Chương 42: Dưa Hấu tiến công
Phù Hoa
15/06/2024
Từ lúc Dưa Hấu biết bò, sức phá hoại của bé cũng tăng vọt, Du Dao thường xuyên tìm không ra cô bé, vừa đảo mắt một cái là mất dấu bé ngay. Mới một hai phút trước vẫn còn ngồi cạnh chân cô cắn thỏ bông, một hai phút sau thì đi đâu mất hút. Lần bò xa nhất của bé là từ phòng khách ra đến cửa nhà vệ sinh bên kia, nếu Du Dao mà không tìm được nhanh thì hẳn bé đã bò vào trong nhà vệ sinh luôn rồi.
Nhiều khi Du Dao đứng trên sofa ngó ra sau là có thể thấy Dưa Hấu, thường thì bé sẽ chổng mông, gắng dúi đầu vào khe hở sofa như muốn chui vào đó.
Thỉnh thoảng sẽ có lúc Du Dao không tìm được nhóc ta, chẳng biết nhóc đã bò tới xó xỉnh nào. Có một lần, con bé im ru lẻn tới phòng bếp, chen vào cái khe phía sau tủ mát, ngồi yên không khóc la ở đó chơi mấy quả cầu trên vớ, chỉ tội hai vợ chồng Du Giang sốt ruột tìm con. Về sau hai người dứt khoát dán một tấm thẻ định vị trong vòng ba mươi mét cho bé, hễ mất tích thì cứ bật phần mềm tìm theo hướng dẫn thôi.
Nhóc con thích giày vò người ta thì chẳng ý thức được hành vi của mình không đúng chỗ nào, dường như bé trời sinh đã am hiểu lạc thú của trò mèo vờn chuột, mỗi lần bị bố mẹ tìm ra đều vui vẻ thật lâu.
Lúc đầu Du Dao định làm hàng rào vây quanh sofa phòng khách để Dưa Hấu không bò lung tung, nhưng thầy Giang bảo làm thế không ổn, Dưa Hấu đang ở trong giai đoạn khám phá thế giới mới, cần học bò học đi, không nên hạn chế thiên tính của bé.
Du Dao cười hì hì, “Người đau lòng nhất khi thấy Dưa Hấu cộc đầu là anh chứ ai.”
Cho dù họ làm đủ loại phòng hộ trong nhà nhưng Dưa Hấu quá hiếu động, lúc bò đây đó khó tránh khỏi va đập, thầy Giang lý lẽ hùng hồn thế thôi, chứ hễ thấy Dưa Hấu đụng chỗ này chạm chỗ kia lại xót con hết xiết.
“Đau thì đau, nhưng không thể vì thế mà nhốt con bé vào một góc nhỏ được.” Thầy Giang là ông bố thương con một cách lý trí.
Nhờ có anh nên giờ Dưa Hấu vẫn còn có thể tự do lăn lê bò khắp nhà. Vì chuyện này, thầy Giang còn hẹn dịch vụ tổng vệ sinh chuyên nghiệp, mời nhân viên dọn dẹp có tay nghề tổng vệ sinh nhà cửa một lần, quét tước sạch sẽ hết mọi ngóc ngách, tránh cho Dưa Hấu bò vào xó tường rồi lôi ra một thân bụi.
Ngoài ra còn mua một chú người máy vệ sinh nhỏ giúp việc nhà. Người máy này có kích thước cỡ một quyển sách, có khả năng biến hóa thành vài hình dạng, không chỉ có thể dọn rửa bụi bặm dưới đất, khi gặp chướng ngại vật còn biết bay lên, đồng thời cũng làm sạch được trên tường, còn có một kiểu vệ sinh mềm nhẹ thực dụng nhất, có cái tay riêng, chỉ cần hút qua người Dưa Hấu một lần là chút bụi mà bé sơ ý để dính lên sạch sẽ ngay.
Lần nào Du Dao dùng thứ đồ chơi này cũng không kiềm được phải đi hút mặt Dưa Hấu để gương mặt phúng phính bị hít run run, lúc này Dưa Hấu sẽ vui vẻ cười rộ lên, Du Dao cũng bị chọc cười, hai mẹ con mắt to nhìn mắt nhỏ cùng cười.
Có đôi khi, Dưa Hấu học bò thám thính cũng sẽ mang đến một vài niềm vui ngoài ý muốn.
Du Dao đang ngủ trưa, Dưa Hấu cũng ngủ theo nhưng tỉnh sớm hơn mẹ, thế là cô bé bèn quăng mình xuống nệm mềm, rồi hồng hộc bò sang một hướng khác.
Thầy Giang đang lên tiết trực tuyến cho học trò trong thư phòng, vì lần nọ Du Dao bất ngờ xuất hiện trước ống kính nên bây giờ mỗi lần dạy học trực tuyến, thầy Giang đều sẽ bật hình chiếu bên phía phòng học, lúc này đang là mười lăm phút nghỉ ngơi giữa giờ, thầy Giang kể cho học trò nghe một số chuyện ngoài giờ học, nói đến quyển sách nào đó, anh đứng lên qua giá sách tìm, ngay khi đó Dưa Hấu bò vào thư phòng.
Thầy Giang không phát hiện con gái đã bò tới, nhưng nhóm sinh viên bên kia thì khác. Chúng học trò còn ngồi tại chỗ chờ sang tiết tiếp theo đều trông thấy có một đứa nhóc mặc đồ gấu con bò từ ngoài vào, xuất hiện trước mặt. Mọi người tức thì yên lặng, nội bộ bọn họ đã sớm truyền lưu về tình huống gia đình hiện tại của thầy Giang, hầu như ai cũng hiểu rõ. Dưa Hấu vừa lộ diện tất cả liền biết ngay, đây chính là cô con gái thần bí của thầy Giang! Bé gái kỳ tích mà cô Giang mang thai bốn mươi năm!
Trước đó một đàn chị nào đó bắt gặp ảnh của cô bé trong nhóm bạn của cô Giang liền tiện tay lưu lại đăng lên diễn đàn, cho bọn đàn em xem mở mang hiểu biết. Vì thế, thêm một đám người cả nam lẫn nữ gào khóc đòi được làm con rể của Giáo sư Giang.
“Đáng yêu quá đi mất, sao tôi lại sinh sớm hai mươi năm thế này! Bằng không là đã có thể cùng đi nhà trẻ với một cô nhóc dễ thương này, trở thành thanh mai trúc mã này, sau đó chuyển sang yêu đương luôn!”
“Tỉnh lại đê, thầy Giang sẽ đánh chết cậu đấy, cho dù có tốt tính như thầy Giang của chúng ta thì cũng sẽ không nương tay với con rể đâu.”
“Nói thật, nếu mấy anh chị bây giờ tranh thủ chạy đi sinh nhanh một đứa, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội được kết thân gia với thầy Giang, nghĩ lại xem, làm thông gia cũng giống như cùng thế hệ với thầy Giang rồi, chẳng phải là sướng lên mây sao…”
Một đám sinh viên đùa giỡn trên diễn đàn, náo nhiệt ra trò khoảng mấy ngày, mà bây giờ, người thật đột nhiên xuất hiện.
Còn đáng yêu hơn trong hình nữa! Mọi người đều khẽ kinh hô, nhìn chằm chằm vào Dưa Hấu bé nhỏ đang bò trên sàn. Dưa Hấu nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thì thấy một phòng sinh viên trong hình chiếu. Bé không sợ người lạ, đặt mông ngồi xuống, nghiêng đầu huơ huơ tay với bên kia, chỉ là một động tác vô thức lại dấy lên một hồi huyên náo, “Oa, bé cưng đang chào hỏi chúng ta kìa!”
“Đáng yêu chết mất thôi, cậu xem hai má núng nính kìa, muốn nựng quá đi.”
Bọn học trò bên ngoài phòng học nghe thấy động tĩnh đều hấp tấp quay về, cùng nhau vây xem Dưa Hấu. Thầy Giang cũng phát giác, đi qua ngó thử thì thấy con gái đang bị vây xem, anh đặt sách xuống đến cạnh Dưa Hấu muốn bế con bé lên. Dưa Hấu đưa tay ôm chân anh trước.
“Sao lại một mình bò tới đây hả, mẹ chưa dậy phải không?” Thầy Giang khom lưng bế bé, Dưa Hấu hiếm khi ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, thầy Giang xoa đầu con gái, định thả bé về cạnh mẹ, một sinh viên đánh bạo đề nghị: “Thầy ơi, dù sao cũng đang trong giờ nghỉ giải lao, thầy để bé cưng chơi ở đây một hồi được không ạ, con bé đáng yêu lắm luôn, cho bọn em xem một xíu nhé.”
“Đúng ạ đúng ạ, để bé chơi một lát đi mà thầy.” Hai nữ sinh năn nỉ ỉ ôi.
Dưa Hấu chơi ở đây một lúc lâu, bé không chịu ngồi yên trong lòng bố Giang, rất nhanh lại xuống đất bò loạn khắp nơi, khiến đám học trò đều xúm lại nơi gần nhất vây xem, mấy cô gái trẻ trông thấy Dưa Hấu làm gì cũng phải hò hét kêu đáng yêu, một vòng gần nhất toàn là con gái, ép hết bọn con trai ra ngoài.
Sau lần ngoài ý muốn này, tiếp theo, Dưa Hấu lại nhằm lúc thầy Giang lên tiết trực tuyến mà bò vào thư phòng. Thầy Giang vẫn không phải là người đầu tiên trông thấy cô bé vì anh đang bận viết bảng, còn Dưa Hấu bò đến khi chỉ còn cách thầy Giang hai mét mới bị Du Dao đi tìm phát hiện.
Du Dao liếc nhìn thầy Giang vẫn chưa biết gì cả, lại ngó qua đám sinh viên vừa thấy tình huống bên này nên có chút hỗn loạn, sau đó nhẹ chân nhẹ tay lẻn vào thư phòng, nhấc Dưa Hấu lên, nháy mắt với bên kia hình chiếu mấy cái rồi đưa tay làm động tác suỵt, lại cười trộm cắp con gái chạy lấy người.
Lúc thầy Giang xoay lại, trong phòng đã chẳng còn bóng dáng hai mẹ con, anh không hề phát giác ra hai vị khách vừa tới, chỉ phát hiện không biết vì sao cả đám học trò lại nín cười nhì anh.
Anh hơi ngạc nhiên hỏi họ, “Sao thế? Mọi người đang cười gì vậy?”
Anh không nói còn đỡ, vừa hỏi như vậy, trông vẻ ngơ ngác của thầy mình, lại nhớ tới bộ dạng bế con gái xong liền chuồn êm của cô Giang mới nãy, gần như cả đám đều cười phá lên.
Mặc dù không biết mọi người cười cái gì nhưng thầy Giang vẫn cười theo, anh lắc đầu, sau đó vỗ vỗ tay, “Được rồi được rồi, cười gì thì cũng để dành đến tan học rồi cười tiếp nhé, bây giờ chúng ta tiếp tục học nào.”
Mãi về sau thầy Giang cũng không biết vì sao hôm đó đám học trò lại cứ nhìn anh cười suốt.
Khi Dưa Hấu lớn hơn, hễ gặp ngày đẹp trời là cả nhà ba người họ lại ra ngoài tản bộ. Dưa Hấu thích cảnh đông vui, thấy nhiều người thì hớn hở vô cùng con bé tất nhiên giống Du Dao hơn, từ nhỏ không sợ người lạ, dọc đường gặp hàng xóm đến đây nói chuyện, khen bé hoặc chào hỏi, bé đều nổi hứng lên muốn tới trước mặt người ta ê ê a a nói một thôi một hồi, dù chẳng ai hiểu con bé đang nói gì thì nó vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với họ.
Du Dao cảm thấy, bàn về lắm lời, chỉ sợ nhóc này về sau thành tựu không thua mẹ ruột.
Ba người nhà bọn họ, từ khi Dưa Hấu bắt đầu tập nói, thầy Giang liền không ngại phiền hà mà tán gẫu với Dưa Hấu, nói muốn rèn luyện phát âm của bé, hai người ông nói gà bà nói vịt một hồi, hai đàng cùng vui.
Du Dao xem một chút, tối nọ cô hỏi Giang Trọng Lâm: “Anh thích Dưa Hấu lắm phải không?”
Thầy Giang thật thà trả lời: “Ừ.”
Du Dao từ từ buông tiếng thở dài: “Em biết ngay mà, bây giờ anh thích Dưa Hấu hơn em rồi chứ gì.”
Thầy Giang: “… Hả?”
Du Dao nổi máu diễn kịch, vờ khóc thút thít: “Sao anh lại như thế, rõ ràng em là người đến trước mà…”
Thầy Giang hồi lâu không nói gì, lâu tới nỗi Du Dao chẳng biết có phải ngủ mất rồi không. Cô hắng giọng, chợt hát: “Em có phải là người anh yêu nhất không, mà sao anh không nói lời nào[1].”
[1] Lời bài hát 我是不是你最疼爱的人 (Em có phải người anh yêu nhất không).
Tên bài hát Du Dao không nhớ, nhưng có một thời gian cô cứ nghe người ta hát câu này mãi, cho nên cô cũng hát nó luôn.
Cuối cùng thầy Giang cũng lên tiếng: “Vừa rồi anh đã suy nghĩ kĩ càng, anh biết mình sai ở đâu rồi. Đúng là gần đây anh đã lơ là em, anh làm không đúng, em chỉ ra chỗ sai anh sẽ khiêm tốn tiếp thu, anh hứa sau này sẽ quan tâm đến em hơn, em hãy giám sát nhắc nhở anh nhé.”
Du Dao: … Gì vậy trời, giỡn với anh thôi mà sao anh nghiêm túc thế?! Ảnh hưởng của việc viết bản kiểm điểm với báo cáo nhiều quá à?
Thầy Giang ho khan: “Anh chỉ hi vọng giờ anh yêu thương Dưa Hấu nhiều chừng nào, sau này con bé có thể thay anh quan tâm em nhiều chừng nấy.”
Du Dao im lặng một hồi, bỗng vươn tay sờ môi thầy Giang.
Thầy Giang: “?”
“Đâu có gì đâu nhỉ, mở miệng ra em xem nay ăn gì mà miệng dẻo thế.”
Lần đầu tiên trong đời thầy Giang bị nói là dẻo mồm, anh không nhịn được phì cười: “Hay là mai anh viết một bản kiểm điểm cho em nhé.”
“Được, anh cứ viết đi, viết xong em sẽ lồng khung treo trong phòng.”
Nhiều khi Du Dao đứng trên sofa ngó ra sau là có thể thấy Dưa Hấu, thường thì bé sẽ chổng mông, gắng dúi đầu vào khe hở sofa như muốn chui vào đó.
Thỉnh thoảng sẽ có lúc Du Dao không tìm được nhóc ta, chẳng biết nhóc đã bò tới xó xỉnh nào. Có một lần, con bé im ru lẻn tới phòng bếp, chen vào cái khe phía sau tủ mát, ngồi yên không khóc la ở đó chơi mấy quả cầu trên vớ, chỉ tội hai vợ chồng Du Giang sốt ruột tìm con. Về sau hai người dứt khoát dán một tấm thẻ định vị trong vòng ba mươi mét cho bé, hễ mất tích thì cứ bật phần mềm tìm theo hướng dẫn thôi.
Nhóc con thích giày vò người ta thì chẳng ý thức được hành vi của mình không đúng chỗ nào, dường như bé trời sinh đã am hiểu lạc thú của trò mèo vờn chuột, mỗi lần bị bố mẹ tìm ra đều vui vẻ thật lâu.
Lúc đầu Du Dao định làm hàng rào vây quanh sofa phòng khách để Dưa Hấu không bò lung tung, nhưng thầy Giang bảo làm thế không ổn, Dưa Hấu đang ở trong giai đoạn khám phá thế giới mới, cần học bò học đi, không nên hạn chế thiên tính của bé.
Du Dao cười hì hì, “Người đau lòng nhất khi thấy Dưa Hấu cộc đầu là anh chứ ai.”
Cho dù họ làm đủ loại phòng hộ trong nhà nhưng Dưa Hấu quá hiếu động, lúc bò đây đó khó tránh khỏi va đập, thầy Giang lý lẽ hùng hồn thế thôi, chứ hễ thấy Dưa Hấu đụng chỗ này chạm chỗ kia lại xót con hết xiết.
“Đau thì đau, nhưng không thể vì thế mà nhốt con bé vào một góc nhỏ được.” Thầy Giang là ông bố thương con một cách lý trí.
Nhờ có anh nên giờ Dưa Hấu vẫn còn có thể tự do lăn lê bò khắp nhà. Vì chuyện này, thầy Giang còn hẹn dịch vụ tổng vệ sinh chuyên nghiệp, mời nhân viên dọn dẹp có tay nghề tổng vệ sinh nhà cửa một lần, quét tước sạch sẽ hết mọi ngóc ngách, tránh cho Dưa Hấu bò vào xó tường rồi lôi ra một thân bụi.
Ngoài ra còn mua một chú người máy vệ sinh nhỏ giúp việc nhà. Người máy này có kích thước cỡ một quyển sách, có khả năng biến hóa thành vài hình dạng, không chỉ có thể dọn rửa bụi bặm dưới đất, khi gặp chướng ngại vật còn biết bay lên, đồng thời cũng làm sạch được trên tường, còn có một kiểu vệ sinh mềm nhẹ thực dụng nhất, có cái tay riêng, chỉ cần hút qua người Dưa Hấu một lần là chút bụi mà bé sơ ý để dính lên sạch sẽ ngay.
Lần nào Du Dao dùng thứ đồ chơi này cũng không kiềm được phải đi hút mặt Dưa Hấu để gương mặt phúng phính bị hít run run, lúc này Dưa Hấu sẽ vui vẻ cười rộ lên, Du Dao cũng bị chọc cười, hai mẹ con mắt to nhìn mắt nhỏ cùng cười.
Có đôi khi, Dưa Hấu học bò thám thính cũng sẽ mang đến một vài niềm vui ngoài ý muốn.
Du Dao đang ngủ trưa, Dưa Hấu cũng ngủ theo nhưng tỉnh sớm hơn mẹ, thế là cô bé bèn quăng mình xuống nệm mềm, rồi hồng hộc bò sang một hướng khác.
Thầy Giang đang lên tiết trực tuyến cho học trò trong thư phòng, vì lần nọ Du Dao bất ngờ xuất hiện trước ống kính nên bây giờ mỗi lần dạy học trực tuyến, thầy Giang đều sẽ bật hình chiếu bên phía phòng học, lúc này đang là mười lăm phút nghỉ ngơi giữa giờ, thầy Giang kể cho học trò nghe một số chuyện ngoài giờ học, nói đến quyển sách nào đó, anh đứng lên qua giá sách tìm, ngay khi đó Dưa Hấu bò vào thư phòng.
Thầy Giang không phát hiện con gái đã bò tới, nhưng nhóm sinh viên bên kia thì khác. Chúng học trò còn ngồi tại chỗ chờ sang tiết tiếp theo đều trông thấy có một đứa nhóc mặc đồ gấu con bò từ ngoài vào, xuất hiện trước mặt. Mọi người tức thì yên lặng, nội bộ bọn họ đã sớm truyền lưu về tình huống gia đình hiện tại của thầy Giang, hầu như ai cũng hiểu rõ. Dưa Hấu vừa lộ diện tất cả liền biết ngay, đây chính là cô con gái thần bí của thầy Giang! Bé gái kỳ tích mà cô Giang mang thai bốn mươi năm!
Trước đó một đàn chị nào đó bắt gặp ảnh của cô bé trong nhóm bạn của cô Giang liền tiện tay lưu lại đăng lên diễn đàn, cho bọn đàn em xem mở mang hiểu biết. Vì thế, thêm một đám người cả nam lẫn nữ gào khóc đòi được làm con rể của Giáo sư Giang.
“Đáng yêu quá đi mất, sao tôi lại sinh sớm hai mươi năm thế này! Bằng không là đã có thể cùng đi nhà trẻ với một cô nhóc dễ thương này, trở thành thanh mai trúc mã này, sau đó chuyển sang yêu đương luôn!”
“Tỉnh lại đê, thầy Giang sẽ đánh chết cậu đấy, cho dù có tốt tính như thầy Giang của chúng ta thì cũng sẽ không nương tay với con rể đâu.”
“Nói thật, nếu mấy anh chị bây giờ tranh thủ chạy đi sinh nhanh một đứa, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội được kết thân gia với thầy Giang, nghĩ lại xem, làm thông gia cũng giống như cùng thế hệ với thầy Giang rồi, chẳng phải là sướng lên mây sao…”
Một đám sinh viên đùa giỡn trên diễn đàn, náo nhiệt ra trò khoảng mấy ngày, mà bây giờ, người thật đột nhiên xuất hiện.
Còn đáng yêu hơn trong hình nữa! Mọi người đều khẽ kinh hô, nhìn chằm chằm vào Dưa Hấu bé nhỏ đang bò trên sàn. Dưa Hấu nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thì thấy một phòng sinh viên trong hình chiếu. Bé không sợ người lạ, đặt mông ngồi xuống, nghiêng đầu huơ huơ tay với bên kia, chỉ là một động tác vô thức lại dấy lên một hồi huyên náo, “Oa, bé cưng đang chào hỏi chúng ta kìa!”
“Đáng yêu chết mất thôi, cậu xem hai má núng nính kìa, muốn nựng quá đi.”
Bọn học trò bên ngoài phòng học nghe thấy động tĩnh đều hấp tấp quay về, cùng nhau vây xem Dưa Hấu. Thầy Giang cũng phát giác, đi qua ngó thử thì thấy con gái đang bị vây xem, anh đặt sách xuống đến cạnh Dưa Hấu muốn bế con bé lên. Dưa Hấu đưa tay ôm chân anh trước.
“Sao lại một mình bò tới đây hả, mẹ chưa dậy phải không?” Thầy Giang khom lưng bế bé, Dưa Hấu hiếm khi ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, thầy Giang xoa đầu con gái, định thả bé về cạnh mẹ, một sinh viên đánh bạo đề nghị: “Thầy ơi, dù sao cũng đang trong giờ nghỉ giải lao, thầy để bé cưng chơi ở đây một hồi được không ạ, con bé đáng yêu lắm luôn, cho bọn em xem một xíu nhé.”
“Đúng ạ đúng ạ, để bé chơi một lát đi mà thầy.” Hai nữ sinh năn nỉ ỉ ôi.
Dưa Hấu chơi ở đây một lúc lâu, bé không chịu ngồi yên trong lòng bố Giang, rất nhanh lại xuống đất bò loạn khắp nơi, khiến đám học trò đều xúm lại nơi gần nhất vây xem, mấy cô gái trẻ trông thấy Dưa Hấu làm gì cũng phải hò hét kêu đáng yêu, một vòng gần nhất toàn là con gái, ép hết bọn con trai ra ngoài.
Sau lần ngoài ý muốn này, tiếp theo, Dưa Hấu lại nhằm lúc thầy Giang lên tiết trực tuyến mà bò vào thư phòng. Thầy Giang vẫn không phải là người đầu tiên trông thấy cô bé vì anh đang bận viết bảng, còn Dưa Hấu bò đến khi chỉ còn cách thầy Giang hai mét mới bị Du Dao đi tìm phát hiện.
Du Dao liếc nhìn thầy Giang vẫn chưa biết gì cả, lại ngó qua đám sinh viên vừa thấy tình huống bên này nên có chút hỗn loạn, sau đó nhẹ chân nhẹ tay lẻn vào thư phòng, nhấc Dưa Hấu lên, nháy mắt với bên kia hình chiếu mấy cái rồi đưa tay làm động tác suỵt, lại cười trộm cắp con gái chạy lấy người.
Lúc thầy Giang xoay lại, trong phòng đã chẳng còn bóng dáng hai mẹ con, anh không hề phát giác ra hai vị khách vừa tới, chỉ phát hiện không biết vì sao cả đám học trò lại nín cười nhì anh.
Anh hơi ngạc nhiên hỏi họ, “Sao thế? Mọi người đang cười gì vậy?”
Anh không nói còn đỡ, vừa hỏi như vậy, trông vẻ ngơ ngác của thầy mình, lại nhớ tới bộ dạng bế con gái xong liền chuồn êm của cô Giang mới nãy, gần như cả đám đều cười phá lên.
Mặc dù không biết mọi người cười cái gì nhưng thầy Giang vẫn cười theo, anh lắc đầu, sau đó vỗ vỗ tay, “Được rồi được rồi, cười gì thì cũng để dành đến tan học rồi cười tiếp nhé, bây giờ chúng ta tiếp tục học nào.”
Mãi về sau thầy Giang cũng không biết vì sao hôm đó đám học trò lại cứ nhìn anh cười suốt.
Khi Dưa Hấu lớn hơn, hễ gặp ngày đẹp trời là cả nhà ba người họ lại ra ngoài tản bộ. Dưa Hấu thích cảnh đông vui, thấy nhiều người thì hớn hở vô cùng con bé tất nhiên giống Du Dao hơn, từ nhỏ không sợ người lạ, dọc đường gặp hàng xóm đến đây nói chuyện, khen bé hoặc chào hỏi, bé đều nổi hứng lên muốn tới trước mặt người ta ê ê a a nói một thôi một hồi, dù chẳng ai hiểu con bé đang nói gì thì nó vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với họ.
Du Dao cảm thấy, bàn về lắm lời, chỉ sợ nhóc này về sau thành tựu không thua mẹ ruột.
Ba người nhà bọn họ, từ khi Dưa Hấu bắt đầu tập nói, thầy Giang liền không ngại phiền hà mà tán gẫu với Dưa Hấu, nói muốn rèn luyện phát âm của bé, hai người ông nói gà bà nói vịt một hồi, hai đàng cùng vui.
Du Dao xem một chút, tối nọ cô hỏi Giang Trọng Lâm: “Anh thích Dưa Hấu lắm phải không?”
Thầy Giang thật thà trả lời: “Ừ.”
Du Dao từ từ buông tiếng thở dài: “Em biết ngay mà, bây giờ anh thích Dưa Hấu hơn em rồi chứ gì.”
Thầy Giang: “… Hả?”
Du Dao nổi máu diễn kịch, vờ khóc thút thít: “Sao anh lại như thế, rõ ràng em là người đến trước mà…”
Thầy Giang hồi lâu không nói gì, lâu tới nỗi Du Dao chẳng biết có phải ngủ mất rồi không. Cô hắng giọng, chợt hát: “Em có phải là người anh yêu nhất không, mà sao anh không nói lời nào[1].”
[1] Lời bài hát 我是不是你最疼爱的人 (Em có phải người anh yêu nhất không).
Tên bài hát Du Dao không nhớ, nhưng có một thời gian cô cứ nghe người ta hát câu này mãi, cho nên cô cũng hát nó luôn.
Cuối cùng thầy Giang cũng lên tiếng: “Vừa rồi anh đã suy nghĩ kĩ càng, anh biết mình sai ở đâu rồi. Đúng là gần đây anh đã lơ là em, anh làm không đúng, em chỉ ra chỗ sai anh sẽ khiêm tốn tiếp thu, anh hứa sau này sẽ quan tâm đến em hơn, em hãy giám sát nhắc nhở anh nhé.”
Du Dao: … Gì vậy trời, giỡn với anh thôi mà sao anh nghiêm túc thế?! Ảnh hưởng của việc viết bản kiểm điểm với báo cáo nhiều quá à?
Thầy Giang ho khan: “Anh chỉ hi vọng giờ anh yêu thương Dưa Hấu nhiều chừng nào, sau này con bé có thể thay anh quan tâm em nhiều chừng nấy.”
Du Dao im lặng một hồi, bỗng vươn tay sờ môi thầy Giang.
Thầy Giang: “?”
“Đâu có gì đâu nhỉ, mở miệng ra em xem nay ăn gì mà miệng dẻo thế.”
Lần đầu tiên trong đời thầy Giang bị nói là dẻo mồm, anh không nhịn được phì cười: “Hay là mai anh viết một bản kiểm điểm cho em nhé.”
“Được, anh cứ viết đi, viết xong em sẽ lồng khung treo trong phòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.