Người Tới Không Tốt

Chương 49: Làm khó con rể

Kim Bính

24/04/2015

Lần đầu tiên Chu Tiêu nhìn thấy người trưởng thành chịu xử phạt về thể xác, hai người luật sư Phương và Phương Dĩ khiến anh được mở rộng tầm mắt.

Phương Dĩ bị bắt buộc mặc quần áo chỉnh tề, đứng thẳng tắp sát vào tường, hai chân phải khép lại, hai cánh tay giơ cao, không được phép nói nhảm không được phép có vẻ mặt vặn vẹo, miệng còn phải đọc thuộc lòng —— bảng cửu chương!

Lại là bảng cửu chương đó, Chu Tiêu hỗn loạn rồi!

Giữ tư thế giơ cánh tay hai phút đã mệt chết người rồi, Phương Dĩ lại bị phạt đứng một tiếng. Phương Dĩ đọc thuộc lòng: “Năm lần sáu ba mươi, năm lần bảy ba lăm, oppa thế này rất mất mặt đó!”

Luật sư Phương bưng chén trà, cảnh cáo nói: “Hửm?”

Phương Dĩ chấn chỉnh thái độ: “Năm lần tám bốn mươi…”

Chu Tiêu đứng giữa phòng khách, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai chân khép lại đứng thẳng, hai tay sát hai bên đùi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tăng cường nghĩ cách, tự mình tu luyện.

Luật sư Phương uống xong gần nửa chén trà, bưng chén trà đứng dậy, bắt đầu tham quan căn nhà này.

Nhà bếp có dấu vết sử dụng, trên kệ để chén có vài cái chén nhỏ và hai đôi đũa, hai đôi đũa?

Phòng ngủ ngổn ngang không chịu nổi, đồ lặt vặt đông một món tây một món, trên giường có hai cái gối khác hoa văn và màu sắc, hai cái gối?

Trong toilet không có khác thường, trong giỏ quần áo bẩn không có khác thường, giá phơi quần áo trên ban công không có khác thường. Luật sư Phương quay lại phòng khách, nói với Phương Dĩ: “Phạt đứng kết thúc gấp chăn gọn gàng!”

Phương Dĩ đang đọc bảng cửu chương lần thứ ba, gật đầu tỏ ý: “Chín lần chín tám mốt, loại bỏ muôn vàn khó khăn không thành vấn đề!”

Giữa phòng khách, Chu Tiêu vẫn đứng ngay đơ, luật sư Phương uống một hớp trà, đi tới vòng quanh xem chốc lát, rốt cuộc lên tiếng: “Cậu chính là đàn anh kia của Đại Phương, tên là Chu…”

Chu Tiêu cất cao giọng nói: “Cháu tên là Chu Tiêu, chú Phương có thể kêu cháu là Tiểu Chu.”

Luật sư Phương nói: “Chu Tiêu, cậu ở dưới lầu?”

Chu Tiêu nói: “Vâng ạ, cháu chuyển đến đây một năm rưỡi.”

“Công ty cũng ở dưới lầu?”

“Vâng ạ, cháu mở một công ty cho vay nhỏ ở dưới lầu.”

“Ở đây có thể mở công ty cho vay nhỏ?”

Chu Tiêu nói: “Có thể mở được ạ, thủ tục đầy đủ.”

Luật sư Phương nói: “Cậu với Tiểu Phương quen bao lâu?”

“Cô ấy chuyển đến đây vào tháng Tám, năm tháng ạ.”

Luật sư Phương gật đầu: “Còn chưa tới nửa năm.” Nhìn anh chằm chằm, ý vị sâu xa nói, “Thì ra còn chưa tới nửa năm…”

Phương Dĩ nói chen vào: “Bốn lần bảy hai tám, con và anh ấy hận gặp nhau trễ!”

Luật sư Phương nói: “Bảy lần tám bao nhiêu?”

Phương Dĩ đáp: “Bảy lần tám năm sáu!”

Luật sư Phương hỏi: “Ban nãy đọc đến đâu rồi?”

“… Hả?”

Luật sư Phương nói: “Đọc lại từ đầu!”

Chu Tiêu cảm thấy chiêu này giống như đã từng quen biết, suy nghĩ một chút, anh nói: “Chú Phương, chú đi đường vất vả nhất định rất mệt, chi bằng nghỉ một chút trước, cháu đi siêu thị một chuyến, buổi trưa làm một bữa phong phú cho chú.”

Luật sư Phương hỏi: “Cậu biết nấu cơm?”

Chu Tiêu cười nói: “Biết làm ạ, bình thường đều là cháu nấu cơm, vừa rồi cháu còn gọi Tiểu Phương xuống lầu ăn sáng. Nhà cháu còn sandwich, chú Phương đã ăn sáng chưa ạ?”

Luật sư Phương nói: “Bây giờ mấy giờ?”

Chu Tiêu liếc mắt nhìn giờ: “Mười một giờ mười phút.”

“Mười một giờ mười phút, ăn sáng? Đây chính là quy luật sinh hoạt của thanh niên các cậu?”

Chu Tiêu thầm nghĩ gặp phải cao thủ, cười nói: “Thường ngày công việc bận quá ạ, cứ không để ý ăn cơm, cho nên phương diện này khá không có quy luật, sau này cháu sẽ chú ý. Vậy chú Phương, bây giờ cháu đi chuẩn bị cơm trưa giúp chú ạ?”

Luật sư Phương đặc xá nói: “Đi đi.”

Chu Tiêu lại nói: “Chú Phương, chú xem, giờ cũng không sớm nữa, trong nhà chỉ có một mình cháu, cháu chuẩn bị cơm trưa có thể tốn rất nhiều thời gian, chú xem có thể để Phương Dĩ giúp cháu một tay không ạ?”

Luật sư Phương vén tay áo: “Giúp một tay đúng không? Tôi giúp!”

Chu Tiêu vội vàng xua tay: “Không cần không cần ạ, chú cứ nghỉ ngơi, cháu sẽ mau chóng chuẩn bị xong cơm trưa!” Thật bà mẹ nó cao thủ!

Chu Tiêu đi, Phương Dĩ thầm hận Chu Tiêu không đủ nghĩa khí, tiếp tục oán hận đọc thuộc lòng bảng cửu chương. Luật sư Phương nói: “Thì ra ban nãy quần áo con xốc xếch là xuống lầu ăn sáng? Sao, ngủ dậy không đánh răng rửa mặt? Khăn mặt và bàn chải đánh răng của con đều khô!”

Phương Dĩ cợt nhả: “Sáu lần sáu ba sáu, lần sau con sẽ nói vệ sinh!”

Luật sư Phương hừ lạnh: “Đừng cười với bố, giơ tay cao lên chút, bắt đầu đọc ‘Tam Tự Kinh’!”

Chu Tiêu cấp tốc chạy tới siêu thị, sau khi quét sạch mấy phần thực phẩm đã nấu chín lại mua thêm chút đồ ăn, cố gắng vượt bậc về đến nhà, lập tức lên lầu nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, từ đầu đến cuối mới tốn hai mươi phút. Luật sư Phương mở ra một con đường: “Ừ, vậy ăn cơm thôi!”

Phương Dĩ chỉ còn lại nửa cái mạng, Chu Tiêu đỡ cô: “Còn đi được không?”

Phương Dĩ cảm thấy xương khắp người không phải của mình, đau lòng nói: “Tai vạ đến từng người bay, em hiểu!”

Chu Tiêu cười nói: “Nhanh vậy đã muốn để anh cưới em? Em xem thời gian đi, anh để em đứng ít đi ít nhất mười lăm phút!”

Ít đi mười lăm phút cũng vô dụng, tay cầm đũa của Phương Dĩ không ngừng run, Chu Tiêu lặng lẽ đổi muỗng cho cô, nói với luật sư Phương: “Không biết mấy món này có hợp khẩu vị của chú không ạ?”

Luật sư Phương nói: “Thường ngày tôi cũng ăn thức ăn nhanh, không quan trọng hợp hay không hợp. Rác trong bếp nhà cậu nên dọn sạch đi.”

Chu Tiêu chợt nhớ tới hộp đóng gói đều vứt vào thùng rác nhà bếp, luật sư Phương lại còn đi lục rác xem, cao thủ trăm năm khó gặp một lần, anh nhất định phải đề cao cảnh giác!

Sau khi ăn xong, mùi thuốc súng rốt cuộc tan hơn nửa.



Hành lý của luật sư Phương vẫn để ở khách sạn, ông không định ở chỗ Phương Dĩ, “Dọn dẹp đi, ngày mai về.”

Phương Dĩ lấy lòng nói: “Luật sư Phương, con cũng đã đóng nửa năm tiền nhà, bây giờ con làm việc rất tốt, không gian thăng chức rất lớn!”

“Đừng giả ngu trước mặt bố, còn muốn giả vờ tới khi nào?” Sắc mặt luật sư Phương khó coi, ông nói, “Tối qua, bà ấy đã gọi điện thoại cho bố, con đã tìm được bà ấy rồi!”

Phương Dĩ ngẩn người: “Ơ… Nhưng con có công việc…”

“Tiểu Phương!” Luật sư Phương bất đắc dĩ, “Mục đích của con đã đạt được, có một số việc con không quản được. Con đã lớn rồi, con có cuộc sống của con, bà ấy có cuộc sống của bà ấy. Con nói với Đại Phương con đến đây chính là để tìm bà ấy, bây giờ đã tìm được, còn muốn thế nào?”

Phương Dĩ cúi đầu, qua một lúc mới nói: “Con không muốn đi.”

“Lý do?”

“Còn chuyện chưa làm xong.”

“Chuyện gì?” Luật sư Phương nhắc nhở cô, “Để bố đoán thử chuyện con chưa làm xong. Con muốn biết tại sao mẹ con ở tập đoàn Âu Hải, mẹ con muốn làm chuyện gì, sao đi làm thành những chuyện đó, đúng không? Nhưng sau khi con biết thì sao? Có phải sẽ còn nói chuyện chưa làm xong? Con phải biết rõ mục đích con đến đây, mục tiêu làm việc rõ ràng, không thể cứ kéo dài, không thể mù quáng, không thể không thỏa mãn, chuyện mãi mãi không làm xong, làm xong một việc còn một việc. Bố hỏi con một lần nữa, ban đầu tại sao con đến đây?”

Ban đầu Phương Dĩ đến đây chỉ có một mục đích, chính là tìm được Thẩm Chiêu Hoa, nhưng bây giờ khác. Cô biết quá nhiều chuyện kì quặc, Thẩm Chiêu Hoa biến thành Thẩm Lệ Anh, bất kể là mười năm trước hay năm năm trước, tất cả mọi chuyện đều có ẩn tình. Cô biết cô không có năng lực quản, nhưng cô vẫn muốn biết tất cả sự thật, muốn thấy kết quả câu chuyện. Loại khát khao này giống như hàng trăm cái móng cào tim, cô không có cách nào khống chế.

Phương Dĩ hỏi: “Chú tìm được bà ấy lúc nào?”

Luật sư Phương thở dài, nói: “Con chạy tới thành phố Nam Giang, vừa thuê nhà vừa tìm việc, bố đã cảm thấy bất thường, khi đó bố đã điều tra. Mẹ con hẳn đã nói với con, năm, sáu năm trước bà ấy từng liên lạc với bố. Thực ra bà ngoại con trước khi qua đời đã nói cho bố biết, mẹ con còn sống, cho nên lúc bà ấy liên lạc với bố, tuy bố kinh ngạc, nhưng không sợ hãi lắm.”

Thẩm Chiêu Hoa đối với luật sư Phương mà nói, không phải là một người vợ đạt tiêu chuẩn, cũng không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn. Lần đầu tiên bà ấy mở miệng đòi tiền luật sư Phương, khi đó Phương Dĩ vẫn đang học trung học, bài vở căng thẳng. Ông không muốn sinh ra biến cố, cho nên thỏa mãn yêu cầu của bà ấy, sau đó Thẩm Chiêu Hoa cũng không xuất hiện nữa, ai ngờ giờ đây, Phương Dĩ lại biết tin bà ấy còn sống.

Luật sư Phương dứt khoát nói: “Bây giờ con là một người lớn, không nói một tiếng quen bạn trai, có thể sống độc lập, không khiến mình chết đói chết rét, bố cũng không muốn giấu con nữa. Trước khi bà ngoại con mất, nhờ bố chăm sóc con, bà nói bà đã không thừa nhận con gái, nhưng bà coi đứa cháu ngoại con như của quý.”

Bà ngoại Phương Dĩ hiểu con gái mình, Thẩm Chiêu Hoa có thể vứt bỏ Phương Dĩ vì Phương Chí Chiêu, cho dù khi đó tìm bà ấy về chăm sóc Phương Dĩ, bà ấy cũng có thể vứt Phương Dĩ lần thứ hai. Trước khi mất, bà ngoại Phương Dĩ đã làm một lựa chọn chính xác nhất, bà tìm luật sư Phương tới, thỉnh cầu ông chăm sóc Phương Dĩ trưởng thành, người có quyền khi đó Thẩm Chiêu Hoa đã chết, sau này cũng đừng nói cho Phương Dĩ biết sự thật.

Phương Dĩ cúi đầu nắm chặt ống tay áo mình, nói: “Bà ấy rất yêu bố.”

Luật sư Phương thở dài: “Ông ngoại con và chú của bố là đồng đội cũ, bố và mẹ con biết nhau qua xem mắt, sau đó kết hôn, sinh chị con, nền móng tình cảm của bố và bà ấy không sâu. Mẹ con thích lãng mạn, bố lại chỉ biết dốc sức làm việc, bình thường ngay cả cơ hội cãi nhau cũng không có. Lúc mẹ con tái hôn đã gọi điện thoại cho bố, bố hỏi bà ấy lý do, bà ấy nói, tình yêu xảy ra bất ngờ. Lần đầu tiên bố biết thì ra bà ấy cũng có thể làm rất nhiều chuyện vì tình yêu, bà ấy không để ý ở nhà nhỏ, làm nhà máy cùng bố con cũng sẽ không kêu khổ kêu mệt.”

Phương Dĩ mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian ấm áp khi đó, mẹ cầm dép cho bố, mẹ bóp vai cho bố, nửa đêm mẹ kêu đói, bố xuống bếp nấu mì, mẹ khoác thêm áo cho bố, ngồi trên ghế yên lặng chờ mì, ánh đèn nhà bếp rất ấm áp. Vài mẩu chuyện vụn vặt, luôn tồn tại trong trí nhớ cô.

Luật sư Phương nói: “Cho nên những chuyện xảy ra sau này, những lựa chọn mẹ con đã làm kia, bố cũng không bất ngờ nhiều lắm. Hôm nay thấy con, ngược lại bố bất ngờ con không có khác thường gì, nhưng không có khác thường, không phải là khác thường lớn nhất sao? Con không nên tới tìm bà ấy. Bố có thể tưởng tượng tâm trạng con tối qua, và tâm trạng con bây giờ, ngồi trước mặt bố nghe bố nói những lời này, con muốn chịu đựng đến khi nào?”

Ngoài cửa chính, Chu Tiêu cầm một điếu thuốc tinh tế quan sát, chậm chạp không đốt. Trong nhà hai người đang tâm sự, nói chuyện, người trong nhà khóc không thành tiếng. Anh dừng tay lại, ngậm điếu thuốc vào miệng, nhíu mày, rón rén đi xuống lầu giống như lúc tới.

Phương Dĩ khóc càng dữ dội hơn hôm qua. Tối qua ở trước mặt Thẩm Lệ Anh, cô không muốn rơi nước mắt tỏ ra yếu kém, nhưng cô không thể chịu được. Hôm nay cô cũng không muốn khóc trước mặt luật sư Phương, nhưng luật sư Phương khăng khăng “ép” cô khóc. Cô nghĩ không ra, người mẹ sinh ra cô, cưng chiều cô suốt tám năm đó, sao có thể vì quá yêu bố cô mà vứt bỏ cô, sao có thể vì quá yêu bố cô mà biết rõ cô ở đâu lại không tới tìm cô, vậy cô tính là gì? Cô chỉ là món đồ chơi bố mẹ giết thời gian sao?

