Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 3:
Tiểu Thụ
03/04/2024
Ba của Kha Tư Viễn - Kha Ngu - là giám đốc điều hành của một công ty Y dược. Sau khi tốt nghiệp đại học chuyên ngành Dược ở phương Nam, anh đã gia nhập vào công ty Y dược có quy mô nhỏ này. Trong vòng mười năm, từ một nhân viên bình thường, Kha Ngu đã trở thành giám đốc điều hành cấp cao. Trong hai năm xảy ra dịch bệnh, anh đã dẫn dắt công ty bắt kịp sức nóng của viên thuốc con nhộng giúp hạ sốt, ngay tức khắc khiến giá trị sản lượng của công ty đột ngột tăng lên gấp nhiều lần, các ông chủ bên trên cũng hết lời khen ngợi anh.
Nhưng Kha Ngu lại vô cùng mệt mỏi.
Cơ thể đã uể oải, tinh thần lại còn rã rời hơn.
Là một sinh viên học chuyên ngành Kỹ thuật Dược phẩm, anh chỉ cần nhìn vào công thức hóa học là đã có thể biết được tính thực tế của một loại thuốc là bao nhiêu. Nhưng anh vẫn sản xuất viên thuốc con nhộng giúp hạ sốt với số lượng lớn. Kha Ngu cần phải kiếm tiền cho công ty, trên thương trường thì phải bàn tới chuyện kinh doanh. Lắm lúc, dược phẩm cũng chỉ là liều thuốc trấn an mà thôi.
Nhưng liều thuốc trấn an của anh đang ở nơi đâu?
Mỗi lần lê tấm thân mệt lử về đến nhà, sau đó trò chuyện và chơi đùa với con trai một lúc, anh lại cảm thấy cả người mình như sắp kiệt sức.
Anh có thói quen uống cạn một ly rượu vang rồi mới ngâm mình trong bồn tắm lớn, toàn bộ cơ thể đắm chìm trong làn nước nóng rồi nín thở, sau đó chầm chậm cảm nhận sự ngột ngạt do cơ thể thiếu dưỡng khí. Đầu óc của Kha Ngu trở nên trống rỗng. Anh quên mất mọi thứ xung quanh: Lãng quên con trai, quên chính mình và cũng quên cả thế giới này. Vào khoảnh khắc cảm giác nghẹt thở mãnh liệt nhất, khiến anh kề cận bờ vực sụp đổ, Kha Ngu lại cảm thấy những quả cầu ánh sáng màu trắng khổng lồ đang nổ tung trong đầu mình, khiến cả người anh trở nên khoan khoái và dễ chịu.
“Rào rào!” Kha Ngu từ trong nước đứng lên, dòng nước chảy xuôi xuống dưới theo cơ thể anh. Kha Ngu cầm lấy khăn để lau tóc, mặc áo choàng tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm. Anh rất trắng, lại có vóc dáng cực đẹp, trông anh hoàn toàn không giống một người đàn ông đã hơn ba mươi chút nào. Nếu mặc áo hoodies và đi giày thể thao thì trông anh y hệt một sinh viên đại học.
Mà thân hình đẹp đẽ cũng nhờ vào tính tự giác của Kha Ngu. Anh kiên trì dậy sớm để tập thể hình, buổi tối thì uống một ly rượu vang rồi mới ngâm mình tắm rửa. Sau đó, anh lại đọc sách trong nửa tiếng trước khi đi ngủ. Toàn bộ thời gian còn lại đều dành cho công việc, ngay cả con trai cũng bị xếp sau công việc của anh. Tất nhiên anh biết đó là một sự trốn tránh.
Cuốn nằm trên cùng trong chồng sách ở đầu giường Kha Ngu là một cuốn sách tên là [Con đường đến nô lệ]* và một cuốn [Hoàng tử bé]. Hai cuốn sách này hoàn toàn khác nhau.
*Con đường đến nô lệ là một cuốn sách của FA Hayek.
Hayek tin rằng kế hoạch của con người không thể nào ngăn chặn quy luật vận hành tự chủ của thế giới. Kết quả của việc lập kế hoạch chính là một cuộc khủng hoảng kinh tế, vì vậy con người phải thuận theo những biến đổi của thị trường. Nền kinh tế thị trường là một hình thức phân bổ tài nguyên khá lý tưởng và cũng hiệu quả nhất mà nhân loại từng khám phá ra.
Kha Ngu đồng ý sâu sắc. Khi bắt đầu dịch bệnh vào năm đó, anh đã nhận thức một cách sâu sắc về nhu cầu cực lớn của khẩu trang, nó đã tạo ra làn sóng kiếm tiền nhanh chóng.
Mà bây giờ, tình thế khó khăn trong cuộc đời anh lại bắt nguồn từ sự thay đổi thuở ban đầu đó. Sự thay đổi này đã làm xáo trộn mọi kế hoạch của Kha Ngu, tạo ra một quy luật vận hành mạnh mẽ đến mức anh không thể nào ngăn lại. Nó kéo anh, tóm lấy anh, khiến anh không thể nào kiểm soát được. Một mặt, Kha Ngu đang tận hưởng những lợi ích kinh tế mà sự thay đổi kia đang mang lại cho mình. Nhưng mà mặt khác, anh lại oán hận cảm giác bất lực của chính mình khi bản thân anh đang bị vây hãm giữa sự thay đổi đó.
Thậm chí anh còn chẳng biết ngày mai sẽ như thế nào.
Kha Ngu thích đọc sách, vậy nên bốn bức tường trong phòng làm việc của anh đều là sách. Nhưng đôi khi nhìn vào những cuốn sách này, Kha Ngu lại nghĩ rằng: có thể chẳng ai thừa kế chúng cả.
Con trai của Kha Ngu là Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc.
Khi Kha Tư Viễn mới vào lớp một, Kha Ngu đã phát hiện ra khả năng nhận biết chữ viết và ngôn ngữ Trung của con trai mình vô cùng chậm chạp và trì độn. Anh đã cố gắng kiên nhẫn để dạy con nhưng lại nhận ra không có tiến triển gì cả. Hơn nữa, việc này càng khiến con trai anh ngày càng kháng cự chữ viết và việc đọc hơn. Kha Ngu đã từng xin nghỉ phép trong một tuần để đưa Kha Tư Viễn đến Bắc Kinh – một nơi có trung tâm uy tín nhất cả nước về khả năng chẩn đoán bệnh khó đọc ở trẻ em, trực thuộc đại học Sư phạm Bắc Kinh. Sau một loạt các cuộc kiểm tra, Kha Ngu biết rằng con trai mình gặp trở ngại trong vấn đề đọc và viết chữ Trung, hay còn gọi là chứng khó đọc.
Lại là một sự biến đổi khác. Sau khi sự thay đổi đầu tiên xảy ra, mọi thứ sau đó đều giống như một quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, quấn chặt lấy Kha Ngu vào bên trong. Anh chỉ có thể đi theo quả cầu tuyết rồi lăn về phía vách đá vô định.
Kha Ngu nhanh chóng chấp nhận, bởi vì ngoài việc chấp nhận thì anh cũng không thể làm gì khác. Kha Ngu không thể nào thay đổi tình hình hiện tại. Anh chẳng thể vứt bỏ mọi thứ ở thành phố Dư rồi đưa con trai mình đến Bắc Kinh để tiếp nhận sự can thiệp có hệ thống. Anh cũng không thể gác lại công việc để kiên nhẫn hướng dẫn cho con trai mình viết chữ và nhận biết chữ cái mỗi ngày được. Kha Ngu đã lựa chọn hành vi đáng xấu hổ nhất mà mình từng làm: Đó là trốn tránh.
Tuy trốn tránh là một việc làm hổ thẹn nhưng nó sẽ hiệu quả.
Anh sẽ đưa Kha Tư Viễn rời khỏi đây để ra nước ngoài du học. Nhưng không phải bây giờ. Hiện tại, anh chỉ hy vọng Kha Tư Viễn có thể trưởng thành một cách hạnh phúc. Cho dù cậu bé không biết đọc hay là không biết chữ cũng chẳng sao cả.
Chỉ có điều, hình như cô giáo làm chủ nhiệm lớp của Kha Tư Viễn lại không muốn bỏ qua cho anh.
Có lẽ khi nào đúng thời điểm, anh sẽ nói cho Nam Nhược biết lý do.
Kha Ngu lại về nhà sau một bữa tiệc rượu. Lúc đến phòng Kha Tư Viễn để trò chuyện với cậu bé, anh nhìn thấy một cuốn sổ có ô vuông dùng để viết chữ trên bàn học của con trai mình, ngoài trang bìa là dòng chữ Khải xinh đẹp được viết bằng tay “sách đọc và viết của Kha Tư Viễn”.
“Ba ơi, ba lại uống rượu nữa rồi. Hôi quá đi mất.” Kha Tư Viễn che miệng lại với vẻ chán ghét.
Kha Ngu cười cười: “Hôm nay con có vui không?”
“Vui lắm ạ! Ba nhìn này, đây là cuốn sổ độc quyền dùng để viết chữ mà cô Nam dã tặng cho con đấy ạ.”
