thãi, có lẽ không muốn lãng phí thời gian, nên cũng cởi áo khoác nhét cho Tưởng Ly, cúi người cùng đồng tâm hiệp lực hợp tác với Lục Đông Thâm. Tưởng Ly cũng tiến lên giúp đỡ, bị Lục Đông Thâm quát: "Qua một bên."
Qua bên một thì qua một bên, hung dữ vậy làm gì chứ.
Sức của hai người họ quả thực không nhỏ, nhưng thân cây kia cũng rất nặng nề, hơn nữa là cả cây đổ xuống, muốn chuyển dứt điểm là việc không thể. Cuối cùng Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn bàn bạc, chỉ cần dọn được đường cho xe đi là ổn, hơn nữa cũng tiện một khi phía sau còn xe khác.
Nhưng cho dù chỉ dọn đường cũng không phải chuyện dễ dàng, không có dụng cụ, chỉ có thể dựa vào sức người. Thế nên khi Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn chuyển được mấy đoạn gỗ rời ra trước, rồi chuyển tảng đá sau thì đã mệt đến đứt hơi.
Một người ngồi dựa vào tảng đá, một người ngồi dựa vào thân cây, mồ hôi ròng ròng chảy xuống tấm lưng.
Tưởng Ly ôm theo áo đi tới bên cạnh thân cây, một phát đẩy Nhiêu Tôn đang ngồi trên đầu ra. Nhiêu Tôn bị đẩy ngã loạng choạng, ngồi phịch xuống đất, gào lên với Tưởng Ly: "Có ai như em không hả? Dùng xong rồi thì coi như đồ bỏ!"
Tưởng Ly mặc kệ anh ấy.
Cô tỉ mỉ quan sát thân cây, nhìn lá rồi nhìn vết gãy, nhìn vòng đời... Tưởng Ly bày ra nét mặt khó tin, sau đó lại vân vê một ít vụn gỗ lên tay ngửi ngửi.
Nhiêu Tôn thấy vậy ghé sát tới, tò mò hỏi cô có chuyện gì.
Tưởng Ly ngửi ra thì hoàn toàn phấn khích, đứng dậy chỉ hận không thể múa may quay cuồng tại đây: "Trinh nam! Đây là gỗ trinh nam!*"
*Trinh nam là một loài thực vật thuộc họ Lauraceae. Đây là loài đặc hữu của Trung Quốc. Khu vực phân bố: Quý Châu, Tứ Xuyên, Hồ Bắc. Loài này hiện đang bị đe dọa mất môi trường sống.
Nhiêu Tôn nhướng mày, trinh nam thì có gì mà phải hớn hở thế nhỉ?
Tưởng Ly quả thực hớn hở, nói năng cũng không còn lưu loát nữa: "Em trông thấy giống trinh nam. Nhưng... nhưng em chưa bao giờ thấy cây trinh nam nào sần sùi như vậy, em tưởng không phải, ngửi mùi mới dám chắc chắn! Đây là cây trinh nam cổ thụ đấy. Em từng đọc báo trước kia, nói có phát hiện được một cây trinh nam vương có tuổi đời trên 13000 năm tại khu vực Quý Châu. Cây... Cây trinh nam này nhìn vòng đời cũng phải trên ngàn năm rồi! Đáng tiền, quá đáng tiền!"
Nhiêu Tôn bị cô nói đến đinh tai nhức óc, ra sức day tai.
Lục Đông Thâm thực sự không nhìn nổi nữa, đứng dậy tiến lên, ôm lấy vai cô: "Lên xe nào."
"Nhưng còn trinh nam... trinh nam phải làm sao?" Tưởng Ly không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Lục Đông Thâm kéo cô vào ghế lái phụ, mở cửa: "Cái gì mà trinh nam với trinh nữ, chúng ta đều không thể kéo về được."
Tưởng Ly thật sự nhìn mà thèm thuồng.
Nhiêu Tôn không nhịn được cười, tiến lên, Lục Đông Thâm nói với anh ấy: "Để tôi lái xe cho."
Nhiêu Tôn không phản đối. Đường núi khó đi, cộng thêm việc ban nãy tốn quá nhiều sức lực, vừa hay có thể ra ghế sau nghỉ ngơi. Anh ấy vừa mở cửa ghế sau, đã thấy Lục Đông Thâm ném áo khoác của mình tới, buông một câu: "Áo của cậu, cậu tự lo đi."
Tưởng Ly nhìn cái áo trong lòng mình: "Thế còn của anh..."
"Của anh, em cầm giúp anh." Nói xong, Lục Đông Thâm lên xe.
Tưởng Ly bĩu môi.
Đạo lý ở đâu ra?
