Người Tôi Yêu

Chương 7: Độ Hà (07)

Minh Khai Dạ Hợp

22/04/2017

Hứa Đường đem đồ ăn vào phòng Hứa Dương, Chu Hiểm đã thu đao hồ điệp lại, đang dựa vào lan can của ban công hút thuốc. Ánh chiều tà le lói, bầu trời phía tây chỉ còn lại một chút ánh sáng.

Hứa Đường kêu một tiếng, đặt bát ở trên bàn sách của Hứa Dương. Chu Hiểm không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn bầu trời chiều phía trước dân cư: "Hứa Hải Đường, cô học trung học ở đâu?"

Trấn nhỏ Độ Hà, chỉ có hai trường trung học, một ở cầu nam, một ở cầu bắc.

"Cầu bắc."

Chu Hiểm không nói gì nữa, quay người đi tới ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn cơm. Ăn hai cái, trông thấy Hứa Đường còn đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: "Làm sao?"

"Cám ơn anh."

Chu Hiểm hiểu được cô nói cái gì, cười cười: "Hứa Hải Đường, cô đừng tự mình đa tình, tôi ăn một mình sẽ yên tĩnh hơn, không có ý tứ khác."

Hứa Đường yên lặng vài giây: "Vẫn là cám ơn anh."

"Nhanh đi ra ngoài đi, cô ngăn trở cây quạt rồi." Chu Hiểm tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Hứa Đường im lặng liếc anh một cái, xoay người lại.

Sau khi ăn cơm xong Hứa Đường ra ngoài đi dạo chợ đêm với Mẹ Hứa, Hứa Dương làm bài tập trong phòng Hứa Đường. Tới gần cuối kỳ, bài tập rất ít, cậu nhanh chóng viết xong, vớt dưa hấu ngâm trong nước lạnh ra, cắt một nửa.

Cậu nhìn vào trong phòng mình, do dự một lát, cầm một miếng dưa hấu đi tới cửa: "Anh Hiểm, có ăn dưa hay không?"

Chu Hiểm đang vắt chân ngồi ở cửa ban công gửi tin nhắn, nghe thấy tiếng của Hứa Dương thì ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Để đó đi."

Hứa Dương đặt dưa hấu lên bàn, sau đó nhìn Chu Hiểm, lúng túng mở miệng: "Anh Hiểm..."

"Chuyện gì?"

Giọng nói của Chu Hiểm bình bình đạm đạm, Hứa Dương nghe không ra vui giận, không dám tùy tiện mở miệng, nhưng lại không đành lòng cứ như vậy mà rời đi. Do dự một chút, cậu gãi gãi đầu, thấp giọng nói: "Anh có thể hay không dạy em..." Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Cái gì? To hơn một chút."

"... Đao hồ điệp."

Ánh mắt Chu Hiểm từ trên màn hình điện thoại di động ngước lên, nhìn về phía Hứa Dương.

Hứa Dương bị anh nhìn chằm chằm có chút run rẩy, kiên trì nói tiếp: "Thì, thì tùy tiện dạy vài động tác."

"Muốn học?"

Hứa Dương mãnh liệt gật đầu.

"Cái đồ chơi này đúng là đẹp mắt, thật muốn giết người không cần bất luận mánh khóe gì."

"Em biết: " Hứa Dương kiên trì: "Cũng là học chơi, em... Em sẽ không giết người."

"Lại đây" Chu Hiểm cười một tiếng, lấy đao hồ diệp của mình ra, thấy Hứa Dương chỉ đến gần mấy bước, còn nói: "Sợ cái gì, chị của cậu còn không sợ."

Hứa Dương vội vàng đi lên phía trước mấy bước.

Chu Hiểm làm trước một vài động tác đơn giản, sau đó động tác chậm lại giải thích một lần, đưa cho Hứa Dương: "Thử xem."



Hứa Dương làm mấy lần, nhớ kỹ động tác này.

Chu Hiểm lại dạy thêm vài cái, độ khó khăn dần dần gia tăng, càng về sau mặc dù Hứa Dương nhớ kỹ động tác, nhưng không cách nào tùy tâm sở dục* xuất ra, mặc dù có mấy lần thành công, nhưng cũng có mấy phần ngưng trệ cảm giác bó tay bó chân.

* Tùy tâm sở dục: tùy thích, muốn làm gì thì làm

"Đao là vũ khí, vũ khí có thể hại người hại mình, quan trọng là phải xem dùng như thế nào." Chu Hiểm châm điếu thuốc: "Đã từng đánh nhau bao giờ chưa?"

"Chưa đánh nhau bao giờ." Hứa Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời.

"Đánh nhau phân tiến công và phòng ngự, muốn tiến công, tất nhiên nhược điểm chính mình sẽ bại lộ cho kẻ thù. Mấu chốt là như thế nào dưới tình huống nhược điểm chính mình bại lộ, cũng cùng lúc nắm giữ nhược điểm của đối phương, nắm lấy cơ hội, một kích mất mạng"

Hứa Dương như có điều suy nghĩ.

"Dùng đao cũng là như vậy, tay người không sắc bén bằng dao găm, nhưng dao găm không linh hoạt bằng tay người. Cậu muốn khống chế nó, thì không thể bị nó khống chế."

Hứa Dương trầm mặc nửa ngày: "Anh Hiểm, em đã hiểu."

Chu Hiểm hút điếu thuốc: "Hiểu là được, cầm lấy tự mình chơi đi —— đừng mang đến trường học."

Hứa Dương nhìn đao hồ điệp trong tay, gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.

"Chờ một chút."

Hứa Dương lập tức dừng chân lại: "Anh Hiểm có gì dặn dò?"

"Có phải trước kia cậu đã biết anh hay không."

Hứa Dương cười cười: "Rất nhiều người đều biết anh."

Chu Hiểm lắc đầu: "Anh là chỉ 'Trước kia ', ba năm, hoặc là bốn năm trước."

"Hả: " Hứa Dương bừng tỉnh hiểu ra: "Em và chị của em đến trường đều đi ngang qua cửa nhà anh: " Hứa Dương đưa tay chỉ chỉ ban công bên ngoài: "Ngay chỗ đó, anh Hiểm còn nhớ chứ, trước kia anh ở chỗ ấy."

Chu Hiểm như có điều suy nghĩ, ánh mắt hơi khép lại, ngón tay cầm điếu thuốc nửa ngày không hề động.

Hứa Dương dò xét vẻ mặt của anh: "Vậy em đi ra ngoài trước, nếu anh Hiểm có việc gọi em là được."

Chu Hiểm vẫn là không nói gì. Hứa Dương gãi gãi đầu, đứng im vài giây, yên lặng quay người đi ra khỏi phòng.

Từ đó về sau, Hứa Dương bình thường trừ làm bài tập và chuẩn bị thi cuối kỳ, chính là ở sau lưng Hứa Đường và mẹ Hứa lén luyện tập đùa nghịch đao hồ điệp. Luyện ba bốn ngày, động tác và khí thế đều có chút tiến bộ.

Hứa Dương không có việc gì liền đi tìm Chu Hiểm thỉnh giáo, nhiều lần liền phát hiện người này khác xa với sự đáng sợ mà mọi người hình dung đến như vậy. Tuy rằng cảm xúc không dễ dàng suy nghĩ như vậy, nhưng có rất ít lần nổi giận hoặc là không kiên nhẫn.

Nhưng mà dù cậu giấu diếm kỹ đến cỡ nào, vẫn bị mẹ Hứa phát hiện.

Hôm nay mẹ Hứa ăn cơm tối xong liền cùng với Hứa Đường đi ra ngoài khảo sát hàng hóa trên sạp của người khác, đi một đoạn đường thì nhớ ra quên vài thứ, khi trở về lấy vừa vặn trông thấy Hứa Dương đứng trước mặt Chu Hiểm chơi đao hồ điệp. Dưới ánh đèn lưỡi đao chớp lóe, lấp lánh đến mức làm cho mẹ Hứa hãi hùng khiếp vía: "Hứa Dương!"

Hứa Dương giật mình, vội vàng thu động tác, quay đầu trông thấy trong mắt mẹ Hứa hiện lên cơn giận dữ, há to mồm, cúi đầu đi đến trước mặt mẹ Hứa.

Mẹ Hứa đoạt lấy đao trong tay cậu, dùng lực quăng xuống đất, đá một cước hung ác vào xương bắp chân Hứa Dương: "Con học với ai không học? Con lại đi học một tiểu lưu manh!"



Hứa Đường đưa tay kéo mẹ Hứa: "Mẹ đừng nóng giận, Hứa Dương cũng là chơi vui mà thôi."

"Chơi vui? ! Sự tình động tới đao có thể để chơi vui? ! Ba con đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình con là đàn ông, mẹ cực cực khổ khổ cung cấp cho con ăn học trông cậy vào con tiến tới, kết quả con lại đi theo con của một người đàn bà làm tiểu tam hạ tiện để học cái thứ không hữu dụng này! Chờ con gây ra mạng người ngồi trong cục cảnh sát con mới thấy nó không phải là thứ tốt để chơi vui!" Mẹ Hứa tránh tay Hứa Đường ra, bước nhanh đến cửa: "Chu Hiểm, miếu nhỏ của chúng tôi không thể cung cấp đủ cho vị đại Phật tôn quý như ngài, tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi còn trông cậy vào nó dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, cậu có thể giơ cao đánh khẽ được hay không..."

"Mẹ!" Hứa Đường đưa tay qua kéo mẹ Hứa.

"Vừa đúng lúc, người là con đưa vào, con nói với cậu ta đi" Mẹ Hứa nhìn về phía Hứa Đường: "Nhà họ Hứa chúng tôi cũng không nợ cậu cái gì, những ngày này cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, con hỏi cậu ta một chút, hiện tại có thể liền dọn ra ngoài được không ..."

Hứa Đường không khỏi nhìn lại Chu Hiểm, anh đứng ở cửa ban công vẻ mặt hờ hững, ánh mắt như vực sâu vắng lặng không biết dừng ở nơi nào, tựa như hoàn toàn không có nghe thấy mấy người bọn họ nói chuyện. Ánh mắt Hứa Đường quét đến giữa ngón tay anh đang kẹp lấy điếu thuốc cháy thành một tàn thuốc thật dài, tùy thời đều có thể gãy.

Cô thấy căng thẳng trong lòng, giống như có tảng đá lớn đè ép thật mạnh lên.

Trước khi Chu Hiểm trở thành thành viên tích cực của "Thanh Long Bang", liên quan tới tin đồn về anh, chung quy là anh và mẹ anh gắn bó chặt chẽ với nhau. Đúng lúc này đầu đường cuối ngõ lưu truyền mấy cái phiên bản về thân thế của anh, truyền đi phổ biến nhất, nói rằng bây giờ cha của anh là TrầnThủ Hà đã chuyển tới huyện Lộc Sơn sống cuộc sống giàu có.

Ở nơi nhỏ bé chật hẹp như trấn Độ Hà này, TrầnThủ Hà là truyền kỳ số một. Năm đó bằng một đôi chân đi ra núi lớn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hai mươi năm sau áo gấm về quê, mua xuống gần nửa đất trống của trấn Độ Hà.

Mà mẹ của Chu Hiểm lúc ấy là một nhân viên phục vụ của một nhà khách của thị trấn, lúc Trần Thủ Hà tới trọ ở nhà khách, thì bà dựa vào mấy phần tư sắc của mình thừa cơ quyến rũ, châu thai ám kết (mang thai). Vợ của Trần Thủ Hà cũng không phải là đèn cạn dầu, sau khi biết việc này liền dẫn mấy người đến thị trấn, thành công ngăn cản mẹ Chu Hiểm muốn bằng vào con trai trong bụng để vọng tưởng trèo quyền phụ quý.

* Trèo quyền phụ quý : dựa vào con trai để vào được gia đình quyền quý.

Lúc đó trong bụng bà Trần cũng đang mang thai đứa con thứ hai, tức giận làm cho động thai khí, bất hạnh sinh non.

Cuối cùng mẹ Chu Hiểm không thể như nguyện leo lên trên, chỉ nhận được một khoản phí nuôi dưỡng ít đến đáng thương. Về sau lại có một vài tin đồn, nói mẹ Chu Hiểm nghèo rớt mùng tơi, thậm chí bắt đầu làm một ít nghề nghiệp da thịt.

Trấn Độ Hà tư tưởng bảo thủ, gièm pha trải qua thêm mắm thêm muối như vậy, trở thành đề tài nói chuyện lâu dài không suy giảm nơi trà dư tửu hậu.

* Trà dư tửu hậu: giờ rỗi rãi (sau khi cơm nước xong)

"Mẹ" Hứa Đường giữ chặt cánh tay mẹ Hứa, thấp giọng cầu xin: "Mẹ và Hứa Dương đi ra ngoài trước đi."

Mẹ Hứa liếc mắt nhìn Chu Hiểm một cái, hừ nhẹ một tiếng, đi ra ngoài.

Hứa Đường đóng cửa phòng ngủ lại, từng bước đến gần Chu Hiểm: "Chu Hiểm..."

"Giúp tôi thu dọn đồ đạc, Phương Cử đang ở đầu cầu chờ tôi." Giọng nói của Chu Hiểm bình tĩnh đến khác thường.

Hứa Đường sửng sốt.

Chu Hiểm bóp tắt điếu thuốc, cầm lấy túi sách màu đen bên giường, đưa tay vào trong móc móc, sau đó kéo tay Hứa Đường qua, móc vật gì đó ra nhét vào trong tay Hứa Đường: "Lấy phiếu nợ ra."

Hứa Đường cúi đầu nhìn lại, đó chỉ là một chiếc vòng tay bạc trĩu nặng, dường như là bạc ngàn năm, dựa vào thị trường hiện nay, ước chừng giá cả vượt qua năm trăm.

Hứa Đường cắn cắn môi, đẩy vòng tay trở về: "Tôi chỉ cần tiền mặt."

Chu Hiểm cũng không đón lấy, túm lấy đồ đạc của mình ở trong phòng ngủ lên tùy ý nhét vào trong túi, tùy tiện kéo khóa kéo, đeo trên vai, lập tức nhanh chân đi ra ngoài.

"Chu Hiểm!" Hứa Đường nhanh chóng vòng ra trước mặt anh.

Mẹ Hứa ở phòng bên cạnh nghe động tĩnh, nghe thấy Chu Hiểm muốn đi, lập tức mở cửa phòng ra, đưa tay níu Hứa Đường lại.

Giờ phút này Chu Hiểm đã đi đến cửa chính, trở tay đóng cửa lại.

Theo một tiếng "Oành" vang lên, bờ vai Hứa Đường nhất thời suy sụp xuống, cô mím chặt môi, ánh mắt âm u, nhìn cửa chính đóng chặt gắt gao nắm lấy chiếc vòng tay trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tôi Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook