Chương 40: Lộc sơn (03)
Minh Khai Dạ Hợp
01/11/2017
Phương Cử không
ngủ không nghỉ, xem video ghi hình ba lần, vẫn không phát hiện mờ ám gì. Anh bất đắc dĩ, phải bắt đầu tiến hành bước kế tiếp: bắt đầu lại từ đầu tra xét những người xuất hiện trong video.
Trong lúc này, Tiểu Ngũ tìm được Hà Tinh.
Vào giờ phút này Chu Hiểm nóng nảy giống như thùng thuốc súng, một chút lửa là có thể nổ tung, nếu không có Phương Cử lôi kéo, thiếu chút nữa anh sẽ trực tiếp quăng quả đấm.
Phương Cử cũng rất nóng nảy, anh sắp loạn đầu tóc giống như chuồng gà, tìm Chu Hiểm mượn điếu thuốc rồi cắn trong miệng, nhìn Hà Tinh co ro trước mặt, trầm giọng hỏi cô: "Cô chui vào như thế nào?"
Lúc Tiểu Ngũ tìm thấy Hà Tinh thì cô còn đang ngủ, bị mấy người đàn ông vạm vỡ giam giữ kéo một đường tới đây, bị dọa sợ đến nỗi nói chuyện đều lắp bắp: "Tôi...tôi đi cùng Trần Khác."
Ngày đó sau khi Hà Tinh bị Phương Cử khuyên về, vốn tính trở về Lộc Sơn. Nhưng trước đó cô vẫn giữ liên lạc với Trần Khác, bình thường hai người nói chuyện thật thật giả giả mập mờ không rõ. Trần Khác nghe nói cô từ chức, liền nói mình muốn ra ngoài trường mướn phòng nhỏ, bảo cô đi thuê, anh giúp cô tìm việc làm. Hà Tinh suy nghĩ một chút, liền đồng ý.
Sau đó một bức họa của Trần Khác được một thương nhân văn hóa coi trọng, sau khi hai người hàn huyên, hai bên đều cảm thấy chỉ hận không gặp nhau sớm. Thương nhân kia muốn đầu tư vào Trần Khác trước hết dẫn anh vào vòng luẩn quẩn lăn lộn cho quen mặt. Thường xuyên qua lại, Trần Khác trở thành "Quốc hoạ Tân Tú" , nhận được nhiều lời mời, Hà Tinh liền đi theo.
Phương Cử nghe xong hơi cảm thấy buồn bực, trên khách quan là Hà Tinh phá hư kế hoạch, nhưng chuyện này cũng không phải là chủ ý của cô, anh bèn nhìn Chu Hiểm: "Anh Hiểm, làm thế nào bây giờ?"
Chu Hiểm dập thuốc, dặn dò Tiểu Ngũ: "Trông chừng cô ta!"
Tiểu Ngũ dẫn Hà Tinh ra ngoài, Phương Cử ngáp một cái, tiếp tục xem video.
Hứa Dương đã xuất viện, tạm thời ở cùng với Chu Hiểm và Phương Cử. Mấy ngày nay tất cả mọi người đều không ngủ, tâm tình rất tệ. Vị trí của Hứa Đường không có một chút đầu mối nào, Trần Nhất Minh lại không hề gọi điện thoại tới đây, tất cả mọi người rất loạn, không tìm được đường ra nào.
Hứa Dương rót chén nước nóng, ngồi xuống trên ghế sofa. Trong cái gạt tàn thuốc trên bàn uống trà nhỏ chứa đầy điếu thuốc, anh cầm lên đổ vào trong thùng rác, khuyên Chu Hiểm một câu: "Anh Hiểm, bớt hút thuốc đi."
Chu Hiểm "ưmh" một tiếng, day day huyệt thái dương, tiếp tục xem tư liệu về Trần Nhất Minh.
Hứa Đường ngồi chốc lát thì điện thoại di động reo, anh móc ra nhìn, người gọi là mẹ Hứa, anh chợt cảm thấy đau cả đầu. Mấy ngày nay mẹ Hứa không gọi Hứa Đường được, Hứa Dương chỉ có thể nói dối nói chị mình đi ra ngoài huấn luyện, nhưng mẹ Hứa lại hỏi địa điểm cùng thời gian cụ thể, anh lại ấp úng không nói ra, vì vậy hôm nay nhìn thấy dãy số này liền thấy chột dạ.
Hứa Dương nhận điện thoại, đang muốn hàn huyên mấy câu theo thường lệ, mẹ Hứa đã đi thẳng vào chủ đề: "Chị con gọi điện thoại cho mẹ."
Hứa Dương sững sờ, lập tức mở loa lớn, đặt điện thoại di động trên khay trà, "Chị nói gì?"
Chu Hiểm chú ý tới cử động của anh, thả tài liệu trong tay ra nhìn sang.
"Chị con đang huấn luyện ở cửa biển, nói qua năm có thể không về nhà, con trở về bao lâu rồi? Cũng đã 25 tuổi, còn chưa thi xong sao?"
"Con...Hai ngày nữa đi, chúng con còn phải huấn luyện."
Mẹ Hứa "Nha" một tiếng, "Các con thật là, không đứa nào về nhà, cũng không biết những người trẻ các con cả ngày bận rộn cái gì."
"Mẹ." Hứa Dương nhìn Chu Hiểm một cái, "Chị con không nói gì nữa sao?"
"À, nó nói nó mua cho mẹ đôi bông tai, để ở trong ngăn kéo trong phòng ngủ của nó, kẹp trong quyển sách dưới cùng."
"Còn nữa không?" Hứa Dương vội vàng hỏi.
"Không có, còn có chuyện gì? Con nhanh trở về đi, đến lúc đó tuyết rơi lớn, đường không tiện đi. . . . . ."
Hứa Dương cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Chu Hiểm, hai người đồng thời đứng lên, đi tới phòng ngủ. Phương Cử tháo tai nghe, thấy vẻ mặt vội vã của bọn họ, tò mò hỏi "Thế nào?"
Chu Hiểm và Hứa Dương không trả lời, Phương Cử thả tai nghe xuống đứng lên đi theo sau.
Chu Hiểm kéo ngăn kéo ra hết, bên trong có vài cuốn sách, vài vật lẫn lộn. Anh rút quyển sách dưới cùng ra, run lên, không phát hiện khuyên tai, chỉ thấy phiếu tên sách.
Kết quả này không ngoài ý muốn chút nào, Hứa Dương suy nghĩ một chút, "Chị ấy có ý khác sao?"
Chu Hiểm mím chặt miệng, không lên tiếng, mở vị trí kẹp tờ giấy. Đây chính là thơ Đường bách khoa toàn thư mà ngày đó Hứa Đường ngày ngày ôm trong vòng tay, tờ bị kẹp kia là 《 Trên Sông Ngâm 》 của Lý Bạch cùng tán thưởng, nhìn thô sơ không có bất kỳ vật có giá trị.
Chu Hiểm nghiên cứu một lát, đưa cho Hứa Dương, "Cậu xem một chút?"
Hứa Dương nhận lấy, lẩm bẩm nhớ tới thơ: " Mộc lan chi duệ sa đường châu, ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu..."
Anh đọc thơ mấy lần, không có bất kỳ thu hoạch, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm, chán nản lắc đầu một cái.
Phương Cử tiến lên một bước, liếc mắt nhìn trên trang sách, phía trên trừ chữ "Đường" bị bút máy vẽ vòng ở ngoài, không còn bất kỳ ký hiệu gì khác.
Hứa Dương chưa từ bỏ ý định, cầm sách về vừa cẩn thận lật đi lật lại, trong sách có chữ "Đường" bị làm ký hiệu, nhưng trừ chỗ đó ra, không còn chỗ đặc biệt nào. Anh thở dài, đặt sách lên bàn, "Kéo mấy ngăn kéo khác thôi."
Chu Hiểm không nói lời nào, híp mắt nhìn phiếu tên sách mới vừa bị hắn lấy ra thuận tay để lên bàn.
Hứa Dương nhìn theo ánh mắt của anh, phiếu tên sách có tạo hình đáng yêu, có hình dáng hươu cao cổ trong phim hoạt hình.
Ánh mắt Hứa Dương sáng ngời, bật thốt lên: "Lộc Sơn!"
Phương Cử không khỏi cười một tiếng, "Chúng ta thật là, càng nhanh càng loạn. Chị dâu đâu có năng lực biết trước, làm sao có thể vẽ ký hiệu trong sách trước? Đã nói là kẹp ở trong sách, chúng ta còn đi nghiền ngẫm từng chữ một!"
Biết Hứa Đường đang ở Lộc sơn, tựa như một đường ánh sáng chiếu vào cục diện hỗn độn trước mắt. Ba người liền thu dọn đồ đạc chạy tới Lộc Sơn, bảo Tiểu Ngũ tạm thời ở lại Chi Xuyên tiếp ứng.
——
Hứa Đường cảm không không tốt, ngủ một đêm, ngày hôm sau ngược lại càng nghiêm trọng hơn, đến ban đêm lại phát sốt nhẹ. Trần Nhất Minh rời khỏi Lộc Sơn rồi, Đường Hồng không dám tự tiện mời bác sĩ đến biệt thự, chỉ có thể nấu nấu canh gừng cho Hứa Đường, lại dùng phương pháp thủ công giúp cô chặn mồ hôi. Che mấy giờ, cuối cùng đốt xong. Đường Hồng nấu canh cho cô, Hứa Đường uống hai ngụm liền cảm thấy buồn nôn, phun toàn bộ ra.
Đường Hồng lại gọi điện thoại cho Trần Nhất Minh, bên kia chỉ nói tự cô xử lí. Đường Hồng liền bất bình thay Hứa Đường: "Đàn ông không bao giờ nhờ vả được!"
Sáng sớm ngày hôm sau tinh thần của Hứa Đường khá hơn một chút, nhưng khẩu vị vẫn không tốt. Đường Hồng nhìn bộ dáng bệnh yếu của cô, lại không nhịn được trấn an cô: "Sắp qua năm, chắc Trần tiên sinh vội vàng trở về với người nhà, Hứa tiểu thư cô đừng quá đa tâm."
Hứa Đường không nói lời nào, ấn đường khẽ nhíu lại.
Đường Hồng thấy cô mất hứng, liền nói sang chuyện khác, "Hứa tiểu thư cô không trở về ăn mừng năm mới sao?"
Hứa Đường cắn răng, "Chị Đường chị không thấy sao, Trần Nhất Minh không cho tôi đi."
Đường Hồng có chút ngượng ngùng, "Cũng đúng."
Lúc xế chiều, Trần Nhất Minh lại tới. Lần này vẻ mặt của anh vội vã, không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Cô muốn như thế nào?"
Hứa Đường cố gắng mở mắt, "Tôi không có suy nghĩ gì."
"Sắp qua năm, cần gì hao tổn như vậy, bảo Chu Hiểm nhanh chóng đưa đồ ra, cô sẽ khỏe mạnh trở về đoàn tụ với người nhà."
Hứa Đường không nói lời nào.
Trần Nhất Minh nhìn cô một cái, chợt móc điện thoại ra, bấm dãy số, rồi mở loa lớn.
"Uy."
Âm thanh bên kia vừa truyền tới, Hứa Đường lập tức chấn động, trong nháy mắt trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Chu Hiểm!"
Đầu kia tĩnh lặng, sau đó có âm thanh vang lên, trong khàn khàn có mấy phần đè nén kích động, "Hứa Đường."
Trần Nhất Minh tắt loa ngoài, đưa điện thoại di động vào bên tai, nhìn Hứa Đường, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi hi vọng anh đã suy nghĩ kỹ, anh có thể không biết, bạn gái của anh đang ngã bệnh. Tôi có thể đợi, nhưng cô ấy thì không thể."
"Chu Hiểm! Em không sao! Không nên đưa đồ. . . . . . Ưmh. . . . . ." Người đàn ông áo đen lập tức tiến lên che miệng Hứa Đường ngăn không cho cô nói tiếp. Mặt Hứa Đường sung huyết đỏ bừng, đưa tay tách tay đàn ông ra, nhưng thể lực hai người cách xa, Hứa Đường giãy giụa đều phí công.
Trần Nhất Minh nghe đầu kia trầm mặc, khẽ mỉm cười, "Tôi cho anh thêm một chút thời gian, sáu giờ tối ngày 28, anh nhất định phải giao đồ ra, nếu không thứ cho tôi không thể chiêu đãi bạn gái của anh." Nói xong liền tắt máy.
Trong lúc này, Tiểu Ngũ tìm được Hà Tinh.
Vào giờ phút này Chu Hiểm nóng nảy giống như thùng thuốc súng, một chút lửa là có thể nổ tung, nếu không có Phương Cử lôi kéo, thiếu chút nữa anh sẽ trực tiếp quăng quả đấm.
Phương Cử cũng rất nóng nảy, anh sắp loạn đầu tóc giống như chuồng gà, tìm Chu Hiểm mượn điếu thuốc rồi cắn trong miệng, nhìn Hà Tinh co ro trước mặt, trầm giọng hỏi cô: "Cô chui vào như thế nào?"
Lúc Tiểu Ngũ tìm thấy Hà Tinh thì cô còn đang ngủ, bị mấy người đàn ông vạm vỡ giam giữ kéo một đường tới đây, bị dọa sợ đến nỗi nói chuyện đều lắp bắp: "Tôi...tôi đi cùng Trần Khác."
Ngày đó sau khi Hà Tinh bị Phương Cử khuyên về, vốn tính trở về Lộc Sơn. Nhưng trước đó cô vẫn giữ liên lạc với Trần Khác, bình thường hai người nói chuyện thật thật giả giả mập mờ không rõ. Trần Khác nghe nói cô từ chức, liền nói mình muốn ra ngoài trường mướn phòng nhỏ, bảo cô đi thuê, anh giúp cô tìm việc làm. Hà Tinh suy nghĩ một chút, liền đồng ý.
Sau đó một bức họa của Trần Khác được một thương nhân văn hóa coi trọng, sau khi hai người hàn huyên, hai bên đều cảm thấy chỉ hận không gặp nhau sớm. Thương nhân kia muốn đầu tư vào Trần Khác trước hết dẫn anh vào vòng luẩn quẩn lăn lộn cho quen mặt. Thường xuyên qua lại, Trần Khác trở thành "Quốc hoạ Tân Tú" , nhận được nhiều lời mời, Hà Tinh liền đi theo.
Phương Cử nghe xong hơi cảm thấy buồn bực, trên khách quan là Hà Tinh phá hư kế hoạch, nhưng chuyện này cũng không phải là chủ ý của cô, anh bèn nhìn Chu Hiểm: "Anh Hiểm, làm thế nào bây giờ?"
Chu Hiểm dập thuốc, dặn dò Tiểu Ngũ: "Trông chừng cô ta!"
Tiểu Ngũ dẫn Hà Tinh ra ngoài, Phương Cử ngáp một cái, tiếp tục xem video.
Hứa Dương đã xuất viện, tạm thời ở cùng với Chu Hiểm và Phương Cử. Mấy ngày nay tất cả mọi người đều không ngủ, tâm tình rất tệ. Vị trí của Hứa Đường không có một chút đầu mối nào, Trần Nhất Minh lại không hề gọi điện thoại tới đây, tất cả mọi người rất loạn, không tìm được đường ra nào.
Hứa Dương rót chén nước nóng, ngồi xuống trên ghế sofa. Trong cái gạt tàn thuốc trên bàn uống trà nhỏ chứa đầy điếu thuốc, anh cầm lên đổ vào trong thùng rác, khuyên Chu Hiểm một câu: "Anh Hiểm, bớt hút thuốc đi."
Chu Hiểm "ưmh" một tiếng, day day huyệt thái dương, tiếp tục xem tư liệu về Trần Nhất Minh.
Hứa Đường ngồi chốc lát thì điện thoại di động reo, anh móc ra nhìn, người gọi là mẹ Hứa, anh chợt cảm thấy đau cả đầu. Mấy ngày nay mẹ Hứa không gọi Hứa Đường được, Hứa Dương chỉ có thể nói dối nói chị mình đi ra ngoài huấn luyện, nhưng mẹ Hứa lại hỏi địa điểm cùng thời gian cụ thể, anh lại ấp úng không nói ra, vì vậy hôm nay nhìn thấy dãy số này liền thấy chột dạ.
Hứa Dương nhận điện thoại, đang muốn hàn huyên mấy câu theo thường lệ, mẹ Hứa đã đi thẳng vào chủ đề: "Chị con gọi điện thoại cho mẹ."
Hứa Dương sững sờ, lập tức mở loa lớn, đặt điện thoại di động trên khay trà, "Chị nói gì?"
Chu Hiểm chú ý tới cử động của anh, thả tài liệu trong tay ra nhìn sang.
"Chị con đang huấn luyện ở cửa biển, nói qua năm có thể không về nhà, con trở về bao lâu rồi? Cũng đã 25 tuổi, còn chưa thi xong sao?"
"Con...Hai ngày nữa đi, chúng con còn phải huấn luyện."
Mẹ Hứa "Nha" một tiếng, "Các con thật là, không đứa nào về nhà, cũng không biết những người trẻ các con cả ngày bận rộn cái gì."
"Mẹ." Hứa Dương nhìn Chu Hiểm một cái, "Chị con không nói gì nữa sao?"
"À, nó nói nó mua cho mẹ đôi bông tai, để ở trong ngăn kéo trong phòng ngủ của nó, kẹp trong quyển sách dưới cùng."
"Còn nữa không?" Hứa Dương vội vàng hỏi.
"Không có, còn có chuyện gì? Con nhanh trở về đi, đến lúc đó tuyết rơi lớn, đường không tiện đi. . . . . ."
Hứa Dương cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Chu Hiểm, hai người đồng thời đứng lên, đi tới phòng ngủ. Phương Cử tháo tai nghe, thấy vẻ mặt vội vã của bọn họ, tò mò hỏi "Thế nào?"
Chu Hiểm và Hứa Dương không trả lời, Phương Cử thả tai nghe xuống đứng lên đi theo sau.
Chu Hiểm kéo ngăn kéo ra hết, bên trong có vài cuốn sách, vài vật lẫn lộn. Anh rút quyển sách dưới cùng ra, run lên, không phát hiện khuyên tai, chỉ thấy phiếu tên sách.
Kết quả này không ngoài ý muốn chút nào, Hứa Dương suy nghĩ một chút, "Chị ấy có ý khác sao?"
Chu Hiểm mím chặt miệng, không lên tiếng, mở vị trí kẹp tờ giấy. Đây chính là thơ Đường bách khoa toàn thư mà ngày đó Hứa Đường ngày ngày ôm trong vòng tay, tờ bị kẹp kia là 《 Trên Sông Ngâm 》 của Lý Bạch cùng tán thưởng, nhìn thô sơ không có bất kỳ vật có giá trị.
Chu Hiểm nghiên cứu một lát, đưa cho Hứa Dương, "Cậu xem một chút?"
Hứa Dương nhận lấy, lẩm bẩm nhớ tới thơ: " Mộc lan chi duệ sa đường châu, ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu..."
Anh đọc thơ mấy lần, không có bất kỳ thu hoạch, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm, chán nản lắc đầu một cái.
Phương Cử tiến lên một bước, liếc mắt nhìn trên trang sách, phía trên trừ chữ "Đường" bị bút máy vẽ vòng ở ngoài, không còn bất kỳ ký hiệu gì khác.
Hứa Dương chưa từ bỏ ý định, cầm sách về vừa cẩn thận lật đi lật lại, trong sách có chữ "Đường" bị làm ký hiệu, nhưng trừ chỗ đó ra, không còn chỗ đặc biệt nào. Anh thở dài, đặt sách lên bàn, "Kéo mấy ngăn kéo khác thôi."
Chu Hiểm không nói lời nào, híp mắt nhìn phiếu tên sách mới vừa bị hắn lấy ra thuận tay để lên bàn.
Hứa Dương nhìn theo ánh mắt của anh, phiếu tên sách có tạo hình đáng yêu, có hình dáng hươu cao cổ trong phim hoạt hình.
Ánh mắt Hứa Dương sáng ngời, bật thốt lên: "Lộc Sơn!"
Phương Cử không khỏi cười một tiếng, "Chúng ta thật là, càng nhanh càng loạn. Chị dâu đâu có năng lực biết trước, làm sao có thể vẽ ký hiệu trong sách trước? Đã nói là kẹp ở trong sách, chúng ta còn đi nghiền ngẫm từng chữ một!"
Biết Hứa Đường đang ở Lộc sơn, tựa như một đường ánh sáng chiếu vào cục diện hỗn độn trước mắt. Ba người liền thu dọn đồ đạc chạy tới Lộc Sơn, bảo Tiểu Ngũ tạm thời ở lại Chi Xuyên tiếp ứng.
——
Hứa Đường cảm không không tốt, ngủ một đêm, ngày hôm sau ngược lại càng nghiêm trọng hơn, đến ban đêm lại phát sốt nhẹ. Trần Nhất Minh rời khỏi Lộc Sơn rồi, Đường Hồng không dám tự tiện mời bác sĩ đến biệt thự, chỉ có thể nấu nấu canh gừng cho Hứa Đường, lại dùng phương pháp thủ công giúp cô chặn mồ hôi. Che mấy giờ, cuối cùng đốt xong. Đường Hồng nấu canh cho cô, Hứa Đường uống hai ngụm liền cảm thấy buồn nôn, phun toàn bộ ra.
Đường Hồng lại gọi điện thoại cho Trần Nhất Minh, bên kia chỉ nói tự cô xử lí. Đường Hồng liền bất bình thay Hứa Đường: "Đàn ông không bao giờ nhờ vả được!"
Sáng sớm ngày hôm sau tinh thần của Hứa Đường khá hơn một chút, nhưng khẩu vị vẫn không tốt. Đường Hồng nhìn bộ dáng bệnh yếu của cô, lại không nhịn được trấn an cô: "Sắp qua năm, chắc Trần tiên sinh vội vàng trở về với người nhà, Hứa tiểu thư cô đừng quá đa tâm."
Hứa Đường không nói lời nào, ấn đường khẽ nhíu lại.
Đường Hồng thấy cô mất hứng, liền nói sang chuyện khác, "Hứa tiểu thư cô không trở về ăn mừng năm mới sao?"
Hứa Đường cắn răng, "Chị Đường chị không thấy sao, Trần Nhất Minh không cho tôi đi."
Đường Hồng có chút ngượng ngùng, "Cũng đúng."
Lúc xế chiều, Trần Nhất Minh lại tới. Lần này vẻ mặt của anh vội vã, không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Cô muốn như thế nào?"
Hứa Đường cố gắng mở mắt, "Tôi không có suy nghĩ gì."
"Sắp qua năm, cần gì hao tổn như vậy, bảo Chu Hiểm nhanh chóng đưa đồ ra, cô sẽ khỏe mạnh trở về đoàn tụ với người nhà."
Hứa Đường không nói lời nào.
Trần Nhất Minh nhìn cô một cái, chợt móc điện thoại ra, bấm dãy số, rồi mở loa lớn.
"Uy."
Âm thanh bên kia vừa truyền tới, Hứa Đường lập tức chấn động, trong nháy mắt trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Chu Hiểm!"
Đầu kia tĩnh lặng, sau đó có âm thanh vang lên, trong khàn khàn có mấy phần đè nén kích động, "Hứa Đường."
Trần Nhất Minh tắt loa ngoài, đưa điện thoại di động vào bên tai, nhìn Hứa Đường, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi hi vọng anh đã suy nghĩ kỹ, anh có thể không biết, bạn gái của anh đang ngã bệnh. Tôi có thể đợi, nhưng cô ấy thì không thể."
"Chu Hiểm! Em không sao! Không nên đưa đồ. . . . . . Ưmh. . . . . ." Người đàn ông áo đen lập tức tiến lên che miệng Hứa Đường ngăn không cho cô nói tiếp. Mặt Hứa Đường sung huyết đỏ bừng, đưa tay tách tay đàn ông ra, nhưng thể lực hai người cách xa, Hứa Đường giãy giụa đều phí công.
Trần Nhất Minh nghe đầu kia trầm mặc, khẽ mỉm cười, "Tôi cho anh thêm một chút thời gian, sáu giờ tối ngày 28, anh nhất định phải giao đồ ra, nếu không thứ cho tôi không thể chiêu đãi bạn gái của anh." Nói xong liền tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.