Người Tôi Thích... Chính Là Em
Chương 32: Trốn Thoát
Linh Mèo
19/07/2016
King...cong...... - a Tiếng chuông cửa nhà nó kêu lên. Jonghyun lê kết cái thân của cậu ra đến cửa. Mở cửa ra, không ai khác đó chính là hắn.
- Anh rể, anh đến đây làm gì? - Nhìn thấy hắn mặt Jonghyun tươi hẳn lên.
- Chị em đâu?
- Chị em đâu ý nhỉ? - Jonghyun nhìn quanh nhà.
- Anh cứ vào đi, để em đi tìm.
- Ừ.
Hắn bước vào nhà rồi ngồi lên ghế sofa. Căn nhà của nó không hề to nhưng rất là ngăn nắp và sạch sẽ. Điều làm hắn chú ý tới đó là khung ảnh được đặt trên bàn. Trong đó có 2 cô gái nhỏ đang quàng vai một ông cụ, cả 3 người đều tươi cười rất vui vẻ. Hắn nhận ra ngay nó và Kin là 2 bé gái trong hình còn người đàn ông ở giữa chắc là sư phụ của hai người. Phải công nhận là hồi bé nó rất xinh xắn.
- Anh đang làm gì đấy? - Nó bước từ phòng ra.
- Hồi bé em xinh ghê nha - Hắn chỉ tay vào khung hình khen
- Thế bây giờ em không xinh à? - Nó bĩu môi.
- Hani lúc nào cũng xinh cả.
- Đương nhiên rồi, em mà lại.
- Anh đến đây làm gì vậy?
- Qua đây - Hắn vỗ vỗ cái ghế sofa.
Nó ngoan ngoãn bước đến rồi ngồi xuống. Chưa đặt được mông xuống thì đã bị hắn nhào tới ôm vào lòng.
- Aaa..Anh làm gì đấy?
- Ôm em.
- Bỏ em ra..
- Không bao giờ..
- Ở đây cấm trẻ em dưới 18 tuổi à? - Jonghyun từ trong bếp đi ra nhìn thấy hắn và nó đang ôm nhau thì buồn cười.
- Anh bỏ ra đi. Thằng bé suy nghĩ lung tung bây giờ. - Nó đỏ mặt.
- Bà chằn à, chị không phải xấu hổ đâu. Em không phải là chưa bao giờ xem phim tình cảm đâu...haha - Jonghyun ôm bụng cười.
- Ai là bà chằn hả?
- Thế chị nghĩ ngoài chị ra còn ai nữa?..haha... Anh rể cẩn thận không bị chị em biến anh thành ông chằn đấy..haha..
- Không sao, anh nguyện vì chị em - Hắn vẫn ôm nó.
- Hai anh chị cứ tình tứ tiếp đi, em đi chơi với Emma đây.
Nói rồi Jonghyun đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng đóng cửa, nó mới xoay người lại, vật hắn ra ghế sofa
- Em bảo bỏ sao anh không bỏ hả?
- Anh ôm bạn gái anh thì sao hả?
- Nhưng đó là trước mặt Jonghyun.
- Chẳng phải thằng bé cũng có bạn gái đấy sao?
- Nhưng mà..
- Em xuống khỏi người anh trước, người ngoài nhìn thấy tưởng chúng ta đang làm điều mờ ám đấy.
Lúc này nó mới nhận ra nó đang ngồi trên người hắn. Chốc lát nó đỏ mặt rồi nhảy xuống khỏi người hắn.
- Hani à, Stacy bảo tối nay đi bả, em quên sao?
- Thật á? Chết rồi, đợi em đi thay quần áo. - Nó chạy như bay vào phòng rồi đóng cửa lại.
- Cứ bình tĩnh, không phải vội đâu. - Hắn lắc đầu cười.
Reng..reng..reng...
- Alo - Hắn nói vào điện thoại.
- Bang chủ! Lão già bang chủ KILL trốn thoát rồi! Nghi ngờ có người trong bang phản bội!
- Tập hợp các anh em, tôi về ngay.
Nói xong hắn gọi điện cho Kevin.
- Này Kevin, lão già đó trốn rồi, tạm hoãn việc đi bar đi.
- Uồi uồi, hỏng hết cả kế hoạch của tôi. Tối nay tôi định tỏ tỉnh với Stacy mà..hic hic...Tôi phải giết chết lão già đó mới được.
- Gọi cho cả Eric nữa.
Cúp điện thoại, hắn đi tới trước cửa phòng nó
- Hani à, trong bang có việc, anh phải về đó giải quyết, hôm nay không đi bar được rồi.
- Ê cho em đi với. - Nó từ trong phòng nói vọng ra.
- Em ở nhà đi.
- Em muốn đi cùng anh - Nó mở cửa phòng.
- Con bé bướng bỉnh này có nghe lời anh không hả? - Hắn nhéo má nó.
- Đương nhiên là không.
Xong nó kéo tay bắn lôi ra khỏi nhà
- Anh rể, anh đến đây làm gì? - Nhìn thấy hắn mặt Jonghyun tươi hẳn lên.
- Chị em đâu?
- Chị em đâu ý nhỉ? - Jonghyun nhìn quanh nhà.
- Anh cứ vào đi, để em đi tìm.
- Ừ.
Hắn bước vào nhà rồi ngồi lên ghế sofa. Căn nhà của nó không hề to nhưng rất là ngăn nắp và sạch sẽ. Điều làm hắn chú ý tới đó là khung ảnh được đặt trên bàn. Trong đó có 2 cô gái nhỏ đang quàng vai một ông cụ, cả 3 người đều tươi cười rất vui vẻ. Hắn nhận ra ngay nó và Kin là 2 bé gái trong hình còn người đàn ông ở giữa chắc là sư phụ của hai người. Phải công nhận là hồi bé nó rất xinh xắn.
- Anh đang làm gì đấy? - Nó bước từ phòng ra.
- Hồi bé em xinh ghê nha - Hắn chỉ tay vào khung hình khen
- Thế bây giờ em không xinh à? - Nó bĩu môi.
- Hani lúc nào cũng xinh cả.
- Đương nhiên rồi, em mà lại.
- Anh đến đây làm gì vậy?
- Qua đây - Hắn vỗ vỗ cái ghế sofa.
Nó ngoan ngoãn bước đến rồi ngồi xuống. Chưa đặt được mông xuống thì đã bị hắn nhào tới ôm vào lòng.
- Aaa..Anh làm gì đấy?
- Ôm em.
- Bỏ em ra..
- Không bao giờ..
- Ở đây cấm trẻ em dưới 18 tuổi à? - Jonghyun từ trong bếp đi ra nhìn thấy hắn và nó đang ôm nhau thì buồn cười.
- Anh bỏ ra đi. Thằng bé suy nghĩ lung tung bây giờ. - Nó đỏ mặt.
- Bà chằn à, chị không phải xấu hổ đâu. Em không phải là chưa bao giờ xem phim tình cảm đâu...haha - Jonghyun ôm bụng cười.
- Ai là bà chằn hả?
- Thế chị nghĩ ngoài chị ra còn ai nữa?..haha... Anh rể cẩn thận không bị chị em biến anh thành ông chằn đấy..haha..
- Không sao, anh nguyện vì chị em - Hắn vẫn ôm nó.
- Hai anh chị cứ tình tứ tiếp đi, em đi chơi với Emma đây.
Nói rồi Jonghyun đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng đóng cửa, nó mới xoay người lại, vật hắn ra ghế sofa
- Em bảo bỏ sao anh không bỏ hả?
- Anh ôm bạn gái anh thì sao hả?
- Nhưng đó là trước mặt Jonghyun.
- Chẳng phải thằng bé cũng có bạn gái đấy sao?
- Nhưng mà..
- Em xuống khỏi người anh trước, người ngoài nhìn thấy tưởng chúng ta đang làm điều mờ ám đấy.
Lúc này nó mới nhận ra nó đang ngồi trên người hắn. Chốc lát nó đỏ mặt rồi nhảy xuống khỏi người hắn.
- Hani à, Stacy bảo tối nay đi bả, em quên sao?
- Thật á? Chết rồi, đợi em đi thay quần áo. - Nó chạy như bay vào phòng rồi đóng cửa lại.
- Cứ bình tĩnh, không phải vội đâu. - Hắn lắc đầu cười.
Reng..reng..reng...
- Alo - Hắn nói vào điện thoại.
- Bang chủ! Lão già bang chủ KILL trốn thoát rồi! Nghi ngờ có người trong bang phản bội!
- Tập hợp các anh em, tôi về ngay.
Nói xong hắn gọi điện cho Kevin.
- Này Kevin, lão già đó trốn rồi, tạm hoãn việc đi bar đi.
- Uồi uồi, hỏng hết cả kế hoạch của tôi. Tối nay tôi định tỏ tỉnh với Stacy mà..hic hic...Tôi phải giết chết lão già đó mới được.
- Gọi cho cả Eric nữa.
Cúp điện thoại, hắn đi tới trước cửa phòng nó
- Hani à, trong bang có việc, anh phải về đó giải quyết, hôm nay không đi bar được rồi.
- Ê cho em đi với. - Nó từ trong phòng nói vọng ra.
- Em ở nhà đi.
- Em muốn đi cùng anh - Nó mở cửa phòng.
- Con bé bướng bỉnh này có nghe lời anh không hả? - Hắn nhéo má nó.
- Đương nhiên là không.
Xong nó kéo tay bắn lôi ra khỏi nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.