Sau khi lên xe rồi mới phát hiện Lục Đông Thâm đúng là gian tặc, cứ thế lẳng lặng lừa gạt cô ngồi lên ghế lái phụ, cũng có nghĩa là nếu anh muốn uống nước hay ăn gì đó, cô đều phải ở bên hầu hạ.
Xe đi thẳng một mạch.
Đến lần thứ ba Tưởng Ly quay đầu lại nhìn và không còn thấy cây gỗ to ấy nữa, Lục Đông Thâm cuối cùng cũng lên tiếng: "Trinh nam chúng ta không thể mang theo được. Nếu nó quý giá, chi bằng em hãy gọi điện thoại cho Viện khoa học Trung Quốc hoặc Hiệp hội thực vật hoang dã địa phương bảo họ cử người tới giải quyết. Nhưng em phải nhanh lên, vì tới đây, sóng điện thoại sẽ càng lúc càng yếu đấy."
Tưởng Ly nghĩ cũng đúng, quan trọng hơn là nếu có thể phát hiện một cây trinh nam hoang dã tại đó thì không thể chỉ có một cây lẻ loi phải không. Gọi điện thoại bảo chuyên gia tới, chưa biết chừng còn phát hiện được nhiều hơn.
Trong lúc cô lục tìm số điện thoại, không nhịn được, nói: "Được đấy, tư duy giác ngộ cũng khá cao."
Lục Đông Thâm tay nắm vô lăng, nở một nụ cười: "Bà Lục quá khen rồi."
Tưởng Ly quay phắt sang lườm nguýt.
Nhiêu Tôn ở ghế sau phì cười: "Chuyển sang giành giật công khai rồi đây."
Nhiêu Tôn uể oải tạt cho cô một gáo nước lạnh: "Đáng tiếc quá, sinh nhầm thời, nếu không em có khi đã thay thế được danh hiệu ngàn năm lịch sử của Biển Thước rồi. Nghĩ như vậy thì Biển Thước cũng thật sự không có bản lĩnh bằng em, nếu không sao cuối cùng lại bị Lý Tiên giết chết chứ? Đổi lại là em, lập tức có thể ngửi ra mùi sát khí từ cách đó ngàn dặm ấy nhỉ?"
"Nhiêu Tôn, anh thích ăn đấm thật đấy!" Tưởng Ly cảm thấy phiền, ném chỗ lạc trong tay đi, đứng dậy bỏ đi.
***
Sáng hôm sau, ba người họ liền xuất phát.
Trước khi đi, Lục Đông Thâm lại kiểm tra một lượt hộp dụng cụ, các loại trang bị. Nhiêu Tôn lại đắp thêm không ít thức ăn vào trong xe, nhất là muối và đường. Đây là lời đề nghị của Vi Dung, cô ấy nói càng đi về phía Tịch Lĩnh sẽ càng hẻo lánh, trong vòng một trăm dặm không có một bóng người, nói chi tới chỗ nghỉ ngơi. Việc chuẩn bị đủ thức ăn là rất quan trọng, hơn nữa muối và đường lại càng là những thứ đặc biệt cần thiết ở nơi không có người.
Đối với việc ra đi của họ, Vi Dung rất quyến luyến, dặn đi dặn lại vô số lần là khi nào quay ngược trở về nhớ phải ghé lại quán trọ.
Sau khi xe đi ra khỏi khu vực trấn Thất Xá, Tưởng Ly nhắng nhít hỏi Nhiêu Tôn: "Này, anh nói xem, Nguyễn Kỳ thì tự lập, Vi Dung thì dịu dàng, anh thích kiểu nào hơn?"
Nhiêu Tôn sau nhiều ngày bị giày vò, đã sớm miễn dịch với cái tên Nguyễn Kỳ này, sao có thể để trò trêu chọc của Tưởng Ly được như ý. Anh ấy nhìn Tưởng Ly, cười đầy đen tối: "Thích kiểu như em đó."
Lục Đông Thâm ngồi phía trước lái xe, nhìn vào trong gương chiếu hậu, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Tuyến đường mà họ sắp đi là dãy núi Lâm Vụ - thôn Tiểu Khê – Tịch Lĩnh – Tần Xuyên.
Theo lời Dư Mao, con đường trước khi tới Tịch Lĩnh vẫn khá dễ đi, có điều sau khi ra khỏi trấn Thất Xá, càng đi sâu vào trong, đường núi sẽ càng nhiều.
Kiểu người sống trong núi như Dư Mao đã sớm quen với việc leo núi đi đường tắt, thời gian còn lại sẽ không quá ít ỏi. Nhưng nhóm ba người Lục Đông Thâm không thể bỏ xe leo núi, chỉ có thể men theo đường núi, vòng qua lưng núi, tiến thẳng.
Nơi nào nhiều núi, những con đường ngoằn ngoèo dĩ nhiên sẽ nhiều, nhưng đa phần đều không phải là đường quốc lộ rộng thênh thang, có không ít chỗ là những con đường hẹp đã nhiều năm tuổi, men theo sống núi hoặc hướng lên trên, hoặc vòng xuống dưới.
