Người Tới Không Tốt

Chương 36: Người trong cuộc

Kim Bính

24/04/2015

Âu Duy Diệu không nghĩ tới cô ta có thể gặp Chu Tiêu ở đây.

Hôm nay là ngày phát lương, công việc của cô ta bận hơn thường ngày, vừa rồi bị cấp trên cử đến phòng Tài vụ xử lý một số thủ tục, lúc về đuổi theo thời gian không nhìn đường, đột nhiên đụng vào ngực một người. Sau khi cô ta đứng vững vội vàng nói xin lỗi, tập trung nhìn lại, la lên: “Là anh!”

Chu Tiêu nhướng mày: “Cô là…”

Âu Duy Diệu mỉm cười nói: “Tôi tên Âu Duy Diệu, trước đây tôi và Tưởng Dư Phi còn có Phương Dĩ từng đi ăn với nhau. Hôm đó anh tới đón Phương Dĩ.”

Chu Tiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không có ấn tượng với Âu Duy Diệu. Nhưng anh từng nghe Phương Dĩ nhắc tới bạn gái của Tưởng Dư Phi, vì vậy Chu Tiêu giả vờ nói: “Thì ra là cô Âu, chào cô.”

Âu Duy Diệu hỏi: “Sao anh lại tới đây? Đón Phương Dĩ tan làm? Phòng Marketing không ở tầng này.”

“Tôi đến tìm Quản lý Tưởng.”

“Dư Phi? Vừa rồi tôi không nhìn thấy anh ấy, đoán chừng không ở trong phòng làm việc. Hôm nay anh ấy sẽ khá bận.” Âu Duy Diệu nói, “Nhưng anh ấy có hẹn cùng đi ăn với Phương Dĩ, chắc một lát sẽ về.”

Chu Tiêu không biến sắc: “Đi ăn?”

“Đúng thế, ăn mừng vượt qua thời gian thử việc. Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi thời gian thử việc của Phương Dĩ có vấn đề hay không.”

Chu Tiêu cười nói: “Thời gian thử việc còn chưa qua đã sắp xếp đi ăn?”

Âu Duy Diệu hé miệng cười: “Hiểu lầm rồi, trách tôi nói không rõ. Là Dư Phi vượt qua thời gian thử việc, muốn mời Phương Dĩ đi ăn. Anh là bạn của Phương Dĩ và Dư Phi, chi bằng cũng đi chung đi?”

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe tiếng bước chân “bịch bịch bịch” truyền tới từ cửa thang máy, người chưa tới tiếng đã tới trước: “Tiêu Tiêu, sao anh lại tới đây?”

Cánh tay Chu Tiêu chợt căng lên, cơ thể chấn động mãnh liệt, nổi da gà suýt chút nữa rơi xuống lã chã. Phương Dĩ kéo cánh tay Chu Tiêu, dí dỏm nói: “Lạc đường? Phòng của em không ở tầng này, Tiêu Tiêu!”

“Anh ấy đến tìm Dư Phi.” Âu Duy Diệu cười nhìn hai người, “Vừa rồi tôi còn nhắc tới tối nay cùng đi ăn với anh ấy, không phải Dư Phi có hẹn với cô sao?”

Phương Dĩ cười tươi như hoa: “Anh ấy không thích đi ăn.”

“Ai nói anh không thích đi ăn.” Chu Tiêu vỗ vỗ bàn tay trên cánh tay, dịu dàng nói: “Tối nay đi cùng em.”

Trên đường đến nhà hàng, Phương Dĩ sắc mặt khó coi, Chu Tiêu mặt không hề biểu lộ cảm xúc, tiếng xe thể thao càng lộ ra sự phách lối hống hách trong yên tĩnh, ầm vang sự căm giận ngút trời của Phương Dĩ. Cô chất vấn Chu Tiêu: “Anh với Âu Duy Diệu biết nhau lúc nào? Sao quen như vậy?”

“Đâu có quen bằng em với Tưởng Dư Phi.”

“Bản lĩnh kết bạn với người khác của anh thực sự không tệ, đặc biệt là kết bạn với phụ nữ.”

“Đâu có lợi hại bằng em, cũng có thể trở thành bạn với bạn gái của người đàn ông mình thích lúc trước. Câu này khá khó đọc.”

Phương Dĩ căm tức nhìn anh: “Người vui vẻ nói lời vui vẻ, anh vô duyên vô cớ ăn giấm khô gì đó!”

Chu Tiêu thờ ơ: “Mùi giấm không nồng bằng em.”

Phương Dĩ cười nhạo anh: “Em ghen với anh? Anh quá tăng thể diện cho mình rồi, em chỉ không định gặp Âu Duy Diệu. Anh có biết cô ta từng làm gì với em không!”

“Không có hứng biết.”

Phương Dĩ không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Tưởng Dư Phi đã sớm đặt xong phòng bao. Anh ta biết Phương Dĩ thích món Trung Quốc nhất, cho nên cũng không thay đổi kiểu. Nhà hàng chọn lần này nằm trên quốc lộ Bàn Sơn. Nhà hàng giống như một tòa biệt thự độc lập, mặt tường đều bằng kính, gần hồ nước có hai chòi nghỉ mát, giữa hồ có vịt trời bơi lội, trong núi thấp thoáng có thể nghe thấy có người gọi, trong nhà hàng trang trí theo phong cách cổ xưa. Âu Duy Diệu vừa đi vừa nói: “Dư Phi vì bữa cơm này mà rất hao tổn tâm trí. Tôi thấy anh ấy đã đặc biệt tìm nhà hàng đặc sắc ở thành phố Nam Giang.”

Tưởng Dư Phi hơi nhíu mày: “Diệu Diệu!”

Âu Duy Diệu cười nói: “Bữa đó lúc em mượn máy tính của anh có thấy, em nghe nói nhà hàng này rất khó đặt trước.”

“Không sai, nhà hàng này chỉ nhận bốn đơn mỗi ngày, cần phải đặt trước một tháng.” Chu Tiêu đi về phía trước, có ý riêng, “Quản lý Tưởng mới đến thành phố Nam Giang, không ngờ cũng có thể biết cả nhà hàng này, quả nhiên hao tổn tâm trí.”

Bốn người ngồi vào chỗ. Thức ăn đã đặt từ trước, không bao lâu thì có người phục vụ bưng khay đi vào. Mấy món trước tiên chính là cá, tôm và chân gà, cách làm đặc biệt, ngon đến mức Phương Dĩ không rảnh nói chuyện, sau khi động đũa chỉ biết vùi đầu. Âu Duy Diệu nếm thử một miếng cá, khen: “Thực sự ăn rất ngon. Em nhớ mấy món này đều là món Phương Dĩ thích ăn. Phương Dĩ, cô ăn nhiều chút nhé.”

Phương Dĩ dừng động tác, chân gà đã cắn một nửa, tiếp tục cắn đứt cũng không được, nhổ ra cũng không được. Trước đây cô nhất định sẽ không để ý, bây giờ cô lại có thể nghe ra lời trong lời của Âu Duy Diệu. Phương Dĩ dùng sức cắn chân gà, nheo mắt cười: “Thực sự rất ngon. Tiêu Tiêu, học một chút, lần sau em còn muốn ăn.”

Cô phân rõ địch bạn, cũng không khó nhìn ra mục đích khiêu khích của Âu Duy Diệu, cô sao có thể để Âu Duy Diệu được như ý. Phương Dĩ liếc trộm Chu Tiêu, lặng lẽ gắp một cái chân gà, bỏ vào trong dĩa của anh: “Anh nếm thử xem.”



Chu Tiêu nói: “Không lóc xương, không ăn.”

Phương Dĩ ngậm chân gà, nói năng không rõ: “Vậy em lóc giúp anh? Ừm, không nguyên vẹn lắm, anh có ngại không?”

Chu Tiêu lập tức chủ động gắp một cái chân gà lên: “Cảm ơn, anh tự làm.”

Phương Dĩ đắc ý nhổ xương ra.

Tưởng Dư Phi uống rượu, tửu lượng của anh ta kém, mới hai ly đã thấy khó chịu, rượu cay ngọt anh ta ngậm trong miệng lại tràn đầy vị đắng. Anh ta liếc mắt nhìn ngày sản xuất trên vỏ chai rượu, hẳn không có vấn đề. Tưởng Dư Phi lại tự rót cho mình một ly, cười nói với Chu Tiêu: “Giám đốc Chu, anh không uống?”

Chu Tiêu nói: “Tôi còn phải lái xe, uống rượu rồi, ai đưa cái tên tham ăn này về?”

Trong mắt Phương Dĩ chỉ có đồ ăn, làm hai việc một lúc nói: “Rõ ràng là anh sợ say xe, người say xe chỉ tự mình lái xe mới không say. Đừng xấu hổ thừa nhận.”

Âu Duy Diệu kinh ngạc: “Thì ra anh say xe?”

Chu Tiêu cười: “Cô tin lời người tham ăn nói?”

Âu Duy Diệu bật cười, vượt qua Phương Dĩ nói chuyện phiếm với Chu Tiêu. Phương Dĩ kẹp giữa hai người, làm như không thấy dùng bữa uống đồ uống, giữa chừng đi vệ sinh, sau khi quay lại kéo ghế qua bên cạnh Tưởng Dư Phi ngồi xuống. Tưởng Dư Phi đã uống ly thứ tư, men rượu dâng lên, cười rót một ly cho Phương Dĩ: “Uống một ngụm nhỏ, đừng uống say.”

Phương Dĩ nhấp một miếng, cay nóng gay mũi. Cô le le lưỡi, đột nhiên hỏi: “Anh và Âu Duy Diệu sao ở cùng nhau?”

Tưởng Dư Phi sửng sốt: “Phương Dĩ…”

“Hai người quen nhau thế nào, cô ấy là hạng người gì?”

“Phương Dĩ…” Tưởng Dư Phi nói thật trầm, “Hỏi chuyện này làm gì?”

“Tò mò.”

“Tò mò chuyện này làm gì?”

“Không thể nói sao?”

Tưởng Dư Phi cúi đầu nhìn ly rượu: “Vậy em và Chu Tiêu quen nhau thế nào, sao có thể ở cùng anh ta?”

Phương Dĩ thấy kì lạ: “Anh đừng nói sang chuyện khác, Âu Duy Diệu cô ấy…” Phương Dĩ ngẫm nghĩ nói, “Có phải cô ấy có hiểu lầm gì với em không?”

Tưởng Dư Phi liếc về phía cô: “Hiểu lầm? Tại sao hỏi vậy?” Dừng một chút, “Anh chưa từng nói với cô ấy về chuyện của chúng ta.”

Phương Dĩ nhấn mạnh: “Thực ra chúng ta không có chuyện gì, bây giờ em thực sự chỉ coi anh là bạn, anh đừng hiểu lầm.”

Tưởng Dư Phi rót rượu đầy ly cho cô, cười nói: “Anh có thể hiểu lầm gì chứ, em cũng chẳng qua nóng ba phút mà thôi.”

Câu cuối cùng Phương Dĩ không nghe rõ. Cô bực bội trong lòng, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong lòng ngực, quá kích động rồi.

Âu Duy Diệu quay đầu liếc mắt nhìn Phương Dĩ và Tưởng Dư Phi, nói với Chu Tiêu: “Không biết họ đang nói chuyện gì? Họ là bạn cùng trường, chắc là có rất nhiều chuyện để nói.”

Chu Tiêu xoay đồ uống trong ly Phương Dĩ: “Thế sao?” Nói xong, uống hết đồ uống còn dư vào bụng, không để lại một giọt cho cô.

Phương Dĩ không hề có tửu lượng, chóng mặt được Chu Tiêu đỡ cánh tay rời khỏi, ngồi trên xe thể thao ngã trái ngã phải, lớn tiếng chỉ trích Chu Tiêu: “Cả người toàn mùi giấm, cách xa tôi một chút!”

Chu Tiêu cười khẩy: “Không vần, làm lại!”

Phương Dĩ nheo mắt suy tư, lại nói: “Cả người toàn mùi giấm, không ra gì!”

Chu Tiêu nói: “Ngày mai anh tặng em một đóa dương hoa thế nào?”

“Khốn kiếp anh mắng tôi!”

Chu Tiêu kinh ngạc, không ngờ Phương Dĩ uống say mà đầu óc còn có thể xoay chuyển nhanh như vậy. Anh không thể không nghi ngờ Phương Dĩ giả vờ say, vì vậy xe dừng lại, anh dẫn Phương Dĩ vào nhà mình, nói: “Lần trước chưa tắm cánh hoa, lần này tắm.”

Phương Dĩ lầm bầm: “Tôi muốn tắm bong bóng.”

Chu Tiêu khẽ cười: “Được, tất cả nghe theo em.”

Xả nước xong, cánh hoa còn dư lần trước cũng bị đổ hết vào bồn tắm. Chu Tiêu ôm Phương Dĩ vào nhà tắm, bắt tay cởi quần áo cho cô. Phương Dĩ lảo đảo đứng không vững, nói: “Không cởi!”



“Phải cởi.”

“Anh cởi.”

“Cùng cởi.”

“Được!” Phương Dĩ gật đầu, đột nhiên đẩy Chu Tiêu về phía bồn tắm, nhanh chân chạy ra ngoài, “Anh là mặt người dạ thú, muốn chiếm tiện nghi của tôi, kiếp sau đi!” Đi qua bàn trà, cô tiện thể lấy chìa khóa Chu Tiêu tùy ý ném trên đó đi. Chu Tiêu đuổi theo ra ngoài: “Em chậm một chút, đừng ngã, nhìn đường!” Nghe thấy tiếng chìa khóa va chạm lách cách, anh lại kêu, “Dừng lại, toàn bộ chìa khóa của anh đều ở trên đó, Phương Dĩ!”

Phương Dĩ bước đi như bay, không hề quay đầu lại.

Hôm sau Phương Dĩ đúng giờ đi làm. Cô hơi không yên lòng, không biết vạch trần việc Âu Duy Diệu giá họa cho cô thế nào. Nếu lấy đoạn giám sát trong phòng bảo vệ ra, việc này chắc chắn sẽ liên lụy đến chú bảo vệ. Trừ khi có tình huống gì đó, cần lãnh đạo đi điều tra máy giám sát, trong lúc “vô tình” nhìn thấy hình ảnh thứ Sáu tuần trước, mới có thể trả lại trong sạch cho Phương Dĩ, cũng sẽ không hại đến chú bảo vệ tốt bụng. Phương Dĩ trầm ngâm suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra cách khả thi, đột nhiên liền bị người quản lý lạnh lùng gọi: “Phương Dĩ, lập tức đi theo tôi đến phòng làm việc!”

Phương Dĩ mờ mịt đi theo người quản lý, hướng đi lại là phòng PR. Đi vào phòng làm việc của Giám đốc PR, chỉ thấy Thẩm Lệ Anh chỉ gặp mặt một lần đã chờ ở đó từ lâu. Thẩm Lệ Anh quan sát Phương Dĩ từ đầu đến chân, mặt không chút thay đổi nói: “Phương Dĩ? Lại là cô. Lần trước làm việc sai sót, lần này vi phạm quy định của tập đoàn.”

Phương Dĩ nhíu mày: “Giám đốc Thẩm, đây là ý gì?”

Thẩm Lệ Anh nói: “Vì hôm nay có chút việc, cho nên tôi cần kiểm tra máy giám sát trong phòng bảo vệ. Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, bị tôi nhìn thấy chiều hôm qua cô tự ý đi vào phòng bảo vệ.”

