Chương 42: Anh đẻ trứng rồi
Kim Bính
24/04/2015
Ban đêm Phương Dĩ không ngủ được, khoác thêm áo khoác, lại đi tới ban công. Trăng tròn nhô lên cao, đầu lọc thuốc dưới lầu đã cháy hết, dụng cụ tập thể dục lẳng lặng nằm đó, máy giám sát cứ hoạt động như thường lệ. Đường cái đối diện là tiểu khu vô cùng náo nhiệt, bên này là số 338 đường Bảo Hưng chỉ có hai người ở. Giữa tháng Tám cô đến đây, ngoài sân bay gặp Vưu Tinh Tinh, sau đó lên xe taxi của bác tài Ngô, sau khi bác tài Ngô đưa cô đến đây muốn nói lại thôi. Sau đó cô gặp Denny, thành công tham gia họp mặt bạn bè. Họp mặt bạn bè kết thúc, cô lại trùng hợp ngồi xe taxi của bác tài Ngô, sau đó cô muốn có số di động của bác tài Ngô, cho đến tuần trước, cô mới biết thì ra bác tài Ngô vốn từng là tài xế của tập đoàn Âu Hải, cũng biết Phương Chí Chiêu. Đây là đường dây bên bác tài Ngô.
Đầu năm nay, chú Khôn đến tìm luật sư Phương, ngày nào đó lặng lẽ nói cho Phương Dĩ, năm năm trước ông từng tình cờ gặp Thẩm Chiêu Hoa ở gần đường Bảo Hưng, sau đó lần đầu tiên chú Khôn tới thăm hỏi cô, cho cô biết năm đó Thẩm Chiêu Hoa có thể đã ở số 338 đường Bảo Hưng. Cho tới hôm nay cô mới biết, người chết trong vụ tai nạn giao thông mà con trai chú Khôn bị oan từng là Quản lý tài chính của tập đoàn Âu Hải. Đây là đường dây bên chú Khôn.
Cô tham gia họp mặt bạn bè xong, quen Triệu Bình, Quản lý tài chính đương nhiệm của tập đoàn Âu Hải. Về sau biết được năm đó Triệu Bình cố tình đổ oan cho con trai chú Khôn, hoàn toàn chỉ là trả thù cho Triệu Khang. Đây là đường dây bên Triệu Bình.
Cô từ miệng người cho vay nặng lãi biết được trước đây Phương Chí Chiêu từng làm ở tập đoàn Âu Hải. Quản lý tài chính của tập đoàn Âu Hải hiện nay là Tưởng Dư Phi, đàn anh đại học cô từng thích. Đồng Lập Đông là một trong những cảnh sát nhân dân xử lý vụ cháy năm năm trước, biết Phương Chí Chiêu không rõ thân phận. Cô từng nghe được tên “Triệu Bình” trong miệng anh ta, cũng từng nghe anh ta và Chu Tiêu nói có người nhảy dù thay thế chức vụ của Triệu Bình. Chu Tiêu và tập đoàn Âu Hải có hợp tác.
Con trai chú Khôn, bác tài Ngô, Triệu Bình, Đồng Lập Đông, Chu Tiêu, còn có bố cô Phương Chí Chiêu, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan tới tập đoàn Âu Hải. Bây giờ cô đang ở Âu Hải, nghĩ thêm nữa, dường như mọi hành động của mình đều bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, đủ loại trùng hợp, rốt cuộc là thực sự “trùng hợp”, hay là nhân tố con người tạo ra?
Phương Dĩ quay lại phòng ngủ, hai tay đã lạnh cóng. Cô xoa tay, mở máy tính ra. Vụ tai nạn giao thông cô chưa từng quan tâm tới, bởi vì căn bản không biết họ tên và thân phận người chết. Phương Dĩ nhập ba chữ “Lý Kiến Hạo” vào khung tìm kiếm, người trùng họ trùng tên rất nhiều. Cô lại thêm những chữ mấu chốt “tập đoàn Âu Hải” và “tai nạn giao thông”, cuối cùng tìm thấy được ảnh và những thông tin khác của Lý Kiến Hạo.
Lý Kiến Hạo đã làm việc trong tập đoàn Âu Hải từ những ngày đầu thành lập, chuyện xảy ra ngoài ý muốn năm đó ông ấy bốn mươi chín tuổi, nghe nói sắp thăng chức, không ngờ gặp phải kiếp nạn này. Thời gian qua quá lâu, không có mấy tin tức, Phương Dĩ xem đi xem lại mấy lần mới tắt trang web.
Nếu tất cả mọi người đều thoát không khỏi liên quan tới tập đoàn Âu Hải, ngược lại cô muốn xem thử, dưới lớp sương mù dày đặc này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật không muốn người khác biết. Sức mạnh thần bí dẫn dắt cô không biết là do con người tạo nên hay trùng hợp kia, lại còn có thể mang cho cô bao nhiêu sự “kinh ngạc vui mừng”!
Hôm sau, Chu Tiêu sắp xếp tiết mục xong, muốn dẫn Phương Dĩ đi ăn tôm hùm đất cay, sau khi ăn xong sẽ đi câu cá, buối tối ngồi ghế tình nhân xem phim, cuối cùng cùng giường cùng gối. Anh đi tới nhà Phương Dĩ, thấy cô đã rửa mặt xong, vui mừng nói: “Đã lớn rồi, cuối cùng không cần anh giục. Đi thôi!”
Phương Dĩ ăn bánh mì đi ra ngoài, sau khi xuống lầu lại không ngồi xe thể thao mà đi về phía tiểu khu. Chu Tiêu kéo cô: “Đi đâu?”
“Đi làm việc.”
“Làm việc gì? Đã nói là đi ăn câu cá xem phim rồi.”
Phương Dĩ gặm bánh mì: “Nói lúc nào?”
Chu Tiêu không vui: “Vừa rồi em tỏ ý ngầm thừa nhận.”
Phương Dĩ tiếp tục gặm bánh mì: “Anh nói ‘đi thôi’, cho nên em đi. Em thực sự muốn ra ngoài mà, em tưởng anh muốn đi ra ngoài cùng em.”