Khóc nửa tiếng, Phương Dĩ không thở nổi, luật sư Phương vắt khăn ướt lau mặt cho cô, dỗ dành: “Bố không đánh con không mắng con, cần phải dùng tới việc khóc thành thế này? Bố nhớ lần trước con khóc như thế, chính là lúc chị con bệnh, con lo cho nó. Bố luôn cho rằng mẹ con không đạt tiêu chuẩn, thực ra bố cũng không đạt tiêu chuẩn, khi đó bố không chăm sóc tốt cho chị con, bây giờ cũng không chăm sóc tốt cho con.”

Phương Dĩ lắc đầu: “Không phải…”

Luật sư Phương sờ tóc cô: “Cái đứa nhỏ này, từ nhỏ thông minh, cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bây giờ con hiểu rõ nguyện vọng thì nên dừng lại đúng lúc. Mẹ con nhẫn tâm thế nào đi nữa, có một điểm bà ấy làm đúng, chính là bà ấy biết rõ con ở trước mặt bà ấy, bà ấy cũng không nhận lại con. Mẹ con không quay lại được, nhưng bà ấy không muốn kéo con xuống nước.”

Lúc Chu Tiêu gặp lại Phương Dĩ, luật sư Phương đã về khách sạn. Phương Dĩ sắc mặt như thường, nằm bò trước hồ cá kêu đói.

Chu Tiêu bưng thức ăn cho cá tới, ôm eo Phương Dĩ, hôn cô một cái, nói: “Cơm tối của Tiểu Tước, em nếm thử không?”

Phương Dĩ ném thức ăn vào hồ cá, nói: “Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, không ăn một bữa đói đến cuống cuồng!”

Chu Tiêu hôn cổ Phương Dĩ: “Tối qua có mệt không?”

Phương Dĩ sợ nhột, cười né tránh. Chu Tiêu đuổi theo không buông. Phương Dĩ nói với Tiểu Tước: “Tao cho mày ăn bữa cơm cuối cùng, ăn cho ngon nha!”

Động tác Chu Tiêu hơi chậm lại, nâng cao âm lượng: “Bữa cơm cuối cùng?”

“Luật sư Phương đặt xong vé máy bay cho em rồi.”

Chu Tiêu không vui: “Có ý gì?”

Phương Dĩ ôm eo Chu Tiêu: “Em phải về nhà ăn Tết…”

Chu Tiêu không nói câu nào, Phương Dĩ tự mình nói: “Em ở đây cũng không phải kế hoạch lâu dài, lúc nào tiền vào cũng chẳng bằng tiền ra. Nếu không phải ăn chùa ở chỗ anh, em căn bản không nuôi sống mình nổi.”

Sắc mặt Chu Tiêu vừa đen vừa thối, Phương Dĩ nói tiếp: “Cho nên đây là bữa cơm cuối cùng năm nay em cho Tiểu Tước ăn, em phải về nhà lừa chút tiền mừng tuổi, bằng không dựa vào chút tiền lương tội nghiệp này, làm sao em sống qua ngày!”

Trái tim treo lên của Chu Tiêu đột nhiên rơi xuống, giống như đá đập vào chân, đau khiến anh nhảy dựng lên, không nói hai lời liền kéo Phương Dĩ vào phòng ngủ trừng trị. Phương Dĩ không ngừng kêu khổ, hối hận xanh ruột, sau đó cô mệt mỏi không thể động đậy, Chu Tiêu thỏa mãn ôm cô vào lòng, cười nói: “Thích ăn đòn!”

Phương Dĩ cọ cọ ngực anh: “Chu Tiêu, anh đã xem ảnh mẹ em, anh cảm thấy bà ấy đẹp không?”

“Đẹp.”

Phương Dĩ cười một tiếng: “Luật sư Phương nói, năm đó ông xem mắt với mẹ em, cái nhìn đầu tiên liền bị gương mặt mẹ em hấp dẫn. Ông nói không có đàn ông không háo sắc, anh cũng vậy.”

Chu Tiêu nói: “Em đang khoe mình đẹp?”

“Anh nói, anh thích gì ở em?”

“Thích em dùng bẫy chuột kẹp anh, cho anh mượn toilet, có tinh thần Lôi Phong giúp người làm niềm vui.”

Phương Dĩ nói: “Có đôi khi em cảm thấy mình quá lương thiện, quá thích giúp đỡ người khác.”

Chu Tiêu cứng họng, oán thầm một hồi, lại hỏi: “Em thích gì ở anh?”

Phương Dĩ bật thốt lên: “Thích anh tốt với em, vẻ ngoài đẹp trai, vạm vỡ, có tiền có xe thể thao!”

Chu Tiêu hỏi: “Đến lúc anh lớn tuổi xuống sắc gia sản hết sạch thì làm sao?”

Phương Dĩ nói: “Vậy em cũng đã lớn tuổi xuống sắc. Bây giờ em tiêu thêm chút tiền giúp anh, gia sản hết sạch cũng không đau lòng!”

Chu Tiêu cười lớn, vận sức chờ phát động một lần nữa. Hôm sau Phương Dĩ không đi nổi, nằm bò trên lưng Chu Tiêu kêu anh cõng. Chu Tiêu cõng Phương Dĩ lên lầu, lắc tới lắc lui ngã trái ngã phải, Phương Dĩ ôm chặt anh: “Anh không được dọa em!”

Về lầu, Phương Dĩ vội vàng làm ướt khăn lông và bàn chải đánh răng, lại bảo Chu Tiêu kéo chăn cô ra để đề phòng luật sư Phương tập kích. Chu Tiêu lười biếng ngồi: “Không làm!”

Phương Dĩ trừng anh: “Trách anh quá vô dụng, bình thường dữ như thế, sao trước mặt luật sư Phương chỉ biết khom lưng cúi đầu!”



Chu Tiêu chỉ trích cô: “Bình thường anh cũng không thấy em đọc thuộc lòng bảng cửu chương và ‘Tam Tự Kinh’!”

Phương Dĩ chạy vào phòng ngủ thu dọn hành lý, nói: “Cuối tuần em đi, đi rồi sẽ không quay trở lại!”

Chu Tiêu nói: “Cái này màu đẹp, tối nay mặc cái này!”

Phương Dĩ khó hiểu, quay đầu nhìn, mới phát hiện Chu Tiêu xách áo ngực của cô, lấy di động chụp một tấm, còn nói: “Không quay trở lại, anh sẽ đăng một thông báo tìm đồ.”

Một tuần sau công ty mới nghỉ Tết, tập đoàn Âu Hải có phúc lợi đãi ngộ tốt, ngày nghỉ Tết quy định trên căn bản kéo dài thêm một tuần, Phương Dĩ cứ như thường đi làm. Luật sư Phương xử lý một số công việc pháp luật ở thành phố Nam Giang, nhiều thời gian rảnh. Chu Tiêu giấu Phương Dĩ, lấy lòng luật sư Phương, xe đưa xe đón đặt nhà hàng, ân cần hỏi han quan tâm đầy đủ. Trưa nay Phương Dĩ nhận được điện thoại của luật sư Phương, luật sư Phương nói: “Bố thấy bây giờ để Tiểu Chu đến chỗ chúng ta ăn Tết, quả thực sớm một chút, nhưng người nhà cậu ấy đều ở nước ngoài, lúc Tết chỉ có một mình cậu ấy, thực sự hơi vắng vẻ.”

Phương Dĩ thở hốc vì kinh ngạc: “Luật sư Phương, chú lại bị anh ấy mua chuộc?”

“Vậy cũng phải bố nguyện ý bị cậu ấy mua chuộc. Các phương diện điều kiện của cậu ấy quả thực rất tốt, chị con cũng cho rằng như vậy. Như thế, bố quan sát cậu ấy thêm một chút.”

Phương Dĩ định xin Chu Tiêu chỉ dạy cách mua chuộc lòng người, buổi chiều Chu Tiêu tới đón cô tan làm, Phương Dĩ nói: “Sao anh đổi một chiếc xe nát? Xe thể thao đâu?”

Chu Tiêu nói: “Luật sư Phương đang lái.”

Phương Dĩ rút rút khóe miệng: “Mưu kế hay!” Mấy món đồ đàn ông thích nhất, chẳng qua chính là tiền, quyền, phụ nữ, rượu, thuốc lá hoặc xe. Chu Tiêu nói: “Anh còn tặng luật sư Phương một chai rượu vang đỏ anh đấu giá được!”

Phương Dĩ đau lòng thay anh: “Tối anh ngủ sẽ khóc sao?”

Chu Tiêu vui vẻ nói: “Tối nay em quan sát thử chẳng phải sẽ biết?”

