Chương 40
Nghê Đa Hỉ
15/12/2019
Editor + Beta: Tiểu Hy.
Tôn Điềm Điềm xách theo bánh kem chạy ra, Thẩm Niệm Thâm đang đứng ở đầu ngõ chờ cô.
"A Niệm!" Tôn Điềm Điềm cao hứng kêu một tiếng, cất bước chạy tới chỗ Thẩm Niệm Thâm.
"Chậm một chút." Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, trong mắt liền bất giác nổi lên ý cười, anh đi vài bước về phía trước đón cô.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm đi tới liền chạy chậm vài bước, trực tiếp lao vào trong lòng anh.
"Chậm một chút." Thẩm Niệm Thâm thấp giọng cười, hai tay ôm lấy Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm cười khanh khách, ngẩng đầu lên, "Chúng ta đi đâu chơi?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, nói: "Công viên trò chơi?"
Tôn Điềm Điềm đã rất lâu chưa đi công viên trò chơi, lần đi trước hình như là lúc nghỉ hè năm lớp 11.
Hai người ngồi tàu điện ngầm một tiếng thì tới nơi.
Bởi đang nghỉ đông nên công viên trò chơi là biển người tấp nập.
Thẩm Niệm Thâm mua vé ở trên mạng trước, sau khi kiểm chứng liền có thể đi vào. Nhưng hầu hết các hạng mục trò chơi bên trong đều phải xếp hàng.
Tôn Điềm Điềm liếc mắt nhìn đám người phía trước, quay đầu lại nói với Thẩm Niệm Thâm: "Coi bộ phần lớn thời gian hôm nay chúng ta đều phải tiêu tốn ở việc xếp hàng rồi."
Thẩm Niệm Thâm hỏi: "Em có muốn chơi không? Nếu không muốn xếp hàng thì chúng ta đi làm cái khác cũng được."
"Sao cũng được!" Tôn Điềm Điềm vui vẻ cười rộ lên, dựa vào cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu đặt trên vai anh, "Được ở bên cạnh anh, dù là xếp hàng cũng rất vui."
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa xoa đầu cô, "Chúng ta chơi cái gì trước đây?"
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, sau đó chỉ phía trước, "Chơi tàu lượn siêu tốc trước đi, lâu rồi em chưa chơi."
"Được."
Tàu lượn siêu tốc nhiều người chơi, đội ngũ xếp hàng cũng rất dài, Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm đứng vào hàng.
Thời gian xếp hàng rất dài, Tôn Điềm Điềm liền tán gẫu với Thẩm Niệm Thâm.
Nghĩ đến chuyện lại phải về quê, cô có chút luyến tiếc, "Khoảng mấy ngày nữa, có khả năng em phải về quê ăn tết."
Thẩm Niệm Thâm hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Khi nào về?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Ông nội của em ở dưới quê, chắc là phải ở đó đến hết tết."
Ông nội tuổi đã lớn, đối với cố hương rất có cảm tình, mấy năm nay đã không muốn rời cố hương, cho nên mỗi năm Tết Âm Lịch, bọn họ đều về quê ăn tết với ông lão.
Thẩm Niệm Thâm gật đầu: "Anh biết rồi, vậy em về nhà chơi vui vẻ một chút."
Tôn Điềm Điềm hơi dẩu miệng, đầu chôn ở trên vai Thẩm Niệm Thâm, "Nhưng em muốn ở bên anh."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, cúi đầu nhìn cô, "Về sau còn rất nhiều cơ hội mà."
"Vậy còn anh? Anh có về quê ăn tết không?" Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm dừng một chút, yết hầu bỗng nhiên có chút phát trướng, lắc đầu nói: "Không, anh không có quê."
Quê của Thẩm Niệm Thâm ở một huyện nhỏ trong thành phố, những hồi ức đen tối thời niên thiếu của anh đều ở đó. Vì muốn thoát ly khỏi hoàn cảnh kia, thời điểm thi tốt nghiệp trung học, anh lấy thành tích đứng nhất toàn thành phố để vào một trường trọng điểm, bà ngoại dẫn anh vào thành phố để sinh sống, từ đó không còn trở về nữa.
Sau khi lên cao trung, cuộc sống của anh mới bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, không có người biết đến quá khứ của anh, không có người kỳ thị anh. Anh bắt đầu có bạn bè, có cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Cái huyện nhỏ kia, đời này sẽ không bao giờ trở về nữa.
Tôn Điềm Điềm nói: "Khi nào xong em liền lập tức quay lại tìm anh."
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu, "Anh chờ em."
Tôn Điềm Điềm vui vẻ ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu gối lên trên vai anh.
Đội ngũ vẫn chậm rãi di chuyển về phía trước, Tôn Điềm Điềm thấy phía trước có một cô bé đang ăn kem liền ngẩng đầu nói với Thẩm Niệm Thâm: "A Niệm, em cũng muốn ăn kem."
Thẩm Niệm Thâm: "Mùa đông ăn kem?"
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, "Mùa đông cũng có thể ăn kem mà." Cô chỉ cô bé ở phía trước, "Em muốn ăn kem ốc quế kia."
Thẩm Niệm Thâm không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Không được."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Thẩm Niệm Thâm sờ sờ mặt Tôn Điềm Điềm, ôn nhu dỗ dành cô, "Quá lạnh, nghe lời, đừng ăn."
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng lay cánh tay Thẩm Niệm Thâm, ánh mắt trông mong nhìn anh, thanh âm mềm mại làm nũng, "Em ăn một cái, chỉ ăn một cái được không?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, kiên định cự tuyệt, "Không được, nửa cái cũng không được."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Tôn Điềm Điềm không lay chuyển được Thẩm Niệm Thâm, buông tay anh ra, xoay đầu đi, không muốn để ý đến anh nữa.
Thẩm Niệm Thâm kéo tay cô, "Giận à?"
Tôn Điềm Điềm rút tay ra đút vào túi áo, hừ một tiếng.
Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, "Tôn Điềm Điềm, em giống như một đứa con nít vậy."
Lại nói: "Em chờ anh một chút."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, quay đầu lại liền thấy Thẩm Niệm Thâm đi đến hướng đám người, quẹo một cái, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Tôn Điềm Điềm vội gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm, anh bắt máy rất nhanh, cô vội vàng hỏi: "A Niệm, anh đi đâu vậy?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Chờ anh một chút, lập tức trở về liền."
Đợi ước chừng vài phút, Thẩm Niệm Thâm trở lại.
Trong tay cầm cây kẹo bông gòn rất lớn, "Ăn cái này, không ăn kem được không?"
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, đôi mắt mở to, không chớp mắt mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm thấy cô nửa ngày không nói lời nào, cũng bất động, nhìn cô hỏi: "Không thích sao?"
Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, nhận lấy kẹo bông gòn, "Thích, đặc biệt thích!"
Tôn Điềm Điềm một tay cầm kẹo bông gòn, một tay ôm chặt lấy Thẩm Niệm Thâm, đầu chôn trong lòng ngực anh, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, mắt cong cong nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Thẩm Niệm Thâm, anh thật tốt."
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa mũi cô.
Tôn Điềm Điềm từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm chui ra, một tay cầm kẹo bông gòn, một tay khác bị Thẩm Niệm Thâm nắm chặt.
Kẹo bông gòn vào miệng là tan, ngọt đến tận tâm.
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên nói: "A Niệm, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau chứ?
Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Em cảm thấy mình thật sự quá thích anh, nếu ngày nào đó anh đột nhiên không cần em, em khẳng định sẽ khóc chết."
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô thật sâu, sau một lúc lâu mới sờ sờ đầu cô, nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, sẽ không có ngày đó."
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới cười, "A Niệm tốt nhất."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, giơ tay giúp Tôn Điềm Điềm lau đường trên mặt, "Em là mèo hoa sao, ăn dính đầy mặt rồi."
Tôn Điềm Điềm sờ sờ mặt, cười hắc hắc, "Kẹo bông gòn lớn quá."
Tôn Điềm Điềm ăn kẹo xong, một lát sau liền đến lượt bọn họ chơi.
Thẩm Niệm Thâm gửi bánh kem và túi ở quầy giữ đồ.
Thời điểm đi tới, Tôn Điềm Điềm đã ngồi lên tàu, nhân viên công tác đang hỗ trợ trang bị bảo vệ an toàn.
Tôn Điềm Điềm lâu lắm không ngồi, có chút kích động, thấy Thẩm Niệm Thâm trở về, vội vẫy tay voéi anh, "A Niệm, ở đây!"
Thẩm Niệm Thâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tôn Điềm Điềm, rất nhanh liền buộc dây an toàn.
Tàu lượn siêu tốc phát động, Tôn Điềm Điềm vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nắm chặt lấy tay Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười, "Sợ à?"
Tôn Điềm Điềm ương ngạnh, "Không sợ!"
Thẩm Niệm Thâm cười, có chút hoài nghi nhìn cô, "Chắc chứ?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu thật mạnh, "Em không sợ."
Kết quả người nào đó mạnh miệng nói không sợ, toàn bộ hành trình đều gân cổ lên thét chói tai, đến khi dừng lại, thân thể còn có chút phát run.
Thẩm Niệm Thâm cười, khom người tháo đai an toàn cho Tôn Điềm Điềm, cảm nhận được tay cô đang run nên anh nắm chặt lấy, thanh âm không che dấu được ý cười, "Đừng sợ, đã kết thúc rồi."
Tháo đai an toàn, anh dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi vị trí.
Sắc mặt Tôn Điềm Điềm còn có chút nhợt nhạt, Thẩm Niệm Thâm giúp cô sửa lại mái tóc bị thổi loạn, sau đó cười hỏi cô, "Cảm giác thế nào?"
Tôn Điềm Điềm kinh hồn vỗ ngực, đôi mắt mở tròn xoe, "Tim đập thật nhanh."
Thẩm Niệm Thâm bật cười, "Không phải không sợ sao?"
Tôn Điềm Điềm: "... Anh thì sao? Anh cảm giác thế nào?"
Thẩm Niệm Thâm xoa xoa lỗ tai, "Màng nhĩ sắp bị tiểu khả ái nào đó phá nát rồi."
"..." Tôn Điềm Điềm ngẩn người, ngay sau đó liền bật cười, nắm tay lại đánh Thẩm Niệm Thâm, "Anh thật xấu, dám cười em."
Thẩm Niệm Thâm thuận thế cầm tay cô rồi nhét vào túi áo lông vũ, cười hỏi: "Kế tiếp đi chơi cái gì?"
Tôn Điềm Điềm vừa mới bị tàu lượn siêu tốc dọa, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Đi chơi xe đụng đi."
Cô không sợ trò xe đụng.
"Được."
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm chơi ở công viên giải trí đến 7 giờ tối mới ra.
Thẩm Niệm Thâm hỏi Tôn Điềm Điềm muốn ăn gì, cô nói: "Ăn bánh kem đi, bánh kem em làm rất lớn, ăn cơm xong chắc chắn là ăn không nổi."
Cô nhìn thoáng qua xung quanh, đôi mắt đột nhiên sáng lên, "Em nhớ hình như phía trước có rạp chiếu phim ô tô, chúng ta qua bên kia vừa xem phim vừa ăn bánh kem đi."
"Được."
Rạp chiếu phim cách công viên giải trí không xa, đi tầm mười phút là đến.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm tìm một chiếc xe ngồi vào, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm Mỹ.
Ở bên ngoài gió lạnh thổi vi vu, tiến vào trong xe trong nháy mắt liền ấm lên.
"A Niệm, mau mau đóng cửa lại."
Thẩm Niệm Thâm đóng cửa lại.
Tôn Điềm Điềm đặt bánh kem trên đùi, tháo dải lụa rồi mở nắp ra.
"A Niệm, có bật lửa không?"
"Có." Thẩm Niệm Thâm lấy bật lửa ra, "tách" một cái, trong xe nháy mắt sáng lên một chút ánh sáng mờ mờ.
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm đưa bánh kem tới trước mắt Thẩm Niệm Thâm, "Em làm đó, có đẹp không?"
Nhờ vào ánh sáng từ bật lửa, tầm mắt Thẩm Niệm Thâm dừng ở cái hình hai người hôn môi trên bánh kem.
Bên cạnh hình còn viết mấy chữ.
Bên cạnh cậu con trai viết "A Niệm", còn bên cạnh cô gái viết "Tiểu khả ái nhà A Niệm".
Thẩm Niệm Thâm tức khắc cười, "Em làm bánh kem kết hôn à?"
Tôn Điềm Điềm che miệng cười, "Cứ cho là vậy đi." Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Anh có thích không?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn vào mắt cô, "Rất thích."
Tôn Điềm Điềm rất vui vẻ, nói: "Anh lấy nến ở trong túi ra giúp em với."
Thẩm Niệm Thâm đặt bật lửa xuống, mở túi của Tôn Điềm Điềm lấy ra vài ngọn nến, "Mua khi nào vậy?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Lúc sáng ra cửa mua."
Tôn Điềm Điềm cầm lấy nến, nhờ vào ánh sáng từ màn hình lớn bên ngoài mà cắm nến lên trên bánh kem.
"A Niệm, đưa bật lửa cho em."
"Để anh làm cho."
"Để em." Tôn Điềm Điềm nhận lấy bật lửa từ tay Thẩm Niệm Thâm, nói: "Nay là sinh nhật anh, chờ ăn bánh kem là được."
Tôn Điềm Điềm bật lửa lên, châm từng cây từng cây nến, nháy mắt trong xe liền sáng lên, ánh nến mờ mờ ở trong không khí nhẹ nhàng lay động.
Tôn Điềm Điềm thật cẩn thận nâng bánh kem đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm nhìn anh, "A Niệm, sinh nhật vui vẻ, mau ước nguyện đi."
Thẩm Niệm Thâm chưa từng ăn sinh nhật, anh nhìn ánh nến trước mắt, nhìn hai cái đầu nhỏ đang hôn nhau trên bánh kem, nhìn Tôn Điềm Điềm nở nụ cười sáng lạn, tận sâu trong đáy lòng giống như bỗng nhiên được một ánh sáng ấm áp chiếu vào, khiến cho trái tim anh tan chảy.
Anh nhìn Tôn Điềm Điềm, thật lâu sau không nói gì.
Tôn Điềm Điềm thúc giục anh, "A Niệm, mau ước nguyện đi."
Thẩm Niệm Thâm yết hầu có chút rung động, gật đầu, "Được."
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, nhắm mắt lại, vô cùng thành kính mà đưa ra một tâm nguyện.
Hy vọng có thể cùng Tôn Điềm Điềm đời đời kiếp kiếp.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng khẩn cầu ông trời cái gì, chỉ có lúc này đây, hy vọng xa vời ông trời có thể chiếu cố anh.
Anh thổi tắt ngọn nến, trong xe lại chìm trong màn đêm, Tôn Điềm Điềm nhìn anh, tò mò hỏi: "A Niệm, anh ước cái gì vậy?"
Thẩm Niệm Thâm cười, nói: "Không thể nói được, nói ra rồi thì không linh."
Tôn Điềm Điềm hừ hừ, "Không nói thì không nói."
Bên ngoài xe, màn hình đang chiếu đến một cảnh tình cảm lãng mạn, nam nữ chính đang hôn môi trên nền tuyết.
Màn hình chiếu ánh sáng vào trong xe, Tôn Điềm Điềm đưa bánh kem cho Thẩm Niệm Thâm rồi sờ túi nửa ngày.
Thẩm Niệm Thâm thấp giọng hỏi: "Đang tìm cái gì thế?"
"Dao nĩa, em nhớ rõ là em có mang theo."
Sờ soạng nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy nó ở phía dưới cùng của túi.
Tôn Điềm Điềm lấy dao plastic nhỏ để cắt bánh kem ra, vừa cắt vừa nhỏ giọng nói thầm, "Em phải cẩn thận, không được cắt hình của chúng ta ra."
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, "Một lát nữa không phải sẽ ăn sao?"
"Đúng rồi." Lại hỏi: "Anh cảm thấy bánh kem em làm thế nào?"
Thẩm Niệm Thâm: "Nói thật sao?"
"Đương nhiên rồi."
Thẩm Niệm Thâm: "Ừm, có chút xấu."
"Không cho anh ăn nữa!" Tôn Điềm Điềm nói xong liền ôm bánh kem lại.
Thẩm Niệm Thâm bật cười, nhích lại gần, hôn lên mặt Tôn Điềm Điềm, "Tuy rằng có xấu một chút, nhưng anh rất thích."
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới ngẩng đầu, khóe miệng cong cong, "Vậy anh phải ăn hết nha."
"Ừm."
Tôn Điềm Điềm dùng nĩa cắm một khối bánh kem, đưa đến bên miệng Thẩm Niệm Thâm, "Em đút anh."
Thẩm Niệm Thâm há miệng, dừng một chút, biểu tình có chút kì quái.
Tôn Điềm Điềm có chút khẩn trương, nhìn anh, "Thế nào? Ăn ngon không?"
Thẩm Niệm Thâm: "Hình như hơi ngọt quá."
"Vậy sao?" Tôn Điềm Điềm vội vàng tự ăn một miếng, đôi mắt bỗng dưng trợn to, "Đúng là vậy, hình như em cho đường hơi nhiều, làm sao bây giờ."
Thẩm Niệm Thâm cười, "Cái gì mà làm sao, em tự tay làm bánh kem cho anh, đương nhiên là phải ăn hết rồi."
Nói xong liền cầm lấy bánh kem, ăn thêm hai miếng.
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm ăn bánh kem cô làm, trong lòng vừa vui vẻ vừa thỏa mãn, cô nhích lại ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu đặt lên vai anh, nhỏ giọng nói: "A Niệm, về sau mỗi năm sinh nhật anh, em đều sẽ làm bánh kem cho anh."
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt đầy ngập ý cười ôn nhu, "Được."
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm đặt bánh kem trên đùi, nói: "Đút em một miếng."
"Được." Thẩm Niệm Thâm dùng nĩa múc một muỗng bơ thật lớn đút cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm hé miệng định ăn, trong mắt Thẩm Niệm Thâm lại đột nhiên hiện lên ý cười, tay nhích về sau một chút, trực tiếp đem toàn bộ bơ trét lên mặt Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, đột nhiên mở to hai mắt.
Thẩm Niệm Thâm nhìn bơ trên mặt Tôn Điềm Điềm, cười đến không ngừng được, vừa cười vừa lấy di động, "Từ từ, anh chụp cho em một tấm."
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới phản ứng lại, "Thẩm Niệm Thâm, anh thật xấu xa!"
Cô trực tiếp dùng tay quệt bơ lên mặt Thẩm Niệm Thâm.
Trong xe không gian rất nhỏ, Thẩm Niệm Thâm không trốn được nên nháy mắt trên mặt đã bị quết bơ lên.
Tôn Điềm Điềm cười đến nghiêng ngả.
Thẩm Niệm Thâm lễ thượng vãng lai[1], lại quết lên mặt Tôn Điềm Điềm một ít.
[1] Lễ thượng vãng lai: giống câu "có qua có lại mới toại lòng nhau".
Hai người náo loạn nửa ngày, trên mặt trên tay đều đầy bơ.
"Em không thèm chơi với anh nữa, anh khi dễ em." Tôn Điềm Điềm ngồi trở lại vị trí của mình, lấy khăn ướt từ trong túi ra lau mặt.
Thẩm Niệm Thâm đặt chút bánh kem còn dư lại lên đầu xe, lau mặt rồi nghiêng đầu nhìn Tôn Điềm Điềm.
Ánh sáng trong xe có chút mờ tối, ngoại trừ thanh âm từ bộ phim trên màn hình kia thì xung quanh an tĩnh đến không có chút tiếng vang.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu, qua một lát, anh bỗng nhiên nhích tới, xoay mặt Tôn Điềm Điềm qua phía mình.
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, nhìn anh chằm chằm, "A Niệm, ưm..."
Tôn Điềm Điềm còn chưa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên hôn xuống.
Môi lưỡi dây dưa, mới đầu Tôn Điềm Điềm có chút ngây ngốc, sau đó dần dần đuổi kịp Thẩm Niệm Thâm, thậm chí còn thử đáp lại anh.
Cô đáp lại càng khiến Thẩm Niệm Thâm hôn thêm kịch liệt, anh ôm cô, thân thể cô dần dần không chịu khống chế mà đi theo anh, chậm rãi dịch đến chỗ Thẩm Niệm Thâm, cô ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh.
Thẩm Niệm Thâm càng hôn sâu hơn, hô hấp dần dần có chút dồn dập.
Mới đầu Tôn Điềm Điềm còn có thể đáp lại anh, nhưng sau đó lại không theo kịp tốc độ của anh. Cô thừa nhận anh hôn rất kịch liệt, đến cuối cùng thở không nổi nữa, mới nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, "A Niệm..."
Lực đạo của Thẩm Niệm Thâm dần dần nhẹ xuống, ôn nhu mà triền miên một lát rồi mới hơi buông lỏng cô ra.
Trong không gian tối tăm, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thật lâu không nói gì.
Qua một lát, Tôn Điềm Điềm nhịn không được bật cười trước, đầu chôn ở ngực Thẩm Niệm Thâm, phát ra tiếng cười rầu rĩ.
Thẩm Niệm Thâm cũng nhịn không được cười, sờ sờ đầu cô, "Đồ ngốc."
Tôn Điềm Điềm xách theo bánh kem chạy ra, Thẩm Niệm Thâm đang đứng ở đầu ngõ chờ cô.
"A Niệm!" Tôn Điềm Điềm cao hứng kêu một tiếng, cất bước chạy tới chỗ Thẩm Niệm Thâm.
"Chậm một chút." Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, trong mắt liền bất giác nổi lên ý cười, anh đi vài bước về phía trước đón cô.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm đi tới liền chạy chậm vài bước, trực tiếp lao vào trong lòng anh.
"Chậm một chút." Thẩm Niệm Thâm thấp giọng cười, hai tay ôm lấy Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm cười khanh khách, ngẩng đầu lên, "Chúng ta đi đâu chơi?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, nói: "Công viên trò chơi?"
Tôn Điềm Điềm đã rất lâu chưa đi công viên trò chơi, lần đi trước hình như là lúc nghỉ hè năm lớp 11.
Hai người ngồi tàu điện ngầm một tiếng thì tới nơi.
Bởi đang nghỉ đông nên công viên trò chơi là biển người tấp nập.
Thẩm Niệm Thâm mua vé ở trên mạng trước, sau khi kiểm chứng liền có thể đi vào. Nhưng hầu hết các hạng mục trò chơi bên trong đều phải xếp hàng.
Tôn Điềm Điềm liếc mắt nhìn đám người phía trước, quay đầu lại nói với Thẩm Niệm Thâm: "Coi bộ phần lớn thời gian hôm nay chúng ta đều phải tiêu tốn ở việc xếp hàng rồi."
Thẩm Niệm Thâm hỏi: "Em có muốn chơi không? Nếu không muốn xếp hàng thì chúng ta đi làm cái khác cũng được."
"Sao cũng được!" Tôn Điềm Điềm vui vẻ cười rộ lên, dựa vào cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu đặt trên vai anh, "Được ở bên cạnh anh, dù là xếp hàng cũng rất vui."
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa xoa đầu cô, "Chúng ta chơi cái gì trước đây?"
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, sau đó chỉ phía trước, "Chơi tàu lượn siêu tốc trước đi, lâu rồi em chưa chơi."
"Được."
Tàu lượn siêu tốc nhiều người chơi, đội ngũ xếp hàng cũng rất dài, Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm đứng vào hàng.
Thời gian xếp hàng rất dài, Tôn Điềm Điềm liền tán gẫu với Thẩm Niệm Thâm.
Nghĩ đến chuyện lại phải về quê, cô có chút luyến tiếc, "Khoảng mấy ngày nữa, có khả năng em phải về quê ăn tết."
Thẩm Niệm Thâm hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Khi nào về?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Ông nội của em ở dưới quê, chắc là phải ở đó đến hết tết."
Ông nội tuổi đã lớn, đối với cố hương rất có cảm tình, mấy năm nay đã không muốn rời cố hương, cho nên mỗi năm Tết Âm Lịch, bọn họ đều về quê ăn tết với ông lão.
Thẩm Niệm Thâm gật đầu: "Anh biết rồi, vậy em về nhà chơi vui vẻ một chút."
Tôn Điềm Điềm hơi dẩu miệng, đầu chôn ở trên vai Thẩm Niệm Thâm, "Nhưng em muốn ở bên anh."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, cúi đầu nhìn cô, "Về sau còn rất nhiều cơ hội mà."
"Vậy còn anh? Anh có về quê ăn tết không?" Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm dừng một chút, yết hầu bỗng nhiên có chút phát trướng, lắc đầu nói: "Không, anh không có quê."
Quê của Thẩm Niệm Thâm ở một huyện nhỏ trong thành phố, những hồi ức đen tối thời niên thiếu của anh đều ở đó. Vì muốn thoát ly khỏi hoàn cảnh kia, thời điểm thi tốt nghiệp trung học, anh lấy thành tích đứng nhất toàn thành phố để vào một trường trọng điểm, bà ngoại dẫn anh vào thành phố để sinh sống, từ đó không còn trở về nữa.
Sau khi lên cao trung, cuộc sống của anh mới bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, không có người biết đến quá khứ của anh, không có người kỳ thị anh. Anh bắt đầu có bạn bè, có cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Cái huyện nhỏ kia, đời này sẽ không bao giờ trở về nữa.
Tôn Điềm Điềm nói: "Khi nào xong em liền lập tức quay lại tìm anh."
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu, "Anh chờ em."
Tôn Điềm Điềm vui vẻ ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu gối lên trên vai anh.
Đội ngũ vẫn chậm rãi di chuyển về phía trước, Tôn Điềm Điềm thấy phía trước có một cô bé đang ăn kem liền ngẩng đầu nói với Thẩm Niệm Thâm: "A Niệm, em cũng muốn ăn kem."
Thẩm Niệm Thâm: "Mùa đông ăn kem?"
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, "Mùa đông cũng có thể ăn kem mà." Cô chỉ cô bé ở phía trước, "Em muốn ăn kem ốc quế kia."
Thẩm Niệm Thâm không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Không được."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Thẩm Niệm Thâm sờ sờ mặt Tôn Điềm Điềm, ôn nhu dỗ dành cô, "Quá lạnh, nghe lời, đừng ăn."
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng lay cánh tay Thẩm Niệm Thâm, ánh mắt trông mong nhìn anh, thanh âm mềm mại làm nũng, "Em ăn một cái, chỉ ăn một cái được không?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, kiên định cự tuyệt, "Không được, nửa cái cũng không được."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Tôn Điềm Điềm không lay chuyển được Thẩm Niệm Thâm, buông tay anh ra, xoay đầu đi, không muốn để ý đến anh nữa.
Thẩm Niệm Thâm kéo tay cô, "Giận à?"
Tôn Điềm Điềm rút tay ra đút vào túi áo, hừ một tiếng.
Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, "Tôn Điềm Điềm, em giống như một đứa con nít vậy."
Lại nói: "Em chờ anh một chút."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, quay đầu lại liền thấy Thẩm Niệm Thâm đi đến hướng đám người, quẹo một cái, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Tôn Điềm Điềm vội gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm, anh bắt máy rất nhanh, cô vội vàng hỏi: "A Niệm, anh đi đâu vậy?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Chờ anh một chút, lập tức trở về liền."
Đợi ước chừng vài phút, Thẩm Niệm Thâm trở lại.
Trong tay cầm cây kẹo bông gòn rất lớn, "Ăn cái này, không ăn kem được không?"
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, đôi mắt mở to, không chớp mắt mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm thấy cô nửa ngày không nói lời nào, cũng bất động, nhìn cô hỏi: "Không thích sao?"
Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, nhận lấy kẹo bông gòn, "Thích, đặc biệt thích!"
Tôn Điềm Điềm một tay cầm kẹo bông gòn, một tay ôm chặt lấy Thẩm Niệm Thâm, đầu chôn trong lòng ngực anh, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, mắt cong cong nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Thẩm Niệm Thâm, anh thật tốt."
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa mũi cô.
Tôn Điềm Điềm từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm chui ra, một tay cầm kẹo bông gòn, một tay khác bị Thẩm Niệm Thâm nắm chặt.
Kẹo bông gòn vào miệng là tan, ngọt đến tận tâm.
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên nói: "A Niệm, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau chứ?
Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Em cảm thấy mình thật sự quá thích anh, nếu ngày nào đó anh đột nhiên không cần em, em khẳng định sẽ khóc chết."
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô thật sâu, sau một lúc lâu mới sờ sờ đầu cô, nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, sẽ không có ngày đó."
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới cười, "A Niệm tốt nhất."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, giơ tay giúp Tôn Điềm Điềm lau đường trên mặt, "Em là mèo hoa sao, ăn dính đầy mặt rồi."
Tôn Điềm Điềm sờ sờ mặt, cười hắc hắc, "Kẹo bông gòn lớn quá."
Tôn Điềm Điềm ăn kẹo xong, một lát sau liền đến lượt bọn họ chơi.
Thẩm Niệm Thâm gửi bánh kem và túi ở quầy giữ đồ.
Thời điểm đi tới, Tôn Điềm Điềm đã ngồi lên tàu, nhân viên công tác đang hỗ trợ trang bị bảo vệ an toàn.
Tôn Điềm Điềm lâu lắm không ngồi, có chút kích động, thấy Thẩm Niệm Thâm trở về, vội vẫy tay voéi anh, "A Niệm, ở đây!"
Thẩm Niệm Thâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tôn Điềm Điềm, rất nhanh liền buộc dây an toàn.
Tàu lượn siêu tốc phát động, Tôn Điềm Điềm vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nắm chặt lấy tay Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười, "Sợ à?"
Tôn Điềm Điềm ương ngạnh, "Không sợ!"
Thẩm Niệm Thâm cười, có chút hoài nghi nhìn cô, "Chắc chứ?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu thật mạnh, "Em không sợ."
Kết quả người nào đó mạnh miệng nói không sợ, toàn bộ hành trình đều gân cổ lên thét chói tai, đến khi dừng lại, thân thể còn có chút phát run.
Thẩm Niệm Thâm cười, khom người tháo đai an toàn cho Tôn Điềm Điềm, cảm nhận được tay cô đang run nên anh nắm chặt lấy, thanh âm không che dấu được ý cười, "Đừng sợ, đã kết thúc rồi."
Tháo đai an toàn, anh dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi vị trí.
Sắc mặt Tôn Điềm Điềm còn có chút nhợt nhạt, Thẩm Niệm Thâm giúp cô sửa lại mái tóc bị thổi loạn, sau đó cười hỏi cô, "Cảm giác thế nào?"
Tôn Điềm Điềm kinh hồn vỗ ngực, đôi mắt mở tròn xoe, "Tim đập thật nhanh."
Thẩm Niệm Thâm bật cười, "Không phải không sợ sao?"
Tôn Điềm Điềm: "... Anh thì sao? Anh cảm giác thế nào?"
Thẩm Niệm Thâm xoa xoa lỗ tai, "Màng nhĩ sắp bị tiểu khả ái nào đó phá nát rồi."
"..." Tôn Điềm Điềm ngẩn người, ngay sau đó liền bật cười, nắm tay lại đánh Thẩm Niệm Thâm, "Anh thật xấu, dám cười em."
Thẩm Niệm Thâm thuận thế cầm tay cô rồi nhét vào túi áo lông vũ, cười hỏi: "Kế tiếp đi chơi cái gì?"
Tôn Điềm Điềm vừa mới bị tàu lượn siêu tốc dọa, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Đi chơi xe đụng đi."
Cô không sợ trò xe đụng.
"Được."
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm chơi ở công viên giải trí đến 7 giờ tối mới ra.
Thẩm Niệm Thâm hỏi Tôn Điềm Điềm muốn ăn gì, cô nói: "Ăn bánh kem đi, bánh kem em làm rất lớn, ăn cơm xong chắc chắn là ăn không nổi."
Cô nhìn thoáng qua xung quanh, đôi mắt đột nhiên sáng lên, "Em nhớ hình như phía trước có rạp chiếu phim ô tô, chúng ta qua bên kia vừa xem phim vừa ăn bánh kem đi."
"Được."
Rạp chiếu phim cách công viên giải trí không xa, đi tầm mười phút là đến.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm tìm một chiếc xe ngồi vào, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm Mỹ.
Ở bên ngoài gió lạnh thổi vi vu, tiến vào trong xe trong nháy mắt liền ấm lên.
"A Niệm, mau mau đóng cửa lại."
Thẩm Niệm Thâm đóng cửa lại.
Tôn Điềm Điềm đặt bánh kem trên đùi, tháo dải lụa rồi mở nắp ra.
"A Niệm, có bật lửa không?"
"Có." Thẩm Niệm Thâm lấy bật lửa ra, "tách" một cái, trong xe nháy mắt sáng lên một chút ánh sáng mờ mờ.
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm đưa bánh kem tới trước mắt Thẩm Niệm Thâm, "Em làm đó, có đẹp không?"
Nhờ vào ánh sáng từ bật lửa, tầm mắt Thẩm Niệm Thâm dừng ở cái hình hai người hôn môi trên bánh kem.
Bên cạnh hình còn viết mấy chữ.
Bên cạnh cậu con trai viết "A Niệm", còn bên cạnh cô gái viết "Tiểu khả ái nhà A Niệm".
Thẩm Niệm Thâm tức khắc cười, "Em làm bánh kem kết hôn à?"
Tôn Điềm Điềm che miệng cười, "Cứ cho là vậy đi." Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Anh có thích không?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn vào mắt cô, "Rất thích."
Tôn Điềm Điềm rất vui vẻ, nói: "Anh lấy nến ở trong túi ra giúp em với."
Thẩm Niệm Thâm đặt bật lửa xuống, mở túi của Tôn Điềm Điềm lấy ra vài ngọn nến, "Mua khi nào vậy?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Lúc sáng ra cửa mua."
Tôn Điềm Điềm cầm lấy nến, nhờ vào ánh sáng từ màn hình lớn bên ngoài mà cắm nến lên trên bánh kem.
"A Niệm, đưa bật lửa cho em."
"Để anh làm cho."
"Để em." Tôn Điềm Điềm nhận lấy bật lửa từ tay Thẩm Niệm Thâm, nói: "Nay là sinh nhật anh, chờ ăn bánh kem là được."
Tôn Điềm Điềm bật lửa lên, châm từng cây từng cây nến, nháy mắt trong xe liền sáng lên, ánh nến mờ mờ ở trong không khí nhẹ nhàng lay động.
Tôn Điềm Điềm thật cẩn thận nâng bánh kem đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm nhìn anh, "A Niệm, sinh nhật vui vẻ, mau ước nguyện đi."
Thẩm Niệm Thâm chưa từng ăn sinh nhật, anh nhìn ánh nến trước mắt, nhìn hai cái đầu nhỏ đang hôn nhau trên bánh kem, nhìn Tôn Điềm Điềm nở nụ cười sáng lạn, tận sâu trong đáy lòng giống như bỗng nhiên được một ánh sáng ấm áp chiếu vào, khiến cho trái tim anh tan chảy.
Anh nhìn Tôn Điềm Điềm, thật lâu sau không nói gì.
Tôn Điềm Điềm thúc giục anh, "A Niệm, mau ước nguyện đi."
Thẩm Niệm Thâm yết hầu có chút rung động, gật đầu, "Được."
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, nhắm mắt lại, vô cùng thành kính mà đưa ra một tâm nguyện.
Hy vọng có thể cùng Tôn Điềm Điềm đời đời kiếp kiếp.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng khẩn cầu ông trời cái gì, chỉ có lúc này đây, hy vọng xa vời ông trời có thể chiếu cố anh.
Anh thổi tắt ngọn nến, trong xe lại chìm trong màn đêm, Tôn Điềm Điềm nhìn anh, tò mò hỏi: "A Niệm, anh ước cái gì vậy?"
Thẩm Niệm Thâm cười, nói: "Không thể nói được, nói ra rồi thì không linh."
Tôn Điềm Điềm hừ hừ, "Không nói thì không nói."
Bên ngoài xe, màn hình đang chiếu đến một cảnh tình cảm lãng mạn, nam nữ chính đang hôn môi trên nền tuyết.
Màn hình chiếu ánh sáng vào trong xe, Tôn Điềm Điềm đưa bánh kem cho Thẩm Niệm Thâm rồi sờ túi nửa ngày.
Thẩm Niệm Thâm thấp giọng hỏi: "Đang tìm cái gì thế?"
"Dao nĩa, em nhớ rõ là em có mang theo."
Sờ soạng nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy nó ở phía dưới cùng của túi.
Tôn Điềm Điềm lấy dao plastic nhỏ để cắt bánh kem ra, vừa cắt vừa nhỏ giọng nói thầm, "Em phải cẩn thận, không được cắt hình của chúng ta ra."
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, "Một lát nữa không phải sẽ ăn sao?"
"Đúng rồi." Lại hỏi: "Anh cảm thấy bánh kem em làm thế nào?"