Chu Tiêu không kiên nhẫn: “Em có thể có chuyện gì, đi ăn tôm hùm đất với anh!”
Phương Dĩ nói: “Chi bằng anh cùng em làm xong chuyện trước?”
Chu Tiêu không biết đích đến của Phương Dĩ, chỉ có thể đi theo cô. Sau khi đến dưới một tòa nhà ở tiểu khu đối diện, Phương Dĩ gọi điện thoại: “Triệu Bình, tôi đến rồi, anh có nhà không? Mở cửa cho tôi.”
Cửa điện tử mở ra, Chu Tiêu nhíu mày: “Em tới tìm Triệu Bình?”
“Muốn đi cùng không? Hay là anh đi mua tôm hùm đất chờ em trước?”
Chu Tiêu đẩy cô vào: “Bớt nói nhảm đi.”
Triệu Khang và bảo mẫu cùng ra ngoài mua thức ăn, trong nhà chỉ có một mình Triệu Bình. Triệu Bình vừa gặp Phương Dĩ liền nói: “Cô còn muốn làm gì?”
Phương Dĩ nói: “Tôi để cửa mở, Tiểu Khang không có nhà?”
Triệu Bình phớt lờ Phương Dĩ, gật đầu với Chu Tiêu, bảo anh vào ngồi. Phương Dĩ nói nhỏ với Chu Tiêu: “Triệu Bình thiếu tiền anh? Sao khách sáo với anh vậy!”
Chu Tiêu cười nói: “Không, là anh có quá nhiều tiền, bất kể là Denny hay Vưu Tinh Tinh, hay Triệu Bình, nhìn thấy anh đều phải vô cùng khách sáo!”
Phương Dĩ hỏi: “Đúng rồi, món nợ của Denny sao rồi?”
Chu Tiêu còn chưa trả lời, Triệu Bình pha trà quay lại đã mở miệng: “Denny và chồng cô ấy đã ly hôn. Cô quan tâm chuyện này làm gì, còn chưa trả thù đủ?”
Phương Dĩ nói: “Đừng sợ đừng sợ, tôi chỉ quan tâm thôi. Đây là trà gì thế, thơm thật!”
“Cô có chuyện thì nói mau, tôi không rảnh xã giao với cô.” Triệu Bình chỉ rót một ly trà, anh ta đưa trà cho Chu Tiêu. Chu Tiêu quay đầu liền đưa trà cho Phương Dĩ, còn nói khẽ: “Coi chừng nóng.” Phương Dĩ nhấp một ngụm, chép miệng nói: “Trà này không tệ. Nếu anh đừng đầu cơ rượu vang đỏ, đầu cơ trà thế nào?”
Chu Tiêu suy nghĩ một chút: “Cũng được, lát nữa em cho anh một bảng kế hoạch.”
Triệu Bình sắc mặt khó coi, ho khan vài tiếng, chậm lại giọng nói, nói với Phương Dĩ: “Tôi còn phải ra ngoài, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Phương Dĩ đặt ly trà xuống, cuối cùng vào chuyện chính: “Xin lỗi, sáng chủ nhật đã quấy rầy anh. Tôi tới là muốn hỏi về vụ tai nạn giao thông năm đó.”
“Tai nạn giao thông?” Triệu Bình nhíu mày, “Cô hỏi chuyện này làm gì? Tôi nghe nói Lưu Văn đã được thả, còn có thể có chuyện gì?
“Tôi muốn hỏi, khi đó anh ở gần hiện trường phát án, thực sự không phát hiện bất kì khác thường nào? Không nhìn thấy cảnh tượng xảy ra ngoài ý muốn? Có thấy được người chết khi đó không? Xung quanh có nhân vật khả nghi khác không?”
Triệu Bình mờ mịt: “Cô hỏi mấy câu này, có quan hệ gì với cô, vụ án của Lưu Văn vẫn chưa xong?”
Phương Dĩ thấy Chu Tiêu bình tĩnh thưởng thức trà, miệng ly vừa vặn là chỗ cô mới chạm qua, nghĩ thầm Chu Tiêu quả đúng là không ngại nước bọt của cô, khóe miệng không kiềm được nâng lên, trả lời: “Tôi tò mò ngủ không yên. Anh không cảm thấy loại án oan này có thể lên tin thời sự có thể viết thành kiệt tác sao? Điểm làm văn của tôi luôn rất cao.”
Chu Tiêu bị sặc nước trà, Triệu Bình rút khóe miệng, biết Phương Dĩ cố tình nói như vậy, cũng không truy lý do đến cùng, lười nói nhiều lời thừa với cô, liền nói: “Không có gì khác thường cả. Một con đường vô cùng bình thường, lúc tôi đi qua, đúng lúc nhìn thấy Lưu Văn ngồi vào chiếc xe đó, còn không thấy người chết. Chỉ có điều…”
Phương Dĩ nghiêng về trước: “Chỉ có điều sao?”
“Chỉ có điều, trước khi tôi thấy Lưu Văn, quả thực tôi thấy một người đi đường, quãng thời gian trước tôi từng nói với cảnh sát.”
Cho dù trí nhớ Triệu Bình tốt, chi tiết vụ án mười năm trước đó cũng chưa chắc có thể nhớ rõ. Anh ta chỉ nhớ tối hôm đó tự học về đã rất trễ, anh ta và bạn thân giống như thường ngày đi về nhà như vậy. Khi đó anh ta ở vùng giữa nông thôn và thành phố, con đường đó gồ ghề, còn lâu mới vừa rộng vừa bằng phẳng như bây giờ. Lúc đi tới gần, anh ta thấy một người đi đường trước, cũng không để ý, sau đó mới nhìn thấy chiếc xe bỏ lại kia và Lưu Văn, ngoài một trăm mét chính là người chết. Anh ta cho rằng Lưu Văn chính là người gây tai nạn, một lòng muốn đưa anh ta ra công lý, do đó căn bản không để ý tới người đi đường kia. Cho đến lần cảnh sát lật lại vụ án này, yêu cầu anh ta nhớ lại cẩn thận, anh ta mới nhớ tới. Nhưng một người đi đường có thể chứng minh điều gì. Ở đó là vùng giữa nông thôn và thành thị, rất nhiều người từ ngoài tới, có người đi qua thì có gì lạ.
Phương Dĩ nắm đùi mình, hỏi: “Anh có thấy rõ mặt mũi người qua đường đó không? Khoảng bao nhiêu tuổi?”
Triệu Bình nói: “Là một người đàn ông. Tôi không để ý mặt mũi ông ấy, chắc là một người trung niên.”
Chu Tiêu lặng lẽ nắm bàn tay đặt trên đùi của Phương Dĩ. Mu bàn tay Phương Dĩ ấm áp, cô nhìn anh một cái.
Rời khỏi nhà Triệu Bình, dọc đường Phương Dĩ trầm mặc không nói, Chu Tiêu dắt cô về. Rất nhiều người chỉ thích ánh mặt trời mùa đông, trong lạnh lẽo cảm nhận được sự ấm áp khác với bình thường. Những tia sáng này thấm vào lỗ chân lông, êm dịu lại mềm mại, trêu chọc thân thể họ, khiến người ta hưởng thụ lại quyến luyến. Phương Dĩ đi rất chậm, ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc cảm nhận rõ ràng êm dịu thoải mái, lúc đối mặt lại nhói mắt, có lẽ đây chính là khoảng cách. Cô vốn đứng ở chỗ thoải mái nhất, có thể lười biếng phơi nắng mỗi ngày, nhưng cô lại cố chấp đi tới đây, mỗi lần đi một bước liền càng gần với sự thật, nhưng sự trông đợi từ trước đã biến chất. Cô sợ đến lúc đó sẽ giống như bây giờ, mặt trời từ đầu đến cuối không có cách nào nhìn thẳng, cuối cùng sẽ tổn thương chính mình.
Phương Dĩ nói: “Tối qua em gọi điện thoại cho bác tài Ngô. Chú ấy là tài xế taxi trước kia, cũng vừa vặn là đồng nghiệp cũ của bố em, thời gian trước em từng nhắc với anh.”
Chu Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Ừ.”
“Em xác nhận với chú ấy thời gian bố em mất tích. Sau khi bố em nghỉ việc, mới đầu bác tài Ngôn vẫn liên lạc với ông ấy, sau đó bố em mới hoàn toàn mất tích, mẹ em đương nhiên cũng mất tung tích. Anh biết rốt cuộc bố em mất tích từ lúc nào không?”
“Mười năm trước, sau khi xảy ra tai nạn giao thông.” Chu Tiêu nói.
Phương Dĩ ngạc nhiên nhìn Chu Tiêu, ngay sau đó cười một tiếng: “Cái gì anh cũng có thể đoán?”
Chu Tiêu nói: “Nói cho anh biết suy đoán của em?”
Phương Dĩ mím môi, nắm chặt tay Chu Tiêu: “Trước đây bố em từng làm tài xế ở tập đoàn Âu Hải, người chết là Quản lý tài chính của tập đoàn Âu Hải. Sau khi người đó chết, bố em đúng lúc mất tung tích. Triệu Bình nói khi đó anh ta từng thấy một người đàn ông trung niên ở hiện trường. Người đàn ông trung niên đó rốt cuộc là ai, bây giờ không ai biết, nhưng em biết tất cả đều quá trùng hợp.”
Đối diện đường cái chính là số 338 đường Bảo Hưng. Tòa nhà hai tầng, mỗi tầng sáu gia đình, khi đó bên trong đầy ắp người, bây giờ bên trong trống rỗng. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chỉ có nó, tựa như bị không khí bẩn xoay quanh. Phương Dĩ nói: “Tiểu Khang nói, đêm xảy ra vụ cháy đó cậu ta chạy ra ngoài, từng thấy có người leo tường, sau đó trong nhà liền bốc cháy. Tiểu Khang không giống người bình thường, nhưng không có nghĩa lời của cậu ấy không có bất kì độ đáng tin nào. Nếu điều cậu ấy nói là thật, vụ cháy đó không phải ngoài ý muốn, cũng không phải kết quả của việc vợ chồng cãi nhau dẫn đến, mà là có người cố ý tạo ra. Đây là mưu sát.”
Tại sao Phương Chí Chiêu đổi tên đổi họ, là ai muốn giết vợ chồng “Phương Đại Hải”?
“Ông ấy mới là người thực sự gây ra vụ tai nạn giao thông đó. Sau khi xảy ra chuyện bỏ trốn, dùng tên giả Phương Đại Hải, năm năm trước vào đây ở, bị người phía sau phát hiện, vì vậy bị người ta giết người diệt khẩu, mẹ em mất tích. Tất cả việc này, toàn bộ có liên quan tới tập đoàn Âu Hải.” Ánh mắt Phương Dĩ rơi vào tòa nhà kia, từng chữ từng câu, nói mạnh mẽ.
Suy đoán của cô không có căn cứ ủng hộ, “người qua đường” quan trọng nhất kia, Triệu Bình cũng không thấy rõ. Về đến nhà, Chu Tiêu mở điều hòa ấm áp, rót một ly nước nóng cho Phương Dĩ, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cảnh sát sẽ điều tra tai nạn giao thông. Trên thế giới nào có nhiều vụ mưu sát vậy. Em tưởng đang quay phim?”
Phương Dĩ không nói câu nào uống nước, uống xong nửa ly mới nói: “Trên thế giới cũng không có trùng hợp như vậy. Triệu Bình không thấy rõ người qua đường đó. Anh đã quên, hiện trường phát án lúc đó còn một người chứng kiến?”
Chu Tiêu nhíu mày: “Còn người chứng kiến?”
Phương Dĩ cười một tiếng: “Thái Đào Kiệt, bây giờ ở Mỹ, không có liên lạc với bạn học cũ trước đây. Năm đó anh ta và Triệu Bình là bạn thân, đêm đó cũng là người đi cùng anh ta.”
