Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 39:
Tiểu Thụ
08/04/2024
Kha Ngu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không kiềm lòng được mà nhéo nhéo rồi lên tiếng: “Vậy thì phiền Tiểu Nam lái xe hộ rồi.”
“Đi thôi nào tổng giám đốc Kha.”
“Buồn nôn quá đi mất, vừa mới ăn no xong còn bị thồn cơm chó, mau đi cho khuất mắt tôi đi.” Tề Viễn Minh chào tạm biệt Kha Ngu.
Nhưng đến khi Nam Nhược thật sự ngồi vào chỗ lái xe rồi thì cô bắt đầu hoảng loạn, chiếc xe này khác hoàn toàn so với xe của ba cô nên cô hoàn toàn chẳng biết phải lái thế nào. Kha Ngu ngồi bên cạnh chỉ huy một lúc lâu thì Nam Nhược mới từ từ cho xe lăn bánh.
Đoạn đường đi đến số 1 thành phố Dư này có thể nói là kinh hồn bạt vía. Lái xe chậm thì không nói nhưng Nam Nhược còn lẩm bẩm trong miệng lúc thì nói phải đánh vô lăng lúc thì lại bảo phải gạt cần số. Quan trọng nhất là cô đạp phanh như thể đạp bàn đạp khiến Kha Ngu cảm thấy như đang ngồi trên thuyền. Vốn dĩ uống xong thì anh chẳng có cảm giác gì nhưng bây giờ thì anh lại thấy muốn nôn, anh mở cửa sổ hết cỡ với ý đồ muốn cho cơn gió đêm kia thổi bớt đi cảm giác buồn nôn của anh.
Cuối cùng thì cũng an toàn về đến hầm xe ở chỗ Kha Ngu. Nam Nhược sợ đến mức đổ mồ hôi cả người còn Kha Ngu thì vội vàng mở cửa xe bước ra ngoài, đỡ lấy cánh cửa mà bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Nam Nhược vô cùng hối hận, cô không biết sao cô lại dám bảo để cô lái xe về nhà.
“Em xin lỗi, anh có sao không?” Nam Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Kha Ngu để giúp anh dễ chịu hơn.
“Nam Nam, anh thấy em hợp lái thuyền đó.” Kha Ngu không nôn ra cái gì mà chỉ là bị kỹ năng lái xe kinh khủng của Nam Nhược làm buồn nôn mà thôi, nhưng anh lại quay ngoắt bảo là: “Không được khỏe cho lắm, em dìu anh về nhà có được không?”
Nam Nhược vốn đã nghĩ rằng vì khả năng lái xe tệ hại của mình nên mới khiến Kha Ngu cảm thấy không khỏe nên cô chẳng nghĩ gì mà đã dìu anh đi đến thang máy để lên nhà.
Kha Ngu ngồi phịch xuống sô pha, vừa rồi bởi vì buồn nôn nên anh đã cởi ba cái cúc của áo sơ mi, bây giờ lộ ra bộ ngực rắn chắc. Nam Nhược thì đang ở trong phòng bếp rót cho anh ly nước nóng.
“Anh uống ngụm nước nóng đi cho xuôi.”
“Cảm ơn em.” Kha Ngu nhận lấy rồi uống một ngụm. Là nước nóng, nhiệt độ cũng vừa ổn. Dòng nước ấm áp đi từ cổ họng, trôi đến thực quản rồi trượt xuống dạ dày. Uống xong ly nước đó thì anh đã thấy khỏe hơn nhiều nhưng trông bộ dạng của anh thì vẫn còn say lắm.
Nham Nhược đặt ly nước lên trên bàn trà sau đó cô vươn tay sờ vào mặt của Kha Ngu rồi dịu dàng hỏi: “Còn khó chịu không?”
Phòng khách không bật đèn, chỉ có đèn phòng bếp là sáng. Chỗ cửa sổ sát đất siêu lớn kia cũng chẳng có kéo rèm, mặt trăng cùng ánh đèn cùng chiếu lên người của họ.
Kha Ngu ngắm nhìn Nam Nhược ở trước mặt, anh nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Anh khó chịu.”
Nhưng sau khi nói xong thì anh lại vươn tay ra nhẹ nhàng kéo người trước mắt, cô ngã lên người của anh, người cô thì vừa khéo lại rơi vào giữa hai chân anh.
Kha Ngu nhìn Nam Nhược bằng đôi mắt sáng rực. Từ trong mắt anh cô nhìn thấy được hai màu đỏ và đen. Đỏ là tình cảm sâu đậm đầy cháy bỏng của anh còn đen thì là dục vọng bất tận. Cô không biết được tình cảm đậm sâu này nhiệt liệt đến mức nào cũng chẳng đoán được dục vọng của anh là lớn biết bao.
Hai tay của cô đang chống trước ngực anh, cơ ngực rắn chắc của anh nằm dưới lòng bàn tay của cô, vừa cứng vừa đàn hồi khiến Nam Nhược cảm thấy cảm giác khi sờ vào rất tốt.
Kha Ngu dùng một tay ôm lấy eo của Nam Nhược, tay còn lại thì đỡ lấy đầu của cô rồi đè cô lên người mình. Mùi rượu trên người trộn lẫn với hương vị đặc trưng của riêng anh xộc thẳng vào khoang mũi sau đó chậm rãi lan dần khắp lục phủ ngũ tạng của cô.
Tiếp đó, Kha Ngu bắt đầu hôn cô. Đầu tiên thì đôi môi của anh ngậm lấy đôi môi của cô rồi giống như lần trước lúc ở trong xe, khi thì liếm láp khi thì lại quấn lấy rồi mút. Nam Nhược bị anh hôn đến mức có hơi choáng váng nên cứ để mặc cho anh ngậm lấy môi cô để hôn. Khi mà cô vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn này thì Ngu Kha lại đột ngột cho lưỡi vào trong miệng cô. Ban đầu thì anh liếm khắp vòm miệng rồi sau đó anh tìm thấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, lưỡi anh câu lấy nó để rồi cả hai cùng nhau chuyển động. Hai chiếc lưỡi xoay vòng trong miệng Nam Nhược, lúc thì quấn lấy nhau, khi thì tiến lên rồi lại lùi về. Nước bọt chảy tràn ra khỏi miệng của họ, chẳng thể phân biệt được là của ai.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với lần ở trong xe, Nam Nhược không chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa dốt mà còn cảm thấy bụng dưới có chất lỏng gì đó đang chảy ra, cảm giác hệt như khi bà dì đến, cô tự hỏi đó là thứ gì. Nam Nhược chẳng kịp suy nghĩ gì bởi vì đầu óc cô đã ngừng hoạt động từ lâu rồi, giờ đây cô chỉ cảm thấy cơ thể mình tê rần như có dòng điện chạy qua thôi. Cô nằm trên người Kha Ngu để đón nhận nụ hôn của anh. Dần dần Nam Nhược lại cảm thấy khó thở, cô còn chẳng biết phải lấy hơi khi hôn nhau. Cảm giác ngột ngạt nhanh chóng ập đến, cô phát ra những tiếng rên rỉ ưm ưm đầy khó nhọc, đôi tay cô yếu ớt vỗ lên lồng ngực của Kha Ngu.
Lúc này Kha Ngu mới buông cô ra. Nam Nhược nằm trên người Kha Ngu mà thở hổn hển, còn anh thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô tựa như đang dỗ dành cho trẻ con đi ngủ.
Đợi đến khi cô bình thường trở lại thì Kha Ngu áp trán vào trán của cô rồi nói: “Đồ ngốc, hôn nhau thì phải biết lấy hơi chứ.”
“Em đã hôn bao giờ đâu thì làm sao mà biết được.” Nam Nhược hít thở không đều, nhỏ giọng nói với anh.
“Từ từ sẽ được, anh dạy em, nhé?”
Chữ nhé này của anh không chỉ nặng âm mũi mà còn khàn khàn mang theo mùi vị tình dục nồng đậm. Âm thanh này truyền vào trong tai của Nam Nhược rồi sau đó lan ra khắp cả người cô. Thế rồi lại giống như trước đây, cô lại dễ dàng bị anh mê hoặc.
Kha Ngu nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, đôi mắt đen sáng lấp lánh của anh đang nhìn cô vào giờ phút này đây ngập tràn yêu thương trìu mến, anh nói với cô: “Nam Nam, ở lại bên anh được không?”
Họ hiểu lòng nhau rằng ở lại để làm gì mà chẳng cần phải nói ra. Nam Nhược không nói gì, cô chỉ nằm trên ngực của anh, lắng nghe tiếng tim anh đang đập thình thịch đầy mạnh mẽ. Bàn tay nhỏ nhắn của cô thì vuốt ve cơ ngực săn chắc của anh.
Kha Ngu cảm thấy anh sắp bùng nổ mà thứ khiến anh muốn nổ tung lại đang ở trước mặt. Gậy thịt của anh cứng và nóng như một que hàn. Kha Ngu đột nhiên bế ngang Nam Nhược lên rồi đi về phía phòng ngủ.
