Người Tới Không Tốt

Chương 44: Lấy giả đánh tráo

Kim Bính

24/04/2015

Trong tay Phương Dĩ có một tấm ảnh cũ của Thẩm Chiêu Hoa chụp vào những năm chín mươi, Thẩm Chiêu Hoa trong ảnh để tóc dài lọn to, mặc một chiếc váy màu vàng, vai có miếng lót, váy dài không tới đầu gối, đeo kính râm trang trí trên đỉnh đầu, môi đỏ mọng xinh đẹp, tư thế rất thướt tha. Ảnh chụp cũ, dấu vết hơi loang lổ. Mấy năm trước Phương Dĩ đặc biệt đến tiệm chụp ảnh ép plastic cho nó. Đây là tấm ảnh duy nhất Thẩm Chiêu Hoa để lại, ảnh còn lại đều bị bà ngoại Phương Dĩ đốt bỏ. Bây giờ nghĩ lại, bà ngoại Phương Dĩ vô duyên vô cớ đốt những tấm ảnh này, đủ thấy trước đây bà hận con gái mình rất nhiều, Phương Dĩ lại chưa bao giờ nhận ra.

Phương Dĩ mở vali, lấy tấm ảnh ra từ trong lớp khóa kéo, nói: “Khi đó em tham gia trại hè, để khoa khoang dung mạo xinh đẹp của mẹ với bạn nên lén mang một tấm ảnh theo, không ngờ cuối cùng chỉ còn lại tấm ảnh này. Chị xem, vài chỗ trên mặt bị xước trắng rồi. Trước đây để dưới kính bàn học, ai biết sẽ bị dính.”

Chu Tiêu dẫn Bong Bóng ra sân sau chơi dụng cụ tập thể dục, trên lầu chỉ có hai người Phương Dĩ và Đại Phương. Đại Phương liếc mắt nhìn tấm ảnh, nhẹ nhàng sờ đầu Phương Dĩ. Phương Dĩ không hề giỏi giữ đồ, đồ chơi cụt tay gãy chân, vớ lúc nào cũng mất một cái, vở học bị cô kẹp trong phế liệu bán, đồ trang trí nhỏ yêu tha thiết bị chính cô đụng bể. Tấm ảnh cũ này được cô giữ gìn hơn mười năm, qua tay nhiều người nhiều thành phố, từ đầu đến cuối ở bên người cô, cho dù đã hư hại, cô còn hao tổn tâm trí đi phục hồi. Đại Phương thấy tấm ảnh này không chỉ một lần, chưa bao giờ coi ra gì. Không biết bao nhiêu ngày đêm, Phương Dĩ lại vuốt ve tấm ảnh này ngẩn người. Trước đây Đại Phương sơ sót, bây giờ chợt xuất hiện lại trong đầu, Phương Dĩ nhớ Thẩm Chiêu Hoa, không phải đột nhiên, không phải một sớm một chiều, mà là từ năm cô tám tuổi đến bây giờ, chưa từng đứt đoạn. Vì vậy cô mới cố chấp như thế, nhất định muốn tìm sự thật, nhất định muốn gặp lại mẹ.

Phương Dĩ mượn đồ trang điểm của Đại Phương, chạy vào toilet một tiếng, lúc Chu Tiêu ôm Bong Bóng lên lầu, Phương Dĩ vẫn chưa ra. Bong Bóng mắt đỏ ngầu, duỗi tay muốn Đại Phương ôm: “Mẹ, không thấy vịt vịt nữa…”

Đại Phương đón lấy cô bé, dỗ nói: “Ừ ừ, vì không thấy chúng nên con khóc sao?”

Bong Bóng đau lòng nói: “Con còn mang rất nhiều quần lót…”

Chu Tiêu hỏi: “Quần lót?”

Đại Phương giải thích: “Nó biết lần này tới, đặc biệt gói hết tất cả quần lót của nó, nói muốn thay giặt cho con gà mái kia.”

Chu Tiêu thầm nghĩ con của họ sau này tuyệt đối không thể để cho Phương Dĩ dạy, nếu không đứa bé đó nhất định sẽ đi lên một con đường cùng.

Mười phút sau, rốt cuộc Phương Dĩ ra khỏi toilet trong tiếng đập cửa của Bong Bóng, Bong Bóng tức giận nói: “Cháu muốn ị, cháu muốn ị. Tiểu Phương, cháu muốn ị lên giường dì ——” Cửa mở ra, cô bé ngẩng đầu lên, tiếng dừng lại.

Chu Tiêu và Đại Phương đồng thời nhìn về phía Phương Dĩ. Phương Dĩ hỏi: “Thế nào, nhận ra em không?”

Chu Tiêu không dám nhìn thẳng: “Cái này của em…” Ngô không ra ngô khoai không ra khoai, không ra người không ra quỷ, làm được loại trình độ này cũng cần cảnh giới nhất định. Nhưng Phương Dĩ vẫn là Phương Dĩ, ánh mắt linh động, nụ cười rực rỡ, khoảng hai mươi tuổi, bất kể bới tung mặt mình thế nào, từ đầu đến cuối không xóa đi được hơi thở khoe khoang của tuổi trẻ.

Phương Dĩ mất mát: “Không giống? Không hề giống? Không giống mẹ?”

Chu Tiêu sửng sốt, Đại Phương nói: “Không giống.”

Phương Dĩ ngũ quan giống mẹ, nhưng khí chất tuổi tác chênh lệch quá nhiều, bất kể thế nào cũng hóa trang không ra ý vị của Thẩm Chiêu Hoa.

Cô suy nghĩ rất rõ ràng, tất cả người và việc đều liên quan đến Âu Hải, phía sau hoặc có bàn tay đang đẩy cô tiến từng bước về trước, hoặc thực sự chỉ là cơ duyên trùng hợp, tóm lại tất cả không thể tách khỏi tập đoàn Âu Hải. Lúc đầu cô nói dối mình là Đại Phương, muốn dụ mẹ xuất hiện, bây giờ cô phải đổi sách lược, dùng “Thẩm Chiêu Hoa” để dụ người biết chuyện xuất hiện. Người biết chuyện này có thể là bạn cũ, cũng có thể là kẻ thù, cũng có thể là bàn tay thúc đẩy phía sau.

Buổi tối Đại Phương và Bong Bóng ngủ trong phòng ngủ của Phương Dĩ. Phương Dĩ đến nhà Chu Tiêu tìm chăn bông, nói: “Chị em thích làm kiểm tra đột kích. Anh nói nếu em không tìm chăn bông cho chị ấy, có phải chị ấy sẽ ngoan ngoãn về không?”

Chu Tiêu chỉ trích cô: “Em đối xử như vậy với chị gái có lòng mang quần áo tới cho em?”

Phương Dĩ trừng anh: “Em đây là đau lòng chị ấy. Bỏ đi, hôm nay tạm một đêm trước, ngày mai em tìm khách sạn cho họ.”

“Tiền ở khách sạn có thể mua rất nhiều quần áo mùa đông.” Chu Tiêu ôm chầm cô, cười nói, “Chi bằng em ở chỗ anh, phòng ngủ của em thì để cho chị em dùng.”

Phương Dĩ cười híp mắt nói: “Coi chừng chị em thả Bong Bóng cắn anh!” Lại khen Chu Tiêu, “Biểu hiện của anh hôm nay không tệ, bế con nít có một tay. Chị em lặng lẽ khen anh với em.”

Chu Tiêu kiêu ngạo: “Chuyện này còn phải nói, anh có kinh nghiệm bế con nít.”

“Hả? Anh có con?”

Chu Tiêu gãi gãi cằm cô: “Nào, con ngoan, có cần bố phục vụ con tắm không?”

Phương Dĩ đẩy tay anh ra, Chu Tiêu cười lớn, lại nghiêm túc nói: “Em muốn hóa trang thành dáng vẻ mẹ em, quả thực quá hão huyền!”

Phương Dĩ nhíu mày, nói: “Có gì hão huyền? Bắt đầu từ ngày chú Khôn xuất hiện, mỗi ngày em đều suy nghĩ hão huyền. Mẹ em còn sống, em thực sự sợ đây là suy nghĩ hão huyền của em. Em nhớ lúc nhỏ em từng tưởng tượng, ngoài Trái đất là vũ trụ, vậy ngoài vũ trụ là gì, có phải là một hộp đồ chơi không? Vũ trụ và Trái đất đều ở trong một hộp đồ chơi, có một người đang chơi cái hộp này, nhưng người này lại ở đâu? Bây giờ em chợt nghĩ, có phải tất cả những chuyện này là một hộp đồ chơi, có người điều khiển tất cả mọi chuyện không? Sự xuất hiện của chú Khôn, sự xuất hiện của bác tài Ngô, sự xuất hiện của Triệu Bình, tất cả những điều này, có phải quá trùng hợp rồi không? Có phải có người dẫn em tới đây, cho em xem một chút gì không?” Phương Dĩ không chớp mắt nhìn Chu Tiêu chằm chằm, nói, “Em suy nghĩ hão huyền hóa trang thành mẹ em, không vì cái gì khác, em chỉ muốn nói cho người đó biết, Thẩm Chiêu Hoa đã trở lại!”



“Thẩm Chiêu Hoa” đã trở lại, người tới không có ý tốt, tất cả đầu trâu mặt ngựa, tất cả ma quỷ núp trong bóng tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tất cả có thể xuất hiện!

Không biết có phải Chu Tiêu bị giọng nói lạnh buốt khác thường của Phương Dĩ dọa hay không, ngẩn ra chốc lát mới nói: “Suy nghĩ hão huyền của em, không phải không làm được.”

Phương Dĩ kinh ngạc vui mừng: “Anh có ý tưởng?”

“Có.” Đột nhiên Chu Tiêu hỏi, “Số điện thoại di động của anh là số mấy?”

“Hả?”

Chu Tiêu nheo mắt: “Không biết? Bây giờ thuộc số di động cho anh. Anh muốn em thuộc nằm lòng, nằm mơ cũng nhớ số di động của anh.”

Trong lòng anh canh cánh chuyện Phương Dĩ không nhớ số di động của anh cho đến bây giờ, Phương Dĩ thầm trách anh nhỏ mọn, xem số một lần, nhanh nhẹn lại thuộc một lần. Chu Tiêu lười biếng dựa vào sofa, cắn táo nói: “Đầu giường ánh trăng rọi (1), câu tiếp theo.”

“Ngỡ mặt đất phủ sương (2)!”

(1), (2): nằm trong bài thơ “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch, bản dịch của Tương Như.

“Cấy lúa giữa ban trưa (3).”

“Mồ hôi ngoài ruộng đổ (4)!”

(3), (4): nằm trong “Khúc giang nhị thủ” của Lý Thân, bản dịch của Lê Nguyễn Lưu.

“Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước (5).”

“Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây (6)!”

(5), (6): nằm trong bài thơ “Vọng Lư sơn bộc bố” của Lý Bạch, bản dịch của Tương Như.

“Số điện thoại di động của anh!”

“… Hả?” Phương Dĩ cắn ngón tay, giả vờ không nghe thấy, quay đầu đi nói, “Tiểu Tước đói chưa, em đi cho nó ăn!”

Hôm sau, Chu Tiêu dẫn Phương Dĩ, Đại Phương và Bong Bóng đi ra ngoài.

Bong Bóng ngồi trong xe mui trần, kêu gào hưng phấn, la to: “Mẹ ơi, con muốn cái xe này, con muốn đổi xe!”

Đại Phương nói: “Chờ con lớn rồi đổi xe.”

Bong Bóng nói với Chu Tiêu: “Chú Chu Tiêu, cháu muốn đổi xe với chú. Xe của cháu rất đẹp, là màu đỏ chót đó.”

Chu Tiêu nói: “Chú ngại xe cháu bé, cảm ơn lòng tốt.” Nghiêng đầu trừng Phương Dĩ một cái, “Khống chế khống chế nó, đừng để nó ngồi lật xe anh!”

Phương Dĩ cười hì hì lấy di động ra, quay đầu nhắm Bong Bóng, kêu: “Một, hai, ba!”

Bong Bóng xòe tay kiểu cây kéo: “Cheese (7)!”

Phương Dĩ tiếp: “Một, hai, ba!”



Bong Bóng nâng má: “Smile (8)!”

(7), (8): Ở đây là những từ tiếng Trung đọc để chụp ảnh, dạng giống như cheese, smile nên mình dùng hai từ này thay thế.

Chu Tiêu cười ngất, cuối cùng trong đủ kiểu chụp ảnh của Bong Bóng, bình yên đến một cao ốc.

Tầng tám cao ốc là một salon tóc nổi tiếng, danh viện (9) trong thành phố thường đến đây chiếu cố, ngôi sao hàng hiệu cũng là khách quen ở đây. Chu Tiêu vừa xuất hiện, lập tức có nhà tạo mẫu tóc cười đi tới: “Gilbert, sao hôm nay có thời gian tới đây vậy?”

(9) Danh viện: là cách gọi cung kính dành cho người phụ nữ có thân phận có địa vị.

Phương Dĩ nghi hoặc: “Ca Du Băng (10) là tên tiếng Anh của anh? Anh thường dẫn nữ sinh đến đây?”

(10) Ở đây Phương Dĩ dịch tên tiếng Anh của Chu Tiêu sang tiếng Trung.

Chu Tiêu còn chưa trả lời, nhà tạo mẫu tóc đã nói: “Các cô là… ba vị nữ sĩ Gilbert dẫn tới lần đầu tiên.” Anh ta cúi đầu nhìn Bóng Bóng chớp đôi mắt tròn lớn đầy tò mò, thầm khen sự chuyện nghiệp của mình dày công tu dưỡng càng ngày càng cao.

Chu Tiêu trở lại chuyện chính: “Hóa trang cho cô ấy, làm dựa theo như trên ảnh.”

Nhà tạo mẫu tóc nhận lệnh, Chu Tiêu lại thêm một câu: “Đại Phương, cô cũng đi.”

Phương Dĩ và Đại Phương được nhà tạo mẫu tóc dẫn đi làm tạo hình. Chu Tiêu làm tóc, Bong Bóng ngồi bên cạnh anh, cũng may mắn được hưởng thụ thẩm mỹ thiếu nhi một lần, vừa làm đẹp vừa ăn kẹo que thợ làm tóc đưa cho cô bé, ngoan ngoãn không ầm ĩ không làm khó.

Hơn một tiếng sau, tóc Chu Tiêu đã làm xong, Phương Dĩ và Đại Phương cuối cùng cũng ra, thời gian tựa như quay ngược lại hai mươi năm, tạo hình mốt của những năm chín mươi lại xuất hiện trên người hai người phụ nữ thời đại mới này. Chu Tiêu và nhà tạo mẫu nhìn về phía Đại Phương, đồng thanh nói: “Cô giống hơn!”

Đại Phương bất kể là dáng dấp hay thần thái càng giống Thẩm Chiêu Hoa những năm chín mươi hơn. Cô gần ba mươi tuổi, đã sinh con, kinh nghiệm phong phú hơn Phương Dĩ, rất có ý vị của Thẩm Chiêu Hoa. Nhà tạo mẫu tóc lại giúp Đại Phương làm tạo hình lần nữa, kiểu tóc đổi thành lọn to hiện đại, trang điểm gương mặt do thợ trang điểm làm, mặc một chiếc áo da chồn dài, đeo kính râm, gò má như ẩn như hiện. Phương Dĩ nhìn đến ngẩn người, không kiềm lòng nổi thốt lên: “Mẹ…” Dưới kĩ thuật hóa trang điêu luyện sắc sảo, lại thêm nửa chặn nửa che, Đại Phương đủ để lấy giả đánh tráo.

Chu Tiêu ra kết luận: “Đại Phương cải trang.”

Đổi lại ngày trước, Đại Phương nhất định một mực từ chối. Cô chưa bao giờ thừa nhận mình có mẹ, tuy chưa đến mức căm thù Thẩm Chiêu Hoa đến tận xương tủy, nhưng tuyệt đối không có nửa phần tình thân để nói. Nhưng bây giờ, không biết tại sao, cô cũng muốn gặp người phụ nữ đó, hỏi tại sao bà ấy muốn đặt tên họ giống nhau, làm cho Phương Dĩ thầm khó chịu nhiều năm, muốn biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, khiến người phụ nữ đó vứt bỏ cô còn chưa đủ, còn muốn vứt bỏ Phương Dĩ! Đại Phương nói: “Được, tôi cải trang!”

Thứ Hai, giao thông tắc nghẽn, nhân viên chạy đến tập đoàn Âu Hải giống như chạy đua.

Phương Dĩ gọi điện thoại cho Đại Phương, dặn tới dặn lui: “Chị lượn một vòng gần tập đoàn, bãi đậu xe, đại sảnh tùy cơ ứng biến. Nhớ đi uống cà phê, Tên Lửa sẽ theo chị cách đó không xa.”

Đại Phương không nhịn được nói: “Không cần phải cẩn thận vậy. Không phải là đi một vòng sao?”

Phương Dĩ nói: “Nếu có thể, em muốn mình tự đi. Chị, xin lỗi chị.”

“Nói xin lỗi với chị làm gì, chị chỉ mong cách này có hiệu quả. Em chắc chắn sẽ có người nhìn thấy chị?”

Phương Dĩ nói: “Em chắc chắn, em sẽ lưu ý.”

Đại Phương mặc một bộ đồ da lộng lẫy, đeo kính râm, nghe theo lời Phương Dĩ dặn, lượn mấy vòng ở tập đoàn Âu Hải, sau khi lượn xong đi tới tiệm cà phê Phương Dĩ chỉ định uống cà phê, ngồi một buổi chiều, trước khi đi gọi người phục vụ tới để lại tờ giấy, nói: “Người tôi hẹn hôm nay chưa tới, tôi không gọi được điện thoại của anh ấy. Nếu anh ấy tới trễ, phiền đưa tờ giấy này cho anh ấy. Đây là số điện thoại di động của tôi, tôi họ Thẩm.”

Nhắn nhủ xong những thứ này, Đại Phương rời khỏi tiệm cà phê, lại dạo qua một vòng ở gần đó, lúc này mới chặn một chiếc taxi rời đi.

Phương Dĩ đứng trước cửa sổ, luôn nhìn Đại Phương rời khỏi tiệm cà phê. Người quản lý ở phía sau la: “Phương Dĩ, cô có còn muốn làm việc không? Người đâu rồi!”

Phương Dĩ vội vàng trả lời: “Tới đây tới đây!” Trước khi đi cô liếc tiệm cà phê thêm một cái, cấp tốc chạy về phía người quản lý, đi mấy bước lại chợt lùi về, nhìn chăm chăm xuống tiệm cà phê đối diện.

Đại Phương vừa đi, Tưởng Dư Phi tiếp ngay sau bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tới Không Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook