Chương 37
Tổng Công Đại Nhân
22/11/2016
Tháng mười một, trời đã bắt đầu lạnh, chính vì thế nên Phương Y bị cảm.
Mấy ngày nay cô cũng không buồn ăn uống, ngược lại còn sốt nhẹ, thậm chí thể lực trong người cũng trở nên kiệt quệ.
Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y cả ngày uống thuốc cũng không khỏi, trong lòng tự nhiên lo lắng. Tuy rằng anh vừa mới thua kiện, nhưng danh tiếng lẫy lừng trước đó vẫn khiến cho nhiều người muốn hợp tác cùng anh, trên tay anh lúc này đang cầm hồ sơ vụ kiện, anh muốn tan tầm đưa cô đi truyền dịch nhưng bị cô từ chối.
Cô trả lời tin nhắn: Em có thể tự đi, anh nên lo cho công việc đi ạ.
Chu Lạc Sâm cảm thấy cao hứng vì có một người phụ nữ biết nghĩ cho mình, trong lòng không khỏi tự trách. Bạn gái sinh bệnh mà anh lại không thể ở cạnh chăm sóc, thậm chí cả ngày nghỉ anh cũng không thể đến thăm cô.
Hình Tứ biết Chu Lạc Sâm và Phương Y quen nhau, cũng biết gần đây Phương Y cảm mạo nhưng vẫn kiên trì đi làm. Anh ta là người hiểu biết, sẽ không vì ghét Chu Lạc Sâm mà làm khó Phương Y, anh ta quyết định cho cô nghỉ phép hai ngày, đang chuẩn bị gọi điện thoại tới thì Chu Lạc Sâm đã điện thoại cho anh ta.
“Chuyện này nhờ cậu rồi.” Chu Lạc Sâm khiêm tốn nói, dường như rất hổ thẹn.
Hình Tứ nghe xong vẫn thản nhiên: “Cậu không nói tớ cũng dự tính làm như vậy.”
“Ừ.” Nói xong, liền cúp điện thoại, thời gian lại tiếp tục trôi qua, giữa tháng mười một, sắp tới sinh nhật anh rồi.
Năm ngoái, Chu Lạc Sâm chưa từng chờ mong tới ngày sinh nhật, thậm chí thường xuyên quên. Đều là do người khác nhắc nhở anh, hoặc đến khi người ta tặng anh lễ vật, anh mới nhớ ra ngày sinh nhật mình.
Nhưng mà, năm nay không giống với những năm trước, không phải anh chờ mong cô có thể tặng gì cho mình. . . . . . Đương nhiên, nếu cô cố ý tặng cho anh, anh cảm thấy thứ tốt nhất chính là cô rồi.
Xế chiều hôm đó, Phương Y được Hình Tứ duyệt phép cho về sớm để đến bệnh viện truyền dịch.
Ở đây có rất nhiều người đang ngồi chờ y tá gọi tên mình. Phương Y ru rú ngồi trên ghế dựa truyền nước biển, từ từ nhắm chặt hai mắt, trong đầu suy nghĩ về chuyện của Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm sinh ngày 21 tháng 11, chòm sao Bò Cạp, không đến mười ngày nữa là sinh nhật anh, cô nên tặng anh gì đây?
Anh giàu có như vậy, cái gì cũng không thiếu, cô có thể tặng anh cái gì?
Phương Y tuy rằng không còn là thiếu nữ, nhưng cô vẫn hiểu được suy nghĩ của đàn ông, càng hiểu được Chu Lạc Sâm muốn gì.
Từ cái hôm cô để lại dấu hôn ở trên cổ anh, cho tới hôm nay dấu hôn này vẫn chưa biến mất, chỉ mờ nhạt dần. Mỗi ngày Chu Lạc Sâm đều bề bộn nhiều việc, không riêng gì gặp người ủy thác, còn phải gặp bạn bè, bộ dáng anh thế kia, thật sự gặp không ít phiền toái.
Phương Y cảm thấy hối hận, cũng biết rằng muốn trốn cũng trốn không xong, Chu Lạc Sâm là người thế nào? Cứ như vậy anh sẽ bỏ qua sao? Nói không chừng anh đã tính toán kỹ lưỡng, đợi đến ngày sinh nhật sẽ tiến triển thêm một bước.
Nghĩ đến ngày đó, mặt cô trở nên ửng đỏ, cô mở mắt ra cầm lấy di động muốn gọi cho anh, lúc cô định bấm số thì đột nhiên màn hình hiện lên dãy số của mẹ.
Phương Y giật mình, đã lâu rồi mẹ chưa gọi cho cô, hôm nay bỗng nhiên gọi tới, cô dường như không quen.
Do dự tiếp điện thoại, Phương Y chào hỏi cùng mẹ, tâm tình phức tạp.
“Con công tác xa nhà có cảm thấy vất vả không? Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, hay là mẹ lên ở cùng con, chăm sóc cho con thật tốt nhé?” Bà Phương nói.
Phương Y hơi sững sờ, cô chưa từng cảm thụ qua tình thương của mẹ, hôm nay trở bệnh, thần kinh đúng là có điểm yếu ớt, chợt nghe mẹ nói như vậy, cô rất khó cự tuyệt.
“Mẹ không cần ở nhà chăm sóc ông ta sao?” Phương Y gắng gượng hỏi.
Mẹ cô nghe được liền hỏi ngược lại: “Giọng con sao lạ thế, bị cảm ư?”
Phương Y nhìn lướt qua bình nước biển, nói chi tiết: “Dạ, rất nghiêm trọng.”
Bà Phương lập tức nói: “Bố dượng của con ở đây rất khỏe, mẹ nhớ con, muốn đi thăm con, cùng con ở với nhau vài ngày, có thể nói địa chỉ nhà được không?”
Cô chưa từng cho mẹ biết địa chỉ nhà cụ thể, thậm chí sau khi chuyển nhà mẹ cô cũng không biết.
Nghe giọng mẹ quan tâm, cô suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Được, con sẽ gửi địa chỉ vào di động của mẹ, khi nào thì mẹ đến?”
Bà Phương nói: “Ngày mai, đêm nay mẽ sẹ thu xếp.” Bà lo sợ con gái sẽ không đồng ý cho nên không dám chậm trễ, thấy con gái đáp ứng, giọng bà cao hứng hẳn lên.
Phương Y “Dạ” một tiếng, chào tạm biệt bà, nhưng bà Phương nói tiếp: “Lần trước bố dượng của con đi tìm con có phải đã gặp qua ai không? Sau khi ông ta trở về nhà liền lập tức thay đổi, ông ta cũng không kể cho mẹ biết là vì sao, cuối cùng thì. . . . . .”
Phương Y hỏi: “Mẹ hỏi cái này để làm gì?”
Cũng không thể trách cô cảnh giác, thật sự những chuyện mẹ hỏi đều liên quan đến điều không tốt, cô theo bản năng cho rằng, mẹ và bố dượng lúc nào tìm cô cũng đều liên quan đến tiền bạc.
Nhưng mà, bà Phương chỉ nói: “Không có gì, mẹ chỉ muốn mang ít quà đến để cám ơn người ta đã giúp đỡ. Nhà chúng ta được như bây giờ là dựa vào người ta mà.”
Phương Y nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nở nụ cười: “Thứ chúng ta có chẳng lẽ người ta thiếu sao?”
Bà Phương cũng cười: “Con nói cũng phải, người ta cái gì mà không có... Nhưng mà, chủ yếu là tấm lòng.”
“Mẹ đến rồi nói sau ạ.” Phương Y có chút đau đầu: “Con không thoải mái, truyền nước biển xong rồi, con phải về nhà nghỉ ngơi.”
Bà Phương chặn lại: “Được rồi, mau đi đi, đi đường cẩn thận.”
Phương Y tạm dừng một lát: “Ngày mai mẹ đến thì gọi điện thoại cho con, con sẽ đón mẹ.”
Bà Phương liên tục trả lời, ngữ khí dường như muốn khóc: “Ừ... Ừ... Được!”
Phương Y thở dài, cuối cùng cô nói bái bái liền cúp điện thoại, nhờ y tá đến rút kim châm.
Cô bấm điện thoại gọi cho anh, nói với anh vị trí.
Kỳ thực, vì trời đổ mưa nên cô mới gọi cú điện thoại này, nếu không cô đã tự đi về.
Đứng trên bậc thềm ở trước cửa bệnh viện, nhìn mưa tuyết bay bay, người đi bộ trên đường cũng chia thành nhiều nhóm giơ ô bước đi, ngày xưa cô cũng giống như thế này, hôm nay đã có thể chờ một người, người ấy chăm sóc cô, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc.
Chu Lạc Sâm tới rất nhanh, đại khái là anh không muốn cô chờ lâu, anh lái xe với tốc độ siêu tốc, có điều ông trời không chiều lòng người, mưa to chạy nhanh dễ gặp sự cố, anh không thể không giảm tốc độ.
Lúc anh đến, kỳ thực cô cũng đợi chưa lâu, cô nhìn anh lái xe với tốc độ cao, chỉ biết anh vội vã quá.
Xe đậu trước cửa bệnh viện, đám người đứng trên bậc thềm vây quanh chiếc xe màu đen xả xỉ, một người đàn ông anh tuấn trên xe bước xuống, anh giơ ô đi đến bên cạnh cô, giúp cô che mưa, nắm tay dẫn cô đi xuống bậc thềm, tay còn không ngừng vuốt ve bàn tay lạnh như băng, giúp cô sưởi ấm, thật sự tri kỷ đến cực điểm, mọi người xung quanh không ngừng hâm mộ.
Tay Phương Y phút chốc trở nên ấm áp, vô ý thức lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngữ điệu ôn hòa: “Anh tới nhanh thật.”
Anh đưa cô vào chỗ tay lái phụ, thu ô, đóng cửa xe, lấy khăn tay đưa qua cho cô, mở miệng: “Đường hơi khó đi, vẫn chưa đủ nhanh.”
Phương Y có chút lo lắng: “Cần gì gấp gáp, em chờ lâu cũng được, anh an toàn thì tốt rồi.”
Chu Lạc Sâm liếc mắt nhìn băng gạc dán trên tay Phương Y, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ.”
Phương Y gật gật đầu: “Không biết có phải là do tâm lý hay không, cảm thấy thoải mái hơn rồi ạ.”
“Đừng tiết kiệm tiền mở máy sưởi.” Chu Lạc Sâm nói.
Phương Y ngẩn người, kinh ngạc nói: “Anh, làm sao anh biết. . . . . .”
“Đoán.” Chu Lạc Sâm quay đầu xe, thấp giọng: “Anh gửi cho em tiền lương một năm, nhận được chưa?”
Phương Y phát hoảng: “Là anh gửi sao? Em còn cho rằng tiền thưởng chứ... Hèn gì nhiều như vậy, em còn định đi hỏi chị Hà Tình... Tiền điện phí em có, anh không cần lo cho em, lát nữa em sẽ chuyển lại anh.” Cô nói xong liền tìm di động.
Khóe miệng Chu Lạc Sâm khẽ cong, nói: “Cầm dùng đi, không cần cảm thấy áy náy. Về phần tiền, khi nào dư dả hẵn gửi lại anh, hiện tại anh chưa cần tới.”
Tròng mắt Phương Y đỏ ửng, anh nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, trong lòng không vui, trầm ngâm một lát, nói: “Em sinh bệnh, có muốn anh ở nhà chăm sóc không?”
Chăm sóc ư. . . . . . Đây là nghĩa bóng ư? Hình Tứ duyệt cho cô hai ngày nghỉ, ngày mai và ngày kia cô không đi làm, nhưng mà. . . . . .
“Ngày mai mẹ em lên thành phố rồi.” Phương Y kể lại: “Bà nói muốn ở tạm chỗ em vài ngày, thuận tiện chăm sóc em. Giọng nói không giống giả tạo...”
Chu Lạc Sâm nheo mắt một chút: “Mẹ muốn lên đây?”
Phương Y tựa vào lưng ghế từ từ nhắm mắt, nói: “Lần trước anh và bố dượng em gặp mặt, trở về nhà tính cách của ông ta liền thay đổi, mẹ em muốn nói lời cám ơn và tặng quà cho anh.”
Phương Y thuật lại ý chính, không nghĩ tới câu nói này khiến cho Chu Lạc Sâm hứng thú, anh hỏi: “Bà định tặng anh thứ gì? Anh nhận được không?”
Nhận hay không là do anh quyết định chứ, sao còn hỏi cô. . . . . . Phương Y dở khóc dở cười, trong lòng ngọt ngào, nhỏ giọng: “Nhà của em rất nghèo, mua không nổi thứ tốt cho anh đâu, phỏng chừng là đặc sản riêng do chính tay mẹ làm thôi.” Hơi chút đốn, giọng cô có chút hoài niệm: “Năm đó bố dượng còn chưa biết đến bài bạc rượu chè, mẹ thường hay làm món điểm tâm ngọt mà em thích nhất, bây giờ em rất nhớ đến hương vị kia.”
Chu Lạc Sâm gật gật đầu: “Em bảo bà làm cho anh món ấy đi.”
Cô mở to mắt nhìn anh: “Anh thật sự muốn ăn?”
Chu Lạc Sâm bình thản nói: “Đây là quà cho anh, nếu anh đồng ý nhận thì em không được ý kiến.”
Phương Y quẫn bách gãi đầu: “Đương nhiên em không có ý kiến, em chỉ cảm thấy có món ăn ngon nào mà anh chưa từng thử qua...”
Chu Lạc Sâm ngắt ngang: “Anh dĩ nhiên sẽ nhận.”
“Vì sao?” Phương Y không hiểu hỏi.
Chu Lạc Sâm dừng xe ở dưới căn hộ của Phương Y, quay đầu nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ nói: “Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là muốn nếm thử món ăn em thích thôi.”
Mấy ngày nay cô cũng không buồn ăn uống, ngược lại còn sốt nhẹ, thậm chí thể lực trong người cũng trở nên kiệt quệ.
Chu Lạc Sâm nhìn Phương Y cả ngày uống thuốc cũng không khỏi, trong lòng tự nhiên lo lắng. Tuy rằng anh vừa mới thua kiện, nhưng danh tiếng lẫy lừng trước đó vẫn khiến cho nhiều người muốn hợp tác cùng anh, trên tay anh lúc này đang cầm hồ sơ vụ kiện, anh muốn tan tầm đưa cô đi truyền dịch nhưng bị cô từ chối.
Cô trả lời tin nhắn: Em có thể tự đi, anh nên lo cho công việc đi ạ.
Chu Lạc Sâm cảm thấy cao hứng vì có một người phụ nữ biết nghĩ cho mình, trong lòng không khỏi tự trách. Bạn gái sinh bệnh mà anh lại không thể ở cạnh chăm sóc, thậm chí cả ngày nghỉ anh cũng không thể đến thăm cô.
Hình Tứ biết Chu Lạc Sâm và Phương Y quen nhau, cũng biết gần đây Phương Y cảm mạo nhưng vẫn kiên trì đi làm. Anh ta là người hiểu biết, sẽ không vì ghét Chu Lạc Sâm mà làm khó Phương Y, anh ta quyết định cho cô nghỉ phép hai ngày, đang chuẩn bị gọi điện thoại tới thì Chu Lạc Sâm đã điện thoại cho anh ta.
“Chuyện này nhờ cậu rồi.” Chu Lạc Sâm khiêm tốn nói, dường như rất hổ thẹn.
Hình Tứ nghe xong vẫn thản nhiên: “Cậu không nói tớ cũng dự tính làm như vậy.”
“Ừ.” Nói xong, liền cúp điện thoại, thời gian lại tiếp tục trôi qua, giữa tháng mười một, sắp tới sinh nhật anh rồi.
Năm ngoái, Chu Lạc Sâm chưa từng chờ mong tới ngày sinh nhật, thậm chí thường xuyên quên. Đều là do người khác nhắc nhở anh, hoặc đến khi người ta tặng anh lễ vật, anh mới nhớ ra ngày sinh nhật mình.
Nhưng mà, năm nay không giống với những năm trước, không phải anh chờ mong cô có thể tặng gì cho mình. . . . . . Đương nhiên, nếu cô cố ý tặng cho anh, anh cảm thấy thứ tốt nhất chính là cô rồi.
Xế chiều hôm đó, Phương Y được Hình Tứ duyệt phép cho về sớm để đến bệnh viện truyền dịch.
Ở đây có rất nhiều người đang ngồi chờ y tá gọi tên mình. Phương Y ru rú ngồi trên ghế dựa truyền nước biển, từ từ nhắm chặt hai mắt, trong đầu suy nghĩ về chuyện của Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm sinh ngày 21 tháng 11, chòm sao Bò Cạp, không đến mười ngày nữa là sinh nhật anh, cô nên tặng anh gì đây?
Anh giàu có như vậy, cái gì cũng không thiếu, cô có thể tặng anh cái gì?
Phương Y tuy rằng không còn là thiếu nữ, nhưng cô vẫn hiểu được suy nghĩ của đàn ông, càng hiểu được Chu Lạc Sâm muốn gì.
Từ cái hôm cô để lại dấu hôn ở trên cổ anh, cho tới hôm nay dấu hôn này vẫn chưa biến mất, chỉ mờ nhạt dần. Mỗi ngày Chu Lạc Sâm đều bề bộn nhiều việc, không riêng gì gặp người ủy thác, còn phải gặp bạn bè, bộ dáng anh thế kia, thật sự gặp không ít phiền toái.
Phương Y cảm thấy hối hận, cũng biết rằng muốn trốn cũng trốn không xong, Chu Lạc Sâm là người thế nào? Cứ như vậy anh sẽ bỏ qua sao? Nói không chừng anh đã tính toán kỹ lưỡng, đợi đến ngày sinh nhật sẽ tiến triển thêm một bước.
Nghĩ đến ngày đó, mặt cô trở nên ửng đỏ, cô mở mắt ra cầm lấy di động muốn gọi cho anh, lúc cô định bấm số thì đột nhiên màn hình hiện lên dãy số của mẹ.
Phương Y giật mình, đã lâu rồi mẹ chưa gọi cho cô, hôm nay bỗng nhiên gọi tới, cô dường như không quen.
Do dự tiếp điện thoại, Phương Y chào hỏi cùng mẹ, tâm tình phức tạp.
“Con công tác xa nhà có cảm thấy vất vả không? Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, hay là mẹ lên ở cùng con, chăm sóc cho con thật tốt nhé?” Bà Phương nói.
Phương Y hơi sững sờ, cô chưa từng cảm thụ qua tình thương của mẹ, hôm nay trở bệnh, thần kinh đúng là có điểm yếu ớt, chợt nghe mẹ nói như vậy, cô rất khó cự tuyệt.
“Mẹ không cần ở nhà chăm sóc ông ta sao?” Phương Y gắng gượng hỏi.
Mẹ cô nghe được liền hỏi ngược lại: “Giọng con sao lạ thế, bị cảm ư?”
Phương Y nhìn lướt qua bình nước biển, nói chi tiết: “Dạ, rất nghiêm trọng.”
Bà Phương lập tức nói: “Bố dượng của con ở đây rất khỏe, mẹ nhớ con, muốn đi thăm con, cùng con ở với nhau vài ngày, có thể nói địa chỉ nhà được không?”
Cô chưa từng cho mẹ biết địa chỉ nhà cụ thể, thậm chí sau khi chuyển nhà mẹ cô cũng không biết.
Nghe giọng mẹ quan tâm, cô suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Được, con sẽ gửi địa chỉ vào di động của mẹ, khi nào thì mẹ đến?”
Bà Phương nói: “Ngày mai, đêm nay mẽ sẹ thu xếp.” Bà lo sợ con gái sẽ không đồng ý cho nên không dám chậm trễ, thấy con gái đáp ứng, giọng bà cao hứng hẳn lên.
Phương Y “Dạ” một tiếng, chào tạm biệt bà, nhưng bà Phương nói tiếp: “Lần trước bố dượng của con đi tìm con có phải đã gặp qua ai không? Sau khi ông ta trở về nhà liền lập tức thay đổi, ông ta cũng không kể cho mẹ biết là vì sao, cuối cùng thì. . . . . .”
Phương Y hỏi: “Mẹ hỏi cái này để làm gì?”
Cũng không thể trách cô cảnh giác, thật sự những chuyện mẹ hỏi đều liên quan đến điều không tốt, cô theo bản năng cho rằng, mẹ và bố dượng lúc nào tìm cô cũng đều liên quan đến tiền bạc.
Nhưng mà, bà Phương chỉ nói: “Không có gì, mẹ chỉ muốn mang ít quà đến để cám ơn người ta đã giúp đỡ. Nhà chúng ta được như bây giờ là dựa vào người ta mà.”
Phương Y nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nở nụ cười: “Thứ chúng ta có chẳng lẽ người ta thiếu sao?”
Bà Phương cũng cười: “Con nói cũng phải, người ta cái gì mà không có... Nhưng mà, chủ yếu là tấm lòng.”
“Mẹ đến rồi nói sau ạ.” Phương Y có chút đau đầu: “Con không thoải mái, truyền nước biển xong rồi, con phải về nhà nghỉ ngơi.”
Bà Phương chặn lại: “Được rồi, mau đi đi, đi đường cẩn thận.”
Phương Y tạm dừng một lát: “Ngày mai mẹ đến thì gọi điện thoại cho con, con sẽ đón mẹ.”
Bà Phương liên tục trả lời, ngữ khí dường như muốn khóc: “Ừ... Ừ... Được!”
Phương Y thở dài, cuối cùng cô nói bái bái liền cúp điện thoại, nhờ y tá đến rút kim châm.
Cô bấm điện thoại gọi cho anh, nói với anh vị trí.
Kỳ thực, vì trời đổ mưa nên cô mới gọi cú điện thoại này, nếu không cô đã tự đi về.
Đứng trên bậc thềm ở trước cửa bệnh viện, nhìn mưa tuyết bay bay, người đi bộ trên đường cũng chia thành nhiều nhóm giơ ô bước đi, ngày xưa cô cũng giống như thế này, hôm nay đã có thể chờ một người, người ấy chăm sóc cô, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc.
Chu Lạc Sâm tới rất nhanh, đại khái là anh không muốn cô chờ lâu, anh lái xe với tốc độ siêu tốc, có điều ông trời không chiều lòng người, mưa to chạy nhanh dễ gặp sự cố, anh không thể không giảm tốc độ.
Lúc anh đến, kỳ thực cô cũng đợi chưa lâu, cô nhìn anh lái xe với tốc độ cao, chỉ biết anh vội vã quá.
Xe đậu trước cửa bệnh viện, đám người đứng trên bậc thềm vây quanh chiếc xe màu đen xả xỉ, một người đàn ông anh tuấn trên xe bước xuống, anh giơ ô đi đến bên cạnh cô, giúp cô che mưa, nắm tay dẫn cô đi xuống bậc thềm, tay còn không ngừng vuốt ve bàn tay lạnh như băng, giúp cô sưởi ấm, thật sự tri kỷ đến cực điểm, mọi người xung quanh không ngừng hâm mộ.
Tay Phương Y phút chốc trở nên ấm áp, vô ý thức lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngữ điệu ôn hòa: “Anh tới nhanh thật.”
Anh đưa cô vào chỗ tay lái phụ, thu ô, đóng cửa xe, lấy khăn tay đưa qua cho cô, mở miệng: “Đường hơi khó đi, vẫn chưa đủ nhanh.”
