Chương 48: Bất Kể Ngày Đêm
Hàn Giang Tử
17/11/2024
Cuối cùng, tay chân cô mềm nhũn treo trên người anh, chất giọng trở nên khàn khàn, tinh dịch phun vào trong cơ thể cô từng đợt một, ngón chân cô duỗi thẳng, lưỡi thè ra vì khoái cảm ngập đầu.
Hà Quân Tửu ôm cô, cho cô uống nước, sau đó làm thêm lần nữa trong bồn tắm.
Hà Vân cảm thấy mình như một con búp bê tình dục vô cảm bị anh chơi hết lần này đến lần khác.
Chết tiệt, chơi đến nỗi cô gần như mất nước.
Nước chảy quá nhiều, như thể được mở van, anh cũng không sợ chết vì bắn cạn tinh dịch.
Làm đến ngày thứ ba, cô thật sự chịu không nổi nữa, cô ôm lấy cổ anh, vùi vào vai anh khóc lóc.
Đôi mắt hoa đào của Hà Quân Tửu cong lên: “Sao em lại khóc?”
"Ông xã, em thật sự sẽ bị anh chơi chết."
Không có kết thúc! ! !
Cắm cô bảy tám lần một ngày, trung bình hai giờ một lần, và mỗi lần chơi cô hơn một tiếng đồng hồ.
Bất kể ngày đêm!!!
Lúc cô ngủ bị cắm tỉnh, cắm xong lại ngủ thiếp đi.
Đói bụng thì ăn, ăn xong làm tình tiếp.
Cô là con người!!!
Hà Quân Tửu xoa mũi, ăn không đủ no.
Nhưng cuối cùng cũng ăn được.
Tinh lực tràn trề, anh đã từng làm đồ án cả đêm ở trường, đặc biệt là vào năm anh thi hai bằng thạc sĩ cùng lúc, anh có rất nhiều bài thuyết trình và luận văn, bình thường cũng thức rất khuya.
Anh đã quen rồi.
Đáng thương cho Hà Vân đời này chưa từng làm cú đêm.
-- Cô cũng từng thức khuya, ba ngày sau khi ông lão chết, cô khóc ba ngày, gần như không chợp mắt giây phút nào.
Giờ mất đi tìm lại được lại càng trân trọng.
Chỉ cần anh muốn, có chơi chết cô cũng không sao.
Cô từ bỏ tính mạng để tìm anh, cô tới bên anh không phải chỉ vì làm chuyện sung sướng này sao!
Cùng người yêu làm những chuyện vui vẻ, không quan tâm kết cục tương lai, hiện tại hạnh phúc là đủ.
Hà Quân Tửu vòng tay ôm lấy cô và nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Cô ngước mắt nhìn anh: "Chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ?"
Cô đã chờ đợi điều này rất lâu.
Hà Quân Tửu trả lời cô: "Ừ."
Cô tin điều đó.
Cô cười hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Chúc ông xã ngủ ngon."
Hà Quân Tửu cũng hôn cô: "Ngủ ngon."
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Hà Quân Tửu mặc vest và chuẩn bị tổ chức hôn lễ với cô.
Cô trang điểm xinh đẹp, mặc váy cưới trắng tinh khôi.
Hà Quân Tửu đứng đó trong bộ vest lịch lãm, đôi giày da bóng loáng, tay cầm một bó hoa.
Cô giẫm lên đôi giày thủy tinh và bước tới, nụ cười hạnh phúc túc trực trên môi ------ không ngờ cô có thể cười tươi đến thế.
Hà Vân có hai lúm đồng tiền trên má, lúc cười rộ lên, lúm đồng tiền trũng sâu, đáng yêu không kể xiết.
Cô chậm rãi đi tới bên cạnh hoàng tử của lòng mình, khom người nói: "Hà Quân Tửu, em đến rồi!"
Khuôn mặt tươi cười của Hà Quân Tửu trở nên lạnh lùng, anh nhìn cô một cách thờ ơ: "Cô tới đây làm gì?"
Trong mộng cô có chút sợ hãi: "Em đến gả cho anh."
Hà Quân Tửu trịch thượng liếc cô một cái: "Không phải cô."
Nỗi sợ hãi khiến toàn thân cô run lên, cô nắm lấy tay Hà Quân Tửu: "Là em, em là Tiểu Tuyết."
Đôi môi mỏng xinh đẹp lạnh lùng phun ra ba chữ: "Đồ giả mạo."
Không, không phải!!!
Hà Vân choàng tỉnh khỏi giấc mơ, nhịp thở của Hà Quân Tửu khiến cô bình tĩnh lại.
Bị cô đạp, anh giật mình thức dậy, chất giọng lành lạnh, nhưng không ghét bỏ: "Sao thế em?"
Cô hơi sững sờ, anh lại hỏi cô: "Tiểu Tuyết?"
Cô không phải Tiểu Tuyết, cô là một người ở thế giới khác tới đây tìm anh, cô vốn là một người xa lạ không thuộc về thế giới của anh.
Cô là đồ giả mạo.
“Hà Quân Tửu ------” Cô khóc lóc nắm lấy tay anh, “Anh định đuổi em đi phải không?”
Vì em là hàng giả.
"Sẽ không."
Anh trả lời nhanh như chớp.
Hôm sau cô hỏi anh câu này mấy lần, lúc đầu cô còn giả vờ có quan hệ với Bùi An, hỏi anh có ghét bỏ cô vì chuyện này hay không.
Sau khi phát hiện ra sự thật, thậm chí anh còn cười nhạo cô và hỏi cô rốt cuộc đã làm gì với Bùi An.
Giường còn chưa lên, quá khứ thế quái nào được.
Tại sao cô lại sợ bị bỏ rơi như vậy?
Hà Quân Tửu có chút đau lòng ôm cô vào lòng, cô đã từng bị bỏ rơi sao?
"Không bao giờ."
Anh nhấn mạnh lại lần nữa.
Anh không có hứng thú với sự trung trinh gì đó, anh thích Phó Như Tuyết, vì vậy anh muốn ngủ với cô và cắm vào cơ thể cô, anh muốn ở bên cô.
Phó Như Tuyết rất đặc biệt đối với anh.
Cô sợ như vậy, có lẽ nên đăng ký kết hôn rồi tổ chức đám cưới sớm hơn, để pháp luật bảo vệ cô.
Hà Quân Tửu cân nhắc một lúc, và quyết định tiến hành đính hôn.
Trước hết phải chọn ngày tốt, cùng cô trở về thăm gia đình, anh tin rằng với điều kiện của anh sẽ khiến người nhà cô hài lòng.
Kế hoạch đám cưới cũng được lên kế hoạch cùng lúc.
Cô thích Disney, có lẽ có thể tổ chức đám cưới ở Disney.
Anh sẽ làm tất cả để cô có cảm giác an toàn.
Hà Quân Tửu ôm cô, cho cô uống nước, sau đó làm thêm lần nữa trong bồn tắm.
Hà Vân cảm thấy mình như một con búp bê tình dục vô cảm bị anh chơi hết lần này đến lần khác.
Chết tiệt, chơi đến nỗi cô gần như mất nước.
Nước chảy quá nhiều, như thể được mở van, anh cũng không sợ chết vì bắn cạn tinh dịch.
Làm đến ngày thứ ba, cô thật sự chịu không nổi nữa, cô ôm lấy cổ anh, vùi vào vai anh khóc lóc.
Đôi mắt hoa đào của Hà Quân Tửu cong lên: “Sao em lại khóc?”
"Ông xã, em thật sự sẽ bị anh chơi chết."
Không có kết thúc! ! !
Cắm cô bảy tám lần một ngày, trung bình hai giờ một lần, và mỗi lần chơi cô hơn một tiếng đồng hồ.
Bất kể ngày đêm!!!
Lúc cô ngủ bị cắm tỉnh, cắm xong lại ngủ thiếp đi.
Đói bụng thì ăn, ăn xong làm tình tiếp.
Cô là con người!!!
Hà Quân Tửu xoa mũi, ăn không đủ no.
Nhưng cuối cùng cũng ăn được.
Tinh lực tràn trề, anh đã từng làm đồ án cả đêm ở trường, đặc biệt là vào năm anh thi hai bằng thạc sĩ cùng lúc, anh có rất nhiều bài thuyết trình và luận văn, bình thường cũng thức rất khuya.
Anh đã quen rồi.
Đáng thương cho Hà Vân đời này chưa từng làm cú đêm.
-- Cô cũng từng thức khuya, ba ngày sau khi ông lão chết, cô khóc ba ngày, gần như không chợp mắt giây phút nào.
Giờ mất đi tìm lại được lại càng trân trọng.
Chỉ cần anh muốn, có chơi chết cô cũng không sao.
Cô từ bỏ tính mạng để tìm anh, cô tới bên anh không phải chỉ vì làm chuyện sung sướng này sao!