Biển người mênh mông, muốn tìm được một người cách xa nơi đất khách quê người, hoàn toàn không dễ như lý luận suông. Phương Dĩ cũng không nóng lòng xác định thân phận “người đi đường” đó, cô cũng không làm xáo trộn mục đích của mình. Người cô muốn tìm tên Thẩm Chiêu Hoa, là mẹ cô. Nếu tất cả manh mối đều gắn bó chặt chẽ với tập đoàn Âu Hải, vậy đương nhiên cô phải bắt đầu từ tập đoàn Âu Hải, đi thăm dò tung tích Thẩm Chiêu Hoa.
Buổi tối lại đến thời gian gọi điện thoại, Phương Dĩ đúng giờ khóc lóc kể lể: “Chị, em vừa lạnh vừa đói.”
Đại Phương hỏi: “Không có tiền mùa quần áo mùa đông?”
“Chị, chị hiểu em!”
Đại Phương thề: “Chị thực sự không hiểu em!”
Phương Dĩ ngã vào sofa: “Chị, bây giờ em có tiền lương rồi, nhưng tiền lương không đủ mua quần áo. Nửa tháng nay em chỉ mặc một cái áo lông, đều đã thiu rồi.”
Đại Phương nói: “Anh rể em nói không được nuông chiều em nữa. Thiếu quần áo tự giải quyết, hoặc em về nhà lấy!” Dừng một chút, không nhịn được nói, “Bong Bóng cũng hiểu chuyện hơn em!”
Phương Dĩ đối mặt với sự máu lạnh vô tình của Đại Phương, đau lòng tột đỉnh. Chu Tiêu chuẩn bị cơm tối xong, xách cô lên từ sofa: “Quần áo em thiu? Để anh ngửi thử!”
Chu Tiêu không dùng mũi ngửi, anh dùng miệng hôn. Phương Dĩ trốn anh, kêu: “Cổ nhột, anh đi ra đi ra. Làm cơm xong chưa?”
Chu Tiêu kéo cô vào lòng: “Em trừ áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, còn có thể làm gì? Cả ngày lừa gạt gian lận đòi tiền chị em, thiếu tiền thật? Anh cho em một cái thẻ?”
Phương Dĩ nói lời chính nghĩa: “Anh coi em là người nào, có chết em cũng sẽ không đòi tiền của anh! Tuần trước em nhìn trúng một cái áo khoác trên Taobao, để trong giỏ mua đồ, anh có rảnh chụp xuống giúp em là được.”
Chu Tiêu cười lớn, kéo cô đi ăn cơm: “Ăn cơm xong hẵng nói!”
Sau khi ăn xong Phương Dĩ bưng laptop của Chu Tiêu quét Taobao, la to: “Em cũng mua chút đồ ăn cho Tiểu Tước? Anh có muốn mua chút gì không?”
“Tiểu Tước không cần em bận tâm, anh thiếu quần lót!” Chu Tiêu la trong toilet, “Em lấy quần lót cho anh!”
Phương Dĩ nói: “Em lên lầu, anh tự ra lấy, không ai nhìn lén!” Nói xong cô nhanh chóng chuồn đi, chạy đến lầu vừa mở cửa, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, nháy mắt có người túm cánh tay cô. Phương Dĩ thấy Chu Tiêu khỏa thân trước mặt, vội vàng nhắm mắt: “Em không thấy gì cả!” Lại lén hé mắt, liếc về phía thân dưới Chu Tiêu.
Chu Tiêu nói: “Thất vọng sao? Anh đây liền lấy khăn tắm ra?”
Phương Dĩ lại nhắm mắt: “Em không có suy nghĩ không an phận với anh!”
Chu Tiêu bật cười, kéo cô vào nhà, quen thuộc đi tới phòng ngủ của cô nằm xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Hưởng thụ Chủ nhật thật tốt, mở máy tính, chúng ta xem phim!”
Phương Dĩ nói: “Anh mặc quần áo vào trước!”
“Anh trở lại nguyên trạng.”
“Em sợ anh lạnh.”
“Vậy em tới cho anh ấm áp.”
Phương Dĩ nói: “Em vừa hết cảm, không muốn vào bệnh viện nữa.”
“Vừa hết cảm có thể sinh ra kháng thể!” Chu Tiêu không muốn nói nhảm, một tay kéo Phương Dĩ lên giường, ôm cô, hôn trán cô, hôn mắt cô, lại hôn mũi cô, cuối cùng đi tới môi, dường như hôn không đủ, hôn đến khi Phương Dĩ đỏ mặt tía tai, rất lâu mới đàng hoàng mở máy tính xem phim. Phương Dĩ rụt trong chăn, mặc cho Chu Tiêu ở trần xem phim. Chu Tiêu nói: “Rất lạnh đó.”
Phương Dĩ nói: “Ừ.”
“Thực sự rất lạnh đó.”
“Em biết.”
“Tin thời sự quốc tế năm ngoái, có người lạnh đến chết cóng.”
Phương Dĩ nói: “Anh trở lại nguyên trạng.”
“Chờ anh ấm lên sẽ trở lại nguyên trạng!” Chu Tiêu dùng sức kéo chăn ra, nhanh nhẹn chui vào. Phương Dĩ đá anh đi, Chu Tiêu nắm chân cô, cợt nhả ôm cô, vừa hôn cô vừa nói, “Ngoan, xem phim đàng hoàng.”
Phim chỉ hai tiếng, Chu Tiêu ở cả đêm. Phương Dĩ không chịu nổi ngủ mất, lúc thức dậy chỉ thấy Chu Tiêu đã mặc quần áo vào, ngồi xếp bằng ở một bên giường nhìn cô chằm chằm. Phương Dĩ ngáp: “Anh làm gì thế? Ngồi thiền sáng sớm?”
Chu Tiêu lắc đầu: “Anh đang làm một chuyện có ý nghĩa.”
Phương Dĩ ngái ngủ: “Anh muốn thoát xác thành tiên?” Dừng một chút, “Nhưng không có sấm sét, anh vẫn chưa độ kiếp.”
Chu Tiêu nói: “Không phải em nói anh không thể đẻ trứng sao?”
“Hả?” Phương Dĩ rốt cuộc mở mắt, nhíu mày nói, “Anh có thể đẻ trứng?”
Chu Tiêu nhếch môi, hơi xê dịch một chút. Lúc này Phương Dĩ mới phát hiện anh đang “luyện thần công”, giữa hai chân đang xếp, loáng thoáng có vài thứ lộ ra ngoài. Phương Dĩ bò qua, ngày càng gần, ngày càng rõ, cô “phì” một tiếng, lăn lộn trên giường: “Anh đẻ trứng rồi!”
Chu Tiêu móc trứng gà để ở giữa ra, trịnh trọng nói: “Có phải em quên gì rồi không?”
Phương Dĩ bò dậy, ôm cổ anh vừa cười vừa hôn: “Cảm ơn cảm ơn!”
Chu Tiêu nhếch khóe miệng, ôm eo cô: “Đừng kịch liệt thế, sẽ đè bể trứng gà.”
Đầu năm nay, chú Khôn đến tìm luật sư Phương, ngày nào đó lặng lẽ nói cho Phương Dĩ, năm năm trước ông từng tình cờ gặp Thẩm Chiêu Hoa ở gần đường Bảo Hưng, sau đó lần đầu tiên chú Khôn tới thăm hỏi cô, cho cô biết năm đó Thẩm Chiêu Hoa có thể đã ở số 338 đường Bảo Hưng. Cho tới hôm nay cô mới biết, người chết trong vụ tai nạn giao thông mà con trai chú Khôn bị oan từng là Quản lý tài chính của tập đoàn Âu Hải. Đây là đường dây bên chú Khôn.
Cô tham gia họp mặt bạn bè xong, quen Triệu Bình, Quản lý tài chính đương nhiệm của tập đoàn Âu Hải. Về sau biết được năm đó Triệu Bình cố tình đổ oan cho con trai chú Khôn, hoàn toàn chỉ là trả thù cho Triệu Khang. Đây là đường dây bên Triệu Bình.
Cô từ miệng người cho vay nặng lãi biết được trước đây Phương Chí Chiêu từng làm ở tập đoàn Âu Hải. Quản lý tài chính của tập đoàn Âu Hải hiện nay là Tưởng Dư Phi, đàn anh đại học cô từng thích. Đồng Lập Đông là một trong những cảnh sát nhân dân xử lý vụ cháy năm năm trước, biết Phương Chí Chiêu không rõ thân phận. Cô từng nghe được tên “Triệu Bình” trong miệng anh ta, cũng từng nghe anh ta và Chu Tiêu nói có người nhảy dù thay thế chức vụ của Triệu Bình. Chu Tiêu và tập đoàn Âu Hải có hợp tác.
Con trai chú Khôn, bác tài Ngô, Triệu Bình, Đồng Lập Đông, Chu Tiêu, còn có bố cô Phương Chí Chiêu, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan tới tập đoàn Âu Hải. Bây giờ cô đang ở Âu Hải, nghĩ thêm nữa, dường như mọi hành động của mình đều bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, đủ loại trùng hợp, rốt cuộc là thực sự “trùng hợp”, hay là nhân tố con người tạo ra?
Phương Dĩ quay lại phòng ngủ, hai tay đã lạnh cóng. Cô xoa tay, mở máy tính ra. Vụ tai nạn giao thông cô chưa từng quan tâm tới, bởi vì căn bản không biết họ tên và thân phận người chết. Phương Dĩ nhập ba chữ “Lý Kiến Hạo” vào khung tìm kiếm, người trùng họ trùng tên rất nhiều. Cô lại thêm những chữ mấu chốt “tập đoàn Âu Hải” và “tai nạn giao thông”, cuối cùng tìm thấy được ảnh và những thông tin khác của Lý Kiến Hạo.
Lý Kiến Hạo đã làm việc trong tập đoàn Âu Hải từ những ngày đầu thành lập, chuyện xảy ra ngoài ý muốn năm đó ông ấy bốn mươi chín tuổi, nghe nói sắp thăng chức, không ngờ gặp phải kiếp nạn này. Thời gian qua quá lâu, không có mấy tin tức, Phương Dĩ xem đi xem lại mấy lần mới tắt trang web.
Nếu tất cả mọi người đều thoát không khỏi liên quan tới tập đoàn Âu Hải, ngược lại cô muốn xem thử, dưới lớp sương mù dày đặc này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật không muốn người khác biết. Sức mạnh thần bí dẫn dắt cô không biết là do con người tạo nên hay trùng hợp kia, lại còn có thể mang cho cô bao nhiêu sự “kinh ngạc vui mừng”!
Hôm sau, Chu Tiêu sắp xếp tiết mục xong, muốn dẫn Phương Dĩ đi ăn tôm hùm đất cay, sau khi ăn xong sẽ đi câu cá, buối tối ngồi ghế tình nhân xem phim, cuối cùng cùng giường cùng gối. Anh đi tới nhà Phương Dĩ, thấy cô đã rửa mặt xong, vui mừng nói: “Đã lớn rồi, cuối cùng không cần anh giục. Đi thôi!”
Phương Dĩ ăn bánh mì đi ra ngoài, sau khi xuống lầu lại không ngồi xe thể thao mà đi về phía tiểu khu. Chu Tiêu kéo cô: “Đi đâu?”
“Đi làm việc.”
“Làm việc gì? Đã nói là đi ăn câu cá xem phim rồi.”
Phương Dĩ gặm bánh mì: “Nói lúc nào?”
Chu Tiêu không vui: “Vừa rồi em tỏ ý ngầm thừa nhận.”
Phương Dĩ tiếp tục gặm bánh mì: “Anh nói ‘đi thôi’, cho nên em đi. Em thực sự muốn ra ngoài mà, em tưởng anh muốn đi ra ngoài cùng em.”
Chu Tiêu không kiên nhẫn: “Em có thể có chuyện gì, đi ăn tôm hùm đất với anh!”
Phương Dĩ nói: “Chi bằng anh cùng em làm xong chuyện trước?”
Chu Tiêu không biết đích đến của Phương Dĩ, chỉ có thể đi theo cô. Sau khi đến dưới một tòa nhà ở tiểu khu đối diện, Phương Dĩ gọi điện thoại: “Triệu Bình, tôi đến rồi, anh có nhà không? Mở cửa cho tôi.”
Cửa điện tử mở ra, Chu Tiêu nhíu mày: “Em tới tìm Triệu Bình?”
“Muốn đi cùng không? Hay là anh đi mua tôm hùm đất chờ em trước?”
Chu Tiêu đẩy cô vào: “Bớt nói nhảm đi.”
Triệu Khang và bảo mẫu cùng ra ngoài mua thức ăn, trong nhà chỉ có một mình Triệu Bình. Triệu Bình vừa gặp Phương Dĩ liền nói: “Cô còn muốn làm gì?”
Phương Dĩ nói: “Tôi để cửa mở, Tiểu Khang không có nhà?”
Triệu Bình phớt lờ Phương Dĩ, gật đầu với Chu Tiêu, bảo anh vào ngồi. Phương Dĩ nói nhỏ với Chu Tiêu: “Triệu Bình thiếu tiền anh? Sao khách sáo với anh vậy!”
Chu Tiêu cười nói: “Không, là anh có quá nhiều tiền, bất kể là Denny hay Vưu Tinh Tinh, hay Triệu Bình, nhìn thấy anh đều phải vô cùng khách sáo!”
Phương Dĩ hỏi: “Đúng rồi, món nợ của Denny sao rồi?”
Chu Tiêu còn chưa trả lời, Triệu Bình pha trà quay lại đã mở miệng: “Denny và chồng cô ấy đã ly hôn. Cô quan tâm chuyện này làm gì, còn chưa trả thù đủ?”
Phương Dĩ nói: “Đừng sợ đừng sợ, tôi chỉ quan tâm thôi. Đây là trà gì thế, thơm thật!”
“Cô có chuyện thì nói mau, tôi không rảnh xã giao với cô.” Triệu Bình chỉ rót một ly trà, anh ta đưa trà cho Chu Tiêu. Chu Tiêu quay đầu liền đưa trà cho Phương Dĩ, còn nói khẽ: “Coi chừng nóng.” Phương Dĩ nhấp một ngụm, chép miệng nói: “Trà này không tệ. Nếu anh đừng đầu cơ rượu vang đỏ, đầu cơ trà thế nào?”
Chu Tiêu suy nghĩ một chút: “Cũng được, lát nữa em cho anh một bảng kế hoạch.”
Triệu Bình sắc mặt khó coi, ho khan vài tiếng, chậm lại giọng nói, nói với Phương Dĩ: “Tôi còn phải ra ngoài, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Phương Dĩ đặt ly trà xuống, cuối cùng vào chuyện chính: “Xin lỗi, sáng chủ nhật đã quấy rầy anh. Tôi tới là muốn hỏi về vụ tai nạn giao thông năm đó.”
“Tai nạn giao thông?” Triệu Bình nhíu mày, “Cô hỏi chuyện này làm gì? Tôi nghe nói Lưu Văn đã được thả, còn có thể có chuyện gì?
“Tôi muốn hỏi, khi đó anh ở gần hiện trường phát án, thực sự không phát hiện bất kì khác thường nào? Không nhìn thấy cảnh tượng xảy ra ngoài ý muốn? Có thấy được người chết khi đó không? Xung quanh có nhân vật khả nghi khác không?”
Triệu Bình mờ mịt: “Cô hỏi mấy câu này, có quan hệ gì với cô, vụ án của Lưu Văn vẫn chưa xong?”
Phương Dĩ thấy Chu Tiêu bình tĩnh thưởng thức trà, miệng ly vừa vặn là chỗ cô mới chạm qua, nghĩ thầm Chu Tiêu quả đúng là không ngại nước bọt của cô, khóe miệng không kiềm được nâng lên, trả lời: “Tôi tò mò ngủ không yên. Anh không cảm thấy loại án oan này có thể lên tin thời sự có thể viết thành kiệt tác sao? Điểm làm văn của tôi luôn rất cao.”
Chu Tiêu bị sặc nước trà, Triệu Bình rút khóe miệng, biết Phương Dĩ cố tình nói như vậy, cũng không truy lý do đến cùng, lười nói nhiều lời thừa với cô, liền nói: “Không có gì khác thường cả. Một con đường vô cùng bình thường, lúc tôi đi qua, đúng lúc nhìn thấy Lưu Văn ngồi vào chiếc xe đó, còn không thấy người chết. Chỉ có điều…”
Phương Dĩ nghiêng về trước: “Chỉ có điều sao?”
“Chỉ có điều, trước khi tôi thấy Lưu Văn, quả thực tôi thấy một người đi đường, quãng thời gian trước tôi từng nói với cảnh sát.”
Cho dù trí nhớ Triệu Bình tốt, chi tiết vụ án mười năm trước đó cũng chưa chắc có thể nhớ rõ. Anh ta chỉ nhớ tối hôm đó tự học về đã rất trễ, anh ta và bạn thân giống như thường ngày đi về nhà như vậy. Khi đó anh ta ở vùng giữa nông thôn và thành phố, con đường đó gồ ghề, còn lâu mới vừa rộng vừa bằng phẳng như bây giờ. Lúc đi tới gần, anh ta thấy một người đi đường trước, cũng không để ý, sau đó mới nhìn thấy chiếc xe bỏ lại kia và Lưu Văn, ngoài một trăm mét chính là người chết. Anh ta cho rằng Lưu Văn chính là người gây tai nạn, một lòng muốn đưa anh ta ra công lý, do đó căn bản không để ý tới người đi đường kia. Cho đến lần cảnh sát lật lại vụ án này, yêu cầu anh ta nhớ lại cẩn thận, anh ta mới nhớ tới. Nhưng một người đi đường có thể chứng minh điều gì. Ở đó là vùng giữa nông thôn và thành thị, rất nhiều người từ ngoài tới, có người đi qua thì có gì lạ.
Phương Dĩ nắm đùi mình, hỏi: “Anh có thấy rõ mặt mũi người qua đường đó không? Khoảng bao nhiêu tuổi?”
Triệu Bình nói: “Là một người đàn ông. Tôi không để ý mặt mũi ông ấy, chắc là một người trung niên.”
Chu Tiêu lặng lẽ nắm bàn tay đặt trên đùi của Phương Dĩ. Mu bàn tay Phương Dĩ ấm áp, cô nhìn anh một cái.