Phương Dĩ đang định nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lệ Anh đi ra từ trong cao ốc, bên cạnh còn có Âu Duy Diệu đi theo. Cô quay đầu đi, lập tức ngồi vào xe.

Buổi tối cô lại nhận được điện thoại của Thẩm Lệ Anh, khó tin nhìn số điện thoại di động xa lạ đó, Thẩm Lệ Anh nói: “Tiểu Dĩ, mấy ngày nay thế nào?”

“Rất tốt.”

“Hôm đó cuộc họp thường niên kết thúc, mẹ còn rất nhiều công việc phải xử lý, mẹ không tiện tìm con, dù sao trước…”

Phương Dĩ nói: “Tôi biết, bà có chuyện gì?”

Thẩm Lệ Anh nói: “Hôm nay mẹ nhìn thấy con đi cùng với một người đàn ông. Cậu ta là Chu Tiêu?”

Phương Dĩ nhíu mày: “Bà biết Chu Tiêu?”

Thẩm Lệ Anh nói: “Bây giờ con có thời gian không?”

Phương Dĩ cầm di động chừng nửa tiếng, nửa tiếng sau mới đi ra ngoài. Cô chạy tới tiệm cà phê, đứng trước cửa sổ kính sửa sang tóc và quần áo một chút, khẩn trương hít một hơi, lúc này mới chậm rãi đi vào.

Thẩm Lệ Anh đã chờ bên trong, nhìn thấy Phương Dĩ, bà lập tức đứng dậy, hơi lấy lòng hỏi: “Muốn uống chút gì không? Muốn ăn chút bánh ngọt không?”

Phương Dĩ nói: “Không cần khách sáo, bà có chuyện thì nói mau.”

Thẩm Lệ Anh nói: “Vậy mẹ quyết định giúp con. Mẹ nhớ hồi nhỏ con thích ăn bánh ngọt nhất.”

Cà phê và bánh ngọt mang tới, Thẩm Lệ Anh nói: “Con mau nếm thử xem, mùi vị bánh ngọt ở đây không tệ. Gần đây có nhà hàng tôm chiên rất nổi tiếng, nếu con thích, đợi lát nữa mẹ dẫn con đến đó ăn, con rất thích ăn mấy món tôm hùm cua này.”

Phương Dĩ quay đầu đi, mắt cay cay. Thẩm Lệ Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, dường như muốn nhìn bù lại những năm không gặp. Bà nói chuyện nhẹ nhàng, cực kì dịu dàng, không hề giống Giám đốc PR chê cười Phương Dĩ ở trong công ty kia. Phương Dĩ luôn có cảm giác nằm mơ, câu chuyện phát triển thoát khỏi thực tế, cô không thể nào hiểu được, cũng không thể tưởng tượng.

Phương Dĩ không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào, Thẩm Lệ Anh nhỏ giọng hỏi: “Sau khi nghỉ con sẽ quay lại?”

Phương Dĩ nói: “Vâng.”

Thẩm Lệ Anh cười một tiếng: “Quay lại cũng tốt, sau này… Chờ mẹ làm xong chuyện, mẹ sẽ đi tìm con, con chờ mẹ.” Dừng một chút lại hỏi, “Chu Tiêu thì sao?”

Rốt cuộc Phương Dĩ không nhịn được nói: “Bà hỏi Chu Tiêu làm gì?”

Thẩm Lệ Anh trầm mặc một lúc, mới nói: “Năm nay Chu Tiêu qua lại rất chặt chẽ với Âu Hải, hôm nay mẹ mới biết cậu ta là bạn trai con.” Bà cúi đầu khuấy cà phê, nói: “Không phải con hỏi mẹ, là ai sai khiến bố con, năm đó bố con đã phát hiện cái gì mới có thể dẫn tới họa sát thân sao?”

Trong lòng Phương Dĩ căng thẳng, Thẩm Lệ Anh nói: “Năm đó Lý Kiến Hạo bị đụng, còn giữ lại một hơi thở cuối cùng, bố con phát hiện ông ta rất khẩn trương kéo một cái túi xách, bên trong là một số thứ không thấy được ánh sáng.”

Phương Dĩ nhíu chặt mày, Thẩm Lệ Anh nhìn cô một cái: “Những thứ này, nếu phơi bày ra ánh sáng, hung thủ thực sự có thể bị đưa ra công lý. Nhưng đáng tiếc năm đó bố con sợ gây chuyện nên đã tiêu hủy những thứ này, nhưng không tìm được đồ, đương nhiên chúng sẽ nghi ngờ người Lý Kiến Hạo tiếp xúc cuối cùng.”

Phương Dĩ hỏi: “Là thứ gì?”

Lúc Phương Dĩ về đến nhà, đã hơn mười giờ rưỡi. Cô đang gọi điện thoại, vào cửa liền thấy Chu Tiêu đang ngồi trên ghế xếp bóp vịt cao su, laptop trên bàn đang chiếu phim.

Chu Tiêu vứt vịt cao su, nói: “Chạy đi đâu thế? Điện thoại cũng không nhận, sao trễ vậy mới về?”

Phương Dĩ cúp điện thoại, hỏi: “Sao anh lên đây?”

Chu Tiêu ôm chầm cô: “Bắt em xuống, ai biết em không có nhà. Đi đâu thế?”

Phương Dĩ nói: “Tâm trạng không tốt, ra ngoài dạo một vòng.”

“Tan làm còn tốt mà, sao vậy?”

Phương Dĩ nắm chặt áo anh, nói: “Nếu em dẫn anh về nhà em ăn Tết, có phải tốc độ quá nhanh không?”

Chu Tiêu sửng sốt, khóe miệng từ từ nâng lên: “Có ý gì?”

Phương Dĩ nói: “Bong Bóng nhớ anh.”

Chu Tiêu kề sát mặt cô: “Rốt cuộc là Bong Bóng nhớ anh, hay là em không nỡ bỏ anh?”

Phương Dĩ hất đầu: “Anh có muốn đi không?”

Chu Tiêu ôm chặt cô: “Đi, đương nhiên là đi. Anh có thể đi theo em đòi tiền mừng tuổi không?”

“Tất cả tiền mừng tuổi đòi được thuộc về em!”

“Để lại cho anh năm đồng!”

Phương Dĩ bị kéo xuống lầu, như cũ ngủ bên cạnh Chu Tiêu. Cô đã từ từ quen thuộc mùi của Chu Tiêu. Anh thích dùng nước súc miệng và kem đánh răng vị bạc hà, mùi sữa tắm thanh đạm, ngửi thoải mái mát mẻ. Cô cảm thấy cô đã rất hiểu thói quen cuộc sống và quy luật làm việc nghỉ ngơi của Chu Tiêu. Cô biết người nhà Chu Tiêu đều ở nước ngoài, biết trường học và kinh nghiệm làm việc trước đây của anh, cũng biết anh xuất thân giàu có, điều hành một công ty cho vay nhỏ. Cô biết rất nhiều rất nhiều chuyện của Chu Tiêu, nhưng tối nay, cô hỏi Thẩm Lệ Anh: “Thứ gì?”

“Mẹ ẩn nhẫn ba, bốn năm, không nghĩ đến cuối cùng hai tay trống không, không thu hoạch được gì. Mẹ muốn cố hết sức bảo vệ con, không liên lụy đến con. Mẹ muốn dựa vào bản thân để làm xong những chuyện này. Mẹ không sợ mất thêm ba năm nữa, sau một cái lại một cái ba năm, mẹ chỉ hi vọng có thể có kết quả tốt, nhưng tất cả quả thực quá khó khăn. Tiểu Dĩ ——”

Thẩm Lệ Anh nói: “Ngoài mặt Chu Tiêu là một nhân vật trong giới tài chính, năng lực xuất chúng, tuổi trẻ tài cao. Trên thực tế, cậu ta không hề đơn giản như vậy. Chuyện cậu ta đang làm bây giờ, năm đó Lý Kiến Hạo cũng làm, mà phần đồ vật không thấy được ánh sáng trong tay Lý Kiến Hạo kia, Chu Tiêu nhất định cũng sẽ có. Có phần đồ vật đó, con sẽ biết rốt cuộc Chu Tiêu là loại người gì, mà chuyện mẹ toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành, cũng có thể có một kết quả tốt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tới Không Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook