Chương 45: Đến lúc ấy thì em thắng anh
Phù Hoa
15/06/2024
Dưa Hấu không đề cập đến chuyện tuổi tác của thầy Giang nữa, nhưng anh vẫn lo con sẽ bị cười chê ở trường vì mình. Mấy ngày sau, anh kéo con lại hỏi han: “Gần đây con còn cãi nhau với các bạn không?”
Dưa Hấu lắc đầu: “Dạ không ạ.”
Thầy Giang còn chưa kịp mừng thì đã nghe con gái nói tiếp: “Con đánh cả lũ khóc xong chẳng đứa nào dám hó hé gì nữa.”
Thầy Giang: “…”
“Con sẽ không bị bắt nạt đâu, mẹ từng bật mí với con là mẹ sắp làm cô giáo ở trường con, có mẹ che chở, con có thể lên làm đại ca rồi! Mẹ còn bảo bao giờ mẹ làm cô giáo thì sẽ lén dán thêm cho con một bông hoa cầu vồng. Đấy gọi là bám váy mẹ!”
Thầy Giang không dám tưởng tượng vợ mình đã dạy con những gì.
Anh cũng biết về dự định công việc của Du Dao, sau khi có chứng chỉ, cô đã xin vào làm ở trường mẫu giáo Dưa Hấu đang theo học, hiện đang chờ thông báo từ phía nhà trường.
“Hoan hô quý vị ơi! Mẹ được nhận rồi!” Du Dao bỗng nhảy ra khỏi phòng, tháo thiết bị đầu cuối ném vào lòng Giang Trọng Lâm: “Anh xem đi, một lần qua luôn nhé!”
Cô bế Dưa Hấu lên, hai mẹ con khúc khích cọ má, thầy Giang cười nhìn vợ con rồi cúi đầu đọc thư mời nhận việc của Du Dao, lưu lại thời gian làm việc vào sổ ghi nhớ. Sau đó, thầy Giang bảo: “Đây là chuyện vui, hôm nay nhà mình ra ngoài ăn mừng nhé.”
Du Dao ở nhà không để ý đến chuyện ăn mặc, nghe vậy thả con vào lòng Giang Trọng Lâm: “Ok, để em đi thay đồ chải đầu đã.”
Một nhà ba người thưởng thức bữa tối vui vẻ, sau đó lên tháp ngắm cảnh đêm. Hệt như bao cặp cha mẹ bình thường khác, sau khi ăn xong, hai vợ chồng nắm tay con đi dạo dưới trời đêm, rôm rả nói chuyện lông gà vỏ tỏi, bật cười khi kể về chuyện hài hước mình ngóng được. Dưa Hấu tuy không hiểu, nhưng thấy bố mẹ cười thì bé cũng cười theo.
Ba ngày sau, Du Dao chính thức nhận chức, từ đây một nhỏ một lớn phải đến trường mẫu giáo đúng giờ hằng ngày, ở nhà chỉ còn một mình thầy Giang. Mấy năm nay sức khỏe thầy Giang đã khá hơn, hai năm trước nghỉ hưu rồi được mời về dạy ở Đại học Hải Thành, nhưng một tháng anh chỉ dạy mười ngày nhẹ nhàng như cũ, ngoài ra anh cũng đang làm việc với bạn bè trong giới để sắp xếp lại một số đầu sách phục vụ cho công tác thi cử.
Du Dao nhanh chóng tạo dựng được uy tín của trường mẫu giáo, bởi vì cô là người duy nhất có thể kiểm soát Dưa Hấu. Lúc cô chưa phải là giáo viên ở đây, các thầy cô phải mất rất nhiều công sức để trông Dưa Hấu, không để bé ghẹo các bạn khác, nay có Du Dao thì Giang Dưa Hấu cứ phải gọi là ngoan một phép. Không riêng gì Dưa Hấu mà các bé khác cũng rất thích cô Cá, thế nên chẳng bao lâu sau, Dưa Hấu lại về nhà với tâm trạng tủi thân.
“Mấy bạn đó toàn giành mẹ thôi, con không muốn làm bạn với các bạn ấy đâu.” Dưa Hấu xót xa ôm chân bố than thở.
Du Dao ôm cái chân còn lại của thầy Giang, giơ một tờ bài thi, cũng với vẻ xót xa: “Thầy Giang, thầy xem Dưa Hấu nhà thầy này, lần đầu thi chỉ được có năm điểm, đứng đầu lớp từ dưới lên đấy. Rõ ràng anh là học sinh giỏi mà sao con lại không giống anh vậy.”
Thầy Giang ngồi trên ghế đang cầm giáo án, bị vợ và con mỗi người ôm một bên đùi, nghe hai người nói xong, anh thấy đầu mình nhưng nhức. Anh đặt giáo án xuống, xoa đầu cả hai, an ủi: “Cả nhà phải thông cảm cho nhau một tí, có vấn đề gì cứ từ từ giải quyết.”
“Được thôi, Dưa Hấu, mình giải quyết vấn đề của con trước nhé.”
Dưa Hấu vùi mặt vào lòng bố, từ chối thảo luận chuyện này.
Du Dao phe phẩy bài thi: “Dưa Hấu, ngẩng đầu đối mặt với bài thi của con như một dũng sĩ đi nào.”
“Con không muốn thi, con không muốn đi học!”
Thầy Giang vội vỗ về: “Con mới chỉ học mẫu giáo, chưa có nhiều kiến thức, đi thi cũng chỉ như đi chơi, lần này thi chưa tốt cũng không sao, chỉ cần làm bài nghiêm túc là được.”
Du Dao lập tức kéo tay anh vờ thút thít: “Chồng! Lúc học mẫu giáo em thi được trăm điểm đấy!”
Thầy Giang lại sốt sắng quay sang an ủi vợ: “Được rồi, anh biết rồi, em và con đều thông minh, chỉ là Dưa Hấu không quen với kiểu này, lần sau để anh dạy con, em đừng buồn nữa nhé.”
Dưa Hấu dần cảm nhận được cái khó của việc học, cầm bút làm bài tập được nửa chừng thì cáu kỉnh ném bút đi, lại một lần nữa tuyên bố không muốn đi học.
Du Dao nhặt bút của con lên xoay xoay: “Dưa Hấu, con có biết mình còn phải học bao nhiêu năm không?”
Cô lấy giấy phác một đường dài, bắt đầu vẽ chấm tròn từ đầu đường thẳng: “Đây là lớp mẫu giáo, hiện giờ con phải học ba năm mẫu giáo, sau đó là sáu năm cấp một, ba năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, tạm thời chưa tính chuyện học cao lên, đây là chương trình học cơ bản nhất.”
Dưa Hấu ngơ ngác nhìn từng vòng tròn trên giấy, mặt ngày càng xịu xuống.
Du Dao cười, kéo con lại ôm vào lòng, vẽ hai người một lớn một nhỏ ở điểm đầu tiên: “Con nhìn này, bây giờ con đang học mẫu giáo, mẹ là giáo viên mầm non, sẽ cùng con đi bước đầu tiên, sau đó…” Cô vẽ một người khác đeo kính ở chấm tròn đại học, “… Bố con là giáo viên đại học, bố sẽ chờ con ở đó.”
Dưa Hấu nhìn ba nhân vật chibi mẹ vẽ, bỗng dưng tìm được niềm vui, đưa tay quẹt dài trên đường thẳng, đung đưa chân hỏi: “Con và mẹ ở đây, bố sẽ chờ con ở đây ạ?”
“Đúng rồi, bố sẽ chờ con trong tương lai.” Du Dao cụp mắt, hôn lên tóc Dưa Hấu: “Như lúc nhỏ con mới học đi, mẹ đứng bên này dẫn con đi hai bước, rồi để con tự đi, bố đứng ở đầu bên kia chờ con đến, con đã học đi như thế đấy.”
Giang Trọng Lâm đang viết giáo án không biết đã ngừng bút từ bao giờ.
Dưa Hấu quay sang nhìn bố, giơ bức tranh mẹ vẽ, hào hứng hỏi: “Bố ơi, bố sẽ ở đây chờ Dưa Hấu chứ?”
Du Dao cũng nhìn về phía chồng.
Dưa Háu không biết vì sao bố lại im lặng, lại hớn hở hỏi lần nữa.
Bấy giờ Giang Trọng Lâm mới cười như bình thường, bảo con: “Bố sẽ cố gắng, cả nhà mình cùng cố gắng nhé?”
Dưa Hấu nhận được đáp án khẳng định, thế là được dỗ ngoan, vui vẻ tiếp tục làm bài, còn Du Dao không tiếp tục đề tài này nữa.
Chờ đến khi Dưa Hấu vào đại học, với tuổi của thầy Giang… Cô cũng không chắc khi ấy anh có còn ở đây không, nhưng cô bằng lòng tin là vậy, như cô đã từng nói, anh đã có thể làm bố khi Dưa Hấu tập đi, thì cũng có thể làm thầy, đứng ở điểm cuối chờ con gái, tự dắt tay con qua cánh cổng đại học.
Cô chợt nhớ đến loại thuốc Giang Trọng Lâm uống. Dường như anh bắt đầu uống từ nhiều năm trước, hai người sống bên nhau khó mà giấu được đối phương điều gì, nên khi cô phát hiện kia là một loại thuốc đặc biệt chưa được đưa vào thị trường, cô đã đoán được tác dụng phụ của nó.
Kỳ thật điều này rất dễ phát hiện, chỉ cần để ý một chút là có thể xâu chuỗi được chân tướng. Lúc cô mới hoài nghi, có lần vào bếp cố ý cho thật nhiều muối, Giang Trọng Lâm lại nếm không ra. Cô cười bảo đồ ăn làm mặn quá, anh cũng bình tĩnh phụ họa theo, khi đó cô hiểu, anh đã không nếm được vị gì nữa.
Sau khi gặng hỏi học trò của Giang Trọng Lâm, cô mới hiểu rõ nguyên nhân.
Sức khỏe của Giang Trọng Lâm vốn không tốt, có lẽ là vì hồi trẻ long đong, trước khi cô vượt thời gian đến, anh đã từng ốm nặng một hồi, bác sĩ nói nếu không điều dưỡng cẩn thận thì anh sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian, thế nên anh mới từ chức, từ chối nằm viện dài kì để điều dưỡng, chuẩn bị chết một mình, mãi đến khi cô đột nhiên trở về. Nhưng dù cô đã về rồi, mới đầu Giang Trọng Lâm cũng không có ý muốn sống mãnh liệt, thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của anh sẽ kéo chân cô, thế nên khi ấy anh tính toán mọi chuyện vì cô, nhưng không định nối lại duyên xưa. Về sau cô mang thai, nắm tay anh ngang ngược yêu cầu anh phải sống lâu thêm mấy năm, anh mới làm ra quyết định cuối cùng.
Loại thuốc kia vẫn chưa hoàn thiện, chính Giang Trọng Lâm ban đầu cũng không nắm chắc, nhưng vì không muốn làm cô thất vọng, nên mới thử một lần. Anh quả thật đã khỏe mạnh hơn, nhưng tác dụng phụ vẫn không thể loại bỏ, càng uống nhiều thuốc, vị giác của anh càng kém, vài năm trước anh còn nếm được mùi vị, nhưng hiện tại đã mất vị giác.
Du Dao biết tất cả, song cô không nói với Giang Trọng Lâm, bởi vì anh không muốn để cô biết, cũng có thể anh đã biết là cô biết, nhưng điều này không quan trọng.
