Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 17
Kính Trung Hoa
13/07/2024
Nhưng thế tử tức giận chưa được hai ngày, lại đến tìm ta.
Lần này hắn còn trực tiếp động tay động chân.
Ta nhìn hắn sờ tay ta và con d.a.o chặt rau bên cạnh tay ta, nói: "Ngài làm bẩn tay ta rồi đấy, ta lại phải rửa lại một lần nữa! Còn nữa, ta suýt nữa cắt vào ngài đó, ngài không muốn sống nữa sao?"
"Tống Sơ Âm, nàng có thể nói chuyện tử tế không?"
Hắn đe dọa nhìn ta.
Ta làm mặt quỷ, nghiêm túc nói: "Ta là một cô gái đàng hoàng! Bây giờ ngài không chỉ đến đây hẹn hò riêng với ta, còn sờ tay ta, ngài có biết xấu hổ không?"
Hắn không trả lời ta, mà rút con d.a.o chặt rau của ta ra, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, bắt đầu hôn ta.
Ta nhớ ra mình đã ăn tỏi vào buổi trưa...
Nhưng rất nhanh đã bị hôn đến choáng váng, đến khi hắn buông ta ra, ta vẫn còn choáng váng dựa vào lòng hắn.
Ta đẩy hắn một cái thật mạnh: "Ngài làm gì vậy! Lại động dục rồi, lần trước ngài đã đối xử tệ với ta rồi, còn chưa bồi thường cho ta, bây giờ lại thả dê ta nữa!"
Ta lau miệng, còn làm ta đầy miệng nước bọt.
"Ta chuẩn bị đi rồi, ngày mai lên đường." Mặt hắn cũng đỏ bừng.
"Đi đâu?"
Thật ngại quá, tại sao hắn lại coi như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện nghiêm túc với ta chứ.
Tên khốn này.
Hay là mọi người đều như vậy?
Bây giờ hôn nhau đã trở thành chuyện rất bình thường rồi sao? "Đi biên quan lập công, nàng đợi ta ba năm, ba năm sau, ta sẽ về cưới nàng, cho dù không lập được công, ta cũng sẽ cưới nàng."
Ta nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
Nhưng hắn rất nghiêm túc, ta không nỡ để hắn thất vọng, chỉ có thể gật đầu qua loa.
Thế tử đi rồi.
Hắn đi rồi, ta thật không quen.
Haiz.
Con người thật là hèn hạ.
Nghe nói phu nhân suýt nữa ngất đi.
Ta vội bảo dì đưa mứt dâu ta mới làm cho phu nhân, ăn đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Trước khi đi, thế tử đã cho ta rất nhiều tiền.
Một trang trại, hai cửa hàng và 10.000 lượng ngân phiếu.
Vì những thứ này, ta ngủ cũng không ngon, sợ bị người khác cướp, lại sợ bị phu nhân và quốc công gia phát hiện, rồi báo quan nói ta ăn trộm, nếu thế tử chẳng may chết, ta sẽ không còn nhân chứng.
Vì vậy, ta không động vào cửa hàng và trang trại.
Ta giấu ngân phiếu dưới giường ngủ.
Trong lòng vẫn không yên.
Biết thế đã không nhận tiền của hắn.
Nhưng ta lại rất thích chiếm hời của người khác, hơn nữa hắn đã chiếm hời của ta trước, theo nguyên tắc có qua có lại, ta không chiếm hời của hắn thì không ổn.
Lần này hắn còn trực tiếp động tay động chân.
Ta nhìn hắn sờ tay ta và con d.a.o chặt rau bên cạnh tay ta, nói: "Ngài làm bẩn tay ta rồi đấy, ta lại phải rửa lại một lần nữa! Còn nữa, ta suýt nữa cắt vào ngài đó, ngài không muốn sống nữa sao?"
"Tống Sơ Âm, nàng có thể nói chuyện tử tế không?"
Hắn đe dọa nhìn ta.
Ta làm mặt quỷ, nghiêm túc nói: "Ta là một cô gái đàng hoàng! Bây giờ ngài không chỉ đến đây hẹn hò riêng với ta, còn sờ tay ta, ngài có biết xấu hổ không?"
Hắn không trả lời ta, mà rút con d.a.o chặt rau của ta ra, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, bắt đầu hôn ta.
Ta nhớ ra mình đã ăn tỏi vào buổi trưa...
Nhưng rất nhanh đã bị hôn đến choáng váng, đến khi hắn buông ta ra, ta vẫn còn choáng váng dựa vào lòng hắn.
Ta đẩy hắn một cái thật mạnh: "Ngài làm gì vậy! Lại động dục rồi, lần trước ngài đã đối xử tệ với ta rồi, còn chưa bồi thường cho ta, bây giờ lại thả dê ta nữa!"
Ta lau miệng, còn làm ta đầy miệng nước bọt.
"Ta chuẩn bị đi rồi, ngày mai lên đường." Mặt hắn cũng đỏ bừng.
"Đi đâu?"
Thật ngại quá, tại sao hắn lại coi như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện nghiêm túc với ta chứ.
Tên khốn này.
Hay là mọi người đều như vậy?
Bây giờ hôn nhau đã trở thành chuyện rất bình thường rồi sao? "Đi biên quan lập công, nàng đợi ta ba năm, ba năm sau, ta sẽ về cưới nàng, cho dù không lập được công, ta cũng sẽ cưới nàng."
Ta nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
Nhưng hắn rất nghiêm túc, ta không nỡ để hắn thất vọng, chỉ có thể gật đầu qua loa.
Thế tử đi rồi.
Hắn đi rồi, ta thật không quen.
Haiz.
Con người thật là hèn hạ.
Nghe nói phu nhân suýt nữa ngất đi.
Ta vội bảo dì đưa mứt dâu ta mới làm cho phu nhân, ăn đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Trước khi đi, thế tử đã cho ta rất nhiều tiền.
Một trang trại, hai cửa hàng và 10.000 lượng ngân phiếu.
Vì những thứ này, ta ngủ cũng không ngon, sợ bị người khác cướp, lại sợ bị phu nhân và quốc công gia phát hiện, rồi báo quan nói ta ăn trộm, nếu thế tử chẳng may chết, ta sẽ không còn nhân chứng.
Vì vậy, ta không động vào cửa hàng và trang trại.
Ta giấu ngân phiếu dưới giường ngủ.
Trong lòng vẫn không yên.
Biết thế đã không nhận tiền của hắn.
Nhưng ta lại rất thích chiếm hời của người khác, hơn nữa hắn đã chiếm hời của ta trước, theo nguyên tắc có qua có lại, ta không chiếm hời của hắn thì không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.