Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh
Chương 44:
Tiểu Thụ
08/04/2024
Sau khi học sinh được nghỉ một tuần, đội ngũ giáo viên của trường tiểu học Thực Nghiệm cũng có kỳ nghỉ hè của riêng mình.
Khi mới vào làm, Nam Nhược rất mong chờ kỳ nghỉ hè, cô lập kế hoạch rất nhiều việc cho mình, ngoài đi du lịch ra thì cô còn muốn tự tham gia rất nhiều hoạt động của các dự án khác nhau do trung tâm giáo dục hoặc các giáo sư ưu tú trên khắp cả nước tổ chức.
Chỉ có điều những chuyện này đều chưa được thực hiện. Để phòng chống và kiểm soát bệnh dịch, về mặt lý thuyết, các giáo viên của trường tiểu học Thực Nghiệm đều không được ra khỏi thành phố Dư.
Trên có chính sách, dưới có đối sách. Về cơ bản thì đa số giáo viên đều sẽ dùng điện thoại dự phòng hoặc là máy tính bảng, để định vị bản thân đang ở nhà và gửi cho trường học, sau đó làm gì thì làm.
Châu Gia Du dự định đi Tân Cương trong kỳ nghỉ hè này, cô ấy rủ Nam Nhược đi cùng.
Nhưng Nam Nhược đã từ chối cô ấy.
Châu Gia Du nhìn Nam Nhược bằng ánh mắt hoài nghi, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.
"Cô Tiểu Nam, cô lạ lắm."
"Lạ chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng lạ. Hôm thứ hai đi làm, thế mà cô lại cài hết tất cả cúc áo sơ mi, y chang một nhân viên thu ngân. Còn nữa, hai ngày nay cứ tan làm là cô chạy mất ngay, cô, yêu rồi đúng không!"
Châu Gia Du nhìn Nam Nhược, nói ra từng chữ từng chữ cuối cùng.
Mặt Nam Nhược đỏ bừng. Cô không biết cách nói dối rằng mình không yêu đương, cũng không biết nên mở miệng thừa nhận mình thực sự yêu đương như thế nào.
Cô và Kha Ngu, chung quy là giáo viên và phụ huynh.
Chỉ cần Kha Tư Viễn còn học ở trường tiểu học Thực Nghiệm ngày nào, thì quan hệ của cô và Kha Ngu chính là như thế, không thể gióng trống khua chiêng để các giáo viên khác trong trường biết được.
"Người kia là ai? Không phải là người lần trước tôi giới thiệu cho cô chứ?"
Châu Gia Du nhắc đến Khương Kỳ, Nam Nhược nhớ ngay đến lần cãi vã không vui với anh ta ở cổng khu dân cư Mai Nam, sau đó cô kéo anh ta vào danh sách đen.
"Không thể nào! Tôi kéo anh ta vào danh sách đen rồi."
"Hả? Tại sao?"
Nam Nhược kể tóm tắt lại chuyện ngày hôm đó, nhưng không nhắc đến Kha Ngu.
"Người này sao lại tệ như vậy! Haiz, tôi còn định giới thiệu anh ta cho cô, xin lỗi Tiểu Nam nhé. Để tạ lỗi, tan làm tôi mời cô ăn cơm."
"Không sao không sao, tôi không trách cô."
"Không phải là cô không có thời gian đấy chư?"
Nam Nhược thật sự không có thời gian.
Tuần này Kha Ngu vẫn rất bận, anh chỉ vội vàng đón cô lúc tan làm, sau đó đưa cô về khu dân cư Mai Nam, rồi lại lái xe rời đi.
Cuối cùng thì hôm nay Kha Ngu cũng không còn bận như vậy nữa, anh còn đặt vé đi xem kịch nói.
"À thì, bình nóng lạnh nhà tôi bị bỏng rồi, tôi đã hẹn thợ sửa đến tận nhà để sửa lại rồi."
Tiếng "ha ha" vang lên, Châu Gia Du nghe cô nói xong thì bật cười: "Cô Nam, cái cớ này của cô cũ rích rồi! Cô không muốn nói thì thôi, có cơ hội cho tôi nhìn thử, tôi chấm điểm giúp cô, cô ngây thơ như thế, cẩn thận bị người ta lừa đó."
Nam Nhược bị Châu Gia Du nói cho mặt đỏ tía tai, cô đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc tan làm, Nam Nhược xách túi xách đi ra khỏi văn phòng ngay lập tức. Cô sắp bị cái nhìn của Châu Gia Du làm sụp đổ rồi, nếu còn không đi thì cô sợ mình sẽ không kìm được lỡ miệng mất.
Kha Ngu chờ cô ở ngã tư đường phía sau trường tiểu học Thực Nghiệm. Đây là chỗ hai người đã hẹn trước. Nam Nhược không muốn bị người ta chỉ trích, cũng không muốn để Kha Tư Viễn bị bạn học bàn tán ở trường, càng không muốn gây phiền phức không cần thiết cho Kha Ngu. Quan hệ của bọn họ, chung quy vẫn nên cẩn thận một chút.
Nam Nhược cẩn thận mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất lên xe.
"Mau đi thôi."
Thấy cô đã thắt xong dây an toàn, Kha Ngu mới khởi động xe.
"Hôm nay lại làm gián điệp Tiểu Nam sao?"
"Đồng nghiệp trong văn phòng đã nhìn ra em đang yêu rồi, còn bảo em dẫn đến cho cô ấy xem thử."
"Không thể gặp sao? Anh xấu như vậy à." Kha Ngu chọc cô.
"Không phải! Anh biết ý em không phải vậy mà. Hầy, thì, anh là phụ huynh, em là giáo viên..." Nam Nhược cảm thấy có miệng cũng khó mà biện giải được.
Kha Ngu cũng không trêu chọc cô nữa, tay trái nắm vô-lăng, tay phải nắm lấy tay Nam Nhược, đưa lên môi hôn nhẹ: "Đều là do anh không tốt, Nam Nam, để em phải chịu ấm ức rồi."
Khi mới vào làm, Nam Nhược rất mong chờ kỳ nghỉ hè, cô lập kế hoạch rất nhiều việc cho mình, ngoài đi du lịch ra thì cô còn muốn tự tham gia rất nhiều hoạt động của các dự án khác nhau do trung tâm giáo dục hoặc các giáo sư ưu tú trên khắp cả nước tổ chức.
Chỉ có điều những chuyện này đều chưa được thực hiện. Để phòng chống và kiểm soát bệnh dịch, về mặt lý thuyết, các giáo viên của trường tiểu học Thực Nghiệm đều không được ra khỏi thành phố Dư.
Trên có chính sách, dưới có đối sách. Về cơ bản thì đa số giáo viên đều sẽ dùng điện thoại dự phòng hoặc là máy tính bảng, để định vị bản thân đang ở nhà và gửi cho trường học, sau đó làm gì thì làm.
Châu Gia Du dự định đi Tân Cương trong kỳ nghỉ hè này, cô ấy rủ Nam Nhược đi cùng.
Nhưng Nam Nhược đã từ chối cô ấy.
Châu Gia Du nhìn Nam Nhược bằng ánh mắt hoài nghi, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.
"Cô Tiểu Nam, cô lạ lắm."
"Lạ chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng lạ. Hôm thứ hai đi làm, thế mà cô lại cài hết tất cả cúc áo sơ mi, y chang một nhân viên thu ngân. Còn nữa, hai ngày nay cứ tan làm là cô chạy mất ngay, cô, yêu rồi đúng không!"
Châu Gia Du nhìn Nam Nhược, nói ra từng chữ từng chữ cuối cùng.
Mặt Nam Nhược đỏ bừng. Cô không biết cách nói dối rằng mình không yêu đương, cũng không biết nên mở miệng thừa nhận mình thực sự yêu đương như thế nào.
Cô và Kha Ngu, chung quy là giáo viên và phụ huynh.
Chỉ cần Kha Tư Viễn còn học ở trường tiểu học Thực Nghiệm ngày nào, thì quan hệ của cô và Kha Ngu chính là như thế, không thể gióng trống khua chiêng để các giáo viên khác trong trường biết được.
"Người kia là ai? Không phải là người lần trước tôi giới thiệu cho cô chứ?"
Châu Gia Du nhắc đến Khương Kỳ, Nam Nhược nhớ ngay đến lần cãi vã không vui với anh ta ở cổng khu dân cư Mai Nam, sau đó cô kéo anh ta vào danh sách đen.
"Không thể nào! Tôi kéo anh ta vào danh sách đen rồi."
"Hả? Tại sao?"
Nam Nhược kể tóm tắt lại chuyện ngày hôm đó, nhưng không nhắc đến Kha Ngu.
"Người này sao lại tệ như vậy! Haiz, tôi còn định giới thiệu anh ta cho cô, xin lỗi Tiểu Nam nhé. Để tạ lỗi, tan làm tôi mời cô ăn cơm."
"Không sao không sao, tôi không trách cô."
"Không phải là cô không có thời gian đấy chư?"
Nam Nhược thật sự không có thời gian.
Tuần này Kha Ngu vẫn rất bận, anh chỉ vội vàng đón cô lúc tan làm, sau đó đưa cô về khu dân cư Mai Nam, rồi lại lái xe rời đi.
Cuối cùng thì hôm nay Kha Ngu cũng không còn bận như vậy nữa, anh còn đặt vé đi xem kịch nói.
"À thì, bình nóng lạnh nhà tôi bị bỏng rồi, tôi đã hẹn thợ sửa đến tận nhà để sửa lại rồi."
Tiếng "ha ha" vang lên, Châu Gia Du nghe cô nói xong thì bật cười: "Cô Nam, cái cớ này của cô cũ rích rồi! Cô không muốn nói thì thôi, có cơ hội cho tôi nhìn thử, tôi chấm điểm giúp cô, cô ngây thơ như thế, cẩn thận bị người ta lừa đó."
Nam Nhược bị Châu Gia Du nói cho mặt đỏ tía tai, cô đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc tan làm, Nam Nhược xách túi xách đi ra khỏi văn phòng ngay lập tức. Cô sắp bị cái nhìn của Châu Gia Du làm sụp đổ rồi, nếu còn không đi thì cô sợ mình sẽ không kìm được lỡ miệng mất.
Kha Ngu chờ cô ở ngã tư đường phía sau trường tiểu học Thực Nghiệm. Đây là chỗ hai người đã hẹn trước. Nam Nhược không muốn bị người ta chỉ trích, cũng không muốn để Kha Tư Viễn bị bạn học bàn tán ở trường, càng không muốn gây phiền phức không cần thiết cho Kha Ngu. Quan hệ của bọn họ, chung quy vẫn nên cẩn thận một chút.
Nam Nhược cẩn thận mở cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất lên xe.
"Mau đi thôi."
Thấy cô đã thắt xong dây an toàn, Kha Ngu mới khởi động xe.
"Hôm nay lại làm gián điệp Tiểu Nam sao?"
"Đồng nghiệp trong văn phòng đã nhìn ra em đang yêu rồi, còn bảo em dẫn đến cho cô ấy xem thử."
"Không thể gặp sao? Anh xấu như vậy à." Kha Ngu chọc cô.
"Không phải! Anh biết ý em không phải vậy mà. Hầy, thì, anh là phụ huynh, em là giáo viên..." Nam Nhược cảm thấy có miệng cũng khó mà biện giải được.
Kha Ngu cũng không trêu chọc cô nữa, tay trái nắm vô-lăng, tay phải nắm lấy tay Nam Nhược, đưa lên môi hôn nhẹ: "Đều là do anh không tốt, Nam Nam, để em phải chịu ấm ức rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.