Thẩm Niệm Thâm: "Nói thật sao?"
"Đương nhiên rồi."
Thẩm Niệm Thâm: "Ừm, có chút xấu."
"Không cho anh ăn nữa!" Tôn Điềm Điềm nói xong liền ôm bánh kem lại.
Thẩm Niệm Thâm bật cười, nhích lại gần, hôn lên mặt Tôn Điềm Điềm, "Tuy rằng có xấu một chút, nhưng anh rất thích."
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới ngẩng đầu, khóe miệng cong cong, "Vậy anh phải ăn hết nha."
"Ừm."
Tôn Điềm Điềm dùng nĩa cắm một khối bánh kem, đưa đến bên miệng Thẩm Niệm Thâm, "Em đút anh."
Thẩm Niệm Thâm há miệng, dừng một chút, biểu tình có chút kì quái.
Tôn Điềm Điềm có chút khẩn trương, nhìn anh, "Thế nào? Ăn ngon không?"
Thẩm Niệm Thâm: "Hình như hơi ngọt quá."
"Vậy sao?" Tôn Điềm Điềm vội vàng tự ăn một miếng, đôi mắt bỗng dưng trợn to, "Đúng là vậy, hình như em cho đường hơi nhiều, làm sao bây giờ."
Thẩm Niệm Thâm cười, "Cái gì mà làm sao, em tự tay làm bánh kem cho anh, đương nhiên là phải ăn hết rồi."
Nói xong liền cầm lấy bánh kem, ăn thêm hai miếng.
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm ăn bánh kem cô làm, trong lòng vừa vui vẻ vừa thỏa mãn, cô nhích lại ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu đặt lên vai anh, nhỏ giọng nói: "A Niệm, về sau mỗi năm sinh nhật anh, em đều sẽ làm bánh kem cho anh."
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt đầy ngập ý cười ôn nhu, "Được."
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm đặt bánh kem trên đùi, nói: "Đút em một miếng."
"Được." Thẩm Niệm Thâm dùng nĩa múc một muỗng bơ thật lớn đút cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm hé miệng định ăn, trong mắt Thẩm Niệm Thâm lại đột nhiên hiện lên ý cười, tay nhích về sau một chút, trực tiếp đem toàn bộ bơ trét lên mặt Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, đột nhiên mở to hai mắt.
Thẩm Niệm Thâm nhìn bơ trên mặt Tôn Điềm Điềm, cười đến không ngừng được, vừa cười vừa lấy di động, "Từ từ, anh chụp cho em một tấm."
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới phản ứng lại, "Thẩm Niệm Thâm, anh thật xấu xa!"
Cô trực tiếp dùng tay quệt bơ lên mặt Thẩm Niệm Thâm.
Trong xe không gian rất nhỏ, Thẩm Niệm Thâm không trốn được nên nháy mắt trên mặt đã bị quết bơ lên.
Tôn Điềm Điềm cười đến nghiêng ngả.
Thẩm Niệm Thâm lễ thượng vãng lai[1], lại quết lên mặt Tôn Điềm Điềm một ít.
[1] Lễ thượng vãng lai: giống câu "có qua có lại mới toại lòng nhau".
Hai người náo loạn nửa ngày, trên mặt trên tay đều đầy bơ.
"Em không thèm chơi với anh nữa, anh khi dễ em." Tôn Điềm Điềm ngồi trở lại vị trí của mình, lấy khăn ướt từ trong túi ra lau mặt.
Thẩm Niệm Thâm đặt chút bánh kem còn dư lại lên đầu xe, lau mặt rồi nghiêng đầu nhìn Tôn Điềm Điềm.
Ánh sáng trong xe có chút mờ tối, ngoại trừ thanh âm từ bộ phim trên màn hình kia thì xung quanh an tĩnh đến không có chút tiếng vang.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu, qua một lát, anh bỗng nhiên nhích tới, xoay mặt Tôn Điềm Điềm qua phía mình.
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, nhìn anh chằm chằm, "A Niệm, ưm..."
Tôn Điềm Điềm còn chưa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên hôn xuống.
Môi lưỡi dây dưa, mới đầu Tôn Điềm Điềm có chút ngây ngốc, sau đó dần dần đuổi kịp Thẩm Niệm Thâm, thậm chí còn thử đáp lại anh.
Cô đáp lại càng khiến Thẩm Niệm Thâm hôn thêm kịch liệt, anh ôm cô, thân thể cô dần dần không chịu khống chế mà đi theo anh, chậm rãi dịch đến chỗ Thẩm Niệm Thâm, cô ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh.
Thẩm Niệm Thâm càng hôn sâu hơn, hô hấp dần dần có chút dồn dập.
Mới đầu Tôn Điềm Điềm còn có thể đáp lại anh, nhưng sau đó lại không theo kịp tốc độ của anh. Cô thừa nhận anh hôn rất kịch liệt, đến cuối cùng thở không nổi nữa, mới nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, "A Niệm..."
Lực đạo của Thẩm Niệm Thâm dần dần nhẹ xuống, ôn nhu mà triền miên một lát rồi mới hơi buông lỏng cô ra.
Trong không gian tối tăm, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thật lâu không nói gì.
Qua một lát, Tôn Điềm Điềm nhịn không được bật cười trước, đầu chôn ở ngực Thẩm Niệm Thâm, phát ra tiếng cười rầu rĩ.
Thẩm Niệm Thâm cũng nhịn không được cười, sờ sờ đầu cô, "Đồ ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.