Chương 3: Độ Hà (03)
Minh Khai Dạ Hợp
08/04/2017
Editor: coki
Sau khi về nhà, Hứa Đường giải thích nguyên nhân về muộn là do đi sinh nhật bạn nên mẹ Hứa không nghi ngờ gì, chỉ có chút không vừa lòng đối với việc cả người cô toàn là mùi rượu: "Con sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, mấy chuyện này từ chối được thì từ chối đi. Sau này phải gọi điện thoại về nhà trước, về trễ như thế rất không an toàn."
Hứa Đường gật đầu, thả cặp xuống đi tắm. Sau khi giặt giũ xong đi ra thì cô thấy đèn trong phòng Hứa Dương vẫn còn sáng nên đi tới gõ cửa.
"Vào đi."
Hứa Đường đẩy cửa đi vào thì thấy Hứa Dương đang đứng ở trên ban công nhìn cái lồng chim treo ở phía trên đến ngẩn ngơ.
"Sao vậy?"
"Em cho rằng nuôi lâu như vậy chắc nó đã quen rồi nên sáng sớm hôm nay mới mở lồng tre ra thả nó đi chơi, kết quả là. . . . . ." Trong lời nói của Hứa Dương có một chút tiếc nuối nhưng cũng không có thương xuân buồn thu quá nhiều, cậu kê một cái ghế lấy lồng chim xuống sau đó bỏ qua một bên.
Khi cậu xoay người lại thì thấy Hứa Đường đang đứng bất động ở cửa nên hỏi: "Chị sao vậy? Sao vẫn chưa đi ngủ? Không phải ngày mai chị có lớp tự học sớm sao?"
"Ừ." Hứa Đường lấy lại tinh thần, nói: "Em cũng đi ngủ sớm đi."
——
Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã tới gần nên số ngày nghỉ quả thật rất ít ỏi, lớp mười hai cách hai tuần mới có buổi chiều và buổi tối của ngày chủ nhật là được nghỉ ngơi nên vào buổi nghỉ trưa hôm nay, sau khi Hứa Đường ăn trưa ở căn tin trường học xong thì nhanh chóng trở về phòng học làm xong bài tập rồi dọn dẹp sách vở để về nhà. Lúc đi ra khỏi cổng trường thì cô đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước Hứa Dương có nói ruột bút đã sắp hết nên cô rẽ vào con đường dành riêng cho người đi bộ ở phía sau trường học để mua đồ.
Con đường này là nơi đi dạo yêu thích của các học sinh ở thị trấn Độ Hà, ở đây có rất nhiều quần áo đẹp giá rẻ, nhiều loại kẹp tóc và những quầy ăn vặt, quán trà sữa san sát nhau.
Con phố này rất dài nhưng chỉ có một nhà sách duy nhất bán một ít tạp chí cũ và sách lậu. Hứa Đường không có hứng thú với quần áo và trang sức nên tất cả tiền tiêu vặt đều xài vào việc mua sách. Cô mua sách cũng không dám mang về nhà mà đứng ở trong nhà sách đọc, hai giờ một quyển, xem xong rồi thì nhờ ông chủ tiệm sách cất giữ giúp, dần dà ông chủ trở nên quen biết với cô nên không để cho cô mua nữa mà bảo cô đọc xong trả lại nguyên chỗ cũ là được. Sau lại đó nữa ông chủ lại đặc biệt đặt thêm một cái ghế ở phía sau quầy cho cô nên thời gian rảnh rỗi Hứa Đường đều ngâm mình ở tiệm sách.
Hôm nay cô đi đến tiệm sách mua một ít ruột bút theo thường lệ, sau khi ông chủ nói chuyện với cô mấy câu thì không thèm chú ý đến cô nữa mà dời xích đu ra trước cửa, nhắm mắt nằm ở phía trên đó nghe radio. Hứa Đường cũng dời cái ghế ra cạnh cửa, như thế có thể phơi nắng mặt trời.
Khi quyển tiểu thuyết trong tay đã xem được một nửa thì Hứa Đường chợt nghe thấy chuông gió treo trên cửa của tiệm trà sữa đối diện phát ra tiếng kêu.