Du Dao chỉ biết, Giang Trọng Lâm đã lựa chọn và hi sinh để đổi lấy những năm tháng bầu bạn với mẹ con cô, anh muốn thấy cô và Dưa Hấu vui vẻ mỗi ngày, thế nên cô bằng lòng như anh mong, không phụ tâm ý của anh, quý trọng những ngày tháng hiện tại.
Nếu anh không nếm được vị chua ngọt đắng cay của đồ ăn, cô hi vọng ít nhất trong sinh hoạt, cô và con có thể mang lại cho anh những cảm xúc mà vợ con mang lại, bất kể là chua xót hay ngọt ngào.
Có lẽ là vì ban ngày đã nói về đề tài nọ với Dưa Hấu, tối đến trước khi ngủ, Giang Trọng Lâm khó có khi chủ động bàn với cô về chuyện tương lai.
“Anh không biết mình có thể đợi đến khi Dưa Hấu vào đại học không.”
Du Dao nắm tay anh, nhẹ nhàng nói: “Dù có chờ được thì khi ấy anh cũng về hưu rồi, em chỉ dỗ Dưa Hấu thế thôi, anh đừng coi là thật. Dù sao chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, khi đến đúng thời điểm thì anh sẽ đi thôi, em đã chuẩn bị tâm lý từ mấy năm trước rồi.”
Giang Trọng Lâm bật cười: “Thế em đã sẵn sàng chưa?”
Du Dao lắc đầu: “Không, em vẫn chưa sẵn sàng, phải thêm mấy năm nữa mới được.”
Giang Trọng Lâm khẽ thở dài: “Thật ra khi ấy em vẫn còn trẻ.”
“Anh biết em nghĩ thế nào không? Con người em chú trọng nhất là chuyện công bằng, nên em nghĩ, bao giờ anh đi rồi, em cũng sẽ nhớ anh bốn mươi năm.”
“Hết bốn mươi năm thì sao?”
“Nếu anh đã đi bốn mươi năm mà em vẫn còn sống, thì đời này em thắng anh.”
Dưa Hấu lắc đầu: “Dạ không ạ.”
Thầy Giang còn chưa kịp mừng thì đã nghe con gái nói tiếp: “Con đánh cả lũ khóc xong chẳng đứa nào dám hó hé gì nữa.”
Thầy Giang: “…”
“Con sẽ không bị bắt nạt đâu, mẹ từng bật mí với con là mẹ sắp làm cô giáo ở trường con, có mẹ che chở, con có thể lên làm đại ca rồi! Mẹ còn bảo bao giờ mẹ làm cô giáo thì sẽ lén dán thêm cho con một bông hoa cầu vồng. Đấy gọi là bám váy mẹ!”
Thầy Giang không dám tưởng tượng vợ mình đã dạy con những gì.
Anh cũng biết về dự định công việc của Du Dao, sau khi có chứng chỉ, cô đã xin vào làm ở trường mẫu giáo Dưa Hấu đang theo học, hiện đang chờ thông báo từ phía nhà trường.
“Hoan hô quý vị ơi! Mẹ được nhận rồi!” Du Dao bỗng nhảy ra khỏi phòng, tháo thiết bị đầu cuối ném vào lòng Giang Trọng Lâm: “Anh xem đi, một lần qua luôn nhé!”
Cô bế Dưa Hấu lên, hai mẹ con khúc khích cọ má, thầy Giang cười nhìn vợ con rồi cúi đầu đọc thư mời nhận việc của Du Dao, lưu lại thời gian làm việc vào sổ ghi nhớ. Sau đó, thầy Giang bảo: “Đây là chuyện vui, hôm nay nhà mình ra ngoài ăn mừng nhé.”
Du Dao ở nhà không để ý đến chuyện ăn mặc, nghe vậy thả con vào lòng Giang Trọng Lâm: “Ok, để em đi thay đồ chải đầu đã.”
