Chương 8
Tổng Công Đại Nhân
21/11/2016
Anh ta quan sát Phương Y một hồi mới chậm rãi nói: “Em còn giận sao?”
Phương Y nhìn anh ta, cất giọng: “Không có, không dám.”
Hình Tứ nghe vậy thì nở nụ cười, nâng tay về phía ghế dựa, nói: “Ngồi đi.”
Phương Y gật đầu ngồi xuống đối diện với anh ta, động tác câu nệ nhìn dưới mặt đất.
Hình Tứ cầm ly nước uống một ngụm, lát sau nói: “Em muốn giải thích cái gì, bây giờ có thể nói rồi đó, tại sao không nói chuyện, sợ tôi?”
Khóe miệng Phương Y giật giật, cô ngồi trong phòng làm việc, hành động một cách cứng nhắc.
Phương Y điều chỉnh thân người, thành khẩn nói: “Luật sư Hình, chắc chắn chúng ta có hiểu lầm, từ lần trước Ngô tiên sinh đến đây tìm anh. Luật sư Hình, tuy rằng tôi rất nghèo nhưng mà nhân cách của tôi không cho phép.”
Hình Tứ hơi hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn Phương Y nói: “Nếu ngày đó anh không ra mặt thay tôi, tôi cũng sẽ từ chối thịnh tình của anh ta, hy vọng anh không vì chuyện này mà cảm thấy tôi. . . . . . Cảm thấy tôi vô cùng. . . . . .” Cô cắn cắn môi, tựa hồ không biết dùng từ gì để giải thích.
Anh ta lắc đầu, cánh tay nương lên ghế dựa: “Xin lỗi.” Anh ta nhận lỗi: “Lúc trước là tôi hiểu lầm.”
Phương Y sửng sốt, cô không ngờ anh ta lại thống khoái áy náy, cô mấp máy môi: “Luật sư Hình không cần phải xin lỗi tôi, chúng ta chỉ cần gỡ bỏ hiểu lầm là được.”
Hình Tứ gật đầu không nói tiếng nào, Phương Y tiếp tục nói: “Còn có một việc.”
Hình Tứ nâng mi, cẩn thận hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Y nói: “Sáng nay tôi và luật sư Chu phải đến nhà của bà lão, là chuyện công, chẳng như anh tưởng tượng.”
Khóe miệng Hình Tứ khẽ nhếch, Phương Y có thể cảm giác được nụ cười này không nhằm vào cô, cô tò mò nhìn anh ta, anh ta trầm ngâm một lát mới nghiêm túc nói: “Có lẽ em không quan tâm, nhưng không có nghĩa là người khác không quan tâm.”
Phương Y nghi hoặc nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Hình Tứ đứng lên nghiêng người tới gần Phương Y: “Rất đơn giản, tôi muốn nhắc nhở em một chút, em xinh đẹp trẻ tuổi, vừa bước chân vào xã hội rất dễ dàng trở thành mục tiêu của thành phần xấu, điều em cần làm là phải đề phòng người bên cạnh, nhất là đàn ông. . . . . . .” Anh ta ngụ ý nói: “Chúng ta chỉ nhìn được bề ngoài mà không thể nào phán đoán được dục vọng của đối phương.”
Phương Y không ngốc, lập tức đem lời nói của Hình Tứ phân tích, chúng ta chỉ nhìn được bề ngoài mà không thể nào phán đoán được dục vọng của đối phương, là nói luật sư Chu sao?
Phương Y theo bản năng phản bác: “Luật sư Chu không phải là loại người đó.”
Hình Tứ cười nhạo một tiếng rồi lại dựa vào ghế, cầm bút máy xoay xoay: “Dù sao tôi cũng đã cảnh báo, cẩn thận hay không là chuyện của em, hiểu lầm giữa chúng ta chấm dứt, em trở về làm việc tiếp đi.”
Phương Y do dự đứng lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng cô vẫn không thể giúp Chu Lạc Sâm giải thích, xoay người rời đi.
Hình Tứ nhìn cô đóng cửa lại, do dự một lúc, nhấc điện thoại gọi cho Hà Tình.
Phương Y trở về chỗ ngồi, cô nhớ tới lời nhắc nhở của Hình Tứ, theo bản năng ngoái đầu nhìn vào cửa sổ bằng kính, nơi đó là phòng của Chu Lạc Sâm. Rèm cửa kéo lên, có thể thấy bộ dạng anh đang bận rộn. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, xoay người tìm đồ trên giá sách, sau đó thì cô không nhìn thấy anh nữa. Phương Y chậm rãi quay đầu, toan tính mở Computer chuẩn bị làm việc thì Hà Tình xuất hiện.
“Phương Y, em đổi vị trí đi, đến bên cạnh trợ lý Trần kìa.” Người kia chính là trợ lý của Hình Tứ.
Phương Y kinh ngạc, hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Hà Tình nói: “Sau này văn kiện và chuyện lặt vặt của luật sư Hình sẽ do em phụ trách, em đổi qua bên đó sẽ thuận tiện hơn.”
Phương Y nhíu mày ngập ngừng, Hà Tình thấy vậy thì cười nói: “Sao giống như em không nguyện ý vậy, đây là chuyện tốt mà, lần thử việc này em đã thông qua, hơn nữa còn được thăng chức, tiền lương tăng lên.”
Nhắc tới tiền lương trong lòng Phương Y lại cảm thấy phấn khởi, cô sờ sờ mặt: “Phiền chị rồi, mới tới không bao lâu mà xảy ra nhiều chuyện quá.”
Hà Tình tươi cười, vỗ vỗ bờ vai cô rồi mới trở về chỗ ngồi.
Phương Y nhìn trợ lý Trần đang dọn dẹp chỗ, vị trí bên cạnh anh ta trống rỗng, Hình Tứ không an bài nhiều người bên cạnh, hiện tại anh ta có cô và trợ lý Trần hỗ trợ.
Phương Y cột tóc cao lên, sau đó cô thu dọn đồ đạc, cũng không chú ý tới hành động của mình đều thu vào tầm mắt của Chu Lạc Sâm. Trong tay anh cầm quyển sách, từ đầu đến cuối vẫn chưa lật qua trang mới, chờ cô xoay người, anh liền nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Anh tựa lưng vào ghế suy tư, cầm điện thoại gọi cho Hình Tứ, Hình Tứ sớm đã dự đoán được, nhấc điện thoại nói: “So với dự đoán của tớ chậm hơn vài phút.”
Giọng của Chu Lạc Sâm bình tĩnh: “Cậu làm vậy là muốn bảo vệ cô ấy?”
Hình Tứ thẳng thắn trả lời: “Đúng, cô ấy là một cô gái tốt, không dễ dàng mắc bẫy của cậu, cũng không giống Tiểu Lôi thích cậu, tớ bảo vệ nhân viên của mình, cậu có ý kiến sao?”
Chu Lạc Sâm trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Tớ biết cậu vì chuyện của Phó Lôi nên hận tớ, Hình Tứ, cậu xác định là lỗi của tớ sao?”
Giọng Hình Tứ vang lên lạnh lùng: “Phó Lôi được nuông chiều từ bé, là đại tiểu thư, cô ấy bị biến thành hư hỏng không phải là lỗi của cậu thì lỗi của ai?”
Chu Lạc Sâm nở nụ cười, lời nói kế tiếp giống như mũi tên ghim vào lồng ngực Hình Tứ: “Hình Tứ, cậu thích Phó Lôi cũng không có nghĩa là người khác phải thích cô ấy, tớ thì thế nào, chỉ là bộc trực nói cho cô ấy biết tớ không thích cô ấy, giải thích với cậu, có tin hay không thì tùy.” Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục làm việc.
Hình Tứ nhìn tín hiệu tít tít vang lên, nhếch môi trầm tư. Trán anh nổi gân xanh, ý niệm trong đầu choảng nhau, đầu anh sắp nổ tung rồi.
Bên ngoài văn phòng.
Lâm Tư nhìn thấy Phương Y chuyển đến chỗ ngồi mới liền nhắn tin hỏi Chu Lạc Sâm cô ta có thể trở về không. Chu Lạc Sâm đồng ý, không bao lâu sau mọi người liền thấy Lâm Tư vui vẻ chuyển về chỗ cũ.
Câu nói của Hình Tứ khiến Phương Y ngờ vực Chu Lạc Sâm, nhưng khi cô nhìn thấy Lâm Tư phấn khởi về lại chỗ cũ, lại cảm thấy Hình Tứ có thể đang hiểu lầm anh.
Nếu luật sư Chu là loại người này, Lâm Tư xinh đẹp và tài năng như thế, vì cớ gì lại gấp gáp đổi chỗ của cô ta?
Trong lòng Phương Y thất vọng, giống như bị người khác đoạt mất thứ gì. Rõ ràng vị trí kia trước đây là của Lâm Tư, là do cô đến nên Lâm Tư mới mất chỗ, cảm giác này giống như chỗ kia mới là của cô.
Mấy ngày nay cả ngày Phương Y mơ hồ cũng chưa làm xong công việc, bây giờ có thể thăng chức, vậy tốt rồi, không cần sợ nghèo khó nữa.
Gần đây, những cơn sóng ngầm mãnh liệt đang diễn ra trong văn phòng Tế An, cuồn cuộn như đám mây mù.
Mãi cho đến khi Ngôn Tố trở về anh ta mới phá vỡ được bầu không khí u ám kia.
Ngôn Tố từng hứa, chờ anh ta giành chiến thắng trở về, mọi người đều sẽ có quà, anh ta là người giữ lời, mang theo một thùng quà trở lại.
“Luật sư Ngôn đã về rồi!” Mọi người kích động đứng lên nói: “Chúng tôi đều trông ngóng anh!”
Ngôn Tố mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm hiệu Armani, tay cầm túi công văn, cổ áo thắt nơ, trên người tản ra một loại khí chất quý tộc của người Luân Đôn: “Trông ngóng quà của tôi chứ gì?” Anh ta nghiêng đầu nói: “Ai là đàn ông thì ra phụ phân phát quà với tôi nào.”
Doãn Triết Ngạn ngẩng đầu nhìn một cái, lãnh đạm gục đầu tiếp tục công việc, giống như anh ta chưa từng nghe thấy gì. Đây đã là hình ảnh quen thuộc, những người đi theo luật sư Chu đều rất cao ngạo. Phương Y ngồi bên cạnh trợ lý Trần nhưng rất tích cực, cô nhanh nhẹn kéo thùng hỗ trợ.
Cô nhìn mọi người vọt tới thùng quà, tựa lưng vào ghế cảm thấy hứng thú.
Ngôn Tố hí mắt quan sát Phương Y một chút, nở nụ cười.
“Người mới?” Anh ta đi tới gần Phương Y, dịu dàng hỏi.
Phương Y vội vàng cúi đầu: “Xin chào, Luật sư Ngôn, tôi là thư ký mới của luật sư Hình, tên Phương Y ạ.”
Ngôn Tố nói: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, sao em không đi chọn quà?”
Phương Y đè thấp giọng: “Em là người mới, không phải không có phần sao. . . . .”
Ngôn Tố hơi hất mày, suy tư một lát, mở túi công văn móc ra một hộp quà nhỏ tinh xảo: “Của em, vốn định tặng cho em gái tôi, nhận đi.”
Phương Y nhìn hộp quà kinh ngạc: “Làm vậy sao được.” Cô liên tục chối từ: “Luật sư Ngôn mau cất đi ạ, đây không phải là quà của em gái anh sao.”
Ngôn Tố lại nói: “Tôi từng bảo ai ai cũng có quà, em không nhận chẳng lẽ khiến muốn tôi thất hứa? Không cần lo, tôi mua rất nhiều quà cho em gái của mình, món quà này chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi, đừng xem trọng.”
Khóe mắt Phương Y hạ xuống, không biết nên làm thế nào, Hà Tình cầm quà trở về nhìn thấy cảnh này thì nắm bả vai Phương Y: “Không sao đâu, em nhận đi, luật sư Ngôn không thiếu quà, trợ lý Trần cũng là người mới giống em mà cũng có quà đó thôi.”
Nghe Hà Tình nói vậy nên Phương Y cũng yên tâm, cô không từ chối nữa, trong lòng vô cùng cảm kích.
Ngôn Tố chăm chú nhìn về phía phòng của Chu Lạc Sâm, thuận miệng hỏi: “Luật sư Chu có ở trong đó không?”
Hà Tình nói: “Có ạ.”
Ngôn Tố vuốt cằm nói với Hà Tình: “Gọi điện thoại đến Gia Định đặt phòng đi, tối nay tôi mở tiệc chúc mừng, mọi người không được vắng mặt nhé.”
Anh ta lại bước chân về phía phòng của Chu Lạc Sâm, Phương Y nhìn bóng lưng anh ta tò mò: “Chị Hà, tối nay sẽ tổ chức tiệc sao?”
“Ừ, chiếu nay tan tầm em đừng về nhà nhé, đi cùng đi.” Hà Tình nói: “Ăn uống và ca hát nữa, luật sư Ngôn rất hào phóng, em có lộc ăn rồi.”
Phương Y nhớ tới khu nhà mình thuê, lo lắng không biết bắt kịp xe không, Hà Tình không cho cô cơ hội cự tuyệt, dứt lời liền bước đi rồi. Cô do dự một chút, quyết định đi cùng, cô không muốn sống tách biệt với mọi người.
Chỉ là cô không ngờ tới, buổi tiệc tối nay cô lại có cơ hội nói chuyện với Chu Lạc Sâm.
Phương Y nhìn anh ta, cất giọng: “Không có, không dám.”
Hình Tứ nghe vậy thì nở nụ cười, nâng tay về phía ghế dựa, nói: “Ngồi đi.”
Phương Y gật đầu ngồi xuống đối diện với anh ta, động tác câu nệ nhìn dưới mặt đất.
Hình Tứ cầm ly nước uống một ngụm, lát sau nói: “Em muốn giải thích cái gì, bây giờ có thể nói rồi đó, tại sao không nói chuyện, sợ tôi?”
Khóe miệng Phương Y giật giật, cô ngồi trong phòng làm việc, hành động một cách cứng nhắc.
Phương Y điều chỉnh thân người, thành khẩn nói: “Luật sư Hình, chắc chắn chúng ta có hiểu lầm, từ lần trước Ngô tiên sinh đến đây tìm anh. Luật sư Hình, tuy rằng tôi rất nghèo nhưng mà nhân cách của tôi không cho phép.”
Hình Tứ hơi hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn Phương Y nói: “Nếu ngày đó anh không ra mặt thay tôi, tôi cũng sẽ từ chối thịnh tình của anh ta, hy vọng anh không vì chuyện này mà cảm thấy tôi. . . . . . Cảm thấy tôi vô cùng. . . . . .” Cô cắn cắn môi, tựa hồ không biết dùng từ gì để giải thích.
Anh ta lắc đầu, cánh tay nương lên ghế dựa: “Xin lỗi.” Anh ta nhận lỗi: “Lúc trước là tôi hiểu lầm.”
Phương Y sửng sốt, cô không ngờ anh ta lại thống khoái áy náy, cô mấp máy môi: “Luật sư Hình không cần phải xin lỗi tôi, chúng ta chỉ cần gỡ bỏ hiểu lầm là được.”
Hình Tứ gật đầu không nói tiếng nào, Phương Y tiếp tục nói: “Còn có một việc.”
Hình Tứ nâng mi, cẩn thận hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Y nói: “Sáng nay tôi và luật sư Chu phải đến nhà của bà lão, là chuyện công, chẳng như anh tưởng tượng.”
Khóe miệng Hình Tứ khẽ nhếch, Phương Y có thể cảm giác được nụ cười này không nhằm vào cô, cô tò mò nhìn anh ta, anh ta trầm ngâm một lát mới nghiêm túc nói: “Có lẽ em không quan tâm, nhưng không có nghĩa là người khác không quan tâm.”
Phương Y nghi hoặc nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Hình Tứ đứng lên nghiêng người tới gần Phương Y: “Rất đơn giản, tôi muốn nhắc nhở em một chút, em xinh đẹp trẻ tuổi, vừa bước chân vào xã hội rất dễ dàng trở thành mục tiêu của thành phần xấu, điều em cần làm là phải đề phòng người bên cạnh, nhất là đàn ông. . . . . . .” Anh ta ngụ ý nói: “Chúng ta chỉ nhìn được bề ngoài mà không thể nào phán đoán được dục vọng của đối phương.”
Phương Y không ngốc, lập tức đem lời nói của Hình Tứ phân tích, chúng ta chỉ nhìn được bề ngoài mà không thể nào phán đoán được dục vọng của đối phương, là nói luật sư Chu sao?
Phương Y theo bản năng phản bác: “Luật sư Chu không phải là loại người đó.”
Hình Tứ cười nhạo một tiếng rồi lại dựa vào ghế, cầm bút máy xoay xoay: “Dù sao tôi cũng đã cảnh báo, cẩn thận hay không là chuyện của em, hiểu lầm giữa chúng ta chấm dứt, em trở về làm việc tiếp đi.”
Phương Y do dự đứng lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng cô vẫn không thể giúp Chu Lạc Sâm giải thích, xoay người rời đi.
Hình Tứ nhìn cô đóng cửa lại, do dự một lúc, nhấc điện thoại gọi cho Hà Tình.
Phương Y trở về chỗ ngồi, cô nhớ tới lời nhắc nhở của Hình Tứ, theo bản năng ngoái đầu nhìn vào cửa sổ bằng kính, nơi đó là phòng của Chu Lạc Sâm. Rèm cửa kéo lên, có thể thấy bộ dạng anh đang bận rộn. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, xoay người tìm đồ trên giá sách, sau đó thì cô không nhìn thấy anh nữa. Phương Y chậm rãi quay đầu, toan tính mở Computer chuẩn bị làm việc thì Hà Tình xuất hiện.
“Phương Y, em đổi vị trí đi, đến bên cạnh trợ lý Trần kìa.” Người kia chính là trợ lý của Hình Tứ.
Phương Y kinh ngạc, hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Hà Tình nói: “Sau này văn kiện và chuyện lặt vặt của luật sư Hình sẽ do em phụ trách, em đổi qua bên đó sẽ thuận tiện hơn.”
Phương Y nhíu mày ngập ngừng, Hà Tình thấy vậy thì cười nói: “Sao giống như em không nguyện ý vậy, đây là chuyện tốt mà, lần thử việc này em đã thông qua, hơn nữa còn được thăng chức, tiền lương tăng lên.”
Nhắc tới tiền lương trong lòng Phương Y lại cảm thấy phấn khởi, cô sờ sờ mặt: “Phiền chị rồi, mới tới không bao lâu mà xảy ra nhiều chuyện quá.”
Hà Tình tươi cười, vỗ vỗ bờ vai cô rồi mới trở về chỗ ngồi.
Phương Y nhìn trợ lý Trần đang dọn dẹp chỗ, vị trí bên cạnh anh ta trống rỗng, Hình Tứ không an bài nhiều người bên cạnh, hiện tại anh ta có cô và trợ lý Trần hỗ trợ.
Phương Y cột tóc cao lên, sau đó cô thu dọn đồ đạc, cũng không chú ý tới hành động của mình đều thu vào tầm mắt của Chu Lạc Sâm. Trong tay anh cầm quyển sách, từ đầu đến cuối vẫn chưa lật qua trang mới, chờ cô xoay người, anh liền nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Anh tựa lưng vào ghế suy tư, cầm điện thoại gọi cho Hình Tứ, Hình Tứ sớm đã dự đoán được, nhấc điện thoại nói: “So với dự đoán của tớ chậm hơn vài phút.”
Giọng của Chu Lạc Sâm bình tĩnh: “Cậu làm vậy là muốn bảo vệ cô ấy?”
Hình Tứ thẳng thắn trả lời: “Đúng, cô ấy là một cô gái tốt, không dễ dàng mắc bẫy của cậu, cũng không giống Tiểu Lôi thích cậu, tớ bảo vệ nhân viên của mình, cậu có ý kiến sao?”
Chu Lạc Sâm trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Tớ biết cậu vì chuyện của Phó Lôi nên hận tớ, Hình Tứ, cậu xác định là lỗi của tớ sao?”
Giọng Hình Tứ vang lên lạnh lùng: “Phó Lôi được nuông chiều từ bé, là đại tiểu thư, cô ấy bị biến thành hư hỏng không phải là lỗi của cậu thì lỗi của ai?”
Chu Lạc Sâm nở nụ cười, lời nói kế tiếp giống như mũi tên ghim vào lồng ngực Hình Tứ: “Hình Tứ, cậu thích Phó Lôi cũng không có nghĩa là người khác phải thích cô ấy, tớ thì thế nào, chỉ là bộc trực nói cho cô ấy biết tớ không thích cô ấy, giải thích với cậu, có tin hay không thì tùy.” Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục làm việc.
Hình Tứ nhìn tín hiệu tít tít vang lên, nhếch môi trầm tư. Trán anh nổi gân xanh, ý niệm trong đầu choảng nhau, đầu anh sắp nổ tung rồi.
Bên ngoài văn phòng.
Lâm Tư nhìn thấy Phương Y chuyển đến chỗ ngồi mới liền nhắn tin hỏi Chu Lạc Sâm cô ta có thể trở về không. Chu Lạc Sâm đồng ý, không bao lâu sau mọi người liền thấy Lâm Tư vui vẻ chuyển về chỗ cũ.
Câu nói của Hình Tứ khiến Phương Y ngờ vực Chu Lạc Sâm, nhưng khi cô nhìn thấy Lâm Tư phấn khởi về lại chỗ cũ, lại cảm thấy Hình Tứ có thể đang hiểu lầm anh.
Nếu luật sư Chu là loại người này, Lâm Tư xinh đẹp và tài năng như thế, vì cớ gì lại gấp gáp đổi chỗ của cô ta?
Trong lòng Phương Y thất vọng, giống như bị người khác đoạt mất thứ gì. Rõ ràng vị trí kia trước đây là của Lâm Tư, là do cô đến nên Lâm Tư mới mất chỗ, cảm giác này giống như chỗ kia mới là của cô.
Mấy ngày nay cả ngày Phương Y mơ hồ cũng chưa làm xong công việc, bây giờ có thể thăng chức, vậy tốt rồi, không cần sợ nghèo khó nữa.
Gần đây, những cơn sóng ngầm mãnh liệt đang diễn ra trong văn phòng Tế An, cuồn cuộn như đám mây mù.
Mãi cho đến khi Ngôn Tố trở về anh ta mới phá vỡ được bầu không khí u ám kia.
Ngôn Tố từng hứa, chờ anh ta giành chiến thắng trở về, mọi người đều sẽ có quà, anh ta là người giữ lời, mang theo một thùng quà trở lại.
“Luật sư Ngôn đã về rồi!” Mọi người kích động đứng lên nói: “Chúng tôi đều trông ngóng anh!”
Ngôn Tố mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm hiệu Armani, tay cầm túi công văn, cổ áo thắt nơ, trên người tản ra một loại khí chất quý tộc của người Luân Đôn: “Trông ngóng quà của tôi chứ gì?” Anh ta nghiêng đầu nói: “Ai là đàn ông thì ra phụ phân phát quà với tôi nào.”
Doãn Triết Ngạn ngẩng đầu nhìn một cái, lãnh đạm gục đầu tiếp tục công việc, giống như anh ta chưa từng nghe thấy gì. Đây đã là hình ảnh quen thuộc, những người đi theo luật sư Chu đều rất cao ngạo. Phương Y ngồi bên cạnh trợ lý Trần nhưng rất tích cực, cô nhanh nhẹn kéo thùng hỗ trợ.
Cô nhìn mọi người vọt tới thùng quà, tựa lưng vào ghế cảm thấy hứng thú.
Ngôn Tố hí mắt quan sát Phương Y một chút, nở nụ cười.
“Người mới?” Anh ta đi tới gần Phương Y, dịu dàng hỏi.
Phương Y vội vàng cúi đầu: “Xin chào, Luật sư Ngôn, tôi là thư ký mới của luật sư Hình, tên Phương Y ạ.”
Ngôn Tố nói: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, sao em không đi chọn quà?”
Phương Y đè thấp giọng: “Em là người mới, không phải không có phần sao. . . . .”
Ngôn Tố hơi hất mày, suy tư một lát, mở túi công văn móc ra một hộp quà nhỏ tinh xảo: “Của em, vốn định tặng cho em gái tôi, nhận đi.”
Phương Y nhìn hộp quà kinh ngạc: “Làm vậy sao được.” Cô liên tục chối từ: “Luật sư Ngôn mau cất đi ạ, đây không phải là quà của em gái anh sao.”
Ngôn Tố lại nói: “Tôi từng bảo ai ai cũng có quà, em không nhận chẳng lẽ khiến muốn tôi thất hứa? Không cần lo, tôi mua rất nhiều quà cho em gái của mình, món quà này chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi, đừng xem trọng.”
Khóe mắt Phương Y hạ xuống, không biết nên làm thế nào, Hà Tình cầm quà trở về nhìn thấy cảnh này thì nắm bả vai Phương Y: “Không sao đâu, em nhận đi, luật sư Ngôn không thiếu quà, trợ lý Trần cũng là người mới giống em mà cũng có quà đó thôi.”
Nghe Hà Tình nói vậy nên Phương Y cũng yên tâm, cô không từ chối nữa, trong lòng vô cùng cảm kích.
Ngôn Tố chăm chú nhìn về phía phòng của Chu Lạc Sâm, thuận miệng hỏi: “Luật sư Chu có ở trong đó không?”
Hà Tình nói: “Có ạ.”
Ngôn Tố vuốt cằm nói với Hà Tình: “Gọi điện thoại đến Gia Định đặt phòng đi, tối nay tôi mở tiệc chúc mừng, mọi người không được vắng mặt nhé.”
Anh ta lại bước chân về phía phòng của Chu Lạc Sâm, Phương Y nhìn bóng lưng anh ta tò mò: “Chị Hà, tối nay sẽ tổ chức tiệc sao?”
“Ừ, chiếu nay tan tầm em đừng về nhà nhé, đi cùng đi.” Hà Tình nói: “Ăn uống và ca hát nữa, luật sư Ngôn rất hào phóng, em có lộc ăn rồi.”
Phương Y nhớ tới khu nhà mình thuê, lo lắng không biết bắt kịp xe không, Hà Tình không cho cô cơ hội cự tuyệt, dứt lời liền bước đi rồi. Cô do dự một chút, quyết định đi cùng, cô không muốn sống tách biệt với mọi người.
Chỉ là cô không ngờ tới, buổi tiệc tối nay cô lại có cơ hội nói chuyện với Chu Lạc Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.