Hứa Đường lập tức ngẩng đầu lên thì nghe thấy hai người rất quen thuộc đang đi vào trong tiệm. Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát sau đó khép sách lại, bỏ lên trên giá sách rồi nói: " Chú Triệu, cháu có chút việc phải đi trước, lần sau lại tới."
Chú Triệu cũng không mở mắt, chỉ phất phất tay với cô.
Hứa Đường liếc nhìn cửa hàng đối diện thì thấy Chu Hiểm và Phương Cử đang đi vào bên trong. Cô không dám đi vào theo, sau khi suy nghĩ trong chốc lát thì rẽ vào quán internet bên cạnh quán trà sữa. Cô cũng không chơi máy tính mà đi thẳng vào nhà vệ sinh của quán internet.
Đây là nhà vệ sinh nam nữ dùng chung, Hứa Đường chờ người bên trong đi ra rồi đi vào đóng cửa lại, sau đó mở cửa sổ bẩn thỉu ra, dùng tay chống lên bệ cửa sổ rồi dùng đầu gối trèo lên. Cô cẩn thận thò người nhìn ra phía bên ngoài. Phía dưới là một cái cống chật hẹp, bên cạch lót một hàng gạch đỏ.
Cửa sổ rất thấp nên Hứa Đường đưa một chân qua sau đó nhảy xuống từ trên cửa sổ. Cô dẫm vào hàng gạch đỏ, ngồi xổm người xuống, chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ của tiệm trà sửa.
Hứa Đường nín thở, cởi cặp sách xuống ôm vào trong ngực.
". . . . . . Một nửa phòng ốc ở thị trấn Độ Hà đều ở trong tay lão Trịnh, lão chỉ cần cho thuê giá cao là có thể ngồi yên kiếm tiền nên anh Kiêu rất mất hứng." Người nói chuyện chính là Phương Cử.
Chu hiểm "Ừ" một tiếng: “Anh Kiêu không phải là đối thủ của lão Trịnh."
Anh Kiêu mà bọn họ nhắc tới chính là đại ca của "Thanh Long bang", thủ lĩnh của Chu Hiểm và Phương Cử còn lão Trịnh trong miệng bọn họ cũng là đại ca của một thế lực khác.
Ở trong mắt Hứa Đường “Thanh Long bang" cũng không có khác gì trò chơi nhập vai của những đứa trẻ, chuyện giỏi nhất mà đám đàn em du thủ du thực của anh Kiêu kia đã làm đơn giản cũng chỉ là thu chút phí qua đường trên con đường đi ngang qua thị trấn Độ Hà, huyện Lộc Sơn này mà thôi nhưng Lão Trịnh thì lại không phải như vậy. Thế lực của ông ta chủ yếu ở huyện Lộc Sơn, thị trấn Độ Hà cũng nằm trong phạm vi đó. Anh Kiêu muốn lật đổ được lão Trịnh thì có thể nói là lấy trứng chọi đá.
Phương Cử nhai mấy viên đá phát ra tiếng rắc rắc: “Lão Trịnh đã ăn thịt rồi mà nước canh thịt cũng không chịu bỏ qua, làm vậy là không có đạo đức rồi."
Chu Hiểm không nói gì, một lúc sau Hứa Đường ngửi được mùi thuốc lá cực nhạt tản ra.
Phương Cử nói tiếp: “Em thấy hiện tại chúng ta chỉ có thể ngầm ngáng chân Lão Trịnh để lão ta không được thoải mái ở thị trấn Độ Hà này. Bên Bưu Tử cũng có ý giống vậy, chúng ta có hợp tác với nhau."
Sau đó là sự im lặng, hình như là đang đợi Chu Hiểm quyết định.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Chu Hiểm vang lên: “Chọn bạn khó hơn chọn đối thủ, cậu có biết không. . . . . ." Trong giọng nói của Chu Hiểm mang theo một chút do dự hiếm thấy.
Khi Hứa Đường nghe thấy câu này thì lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, vậy mà Chu Hiểm lại không nói gì nữa.
Hứa Đường còn chưa kịp thất vọng thì chuông gió ở cửa lại vang lên làm cho Hứa Đường sợ hết hồn, cô nghe thấy băng ghế bên trong cửa sổ phát ra âm thanh nên lập tức cúi người thấp hơn, nhanh chóng chạy trốn qua bên cạnh.
Khi chạy đến bên ngoài cửa sổ của quán internet thì Hứa Đường nghe thấy một giọng nữ mềm mại vang lên, hình như là giọng của Trương Tuyết.
Hứa Đường đứng lên hít thở một hơi sau đó trèo lên cửa sổ, trở về theo đường cũ. Cô đứng lấm lét ở cửa quán Internet, nhìn trái phải một hồi sau đó đeo cặp sách lên vai chạy thật nhanh về phía nhà mình.
Bước chân của cô càng lúc càng nhanh, sau khi đi ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ thì mới dần dần chậm lại. Thị trấn Độ Hà chia ra làm Nam cầu và Bắc cầu, nhà Hứa Đường ở phía Nam, sau khi qua cầu, đi ngang qua một siêu thị rồi rẽ vào một ngỏ hẻm là có thể nhìn thấy.
Hôm nay siêu thị bán hạ giá nên Hứa Đường bị người ta nhét cho một xấp quảng cáo, cô vừa đọc vừa đi vào trong ngõ hẻm, trong lúc lơ đãng nhìn lên thì bước chân lập tức dừng lại.
Ở dưới tàn cây bồ kết phía trước có một chiếc xe gắn máy đang đỗ lại, bên cạnh xe có một người đang đứng, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhìn về phía cô.
Hứa Đường rất muốn nhấc chân chạy trốn thế nhưng cô lại nuốt một ngụm nước bọt, áp chế cảm giác kích động này xuống. Cô siết chặt tờ giấy quảng cáo trong tay, hơi gật đầu Chu Hiểm sau đó cúi đầu xuống, làm như không có chuyện gì tiếp tục đi vào trong hẻm.
Cô không hề biết lúc này tốc độ của chính mình càng lúc càng nhanh, thậm chí cô còn có lỗi giác may mắn rằng mình Chu Hiểm đã cách Chu Hiểm rất xa nhưng mà suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt đến khi —— quai đeo cặp sách của cô bị Chu Hiểm kéo mạnh lại, cả người không chịu không chế của cô lui về phía sau sau đó đụng vào lồng ngực Chu Hiểm.
Hứa Đường bị dọa sợ đến mức nín thở, cả người cứng còng, da đầu tê dại.
Chu Hiểm cho tay vào trong túi đồng phục, móc một đồ vật ra đứa đến trước cô, môi anh dán chặt vào vành tai cô: “Hứa Hải đường, lá gan em đúng là không nhỏ."
Hứa Đường trợn to hai mắt, nhìn kẹp tóc trong lòng bàn tay Chu Hiểm.
"Nói đi." Cánh tay Chu Hiểm càng siết chặt hơn, nhìn từ một góc độ khác thì giống như anh đang ôm thật chặt Hứa Đường từ sau lưng.
Hứa Đường cũng biết là không thể nào thoát được, lúc ban đầu rất hoảng sợ nhưng giờ phút này lại rất trấn định “Đúng là tôi có nghe trộm các anh nói chuyện."
"Em nghe thấy cái gì?" Bàn tay Chu Hiểm dời lên trên, ngón cái như vô ý chạm vào động mạch ở cổ cô.
Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, bàn tay siết chặt nhưng giọng nói lại rất tỉnh táo, không có một một chút nào run rẩy: “Tôi không nghe thấy được gì cả."
Đột nhiên hai người trở nên im lăng, một lúc lâu sau Chu Hiểm mới buông lỏng tay ra. Hứa Đường lập tức bước lên một bước thoát khỏi khống chế của anh sau đó xoay người lại ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm: “Anh còn thiếu tôi tiền."
Chu Hiểm im lặng mấy giây rồi nó: “Hứa Hải đường, lá gan của em thật sự không nhỏ đâu."
