Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 14:
Tiểu Thụ
07/04/2024
Hai năm trước, Kha Ngu đã mua biệt thự số 1 của thành phố Dư.
Nơi này nằm trong phạm vi khuôn viên trường tiểu học Thực Nghiệm, khi lên cấp hai sẽ có thể theo học tại trường cấp hai Thực Nghiệm. Nếu thành tích tốt thì còn có thể học tại trường cấp ba Thực Nghiệm - trường cấp ba số một, số hai toàn thành phố Dư, thậm chí toàn Đông Đô.
Vốn dĩ các căn biệt thự trong khuôn viên trường tiểu học Thực Nghiệm có giá cao nhất trong số giá bất động sản tại thành phố Dư, biệt thự số 1 lại là căn nhà đắt tiền nhất nơi này, nhưng Kha Ngu vẫn chọn cắn răng mua nó. Con mình sẽ có sẵn trường để học từ tiểu học đến cấp ba, từ nhà đến trường chỉ có một bước thì rất đáng để mua, đỡ mất công. Đây là kế hoạch của Kha Ngu.
Tuy nhiên, anh không nghĩ đến việc sẽ có ngày kế hoạch của mình bị phá đến tan tác.
Nữ chủ nhân Dương Y ở đây được một năm thì bay đến nước Mỹ, chỉ còn mỗi Kha Ngu chăm nom cho Kha Tư Viễn trong cả căn nhà rộng thênh thang. Điều bất cập ở đây Kha Ngu quá bề bộn với công việc. Ngoại trừ dì giúp việc mỗi ngày đi làm ra về đúng giờ ra, căn nhà chẳng còn ai khác nữa dẫn đến bầu không khí ở đây lạnh tanh, không hề ấm cúng.
Chiều thứ bảy, ngôi nhà bình thường vốn quạnh quẽ này ấm áp hơn chút đỉnh. Bởi vì có Nam Nhược đến thăm nhà, lần đầu tiên Kha Ngu bảo dì giúp việc bày một và món ăn lên bàn trà nhỏ.
Bốn giờ, chuông cửa reo lên, Kha Tư Viễn hớn hở nói cô Nam tới rồi, sau đó vui vẻ ra mở cửa.
Sau cánh cửa, Nam Nhược thấy Kha Ngu dẫn Kha Tư Viễn ra đón mình.
"Cô Nam, mừng cô đến đây."
"Cô Nam, cô đến rồi ạ!"
Đây là lần đầu tiên Nam Nhược thấy hai ba con này đứng cạnh nhau. Họ có bề ngoài giống nhau như hai giọt nước, ngoài cặp mắt vừa đen láy vừa sáng ngời ra thì làn da cũng trắng nõn như nhau. Có điều mặt người đàn ông có nhiều đốm xanh của râu, còn mặt bé trai thì trắng muốt, mềm mại.
"Cảm ơn." Nam Nhược tháo giày ra, thay đôi dép duy nhất đã được chuẩn bị sẵn, sau đó cô dè dặt theo hai ba con này vào nhà của họ.
Nam Nhược không dám để lộ vẻ tò mò, chỉ dám lén lút liếc ngang dọc để đánh giá ngôi nhà này. Đây là một căn nhà hết sức trống trải, không có quá nhiều nội thất, phong cách màu xám hiện đại khiến bầu không khí của căn nhà vô cùng lạnh tanh, nhìn là biết gia đình không có nữ chủ nhân.
"Mời cô Nam ngồi." Kha Ngu ra hiệu Nam Nhược ngồi vào ghế sô pha.
"Cô Nam, cô đến phòng em chơi đi, em có nhiều mô hình Pokémon lắm ạ!" Kha Tư Viễn nắm tay Nam Nhược.
"Tư Viễn, cô đến thăm nhà để trao đổi với ba em một lát thôi." Nam Nhược cảm thấy mình nên đi vào chủ đề chính để nhanh chóng hoàn thành chuyến thăm nhà này thì hơn.
"Không sao, cô Nam cứ đi xem phòng thằng bé đi, tìm hiểu con em cũng là một phần của chuyến thăm nhà mà." Kha Ngu thì không thấy có vấn đề gì về việc này. Anh biết con trai mình rất thích cô giáo này. Kha Ngu cũng nhận ra người giáo viên này trông thì dịu dàng nhưng thực chất trong cô tiềm tàng một sức mạnh nào đó, nhưng cụ thể là sức mạnh gì thì anh cũng không rõ.
Nam Nhược theo Kha Tư Viễn đến phòng cậu bé. Phòng cậu bé là phòng trẻ con điển hình, tường dán giấy màu xanh nhạt, đèn máy bay, các loại sách và đồ chơi được đặt gọn gàng trên tủ.
"Cô Nam xem này, đây là Pokémon của em, mô hình giống với giấy dán mà cô tặng em đó ạ!" Kha Tư Viễn vui vẻ bày mô hình ra cho Nam Nhược xem.
Nam Nhược thấy rất nhiều mô hình cần lắp ghép được bày ra trên bàn học, nhưng điều thu hút sự chú ý của cô lại một chiếc khung ảnh dưới đèn bàn, đó là ba người trong gia đình họ.
Trong ảnh, Kha Tư Viễn còn bé tí, khoảng chừng ba bốn tuổi. Cậu nhóc đang tựa vào vai ba mình, còn tay kia thì khoác lên cổ mẹ. Đây là lần đầu tiên Nam Nhược thấy mẹ của Kha Tư Viễn. Hoá ra trong cậu bé cũng giống mẹ mình, nhất là dáng mặt và khuôn miệng. Người phụ nữ trong bức ảnh mỉm cười, nhưng đôi mắt lại hệt như bị bao trùm bởi sương mù mông lung, trông cô ấy có vẻ không vui. Đây là ấn tượng đầu tiên của Nam Nhược về cô ấy. Cô lại nhìn sang ba của Kha Tư Viễn. Ở anh không có gì thay đổi đáng kể, chỉ là bây giờ dường như anh có vẻ ưu sầu hơn trong ảnh rất nhiều. Nam Nhược chú ý tới chi tiết dường như anh không vui mấy, mặc dù cười nhưng lông mày lại chau lại. Chỉ có cậu nhóc Kha Tư Viễn là người cười chân thành nhất trong ảnh. Quả là một cặp ba mẹ kỳ lạ, Nam Nhược thầm nghĩ.
Nơi này nằm trong phạm vi khuôn viên trường tiểu học Thực Nghiệm, khi lên cấp hai sẽ có thể theo học tại trường cấp hai Thực Nghiệm. Nếu thành tích tốt thì còn có thể học tại trường cấp ba Thực Nghiệm - trường cấp ba số một, số hai toàn thành phố Dư, thậm chí toàn Đông Đô.
Vốn dĩ các căn biệt thự trong khuôn viên trường tiểu học Thực Nghiệm có giá cao nhất trong số giá bất động sản tại thành phố Dư, biệt thự số 1 lại là căn nhà đắt tiền nhất nơi này, nhưng Kha Ngu vẫn chọn cắn răng mua nó. Con mình sẽ có sẵn trường để học từ tiểu học đến cấp ba, từ nhà đến trường chỉ có một bước thì rất đáng để mua, đỡ mất công. Đây là kế hoạch của Kha Ngu.
Tuy nhiên, anh không nghĩ đến việc sẽ có ngày kế hoạch của mình bị phá đến tan tác.
Nữ chủ nhân Dương Y ở đây được một năm thì bay đến nước Mỹ, chỉ còn mỗi Kha Ngu chăm nom cho Kha Tư Viễn trong cả căn nhà rộng thênh thang. Điều bất cập ở đây Kha Ngu quá bề bộn với công việc. Ngoại trừ dì giúp việc mỗi ngày đi làm ra về đúng giờ ra, căn nhà chẳng còn ai khác nữa dẫn đến bầu không khí ở đây lạnh tanh, không hề ấm cúng.
Chiều thứ bảy, ngôi nhà bình thường vốn quạnh quẽ này ấm áp hơn chút đỉnh. Bởi vì có Nam Nhược đến thăm nhà, lần đầu tiên Kha Ngu bảo dì giúp việc bày một và món ăn lên bàn trà nhỏ.
Bốn giờ, chuông cửa reo lên, Kha Tư Viễn hớn hở nói cô Nam tới rồi, sau đó vui vẻ ra mở cửa.
