Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 35:
Tiểu Thụ
07/04/2024
Khi Nam Nhược lại lên xe của Kha Ngu một lần nữa, không chỉ mối quan hệ giữa hai người họ mà cả bầu không khí trong xe cũng xuất hiện những thay đổi. Nếu như nói trước đây là gợn sóng âm thầm và mập mờ thì giờ đây, lại là tràn ngập tình cảm.
Nam Nhược ngồi ở ghế phụ lái, nụ cười tươi hiện mãi trên khuôn mặt không biến mất.
“Sao em lại cười vậy?” Nhân lúc đang chờ đèn đỏ, Kha Ngu đưa tay phải lên, chạm vào gò má của Nam Nhược rồi nhẹ nhàng véo một cái.
Nam Nhược cảm thấy ngứa ngáy, nên vội rụt cổ lại, phát ra âm thanh giống như ‘ừm’ hay ‘a’ một tiếng. Cô cười nói: “Nhột quá.”
“Bây giờ lại không trốn nữa rồi?”
“Đó là do em tưởng rằng anh…” Cô còn cho rằng Kha Ngu vẫn chưa ly hôn.
Nếu như anh chưa ly hôn thì rõ ràng, cô chính là một kẻ thứ ba, không sai vào đâu nữa rồi. Cho đến ngày hôm đó, trên chiếc ghế dài trong công viên gần khu dân cư Mai Nam, Kha Ngu đã gọi mẹ của Kha Tư Viễn là vợ cũ. Tới tận khoảnh khắc đó, Nam Nhược cuối cùng cũng thật sự lấy được dũng khí để đồng ý Kha Ngu, đón nhận mối quan hệ này.
“Mở hộp đựng đồ đó ra đi.” Kha Ngu ra hiệu cho Nam Nhược mở hộp đựng đồ ở phía trước ghế phụ lái.
Nam Nhược không biết tại sao lại cần mở ra, chỉ nhìn thấy bên trong có một tập tài liệu thật dày, cô bèn lấy nó ra.
"Đây là gì vậy?"
"Em cứ xem thử đi rồi sẽ biết."
Nam Nhược mở tập tài liệu ra, bên trong là đơn ly hôn, một bản cáo trạng tố tụng ly hôn, một bức thư ủy thác trao quyền và đơn thỏa thuận ly hôn tự nguyện. Trên đơn ly hôn ghi: Bên nam tên Kha Ngu, bên nữ tên là Dương Y, trong bản cáo trạng tố tụng ly hôn thì viết: Nguyên đơn tên Kha Ngu và bị đơn tên Dương Y. Thư ủy thác chỉ rõ ba của Dương Y được ủy quyền làm người đại diện tiến hành thủ tục ly hôn giữa Kha Ngu và Dương Y. Đơn thỏa thuận ly hôn tự nguyện là do Dương Y soạn thảo, ở câu đầu tiên cô ấy viết rằng bản thân cô ấy, Dương Y tự nguyện chấm dứt quan hệ hôn nhân với Kha Ngu, liên quan đến vấn đề phân chia tài sản trong hôn nhân, cô ấy sẽ hoàn toàn làm theo toàn bộ sự sắp xếp của bên nam là Kha Ngu mà không có bất kỳ sự phản đối nào...
“Anh xin lỗi, một bên ly hôn đang ở nước ngoài nên cần phải thực hiện tố tụng dân sự, quá trình này sẽ khá tốn thời gian.” Kha Ngu vừa lái xe vừa nói.
Nam Nhược dùng ánh đèn trong xe để cẩn thận đọc từng trang một. Đợi đến lúc cô xem xong rồi, Kha Ngu cũng đã lái xe đến vườn nhà Mai Nam.
“Nam Nam, xin lỗi em, đã khiến cho em cảm thấy tủi thân rồi.” Trong đôi mắt của Kha Ngu chan chứa tình cảm sâu đậm, ánh mắt nóng bỏng, mặc dù giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng nhưng lại có thể nghe ra cảm xúc của rõ ràng đang dao động.
Nam Nhược đặt tập tài liệu dày cộp vào lại trong hộp đựng đồ trước ghế phụ lái, quay người nhìn vào đôi mắt của Kha Ngu, khẽ cười và nói: “Không sao đâu.”
Khóe miệng Kha Ngu hơi giật giật, thứ khiến anh yêu nhất, nhưng cũng không chịu nổi được nhất chính là sự dịu dàng của Nam Nhược, cô càng không đòi hỏi gì thì anh lại càng lún sâu.
"Thật sự không sao cả mà. Cô ấy đã rời nước được bao nhiêu năm rồi?"
“Đã hơn một năm rồi, nếu như không phải vì tình hình dịch bệnh, cô ấy đã về nước rồi, khi đó thì thủ tục ly hôn sẽ nhanh chóng hơn rất nhiều”.
"Kha Ngu."
"Anh đây."
"Anh có thể kể cho em nghe một chút về chuyện đã xảy ra giữa hai người được không?"
“Được.” Kha Ngu thở dài, chậm rãi lên tiếng: “Câu chuyện giữa anh và cô ấy là về hai con người rất giống nhau nhưng lại làm tổn thương nhau. Trước đây, khi em hỏi anh tình yêu là gì, em đã bảo rằng em nghĩ nếu như quan điểm và suy nghĩ hợp nhau và có tiếng nói chung thì đó chính là tình yêu. Thế nhưng, cuộc hôn nhân thất bại này đã nói cho anh biết rằng hai người càng giống nhau thì sẽ càng đau khổ..."
Trong buổi tối tháng sáu hôm nay ở thành phố Dư, có thể nhìn thấy những vì sao đêm tràn ngập cả màn trời, cơn gió khuya vẫn mang theo hơi nóng của ban ngày, trong xe chỉ có tiếng máy điều hòa quay vùn vụt. Kha Ngu kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện cho Nam Nhược nghe, từ thời đại học của anh và Dương Y, đến khi họ có một đứa con ngoài ý muốn và bất đắc dĩ phải kết hôn. Tới lúc cả hai người họ đều trở nên bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân này nên bắt đầu xem nhau là người xa lạ và chán ghét lẫn nhau, và sau đó, khi Dương Y nhẫn tâm rời đi để sang Mỹ du học.
“Nếu như không phải là bởi vì có Kha Tư Viễn, anh và cô ấy nhất định sẽ không bao giờ kết hôn với nhau. Hai người đều là kiểu người mạnh mẽ như nhau, một bên tựa như báo săn, một thì y hệt sư tử, sau khi tranh cãi xong trong miệng sẽ toàn mùi máu. Quá đau khổ…” Thực ra, Kha Ngu không hề muốn nhớ lại quãng thời gian sống chung với Dương Y trong quá khứ một chút nào. Ngoại trừ những vết sẹo do việc cả hai làm tổn thương đối phương gây ra, còn có nỗi đau mà sự quyết tâm đến tàn nhẫn của Dương Y đã mang đến cho Kha Ngu. Nhất là vào thời điểm Kha Tư Viễn bị phát hiện mắc chứng khó đọc, anh thậm chí còn đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Dương Y, như thể đây là cách duy nhất để giải tỏa mối hận thù trong lòng mình.
“Kha Ngu, anh hận cô ấy sao?”
Nam Nhược ngồi ở ghế phụ lái, nụ cười tươi hiện mãi trên khuôn mặt không biến mất.
“Sao em lại cười vậy?” Nhân lúc đang chờ đèn đỏ, Kha Ngu đưa tay phải lên, chạm vào gò má của Nam Nhược rồi nhẹ nhàng véo một cái.
Nam Nhược cảm thấy ngứa ngáy, nên vội rụt cổ lại, phát ra âm thanh giống như ‘ừm’ hay ‘a’ một tiếng. Cô cười nói: “Nhột quá.”
“Bây giờ lại không trốn nữa rồi?”
“Đó là do em tưởng rằng anh…” Cô còn cho rằng Kha Ngu vẫn chưa ly hôn.
Nếu như anh chưa ly hôn thì rõ ràng, cô chính là một kẻ thứ ba, không sai vào đâu nữa rồi. Cho đến ngày hôm đó, trên chiếc ghế dài trong công viên gần khu dân cư Mai Nam, Kha Ngu đã gọi mẹ của Kha Tư Viễn là vợ cũ. Tới tận khoảnh khắc đó, Nam Nhược cuối cùng cũng thật sự lấy được dũng khí để đồng ý Kha Ngu, đón nhận mối quan hệ này.
“Mở hộp đựng đồ đó ra đi.” Kha Ngu ra hiệu cho Nam Nhược mở hộp đựng đồ ở phía trước ghế phụ lái.
Nam Nhược không biết tại sao lại cần mở ra, chỉ nhìn thấy bên trong có một tập tài liệu thật dày, cô bèn lấy nó ra.
"Đây là gì vậy?"
"Em cứ xem thử đi rồi sẽ biết."
Nam Nhược mở tập tài liệu ra, bên trong là đơn ly hôn, một bản cáo trạng tố tụng ly hôn, một bức thư ủy thác trao quyền và đơn thỏa thuận ly hôn tự nguyện. Trên đơn ly hôn ghi: Bên nam tên Kha Ngu, bên nữ tên là Dương Y, trong bản cáo trạng tố tụng ly hôn thì viết: Nguyên đơn tên Kha Ngu và bị đơn tên Dương Y. Thư ủy thác chỉ rõ ba của Dương Y được ủy quyền làm người đại diện tiến hành thủ tục ly hôn giữa Kha Ngu và Dương Y. Đơn thỏa thuận ly hôn tự nguyện là do Dương Y soạn thảo, ở câu đầu tiên cô ấy viết rằng bản thân cô ấy, Dương Y tự nguyện chấm dứt quan hệ hôn nhân với Kha Ngu, liên quan đến vấn đề phân chia tài sản trong hôn nhân, cô ấy sẽ hoàn toàn làm theo toàn bộ sự sắp xếp của bên nam là Kha Ngu mà không có bất kỳ sự phản đối nào...
“Anh xin lỗi, một bên ly hôn đang ở nước ngoài nên cần phải thực hiện tố tụng dân sự, quá trình này sẽ khá tốn thời gian.” Kha Ngu vừa lái xe vừa nói.
Nam Nhược dùng ánh đèn trong xe để cẩn thận đọc từng trang một. Đợi đến lúc cô xem xong rồi, Kha Ngu cũng đã lái xe đến vườn nhà Mai Nam.
“Nam Nam, xin lỗi em, đã khiến cho em cảm thấy tủi thân rồi.” Trong đôi mắt của Kha Ngu chan chứa tình cảm sâu đậm, ánh mắt nóng bỏng, mặc dù giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng nhưng lại có thể nghe ra cảm xúc của rõ ràng đang dao động.
Nam Nhược đặt tập tài liệu dày cộp vào lại trong hộp đựng đồ trước ghế phụ lái, quay người nhìn vào đôi mắt của Kha Ngu, khẽ cười và nói: “Không sao đâu.”
Khóe miệng Kha Ngu hơi giật giật, thứ khiến anh yêu nhất, nhưng cũng không chịu nổi được nhất chính là sự dịu dàng của Nam Nhược, cô càng không đòi hỏi gì thì anh lại càng lún sâu.
"Thật sự không sao cả mà. Cô ấy đã rời nước được bao nhiêu năm rồi?"
“Đã hơn một năm rồi, nếu như không phải vì tình hình dịch bệnh, cô ấy đã về nước rồi, khi đó thì thủ tục ly hôn sẽ nhanh chóng hơn rất nhiều”.
"Kha Ngu."
"Anh đây."
"Anh có thể kể cho em nghe một chút về chuyện đã xảy ra giữa hai người được không?"
“Được.” Kha Ngu thở dài, chậm rãi lên tiếng: “Câu chuyện giữa anh và cô ấy là về hai con người rất giống nhau nhưng lại làm tổn thương nhau. Trước đây, khi em hỏi anh tình yêu là gì, em đã bảo rằng em nghĩ nếu như quan điểm và suy nghĩ hợp nhau và có tiếng nói chung thì đó chính là tình yêu. Thế nhưng, cuộc hôn nhân thất bại này đã nói cho anh biết rằng hai người càng giống nhau thì sẽ càng đau khổ..."
Trong buổi tối tháng sáu hôm nay ở thành phố Dư, có thể nhìn thấy những vì sao đêm tràn ngập cả màn trời, cơn gió khuya vẫn mang theo hơi nóng của ban ngày, trong xe chỉ có tiếng máy điều hòa quay vùn vụt. Kha Ngu kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện cho Nam Nhược nghe, từ thời đại học của anh và Dương Y, đến khi họ có một đứa con ngoài ý muốn và bất đắc dĩ phải kết hôn. Tới lúc cả hai người họ đều trở nên bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân này nên bắt đầu xem nhau là người xa lạ và chán ghét lẫn nhau, và sau đó, khi Dương Y nhẫn tâm rời đi để sang Mỹ du học.
“Nếu như không phải là bởi vì có Kha Tư Viễn, anh và cô ấy nhất định sẽ không bao giờ kết hôn với nhau. Hai người đều là kiểu người mạnh mẽ như nhau, một bên tựa như báo săn, một thì y hệt sư tử, sau khi tranh cãi xong trong miệng sẽ toàn mùi máu. Quá đau khổ…” Thực ra, Kha Ngu không hề muốn nhớ lại quãng thời gian sống chung với Dương Y trong quá khứ một chút nào. Ngoại trừ những vết sẹo do việc cả hai làm tổn thương đối phương gây ra, còn có nỗi đau mà sự quyết tâm đến tàn nhẫn của Dương Y đã mang đến cho Kha Ngu. Nhất là vào thời điểm Kha Tư Viễn bị phát hiện mắc chứng khó đọc, anh thậm chí còn đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Dương Y, như thể đây là cách duy nhất để giải tỏa mối hận thù trong lòng mình.
“Kha Ngu, anh hận cô ấy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.