Chương 11: Lấy xà thay cột
Lục Xu
24/07/2020
Trong thư phòng ở Thiên Hành Cư, Khương Việt từ bên ngoài vội vã trở về phủ đang thưa chuyện với Diệp Khuynh Lăng.
“Tam thiếu, vị Lâm tiểu thư này quả thực chính là người của đại thiếu. Cô ta đến từ ngoài thành, tiền trên người đều dùng hết, sống vô cùng quẫn bách, đại thiếu sắp xếp ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi cứu cô ta thì thu xếp cho cô ta học đủ loại nhạc khí, sau đó đưa vào Phượng Vũ Thiên.”
Thạch Nham cũng ở trong thư phòng, chỉ là điều anh ta nghĩ lại là chuyện khác. “Lúc sống quẫn bách Lâm tiểu thư cũng có thể bị đại thiếu nhìn trúng, chắc hẳn cũng không phải là người đơn giản, cô ta đến từ đâu? Trước đó đã gặp phải những chuyện gì?”.
Thạch Nham thế này là đang ám chỉ vị Lâm tiểu thư này không vừa, nếu đại thiếu có thể nhìn trúng cô ta, tất nhiên trên người cô ta có điểm đặc biệt nào đó để đại thiếu nhìn trúng. Nếu nói cô ta cố ý để đại thiếu chú ý tới cô ta, vậy thì càng chứng tỏ cô ta không đơn giản. Một cô gái một thân một mình, nếu tiền trên người không nhiều, vì sao không tìm một công việc ngay từ đầu? Thành thị không dính khói lửa chiến tranh cũng không thiếu, vì sao lại lựa chọn thành Vĩnh Ninh?
Diệp Khuynh Lăng trầm mặc nhìn Thạch Nham một cái, rồi lại đặt ánh mắt lên người Khương Việt, từ trong ánh mắt hắn, nhìn không ra bất cứ suy nghĩ gì của hắn với chuyện này.
Khương Việt lại nói tiếp, “Hình như là đến từ Lạc Thành…”.
Lúc này Thạch Nham cũng chỉ trầm mặc nhíu mày, Lạc Thành không phải là thành thị bị nhiễm khói lửa chiến tranh, thậm chí nó còn được coi là chốn phồn vinh yên ổn, cũng là nơi rất nhiều dân lưu vong trốn đến, nếu đã như thế, Lâm tiểu thư đó vì sao phải rời khỏi Lạc Thành? Nếu không phải là đến tìm người hay nhờ cậy thân thích, hẳn là sẽ không lựa chọn rời đi, cho dù thói đời bây giờ quả thực không quá tốt, vậy thì Lạc Thành rốt cuộc có phải thành thị mà Lâm tiểu thư ở trước đó không, điều này cũng phải đánh một dấu chấm hỏi?
Lạc Thành không phải thành Vĩnh Ninh – nơi mà người của họ có thể tùy ý nghe ngóng tin tức, đến Lạc Thành nghe ngóng về Lâm tiểu thư, lãng phí nhân lực vật lực liệu có đáng? Nếu như đó chỉ là lời nói dối của Lâm tiểu thư, vậy thì họ chỉ phí công chạy một chuyến, nhân mã bị thế lực khác phát hiện ra, cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Khương Việt cũng biết những điều này, vì vậy mới quay về bẩm báo, muốn do Diệp Khuynh Lăng làm chủ. ++
Ngón tay Diệp Khuynh Lăng tùy ý gõ gõ trên mặt bàn, “Nếu đã như thế, vậy cứ đến Lạc Thành tìm hiểu xem”.
Khương Việt hơi do dự, “Nhưng mà đó là địa bàn của nhà họ La”.
Nhà họ La là nhà bố mẹ vợ của Diệp Khuynh Lăng, từ sau khi La Tú Vân qua đời, Diệp Khuynh Lăng đã không còn có qua lại gì với nhà họ nữa, mặc dù quan hệ bên ngoài của nhà họ Diệp và nhà họ La vẫn vô cùng hòa hợp, nhưng riêng tư thì không biết được, dù sao thì bên ngoài vẫn đồn rằng La Tú Vân là bị tam thiếu nhà họ Diệp và Đặng Thanh Vân cùng bức chết, nhà họ La không thể chưa nghe thấy tin tức gì được.
Diệp Khuynh Lăng ngẫm nghĩ, “Nhạc phụ nhạc mẫu ta có lẽ cũng nhớ con gái họ, mang di vật của phu nhân đến, cũng dặn họ một câu, đừng nghe mấy lời đồn nhảm”.
