Chương 16: Anh Chỉ Cấm Dục, Không Phải Lãnh Cảm (H Nhẹ)
Hàn Giang Tử
17/11/2024
Hà Quân Tửu duỗi đôi chân dài, tay vòng qua eo cô, hôn lên môi cô.
Anh vốn rất cao, từ trên hôn xuống như vậy làm cho thân thể cô mềm nhũn, phía dưới mất khống chế co rút lại, mật dịch nối đuôi nhau phun ra ngoài.
Cảm giác được anh chủ động hôn môi, cực kỳ hạnh phúc.
Nụ hôn của anh rất kiềm chế, chậm rãi, nghiền ép môi cô.
Chỉ là môi chạm môi, cô đã run dữ dội, hai hàng mi dài như hai cánh quạt quét sạch bóng tối dưới mí mắt cô.
Ông lão hôn cô!!!
Ôi ôi !!!!
Cô kích động níu chặt vạt áo trước ngực anh, hơi thở rối loạn không ổn định.
Vui sướng đến phát khóc, chóp mũi cô cay cay, cô không cam lòng, mở mắt ra, nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc.
Đẹp hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Anh đẹp trai chói mắt như vậy, anh vẫn còn sống trên đời.
Tay Hà Vân run nhè nhẹ, vuốt ve đường nét cương nghị trên cằm anh, bị anh nắm cổ tay.
Hà Quân Tửu hôn không kịch liệt, như chính con người anh vật, tỉnh táo biết khống chế, giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ hôn cô, nụ hôn thuần khiết nhất.
Môi anh khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng đáp trên môi cô, cô cảm thấy như bị hút vào trong, cô không kiềm lòng được nuốt nước miếng, muốn anh thâm nhập sâu một chút, tốt nhất là đưa lưỡi vào, khuấy đảo khoang miệng cô.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng hôn cô, dây dưa liên hồi, nhiệt độ cơ thể anh nóng phỏng tay, ánh mắt mất khống chế dừng trên người cô.
"Không chuẩn bị."
Cô mờ mịt hé miệng, tự nguyện dâng hiến, ngửa cằm lên thẳng thừng đòi hôn: "Hả?"
Hà Quân Tửu lại cúi đầu hôn cô.
Trong nhà anh, không có áo mưa.
Hôn môi trở nên có chút nôn nóng, anh ôm chặt người trong lòng, đầu óc quay cuồng hết lần này đến lần khác, vừa nghĩ hay là bây giờ gọi điện bảo người đi mua, vừa nghĩ hay là làm đại, có thì sinh thôi. Thỉnh thoảng trong đầu anh còn vang lên tạp âm: "Đừng để bị cám dỗ", "không thể làm", thế nhưng những suy nghĩ đó nhanh chóng bị sóng đánh tan tành, ngay cả bóng dáng cũng không còn nhìn thấy.
Tay anh mất khống chế trượt lên trên, cách lớp áo sơ mi, gan bàn tay nâng dưới mép ngực cô, bắt đầu nắn miết.
Người nằm trong vòng tay anh, trên giường anh, là chính cô leo lên.
Hà Quân Tửu đã căng cứng, khí huyết tuôn trào, anh thật sự khống chế không nổi.
Anh chỉ cấm dục, chứ không phải lãnh cảm.
Ngực cô rất lớn, ngạo nghễ ưỡn lên, trắng nõn.
Khe ngực đó, cô đã cố ý để lộ ra rất nhiều lần, không biết sâu bao nhiêu.
Quả dâu trước ngực cũng nhô thành một điểm nhỏ trên mặt áo sơ mi.
Yết hầu Hà Quân Tửu trượt lên trượt xuống, hít thở nặng nề, anh giữ chặt người dưới thân, động tác hơi thô bạo.
Tay anh siết lại, cách lớp áo sơ mi, xoa bóp bầu ngực cô.
Nụ hôn cũng không còn lướt nhẹ qua rồi thôi, mà trở nên giằng co, anh bắt đầu dùng môi ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
Lực tay không còn kiềm chế, anh dùng sức bóp bầu ngực cô, độ nóng của lòng bàn tay cách lớp vải khiến cả người cô run rẩy, Hà Vân nhỏ giọng rầm rì, như đang rên rỉ.
Cô giống như lữ khách đi đường dài trong sa mạc, xin anh giọt nước cứu mạng.
Cô giống như kẻ mất trí chờ ngày tận thế, ngửa đầu nhìn thiên thạch xuyên qua tầng khí quyển, hóa thành quả cầu lửa chói mắt, từ trên trời giáng xuống hủy diệt vạn vật.
Cô nở nụ cười.
Cô ưỡn ngực hùa theo anh, chẳng phải cô chờ đợi ngày này ư? Từ năm mười ba tuổi đến nay, chờ đợi bảy năm.
Vượt qua thời gian bảy mươi năm, dâng mình đến trước mặt anh.
Cô thật sự rất yêu anh.
Yêu người đàn ông như Thần này.
Nước mắt cô thấm ướt lông mi, niềm hạnh phúc mãnh liệt khi thực hiện được tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay làm cho cô cảm thấy như ở trên mây, dù rơi xuống chết đi cũng chẳng sao, như vậy là đủ rồi.
Hơi thở của cô ngày càng gấp rút, hổn hển hổn hển, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Cô duỗi đầu lưỡi, chạm vào đầu lưỡi anh.
Cả hai người đều run lên, Hà Quân Tửu mở mắt, bắt gặp ánh mắt ướt át của cô.
Đôi mắt anh sâu lắng và nóng bỏng, tràn đầy dục vọng.
Nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt, mạnh mẽ mút môi cô, đầu lưỡi cũng quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, mút mạnh, nhấm nháp hương vị tuyệt mỹ.
Hà Quân Tửu kéo tay cô đặt trên đầu vai mình, yêu cầu cô ôm lấy anh.
Hai tay anh rảnh rỗi ôm trọn hai bầu ngực cô, ép chúng sát vào nhau, cảm giác mềm mại không tả xiết, trong hai mươi hai năm cuộc đời Hà Quân Tửu chưa từng sờ đồ vật nào mềm mại như vậy.
Đầu ngón tay anh khẽ run lên, hơi thở nặng nề, vội vàng cởi cúc áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi này là của anh, mỗi ngày anh đều cởi cúc áo, nhưng cởi cho người khác là lần đầu tiên.
Dường như bàn tay anh không nghe theo sai khiến, cả hai cúc áo anh đều không cởi được, thế nên anh nóng nảy duỗi tay thẳng vào trong, trực tiếp phủ lên ngực cô.
Mềm quá!
Trơn quá!
Vừa co giãn vừa non nớt!
Hà Quân Tửu vuốt ve thỏa thích, chà xát, đè ép nắn bóp, vẽ vòng tròn đùa giỡn, cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, sau đó cả người sấn tới, đè cô xuống giường, cúc áo bị bung ra, cảnh đẹp trước ngực cô hiện ra trước mắt anh, không sót thứ gì.
Anh vốn rất cao, từ trên hôn xuống như vậy làm cho thân thể cô mềm nhũn, phía dưới mất khống chế co rút lại, mật dịch nối đuôi nhau phun ra ngoài.
Cảm giác được anh chủ động hôn môi, cực kỳ hạnh phúc.
Nụ hôn của anh rất kiềm chế, chậm rãi, nghiền ép môi cô.
Chỉ là môi chạm môi, cô đã run dữ dội, hai hàng mi dài như hai cánh quạt quét sạch bóng tối dưới mí mắt cô.
Ông lão hôn cô!!!
Ôi ôi !!!!
Cô kích động níu chặt vạt áo trước ngực anh, hơi thở rối loạn không ổn định.
Vui sướng đến phát khóc, chóp mũi cô cay cay, cô không cam lòng, mở mắt ra, nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc.
Đẹp hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Anh đẹp trai chói mắt như vậy, anh vẫn còn sống trên đời.
Tay Hà Vân run nhè nhẹ, vuốt ve đường nét cương nghị trên cằm anh, bị anh nắm cổ tay.
Hà Quân Tửu hôn không kịch liệt, như chính con người anh vật, tỉnh táo biết khống chế, giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ hôn cô, nụ hôn thuần khiết nhất.
Môi anh khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng đáp trên môi cô, cô cảm thấy như bị hút vào trong, cô không kiềm lòng được nuốt nước miếng, muốn anh thâm nhập sâu một chút, tốt nhất là đưa lưỡi vào, khuấy đảo khoang miệng cô.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng hôn cô, dây dưa liên hồi, nhiệt độ cơ thể anh nóng phỏng tay, ánh mắt mất khống chế dừng trên người cô.
"Không chuẩn bị."
Cô mờ mịt hé miệng, tự nguyện dâng hiến, ngửa cằm lên thẳng thừng đòi hôn: "Hả?"
Hà Quân Tửu lại cúi đầu hôn cô.
Trong nhà anh, không có áo mưa.
Hôn môi trở nên có chút nôn nóng, anh ôm chặt người trong lòng, đầu óc quay cuồng hết lần này đến lần khác, vừa nghĩ hay là bây giờ gọi điện bảo người đi mua, vừa nghĩ hay là làm đại, có thì sinh thôi. Thỉnh thoảng trong đầu anh còn vang lên tạp âm: "Đừng để bị cám dỗ", "không thể làm", thế nhưng những suy nghĩ đó nhanh chóng bị sóng đánh tan tành, ngay cả bóng dáng cũng không còn nhìn thấy.
Tay anh mất khống chế trượt lên trên, cách lớp áo sơ mi, gan bàn tay nâng dưới mép ngực cô, bắt đầu nắn miết.
Người nằm trong vòng tay anh, trên giường anh, là chính cô leo lên.
Hà Quân Tửu đã căng cứng, khí huyết tuôn trào, anh thật sự khống chế không nổi.
Anh chỉ cấm dục, chứ không phải lãnh cảm.
Ngực cô rất lớn, ngạo nghễ ưỡn lên, trắng nõn.
Khe ngực đó, cô đã cố ý để lộ ra rất nhiều lần, không biết sâu bao nhiêu.
Quả dâu trước ngực cũng nhô thành một điểm nhỏ trên mặt áo sơ mi.
Yết hầu Hà Quân Tửu trượt lên trượt xuống, hít thở nặng nề, anh giữ chặt người dưới thân, động tác hơi thô bạo.
Tay anh siết lại, cách lớp áo sơ mi, xoa bóp bầu ngực cô.
Nụ hôn cũng không còn lướt nhẹ qua rồi thôi, mà trở nên giằng co, anh bắt đầu dùng môi ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
Lực tay không còn kiềm chế, anh dùng sức bóp bầu ngực cô, độ nóng của lòng bàn tay cách lớp vải khiến cả người cô run rẩy, Hà Vân nhỏ giọng rầm rì, như đang rên rỉ.
Cô giống như lữ khách đi đường dài trong sa mạc, xin anh giọt nước cứu mạng.
Cô giống như kẻ mất trí chờ ngày tận thế, ngửa đầu nhìn thiên thạch xuyên qua tầng khí quyển, hóa thành quả cầu lửa chói mắt, từ trên trời giáng xuống hủy diệt vạn vật.
Cô nở nụ cười.
Cô ưỡn ngực hùa theo anh, chẳng phải cô chờ đợi ngày này ư? Từ năm mười ba tuổi đến nay, chờ đợi bảy năm.
Vượt qua thời gian bảy mươi năm, dâng mình đến trước mặt anh.
Cô thật sự rất yêu anh.
Yêu người đàn ông như Thần này.
Nước mắt cô thấm ướt lông mi, niềm hạnh phúc mãnh liệt khi thực hiện được tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay làm cho cô cảm thấy như ở trên mây, dù rơi xuống chết đi cũng chẳng sao, như vậy là đủ rồi.
Hơi thở của cô ngày càng gấp rút, hổn hển hổn hển, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Cô duỗi đầu lưỡi, chạm vào đầu lưỡi anh.
Cả hai người đều run lên, Hà Quân Tửu mở mắt, bắt gặp ánh mắt ướt át của cô.
Đôi mắt anh sâu lắng và nóng bỏng, tràn đầy dục vọng.
Nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt, mạnh mẽ mút môi cô, đầu lưỡi cũng quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, mút mạnh, nhấm nháp hương vị tuyệt mỹ.
Hà Quân Tửu kéo tay cô đặt trên đầu vai mình, yêu cầu cô ôm lấy anh.
Hai tay anh rảnh rỗi ôm trọn hai bầu ngực cô, ép chúng sát vào nhau, cảm giác mềm mại không tả xiết, trong hai mươi hai năm cuộc đời Hà Quân Tửu chưa từng sờ đồ vật nào mềm mại như vậy.
Đầu ngón tay anh khẽ run lên, hơi thở nặng nề, vội vàng cởi cúc áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi này là của anh, mỗi ngày anh đều cởi cúc áo, nhưng cởi cho người khác là lần đầu tiên.
Dường như bàn tay anh không nghe theo sai khiến, cả hai cúc áo anh đều không cởi được, thế nên anh nóng nảy duỗi tay thẳng vào trong, trực tiếp phủ lên ngực cô.
Mềm quá!
Trơn quá!
Vừa co giãn vừa non nớt!
Hà Quân Tửu vuốt ve thỏa thích, chà xát, đè ép nắn bóp, vẽ vòng tròn đùa giỡn, cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, sau đó cả người sấn tới, đè cô xuống giường, cúc áo bị bung ra, cảnh đẹp trước ngực cô hiện ra trước mắt anh, không sót thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.