Chương 5: Lần đầu mình gặp nhau anh đã thấy em đẹp rồi
Phù Hoa
15/06/2024
Sau bốn mươi năm, hầu hết mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi. Du Dao có rất nhiều điều muốn hỏi, song cũng chính vì thế nên cô mới không biết phải bắt đầu từ đâu. Băn khoăn không rõ Dương Quân – người bạn thân nhất của mình hiện đang ở đâu, cô từng suýt buột miệng hỏi Giang Trọng Lâm, nhưng nghĩ lại thì thấy hai người bọn họ vốn chẳng thân thiết gì, sự gắn kết duy nhất giữa họ là cô. Nếu cô tạ thế, bốn mươi năm lại trôi qua, rất có thể Giang Trọng Lâm đã sớm cắt đứt liên lạc với Dương Quân rồi.
Bụng bảo dạ vậy nên Du Dao do dự lắm, song cô không ngờ Giang Trọng Lâm đã âm thầm liên lạc với Dương Quân, mà người bạn năm xưa vẫn còn nhớ rõ cô, vội vàng về nước để thăm cô.
Du Dao và Dương Quân ngồi trên giường trò chuyện hồi lâu, chủ yếu là Dương Quân kể về cuộc sống trong những năm gần đây của mình, Du Dao ngồi nghe, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, trêu ghẹo nhau đến lạc đề, hăng đến nỗi suýt quên cả thời gian.
Đến tận khi Du Dao thấy đoi đói thì câu chuyện mới tạm ngừng, cô đi đánh răng rửa mặt, định xuống nhà lấp đầy cái bụng.
Trong lúc Du Dao rửa mặt, Dương Quân đứng cạnh cửa tiếp tục lải nhải về cô cháu rượu của mình, “Cậu xem ảnh cháu mình này, đáng yêu lắm phải không? Con bé mười ba tuổi rồi, nó biết khiêu vũ, chơi được cả piano. Còn đây là thằng cháu mới ba tuổi của mình, bụ bẫm cực…”
Du Dao thầm nghĩ, bạn tốt đã lên cả chức bà, trong lòng phiền muộn khôn tả.
Lúc hai người xuống lầu, Du Dao trông thấy một ông lão mập mạp đang ngồi cạnh Giang Trọng Lâm. Cô kéo Dương Quân, nhỏ giọng hỏi: “Kia là anh già nhà bà đấy hả?”
“Đúng rồi.” Dương Quân lập tức hiểu ý cô, che miệng thầm thì: “Bây giờ trông thế thôi chứ thực ra hồi trẻ ảnh bảnh lắm, dáng cũng đẹp, đến độ trung niên mới bắt đầu phát tướng lên.”
Du Dao: Thảo nào. Với cái tính khoa mẽ của Dương Quân, nếu có kết hôn thì thể nào cô nàng cũng phải tìm cho mình một tấm chồng đẹp trai.
Anh già mập bảnh bao rất hiền hậu, vừa tủm tỉm vừa mở lời chào hỏi Du Dao: “Anh nghe A Quân kể về em đã lâu, hôm nay mới may mắn được gặp, anh họ Hứa, tên là Hứa Tiên.”
Du Dao: “Phụt.” Giờ thì cô đã rõ rồi, xem ra lúc còn trẻ anh chàng là một người mồm mép láu lỉnh, bằng không đã chẳng dụ được Du Quân vào tròng.
Trong bữa sáng, Dương Quân ngồi bên cạnh Du Dao, cho cô xem những bức ảnh năm xưa, đa phần là ảnh cưới: “Tiếc nuối lớn nhất của đời tôi là trong đám cưới không có mặt bà, nên giờ tôi nhất định phải cho bà xem ảnh.” Nói rồi, Dương Quân cho cô xem từng tấm ảnh, ông cụ Hứa Tiên đứng cạnh vợ mình, thỉnh thoảng chêm vào đôi câu, có thể thấy hai vợ chồng rất tình cảm.
Du Dao nhìn ảnh bạn thân mặc váy cưới, nghe bạn ríu rít, cô có chút thất thần, không nhịn được mà liếc Giang Trọng Lâm ở kế bên. Anh cũng lẳng lặng ngồi nghe, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
“Khi ấy bọn anh hẹn hò đã lâu nhưng A Quân nhất quyết không chịu cưới, mãi đến năm ba mươi lăm tuổi mới đồng ý. Anh còn tưởng mình có khuyết điểm gì khiến cô ấy không hài lòng nên không chịu gả cho anh. Sau anh mới biết cô ấy định đợi tới khi nào tìm thấy em thì mới tổ chức đám cưới. Cô ấy bảo nếu người bạn thân nhất không có mặt thì đám cưới sẽ không được viên mãn.” Ông cụ Hứa Tiên thổn thức.
Vành mắt Dương Quân đỏ hoe, “Tụi mình từng ước định là bà phải làm phù dâu cho tôi nếu tôi lấy chồng. Bà không có mặt, tôi cũng không tìm phù dâu khác, để dành vị trí đó cho bà đấy.”
Du Dao không muốn để Dương Quân khóc tiếp, sợ bạn xảy ra chuyện gì nên đành nén nước mắt, cười hỏi ông lão Hứa Tiên: “Sau đó anh lừa A Quân của chúng em vào tròng bằng cách nào thế?”
Hứa Tiên cười đáp: “Cô ấy mang thai, mẹ vợ bảo bụng to mặc váy cưới sẽ không đẹp, thế là cô ấy mới chịu lấy anh.”
Du Dao bật cười, “Quả đúng là A Quân yêu cái đẹp nhà mình.” Còn một nguyên nhân khác, không ai nói ra song cô biết rất rõ. Cô và Dương Quân là bạn đồng trang lứa, năm Dương Quân ba mươi lăm tuổi thì cô đã bật vô âm tín bảy năm. Một người biến mất bảy năm, không có lấy một tin tức, có lẽ tất cả mọi người đều ngầm cho rằng cô đã chết.
“Dao Dao, hôm nay bà đi chơi với tôi được không?” Dương Quân bày tỏ nguyện vọng.
Du Dao chẳng mảy may do dự: “Được chứ.”
Thể theo yêu cầu của Dương Quân, cả hai ông cụ đều sẽ ở nhà, để hai cô được đi chơi riêng. Hứa Tiên lo lắng dặn dò: “Sức khỏe của em thế nào thì em biết rồi đấy, lúc đi nhớ cẩn thận, cố gắng đừng kích động quá, không được ăn ngọt, đừng quên thuốc tùy thân.”
Giang Trọng Lâm nhìn Du Dao, dịu dàng nói: “Có chuyện gì không rõ thì cứ gọi cho anh, không phải sợ đâu nhé.”
Nhớ kỹ lời dặn của hai người rồi, Dương Quân dẫn Du Dao ra khỏi cửa. Du Dao còn tưởng Dương Quân định đưa mình đi đâu, kết quả đích đến là một rạp chiếu phim.
“Mình đi xem phim hả?” Tuy Du Dao lấy làm lạ lắm, nhưng ngẫm thấy bản thân chưa từng xem phim ảnh của bốn mươi năm sau, thế là cô thầm xuôi theo. Ai ngờ Dương Quân chỉ kéo cô vào dãy bàn sát cửa sổ bên ngoài rạp chứ không định mua vé.
Dương Quân ngắm phố phường, chớp mắt với Du Dao: “Bà có biết đây là đâu không?”
Du Dao thấy khung cảnh hoàn toàn xa lạ, lắc đầu: “Không, là nơi nào thế? Nhà cũ của bà à?”
Dương Quân cảm thán: “Là trường cấp ba cũ của chúng mình đấy, mười mấy năm trước số 16 đã chuyển tuyến[1] rồi… Giờ chẳng nhận ra khung cảnh hồi xưa nữa. Lúc trường bị giải tỏa, cả lớp mình từng về tụ họp lần cuối, ai cũng có mặt, chỉ thiếu đúng mình bà… Thật ra lâu lắm rồi tôi chưa ghé qua đây, hình như có gì khang khác so với trước thì phải.”