Chưa nói tới ổ gà ổ vịt, biên độ khúc cua còn rất lớn, có vài lần gần như đã hình thành một góc chín mươi độ, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm hơn nữa là sống núi trơn trượt.
Tưởng Ly hạ cửa xe xuống nhìn lên núi.
Ở Trung Quốc, những con đường núi thường xuyên có xe qua lại đều sẽ có những biện pháp bảo vệ. Một là sẽ dựng những hàng rào chắn kiên cố bên đường, phòng ngừa khả năng lật xe gây tai nạn. Hai là cố gắng hết sức mở rộng con đường. Ba là tăng cường những tấm lưới phòng trường hợp đá lăn trên sườn núi.
Nhưng bây giờ, con đường núi càng đi càng hẻo lánh này của họ không có gì hết. Dọc con đường hẹp có thể thường xuyên bắt gặp những tảng đá núi rơi từ trên cao xuống. Giả sử gặp phải ngày thời tiết xấu, một sườn núi không có bất kỳ công cụ bảo vệ nào như thế này một khi xảy ra sụt lún hoặc sạt lở thì nguy hiểm sẽ tăng lên đến mức nào.
Nhiêu Tôn đi chậm lại.
Tưởng Ly nhìn xuyên qua cửa kính chắn gió, ngay gần đó ở phía trước có một cái cây to đang chặn ngang, hoàn toàn cắt đứt khả năng vượt qua.
Sau khi dừng xe lại ở nơi an toàn, ba người họ tiến lên xem, là một thân cây bị cắt cụt, thân cây khá thô, trên cành cây còn đung đưa một nửa cái ổ chim, có lẽ nó đã bị phá hỏng khi cây đó, bên cạnh còn có một tảng đá lớn lăn từ trên núi xuống.
Lục Đông Thâm nhìn vào vết đứt của thân cây và nói: "Sét đánh đấy."
Tưởng Ly đứng chống hông ở đó, không tiến gần thêm. Tình cảnh này gặp không nhiều trong thành phố, nhưng chỉ là chuyện thường tình tại nơi hoang dã. Loài người, giống loài đứng cao cao tại thượng trong chuỗi thức ăn, một khi thâm nhập sâu vào trời đất thì người nắm giữ sự trôi nổi của số phận chính là mẹ tự nhiên.
Nhiêu Tôn rút di động ra xem, tín hiệu khá yếu. Anh lại quay về kiểm tra bản đồ chỉ đường, phóng to, tình hình tuyến đường xung quanh nhảy ra lần lượt: "Không còn đường nào khác, trừ phi xuyên qua núi."
Bỏ xe xuyên núi là điều không thể, trên xe có quá nhiều đồ đạc.
"Chuyển." Lục Đông Thâm quả quyết, cởi áo khoác ra, nhét vào lòng Tưởng Ly, xắn tay áo lên, để lộ bắp tay rắn chắc.
Chuyển?
Tưởng Ly nhìn chằm chằm đoạn cây đổ. Thân cây đó hai người đàn ông tay nắm tay một vòng ôm còn ôm không xuể.
Nhiêu Tôn cũng không nói nhiều lời thừa thãi, có lẽ không muốn lãng phí thời gian, nên cũng cởi áo khoác nhét cho Tưởng Ly, cúi người cùng đồng tâm hiệp lực hợp tác với Lục Đông Thâm. Tưởng Ly cũng tiến lên giúp đỡ, bị Lục Đông Thâm quát: "Qua một bên."
Qua bên một thì qua một bên, hung dữ vậy làm gì chứ.
Sức của hai người họ quả thực không nhỏ, nhưng thân cây kia cũng rất nặng nề, hơn nữa là cả cây đổ xuống, muốn chuyển dứt điểm là việc không thể. Cuối cùng Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn bàn bạc, chỉ cần dọn được đường cho xe đi là ổn, hơn nữa cũng tiện một khi phía sau còn xe khác.
Nhưng cho dù chỉ dọn đường cũng không phải chuyện dễ dàng, không có dụng cụ, chỉ có thể dựa vào sức người. Thế nên khi Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn chuyển được mấy đoạn gỗ rời ra trước, rồi chuyển tảng đá sau thì đã mệt đến đứt hơi.
Một người ngồi dựa vào tảng đá, một người ngồi dựa vào thân cây, mồ hôi ròng ròng chảy xuống tấm lưng.
Tưởng Ly ôm theo áo đi tới bên cạnh thân cây, một phát đẩy Nhiêu Tôn đang ngồi trên đầu ra. Nhiêu Tôn bị đẩy ngã loạng choạng, ngồi phịch xuống đất, gào lên với Tưởng Ly: "Có ai như em không hả? Dùng xong rồi thì coi như đồ bỏ!"