Phương Y có chút lo lắng: “Cần gì gấp gáp, em chờ lâu cũng được, anh an toàn thì tốt rồi.”
Chu Lạc Sâm liếc mắt nhìn băng gạc dán trên tay Phương Y, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ.”
Phương Y gật gật đầu: “Không biết có phải là do tâm lý hay không, cảm thấy thoải mái hơn rồi ạ.”
“Đừng tiết kiệm tiền mở máy sưởi.” Chu Lạc Sâm nói.
Phương Y ngẩn người, kinh ngạc nói: “Anh, làm sao anh biết. . . . . .”
“Đoán.” Chu Lạc Sâm quay đầu xe, thấp giọng: “Anh gửi cho em tiền lương một năm, nhận được chưa?”
Phương Y phát hoảng: “Là anh gửi sao? Em còn cho rằng tiền thưởng chứ... Hèn gì nhiều như vậy, em còn định đi hỏi chị Hà Tình... Tiền điện phí em có, anh không cần lo cho em, lát nữa em sẽ chuyển lại anh.” Cô nói xong liền tìm di động.
Khóe miệng Chu Lạc Sâm khẽ cong, nói: “Cầm dùng đi, không cần cảm thấy áy náy. Về phần tiền, khi nào dư dả hẵn gửi lại anh, hiện tại anh chưa cần tới.”
Tròng mắt Phương Y đỏ ửng, anh nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, trong lòng không vui, trầm ngâm một lát, nói: “Em sinh bệnh, có muốn anh ở nhà chăm sóc không?”
Chăm sóc ư. . . . . . Đây là nghĩa bóng ư? Hình Tứ duyệt cho cô hai ngày nghỉ, ngày mai và ngày kia cô không đi làm, nhưng mà. . . . . .
“Ngày mai mẹ em lên thành phố rồi.” Phương Y kể lại: “Bà nói muốn ở tạm chỗ em vài ngày, thuận tiện chăm sóc em. Giọng nói không giống giả tạo...”
Chu Lạc Sâm nheo mắt một chút: “Mẹ muốn lên đây?”
Phương Y tựa vào lưng ghế từ từ nhắm mắt, nói: “Lần trước anh và bố dượng em gặp mặt, trở về nhà tính cách của ông ta liền thay đổi, mẹ em muốn nói lời cám ơn và tặng quà cho anh.”
Phương Y thuật lại ý chính, không nghĩ tới câu nói này khiến cho Chu Lạc Sâm hứng thú, anh hỏi: “Bà định tặng anh thứ gì? Anh nhận được không?”
Nhận hay không là do anh quyết định chứ, sao còn hỏi cô. . . . . . Phương Y dở khóc dở cười, trong lòng ngọt ngào, nhỏ giọng: “Nhà của em rất nghèo, mua không nổi thứ tốt cho anh đâu, phỏng chừng là đặc sản riêng do chính tay mẹ làm thôi.” Hơi chút đốn, giọng cô có chút hoài niệm: “Năm đó bố dượng còn chưa biết đến bài bạc rượu chè, mẹ thường hay làm món điểm tâm ngọt mà em thích nhất, bây giờ em rất nhớ đến hương vị kia.”
Chu Lạc Sâm gật gật đầu: “Em bảo bà làm cho anh món ấy đi.”
Cô mở to mắt nhìn anh: “Anh thật sự muốn ăn?”
Chu Lạc Sâm bình thản nói: “Đây là quà cho anh, nếu anh đồng ý nhận thì em không được ý kiến.”
Phương Y quẫn bách gãi đầu: “Đương nhiên em không có ý kiến, em chỉ cảm thấy có món ăn ngon nào mà anh chưa từng thử qua...”
Chu Lạc Sâm ngắt ngang: “Anh dĩ nhiên sẽ nhận.”
“Vì sao?” Phương Y không hiểu hỏi.
Chu Lạc Sâm dừng xe ở dưới căn hộ của Phương Y, quay đầu nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ nói: “Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là muốn nếm thử món ăn em thích thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.