[1] Giống cơ chế phân chia tuyến trong giáo dục Việt Nam, ví dụ trường X chỉ tuyển các học sinh có hộ khẩu ở phường Y, quận Z, học sinh phải học đúng tuyến, muốn học tuyến khác thì phải xin hộ khẩu ở tuyến mà trường đó tuyển (@nguyenhoangthanh_nd, Tàng Thư Viện).
Du Dao không ngờ nơi này chính là trường cấp ba số 16 trong ký ức của mình. Cô quay đầu nhìn cảnh phố phường ngoài kia, ánh mắt có phần trống trỗng.
Thời kỳ nổi loạn của Du Dao gần như kéo dài suốt những năm cấp Hai, cấp Ba, khi ấy cô coi trường học như nhà tù. Cô ghét tất cả những gì liên quan tới trường học, thế nên cô thường xuyên trốn học, đánh nhau, đi net, hút thuốc, uống rượu, thậm chí còn nhuộm một đầu đỏ chót, chủ yếu là để chọc tức bố cô. Chuyện gì có thể khiến ông nổi giận thì cô đều làm, suốt từ năm mười tuổi cho đến năm hai mươi hai tuổi, cô chỉ dốc sức làm đúng một việc, ấy là khiến bố cô tức chết.
Mãi đến khi Du Dao nhận ra rằng sức khỏe của bố mình rất tốt, bực bội vì cô nhiều năm như vậy mà vẫn chẳng hề hấn gì, trưởng thành rồi, nỗi oán hận với ông ta đã dần phai nhạt, thời kỳ phản nghịch cũng kết thúc, cô không làm những việc ngu ngốc như vậy nữa mà thay vào đó là ngó lơ ông ta.
Quá khứ hiển hiện ngay trước mắt, chừng như chỉ mới hôm qua.
“Dân lập Minh Đức gần trường ta cũng dời đi rồi à?” Du Dao đột nhiên hỏi.
Dương Quân đáp: “Ừ, cũng chuyển đến cùng tuyến với số 16, nhưng cách số 16 mới khá xa.”
Trường cấp ba số 16, nơi Du Dao từng theo học, là một ngôi trường vô danh vàng thau lẫn lộn, hầu hết là những siêu quậy đang độ nổi loạn, theo lời chủ nhiệm lớp của bọn họ thì đây đích thị là một nồi phân chuột, mai này bước vào đời sẽ trở thành sâu mọt của xã hội. Năm đó Du Dao không vào trường cấp ba số 2 bố cô chọn sẵn mà vào số 16, bị bố đánh cho một trận, gãy giò mất nửa tháng.
Khác với số 16, trường Dân lập Minh Đức ở cách vách là cái nôi vàng của nhóm con ngoan trò giỏi, sĩ số lưa thưa, học phí đắt đỏ.
Học kỳ hai năm lớp Mười, Du Dao thường xuyên trèo tường sang Minh Đức, trong khi hoàn cảnh ở số 16 rất mực tồi tệ, trưa đến muốn tìm chốn nghỉ ngơi cũng không tìm nổi một nơi yên tĩnh thì Minh Đức lại hoàn toàn trái ngược. Ngôi trường này có chất lượng giảng dạy tốt, điều kiện ăn đứt hàng xóm láng giềng, thế nên khi bùng học để tìm một chốn yên tĩnh hay để ngẫm chuyện đời, Du Dao đều vượt tường sang cắm trại ở Minh Đức.
Trong một lần cúp học trốn sang Minh Đức như thường lệ, lúc đến gần một nhà vệ sinh, Du Dao nghe thấy tiếng nước ào ào vọng ra từ trong.
Cô ngậm điếu thuốc, tò mò qua xem, đập vào mắt là cảnh hai nam sinh đang ấn một nam sinh gầy yếu trong góc tường cạnh hàng bồn tiểu, một tên cầm xô múc nước đổ ào lên đầu cậu, khiến thân hình nhỏ bé ấy ướt sũng. Quần của cậu đã bị lột sạch, co ro trong góc với đôi chân trần, mặc cho chúng bắt nạt.
Hai kẻ kia làm nhục cậu một hồi rồi tru tréo: “Mày thi tốt lắm cơ mà, đứng nhất luôn cơ mà, có giỏi thì mày mách cô hộ tao cái!”
Du Dao tựa vào cửa nhà vệ sinh thầm nghĩ, nơi con ngoan trò giỏi tụ hội mà cũng có trò bắt nạt sao? Cứ tưởng chuyện này chỉ xảy ra ở ngôi trường cặn bã của mình thôi chứ. Trong đầu nghĩ vậy, cô đưa tay cầm điếu thuốc, cười nửa miệng hỏi: “Đám học sinh ngoan chúng mày cũng chơi trò bắt nạt cơ à.”
Cô ngông nghênh tựa vào cửa nhà vệ sinh nam rung chân, đồng phục xốc xếch, tóc tai sặc sỡ, tay còn đang kẹp điếu thuốc, trong mắt hai tên nhóc nhiều nhất cũng chỉ mới học cấp hai kia thì cô quả là phiên bản sống của “dân giang hồ”. Lúc bắt nạt bạn học thì gan bọn họ to lắm, ấy thế mà thấy Du Dao mặc đồng phục của trường cấp ba số 16 thì lại sợ hết hồn.
Có lẽ là vì từng nghe qua uy danh lừng lẫy của học sinh trường nọ, bọn chúng sợ tới mức không dám đối mặt với Du Dao, ném xô chạy lấy người, bỏ lại cô và cậu nam sinh gầy yếu ướt như chuột lột trong góc.
Cậu nam sinh trông có vẻ nhỏ con hơn cô, da trắng đeo kính, để kiểu đầu nấm, ngồi co ro trong góc như thể đã sợ đến choáng váng. Đứng nhìn đôi chân trần của cậu hồi lâu, Du Dao thầm nghĩ, quả nhiên vẫn chỉ là một đám nhóc cấp hai mà thôi, nếu học sinh trường cô mà muốn nhục mạ ai thì sẽ lột sạch kẻ đó chứ chẳng đời nào tuột nửa vời như bọn họ.
“Không định mặc quần vào trước hả?” Du Dao hếch cằm nói với cậu nhóc.
Cậu ta hoàn hồn, cả người lập tức ửng đỏ, vừa che quần lót vừa với tay nhặt chiếc quần nằm bên cạnh mặc vào, cúi đầu không dám nói lời nào, run lẩy bẩy như chú gà con.
Du Dao nghĩ, có lẽ cậu chàng sợ sâu bọ nhà hàng xóm cô đây sẽ ra tay đánh người, thế là nhàm chán xoay người rời đi.
Chuyện này kỳ diệu nhất ở chỗ, cậu nam sinh đáng thương bị cô quên bẵng năm nào chính là Giang Trọng Lâm đang học lớp bảy ở trường Minh Đức. Sau khi hai người kết hôn, cô mới được nghe anh kể lại.
Nếu Giang Trọng Lâm không kể thì cô đã chẳng nhớ đến chuyện này, và cũng chẳng thể ngờ rằng cậu học sinh bị bắt nạt ấy lại chính là anh.
Suy cho cùng, cô không tài nào tưởng tượng nổi chàng thanh niên dịu dàng, dễ mắc cỡ và cậu nam sinh đáng thương quê mùa năm đó là cùng một người.
“Lúc đấy anh thấy em đẹp như tiên giáng trần ấy.” Khi thuật lại chuyện, Giang Trọng Lâm thẹn thùng lắm, còn Du Dao đã sớm tu thành gái nhà lành thì trợn mắt há mồm, cảm thấy mắt thẩm mỹ của chồng mình lúc trẻ có vấn đề. Hình tượng ăn chơi nửa mùa[2] thời thiếu nữ nổi loạn mà chính cô cũng không nỡ hồi tưởng kia giống tiên giáng trần miếng nào chứ!
[2] Nguyên gốc Smart (杀马特) là một trào lưu được du nhập vào Trung Quốc vào năm 2008, bị ảnh hưởng bởi sự kết hợp giữa phong cách Visual Kei của Nhật Bản và Rock của Âu Mỹ. Mặc dù người theo phong cách này hay tự xưng là “thông minh, đẳng cấp”, nhưng hay bị người khác coi là đám trẻ trâu, đú đởn.
Du Dao đang bồi hồi trong hồi ức bỗng nghe thấy Dương Quân thở dài: “Dao Dao này, nay bà về rồi, tôi thấy mừng cho Giang Trọng Lâm lắm.”
Cô định thần lại: “Gì cơ?”
Phù Hoa có lời: Lần đầu gặp em, anh đã thấy em đẹp nghiêng nước nghiêng thùng.
Bụng bảo dạ vậy nên Du Dao do dự lắm, song cô không ngờ Giang Trọng Lâm đã âm thầm liên lạc với Dương Quân, mà người bạn năm xưa vẫn còn nhớ rõ cô, vội vàng về nước để thăm cô.
Du Dao và Dương Quân ngồi trên giường trò chuyện hồi lâu, chủ yếu là Dương Quân kể về cuộc sống trong những năm gần đây của mình, Du Dao ngồi nghe, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, trêu ghẹo nhau đến lạc đề, hăng đến nỗi suýt quên cả thời gian.
Đến tận khi Du Dao thấy đoi đói thì câu chuyện mới tạm ngừng, cô đi đánh răng rửa mặt, định xuống nhà lấp đầy cái bụng.
Trong lúc Du Dao rửa mặt, Dương Quân đứng cạnh cửa tiếp tục lải nhải về cô cháu rượu của mình, “Cậu xem ảnh cháu mình này, đáng yêu lắm phải không? Con bé mười ba tuổi rồi, nó biết khiêu vũ, chơi được cả piano. Còn đây là thằng cháu mới ba tuổi của mình, bụ bẫm cực…”
Du Dao thầm nghĩ, bạn tốt đã lên cả chức bà, trong lòng phiền muộn khôn tả.
Lúc hai người xuống lầu, Du Dao trông thấy một ông lão mập mạp đang ngồi cạnh Giang Trọng Lâm. Cô kéo Dương Quân, nhỏ giọng hỏi: “Kia là anh già nhà bà đấy hả?”
“Đúng rồi.” Dương Quân lập tức hiểu ý cô, che miệng thầm thì: “Bây giờ trông thế thôi chứ thực ra hồi trẻ ảnh bảnh lắm, dáng cũng đẹp, đến độ trung niên mới bắt đầu phát tướng lên.”
Du Dao: Thảo nào. Với cái tính khoa mẽ của Dương Quân, nếu có kết hôn thì thể nào cô nàng cũng phải tìm cho mình một tấm chồng đẹp trai.
Anh già mập bảnh bao rất hiền hậu, vừa tủm tỉm vừa mở lời chào hỏi Du Dao: “Anh nghe A Quân kể về em đã lâu, hôm nay mới may mắn được gặp, anh họ Hứa, tên là Hứa Tiên.”
Du Dao: “Phụt.” Giờ thì cô đã rõ rồi, xem ra lúc còn trẻ anh chàng là một người mồm mép láu lỉnh, bằng không đã chẳng dụ được Du Quân vào tròng.
Trong bữa sáng, Dương Quân ngồi bên cạnh Du Dao, cho cô xem những bức ảnh năm xưa, đa phần là ảnh cưới: “Tiếc nuối lớn nhất của đời tôi là trong đám cưới không có mặt bà, nên giờ tôi nhất định phải cho bà xem ảnh.” Nói rồi, Dương Quân cho cô xem từng tấm ảnh, ông cụ Hứa Tiên đứng cạnh vợ mình, thỉnh thoảng chêm vào đôi câu, có thể thấy hai vợ chồng rất tình cảm.
Du Dao nhìn ảnh bạn thân mặc váy cưới, nghe bạn ríu rít, cô có chút thất thần, không nhịn được mà liếc Giang Trọng Lâm ở kế bên. Anh cũng lẳng lặng ngồi nghe, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
“Khi ấy bọn anh hẹn hò đã lâu nhưng A Quân nhất quyết không chịu cưới, mãi đến năm ba mươi lăm tuổi mới đồng ý. Anh còn tưởng mình có khuyết điểm gì khiến cô ấy không hài lòng nên không chịu gả cho anh. Sau anh mới biết cô ấy định đợi tới khi nào tìm thấy em thì mới tổ chức đám cưới. Cô ấy bảo nếu người bạn thân nhất không có mặt thì đám cưới sẽ không được viên mãn.” Ông cụ Hứa Tiên thổn thức.
Vành mắt Dương Quân đỏ hoe, “Tụi mình từng ước định là bà phải làm phù dâu cho tôi nếu tôi lấy chồng. Bà không có mặt, tôi cũng không tìm phù dâu khác, để dành vị trí đó cho bà đấy.”
Du Dao không muốn để Dương Quân khóc tiếp, sợ bạn xảy ra chuyện gì nên đành nén nước mắt, cười hỏi ông lão Hứa Tiên: “Sau đó anh lừa A Quân của chúng em vào tròng bằng cách nào thế?”
Hứa Tiên cười đáp: “Cô ấy mang thai, mẹ vợ bảo bụng to mặc váy cưới sẽ không đẹp, thế là cô ấy mới chịu lấy anh.”
Du Dao bật cười, “Quả đúng là A Quân yêu cái đẹp nhà mình.” Còn một nguyên nhân khác, không ai nói ra song cô biết rất rõ. Cô và Dương Quân là bạn đồng trang lứa, năm Dương Quân ba mươi lăm tuổi thì cô đã bật vô âm tín bảy năm. Một người biến mất bảy năm, không có lấy một tin tức, có lẽ tất cả mọi người đều ngầm cho rằng cô đã chết.
“Dao Dao, hôm nay bà đi chơi với tôi được không?” Dương Quân bày tỏ nguyện vọng.
Du Dao chẳng mảy may do dự: “Được chứ.”
Thể theo yêu cầu của Dương Quân, cả hai ông cụ đều sẽ ở nhà, để hai cô được đi chơi riêng. Hứa Tiên lo lắng dặn dò: “Sức khỏe của em thế nào thì em biết rồi đấy, lúc đi nhớ cẩn thận, cố gắng đừng kích động quá, không được ăn ngọt, đừng quên thuốc tùy thân.”
Giang Trọng Lâm nhìn Du Dao, dịu dàng nói: “Có chuyện gì không rõ thì cứ gọi cho anh, không phải sợ đâu nhé.”
Nhớ kỹ lời dặn của hai người rồi, Dương Quân dẫn Du Dao ra khỏi cửa. Du Dao còn tưởng Dương Quân định đưa mình đi đâu, kết quả đích đến là một rạp chiếu phim.
“Mình đi xem phim hả?” Tuy Du Dao lấy làm lạ lắm, nhưng ngẫm thấy bản thân chưa từng xem phim ảnh của bốn mươi năm sau, thế là cô thầm xuôi theo. Ai ngờ Dương Quân chỉ kéo cô vào dãy bàn sát cửa sổ bên ngoài rạp chứ không định mua vé.
Dương Quân ngắm phố phường, chớp mắt với Du Dao: “Bà có biết đây là đâu không?”
Du Dao thấy khung cảnh hoàn toàn xa lạ, lắc đầu: “Không, là nơi nào thế? Nhà cũ của bà à?”
Dương Quân cảm thán: “Là trường cấp ba cũ của chúng mình đấy, mười mấy năm trước số 16 đã chuyển tuyến[1] rồi… Giờ chẳng nhận ra khung cảnh hồi xưa nữa. Lúc trường bị giải tỏa, cả lớp mình từng về tụ họp lần cuối, ai cũng có mặt, chỉ thiếu đúng mình bà… Thật ra lâu lắm rồi tôi chưa ghé qua đây, hình như có gì khang khác so với trước thì phải.”
[1] Giống cơ chế phân chia tuyến trong giáo dục Việt Nam, ví dụ trường X chỉ tuyển các học sinh có hộ khẩu ở phường Y, quận Z, học sinh phải học đúng tuyến, muốn học tuyến khác thì phải xin hộ khẩu ở tuyến mà trường đó tuyển (@nguyenhoangthanh_nd, Tàng Thư Viện).
Du Dao không ngờ nơi này chính là trường cấp ba số 16 trong ký ức của mình. Cô quay đầu nhìn cảnh phố phường ngoài kia, ánh mắt có phần trống trỗng.
Thời kỳ nổi loạn của Du Dao gần như kéo dài suốt những năm cấp Hai, cấp Ba, khi ấy cô coi trường học như nhà tù. Cô ghét tất cả những gì liên quan tới trường học, thế nên cô thường xuyên trốn học, đánh nhau, đi net, hút thuốc, uống rượu, thậm chí còn nhuộm một đầu đỏ chót, chủ yếu là để chọc tức bố cô. Chuyện gì có thể khiến ông nổi giận thì cô đều làm, suốt từ năm mười tuổi cho đến năm hai mươi hai tuổi, cô chỉ dốc sức làm đúng một việc, ấy là khiến bố cô tức chết.
Mãi đến khi Du Dao nhận ra rằng sức khỏe của bố mình rất tốt, bực bội vì cô nhiều năm như vậy mà vẫn chẳng hề hấn gì, trưởng thành rồi, nỗi oán hận với ông ta đã dần phai nhạt, thời kỳ phản nghịch cũng kết thúc, cô không làm những việc ngu ngốc như vậy nữa mà thay vào đó là ngó lơ ông ta.
Quá khứ hiển hiện ngay trước mắt, chừng như chỉ mới hôm qua.
“Dân lập Minh Đức gần trường ta cũng dời đi rồi à?” Du Dao đột nhiên hỏi.
Dương Quân đáp: “Ừ, cũng chuyển đến cùng tuyến với số 16, nhưng cách số 16 mới khá xa.”
Trường cấp ba số 16, nơi Du Dao từng theo học, là một ngôi trường vô danh vàng thau lẫn lộn, hầu hết là những siêu quậy đang độ nổi loạn, theo lời chủ nhiệm lớp của bọn họ thì đây đích thị là một nồi phân chuột, mai này bước vào đời sẽ trở thành sâu mọt của xã hội. Năm đó Du Dao không vào trường cấp ba số 2 bố cô chọn sẵn mà vào số 16, bị bố đánh cho một trận, gãy giò mất nửa tháng.
Khác với số 16, trường Dân lập Minh Đức ở cách vách là cái nôi vàng của nhóm con ngoan trò giỏi, sĩ số lưa thưa, học phí đắt đỏ.
Học kỳ hai năm lớp Mười, Du Dao thường xuyên trèo tường sang Minh Đức, trong khi hoàn cảnh ở số 16 rất mực tồi tệ, trưa đến muốn tìm chốn nghỉ ngơi cũng không tìm nổi một nơi yên tĩnh thì Minh Đức lại hoàn toàn trái ngược. Ngôi trường này có chất lượng giảng dạy tốt, điều kiện ăn đứt hàng xóm láng giềng, thế nên khi bùng học để tìm một chốn yên tĩnh hay để ngẫm chuyện đời, Du Dao đều vượt tường sang cắm trại ở Minh Đức.
Trong một lần cúp học trốn sang Minh Đức như thường lệ, lúc đến gần một nhà vệ sinh, Du Dao nghe thấy tiếng nước ào ào vọng ra từ trong.
Cô ngậm điếu thuốc, tò mò qua xem, đập vào mắt là cảnh hai nam sinh đang ấn một nam sinh gầy yếu trong góc tường cạnh hàng bồn tiểu, một tên cầm xô múc nước đổ ào lên đầu cậu, khiến thân hình nhỏ bé ấy ướt sũng. Quần của cậu đã bị lột sạch, co ro trong góc với đôi chân trần, mặc cho chúng bắt nạt.
Hai kẻ kia làm nhục cậu một hồi rồi tru tréo: “Mày thi tốt lắm cơ mà, đứng nhất luôn cơ mà, có giỏi thì mày mách cô hộ tao cái!”
Du Dao tựa vào cửa nhà vệ sinh thầm nghĩ, nơi con ngoan trò giỏi tụ hội mà cũng có trò bắt nạt sao? Cứ tưởng chuyện này chỉ xảy ra ở ngôi trường cặn bã của mình thôi chứ. Trong đầu nghĩ vậy, cô đưa tay cầm điếu thuốc, cười nửa miệng hỏi: “Đám học sinh ngoan chúng mày cũng chơi trò bắt nạt cơ à.”