Rời khỏi nhà Triệu Bình, dọc đường Phương Dĩ trầm mặc không nói, Chu Tiêu dắt cô về. Rất nhiều người chỉ thích ánh mặt trời mùa đông, trong lạnh lẽo cảm nhận được sự ấm áp khác với bình thường. Những tia sáng này thấm vào lỗ chân lông, êm dịu lại mềm mại, trêu chọc thân thể họ, khiến người ta hưởng thụ lại quyến luyến. Phương Dĩ đi rất chậm, ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc cảm nhận rõ ràng êm dịu thoải mái, lúc đối mặt lại nhói mắt, có lẽ đây chính là khoảng cách. Cô vốn đứng ở chỗ thoải mái nhất, có thể lười biếng phơi nắng mỗi ngày, nhưng cô lại cố chấp đi tới đây, mỗi lần đi một bước liền càng gần với sự thật, nhưng sự trông đợi từ trước đã biến chất. Cô sợ đến lúc đó sẽ giống như bây giờ, mặt trời từ đầu đến cuối không có cách nào nhìn thẳng, cuối cùng sẽ tổn thương chính mình.
Phương Dĩ nói: “Tối qua em gọi điện thoại cho bác tài Ngô. Chú ấy là tài xế taxi trước kia, cũng vừa vặn là đồng nghiệp cũ của bố em, thời gian trước em từng nhắc với anh.”
Chu Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Ừ.”
“Em xác nhận với chú ấy thời gian bố em mất tích. Sau khi bố em nghỉ việc, mới đầu bác tài Ngôn vẫn liên lạc với ông ấy, sau đó bố em mới hoàn toàn mất tích, mẹ em đương nhiên cũng mất tung tích. Anh biết rốt cuộc bố em mất tích từ lúc nào không?”
“Mười năm trước, sau khi xảy ra tai nạn giao thông.” Chu Tiêu nói.
Phương Dĩ ngạc nhiên nhìn Chu Tiêu, ngay sau đó cười một tiếng: “Cái gì anh cũng có thể đoán?”
Chu Tiêu nói: “Nói cho anh biết suy đoán của em?”
Phương Dĩ mím môi, nắm chặt tay Chu Tiêu: “Trước đây bố em từng làm tài xế ở tập đoàn Âu Hải, người chết là Quản lý tài chính của tập đoàn Âu Hải. Sau khi người đó chết, bố em đúng lúc mất tung tích. Triệu Bình nói khi đó anh ta từng thấy một người đàn ông trung niên ở hiện trường. Người đàn ông trung niên đó rốt cuộc là ai, bây giờ không ai biết, nhưng em biết tất cả đều quá trùng hợp.”
Đối diện đường cái chính là số 338 đường Bảo Hưng. Tòa nhà hai tầng, mỗi tầng sáu gia đình, khi đó bên trong đầy ắp người, bây giờ bên trong trống rỗng. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chỉ có nó, tựa như bị không khí bẩn xoay quanh. Phương Dĩ nói: “Tiểu Khang nói, đêm xảy ra vụ cháy đó cậu ta chạy ra ngoài, từng thấy có người leo tường, sau đó trong nhà liền bốc cháy. Tiểu Khang không giống người bình thường, nhưng không có nghĩa lời của cậu ấy không có bất kì độ đáng tin nào. Nếu điều cậu ấy nói là thật, vụ cháy đó không phải ngoài ý muốn, cũng không phải kết quả của việc vợ chồng cãi nhau dẫn đến, mà là có người cố ý tạo ra. Đây là mưu sát.”
Tại sao Phương Chí Chiêu đổi tên đổi họ, là ai muốn giết vợ chồng “Phương Đại Hải”?
“Ông ấy mới là người thực sự gây ra vụ tai nạn giao thông đó. Sau khi xảy ra chuyện bỏ trốn, dùng tên giả Phương Đại Hải, năm năm trước vào đây ở, bị người phía sau phát hiện, vì vậy bị người ta giết người diệt khẩu, mẹ em mất tích. Tất cả việc này, toàn bộ có liên quan tới tập đoàn Âu Hải.” Ánh mắt Phương Dĩ rơi vào tòa nhà kia, từng chữ từng câu, nói mạnh mẽ.
Suy đoán của cô không có căn cứ ủng hộ, “người qua đường” quan trọng nhất kia, Triệu Bình cũng không thấy rõ. Về đến nhà, Chu Tiêu mở điều hòa ấm áp, rót một ly nước nóng cho Phương Dĩ, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cảnh sát sẽ điều tra tai nạn giao thông. Trên thế giới nào có nhiều vụ mưu sát vậy. Em tưởng đang quay phim?”
Phương Dĩ không nói câu nào uống nước, uống xong nửa ly mới nói: “Trên thế giới cũng không có trùng hợp như vậy. Triệu Bình không thấy rõ người qua đường đó. Anh đã quên, hiện trường phát án lúc đó còn một người chứng kiến?”
Chu Tiêu nhíu mày: “Còn người chứng kiến?”
Phương Dĩ cười một tiếng: “Thái Đào Kiệt, bây giờ ở Mỹ, không có liên lạc với bạn học cũ trước đây. Năm đó anh ta và Triệu Bình là bạn thân, đêm đó cũng là người đi cùng anh ta.”
Biển người mênh mông, muốn tìm được một người cách xa nơi đất khách quê người, hoàn toàn không dễ như lý luận suông. Phương Dĩ cũng không nóng lòng xác định thân phận “người đi đường” đó, cô cũng không làm xáo trộn mục đích của mình. Người cô muốn tìm tên Thẩm Chiêu Hoa, là mẹ cô. Nếu tất cả manh mối đều gắn bó chặt chẽ với tập đoàn Âu Hải, vậy đương nhiên cô phải bắt đầu từ tập đoàn Âu Hải, đi thăm dò tung tích Thẩm Chiêu Hoa.
Buổi tối lại đến thời gian gọi điện thoại, Phương Dĩ đúng giờ khóc lóc kể lể: “Chị, em vừa lạnh vừa đói.”
Đại Phương hỏi: “Không có tiền mùa quần áo mùa đông?”
“Chị, chị hiểu em!”
Đại Phương thề: “Chị thực sự không hiểu em!”
Phương Dĩ ngã vào sofa: “Chị, bây giờ em có tiền lương rồi, nhưng tiền lương không đủ mua quần áo. Nửa tháng nay em chỉ mặc một cái áo lông, đều đã thiu rồi.”
Đại Phương nói: “Anh rể em nói không được nuông chiều em nữa. Thiếu quần áo tự giải quyết, hoặc em về nhà lấy!” Dừng một chút, không nhịn được nói, “Bong Bóng cũng hiểu chuyện hơn em!”
Phương Dĩ đối mặt với sự máu lạnh vô tình của Đại Phương, đau lòng tột đỉnh. Chu Tiêu chuẩn bị cơm tối xong, xách cô lên từ sofa: “Quần áo em thiu? Để anh ngửi thử!”
Chu Tiêu không dùng mũi ngửi, anh dùng miệng hôn. Phương Dĩ trốn anh, kêu: “Cổ nhột, anh đi ra đi ra. Làm cơm xong chưa?”
Chu Tiêu kéo cô vào lòng: “Em trừ áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm, còn có thể làm gì? Cả ngày lừa gạt gian lận đòi tiền chị em, thiếu tiền thật? Anh cho em một cái thẻ?”
Phương Dĩ nói lời chính nghĩa: “Anh coi em là người nào, có chết em cũng sẽ không đòi tiền của anh! Tuần trước em nhìn trúng một cái áo khoác trên Taobao, để trong giỏ mua đồ, anh có rảnh chụp xuống giúp em là được.”
Chu Tiêu cười lớn, kéo cô đi ăn cơm: “Ăn cơm xong hẵng nói!”
Sau khi ăn xong Phương Dĩ bưng laptop của Chu Tiêu quét Taobao, la to: “Em cũng mua chút đồ ăn cho Tiểu Tước? Anh có muốn mua chút gì không?”
“Tiểu Tước không cần em bận tâm, anh thiếu quần lót!” Chu Tiêu la trong toilet, “Em lấy quần lót cho anh!”
Phương Dĩ nói: “Em lên lầu, anh tự ra lấy, không ai nhìn lén!” Nói xong cô nhanh chóng chuồn đi, chạy đến lầu vừa mở cửa, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, nháy mắt có người túm cánh tay cô. Phương Dĩ thấy Chu Tiêu khỏa thân trước mặt, vội vàng nhắm mắt: “Em không thấy gì cả!” Lại lén hé mắt, liếc về phía thân dưới Chu Tiêu.
Chu Tiêu nói: “Thất vọng sao? Anh đây liền lấy khăn tắm ra?”
Phương Dĩ lại nhắm mắt: “Em không có suy nghĩ không an phận với anh!”
Chu Tiêu bật cười, kéo cô vào nhà, quen thuộc đi tới phòng ngủ của cô nằm xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Hưởng thụ Chủ nhật thật tốt, mở máy tính, chúng ta xem phim!”
Phương Dĩ nói: “Anh mặc quần áo vào trước!”
“Anh trở lại nguyên trạng.”
“Em sợ anh lạnh.”
“Vậy em tới cho anh ấm áp.”
Phương Dĩ nói: “Em vừa hết cảm, không muốn vào bệnh viện nữa.”
“Vừa hết cảm có thể sinh ra kháng thể!” Chu Tiêu không muốn nói nhảm, một tay kéo Phương Dĩ lên giường, ôm cô, hôn trán cô, hôn mắt cô, lại hôn mũi cô, cuối cùng đi tới môi, dường như hôn không đủ, hôn đến khi Phương Dĩ đỏ mặt tía tai, rất lâu mới đàng hoàng mở máy tính xem phim. Phương Dĩ rụt trong chăn, mặc cho Chu Tiêu ở trần xem phim. Chu Tiêu nói: “Rất lạnh đó.”
Phương Dĩ nói: “Ừ.”
“Thực sự rất lạnh đó.”
“Em biết.”
“Tin thời sự quốc tế năm ngoái, có người lạnh đến chết cóng.”
Phương Dĩ nói: “Anh trở lại nguyên trạng.”
“Chờ anh ấm lên sẽ trở lại nguyên trạng!” Chu Tiêu dùng sức kéo chăn ra, nhanh nhẹn chui vào. Phương Dĩ đá anh đi, Chu Tiêu nắm chân cô, cợt nhả ôm cô, vừa hôn cô vừa nói, “Ngoan, xem phim đàng hoàng.”
Phim chỉ hai tiếng, Chu Tiêu ở cả đêm. Phương Dĩ không chịu nổi ngủ mất, lúc thức dậy chỉ thấy Chu Tiêu đã mặc quần áo vào, ngồi xếp bằng ở một bên giường nhìn cô chằm chằm. Phương Dĩ ngáp: “Anh làm gì thế? Ngồi thiền sáng sớm?”
Chu Tiêu lắc đầu: “Anh đang làm một chuyện có ý nghĩa.”
Phương Dĩ ngái ngủ: “Anh muốn thoát xác thành tiên?” Dừng một chút, “Nhưng không có sấm sét, anh vẫn chưa độ kiếp.”
Chu Tiêu nói: “Không phải em nói anh không thể đẻ trứng sao?”
“Hả?” Phương Dĩ rốt cuộc mở mắt, nhíu mày nói, “Anh có thể đẻ trứng?”
Chu Tiêu nhếch môi, hơi xê dịch một chút. Lúc này Phương Dĩ mới phát hiện anh đang “luyện thần công”, giữa hai chân đang xếp, loáng thoáng có vài thứ lộ ra ngoài. Phương Dĩ bò qua, ngày càng gần, ngày càng rõ, cô “phì” một tiếng, lăn lộn trên giường: “Anh đẻ trứng rồi!”
Chu Tiêu móc trứng gà để ở giữa ra, trịnh trọng nói: “Có phải em quên gì rồi không?”
Phương Dĩ bò dậy, ôm cổ anh vừa cười vừa hôn: “Cảm ơn cảm ơn!”
Chu Tiêu nhếch khóe miệng, ôm eo cô: “Đừng kịch liệt thế, sẽ đè bể trứng gà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.