Người Tôi Yêu

Chương 28: Chi Xuyên (08)

Minh Khai Dạ Hợp

21/06/2017

Editor: Quyền Khuyên

Tiểu Tinh ngạc nhiên, "Hâm mộ Hứa quản lý quá, rất nhiều người thích cô ấy."

"Nhiều người? Còn có ai nữa?"

Tiểu Tinh nhỏ giọng, đến trước mặt Trần Khác, "Trần hoạ sĩ, tôi nói cho anh biết thì anh cũng đừng nói với người khác nhé. Đến Phương phó tổng là anh em của Chu tổng cũng thích Hứa quản lý."

Trần Khác kinh ngạc,"Thật hả?"

"Đúng vậy, mặc dù Phương tổng chưa bao giờ nói ra nhưng tôi nhìn ra được, hắn vô cùng chăm sóc Hứa quản lý, đặc biệt là trong việc cải tạo lại quán ăn, mọi chuyện cũng theo cô ấy."

Trần Khác có vẻ đăm chiêu.

Tiểu Tinh nói tiếp, "Mà nhiều năm như vậy, Phương tổng cũng không yêu đương, bên cạnh cũng không hề có người phụ nữ nào."

Trần Khác cười cười, "Có phải cô thích Phương tổng không?"

Tiểu Tinh lập tức xua tay, "Không có không có. . . . . ."

"Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, nam nhân bình thường nhất định sẽ thích cô."

Tiểu Tinh xoa xoa tóc, cười ngượng ngùng, "Thật sao?"

Trần Khác cười nói, "Tôi là hoạ sĩ, cô còn không tin tôi? Nếu cô có thời gian, tôi còn muốn mời cô làm người mẫu cho tôi đấy."

Tiểu Tinh che miệng mà cười, "Hoạ sĩ cũng đừng nói đùa, tôi chính là một cô gái từ nông thôn ra, gì mà người mẫu với không người mẫu. . . . . ."

"Tôi không nói đùa đâu," Trần Khác lấy điện thoại di động ra, "Cô đọc cho tôi số điện thoại, rãnh rỗi tôi mời cô ăn cơm."

Tiểu Tinh liên tục gật đầu, đọc số điện thoại của mình.

Trao đổi với Trần Khác một lát, Tiểu Tinh đóng cửa phòng vẽ tranh, chân bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.

——

Hứa Đường tiếp tục vội vàng việc trong quán ăn, vừa suy nghĩ nói với Hứa Dương như thế nào. Cái chết của cha Hứa giống như cái gai vẫn đâm vào lòng cô. Khi đưa tang cha Hứa trong ngày hôm sau, Hứa Đường đã từng lặng lẽ lẻn vào công trường mà ông đã từng làm. quyền~khuyên@d-d-l-q-d Lúc ấy công trường đã ngừng hoạt động để tiến hành kiểm tra an toàn, bê tông được chuyển lên cao đều ngừng lại, đầy đất cát đá ngói vụn, trong màn đêm thì càng hoang vu. Giàn giáo trước mặt nơi cha Hứa vẫn căng dây vàng ngăn lại, Hứa Đường chui vào, nheo mắt nhìn lên xem.

Nhìn một hồi, đột nhiên sau lưng có ánh sáng lóe lên, một giọng nói đục đục quát to: "Người nào ở nơi đó!"

Hứa Đường co cẳng chạy, người nọ cầm đèn đuổi theo ở phía sau, có lẽ ông ta uống rượu, bước chân loạng choạng, chạy cũng không nhanh. Hứa Đường chạy nhanh đến bên cạnh tường rào, đạp lên túi xi măng leo lên tường rào lộn ra ngoài.

Người đàn ông nhìn Hứa Đường chạy, đứng lại, cao giọng mắng mấy câu.

Lúc Hứa Đường rơi xuống đất hơi sái chân, đang ôm mắt cá chân xoa bóp, nghe giọng một người đàn ông khác vang lên: "Ai vậy Lão Lưu!"

"Con nhóc trong nhà Hứa lão Tam!"

"Nó chạy tới làm cái gì!"

"Không biết được! Người chết đều đã chết, cảnh sát cũng không tra được bằng chứng, nó thì có bản lãnh gì. . . . . ."

Hai giọng nam dần dần xa, Hứa Đường đứng ở phía dưới tường rào, toàn thân run rẩy. Cũng là bởi vì hai người này vô tâm nói chuyện, cô chắc chắn cha Hứa chết không phải là do tai nạn.



Lúc ấy Hứa Dương mới mười ba tuổi, mới vừa vào năm nhất trung học, còn là một đứa bé choai choai hồ đồ lờ mờ, vẫn còn sùng bái ngưỡng mộ cha. Vì vậy Hứa Đường bị sự hoài nghi, đau đớn cháy bỏng đáy lòng cùng với đó là lo lắng và tức giận, nhưng lại chưa bao giờ nói với Hứa Dương một câu nào, chỉ sợ thằng nhóc này lỗ mãng trong chốc lát kích động tạo ra sai lầm lớn.

Hứa Đường đem thơ Đường đặt trên đùi, ngây ngốc một lúc, Chu Hiểm vào nhà khi nào cũng không phát hiện. Cho đến một bàn tay ấn lên đỉnh đầu, cô mới giật mình tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

"Nghĩ đến nam nhân nào mà mất hồn như thế ?"

Hứa Đường: ". . . . . ."

Chu Hiểm ngồi xuống bên cạnh cô, châm điếu thuốc, đưa tay khoác lên thành ghế sô pha tựa vào thành ghế, "Đã nói với Hứa Dương?"

Hứa Đường lắc đầu, "Không biết mở miệng như thế nào."

Chu Hiểm hút thuốc, không lên tiếng.

Hứa Đường khẽ rũ mắt xuống, "Hứa Dương cùng cha của em rất thân. Khi còn bé, cơ thể nó không tốt thường hay bị bệnh, ba em bận rộn ngủ mơ màng, chỉ cần Hứa Dương không thoải mái, không nói hai lời liền cõng đi vệ sinh. Ba em là người hào phóng, nghĩa khí. Hứa Dương rất sùng bái ông, em không biết. . . . . ." Cô dừng một chút, "Nó nghĩa bất dung từ, nhưng em sợ nó hành động theo cảm tính. . . . . ."

Chu Hiểm đưa tay ôm Hứa Đường vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên trán nàng, "Không có việc gì, có anh cùng Phương Cử."

Đầu Hứa Đường dựa vào lồng ngực chắc chắn dày rộng của anh, nhắm mắt gật đầu một cái.

——

Khăn trải bàn, đĩa, gối ôm. . . . . . Từng thứ vụn vặt, dưới sự quan tâm của Hứa Đường, toàn bộ đã được đổi mới, cuối cùng phong cách trong tiệm đã bắt đầu có sự thống nhất. Trần Khác cũng vẽ xong chén đĩa, chỉ còn hơn bốn mươi chiếc.

Hơn bốn giờ chiều, Hứa Đường làm xong chuyện, đi vào phòng vẽ tranh kiểm tra tiến độ. Trên tay Trần Khác còn hơn mười cái chén sứ trắng, nhìn thấy Hứa Đường đi vào, nghiêng đầu cười một tiếng, "Cũng nhanh thôi, trước cơm tối khẳng định vẽ xong cho em."

Hứa Đường cười nói: "Trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh, học trưởng."

Trần Khác duỗi lưng một cái, "Anh không thấy phiền gì cả, chỉ cần ngồi ở đây nói chuyện với anh một lát —— mấy ngày nay anh vẽ, buổi tối nằm mơ toàn là chén đĩa."

Hứa Đường bật cười, kéo ghế ngồi xuống.

Vẽ xong một cái đĩa bày ra chờ hong khô, những chiếc đĩa đã vẽ xong được hong khô đặt ngay ngắn ở một bên. Hứa Đường tùy ý cầm một chiếc tới, nhìn phía trên vẽ bức tranh cá chép thì khen: "Trông rất sống động, vẽ rất đẹp."

Trần Khác cười một tiếng, "Vẽ tốt thì có tác dụng gì, làm một nghiên cứu sinh, kết quả là vẫn làm công cho một học sinh trung học."

Nụ cười của Hứa Đường ngưng ở trên mặt, ngước mắt nhìn Trần Khác, "Học trưởng, em không thích anh nói như vậy."

Trần Khác còn đang cúi đầu vẽ cái đĩa, cũng không để ý vẻ mặt Hứa Đường đã thay đổi, "Em cảm thấy tôi nói không đúng? Tôi không phục, bạn trai em nếu là người khác còn dễ nói, cố tình là một tên côn đồ đến trung học cũng không tốt nghiệp được. . . . . ."

"Học trưởng!" Hứa Đường quát bảo ngưng lại.

"Đừng nóng giận, ngày mai tôi sẽ không tới, em để cho tôi nói hết. Tiểu Hứa, em nhìn em xem, muốn dung mạo thì có dung mạo, muốn có năng lực thì có năng lực, chọn loại người gì không tốt? Tuy nói hiện tại Chu Hiểm bắt đầu làm ăn, nhưng bảo vệ không biết có phải là tẩy trắng hay không. . . . . . Hơn nữa, người như hắn, nhất định là có khuynh hướng bạo lực, nếu ngày nào đó. . . . . ."

Bỗng nhiên Hứa Đường đứng dậy, cái ghế lê ở trên sàn nhà tạo ra tiếng chói tai vang, Trần Khác giật mình, lúc này mới quay đầu nhìn Hứa Đường, thấy khuôn mặt tức giận của cô, lập tức bỏ bút và đĩa đứng dậy, đưa tay ra kéo Hứa Đường, "Đừng nóng giận đừng nóng giận, anh không nói nữa là được chứ?"

Hứa Đường gạt tay hắn ra, lạnh giọng nói: "Chuyện tôi theo Chu Hiểm, không cần người khác phải tới quơ tay múa chân."

"Anh không phải quơ tay múa chân, anh không phải là đang lo lắng cho em sao? Lúc ấy trong xã hội có bao nhiêu người theo đuổi em đều không thành công, kết quả là bị một tên côn đồ cùng chặn ngang, lại còn là một tên côn đồ với bằng trung học . . . . . . Ha, người nào có thể dằn nổi cơn giận này. Lại nói, chỉ sợ em không biết, huynh đệ Phương của Chu Hiểm, cũng có ý tứ với em. . . . . ."

"Anh nói mò cái gì đó!" Hứa Đường hoàn toàn đen mặt, phất tay áo đi ra ngoài, Trần Khác lại đưa tay nắm lấy cánh tay cô, đến trước mặt mình, "Hứa Đường, Hải Đường, em hãy cân nhắc suy nghĩ về tôi một lần nữa... lời nói mà hai năm trước anh đã nói với em, bây giờ vẫn thế. . . . . ."

Nói còn chưa dứt, bỗng một tiếng vang thật lớn, cửa phòng vẽ bị một cước đá cho văng ra, Trần Khác còn chưa kịp phản ứng, Chu Hiểm đã bay lên hung hăng đá một cước, "Hải Đường là tên mà mày có thể gọi sao!"

Trần Khác đau đến mức nước mắt rơi ra, ôm bụng lảo đảo lui về phía sau, còn chưa đứng vững, cú đá thứ hai của Chu Hiểm đã theo sau, "Nữ nhân của tao mà mày cũng dám đụng chạm!"



Chu Hiểm nhíu mày đôi mắt nghiêm trang, sự tức giận trong mắt như nước sôi sôi trào, Hứa Đường sợ đến hết hồn hết vía, vuốt ngực không dám đi lên khuyên can. Cú đá thứ hai của Chu Hiểm còn nặng hơn cú thứ nhất, Trần Khác kêu rên một tiếng, cơ thể đụng vào phía sau cái bàn, đau đến mức toàn cơ thể như bị thương, mắt thấy Chu Hiểm lại tiếp tục tung cú đá, vội vàng luôn miệng cầu xin tha thứ.

Cú đá thứ ba của Chu Hiểm đá lên cái bàn, cả người Trần Khác lẫn bàn đều ngã lật, úp sấp trên mấy cái đĩa.

Nghe được tiếng vang, mọi người đứng vây quanh bị sợ đến chẳng dám thở mạnh, ánh mắt hung ác của Chu Hiểm chuyển qua cửa, rơi vào trên người Tiểu Tinh: "Con mẹ đứa nào dám nói lung tung ở sau lưng!"

Tiểu Tinh nhìn Trần Khác đang cuộn trên mặt đất, khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch.

Trầm mặc yên tĩnh, cuối cùng là Hứa Đường đánh vỡ tĩnh mịch, cô tiến lên đưa tay nhẹ nhàng kéo tay Chu Hiểm. Chu Hiểm cúi đầu nhìn cô một cái, từ trong túi tiền móc bóp ra, rút từ bên trong một xấp tiền mặt thật dầy, giơ tay ném lên người Trần Khác, "Còn dám xuất hiện trước mặt Hứa Hải Đường, đầu tiên sẽ cắt một chân của mày!"

Dứt lời một phát nắm cánh tay Hứa Đường, sải bước đi ra ngoài. Mọi người lập tức tan tác như chim muông, trông thấy bóng dáng Chu Hiểm cùng Hứa Đường đã xa, xúm lại với nhau, bàn luận ầm ĩ.

Tiểu Tinh bị sợ đến mức chân như nhũn ra, đứng bên ngoài vòng liếc mắt nhìn từ phía xa, thừa dịp không có người chú ý, im lặng trở về phòng nghỉ ngơi.

Chu Hiểm nhét Hứa Đường vào ghế phụ, đóng sầm cửa lại, đi vòng qua bên kia, đưa tay nắm lấy cánh tay Hứa Đường, nhìn chằm chằm vào chỗ mới bị Trần Khác nắm lấy, xòe tay ra xoa thật mạnh hai cái.

Da tay Hứa Đường bị xoa đến đỏ, hốc mắt cũng đỏ theo, cô cúi đầu nói xin lỗi Chu Hiểm: "Xin lỗi."

"Em nói xin lỗi cái gì," Chu Hiểm lạnh lẽo nói, "Mie nó, đây không phải ở Lộc Sơn, nếu ở Lộc Sơn. . . . . ."

Hứa Đường khụt khịt cái mũi, cúi thấp đầu không nói lời nào.

"Những lời này do ai nói cho hắn? Có phải là cái gì Tinh hay không?"

Hứa Đường lắc đầu, "Em không biết."

Chu Hiểm nghe giọng cô không rõ chữ, đưa tay ôm lấy mặt cô nâng lên, ngón tay thô ráp lau khóe mắt cô, "Khóc cái gì, đau lòng cho học trưởng của em?"

Hứa Đường dùng sức lay đầu.

"Vậy anh hù dọa em?"

Hứa Đường vẫn lắc đầu.

Chu Hiểm vừa bực mình vừa buồn cười, lau mặt cô, "Được rồi được rồi đừng khóc, có lời gì thì nói."

Hứa Đường "Ừ" một tiếng, "Lời của Trần Khác đều là nói bừa, anh đừng tin hắn."

"Dĩ nhiên không tin! Người phụ nữ của anh, huynh đệ của anh, đến phiên hắn phóng cái rắm chó gì!" Chu Hiểm móc ra một điếu thuốc, rít mạnh vài hơi, dần dần bình tĩnh lại.

Sau một lúc lâu, Chu Hiểm lật lại trầm giọng mở miệng: "Cái gì Tinh không phải là người hiền lành, em để ý chút, nếu không nghe lời, trực tiếp bắt cô ta xử lý!"

"Nhưng cô ta là người Phương Cử mang tới. . . . . ."

"Tiền lương của em trai cô ta vẫn trong tay Phương Cử, nếu dám ầm ĩ, cùng bỏ hai người, để cho cô ta cút về tiếp tục làm Gà!"Chu Hiểm phun ra đôi mắt, "Bày đặt đoan trang tốt đẹp, cho nó mặt mũi để rồi lên mặt!"

Chu Hiểm hút thuốc xong, rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho Hứa Đường, "Lau mặt đi, anh hẹn Hứa Dương cùng nhau ăn cơm tối."

Hứa Đường gật đầu, "Em sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, để cậu ta xử lý chuyện trong quán một chút."

Chu Hiểm nhìn cô trong chốc lát, thấy chóp mũi cô hơi hồng hồng, đôi mắt vừa mới khóc như làn nước trong veo, chợt mím môi, thò người ra hôn vào miệng Hứa Đường hôn một cái, "Hứa Hải Đường, anh rất thích em."

Tác giả có lời muốn nói: hiểm ca nổi dóa nguyên nhân chủ yếu là Trần Khác khích bác hắn cùng Phương Cử quan hệ ww

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tôi Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook