Chương 30
Tổng Công Đại Nhân
22/11/2016
Lời “Thổ lộ” lập lờ nước đôi như thế lần đầu tiên
Phương Y gặp phải. Cũng may là cô học ngành Trung văn, bằng không cô
không thể nào hiểu được ý anh.
Kỳ thực, muốn ở cùng nhau cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng ngược lại khiến cho người ta không tiếp thu được. Mặc dù biểu cảm của Chu Lạc Sâm rất thành khẩn, nhưng Phương Y lại cảm thấy thái độ của anh quá tự tin.
Câu nói này rất giống với “Lời thổ lộ”, thậm chí nếu cô chấp nhận, phỏng chừng đối phương sẽ không hề biết quý trọng, hơn nữa cô cũng không giỏi ứng phó với vấn đề này.
Cô nhìn anh ngập ngừng, muốn nhìn thấu cảm xúc trên gương mặt anh.
Có lẽ, anh cũng phát hiện ra cô thích anh, giữa bọn họ tồn tại rất nhiều vấn đề, lời nói của Hình Tứ và Lâm Tư cứ văng vẳng ở bên tai cô, lại nói, điều kiện của cô cách xa anh như vậy, dù cho ở cùng nhau, kết quả sẽ không có gì tốt đẹp.
Cô không muốn lãng phí tình cảm và thời gian để duy trì một đoạn tình bí mật dù sớm hay muộn cũng sẽ mất đi.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm nhoẻn miệng cười, ánh sáng tối tăm dường như thắp sáng lên gương mặt cô, biểu cảm này có lẽ cô sẽ trả lời là “Được”, anh nghe cô nói: “Trời hôm nay rất đẹp, đoạn đường còn lại để tự em đi, cám ơn luật sư Chu.”
Không phải là hàm hồ suy đoán sao... luật sư rất thạo trong việc này, sinh viên hàng đầu Trung văn cũng thế.
Biểu cảm trên gương mặt Chu Lạc Sâm cứng đờ tầm vài giây, quay đầu tiếp tục lái xe.
Ở trên đường, Chu Lạc Sâm vẫn im lặng, cảm xúc của anh tựa hồ không tệ, anh không tổn thương, cũng không phẫn nộ.
Anh chở cô về nhà, lúc cô xuống xe anh cũng không lưu luyến ở lại, trực tiếp lái xe rời đi.
Chu Lạc Sâm không về nhà mà đến bến cảng, xuống xe tựa người vào cửa đút tay túi quần.
Sóng biển cuồn cuộn giống như cảm xúc của anh lúc này, lên lên xuống xuống, rung chuyển hỗn độn. Không phải anh đau lòng, cũng không phải anh cảm thấy mất mặt, mà là một loại cảm xúc trúc trắc không rõ.
Anh đứng hút thuốc bên bờ biển, khói thuốc lượn lờ xung quanh, mờ mịt u ám.
Phương Y sau khi về đến nhà cũng chưa buồn ngủ, cô thay quần áo bắt đầu thu dọn hành lý. Hành lý của cô không nhiều, tiện bề cho việc chuyển nhà.
Giường và bàn ghế là của chủ nhà, mấy thứ linh tinh còn lại là của cô, sau khi thu dọn xong xuôi, Phương Y nửa ngồi nửa thở hổn hển đứng dậy.
Lúc đứng dậy, đầu óc cô choáng váng một trận, một hồi lâu cô mới trở lại bình thường, chau mày đi tắm rửa, thay đổi áo quần liền ngủ.
Vốn dĩ cô tưởng rằng “cự tuyệt” thì trong lòng sẽ rất khổ sở, nhưng mà đêm nay cô lại ngủ rất ngon, hôm sau hơn chín giờ mới tỉnh dậy.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của lễ Quốc Khánh, cũng là ngày cô phải chuyển nhà, cô thay quần áo rồi dùng sức kéo hành lý ra ngoài, từ trên lầu xuống dưới lầu nhà trọ lại không có thang máy, một mình cô di chuyển hành lý, vừa mệt vừa thở hồng hộc.
Mãi cho đến bây giờ cô mới cảm nhận được sức lực của phụ nữ và đàn ông thật khác nhau, tối thiểu việc tốn sức này cần phải có người hỗ trợ. . . . . .
Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến việc cùng người khác hẹn hò, vừa phải cùng đối phương gặp mặt, vừa phải thân thiết, cô lập tức rùng mình.
Quên đi, một mình mình mệt mỏi đủ rồi.
Kỳ thực, nếu Chu Lạc Sâm là bạn trai của cô, cô nhất định sẽ không băn khoăn. . . . . . Nhưng mà, cô hiểu chứ, điều kiện giữa cô và anh quá chênh lệch, dù cho cô có mơ mộng thì cũng không nên lấy anh ra làm đối tượng.
Kỳ thực nếu tối qua cô đồng ý, hôm nay anh sẽ tới đây giúp cô rồi, đáng tiếc...
***
Trước cửa khu nhà trọ của Phương Y lúc này có hai chiếc xe hơi xa xỉ đứng đậu. Một là Chu Lạc Sâm, người còn lại chính là Hình Tứ.
Xa xa, Chu Lạc Sâm nhìn thấy Hình Tứ, thần sắc nhàn nhạt, biểu cảm trầm mặc, ánh mắt thay đổi liên tục.
Hình Tứ nhíu mày nhìn Chu Lạc Sâm, hai người cách nhau không xa, bốn mắt nhìn nhau nảy lửa.
Một lát, anh mới nhấc chân đi đến chỗ Hình Tứ, nhếch miệng tươi cười: “Cũng đến à?”
Hình Tứ gật đầu, thản nhiên nói: “Xem ra cậu gặp tớ cũng không có gì kinh ngạc.”
Chu Lạc Sâm lườm cánh cửa nhà trọ một cái, anh không muốn để Phương Y nhìn thấy cảnh tượng này, anh quan sát một lúc, xác định cô sẽ không xuất hiện, quay đầu nói chuyện cùng Hình Tứ.
“Cậu cũng thế thôi, gặp tớ tại đây vẫn không kinh ngạc.” Chu Lạc Sâm bình tĩnh hỏi lại.
Hình Tứ mỉm cười: “Phương Y là cấp dưới của tớ, hôm nay cô ấy chuyển nhà, tớ đến hỗ trợ là chuyện bình thường. Nhưng còn cậu, không thân không thích, cậu nhúng tay vào nên tớ không hiểu...”
Lời mỉa mai của Hình Tứ khiến cho gương mặt của Chu Lạc Sâm thay đổi đến đáng sợ, anh nói: “Hình Tứ, cậu nói chuyện không cần quanh co, chúng ta quen biết đã nhiều năm, cậu và tớ là hạng người gì, cả hai đều rất rõ.”
Trên mặt Hình Tứ u ám: “Vấn đề này thì tớ đồng ý, quen biết cậu đã lâu vậy rồi, cuối cùng tớ vẫn không nhìn thấu được bộ mặt thật của cậu.”
Chu Lạc Sâm trực tiếp thay đổi chủ đề: “Cậu vừa bảo rằng cậu đến đây để giúp Phương Y bởi vì cậu là cấp trên của cô ấy, lý do này không đúng.” Anh khẽ xùy một cái: “Mặc kệ là cậu muốn quản Phương Y thế nào, chúng tôi là trai chưa vợ gái chưa chồng, kết giao là điều bình thường. Cậu chẳng qua chỉ là cấp trên của cô ấy, tham dự vài lần tớ không ý kiến, nhưng lần nào cậu cũng thế này nên tớ rất hoài nghi, cậu vì chuyện của Phó Lôi mới ghi hận tớ, muốn mượn chuyện của Phương Y để trả thù tớ, hoặc là cậu đang muốn so tài, so xem lần này ai có giành được cô gái này.”
Hình Tứ lặng yên không nói, tay anh ta siết chặt thành quyền, mặt không biểu cảm, bình tĩnh nói: “Tùy cậu nghĩ thế nào, tớ đi đây.” Dứt lời, trở lại xe, lái vào tiểu khu.
Chu Lạc Sâm đứng yên một chỗ nhìn chiếc xe của Hình Tứ biến mất, vốn định lái xe đuổi theo, lại tiếp phải một cuộc điện thoại. Cú điện thoại này khiến tâm tình của anh như chìm xuống đáy vực, cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Việc Chu Lạc Sâm vội vàng lái xe rời đi là việc ngoài ý muốn. Ngược lại, Hình Tứ đã khiến cho Phương Y ngạc nhiên.
“Luật sư Hình?” Phương Y vất vả kéo hành lý xuống lầu, đang nghĩ không biết làm thế nào, rốt cuộc cô nhìn thấy anh ta.
“Hành lý nặng như vậy em còn cố kéo xuống làm gì?” Anh ta kinh ngạc nhìn cô, khóe miệng giật giật: “Để hành lý lên xe anh.” Dứt lời, liền đi tới giúp cô.
Phương Y vội nói: “Phiền luật sư Hình quá.”
Hình Tứ cẩn thận bỏ hành lý của Phương Y vào xe, Phương Y đứng bên cạnh nhìn chăm chú, sợ hành lý của mình sẽ làm hỏng chiếc xe giá trị của anh ta.
“Anh đến đây giúp em chuyển nhà, không có gì phiền toái cả.” Hình Tứ đóng cửa xe, chỉ vào tay lái phụ: “Lên xe đi.”
Phương Y cảm kích cười, trong lòng lại nhớ đến Chu Lạc Sâm. Tối hôm qua anh nói sẽ đến giúp cô, chắc là anh. . . . . . sẽ không xuất hiện rồi.
Kỳ thực điều này rất bình thường, cô vốn không muốn ôm nhiều hi vọng. Bọn họ đã nói chuyện rõ ràng, anh còn có mặt mũi để đến đây sao?
Phương Y ngồi vào tay lái phụ, chờ Hình Tứ lên xe, liền thành khẩn nói: “Hôm nay rất cám ơn anh, có dịp em sẽ mời anh một bữa.”
Hình Tứ không nói chuyện, anh ta chỉ gật gật đầu, yên lặng lái xe.
Cô chợt nhớ tới cô vẫn chưa nói địa chỉ nhà trọ mới cho anh ta, sau khi cô nói địa chỉ, anh ta lại tiếp tục trầm mặc.
Kỳ thực tính cách thường ngày của Hình Tứ vốn không im lặng đến vậy, trước đó anh ta cùng Chu Lạc Sâm nói chuyện, việc này mới chính là việc khiến cho anh ta phiền muộn.
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ dài hạn đầu tiên, trên đường có rất nhiều xe cộ, bình thường lái xe đến đó chỉ mất mấy chục phút, bây giờ phải đến hơn một giờ mới đến nơi.
Hình Tứ im lặng một hồi cũng cùng Phương Y nói chuyện.
“Ngôn Tố tổ chức đi chơi, em có đi không?” Anh ta thuận miệng hỏi.
Phương Y nói: “Không ạ, em còn có việc.” Do dự một chút, cô hỏi: “Không đi được không? Có bị trừ tiền thưởng KPI(1) cuối năm không ạ?”
(1) KPI là từ viết tắt của Key Performance Indicator (tạm dịch là chỉ số đo lường kết quả hoạt động). Được sử dụng phổ biến trong việc đo lường, phân tích khả năng làm việc của từng cá nhân trong công ty.
Anh ta liếc cô một cái, vốn trong lòng không vui liền bị câu nói kia khiến cho buồn cười: “Có thể không đi, sẽ không bị trừ tiền thưởng.”
Phương Y nghe xong thì thấp giọng: “Vậy thì tốt quá, mọi người đi chơi vui nhé.”
Hình Tứ không quan tâm, hỏi: “Lần này là cơ hội tốt, em thật sự không muốn cùng mọi người đi chơi sao? Ngày nghỉ còn có dịp khác, phải về nhà sao?”
Về nhà? Hai chữ này đối với cô thật xa xôi, kỳ thực có nhà nhưng không thể về.
“Em không về nhà nhưng em có chuyện khác cần làm, không có thời gian đi chơi ạ.” Phương Y nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, trong lòng nhẹ nhõm, cuối cùng có thể yên tâm rồi.
Phương Y tới chỗ thuê mới đã là giữa trưa, cô ở tầng cao nhất, Hình Tứ giúp cô mang hành lý vào thang máy đi lên lầu, anh ta không vào nhà uống nước, vì thế cô tiễn anh ta ra đến tận cửa, tính toán mời anh ta một bữa cơm.
Anh ta cũng không cự tuyệt, bây giờ đã là giờ ngọ, dù sao cũng phải ăn cơm, cùng nhau càng tốt.
Bên này Hình Tứ và Phương Y cùng nhau dùng cơm, bên kia Chu Lạc Sâm không còn một chút tâm trạng.
Vài ngày sau, Phương Y nhìn thấy các đồng nghiệp đăng hình đi chơi trên Weibo(1). Không có Chu Lạc Sâm, Doãn Triết Ngạn lẫn Lâm Tư, bọn họ cũng không đi, hay là không muốn cùng mọi người chụp ảnh?
(1) Weibo: tương tự mạng xã hội facebook.
Mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, chuyện này không liên quan đến cô, hi vọng cảm giác này sẽ không còn tồn tại lâu dài, đây thật sự là điều khủng khiếp.
Trong những ngày này, Phương Y nhận làm gia sư ngữ văn và nhân viên bán thời gian trong cửa hàng tiện lợi.
Phương Y phụ trách quầy thu ngân, mỗi ngày cô đều bận rộn, may mà sổ sách không xảy ra vấn đề, thế này là tốt rồi.
Ngày nghỉ thứ tư, Phương Y cứ theo lẽ thường đi làm, thay đồ nhân viên đi tới quầy thu ngân, chuẩn bị công tác.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó mặt một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên tay cầm áo vest, cổ tay áo vẫn dùng khuy áo do cô tặng.
Là Chu Lạc Sâm.
Phương Y phản ứng kịp thời liền xoay người tránh mặt anh, lúc này là thời gian giao ban, Chu Lạc Sâm đi tới trước quầy chuẩn bị tính tiền, đồng nghiệp trong tiệm tò mò nhìn cô, dĩ nhiên cô không thể nào tránh né rồi.
“Xin lỗi.” Phương Y quay người lại, giao ban với đồng nghiệp.
Chu Lạc Sâm đứng xếp hàng phía sau một phụ nữ, anh đã sớm nhìn thấy cô, hình bóng của cô luôn khắc sâu trong tâm trí anh, cho dù cô có thay đổi quần áo thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái là anh đã có thể nhận ra.
Anh đi đến quầy trả tiền, trong tay cầm thứ gì đó đưa cho cô. Cô cũng không ngẩng đầu lên, giọng rất thấp, vừa dịu dàng vừa đáng ghét.
“Làm thêm?” Giọng anh dịu dàng, dường như không để ý đến vài ngày trước bị cô từ chối.
Phương Y thoáng ngẩng đầu, lúc cô nhìn thấy anh mới hoảng hốt ý thức, trong lòng lại nhớ đến anh nhiều như vậy.
Con người ta ấy mà, không thể mãi lừa mình dối người, ý niệm này tựa như một cơn thủy triều dâng trào, cô hé miệng nói chuyện, giọng hơi run: “Vâng. . . . . . luật sư Chu không đi du lịch cùng mọi người ạ?”
Anh cầm thẻ tín dụng đưa cho cô, sau đó anh nói: “Vụ kiện của Mộc tổng xảy ra một chút vấn đề, phiên tòa sẽ kéo dài thêm thời hạn thẩm tra, anh ở lại để giải quyết.”
Phương Y nghe xong thì kinh ngạc hỏi: “Không phải tòa án đã ra phán quyết sao, xảy ra vấn đề gì ạ?”
Kỳ thực vụ kiện này không liên quan nhiều đến cô, cô chỉ là trợ lý trong lúc thiếu người, đáng ra cô không nên kích động. Sở dĩ cô hốt hoảng, kết quả là vì cái gì, vì ai, tất cả đều rất rõ ràng.
Chu Lạc Sâm liếc mắt nhìn người khách không kiên nhẫn đứng ở phía sau, tay anh nắm lấy bàn tay đang cầm thẻ tín dụng, giọng ôn hòa: “Không có gì, đừng lo lắng, tính tiền đã.” Anh nắm tay cô giống như đang an ủi, mọi người xung quanh nhìn thấy liền hiểu.
“Phương Y, bạn trai em hả?” Đồng nghiệp bên cạnh nhìn cô với ánh mắt hâm mộ.
Cô định trả lời không phải, Chu Lạc Sâm đột nhiên nói: “Giữ thẻ giúp anh, anh bận chút việc cá nhân, giữa trưa tới đón em tan tầm.” Anh nói xong liền rời đi, tựa hồ nãy giờ anh đang lãng phí thời gian. Cô cầm thẻ tín dụng của anh chần chừ nhét vào túi quần, sau đó tiếp tục công việc, lúc vắng khách cô mới bắt đầu suy nghĩ đến vụ kiện của Mộc Tử.
Đồng nghiệp lại nhịn không được hỏi: “Phương Y, bạn trai của em làm nghề gì thế?”
Phương Y ngẩn người, lúc kịp phản ứng mới biết người chị ta hỏi là Chu Lạc Sâm, trong lòng cô không biết đang suy nghĩ gì, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Anh ấy là luật sư.”
“Wow, luật sư sao.” Người nọ hâm mộ: “Là công việc tốt nha, anh ấy cũng rất đẹp trai, em thật có phúc. Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy một người thu hút đến vậy!”
“. . . . . .”
Cô không biết vì sao cô không phủ nhận việc người ta gọi anh là bạn trai mình, đại khái là vì lòng hư vinh, cùng với. . . . . . Ham muốn chiếm hữu. Tuy rằng tuổi của cô còn nhỏ nhưng cô có thể lý giải loại tâm tư này, một người khi thích một người khác thì trái tim có tính chiếm hữu là chuyện đương nhiên.
...
Có lẽ là cô hi vọng gặp được anh cho nên cô mới quan tâm đến vụ kiện của Mộc Tử, thời gian trôi qua lâu thật.
Sau khi tan tầm, Phương Y cầm di động gọi cho Chu Lạc Sâm, cô hỏi anh đang ở đâu, một chiếc xe màu đen lập tức lái tới bên cạnh cô.
Chu Lạc Sâm choàng người qua mở cửa tay lái phụ, trầm giọng nói: “Lên xe.”
Phương Y vâng lời ngồi vào xe, ngẫm nghĩ, tay dài cũng rất có lợi.
Chu Lạc Sâm lái xe rời đi, hỏi: “Cơm trưa muốn ăn gì?”
Phương Y nói: “Tùy anh quyết định, vụ kiện của Mộc Tử sao rồi ạ, không phải lúc đó đã tuyên án rồi ư?”
Chu Lạc Sâm dùng giọng điệu ôn hòa giải thích: “Tòa án cần thẩm tra lại, phán quyết trước đó xem như không hợp lệ. Gần đây, hẳn là có chuyện xảy ra liên quan đến Mộc tổng.”
Phương Y thất thần, Chu Lạc Sâm lại nhìn cô giảng dạy: “Trở về lật lại sách luật, theo điều 198 của bộ luật hình sự, lẽ nào em đã quên...”
Phương Y xấu hổ đỏ mặt: “Em làm sao có thể so sánh với anh được chứ.”
Chu Lạc Sâm là Đại Luật Sư, đương nhiên anh thuộc nằm lòng bộ luật hình sự, chẳng phải anh là một quyển pháp luật Bách Khoa Toàn Thư sao?
Chu Lạc Sâm không nói chuyện này nữa, anh đổi chủ đề hỏi cô muốn ăn gì. Cô nhìn thấy anh thì kiềm chế không nổi tròng mắt tràn ngập cảm xúc.
Anh ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên anh hỏi: “Nhớ anh sao?”
Phương Y cứng đờ.
Đây là câu trần thuật. Thì ra anh. . . . . . đã nhìn ra.
Kỳ thực, muốn ở cùng nhau cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng ngược lại khiến cho người ta không tiếp thu được. Mặc dù biểu cảm của Chu Lạc Sâm rất thành khẩn, nhưng Phương Y lại cảm thấy thái độ của anh quá tự tin.
Câu nói này rất giống với “Lời thổ lộ”, thậm chí nếu cô chấp nhận, phỏng chừng đối phương sẽ không hề biết quý trọng, hơn nữa cô cũng không giỏi ứng phó với vấn đề này.
Cô nhìn anh ngập ngừng, muốn nhìn thấu cảm xúc trên gương mặt anh.
Có lẽ, anh cũng phát hiện ra cô thích anh, giữa bọn họ tồn tại rất nhiều vấn đề, lời nói của Hình Tứ và Lâm Tư cứ văng vẳng ở bên tai cô, lại nói, điều kiện của cô cách xa anh như vậy, dù cho ở cùng nhau, kết quả sẽ không có gì tốt đẹp.
Cô không muốn lãng phí tình cảm và thời gian để duy trì một đoạn tình bí mật dù sớm hay muộn cũng sẽ mất đi.
Phương Y nhìn Chu Lạc Sâm nhoẻn miệng cười, ánh sáng tối tăm dường như thắp sáng lên gương mặt cô, biểu cảm này có lẽ cô sẽ trả lời là “Được”, anh nghe cô nói: “Trời hôm nay rất đẹp, đoạn đường còn lại để tự em đi, cám ơn luật sư Chu.”
Không phải là hàm hồ suy đoán sao... luật sư rất thạo trong việc này, sinh viên hàng đầu Trung văn cũng thế.
Biểu cảm trên gương mặt Chu Lạc Sâm cứng đờ tầm vài giây, quay đầu tiếp tục lái xe.
Ở trên đường, Chu Lạc Sâm vẫn im lặng, cảm xúc của anh tựa hồ không tệ, anh không tổn thương, cũng không phẫn nộ.
Anh chở cô về nhà, lúc cô xuống xe anh cũng không lưu luyến ở lại, trực tiếp lái xe rời đi.
Chu Lạc Sâm không về nhà mà đến bến cảng, xuống xe tựa người vào cửa đút tay túi quần.
Sóng biển cuồn cuộn giống như cảm xúc của anh lúc này, lên lên xuống xuống, rung chuyển hỗn độn. Không phải anh đau lòng, cũng không phải anh cảm thấy mất mặt, mà là một loại cảm xúc trúc trắc không rõ.
Anh đứng hút thuốc bên bờ biển, khói thuốc lượn lờ xung quanh, mờ mịt u ám.
Phương Y sau khi về đến nhà cũng chưa buồn ngủ, cô thay quần áo bắt đầu thu dọn hành lý. Hành lý của cô không nhiều, tiện bề cho việc chuyển nhà.
Giường và bàn ghế là của chủ nhà, mấy thứ linh tinh còn lại là của cô, sau khi thu dọn xong xuôi, Phương Y nửa ngồi nửa thở hổn hển đứng dậy.
Lúc đứng dậy, đầu óc cô choáng váng một trận, một hồi lâu cô mới trở lại bình thường, chau mày đi tắm rửa, thay đổi áo quần liền ngủ.
Vốn dĩ cô tưởng rằng “cự tuyệt” thì trong lòng sẽ rất khổ sở, nhưng mà đêm nay cô lại ngủ rất ngon, hôm sau hơn chín giờ mới tỉnh dậy.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của lễ Quốc Khánh, cũng là ngày cô phải chuyển nhà, cô thay quần áo rồi dùng sức kéo hành lý ra ngoài, từ trên lầu xuống dưới lầu nhà trọ lại không có thang máy, một mình cô di chuyển hành lý, vừa mệt vừa thở hồng hộc.
Mãi cho đến bây giờ cô mới cảm nhận được sức lực của phụ nữ và đàn ông thật khác nhau, tối thiểu việc tốn sức này cần phải có người hỗ trợ. . . . . .
Nhưng mà mỗi khi nghĩ đến việc cùng người khác hẹn hò, vừa phải cùng đối phương gặp mặt, vừa phải thân thiết, cô lập tức rùng mình.
Quên đi, một mình mình mệt mỏi đủ rồi.
Kỳ thực, nếu Chu Lạc Sâm là bạn trai của cô, cô nhất định sẽ không băn khoăn. . . . . . Nhưng mà, cô hiểu chứ, điều kiện giữa cô và anh quá chênh lệch, dù cho cô có mơ mộng thì cũng không nên lấy anh ra làm đối tượng.
Kỳ thực nếu tối qua cô đồng ý, hôm nay anh sẽ tới đây giúp cô rồi, đáng tiếc...
***
Trước cửa khu nhà trọ của Phương Y lúc này có hai chiếc xe hơi xa xỉ đứng đậu. Một là Chu Lạc Sâm, người còn lại chính là Hình Tứ.
Xa xa, Chu Lạc Sâm nhìn thấy Hình Tứ, thần sắc nhàn nhạt, biểu cảm trầm mặc, ánh mắt thay đổi liên tục.
Hình Tứ nhíu mày nhìn Chu Lạc Sâm, hai người cách nhau không xa, bốn mắt nhìn nhau nảy lửa.
Một lát, anh mới nhấc chân đi đến chỗ Hình Tứ, nhếch miệng tươi cười: “Cũng đến à?”
Hình Tứ gật đầu, thản nhiên nói: “Xem ra cậu gặp tớ cũng không có gì kinh ngạc.”
Chu Lạc Sâm lườm cánh cửa nhà trọ một cái, anh không muốn để Phương Y nhìn thấy cảnh tượng này, anh quan sát một lúc, xác định cô sẽ không xuất hiện, quay đầu nói chuyện cùng Hình Tứ.
“Cậu cũng thế thôi, gặp tớ tại đây vẫn không kinh ngạc.” Chu Lạc Sâm bình tĩnh hỏi lại.
Hình Tứ mỉm cười: “Phương Y là cấp dưới của tớ, hôm nay cô ấy chuyển nhà, tớ đến hỗ trợ là chuyện bình thường. Nhưng còn cậu, không thân không thích, cậu nhúng tay vào nên tớ không hiểu...”
Lời mỉa mai của Hình Tứ khiến cho gương mặt của Chu Lạc Sâm thay đổi đến đáng sợ, anh nói: “Hình Tứ, cậu nói chuyện không cần quanh co, chúng ta quen biết đã nhiều năm, cậu và tớ là hạng người gì, cả hai đều rất rõ.”
Trên mặt Hình Tứ u ám: “Vấn đề này thì tớ đồng ý, quen biết cậu đã lâu vậy rồi, cuối cùng tớ vẫn không nhìn thấu được bộ mặt thật của cậu.”
Chu Lạc Sâm trực tiếp thay đổi chủ đề: “Cậu vừa bảo rằng cậu đến đây để giúp Phương Y bởi vì cậu là cấp trên của cô ấy, lý do này không đúng.” Anh khẽ xùy một cái: “Mặc kệ là cậu muốn quản Phương Y thế nào, chúng tôi là trai chưa vợ gái chưa chồng, kết giao là điều bình thường. Cậu chẳng qua chỉ là cấp trên của cô ấy, tham dự vài lần tớ không ý kiến, nhưng lần nào cậu cũng thế này nên tớ rất hoài nghi, cậu vì chuyện của Phó Lôi mới ghi hận tớ, muốn mượn chuyện của Phương Y để trả thù tớ, hoặc là cậu đang muốn so tài, so xem lần này ai có giành được cô gái này.”
Hình Tứ lặng yên không nói, tay anh ta siết chặt thành quyền, mặt không biểu cảm, bình tĩnh nói: “Tùy cậu nghĩ thế nào, tớ đi đây.” Dứt lời, trở lại xe, lái vào tiểu khu.
Chu Lạc Sâm đứng yên một chỗ nhìn chiếc xe của Hình Tứ biến mất, vốn định lái xe đuổi theo, lại tiếp phải một cuộc điện thoại. Cú điện thoại này khiến tâm tình của anh như chìm xuống đáy vực, cái gì cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Việc Chu Lạc Sâm vội vàng lái xe rời đi là việc ngoài ý muốn. Ngược lại, Hình Tứ đã khiến cho Phương Y ngạc nhiên.
“Luật sư Hình?” Phương Y vất vả kéo hành lý xuống lầu, đang nghĩ không biết làm thế nào, rốt cuộc cô nhìn thấy anh ta.
“Hành lý nặng như vậy em còn cố kéo xuống làm gì?” Anh ta kinh ngạc nhìn cô, khóe miệng giật giật: “Để hành lý lên xe anh.” Dứt lời, liền đi tới giúp cô.
Phương Y vội nói: “Phiền luật sư Hình quá.”
Hình Tứ cẩn thận bỏ hành lý của Phương Y vào xe, Phương Y đứng bên cạnh nhìn chăm chú, sợ hành lý của mình sẽ làm hỏng chiếc xe giá trị của anh ta.
“Anh đến đây giúp em chuyển nhà, không có gì phiền toái cả.” Hình Tứ đóng cửa xe, chỉ vào tay lái phụ: “Lên xe đi.”
Phương Y cảm kích cười, trong lòng lại nhớ đến Chu Lạc Sâm. Tối hôm qua anh nói sẽ đến giúp cô, chắc là anh. . . . . . sẽ không xuất hiện rồi.
Kỳ thực điều này rất bình thường, cô vốn không muốn ôm nhiều hi vọng. Bọn họ đã nói chuyện rõ ràng, anh còn có mặt mũi để đến đây sao?
Phương Y ngồi vào tay lái phụ, chờ Hình Tứ lên xe, liền thành khẩn nói: “Hôm nay rất cám ơn anh, có dịp em sẽ mời anh một bữa.”
Hình Tứ không nói chuyện, anh ta chỉ gật gật đầu, yên lặng lái xe.
Cô chợt nhớ tới cô vẫn chưa nói địa chỉ nhà trọ mới cho anh ta, sau khi cô nói địa chỉ, anh ta lại tiếp tục trầm mặc.
Kỳ thực tính cách thường ngày của Hình Tứ vốn không im lặng đến vậy, trước đó anh ta cùng Chu Lạc Sâm nói chuyện, việc này mới chính là việc khiến cho anh ta phiền muộn.
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ dài hạn đầu tiên, trên đường có rất nhiều xe cộ, bình thường lái xe đến đó chỉ mất mấy chục phút, bây giờ phải đến hơn một giờ mới đến nơi.
Hình Tứ im lặng một hồi cũng cùng Phương Y nói chuyện.
“Ngôn Tố tổ chức đi chơi, em có đi không?” Anh ta thuận miệng hỏi.
Phương Y nói: “Không ạ, em còn có việc.” Do dự một chút, cô hỏi: “Không đi được không? Có bị trừ tiền thưởng KPI(1) cuối năm không ạ?”
(1) KPI là từ viết tắt của Key Performance Indicator (tạm dịch là chỉ số đo lường kết quả hoạt động). Được sử dụng phổ biến trong việc đo lường, phân tích khả năng làm việc của từng cá nhân trong công ty.
Anh ta liếc cô một cái, vốn trong lòng không vui liền bị câu nói kia khiến cho buồn cười: “Có thể không đi, sẽ không bị trừ tiền thưởng.”
Phương Y nghe xong thì thấp giọng: “Vậy thì tốt quá, mọi người đi chơi vui nhé.”
Hình Tứ không quan tâm, hỏi: “Lần này là cơ hội tốt, em thật sự không muốn cùng mọi người đi chơi sao? Ngày nghỉ còn có dịp khác, phải về nhà sao?”
Về nhà? Hai chữ này đối với cô thật xa xôi, kỳ thực có nhà nhưng không thể về.
“Em không về nhà nhưng em có chuyện khác cần làm, không có thời gian đi chơi ạ.” Phương Y nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, trong lòng nhẹ nhõm, cuối cùng có thể yên tâm rồi.
Phương Y tới chỗ thuê mới đã là giữa trưa, cô ở tầng cao nhất, Hình Tứ giúp cô mang hành lý vào thang máy đi lên lầu, anh ta không vào nhà uống nước, vì thế cô tiễn anh ta ra đến tận cửa, tính toán mời anh ta một bữa cơm.
Anh ta cũng không cự tuyệt, bây giờ đã là giờ ngọ, dù sao cũng phải ăn cơm, cùng nhau càng tốt.
Bên này Hình Tứ và Phương Y cùng nhau dùng cơm, bên kia Chu Lạc Sâm không còn một chút tâm trạng.
Vài ngày sau, Phương Y nhìn thấy các đồng nghiệp đăng hình đi chơi trên Weibo(1). Không có Chu Lạc Sâm, Doãn Triết Ngạn lẫn Lâm Tư, bọn họ cũng không đi, hay là không muốn cùng mọi người chụp ảnh?
(1) Weibo: tương tự mạng xã hội facebook.
Mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, chuyện này không liên quan đến cô, hi vọng cảm giác này sẽ không còn tồn tại lâu dài, đây thật sự là điều khủng khiếp.
Trong những ngày này, Phương Y nhận làm gia sư ngữ văn và nhân viên bán thời gian trong cửa hàng tiện lợi.
Phương Y phụ trách quầy thu ngân, mỗi ngày cô đều bận rộn, may mà sổ sách không xảy ra vấn đề, thế này là tốt rồi.
Ngày nghỉ thứ tư, Phương Y cứ theo lẽ thường đi làm, thay đồ nhân viên đi tới quầy thu ngân, chuẩn bị công tác.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó mặt một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên tay cầm áo vest, cổ tay áo vẫn dùng khuy áo do cô tặng.
Là Chu Lạc Sâm.
Phương Y phản ứng kịp thời liền xoay người tránh mặt anh, lúc này là thời gian giao ban, Chu Lạc Sâm đi tới trước quầy chuẩn bị tính tiền, đồng nghiệp trong tiệm tò mò nhìn cô, dĩ nhiên cô không thể nào tránh né rồi.
“Xin lỗi.” Phương Y quay người lại, giao ban với đồng nghiệp.
Chu Lạc Sâm đứng xếp hàng phía sau một phụ nữ, anh đã sớm nhìn thấy cô, hình bóng của cô luôn khắc sâu trong tâm trí anh, cho dù cô có thay đổi quần áo thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái là anh đã có thể nhận ra.
Anh đi đến quầy trả tiền, trong tay cầm thứ gì đó đưa cho cô. Cô cũng không ngẩng đầu lên, giọng rất thấp, vừa dịu dàng vừa đáng ghét.
“Làm thêm?” Giọng anh dịu dàng, dường như không để ý đến vài ngày trước bị cô từ chối.
Phương Y thoáng ngẩng đầu, lúc cô nhìn thấy anh mới hoảng hốt ý thức, trong lòng lại nhớ đến anh nhiều như vậy.
Con người ta ấy mà, không thể mãi lừa mình dối người, ý niệm này tựa như một cơn thủy triều dâng trào, cô hé miệng nói chuyện, giọng hơi run: “Vâng. . . . . . luật sư Chu không đi du lịch cùng mọi người ạ?”
Anh cầm thẻ tín dụng đưa cho cô, sau đó anh nói: “Vụ kiện của Mộc tổng xảy ra một chút vấn đề, phiên tòa sẽ kéo dài thêm thời hạn thẩm tra, anh ở lại để giải quyết.”
Phương Y nghe xong thì kinh ngạc hỏi: “Không phải tòa án đã ra phán quyết sao, xảy ra vấn đề gì ạ?”
Kỳ thực vụ kiện này không liên quan nhiều đến cô, cô chỉ là trợ lý trong lúc thiếu người, đáng ra cô không nên kích động. Sở dĩ cô hốt hoảng, kết quả là vì cái gì, vì ai, tất cả đều rất rõ ràng.
Chu Lạc Sâm liếc mắt nhìn người khách không kiên nhẫn đứng ở phía sau, tay anh nắm lấy bàn tay đang cầm thẻ tín dụng, giọng ôn hòa: “Không có gì, đừng lo lắng, tính tiền đã.” Anh nắm tay cô giống như đang an ủi, mọi người xung quanh nhìn thấy liền hiểu.
“Phương Y, bạn trai em hả?” Đồng nghiệp bên cạnh nhìn cô với ánh mắt hâm mộ.
Cô định trả lời không phải, Chu Lạc Sâm đột nhiên nói: “Giữ thẻ giúp anh, anh bận chút việc cá nhân, giữa trưa tới đón em tan tầm.” Anh nói xong liền rời đi, tựa hồ nãy giờ anh đang lãng phí thời gian. Cô cầm thẻ tín dụng của anh chần chừ nhét vào túi quần, sau đó tiếp tục công việc, lúc vắng khách cô mới bắt đầu suy nghĩ đến vụ kiện của Mộc Tử.
Đồng nghiệp lại nhịn không được hỏi: “Phương Y, bạn trai của em làm nghề gì thế?”
Phương Y ngẩn người, lúc kịp phản ứng mới biết người chị ta hỏi là Chu Lạc Sâm, trong lòng cô không biết đang suy nghĩ gì, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Anh ấy là luật sư.”
“Wow, luật sư sao.” Người nọ hâm mộ: “Là công việc tốt nha, anh ấy cũng rất đẹp trai, em thật có phúc. Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy một người thu hút đến vậy!”
“. . . . . .”
Cô không biết vì sao cô không phủ nhận việc người ta gọi anh là bạn trai mình, đại khái là vì lòng hư vinh, cùng với. . . . . . Ham muốn chiếm hữu. Tuy rằng tuổi của cô còn nhỏ nhưng cô có thể lý giải loại tâm tư này, một người khi thích một người khác thì trái tim có tính chiếm hữu là chuyện đương nhiên.
...
Có lẽ là cô hi vọng gặp được anh cho nên cô mới quan tâm đến vụ kiện của Mộc Tử, thời gian trôi qua lâu thật.
Sau khi tan tầm, Phương Y cầm di động gọi cho Chu Lạc Sâm, cô hỏi anh đang ở đâu, một chiếc xe màu đen lập tức lái tới bên cạnh cô.
Chu Lạc Sâm choàng người qua mở cửa tay lái phụ, trầm giọng nói: “Lên xe.”
Phương Y vâng lời ngồi vào xe, ngẫm nghĩ, tay dài cũng rất có lợi.
Chu Lạc Sâm lái xe rời đi, hỏi: “Cơm trưa muốn ăn gì?”
Phương Y nói: “Tùy anh quyết định, vụ kiện của Mộc Tử sao rồi ạ, không phải lúc đó đã tuyên án rồi ư?”
Chu Lạc Sâm dùng giọng điệu ôn hòa giải thích: “Tòa án cần thẩm tra lại, phán quyết trước đó xem như không hợp lệ. Gần đây, hẳn là có chuyện xảy ra liên quan đến Mộc tổng.”
Phương Y thất thần, Chu Lạc Sâm lại nhìn cô giảng dạy: “Trở về lật lại sách luật, theo điều 198 của bộ luật hình sự, lẽ nào em đã quên...”
Phương Y xấu hổ đỏ mặt: “Em làm sao có thể so sánh với anh được chứ.”
Chu Lạc Sâm là Đại Luật Sư, đương nhiên anh thuộc nằm lòng bộ luật hình sự, chẳng phải anh là một quyển pháp luật Bách Khoa Toàn Thư sao?
Chu Lạc Sâm không nói chuyện này nữa, anh đổi chủ đề hỏi cô muốn ăn gì. Cô nhìn thấy anh thì kiềm chế không nổi tròng mắt tràn ngập cảm xúc.
Anh ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên anh hỏi: “Nhớ anh sao?”
Phương Y cứng đờ.
Đây là câu trần thuật. Thì ra anh. . . . . . đã nhìn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.