Kha Ngu bất giác nhíu mày, lại là cô giáo gây sự kia: “Nếu con không thích viết chữ thì đừng viết nữa. Chẳng phải con thích vẽ tranh sao? Ngày mai ba sẽ mua thêm một bộ cọ vẽ cho con nhé.”
“Nhưng mà ba ơi, cô Nam nói với con rằng, viết chữ cũng vui như vẽ tranh vậy. Mỗi lần con viết chữ xong, cô ấy còn dán sticker hình Pokémon cho con nữa ạ!”
Cậu bé hào hứng mở cuốn sổ ra, mỗi một trang đều có dán hình những sticker Pokémon khác nhau.
“Sao không phải là Ultraman nhỉ?”
“Ba lại quên nữa rồi, con không thích Ultraman đâu, con thích Pokémon cơ.”
“Đúng rồi. Ba uống nhiều quá nên quên mất tiêu.” Kha Ngu cầm cuốn sổ kia lên rồi nhìn vào nét chữ ngoằn ngoèo của con trai mình trên từng trang giấy, mỗi trang còn có một số chỗ chỉnh sửa bằng thể chữ Khải màu đỏ đẹp đẽ cùng với những lời động viên nữa.
Kha Ngu nghĩ rằng, có lẽ cô giáo đó thực sự muốn dạy Kha Tư Viễn học được cách viết chữ. Nam Nhược cũng không biết gì cả, vậy thì cô có lỗi gì đâu chứ?
Đợi Kha Tư Viễn ngủ say, Kha Ngu mới rót một ly rượu vang như thường lệ. Anh uống vài ngụm rồi ngâm mình trong bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm.
Kha Ngu nín thở rồi nằm trong làn nước, đầu óc trống rỗng, thả lỏng cơ thể, cảm nhận sự ngột ngạt đang gần kề trong cơ thể mình. Dần dà, anh lại quên hết mọi thứ. Nhưng vào khoảnh khắc mà cảm giác nghẹt thở dữ dội nhất, Kha Ngu cảm thấy có ai đó đã giữ lấy mình rồi kéo anh về phía mặt nước. Đó là đôi bàn tay trắng muốt của một người phụ nữ, tuy yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ. Kha Ngu sợ hãi nên đột ngột ngồi dậy. Anh vô tình nuốt phải một ngụm nước nên ho khụ khụ. Một dòng nước lớn chảy xuống từ trên đỉnh đầu anh. Kha Ngu quan sát xung quanh phòng tắm. Làm gì có ai đâu?
Kha Ngu trở về giường rồi nằm xuống, sau đó hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy trong phòng tắm, hệt như một bộ phim ma vậy.
Anh thực sự đã quá mệt mỏi rồi.
Nhưng Kha Ngu lại vô cùng mệt mỏi.
Cơ thể đã uể oải, tinh thần lại còn rã rời hơn.
Là một sinh viên học chuyên ngành Kỹ thuật Dược phẩm, anh chỉ cần nhìn vào công thức hóa học là đã có thể biết được tính thực tế của một loại thuốc là bao nhiêu. Nhưng anh vẫn sản xuất viên thuốc con nhộng giúp hạ sốt với số lượng lớn. Kha Ngu cần phải kiếm tiền cho công ty, trên thương trường thì phải bàn tới chuyện kinh doanh. Lắm lúc, dược phẩm cũng chỉ là liều thuốc trấn an mà thôi.
Nhưng liều thuốc trấn an của anh đang ở nơi đâu?
Mỗi lần lê tấm thân mệt lử về đến nhà, sau đó trò chuyện và chơi đùa với con trai một lúc, anh lại cảm thấy cả người mình như sắp kiệt sức.
Anh có thói quen uống cạn một ly rượu vang rồi mới ngâm mình trong bồn tắm lớn, toàn bộ cơ thể đắm chìm trong làn nước nóng rồi nín thở, sau đó chầm chậm cảm nhận sự ngột ngạt do cơ thể thiếu dưỡng khí. Đầu óc của Kha Ngu trở nên trống rỗng. Anh quên mất mọi thứ xung quanh: Lãng quên con trai, quên chính mình và cũng quên cả thế giới này. Vào khoảnh khắc cảm giác nghẹt thở mãnh liệt nhất, khiến anh kề cận bờ vực sụp đổ, Kha Ngu lại cảm thấy những quả cầu ánh sáng màu trắng khổng lồ đang nổ tung trong đầu mình, khiến cả người anh trở nên khoan khoái và dễ chịu.
“Rào rào!” Kha Ngu từ trong nước đứng lên, dòng nước chảy xuôi xuống dưới theo cơ thể anh. Kha Ngu cầm lấy khăn để lau tóc, mặc áo choàng tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm. Anh rất trắng, lại có vóc dáng cực đẹp, trông anh hoàn toàn không giống một người đàn ông đã hơn ba mươi chút nào. Nếu mặc áo hoodies và đi giày thể thao thì trông anh y hệt một sinh viên đại học.
Mà thân hình đẹp đẽ cũng nhờ vào tính tự giác của Kha Ngu. Anh kiên trì dậy sớm để tập thể hình, buổi tối thì uống một ly rượu vang rồi mới ngâm mình tắm rửa. Sau đó, anh lại đọc sách trong nửa tiếng trước khi đi ngủ. Toàn bộ thời gian còn lại đều dành cho công việc, ngay cả con trai cũng bị xếp sau công việc của anh. Tất nhiên anh biết đó là một sự trốn tránh.
Cuốn nằm trên cùng trong chồng sách ở đầu giường Kha Ngu là một cuốn sách tên là [Con đường đến nô lệ]* và một cuốn [Hoàng tử bé]. Hai cuốn sách này hoàn toàn khác nhau.
*Con đường đến nô lệ là một cuốn sách của FA Hayek.
Hayek tin rằng kế hoạch của con người không thể nào ngăn chặn quy luật vận hành tự chủ của thế giới. Kết quả của việc lập kế hoạch chính là một cuộc khủng hoảng kinh tế, vì vậy con người phải thuận theo những biến đổi của thị trường. Nền kinh tế thị trường là một hình thức phân bổ tài nguyên khá lý tưởng và cũng hiệu quả nhất mà nhân loại từng khám phá ra.
Kha Ngu đồng ý sâu sắc. Khi bắt đầu dịch bệnh vào năm đó, anh đã nhận thức một cách sâu sắc về nhu cầu cực lớn của khẩu trang, nó đã tạo ra làn sóng kiếm tiền nhanh chóng.
Mà bây giờ, tình thế khó khăn trong cuộc đời anh lại bắt nguồn từ sự thay đổi thuở ban đầu đó. Sự thay đổi này đã làm xáo trộn mọi kế hoạch của Kha Ngu, tạo ra một quy luật vận hành mạnh mẽ đến mức anh không thể nào ngăn lại. Nó kéo anh, tóm lấy anh, khiến anh không thể nào kiểm soát được. Một mặt, Kha Ngu đang tận hưởng những lợi ích kinh tế mà sự thay đổi kia đang mang lại cho mình. Nhưng mà mặt khác, anh lại oán hận cảm giác bất lực của chính mình khi bản thân anh đang bị vây hãm giữa sự thay đổi đó.
Thậm chí anh còn chẳng biết ngày mai sẽ như thế nào.
Kha Ngu thích đọc sách, vậy nên bốn bức tường trong phòng làm việc của anh đều là sách. Nhưng đôi khi nhìn vào những cuốn sách này, Kha Ngu lại nghĩ rằng: có thể chẳng ai thừa kế chúng cả.
Con trai của Kha Ngu là Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc.
Khi Kha Tư Viễn mới vào lớp một, Kha Ngu đã phát hiện ra khả năng nhận biết chữ viết và ngôn ngữ Trung của con trai mình vô cùng chậm chạp và trì độn. Anh đã cố gắng kiên nhẫn để dạy con nhưng lại nhận ra không có tiến triển gì cả. Hơn nữa, việc này càng khiến con trai anh ngày càng kháng cự chữ viết và việc đọc hơn. Kha Ngu đã từng xin nghỉ phép trong một tuần để đưa Kha Tư Viễn đến Bắc Kinh – một nơi có trung tâm uy tín nhất cả nước về khả năng chẩn đoán bệnh khó đọc ở trẻ em, trực thuộc đại học Sư phạm Bắc Kinh. Sau một loạt các cuộc kiểm tra, Kha Ngu biết rằng con trai mình gặp trở ngại trong vấn đề đọc và viết chữ Trung, hay còn gọi là chứng khó đọc.
Lại là một sự biến đổi khác. Sau khi sự thay đổi đầu tiên xảy ra, mọi thứ sau đó đều giống như một quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, quấn chặt lấy Kha Ngu vào bên trong. Anh chỉ có thể đi theo quả cầu tuyết rồi lăn về phía vách đá vô định.
Kha Ngu nhanh chóng chấp nhận, bởi vì ngoài việc chấp nhận thì anh cũng không thể làm gì khác. Kha Ngu không thể nào thay đổi tình hình hiện tại. Anh chẳng thể vứt bỏ mọi thứ ở thành phố Dư rồi đưa con trai mình đến Bắc Kinh để tiếp nhận sự can thiệp có hệ thống. Anh cũng không thể gác lại công việc để kiên nhẫn hướng dẫn cho con trai mình viết chữ và nhận biết chữ cái mỗi ngày được. Kha Ngu đã lựa chọn hành vi đáng xấu hổ nhất mà mình từng làm: Đó là trốn tránh.
Tuy trốn tránh là một việc làm hổ thẹn nhưng nó sẽ hiệu quả.
Anh sẽ đưa Kha Tư Viễn rời khỏi đây để ra nước ngoài du học. Nhưng không phải bây giờ. Hiện tại, anh chỉ hy vọng Kha Tư Viễn có thể trưởng thành một cách hạnh phúc. Cho dù cậu bé không biết đọc hay là không biết chữ cũng chẳng sao cả.
Chỉ có điều, hình như cô giáo làm chủ nhiệm lớp của Kha Tư Viễn lại không muốn bỏ qua cho anh.
Có lẽ khi nào đúng thời điểm, anh sẽ nói cho Nam Nhược biết lý do.
Kha Ngu lại về nhà sau một bữa tiệc rượu. Lúc đến phòng Kha Tư Viễn để trò chuyện với cậu bé, anh nhìn thấy một cuốn sổ có ô vuông dùng để viết chữ trên bàn học của con trai mình, ngoài trang bìa là dòng chữ Khải xinh đẹp được viết bằng tay “sách đọc và viết của Kha Tư Viễn”.
“Ba ơi, ba lại uống rượu nữa rồi. Hôi quá đi mất.” Kha Tư Viễn che miệng lại với vẻ chán ghét.
Kha Ngu cười cười: “Hôm nay con có vui không?”
“Vui lắm ạ! Ba nhìn này, đây là cuốn sổ độc quyền dùng để viết chữ mà cô Nam dã tặng cho con đấy ạ.”
Kha Ngu bất giác nhíu mày, lại là cô giáo gây sự kia: “Nếu con không thích viết chữ thì đừng viết nữa. Chẳng phải con thích vẽ tranh sao? Ngày mai ba sẽ mua thêm một bộ cọ vẽ cho con nhé.”
“Nhưng mà ba ơi, cô Nam nói với con rằng, viết chữ cũng vui như vẽ tranh vậy. Mỗi lần con viết chữ xong, cô ấy còn dán sticker hình Pokémon cho con nữa ạ!”
Cậu bé hào hứng mở cuốn sổ ra, mỗi một trang đều có dán hình những sticker Pokémon khác nhau.
“Sao không phải là Ultraman nhỉ?”
“Ba lại quên nữa rồi, con không thích Ultraman đâu, con thích Pokémon cơ.”
“Đúng rồi. Ba uống nhiều quá nên quên mất tiêu.” Kha Ngu cầm cuốn sổ kia lên rồi nhìn vào nét chữ ngoằn ngoèo của con trai mình trên từng trang giấy, mỗi trang còn có một số chỗ chỉnh sửa bằng thể chữ Khải màu đỏ đẹp đẽ cùng với những lời động viên nữa.
Kha Ngu nghĩ rằng, có lẽ cô giáo đó thực sự muốn dạy Kha Tư Viễn học được cách viết chữ. Nam Nhược cũng không biết gì cả, vậy thì cô có lỗi gì đâu chứ?
Đợi Kha Tư Viễn ngủ say, Kha Ngu mới rót một ly rượu vang như thường lệ. Anh uống vài ngụm rồi ngâm mình trong bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm.
Kha Ngu nín thở rồi nằm trong làn nước, đầu óc trống rỗng, thả lỏng cơ thể, cảm nhận sự ngột ngạt đang gần kề trong cơ thể mình. Dần dà, anh lại quên hết mọi thứ. Nhưng vào khoảnh khắc mà cảm giác nghẹt thở dữ dội nhất, Kha Ngu cảm thấy có ai đó đã giữ lấy mình rồi kéo anh về phía mặt nước. Đó là đôi bàn tay trắng muốt của một người phụ nữ, tuy yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ. Kha Ngu sợ hãi nên đột ngột ngồi dậy. Anh vô tình nuốt phải một ngụm nước nên ho khụ khụ. Một dòng nước lớn chảy xuống từ trên đỉnh đầu anh. Kha Ngu quan sát xung quanh phòng tắm. Làm gì có ai đâu?
Kha Ngu trở về giường rồi nằm xuống, sau đó hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy trong phòng tắm, hệt như một bộ phim ma vậy.
Anh thực sự đã quá mệt mỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.