Trong lòng Phương Dĩ ấp ủ may mắn nói: “Cơ thể tôi không khỏe, cho nên vào nghỉ một chút.”

Thẩm Lệ Anh đột nhiên cầm điều khiển lên, mở ti vi trên tường. Phòng bảo vệ trong màn hình rõ ràng như vậy, Phương Dĩ đang đứng ở đó, chú bảo vệ bên cạnh đang giúp cô tìm đoạn giám sát, không bao lâu Phương Dĩ liền nhanh chóng chạy ra ngoài, đâu có chút dáng vẻ cơ thể không khỏe.

Phương Dĩ thầm nghĩ xui xẻo, Thẩm Lệ Anh nói: “Lúc cô mới vào công ty chưa từng tham gia đào tạo? Hay là lúc đào tạo chỉ lo ngủ? Hoặc là lúc đào tạo chỉ lo bắt chuyện với Đổng Hạo Tường?”

Phương Dĩ quát lớn: “Giám đốc Thẩm, xin chú ý cách diễn đạt của bà!”

Thẩm Lệ Anh lạnh lùng nói: “Cô là một nhân viên nhỏ xíu, có tư cách gì nói chuyện lớn tiếng với tôi. Cô càng không có tư cách phản bác tôi, bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi!”

Bàn tay Giám đốc PR dài đến mức có thể tùy ý đuổi nhân viên của bộ phận khác, Phương Dĩ cười khẩy trong lòng, nhưng lại không rảnh đi quản thị phi quan hệ bất chính. Bây giờ chú bảo vệ đã bị bại lộ, cô chỉ có thể nói thật: “Tôi đến phòng bảo vệ chỉ là để xem đoạn giám sát vào thứ Sáu tuần trước. Thứ Sáu tuần trước tôi in tài liệu tuyệt đối không có bất kì sai lầm nào, có người đã giở trò!”

Thẩm Lệ Anh vì tỏ ra công chính, chính mình dẫn Phương Dĩ đi tới phòng bảo vệ. Con đường bàn làm việc của nhân viên, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau xì xào bàn tán, dọc đường đi qua vô cùng thu hút sự chú ý. Đến phòng bảo vệ, chú bảo vệ đã không còn ở đó, Thẩm Lệ Anh ra lệnh bảo vệ mở video giám sát vào thứ Sáu tuần trước. Tình huống lần này lại ngoài dự đoán của Phương Dĩ, bảo vệ nói xin lỗi: “Vừa rồi sau khi ngài đi, cô Âu lại ngồi ở đây một lúc, không cẩn thận hắt nước vào máy. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhấn nhầm vài nút, xóa một số đoạn phim rồi.”

Thẩm Lệ Anh nhìn về phía Phương Dĩ, Phương Dĩ nhún vai cười một tiếng: “Hết cách rồi, thủ phạm cầm đầu đã xóa chứng cứ phạm tội của mình, chuyện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bà muốn bao che?”

Quả thực Thẩm Lệ Anh muốn bao che cho Âu Duy Diệu. Bà ấy ra lệnh Phương Dĩ lập tức làm thủ tục từ chức, cũng dặn dò người quản lý của Phương Dĩ và phòng Nhân sự. Đồng nghiệp nghe ngóng được tin tức, lén lút nói cho Phương Dĩ biết: “Nghe nói hôm qua Âu Duy Diệu của phòng Nhân sự đó làm mất một sợi dây chuyền rất quý giá, cho nên mới huy động nhân lực đi lật máy giám sát.”

Phương Dĩ hỏi: “Nhân viên ném một chuỗi vang dội lại có thể kinh động đến Thẩm Lệ Anh đó?”

“Suỵt, cô nhỏ tiếng một chút. Ai biết được chứ, có điều không phải trước đó Giám đốc Thẩm đã nhìn cô không vừa mắt sao?”

“Bà ấy cũng không thể dự đoán trước.” Thẩm Lệ Anh càng không thể biết Phương Dĩ xuất hiện trong video giám sát ngày hôm qua, làm thế nào bà ấy lại nhìn cô không vừa mắt, cũng không có cách nào biết trước, mượn cớ đuổi cô, khả năng duy nhất chính là Âu Duy Diệu hoàn toàn không phải là nhân viên bình thường. Đột nhiên Phương Dĩ nghĩ đến bố Tưởng Dư Phi là một trong những thành viên Hội đồng quản trị của tập đoàn Âu Hải, Âu Duy Diệu biết rõ mấy thứ này như thế, có lẽ gia thế của cô ta cũng không đơn giản. Phương Dĩ cẩn thận nhớ lại chuyện gần tối ngày hôm qua, cô chạy ra khỏi phòng giám sát, đi thang máy xuống lầu, chạy thẳng tới Chu Tiêu và Âu Duy Diệu. Trong đầu Phương chợt lóe, chỗ Âu Duy Diệu đứng hôm qua hình như có thể nhìn thấy thang máy, nhất định cô ta nhìn thấy số tầng trong thang máy, trong lòng có khác thường mới có thể làm ra hành động này, Phương Dĩ hận đến không ngừng nghiến răng.

Ở trong phòng làm việc, Thẩm Lệ Anh gọi điện thoại, cười nói: “Tìm được dây chuyền rồi? Thật là, nếu là quà sinh nhật bố cháu tặng cho cháu, cháu nên cẩn thận một chút, sao còn sơ ý vậy. Buổi tối có muốn cùng ăn cơm không? Bố cháu nói cháu bận làm việc cả ngày, xa cách với ông ấy.”

Điện thoại bàn vang lên, Thẩm Lệ Anh nghe, thư ký nói: “Giám đốc, Phương Dĩ của phòng Marketing nói có chuyện tìm bà.”

Thẩm Lệ Anh nói: “Để cô ta vào.” Lại nói với đầu bên kia di động, “Đợi một lát rồi nói nhé, cháu làm việc trước đi.”

Phương Dĩ lại đi vào phòng làm việc của Thẩm Lệ Anh, lễ phép nói: “Giám đốc Thẩm, vừa rồi thật xin lỗi.”

“Cô lại có chuyện gì, làm xong thủ tục nghỉ việc rồi?”

Phương Dĩ đặt một cái điện thoại di động lên bàn, nói: “Giám đốc Thẩm, bà là lãnh đạo, tôi tin bà nhất định sẽ xử lý việc một cách công bằng. Tôi là một nhân viên nhỏ, chỉ muốn tìm miếng cơm, không muốn mất công việc này, cũng không muốn làm lớn chuyện.”

Điện thoại di động đang chiếu video, nội dung trong video chính là đoạn giám sát vào thứ Sáu tuần trước kia, tuy hình ảnh không rõ lắm, nhưng cũng đủ để thấy rõ nhân vật chính trong đó. Hôm qua Phương Dĩ vốn đã giữ miếng, nhân lúc chú bảo vệ không chú ý, lén mở chức năng quay phim ra quay đoạn này vào. Động tác được thân thể cô che khuất, máy giám sát trong phòng giám sát cũng không quay cảnh này lại.

Thẩm Lệ Anh xem đoạn video này xong, nói: “Cái này hoàn toàn không thể đại diện cho bất kì điều gì.”

Phương Dĩ không nói gì cả, chỉ nói: “Thật sao?”

Trong phòng làm việc nhất thời im lặng như tờ. Hai người một ngồi một đứng, đối mắt nhìn nhau. Một lúc sau, rốt cuộc Thẩm Lệ Anh mở miệng: “Tôi không hi vọng có người thứ ba biết đoạn video này. Quay về làm việc.”

Âu Duy Diệu không phải nhân viên bình thường, đương nhiên đoạn video này không thể để cho người khác biết. Phương Dĩ lấy di động lại, cung kính nói: “Giám đốc Thẩm, tạm biệt.”

Mấy ngày sau, Phương Dĩ thành công vượt qua thời gian thử việc, còn chìa khóa của Chu Tiêu lại vẫn không thể tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tới Không Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook