Chương 67: Không ai nợ ai
Tống Cửu Cận
22/08/2019
Mọi chuyện quả nhiên là như Tôn Duyệt nói, càng
ngày càng phát triển hơn, càng ngày càng nhiều chuyện bôi nhọ giả dối,
không hề có thật bị đào ra, nhưng được chú ý nhất vẫn là chuyện Tống
Trân bắt nạt bạn học.
Còn có người tung tin chuyện bắt nạt này có liên quan đến một vị tiểu hoa họ P đang khá nổi tiếng trong giới giải trí, ám chỉ người này đã nhiều lần bị Tống Trân uy hiếp và làm nhục.
Thậm chí còn có bạn cùng trường đại học gửi thư nặc danh làm chứng cứ, khiến độ đáng tin được gia tăng. Cư dân mạng thấy nhiều “chứng cứ” như vậy mà đương sự cũng không đứng ra giải thích nên lựa chọn tin tưởng vào cái gọi là chứng cứ, mỗi người đều dùng lời lẽ chính đáng để lên án Tống Trân trên Weibo.
“Chuyện này tuyệt đối không đơn giản.” Tề Nghiễm Ninh nhíu mày nói.
Chu Duyên Xuyên nhìn anh ấy, đôi mày cũng nhíu lại.
“Hẳn là có người ở sau cố tình thao túng.” Chu Duyên Xuyên trầm giọng nói.
Tề Nghiễm Ninh nắm chặt bàn tay đang giao nhau, hai người nhìn đối phương, trong lòng đều biết, người ở sau lưng giở trò quỷ là ai.
Bà ta bôi nhọ Tống Trân không chút kiêng nể, hắt nước bẩn lên người cô, thật sự cho rằng Tống Trân không có chỗ dựa, mặc cho bà ta tùy ý làm bậy sao. Tuy Tề gia ở trong thương giới chưa thuộc bốn tập đoàn lớn nhưng cũng ở ngay sau mà thôi, có thể kém bao nhiêu?
“Lão Tề, việc này cậu thấy thế nào?” Chu Duyên Xuyên hỏi.
“Còn có thể thấy thế nào, nếu bà ta đã muốn giỡn với chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể chơi đến cùng thôi, mình đã bắt đầu điều tra căn cốt của Đường thị, chắc là không đến mấy ngày sẽ có kết quả.”
“Vậy đến lúc đó chắc là có trò hay để xem.” Chu Duyên Xuyên cười, ngả lưng ra ghế.
“Xem trò vui thì phải thu phí nha.”
Chu Duyên Xuyên cho anh ấy một ánh mắt khinh thường: “Sao, cậu muốn thu bao nhiêu đây?”
Tề Nghiễm Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm trang nói: “Một nửa cổ phần của cậu, thế nào?”
Chu Duyên Xuyên liếc mắt nhìn anh ấy, cười nói: “Có thể chứ.”
Tề Nghiễm Ninh mở to hai mắt nhìn anh.
“Giờ cậu chỉ cần đứng lên, mở cửa, ra cửa rẽ phải, ấn thang máy, đi xuống tầng một, sau đó thẳng đi ra khỏi cao ốc.”
Tề Nghiễm Ninh: “…”
...
“Bùi Nhạc, tiểu hoa họ P [1] kia, sẽ không phải là em chứ?” Quan A Mẫn hỏi Bùi Nhạc.
[1] Chữ Bùi trong tiếng Trung có phát âm là [Péi] nên chữ P ở đây được xem như là chữ cái đầu trong họ của Bùi Nhạc
Bùi Nhạc ngẩng đầu khỏi iPad, đúng là giờ cô đang xem chuyện của Tống Trân. Từ sau khi tiểu hoa họ P bị tung ra thì trong thời gian ngắn đã có người phân tích ra được tiểu hoa họ P này là ai.
Cô và Tống Trân học cùng khoa, hơn nữa hai người không hợp nhau là chuyện rất nhiều người biết, trùng hợp là cô lại họ P, phù hợp với tất cả tiêu chuẩn, cho nên cô cũng liên quan đến hot search, thành “người bị hại” trong miệng người khác.
Một lát sau, cô gật đầu.
“Ừ.”
Quan A Mẫn hoảng hốt, chuyện này ngay cả cô ấy cũng thật sự không biết.
“Thảo nào trước đây em luôn thích gây chuyện với Tống Trân, thì ra đều có nguyên nhân.”
Nhưng cô cũng không phải là “người bị hại”, lúc đó cô là “kẻ khiêu khích”, còn Tống Trân là “người phòng ngự”.
Tuy lúc đó cô thật sự rất ghét Hà An Nhiên và Tống Trân, nhưng cô cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng đến mức không thể chấp nhận nổi. Ngoại trừ thi thoảng sẽ chặn hai cô ta lại, mấy người bạn của cô cùng cô ta quái gở mắng vài câu, nhiều lắm là lấy một chút đồ nhỏ dọa hai cô ta, nhưng Tống Trân cũng không phải người ăn chay, cô làm gì, cô ta cũng đều trả lại, cũng có thể nói là các cô không ai nợ ai, nhiều lắm là ghét nhau mà thôi.
“Nói cho cùng thì Tống Trân cũng thật đáng thương, không biết là đắc tội với người nào mà lại ra tay với cô ta như vậy.”
Bùi Nhạc hơi nhướng mày, không nói gì, đặt iPad trên đùi, vươn tay lấy điện thoại một bên, mở Weibo.
“Chuyện này đang rất huyên náo, dù sao em cũng là người bị hại, vậy em dứt khoát đừng giải thích gì cả… Em đăng Weibo hả, đăng gì đó?” Quan A Mẫn đang nói chuyện thì bỗng nhiên lại thấy Bùi Nhạc đăng Weibo, thế là thò lại gần nhìn xem.
Trong ảnh là ba cô gái cùng ngồi trên một chiếc ghế, có lẽ là bức ảnh này được chụp từ một tấm ảnh đã in ra, không rõ lắm, nhưng cũng không khó để nhìn, trên ảnh chính là Bùi Nhạc và Tống Trân, còn có một nữ sinh mà Quan A Mẫn không biết.
Cả ba người đều khoảng hai mươi tuổi, vừa vào đại học, bức hình này được chụp ở trường đại học.
“Bùi Nhạc, em muốn làm gì?”
Lúc cô ấy hỏi, Bùi Nhạc đã nhấn đăng.
Quan A Mẫn nhìn thấy một đoạn kí tự.
‘Dục gia chi tội hà hoạn vô từ [2], người tốt có thể nghỉ ngơi rồi.’
[2] Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: đây là một thành ngữ Trung Quốc, dùng để nói đến việc người ta muốn hại người, cho dù không người đó không có tội thì cũng có thể thêu dệt ra đủ loại tội danh.
Kết quả Bùi Nhạc vừa đăng lên, Weibo lập tức bùng nổ.
Bức ảnh này của Bùi Nhạc, không chỉ giải thích chuyện “người bị hại là tiểu hoa họ P” mà còn cả chuyện Tống Trân phẫu thuật thẩm mĩ. Trên bức ảnh này có in thời gian chụp rất rõ ràng, lúc đó, Tống Trân vừa vặn là năm nhất. Người ta vừa vào đại học là đã có vẻ ngoài như vậy rồi, còn gì mà nói phẫu thuật nữa. Hơn nữa trong bức ảnh này, Tống Trân và Bùi Nhạc cũng không đến mức không hợp như trên mạng nói, tuy vẫn chưa biết nữ sinh còn lại là ai nhưng có thể nhìn ra được, quan hệ giữa các cô cũng khá tốt. Bùi Nhạc ngang nhiên đăng lên như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là đang bảo vệ Tống Trân.
“Bùi Nhạc, sao em lại làm vậy?” Quan A Mẫn hỏi cô.
“Em không phải người bị hại, em cũng không cần người khác thương hại em, kiếm chút đồng tình như vậy.” Bùi Nhạc đặt iPad trên đùi lên sô pha, sau đó đi vào phòng ngủ.
Quan A Mẫn nhìn bóng dáng cô. Quả nhiên đây mới là Bùi Nhạc mà cô ấy quen.
Bùi Nhạc đi vào phòng ngủ, trên bàn sách trong phòng ngủ đặt hai khung ảnh, một bức là bức vừa rồi cô đăng lên Weibo, ảnh chụp chung của cô và An Nhiên với Tống Trân. Còn bức còn lại chính là bức ảnh chụp chung của cô và Từ Diễm, đó cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất của cô với Từ Diễm.
Trên ảnh cô cười rất rực rỡ, mà trên mặt Từ Diễm bên cạnh cũng có nụ cười nhẹ.
Cô vươn tay, cách một lớp kính vuốt ve người trong bức ảnh, hốc mắt dần ướt át.
“Em làm như vậy, anh sẽ vui vẻ chứ?” Cô nhìn bức ảnh, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Còn có người tung tin chuyện bắt nạt này có liên quan đến một vị tiểu hoa họ P đang khá nổi tiếng trong giới giải trí, ám chỉ người này đã nhiều lần bị Tống Trân uy hiếp và làm nhục.
Thậm chí còn có bạn cùng trường đại học gửi thư nặc danh làm chứng cứ, khiến độ đáng tin được gia tăng. Cư dân mạng thấy nhiều “chứng cứ” như vậy mà đương sự cũng không đứng ra giải thích nên lựa chọn tin tưởng vào cái gọi là chứng cứ, mỗi người đều dùng lời lẽ chính đáng để lên án Tống Trân trên Weibo.
“Chuyện này tuyệt đối không đơn giản.” Tề Nghiễm Ninh nhíu mày nói.
Chu Duyên Xuyên nhìn anh ấy, đôi mày cũng nhíu lại.
“Hẳn là có người ở sau cố tình thao túng.” Chu Duyên Xuyên trầm giọng nói.
Tề Nghiễm Ninh nắm chặt bàn tay đang giao nhau, hai người nhìn đối phương, trong lòng đều biết, người ở sau lưng giở trò quỷ là ai.
Bà ta bôi nhọ Tống Trân không chút kiêng nể, hắt nước bẩn lên người cô, thật sự cho rằng Tống Trân không có chỗ dựa, mặc cho bà ta tùy ý làm bậy sao. Tuy Tề gia ở trong thương giới chưa thuộc bốn tập đoàn lớn nhưng cũng ở ngay sau mà thôi, có thể kém bao nhiêu?
“Lão Tề, việc này cậu thấy thế nào?” Chu Duyên Xuyên hỏi.
“Còn có thể thấy thế nào, nếu bà ta đã muốn giỡn với chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể chơi đến cùng thôi, mình đã bắt đầu điều tra căn cốt của Đường thị, chắc là không đến mấy ngày sẽ có kết quả.”
“Vậy đến lúc đó chắc là có trò hay để xem.” Chu Duyên Xuyên cười, ngả lưng ra ghế.
“Xem trò vui thì phải thu phí nha.”
Chu Duyên Xuyên cho anh ấy một ánh mắt khinh thường: “Sao, cậu muốn thu bao nhiêu đây?”
Tề Nghiễm Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm trang nói: “Một nửa cổ phần của cậu, thế nào?”
Chu Duyên Xuyên liếc mắt nhìn anh ấy, cười nói: “Có thể chứ.”
Tề Nghiễm Ninh mở to hai mắt nhìn anh.
“Giờ cậu chỉ cần đứng lên, mở cửa, ra cửa rẽ phải, ấn thang máy, đi xuống tầng một, sau đó thẳng đi ra khỏi cao ốc.”
Tề Nghiễm Ninh: “…”
...
“Bùi Nhạc, tiểu hoa họ P [1] kia, sẽ không phải là em chứ?” Quan A Mẫn hỏi Bùi Nhạc.
[1] Chữ Bùi trong tiếng Trung có phát âm là [Péi] nên chữ P ở đây được xem như là chữ cái đầu trong họ của Bùi Nhạc
Bùi Nhạc ngẩng đầu khỏi iPad, đúng là giờ cô đang xem chuyện của Tống Trân. Từ sau khi tiểu hoa họ P bị tung ra thì trong thời gian ngắn đã có người phân tích ra được tiểu hoa họ P này là ai.
Cô và Tống Trân học cùng khoa, hơn nữa hai người không hợp nhau là chuyện rất nhiều người biết, trùng hợp là cô lại họ P, phù hợp với tất cả tiêu chuẩn, cho nên cô cũng liên quan đến hot search, thành “người bị hại” trong miệng người khác.
Một lát sau, cô gật đầu.
“Ừ.”
Quan A Mẫn hoảng hốt, chuyện này ngay cả cô ấy cũng thật sự không biết.
“Thảo nào trước đây em luôn thích gây chuyện với Tống Trân, thì ra đều có nguyên nhân.”
Nhưng cô cũng không phải là “người bị hại”, lúc đó cô là “kẻ khiêu khích”, còn Tống Trân là “người phòng ngự”.
Tuy lúc đó cô thật sự rất ghét Hà An Nhiên và Tống Trân, nhưng cô cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng đến mức không thể chấp nhận nổi. Ngoại trừ thi thoảng sẽ chặn hai cô ta lại, mấy người bạn của cô cùng cô ta quái gở mắng vài câu, nhiều lắm là lấy một chút đồ nhỏ dọa hai cô ta, nhưng Tống Trân cũng không phải người ăn chay, cô làm gì, cô ta cũng đều trả lại, cũng có thể nói là các cô không ai nợ ai, nhiều lắm là ghét nhau mà thôi.
“Nói cho cùng thì Tống Trân cũng thật đáng thương, không biết là đắc tội với người nào mà lại ra tay với cô ta như vậy.”
Bùi Nhạc hơi nhướng mày, không nói gì, đặt iPad trên đùi, vươn tay lấy điện thoại một bên, mở Weibo.
“Chuyện này đang rất huyên náo, dù sao em cũng là người bị hại, vậy em dứt khoát đừng giải thích gì cả… Em đăng Weibo hả, đăng gì đó?” Quan A Mẫn đang nói chuyện thì bỗng nhiên lại thấy Bùi Nhạc đăng Weibo, thế là thò lại gần nhìn xem.
Trong ảnh là ba cô gái cùng ngồi trên một chiếc ghế, có lẽ là bức ảnh này được chụp từ một tấm ảnh đã in ra, không rõ lắm, nhưng cũng không khó để nhìn, trên ảnh chính là Bùi Nhạc và Tống Trân, còn có một nữ sinh mà Quan A Mẫn không biết.
Cả ba người đều khoảng hai mươi tuổi, vừa vào đại học, bức hình này được chụp ở trường đại học.
“Bùi Nhạc, em muốn làm gì?”
Lúc cô ấy hỏi, Bùi Nhạc đã nhấn đăng.
Quan A Mẫn nhìn thấy một đoạn kí tự.
‘Dục gia chi tội hà hoạn vô từ [2], người tốt có thể nghỉ ngơi rồi.’
[2] Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: đây là một thành ngữ Trung Quốc, dùng để nói đến việc người ta muốn hại người, cho dù không người đó không có tội thì cũng có thể thêu dệt ra đủ loại tội danh.
Kết quả Bùi Nhạc vừa đăng lên, Weibo lập tức bùng nổ.
Bức ảnh này của Bùi Nhạc, không chỉ giải thích chuyện “người bị hại là tiểu hoa họ P” mà còn cả chuyện Tống Trân phẫu thuật thẩm mĩ. Trên bức ảnh này có in thời gian chụp rất rõ ràng, lúc đó, Tống Trân vừa vặn là năm nhất. Người ta vừa vào đại học là đã có vẻ ngoài như vậy rồi, còn gì mà nói phẫu thuật nữa. Hơn nữa trong bức ảnh này, Tống Trân và Bùi Nhạc cũng không đến mức không hợp như trên mạng nói, tuy vẫn chưa biết nữ sinh còn lại là ai nhưng có thể nhìn ra được, quan hệ giữa các cô cũng khá tốt. Bùi Nhạc ngang nhiên đăng lên như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là đang bảo vệ Tống Trân.
“Bùi Nhạc, sao em lại làm vậy?” Quan A Mẫn hỏi cô.
“Em không phải người bị hại, em cũng không cần người khác thương hại em, kiếm chút đồng tình như vậy.” Bùi Nhạc đặt iPad trên đùi lên sô pha, sau đó đi vào phòng ngủ.
Quan A Mẫn nhìn bóng dáng cô. Quả nhiên đây mới là Bùi Nhạc mà cô ấy quen.
Bùi Nhạc đi vào phòng ngủ, trên bàn sách trong phòng ngủ đặt hai khung ảnh, một bức là bức vừa rồi cô đăng lên Weibo, ảnh chụp chung của cô và An Nhiên với Tống Trân. Còn bức còn lại chính là bức ảnh chụp chung của cô và Từ Diễm, đó cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất của cô với Từ Diễm.
Trên ảnh cô cười rất rực rỡ, mà trên mặt Từ Diễm bên cạnh cũng có nụ cười nhẹ.
Cô vươn tay, cách một lớp kính vuốt ve người trong bức ảnh, hốc mắt dần ướt át.
“Em làm như vậy, anh sẽ vui vẻ chứ?” Cô nhìn bức ảnh, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.