“Đi thôi nào tổng giám đốc Kha.”
“Buồn nôn quá đi mất, vừa mới ăn no xong còn bị thồn cơm chó, mau đi cho khuất mắt tôi đi.” Tề Viễn Minh chào tạm biệt Kha Ngu.
Nhưng đến khi Nam Nhược thật sự ngồi vào chỗ lái xe rồi thì cô bắt đầu hoảng loạn, chiếc xe này khác hoàn toàn so với xe của ba cô nên cô hoàn toàn chẳng biết phải lái thế nào. Kha Ngu ngồi bên cạnh chỉ huy một lúc lâu thì Nam Nhược mới từ từ cho xe lăn bánh.
Đoạn đường đi đến số 1 thành phố Dư này có thể nói là kinh hồn bạt vía. Lái xe chậm thì không nói nhưng Nam Nhược còn lẩm bẩm trong miệng lúc thì nói phải đánh vô lăng lúc thì lại bảo phải gạt cần số. Quan trọng nhất là cô đạp phanh như thể đạp bàn đạp khiến Kha Ngu cảm thấy như đang ngồi trên thuyền. Vốn dĩ uống xong thì anh chẳng có cảm giác gì nhưng bây giờ thì anh lại thấy muốn nôn, anh mở cửa sổ hết cỡ với ý đồ muốn cho cơn gió đêm kia thổi bớt đi cảm giác buồn nôn của anh.
Cuối cùng thì cũng an toàn về đến hầm xe ở chỗ Kha Ngu. Nam Nhược sợ đến mức đổ mồ hôi cả người còn Kha Ngu thì vội vàng mở cửa xe bước ra ngoài, đỡ lấy cánh cửa mà bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Nam Nhược vô cùng hối hận, cô không biết sao cô lại dám bảo để cô lái xe về nhà.
“Em xin lỗi, anh có sao không?” Nam Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Kha Ngu để giúp anh dễ chịu hơn.
“Nam Nam, anh thấy em hợp lái thuyền đó.” Kha Ngu không nôn ra cái gì mà chỉ là bị kỹ năng lái xe kinh khủng của Nam Nhược làm buồn nôn mà thôi, nhưng anh lại quay ngoắt bảo là: “Không được khỏe cho lắm, em dìu anh về nhà có được không?”
Nam Nhược vốn đã nghĩ rằng vì khả năng lái xe tệ hại của mình nên mới khiến Kha Ngu cảm thấy không khỏe nên cô chẳng nghĩ gì mà đã dìu anh đi đến thang máy để lên nhà.
Kha Ngu ngồi phịch xuống sô pha, vừa rồi bởi vì buồn nôn nên anh đã cởi ba cái cúc của áo sơ mi, bây giờ lộ ra bộ ngực rắn chắc. Nam Nhược thì đang ở trong phòng bếp rót cho anh ly nước nóng.
“Anh uống ngụm nước nóng đi cho xuôi.”
“Cảm ơn em.” Kha Ngu nhận lấy rồi uống một ngụm. Là nước nóng, nhiệt độ cũng vừa ổn. Dòng nước ấm áp đi từ cổ họng, trôi đến thực quản rồi trượt xuống dạ dày. Uống xong ly nước đó thì anh đã thấy khỏe hơn nhiều nhưng trông bộ dạng của anh thì vẫn còn say lắm.
Nham Nhược đặt ly nước lên trên bàn trà sau đó cô vươn tay sờ vào mặt của Kha Ngu rồi dịu dàng hỏi: “Còn khó chịu không?”
Phòng khách không bật đèn, chỉ có đèn phòng bếp là sáng. Chỗ cửa sổ sát đất siêu lớn kia cũng chẳng có kéo rèm, mặt trăng cùng ánh đèn cùng chiếu lên người của họ.
Kha Ngu ngắm nhìn Nam Nhược ở trước mặt, anh nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Anh khó chịu.”
Nhưng sau khi nói xong thì anh lại vươn tay ra nhẹ nhàng kéo người trước mắt, cô ngã lên người của anh, người cô thì vừa khéo lại rơi vào giữa hai chân anh.
Kha Ngu nhìn Nam Nhược bằng đôi mắt sáng rực. Từ trong mắt anh cô nhìn thấy được hai màu đỏ và đen. Đỏ là tình cảm sâu đậm đầy cháy bỏng của anh còn đen thì là dục vọng bất tận. Cô không biết được tình cảm đậm sâu này nhiệt liệt đến mức nào cũng chẳng đoán được dục vọng của anh là lớn biết bao.
Hai tay của cô đang chống trước ngực anh, cơ ngực rắn chắc của anh nằm dưới lòng bàn tay của cô, vừa cứng vừa đàn hồi khiến Nam Nhược cảm thấy cảm giác khi sờ vào rất tốt.
Kha Ngu dùng một tay ôm lấy eo của Nam Nhược, tay còn lại thì đỡ lấy đầu của cô rồi đè cô lên người mình. Mùi rượu trên người trộn lẫn với hương vị đặc trưng của riêng anh xộc thẳng vào khoang mũi sau đó chậm rãi lan dần khắp lục phủ ngũ tạng của cô.
Tiếp đó, Kha Ngu bắt đầu hôn cô. Đầu tiên thì đôi môi của anh ngậm lấy đôi môi của cô rồi giống như lần trước lúc ở trong xe, khi thì liếm láp khi thì lại quấn lấy rồi mút. Nam Nhược bị anh hôn đến mức có hơi choáng váng nên cứ để mặc cho anh ngậm lấy môi cô để hôn. Khi mà cô vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn này thì Ngu Kha lại đột ngột cho lưỡi vào trong miệng cô. Ban đầu thì anh liếm khắp vòm miệng rồi sau đó anh tìm thấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, lưỡi anh câu lấy nó để rồi cả hai cùng nhau chuyển động. Hai chiếc lưỡi xoay vòng trong miệng Nam Nhược, lúc thì quấn lấy nhau, khi thì tiến lên rồi lại lùi về. Nước bọt chảy tràn ra khỏi miệng của họ, chẳng thể phân biệt được là của ai.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với lần ở trong xe, Nam Nhược không chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng như lửa dốt mà còn cảm thấy bụng dưới có chất lỏng gì đó đang chảy ra, cảm giác hệt như khi bà dì đến, cô tự hỏi đó là thứ gì. Nam Nhược chẳng kịp suy nghĩ gì bởi vì đầu óc cô đã ngừng hoạt động từ lâu rồi, giờ đây cô chỉ cảm thấy cơ thể mình tê rần như có dòng điện chạy qua thôi. Cô nằm trên người Kha Ngu để đón nhận nụ hôn của anh. Dần dần Nam Nhược lại cảm thấy khó thở, cô còn chẳng biết phải lấy hơi khi hôn nhau. Cảm giác ngột ngạt nhanh chóng ập đến, cô phát ra những tiếng rên rỉ ưm ưm đầy khó nhọc, đôi tay cô yếu ớt vỗ lên lồng ngực của Kha Ngu.
Lúc này Kha Ngu mới buông cô ra. Nam Nhược nằm trên người Kha Ngu mà thở hổn hển, còn anh thì nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô tựa như đang dỗ dành cho trẻ con đi ngủ.
Đợi đến khi cô bình thường trở lại thì Kha Ngu áp trán vào trán của cô rồi nói: “Đồ ngốc, hôn nhau thì phải biết lấy hơi chứ.”
“Em đã hôn bao giờ đâu thì làm sao mà biết được.” Nam Nhược hít thở không đều, nhỏ giọng nói với anh.
“Từ từ sẽ được, anh dạy em, nhé?”
Chữ nhé này của anh không chỉ nặng âm mũi mà còn khàn khàn mang theo mùi vị tình dục nồng đậm. Âm thanh này truyền vào trong tai của Nam Nhược rồi sau đó lan ra khắp cả người cô. Thế rồi lại giống như trước đây, cô lại dễ dàng bị anh mê hoặc.
Kha Ngu nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, đôi mắt đen sáng lấp lánh của anh đang nhìn cô vào giờ phút này đây ngập tràn yêu thương trìu mến, anh nói với cô: “Nam Nam, ở lại bên anh được không?”
Họ hiểu lòng nhau rằng ở lại để làm gì mà chẳng cần phải nói ra. Nam Nhược không nói gì, cô chỉ nằm trên ngực của anh, lắng nghe tiếng tim anh đang đập thình thịch đầy mạnh mẽ. Bàn tay nhỏ nhắn của cô thì vuốt ve cơ ngực săn chắc của anh.
Kha Ngu cảm thấy anh sắp bùng nổ mà thứ khiến anh muốn nổ tung lại đang ở trước mặt. Gậy thịt của anh cứng và nóng như một que hàn. Kha Ngu đột nhiên bế ngang Nam Nhược lên rồi đi về phía phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.