Tưởng Ly mặc kệ anh ấy.
Cô tỉ mỉ quan sát thân cây, nhìn lá rồi nhìn vết gãy, nhìn vòng đời... Tưởng Ly bày ra nét mặt khó tin, sau đó lại vân vê một ít vụn gỗ lên tay ngửi ngửi.
Nhiêu Tôn thấy vậy ghé sát tới, tò mò hỏi cô có chuyện gì.
Tưởng Ly ngửi ra thì hoàn toàn phấn khích, đứng dậy chỉ hận không thể múa may quay cuồng tại đây: "Trinh nam! Đây là gỗ trinh nam!*"
*Trinh nam là một loài thực vật thuộc họ Lauraceae. Đây là loài đặc hữu của Trung Quốc. Khu vực phân bố: Quý Châu, Tứ Xuyên, Hồ Bắc. Loài này hiện đang bị đe dọa mất môi trường sống.
Nhiêu Tôn nhướng mày, trinh nam thì có gì mà phải hớn hở thế nhỉ?
Tưởng Ly quả thực hớn hở, nói năng cũng không còn lưu loát nữa: "Em trông thấy giống trinh nam. Nhưng... nhưng em chưa bao giờ thấy cây trinh nam nào sần sùi như vậy, em tưởng không phải, ngửi mùi mới dám chắc chắn! Đây là cây trinh nam cổ thụ đấy. Em từng đọc báo trước kia, nói có phát hiện được một cây trinh nam vương có tuổi đời trên 13000 năm tại khu vực Quý Châu. Cây... Cây trinh nam này nhìn vòng đời cũng phải trên ngàn năm rồi! Đáng tiền, quá đáng tiền!"
Nhiêu Tôn bị cô nói đến đinh tai nhức óc, ra sức day tai.
Lục Đông Thâm thực sự không nhìn nổi nữa, đứng dậy tiến lên, ôm lấy vai cô: "Lên xe nào."
"Nhưng còn trinh nam... trinh nam phải làm sao?" Tưởng Ly không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Lục Đông Thâm kéo cô vào ghế lái phụ, mở cửa: "Cái gì mà trinh nam với trinh nữ, chúng ta đều không thể kéo về được."
Tưởng Ly thật sự nhìn mà thèm thuồng.
Nhiêu Tôn không nhịn được cười, tiến lên, Lục Đông Thâm nói với anh ấy: "Để tôi lái xe cho."
Nhiêu Tôn không phản đối. Đường núi khó đi, cộng thêm việc ban nãy tốn quá nhiều sức lực, vừa hay có thể ra ghế sau nghỉ ngơi. Anh ấy vừa mở cửa ghế sau, đã thấy Lục Đông Thâm ném áo khoác của mình tới, buông một câu: "Áo của cậu, cậu tự lo đi."
Tưởng Ly nhìn cái áo trong lòng mình: "Thế còn của anh..."
"Của anh, em cầm giúp anh." Nói xong, Lục Đông Thâm lên xe.
Tưởng Ly bĩu môi.
Đạo lý ở đâu ra?
Sau khi lên xe rồi mới phát hiện Lục Đông Thâm đúng là gian tặc, cứ thế lẳng lặng lừa gạt cô ngồi lên ghế lái phụ, cũng có nghĩa là nếu anh muốn uống nước hay ăn gì đó, cô đều phải ở bên hầu hạ.
Xe đi thẳng một mạch.
Đến lần thứ ba Tưởng Ly quay đầu lại nhìn và không còn thấy cây gỗ to ấy nữa, Lục Đông Thâm cuối cùng cũng lên tiếng: "Trinh nam chúng ta không thể mang theo được. Nếu nó quý giá, chi bằng em hãy gọi điện thoại cho Viện khoa học Trung Quốc hoặc Hiệp hội thực vật hoang dã địa phương bảo họ cử người tới giải quyết. Nhưng em phải nhanh lên, vì tới đây, sóng điện thoại sẽ càng lúc càng yếu đấy."
Tưởng Ly nghĩ cũng đúng, quan trọng hơn là nếu có thể phát hiện một cây trinh nam hoang dã tại đó thì không thể chỉ có một cây lẻ loi phải không. Gọi điện thoại bảo chuyên gia tới, chưa biết chừng còn phát hiện được nhiều hơn.
Trong lúc cô lục tìm số điện thoại, không nhịn được, nói: "Được đấy, tư duy giác ngộ cũng khá cao."
Lục Đông Thâm tay nắm vô lăng, nở một nụ cười: "Bà Lục quá khen rồi."
Tưởng Ly quay phắt sang lườm nguýt.
Nhiêu Tôn ở ghế sau phì cười: "Chuyển sang giành giật công khai rồi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.