Một nhà ba người thưởng thức bữa tối vui vẻ, sau đó lên tháp ngắm cảnh đêm. Hệt như bao cặp cha mẹ bình thường khác, sau khi ăn xong, hai vợ chồng nắm tay con đi dạo dưới trời đêm, rôm rả nói chuyện lông gà vỏ tỏi, bật cười khi kể về chuyện hài hước mình ngóng được. Dưa Hấu tuy không hiểu, nhưng thấy bố mẹ cười thì bé cũng cười theo.
Ba ngày sau, Du Dao chính thức nhận chức, từ đây một nhỏ một lớn phải đến trường mẫu giáo đúng giờ hằng ngày, ở nhà chỉ còn một mình thầy Giang. Mấy năm nay sức khỏe thầy Giang đã khá hơn, hai năm trước nghỉ hưu rồi được mời về dạy ở Đại học Hải Thành, nhưng một tháng anh chỉ dạy mười ngày nhẹ nhàng như cũ, ngoài ra anh cũng đang làm việc với bạn bè trong giới để sắp xếp lại một số đầu sách phục vụ cho công tác thi cử.
Du Dao nhanh chóng tạo dựng được uy tín của trường mẫu giáo, bởi vì cô là người duy nhất có thể kiểm soát Dưa Hấu. Lúc cô chưa phải là giáo viên ở đây, các thầy cô phải mất rất nhiều công sức để trông Dưa Hấu, không để bé ghẹo các bạn khác, nay có Du Dao thì Giang Dưa Hấu cứ phải gọi là ngoan một phép. Không riêng gì Dưa Hấu mà các bé khác cũng rất thích cô Cá, thế nên chẳng bao lâu sau, Dưa Hấu lại về nhà với tâm trạng tủi thân.
“Mấy bạn đó toàn giành mẹ thôi, con không muốn làm bạn với các bạn ấy đâu.” Dưa Hấu xót xa ôm chân bố than thở.
Du Dao ôm cái chân còn lại của thầy Giang, giơ một tờ bài thi, cũng với vẻ xót xa: “Thầy Giang, thầy xem Dưa Hấu nhà thầy này, lần đầu thi chỉ được có năm điểm, đứng đầu lớp từ dưới lên đấy. Rõ ràng anh là học sinh giỏi mà sao con lại không giống anh vậy.”
Thầy Giang ngồi trên ghế đang cầm giáo án, bị vợ và con mỗi người ôm một bên đùi, nghe hai người nói xong, anh thấy đầu mình nhưng nhức. Anh đặt giáo án xuống, xoa đầu cả hai, an ủi: “Cả nhà phải thông cảm cho nhau một tí, có vấn đề gì cứ từ từ giải quyết.”
“Được thôi, Dưa Hấu, mình giải quyết vấn đề của con trước nhé.”
Dưa Hấu vùi mặt vào lòng bố, từ chối thảo luận chuyện này.
Du Dao phe phẩy bài thi: “Dưa Hấu, ngẩng đầu đối mặt với bài thi của con như một dũng sĩ đi nào.”
“Con không muốn thi, con không muốn đi học!”
Thầy Giang vội vỗ về: “Con mới chỉ học mẫu giáo, chưa có nhiều kiến thức, đi thi cũng chỉ như đi chơi, lần này thi chưa tốt cũng không sao, chỉ cần làm bài nghiêm túc là được.”
Du Dao lập tức kéo tay anh vờ thút thít: “Chồng! Lúc học mẫu giáo em thi được trăm điểm đấy!”
Thầy Giang lại sốt sắng quay sang an ủi vợ: “Được rồi, anh biết rồi, em và con đều thông minh, chỉ là Dưa Hấu không quen với kiểu này, lần sau để anh dạy con, em đừng buồn nữa nhé.”
Dưa Hấu dần cảm nhận được cái khó của việc học, cầm bút làm bài tập được nửa chừng thì cáu kỉnh ném bút đi, lại một lần nữa tuyên bố không muốn đi học.
Du Dao nhặt bút của con lên xoay xoay: “Dưa Hấu, con có biết mình còn phải học bao nhiêu năm không?”
Cô lấy giấy phác một đường dài, bắt đầu vẽ chấm tròn từ đầu đường thẳng: “Đây là lớp mẫu giáo, hiện giờ con phải học ba năm mẫu giáo, sau đó là sáu năm cấp một, ba năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, tạm thời chưa tính chuyện học cao lên, đây là chương trình học cơ bản nhất.”
Dưa Hấu ngơ ngác nhìn từng vòng tròn trên giấy, mặt ngày càng xịu xuống.
Du Dao cười, kéo con lại ôm vào lòng, vẽ hai người một lớn một nhỏ ở điểm đầu tiên: “Con nhìn này, bây giờ con đang học mẫu giáo, mẹ là giáo viên mầm non, sẽ cùng con đi bước đầu tiên, sau đó…” Cô vẽ một người khác đeo kính ở chấm tròn đại học, “… Bố con là giáo viên đại học, bố sẽ chờ con ở đó.”
Dưa Hấu nhìn ba nhân vật chibi mẹ vẽ, bỗng dưng tìm được niềm vui, đưa tay quẹt dài trên đường thẳng, đung đưa chân hỏi: “Con và mẹ ở đây, bố sẽ chờ con ở đây ạ?”
“Đúng rồi, bố sẽ chờ con trong tương lai.” Du Dao cụp mắt, hôn lên tóc Dưa Hấu: “Như lúc nhỏ con mới học đi, mẹ đứng bên này dẫn con đi hai bước, rồi để con tự đi, bố đứng ở đầu bên kia chờ con đến, con đã học đi như thế đấy.”
Giang Trọng Lâm đang viết giáo án không biết đã ngừng bút từ bao giờ.
Dưa Hấu quay sang nhìn bố, giơ bức tranh mẹ vẽ, hào hứng hỏi: “Bố ơi, bố sẽ ở đây chờ Dưa Hấu chứ?”
Du Dao cũng nhìn về phía chồng.
Dưa Háu không biết vì sao bố lại im lặng, lại hớn hở hỏi lần nữa.
Bấy giờ Giang Trọng Lâm mới cười như bình thường, bảo con: “Bố sẽ cố gắng, cả nhà mình cùng cố gắng nhé?”
Dưa Hấu nhận được đáp án khẳng định, thế là được dỗ ngoan, vui vẻ tiếp tục làm bài, còn Du Dao không tiếp tục đề tài này nữa.
Chờ đến khi Dưa Hấu vào đại học, với tuổi của thầy Giang… Cô cũng không chắc khi ấy anh có còn ở đây không, nhưng cô bằng lòng tin là vậy, như cô đã từng nói, anh đã có thể làm bố khi Dưa Hấu tập đi, thì cũng có thể làm thầy, đứng ở điểm cuối chờ con gái, tự dắt tay con qua cánh cổng đại học.
Cô chợt nhớ đến loại thuốc Giang Trọng Lâm uống. Dường như anh bắt đầu uống từ nhiều năm trước, hai người sống bên nhau khó mà giấu được đối phương điều gì, nên khi cô phát hiện kia là một loại thuốc đặc biệt chưa được đưa vào thị trường, cô đã đoán được tác dụng phụ của nó.
Kỳ thật điều này rất dễ phát hiện, chỉ cần để ý một chút là có thể xâu chuỗi được chân tướng. Lúc cô mới hoài nghi, có lần vào bếp cố ý cho thật nhiều muối, Giang Trọng Lâm lại nếm không ra. Cô cười bảo đồ ăn làm mặn quá, anh cũng bình tĩnh phụ họa theo, khi đó cô hiểu, anh đã không nếm được vị gì nữa.
Sau khi gặng hỏi học trò của Giang Trọng Lâm, cô mới hiểu rõ nguyên nhân.
Sức khỏe của Giang Trọng Lâm vốn không tốt, có lẽ là vì hồi trẻ long đong, trước khi cô vượt thời gian đến, anh đã từng ốm nặng một hồi, bác sĩ nói nếu không điều dưỡng cẩn thận thì anh sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian, thế nên anh mới từ chức, từ chối nằm viện dài kì để điều dưỡng, chuẩn bị chết một mình, mãi đến khi cô đột nhiên trở về. Nhưng dù cô đã về rồi, mới đầu Giang Trọng Lâm cũng không có ý muốn sống mãnh liệt, thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của anh sẽ kéo chân cô, thế nên khi ấy anh tính toán mọi chuyện vì cô, nhưng không định nối lại duyên xưa. Về sau cô mang thai, nắm tay anh ngang ngược yêu cầu anh phải sống lâu thêm mấy năm, anh mới làm ra quyết định cuối cùng.
Loại thuốc kia vẫn chưa hoàn thiện, chính Giang Trọng Lâm ban đầu cũng không nắm chắc, nhưng vì không muốn làm cô thất vọng, nên mới thử một lần. Anh quả thật đã khỏe mạnh hơn, nhưng tác dụng phụ vẫn không thể loại bỏ, càng uống nhiều thuốc, vị giác của anh càng kém, vài năm trước anh còn nếm được mùi vị, nhưng hiện tại đã mất vị giác.
Du Dao biết tất cả, song cô không nói với Giang Trọng Lâm, bởi vì anh không muốn để cô biết, cũng có thể anh đã biết là cô biết, nhưng điều này không quan trọng.
Du Dao chỉ biết, Giang Trọng Lâm đã lựa chọn và hi sinh để đổi lấy những năm tháng bầu bạn với mẹ con cô, anh muốn thấy cô và Dưa Hấu vui vẻ mỗi ngày, thế nên cô bằng lòng như anh mong, không phụ tâm ý của anh, quý trọng những ngày tháng hiện tại.
Nếu anh không nếm được vị chua ngọt đắng cay của đồ ăn, cô hi vọng ít nhất trong sinh hoạt, cô và con có thể mang lại cho anh những cảm xúc mà vợ con mang lại, bất kể là chua xót hay ngọt ngào.
Có lẽ là vì ban ngày đã nói về đề tài nọ với Dưa Hấu, tối đến trước khi ngủ, Giang Trọng Lâm khó có khi chủ động bàn với cô về chuyện tương lai.
“Anh không biết mình có thể đợi đến khi Dưa Hấu vào đại học không.”
Du Dao nắm tay anh, nhẹ nhàng nói: “Dù có chờ được thì khi ấy anh cũng về hưu rồi, em chỉ dỗ Dưa Hấu thế thôi, anh đừng coi là thật. Dù sao chuyện này cũng không thể miễn cưỡng, khi đến đúng thời điểm thì anh sẽ đi thôi, em đã chuẩn bị tâm lý từ mấy năm trước rồi.”
Giang Trọng Lâm bật cười: “Thế em đã sẵn sàng chưa?”
Du Dao lắc đầu: “Không, em vẫn chưa sẵn sàng, phải thêm mấy năm nữa mới được.”
Giang Trọng Lâm khẽ thở dài: “Thật ra khi ấy em vẫn còn trẻ.”
“Anh biết em nghĩ thế nào không? Con người em chú trọng nhất là chuyện công bằng, nên em nghĩ, bao giờ anh đi rồi, em cũng sẽ nhớ anh bốn mươi năm.”
“Hết bốn mươi năm thì sao?”
“Nếu anh đã đi bốn mươi năm mà em vẫn còn sống, thì đời này em thắng anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.