Sau cánh cửa, Nam Nhược thấy Kha Ngu dẫn Kha Tư Viễn ra đón mình.
"Cô Nam, mừng cô đến đây."
"Cô Nam, cô đến rồi ạ!"
Đây là lần đầu tiên Nam Nhược thấy hai ba con này đứng cạnh nhau. Họ có bề ngoài giống nhau như hai giọt nước, ngoài cặp mắt vừa đen láy vừa sáng ngời ra thì làn da cũng trắng nõn như nhau. Có điều mặt người đàn ông có nhiều đốm xanh của râu, còn mặt bé trai thì trắng muốt, mềm mại.
"Cảm ơn." Nam Nhược tháo giày ra, thay đôi dép duy nhất đã được chuẩn bị sẵn, sau đó cô dè dặt theo hai ba con này vào nhà của họ.
Nam Nhược không dám để lộ vẻ tò mò, chỉ dám lén lút liếc ngang dọc để đánh giá ngôi nhà này. Đây là một căn nhà hết sức trống trải, không có quá nhiều nội thất, phong cách màu xám hiện đại khiến bầu không khí của căn nhà vô cùng lạnh tanh, nhìn là biết gia đình không có nữ chủ nhân.
"Mời cô Nam ngồi." Kha Ngu ra hiệu Nam Nhược ngồi vào ghế sô pha.
"Cô Nam, cô đến phòng em chơi đi, em có nhiều mô hình Pokémon lắm ạ!" Kha Tư Viễn nắm tay Nam Nhược.
"Tư Viễn, cô đến thăm nhà để trao đổi với ba em một lát thôi." Nam Nhược cảm thấy mình nên đi vào chủ đề chính để nhanh chóng hoàn thành chuyến thăm nhà này thì hơn.
"Không sao, cô Nam cứ đi xem phòng thằng bé đi, tìm hiểu con em cũng là một phần của chuyến thăm nhà mà." Kha Ngu thì không thấy có vấn đề gì về việc này. Anh biết con trai mình rất thích cô giáo này. Kha Ngu cũng nhận ra người giáo viên này trông thì dịu dàng nhưng thực chất trong cô tiềm tàng một sức mạnh nào đó, nhưng cụ thể là sức mạnh gì thì anh cũng không rõ.
Nam Nhược theo Kha Tư Viễn đến phòng cậu bé. Phòng cậu bé là phòng trẻ con điển hình, tường dán giấy màu xanh nhạt, đèn máy bay, các loại sách và đồ chơi được đặt gọn gàng trên tủ.
"Cô Nam xem này, đây là Pokémon của em, mô hình giống với giấy dán mà cô tặng em đó ạ!" Kha Tư Viễn vui vẻ bày mô hình ra cho Nam Nhược xem.
Nam Nhược thấy rất nhiều mô hình cần lắp ghép được bày ra trên bàn học, nhưng điều thu hút sự chú ý của cô lại một chiếc khung ảnh dưới đèn bàn, đó là ba người trong gia đình họ.
Trong ảnh, Kha Tư Viễn còn bé tí, khoảng chừng ba bốn tuổi. Cậu nhóc đang tựa vào vai ba mình, còn tay kia thì khoác lên cổ mẹ. Đây là lần đầu tiên Nam Nhược thấy mẹ của Kha Tư Viễn. Hoá ra trong cậu bé cũng giống mẹ mình, nhất là dáng mặt và khuôn miệng. Người phụ nữ trong bức ảnh mỉm cười, nhưng đôi mắt lại hệt như bị bao trùm bởi sương mù mông lung, trông cô ấy có vẻ không vui. Đây là ấn tượng đầu tiên của Nam Nhược về cô ấy. Cô lại nhìn sang ba của Kha Tư Viễn. Ở anh không có gì thay đổi đáng kể, chỉ là bây giờ dường như anh có vẻ ưu sầu hơn trong ảnh rất nhiều. Nam Nhược chú ý tới chi tiết dường như anh không vui mấy, mặc dù cười nhưng lông mày lại chau lại. Chỉ có cậu nhóc Kha Tư Viễn là người cười chân thành nhất trong ảnh. Quả là một cặp ba mẹ kỳ lạ, Nam Nhược thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.