Cô ngông nghênh tựa vào cửa nhà vệ sinh nam rung chân, đồng phục xốc xếch, tóc tai sặc sỡ, tay còn đang kẹp điếu thuốc, trong mắt hai tên nhóc nhiều nhất cũng chỉ mới học cấp hai kia thì cô quả là phiên bản sống của “dân giang hồ”. Lúc bắt nạt bạn học thì gan bọn họ to lắm, ấy thế mà thấy Du Dao mặc đồng phục của trường cấp ba số 16 thì lại sợ hết hồn.
Có lẽ là vì từng nghe qua uy danh lừng lẫy của học sinh trường nọ, bọn chúng sợ tới mức không dám đối mặt với Du Dao, ném xô chạy lấy người, bỏ lại cô và cậu nam sinh gầy yếu ướt như chuột lột trong góc.
Cậu nam sinh trông có vẻ nhỏ con hơn cô, da trắng đeo kính, để kiểu đầu nấm, ngồi co ro trong góc như thể đã sợ đến choáng váng. Đứng nhìn đôi chân trần của cậu hồi lâu, Du Dao thầm nghĩ, quả nhiên vẫn chỉ là một đám nhóc cấp hai mà thôi, nếu học sinh trường cô mà muốn nhục mạ ai thì sẽ lột sạch kẻ đó chứ chẳng đời nào tuột nửa vời như bọn họ.
“Không định mặc quần vào trước hả?” Du Dao hếch cằm nói với cậu nhóc.
Cậu ta hoàn hồn, cả người lập tức ửng đỏ, vừa che quần lót vừa với tay nhặt chiếc quần nằm bên cạnh mặc vào, cúi đầu không dám nói lời nào, run lẩy bẩy như chú gà con.
Du Dao nghĩ, có lẽ cậu chàng sợ sâu bọ nhà hàng xóm cô đây sẽ ra tay đánh người, thế là nhàm chán xoay người rời đi.
Chuyện này kỳ diệu nhất ở chỗ, cậu nam sinh đáng thương bị cô quên bẵng năm nào chính là Giang Trọng Lâm đang học lớp bảy ở trường Minh Đức. Sau khi hai người kết hôn, cô mới được nghe anh kể lại.
Nếu Giang Trọng Lâm không kể thì cô đã chẳng nhớ đến chuyện này, và cũng chẳng thể ngờ rằng cậu học sinh bị bắt nạt ấy lại chính là anh.
Suy cho cùng, cô không tài nào tưởng tượng nổi chàng thanh niên dịu dàng, dễ mắc cỡ và cậu nam sinh đáng thương quê mùa năm đó là cùng một người.
“Lúc đấy anh thấy em đẹp như tiên giáng trần ấy.” Khi thuật lại chuyện, Giang Trọng Lâm thẹn thùng lắm, còn Du Dao đã sớm tu thành gái nhà lành thì trợn mắt há mồm, cảm thấy mắt thẩm mỹ của chồng mình lúc trẻ có vấn đề. Hình tượng ăn chơi nửa mùa[2] thời thiếu nữ nổi loạn mà chính cô cũng không nỡ hồi tưởng kia giống tiên giáng trần miếng nào chứ!
[2] Nguyên gốc Smart (杀马特) là một trào lưu được du nhập vào Trung Quốc vào năm 2008, bị ảnh hưởng bởi sự kết hợp giữa phong cách Visual Kei của Nhật Bản và Rock của Âu Mỹ. Mặc dù người theo phong cách này hay tự xưng là “thông minh, đẳng cấp”, nhưng hay bị người khác coi là đám trẻ trâu, đú đởn.
Du Dao đang bồi hồi trong hồi ức bỗng nghe thấy Dương Quân thở dài: “Dao Dao này, nay bà về rồi, tôi thấy mừng cho Giang Trọng Lâm lắm.”
Cô định thần lại: “Gì cơ?”
Phù Hoa có lời: Lần đầu gặp em, anh đã thấy em đẹp nghiêng nước nghiêng thùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.