Cùng người yêu làm những chuyện vui vẻ, không quan tâm kết cục tương lai, hiện tại hạnh phúc là đủ.
Hà Quân Tửu vòng tay ôm lấy cô và nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Cô ngước mắt nhìn anh: "Chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ?"
Cô đã chờ đợi điều này rất lâu.
Hà Quân Tửu trả lời cô: "Ừ."
Cô tin điều đó.
Cô cười hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Chúc ông xã ngủ ngon."
Hà Quân Tửu cũng hôn cô: "Ngủ ngon."
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Hà Quân Tửu mặc vest và chuẩn bị tổ chức hôn lễ với cô.
Cô trang điểm xinh đẹp, mặc váy cưới trắng tinh khôi.
Hà Quân Tửu đứng đó trong bộ vest lịch lãm, đôi giày da bóng loáng, tay cầm một bó hoa.
Cô giẫm lên đôi giày thủy tinh và bước tới, nụ cười hạnh phúc túc trực trên môi ------ không ngờ cô có thể cười tươi đến thế.
Hà Vân có hai lúm đồng tiền trên má, lúc cười rộ lên, lúm đồng tiền trũng sâu, đáng yêu không kể xiết.
Cô chậm rãi đi tới bên cạnh hoàng tử của lòng mình, khom người nói: "Hà Quân Tửu, em đến rồi!"
Khuôn mặt tươi cười của Hà Quân Tửu trở nên lạnh lùng, anh nhìn cô một cách thờ ơ: "Cô tới đây làm gì?"
Trong mộng cô có chút sợ hãi: "Em đến gả cho anh."
Hà Quân Tửu trịch thượng liếc cô một cái: "Không phải cô."
Nỗi sợ hãi khiến toàn thân cô run lên, cô nắm lấy tay Hà Quân Tửu: "Là em, em là Tiểu Tuyết."
Đôi môi mỏng xinh đẹp lạnh lùng phun ra ba chữ: "Đồ giả mạo."
Không, không phải!!!
Hà Vân choàng tỉnh khỏi giấc mơ, nhịp thở của Hà Quân Tửu khiến cô bình tĩnh lại.
Bị cô đạp, anh giật mình thức dậy, chất giọng lành lạnh, nhưng không ghét bỏ: "Sao thế em?"
Cô hơi sững sờ, anh lại hỏi cô: "Tiểu Tuyết?"
Cô không phải Tiểu Tuyết, cô là một người ở thế giới khác tới đây tìm anh, cô vốn là một người xa lạ không thuộc về thế giới của anh.
Cô là đồ giả mạo.
“Hà Quân Tửu ------” Cô khóc lóc nắm lấy tay anh, “Anh định đuổi em đi phải không?”
Vì em là hàng giả.
"Sẽ không."
Anh trả lời nhanh như chớp.
Hôm sau cô hỏi anh câu này mấy lần, lúc đầu cô còn giả vờ có quan hệ với Bùi An, hỏi anh có ghét bỏ cô vì chuyện này hay không.
Sau khi phát hiện ra sự thật, thậm chí anh còn cười nhạo cô và hỏi cô rốt cuộc đã làm gì với Bùi An.
Giường còn chưa lên, quá khứ thế quái nào được.
Tại sao cô lại sợ bị bỏ rơi như vậy?
Hà Quân Tửu có chút đau lòng ôm cô vào lòng, cô đã từng bị bỏ rơi sao?
"Không bao giờ."
Anh nhấn mạnh lại lần nữa.
Anh không có hứng thú với sự trung trinh gì đó, anh thích Phó Như Tuyết, vì vậy anh muốn ngủ với cô và cắm vào cơ thể cô, anh muốn ở bên cô.
Phó Như Tuyết rất đặc biệt đối với anh.
Cô sợ như vậy, có lẽ nên đăng ký kết hôn rồi tổ chức đám cưới sớm hơn, để pháp luật bảo vệ cô.
Hà Quân Tửu cân nhắc một lúc, và quyết định tiến hành đính hôn.
Trước hết phải chọn ngày tốt, cùng cô trở về thăm gia đình, anh tin rằng với điều kiện của anh sẽ khiến người nhà cô hài lòng.
Kế hoạch đám cưới cũng được lên kế hoạch cùng lúc.
Cô thích Disney, có lẽ có thể tổ chức đám cưới ở Disney.
Anh sẽ làm tất cả để cô có cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.