Hứa Đường nhìn chằm chằm anh: “Tửu lượng của tôi cũng không kém."
Chu Hiểm nhìn cô, ánh mắt vẫn bình thản giống như thường ngày nhưng lại có thêm sự thăm dò sâu xa. Giờ phút này Hứa Đường đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô để mặc anh nhìn, không né tránh chút nào.
Cuối cùng Chu Hiểm thu hồi ánh mắt lại, anh không nói gì cả mà quay người ngồi lên mô tô sau đó chạy xe ra ngoài ngỏ hẽm.
Hứa Đường nhìn tàn thuốc vẫn còn cháy nằm dưới cây bồ kết, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười khẽ.
——
Từ sau lần đó, trong một khoảng thời gian rất dài Hứa Đường không nhìn thấy Chu Hiểm. Hình như rốt cuộc những nữ sinh “mốt” trong trường học kia cũng nhớ tới là phải hưởng ứng lời kêu gọi thi tốt nghiệp trung học nên mới thu lại bớt sự phóng túng, ăn chơi của mình.
Tháng ngày vô vị nhanh chóng trôi qua, rất nhanh Hứa Đường đã phải nghênh đón kì thi trọng nhất trong đời mình.
Kỳ thi này cũng không khác gì những ngày bình thường, sau khi thi xong là thời gian chờ kết quả, lúc này Hứa Đường trở về nhà bà ngoại một chuyến, khi trở về nhà thì Tưởng Hòa Hoa và Hứa Dương đã bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.
Hứa Đường chán đến chết nên bắt đầu suy nghĩ tới chuyện tìm việc. Cô khảo sát ở bên ngoài cả ngày, lúc về cả người đã bốc mùi hôi chua, sau khi cô về nhà tắm rửa sạch sẽ thì mặt trời ở phía tây cũng chỉ còn lại một mảnh nhỏ nhỏ. Cô mang theo thùng nhựa đến cửa sau xách nước, lúc vừa mới mở cửa thì đột nhiên nghe thấy trong ngõ hẻm chật hẹp vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hứa Đường tập trung nhìn thật kỹ thì thấy một bóng người cao lớn đang chạy như bay về phía bên này, cô chưa kịp mở miệng thì trong nháy mắt, bóng dáng kia đã chạy tới trước mặt cô, anh ta gạt cô qua bên chui vào khe cửa sau đó tiện tay kéo cô vào trong, đóng thật chặt cửa lại.
Trong tay Hứa Đường còn cầm thùng nhựa, cánh tay lại bị Chu Hiểm nắm chặt, hơi thở hổn hển ấm áp của anh phun lên khuôn mặt vừa mới tắm xong còn mang theo hơi nước của cô.
Ở phía ngoài cửa, một loạt tiếng bước chân nhốn nháo đang dần dần tới gần, ngay sau đó lại dần dần cách xa.
Lúc ở phía xa truyền đến tiếng chó sủa thì Chu Hiểm mới buông tay cô ra, thân thể nặng nề dựa vào cửa. Giờ phút này Hứa Đường ngửi được mùi giống như gỉ sắt, trong lòng cô hoảng hốt nên vội vàng bước tới xem xét thì thấy trên cánh tay trái của Chu Hiểm đang quấn chặt nửa cái áo sơ mi đen.
Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, cô không khỏi vươn tay ra nhưng Chu Hiểm gạt tay cô, anh cởi áo sơ mi ra, tiện tay ném vào thùng nhựa rồi nói: "Tìm bác sĩ tới đây."
Ngay khi nửa cái áo sơ mi đó rơi vào trong thùng nước thì thùng nước lập tức bị nhuộm đỏ, lúc Hứa Đường nhìn thấy thì sợ hết hồn hết vía sau đó cô lại nhìn cánh tay Chu Hiểm, chỉ có một vết thương, da thịt cũng bị hở ra
Cô không kịp nghĩ nhiều mà đỡ Chu Hiểm đến phòng của mình rồi bảo anh ngồi xuống sau đó kéo một ngăn kéo ra, lấy tiền cầm chặt trong tay rồi chạy thật nhanh ra ngoài tìm bác sĩ.
Sau khi về nhà, Hứa Đường giải thích nguyên nhân về muộn là do đi sinh nhật bạn nên mẹ Hứa không nghi ngờ gì, chỉ có chút không vừa lòng đối với việc cả người cô toàn là mùi rượu: "Con sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, mấy chuyện này từ chối được thì từ chối đi. Sau này phải gọi điện thoại về nhà trước, về trễ như thế rất không an toàn."
Hứa Đường gật đầu, thả cặp xuống đi tắm. Sau khi giặt giũ xong đi ra thì cô thấy đèn trong phòng Hứa Dương vẫn còn sáng nên đi tới gõ cửa.
"Vào đi."
Hứa Đường đẩy cửa đi vào thì thấy Hứa Dương đang đứng ở trên ban công nhìn cái lồng chim treo ở phía trên đến ngẩn ngơ.
"Sao vậy?"
"Em cho rằng nuôi lâu như vậy chắc nó đã quen rồi nên sáng sớm hôm nay mới mở lồng tre ra thả nó đi chơi, kết quả là. . . . . ." Trong lời nói của Hứa Dương có một chút tiếc nuối nhưng cũng không có thương xuân buồn thu quá nhiều, cậu kê một cái ghế lấy lồng chim xuống sau đó bỏ qua một bên.
Khi cậu xoay người lại thì thấy Hứa Đường đang đứng bất động ở cửa nên hỏi: "Chị sao vậy? Sao vẫn chưa đi ngủ? Không phải ngày mai chị có lớp tự học sớm sao?"
"Ừ." Hứa Đường lấy lại tinh thần, nói: "Em cũng đi ngủ sớm đi."
——
Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã tới gần nên số ngày nghỉ quả thật rất ít ỏi, lớp mười hai cách hai tuần mới có buổi chiều và buổi tối của ngày chủ nhật là được nghỉ ngơi nên vào buổi nghỉ trưa hôm nay, sau khi Hứa Đường ăn trưa ở căn tin trường học xong thì nhanh chóng trở về phòng học làm xong bài tập rồi dọn dẹp sách vở để về nhà. Lúc đi ra khỏi cổng trường thì cô đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước Hứa Dương có nói ruột bút đã sắp hết nên cô rẽ vào con đường dành riêng cho người đi bộ ở phía sau trường học để mua đồ.
Con đường này là nơi đi dạo yêu thích của các học sinh ở thị trấn Độ Hà, ở đây có rất nhiều quần áo đẹp giá rẻ, nhiều loại kẹp tóc và những quầy ăn vặt, quán trà sữa san sát nhau.
Con phố này rất dài nhưng chỉ có một nhà sách duy nhất bán một ít tạp chí cũ và sách lậu. Hứa Đường không có hứng thú với quần áo và trang sức nên tất cả tiền tiêu vặt đều xài vào việc mua sách. Cô mua sách cũng không dám mang về nhà mà đứng ở trong nhà sách đọc, hai giờ một quyển, xem xong rồi thì nhờ ông chủ tiệm sách cất giữ giúp, dần dà ông chủ trở nên quen biết với cô nên không để cho cô mua nữa mà bảo cô đọc xong trả lại nguyên chỗ cũ là được. Sau lại đó nữa ông chủ lại đặc biệt đặt thêm một cái ghế ở phía sau quầy cho cô nên thời gian rảnh rỗi Hứa Đường đều ngâm mình ở tiệm sách.
Hôm nay cô đi đến tiệm sách mua một ít ruột bút theo thường lệ, sau khi ông chủ nói chuyện với cô mấy câu thì không thèm chú ý đến cô nữa mà dời xích đu ra trước cửa, nhắm mắt nằm ở phía trên đó nghe radio. Hứa Đường cũng dời cái ghế ra cạnh cửa, như thế có thể phơi nắng mặt trời.
Khi quyển tiểu thuyết trong tay đã xem được một nửa thì Hứa Đường chợt nghe thấy chuông gió treo trên cửa của tiệm trà sữa đối diện phát ra tiếng kêu.
Hứa Đường lập tức ngẩng đầu lên thì nghe thấy hai người rất quen thuộc đang đi vào trong tiệm. Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát sau đó khép sách lại, bỏ lên trên giá sách rồi nói: " Chú Triệu, cháu có chút việc phải đi trước, lần sau lại tới."
Chú Triệu cũng không mở mắt, chỉ phất phất tay với cô.
Hứa Đường liếc nhìn cửa hàng đối diện thì thấy Chu Hiểm và Phương Cử đang đi vào bên trong. Cô không dám đi vào theo, sau khi suy nghĩ trong chốc lát thì rẽ vào quán internet bên cạnh quán trà sữa. Cô cũng không chơi máy tính mà đi thẳng vào nhà vệ sinh của quán internet.
Đây là nhà vệ sinh nam nữ dùng chung, Hứa Đường chờ người bên trong đi ra rồi đi vào đóng cửa lại, sau đó mở cửa sổ bẩn thỉu ra, dùng tay chống lên bệ cửa sổ rồi dùng đầu gối trèo lên. Cô cẩn thận thò người nhìn ra phía bên ngoài. Phía dưới là một cái cống chật hẹp, bên cạch lót một hàng gạch đỏ.
Cửa sổ rất thấp nên Hứa Đường đưa một chân qua sau đó nhảy xuống từ trên cửa sổ. Cô dẫm vào hàng gạch đỏ, ngồi xổm người xuống, chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ của tiệm trà sửa.
Hứa Đường nín thở, cởi cặp sách xuống ôm vào trong ngực.
". . . . . . Một nửa phòng ốc ở thị trấn Độ Hà đều ở trong tay lão Trịnh, lão chỉ cần cho thuê giá cao là có thể ngồi yên kiếm tiền nên anh Kiêu rất mất hứng." Người nói chuyện chính là Phương Cử.
Chu hiểm "Ừ" một tiếng: “Anh Kiêu không phải là đối thủ của lão Trịnh."
Anh Kiêu mà bọn họ nhắc tới chính là đại ca của "Thanh Long bang", thủ lĩnh của Chu Hiểm và Phương Cử còn lão Trịnh trong miệng bọn họ cũng là đại ca của một thế lực khác.
Ở trong mắt Hứa Đường “Thanh Long bang" cũng không có khác gì trò chơi nhập vai của những đứa trẻ, chuyện giỏi nhất mà đám đàn em du thủ du thực của anh Kiêu kia đã làm đơn giản cũng chỉ là thu chút phí qua đường trên con đường đi ngang qua thị trấn Độ Hà, huyện Lộc Sơn này mà thôi nhưng Lão Trịnh thì lại không phải như vậy. Thế lực của ông ta chủ yếu ở huyện Lộc Sơn, thị trấn Độ Hà cũng nằm trong phạm vi đó. Anh Kiêu muốn lật đổ được lão Trịnh thì có thể nói là lấy trứng chọi đá.
Phương Cử nhai mấy viên đá phát ra tiếng rắc rắc: “Lão Trịnh đã ăn thịt rồi mà nước canh thịt cũng không chịu bỏ qua, làm vậy là không có đạo đức rồi."
Chu Hiểm không nói gì, một lúc sau Hứa Đường ngửi được mùi thuốc lá cực nhạt tản ra.
Phương Cử nói tiếp: “Em thấy hiện tại chúng ta chỉ có thể ngầm ngáng chân Lão Trịnh để lão ta không được thoải mái ở thị trấn Độ Hà này. Bên Bưu Tử cũng có ý giống vậy, chúng ta có hợp tác với nhau."
Sau đó là sự im lặng, hình như là đang đợi Chu Hiểm quyết định.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Chu Hiểm vang lên: “Chọn bạn khó hơn chọn đối thủ, cậu có biết không. . . . . ." Trong giọng nói của Chu Hiểm mang theo một chút do dự hiếm thấy.
Khi Hứa Đường nghe thấy câu này thì lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, vậy mà Chu Hiểm lại không nói gì nữa.
Hứa Đường còn chưa kịp thất vọng thì chuông gió ở cửa lại vang lên làm cho Hứa Đường sợ hết hồn, cô nghe thấy băng ghế bên trong cửa sổ phát ra âm thanh nên lập tức cúi người thấp hơn, nhanh chóng chạy trốn qua bên cạnh.
Khi chạy đến bên ngoài cửa sổ của quán internet thì Hứa Đường nghe thấy một giọng nữ mềm mại vang lên, hình như là giọng của Trương Tuyết.
Hứa Đường đứng lên hít thở một hơi sau đó trèo lên cửa sổ, trở về theo đường cũ. Cô đứng lấm lét ở cửa quán Internet, nhìn trái phải một hồi sau đó đeo cặp sách lên vai chạy thật nhanh về phía nhà mình.
Bước chân của cô càng lúc càng nhanh, sau khi đi ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ thì mới dần dần chậm lại. Thị trấn Độ Hà chia ra làm Nam cầu và Bắc cầu, nhà Hứa Đường ở phía Nam, sau khi qua cầu, đi ngang qua một siêu thị rồi rẽ vào một ngỏ hẻm là có thể nhìn thấy.
Hôm nay siêu thị bán hạ giá nên Hứa Đường bị người ta nhét cho một xấp quảng cáo, cô vừa đọc vừa đi vào trong ngõ hẻm, trong lúc lơ đãng nhìn lên thì bước chân lập tức dừng lại.
Ở dưới tàn cây bồ kết phía trước có một chiếc xe gắn máy đang đỗ lại, bên cạnh xe có một người đang đứng, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhìn về phía cô.
Hứa Đường rất muốn nhấc chân chạy trốn thế nhưng cô lại nuốt một ngụm nước bọt, áp chế cảm giác kích động này xuống. Cô siết chặt tờ giấy quảng cáo trong tay, hơi gật đầu Chu Hiểm sau đó cúi đầu xuống, làm như không có chuyện gì tiếp tục đi vào trong hẻm.
Cô không hề biết lúc này tốc độ của chính mình càng lúc càng nhanh, thậm chí cô còn có lỗi giác may mắn rằng mình Chu Hiểm đã cách Chu Hiểm rất xa nhưng mà suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt đến khi —— quai đeo cặp sách của cô bị Chu Hiểm kéo mạnh lại, cả người không chịu không chế của cô lui về phía sau sau đó đụng vào lồng ngực Chu Hiểm.
Hứa Đường bị dọa sợ đến mức nín thở, cả người cứng còng, da đầu tê dại.
Chu Hiểm cho tay vào trong túi đồng phục, móc một đồ vật ra đứa đến trước cô, môi anh dán chặt vào vành tai cô: “Hứa Hải đường, lá gan em đúng là không nhỏ."
Hứa Đường trợn to hai mắt, nhìn kẹp tóc trong lòng bàn tay Chu Hiểm.
"Nói đi." Cánh tay Chu Hiểm càng siết chặt hơn, nhìn từ một góc độ khác thì giống như anh đang ôm thật chặt Hứa Đường từ sau lưng.
Hứa Đường cũng biết là không thể nào thoát được, lúc ban đầu rất hoảng sợ nhưng giờ phút này lại rất trấn định “Đúng là tôi có nghe trộm các anh nói chuyện."
"Em nghe thấy cái gì?" Bàn tay Chu Hiểm dời lên trên, ngón cái như vô ý chạm vào động mạch ở cổ cô.
Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, bàn tay siết chặt nhưng giọng nói lại rất tỉnh táo, không có một một chút nào run rẩy: “Tôi không nghe thấy được gì cả."
Đột nhiên hai người trở nên im lăng, một lúc lâu sau Chu Hiểm mới buông lỏng tay ra. Hứa Đường lập tức bước lên một bước thoát khỏi khống chế của anh sau đó xoay người lại ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm: “Anh còn thiếu tôi tiền."
Chu Hiểm im lặng mấy giây rồi nó: “Hứa Hải đường, lá gan của em thật sự không nhỏ đâu."
Hứa Đường nhìn chằm chằm anh: “Tửu lượng của tôi cũng không kém."
Chu Hiểm nhìn cô, ánh mắt vẫn bình thản giống như thường ngày nhưng lại có thêm sự thăm dò sâu xa. Giờ phút này Hứa Đường đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô để mặc anh nhìn, không né tránh chút nào.
Cuối cùng Chu Hiểm thu hồi ánh mắt lại, anh không nói gì cả mà quay người ngồi lên mô tô sau đó chạy xe ra ngoài ngỏ hẽm.
Hứa Đường nhìn tàn thuốc vẫn còn cháy nằm dưới cây bồ kết, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười khẽ.
——
Từ sau lần đó, trong một khoảng thời gian rất dài Hứa Đường không nhìn thấy Chu Hiểm. Hình như rốt cuộc những nữ sinh “mốt” trong trường học kia cũng nhớ tới là phải hưởng ứng lời kêu gọi thi tốt nghiệp trung học nên mới thu lại bớt sự phóng túng, ăn chơi của mình.
Tháng ngày vô vị nhanh chóng trôi qua, rất nhanh Hứa Đường đã phải nghênh đón kì thi trọng nhất trong đời mình.
Kỳ thi này cũng không khác gì những ngày bình thường, sau khi thi xong là thời gian chờ kết quả, lúc này Hứa Đường trở về nhà bà ngoại một chuyến, khi trở về nhà thì Tưởng Hòa Hoa và Hứa Dương đã bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.
Hứa Đường chán đến chết nên bắt đầu suy nghĩ tới chuyện tìm việc. Cô khảo sát ở bên ngoài cả ngày, lúc về cả người đã bốc mùi hôi chua, sau khi cô về nhà tắm rửa sạch sẽ thì mặt trời ở phía tây cũng chỉ còn lại một mảnh nhỏ nhỏ. Cô mang theo thùng nhựa đến cửa sau xách nước, lúc vừa mới mở cửa thì đột nhiên nghe thấy trong ngõ hẻm chật hẹp vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hứa Đường tập trung nhìn thật kỹ thì thấy một bóng người cao lớn đang chạy như bay về phía bên này, cô chưa kịp mở miệng thì trong nháy mắt, bóng dáng kia đã chạy tới trước mặt cô, anh ta gạt cô qua bên chui vào khe cửa sau đó tiện tay kéo cô vào trong, đóng thật chặt cửa lại.
Trong tay Hứa Đường còn cầm thùng nhựa, cánh tay lại bị Chu Hiểm nắm chặt, hơi thở hổn hển ấm áp của anh phun lên khuôn mặt vừa mới tắm xong còn mang theo hơi nước của cô.
Ở phía ngoài cửa, một loạt tiếng bước chân nhốn nháo đang dần dần tới gần, ngay sau đó lại dần dần cách xa.
Lúc ở phía xa truyền đến tiếng chó sủa thì Chu Hiểm mới buông tay cô ra, thân thể nặng nề dựa vào cửa. Giờ phút này Hứa Đường ngửi được mùi giống như gỉ sắt, trong lòng cô hoảng hốt nên vội vàng bước tới xem xét thì thấy trên cánh tay trái của Chu Hiểm đang quấn chặt nửa cái áo sơ mi đen.
Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, cô không khỏi vươn tay ra nhưng Chu Hiểm gạt tay cô, anh cởi áo sơ mi ra, tiện tay ném vào thùng nhựa rồi nói: "Tìm bác sĩ tới đây."
Ngay khi nửa cái áo sơ mi đó rơi vào trong thùng nước thì thùng nước lập tức bị nhuộm đỏ, lúc Hứa Đường nhìn thấy thì sợ hết hồn hết vía sau đó cô lại nhìn cánh tay Chu Hiểm, chỉ có một vết thương, da thịt cũng bị hở ra
Cô không kịp nghĩ nhiều mà đỡ Chu Hiểm đến phòng của mình rồi bảo anh ngồi xuống sau đó kéo một ngăn kéo ra, lấy tiền cầm chặt trong tay rồi chạy thật nhanh ra ngoài tìm bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.