Khương Việt lập tức đáp vâng.
Cứ đường đường chính chính đến nhà họ La thế này đúng là tốt hơn, quan trọng nhất là có thể thăm dò thái độ của nhà họ La hiện giờ, nhà họ La nắm giữ mấy con đường vận chuyển tốt, nếu có thể bắc vào, vậy sẽ chỉ có lợi. ++
Khương Việt rời khỏi thư phòng, Thạch Nham quan sát Diệp Khuynh Lăng, “Để Khương Việt đi làm chuyện này, có phải là đại tài tiểu dụng không ạ?”.
Diệp Khuynh Lăng cười nghiền ngẫm, “Sao vừa động vào chuyện của Lâm tiểu thư, cậu đã không bình tĩnh nữa vậy? Cô ta chỉ là một cô gái yếu ớt, ngay cả chút vũ lực cũng không có, cậu muốn bóp chết cô ta cũng chỉ giống bóp chết một con kiến thôi”.
Thạch Nham không thể nói là trực giác nói cho mình biết, vị Lâm tiểu thư này ở bên cạnh tam thiếu sẽ rất nguy hiểm, mặc dù bản thân anh ta cũng không nói ra được nguyên nhân ở đâu, chỉ đành nói, “Chính là cảm thấy lâu như vậy đại thiếu không có động tĩnh gì, vậy mà lại lựa chọn cô ta, cảm thấy trong đó nhất định có chuyện gì đó mà chúng ta không biết”.
“Thế à?” Diệp Khuynh Lăng không mấy bận tâm. ++
Thái độ này của Diệp Khuynh Lăng, lại khiến Thạch Nham nhíu mày lần nữa.
Khi Diệp Khuynh Lăng lại xuất hiện trước mặt Lâm Văn Trúc lần nữa, đó là khi hắn đưa cô về Phượng Vũ Thiên biểu diễn. Bây giờ người người đều biết Lâm Văn Trúc được tam thiếu nhìn trúng, mấy người ái mộ cô trước đây quan tâm nhất đương nhiên là việc cô có thể lên sân khấu hay không, khi biết được cô vẫn lên sân khấu biểu diễn như trước, mấy người đó càng thêm điên cuồng, bởi thế phàm là những người biết hôm nay Lâm Văn Trúc sẽ biểu diễn, họ đều đến Phượng Vũ Thiên chờ từ sớm.
Diệp Khuynh Lăng ôm Lâm Văn Trúc đến căn phòng bao khách quý, trên bàn trong phòng bao đã bày mấy loại trái cây và một vài món vặt, Diệp Khuynh Lăng đi qua ngồi xuống, ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô, “Sao vừa ra khỏi phủ thì đã yên lặng không nói chuyện rồi, không muốn xuất hiện trở lại ở Phượng Vũ Thiên?”.
“Không phải, em rất thích cảm giác đứng trên sân khấu, có thể tiếp tục lên sân khấu, đó là may mắn của em.” Lâm Văn Trúc khẽ liếc hắn một cái, cô có thể tiếp tục lên sân khấu, chí ít thì chứng tỏ cô còn có chút tác dụng, chẳng hạn như có thể kiếm tiền, hoặc là lấy thân phận này kết giao với một vài người nào đó.
Con người sợ nhất là không có chút tác dụng nào, người không có giá trị, vậy thì không nhất thiết phải tồn tại.
Diệp Khuynh Lăng nhéo nhéo cằm cô, cười mập mờ với cô, thấp giọng thở dài bên tai cô, “Ta cũng không muốn em tiếp tục xuất đầu lộ diện, chỉ là người ái mộ em quá nhiều, ta đã đoạt mất người đẹp trong lòng họ, ngay cả cơ hội thưởng thức em trên sân khấu của họ cũng đoạt mất thì không hay lắm. Nếu em cũng rất hưởng thụ sân khấu, vậy thì ta nhẹ nhõm rồi, nếu không thì chuyện khiến em không thoải mái, sao ta làm được?”.
“Lời này của tam thiếu thật sự khiến người ta hiểu lầm đấy?”
“Hiểu lầm gì?” ++
“Hiểu lầm Tiểu Trúc rất quan trọng với tam thiếu.”
“Em vốn rất quan trọng, nếu không sao em lại xuất hiện ở đây?” Diệp Khuynh Lăng ôm cô ở trong lòng, ánh mắt nhìn về phía sân khấu, “Hôm đó ta ngồi ở đây xem màn biểu diễn của em, khi em xuất hiện, ta chỉ có một suy nghĩ, cái danh tiên nữ quả nhiên không giả”.
Lúc này Lâm Văn Trúc mới cười rộ, “Tam thiếu khen sai rồi, nhưng mà em cũng phải đi chuẩn bị rồi”.
“Đi đi!” Diệp Khuynh Lăng khẽ vỗ mông cô một cái. ++
Lâm Văn Trúc đi ra khỏi phòng bao thì khẽ thở dài một hơi.
Lâm Văn Trúc đi ra hậu đài, người ở hậu đài rất nhiều, đùa vui ầm ĩ, rất khó tưởng tượng đám người này sẽ biểu diễn trên sân khấu, hơn nữa động tác dứt khoát linh hoạt không có bất cứ sai sót nào. Lúc Lâm Văn Trúc vào phòng hóa trang, cô chạm mắt với Cố Hương Liên cũng đang ngồi hóa trang mấy giây, hai người đều chưa từng cho đối phương phản ứng có cảm xúc, cũng không chịu cho những người hóng chuyện chút đề tài để tán gẫu.
Hôm nay Cố Hương Liên cũng biểu diễn, nhưng cho dù người có nhân khí vô cùng cao như cô, lúc đối mặt với màn biểu diễn hôm nay của Lâm Văn Trúc, vẫn bị đè ép. Bắt đầu từ lúc biểu diễn, đã có người tặng thưởng cho Lâm Văn Trúc. Đây là một điểm đặc sắc của Phượng Vũ Thiên, có bảng tặng thưởng cho vũ nữ ca nữ biểu diễn trên sân khấu, phàm là người lên bảng, không ai không là trụ cột của Phượng Vũ Thiên, người lên bảng trong vòng một tháng, ngày cuối cùng của tháng sẽ có một buổi biểu diễn riêng, tháng trước Lâm Văn Trúc chính là người đứng vị trí đầu bảng.
Theo mức tặng thưởng không ngừng được kêu lên, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Văn Trúc cũng khác, đã bị tam thiếu đưa đi rồi, sao còn quay về đoạt địa vị với mọi người? Càng khó hiểu hơn là đám người được gọi là kẻ ái mộ đó, họ vẫn nhớ mãi không quên Lâm Văn Trúc như thế, vậy mà vẫn còn muốn đưa cô lên vị trí đầu bảng tháng này.
Hôm nay Lâm Văn Trúc phải biểu diễn một khúc ca khá vui vẻ, cô khẽ nhíu mày, không hiểu Kim tỷ sắp xếp thế này là có ý gì? Là muốn để cô chứng minh cô không cần theo phong cách cổ mãi, hay là muốn cô xuống khỏi vị trí như thần như thánh? Nhiều lời vô ích, cô cũng chỉ có thể chấp nhận. ++
Khi cô lên sân khấu, lúc sát qua cô Lâm Vụ có ném lại một câu “Chúc mừng”, bước chân Lâm Văn Trúc dừng lại, không khỏi nhìn Lâm Vụ một cái.
Chúc mừng gì? Chúc mừng cô còn sống, hay là chúc mừng cô vẫn có thể được nhiều người yêu thích như thế?
Hay là Lâm Vụ chúc mừng cô, đang hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lâm Văn Trúc lên sân khấu hát, vừa mở miệng, rất nhiều người quả thực đã ngây ra, không ngờ rằng cô sẽ hát khúc như vậy, có người lập thức tỏ ra không thích, nhưng mọi người đều có thân phận địa vị, vẫn ngồi yên thưởng thức.
Lý Xuyên Dương cũng là một trong số họ, mặc dù nói phòng bao thể hiện địa vị nhất định, nhưng bởi vì nguyên nhân ở sân khấu, người ngồi trong phòng bao ngược lại sẽ cách sân khấu hơi xa một chút, bởi thế hôm nay anh ta đặc biệt lựa chọn ngồi ở dưới sân khấu. Vừa bắt đầu anh ta đã ngây ra, không ngờ rằng hôm nay cô lại chọn ca khúc như thế, nhưng cũng phải nói, giọng hát của cô rất độc đáo, cho dù là hát ca khúc vui vẻ như thế, cũng có điểm đặc sắc của riêng cô. ++
Con người Lâm Văn Trúc trong xương cốt có sự lạnh lùng, nếu thật sự phải hình dung, có lẽ chính là khí tiết của trí thức thời cổ, yên tĩnh bất khuất, sự lạnh lùng này không làm bộ làm tịch một chút nào, có lẽ chính vì thế, mới hấp dẫn những người ái mộ của riêng cô.
Lâm Văn Trúc thấy họ dường như không quá bài xích, mới thở phào một hơi, cũng có thêm chút tâm tư nhìn về phía phòng bao khách quý.
Vừa nhìn, cô đã ngẩn người.
Trong phòng bao, tam thiếu hình như vẫn ngồi ở đó, thỉnh thoảng nhìn về phía này.
Quần áo vẫn giống trước, thân hình cũng không khác là bao, thậm chí tư thế ngồi cũng giống thế, nhưng đó là cùng một người sao? ++
Lâm Văn Trúc hậu tri hậu giác phát hiện, tầm nhìn của phòng bao khách quý đều là thẳng vào sân khấu, nói cách khác, những nơi khác không thể nào nhìn vào bên trong, cho dù có thể nhìn thấy, cũng không thể nhìn rõ tình hình bên trong phòng bao, mà người trên sân khấu, bận ca hát biểu diễn, có mấy người chăm chú quan sát và suy nghĩ xem người trong phòng bao có phải là tam thiếu thật hay không?
Đúng vậy, cô nhìn rõ rồi, người ngồi trong phòng bao khách quý, không phải là tam thiếu nhà họ Diệp thật sự nữa, đương nhiên, đối với những người khác mà nói, tam thiếu nhà họ Diệp vẫn đang ở đó.
Tam thiếu nhà họ Diệp là một người bá đạo, một khi hắn đến Phượng Vũ Thiên, cả phòng bao khách quý sẽ không tiếp đãi người khác. Rốt cuộc là tam thiếu nhà họ Diệp quá bá đạo, hay là hắn không muốn để người khác nhìn thấy gì đó mà hoài nghi? Có cái danh bá đạo rồi, bản thân hắn cũng không sợ. ++
Cho nên, hôm nay tam thiếu nhà họ Diệp muốn gặp ai đó, mà cô chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.
Cái danh bá đạo của tam thiếu nhà họ Diệp không phải mới bắt đầu có từ hôm nay, vậy chiêu này cũng không phải ngày đầu tiên hắn dùng, trước đây người đảm nhiệm công việc này là Cố Hương Liên, bây giờ người đảm nhiệm công việc này là cô?
Lâm Văn Trúc thấp thỏm trong lòng, sau đó lại cười như hoa, tiếp đó biểu diễn xong ca khúc này của cô.
Ai có thể nghĩ đến chứ! Trước cái nhìn của bao người, Diệp Khuynh Lăng đã chơi trò lấy xà thay cột.
“Tam thiếu, vị Lâm tiểu thư này quả thực chính là người của đại thiếu. Cô ta đến từ ngoài thành, tiền trên người đều dùng hết, sống vô cùng quẫn bách, đại thiếu sắp xếp ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi cứu cô ta thì thu xếp cho cô ta học đủ loại nhạc khí, sau đó đưa vào Phượng Vũ Thiên.”
Thạch Nham cũng ở trong thư phòng, chỉ là điều anh ta nghĩ lại là chuyện khác. “Lúc sống quẫn bách Lâm tiểu thư cũng có thể bị đại thiếu nhìn trúng, chắc hẳn cũng không phải là người đơn giản, cô ta đến từ đâu? Trước đó đã gặp phải những chuyện gì?”.
Thạch Nham thế này là đang ám chỉ vị Lâm tiểu thư này không vừa, nếu đại thiếu có thể nhìn trúng cô ta, tất nhiên trên người cô ta có điểm đặc biệt nào đó để đại thiếu nhìn trúng. Nếu nói cô ta cố ý để đại thiếu chú ý tới cô ta, vậy thì càng chứng tỏ cô ta không đơn giản. Một cô gái một thân một mình, nếu tiền trên người không nhiều, vì sao không tìm một công việc ngay từ đầu? Thành thị không dính khói lửa chiến tranh cũng không thiếu, vì sao lại lựa chọn thành Vĩnh Ninh?
Diệp Khuynh Lăng trầm mặc nhìn Thạch Nham một cái, rồi lại đặt ánh mắt lên người Khương Việt, từ trong ánh mắt hắn, nhìn không ra bất cứ suy nghĩ gì của hắn với chuyện này.
Khương Việt lại nói tiếp, “Hình như là đến từ Lạc Thành…”.
Lúc này Thạch Nham cũng chỉ trầm mặc nhíu mày, Lạc Thành không phải là thành thị bị nhiễm khói lửa chiến tranh, thậm chí nó còn được coi là chốn phồn vinh yên ổn, cũng là nơi rất nhiều dân lưu vong trốn đến, nếu đã như thế, Lâm tiểu thư đó vì sao phải rời khỏi Lạc Thành? Nếu không phải là đến tìm người hay nhờ cậy thân thích, hẳn là sẽ không lựa chọn rời đi, cho dù thói đời bây giờ quả thực không quá tốt, vậy thì Lạc Thành rốt cuộc có phải thành thị mà Lâm tiểu thư ở trước đó không, điều này cũng phải đánh một dấu chấm hỏi?
Lạc Thành không phải thành Vĩnh Ninh – nơi mà người của họ có thể tùy ý nghe ngóng tin tức, đến Lạc Thành nghe ngóng về Lâm tiểu thư, lãng phí nhân lực vật lực liệu có đáng? Nếu như đó chỉ là lời nói dối của Lâm tiểu thư, vậy thì họ chỉ phí công chạy một chuyến, nhân mã bị thế lực khác phát hiện ra, cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Khương Việt cũng biết những điều này, vì vậy mới quay về bẩm báo, muốn do Diệp Khuynh Lăng làm chủ. ++
Ngón tay Diệp Khuynh Lăng tùy ý gõ gõ trên mặt bàn, “Nếu đã như thế, vậy cứ đến Lạc Thành tìm hiểu xem”.
Khương Việt hơi do dự, “Nhưng mà đó là địa bàn của nhà họ La”.
Nhà họ La là nhà bố mẹ vợ của Diệp Khuynh Lăng, từ sau khi La Tú Vân qua đời, Diệp Khuynh Lăng đã không còn có qua lại gì với nhà họ nữa, mặc dù quan hệ bên ngoài của nhà họ Diệp và nhà họ La vẫn vô cùng hòa hợp, nhưng riêng tư thì không biết được, dù sao thì bên ngoài vẫn đồn rằng La Tú Vân là bị tam thiếu nhà họ Diệp và Đặng Thanh Vân cùng bức chết, nhà họ La không thể chưa nghe thấy tin tức gì được.
Diệp Khuynh Lăng ngẫm nghĩ, “Nhạc phụ nhạc mẫu ta có lẽ cũng nhớ con gái họ, mang di vật của phu nhân đến, cũng dặn họ một câu, đừng nghe mấy lời đồn nhảm”.
Khương Việt lập tức đáp vâng.
Cứ đường đường chính chính đến nhà họ La thế này đúng là tốt hơn, quan trọng nhất là có thể thăm dò thái độ của nhà họ La hiện giờ, nhà họ La nắm giữ mấy con đường vận chuyển tốt, nếu có thể bắc vào, vậy sẽ chỉ có lợi. ++
Khương Việt rời khỏi thư phòng, Thạch Nham quan sát Diệp Khuynh Lăng, “Để Khương Việt đi làm chuyện này, có phải là đại tài tiểu dụng không ạ?”.
Diệp Khuynh Lăng cười nghiền ngẫm, “Sao vừa động vào chuyện của Lâm tiểu thư, cậu đã không bình tĩnh nữa vậy? Cô ta chỉ là một cô gái yếu ớt, ngay cả chút vũ lực cũng không có, cậu muốn bóp chết cô ta cũng chỉ giống bóp chết một con kiến thôi”.
Thạch Nham không thể nói là trực giác nói cho mình biết, vị Lâm tiểu thư này ở bên cạnh tam thiếu sẽ rất nguy hiểm, mặc dù bản thân anh ta cũng không nói ra được nguyên nhân ở đâu, chỉ đành nói, “Chính là cảm thấy lâu như vậy đại thiếu không có động tĩnh gì, vậy mà lại lựa chọn cô ta, cảm thấy trong đó nhất định có chuyện gì đó mà chúng ta không biết”.
“Thế à?” Diệp Khuynh Lăng không mấy bận tâm. ++
Thái độ này của Diệp Khuynh Lăng, lại khiến Thạch Nham nhíu mày lần nữa.
Khi Diệp Khuynh Lăng lại xuất hiện trước mặt Lâm Văn Trúc lần nữa, đó là khi hắn đưa cô về Phượng Vũ Thiên biểu diễn. Bây giờ người người đều biết Lâm Văn Trúc được tam thiếu nhìn trúng, mấy người ái mộ cô trước đây quan tâm nhất đương nhiên là việc cô có thể lên sân khấu hay không, khi biết được cô vẫn lên sân khấu biểu diễn như trước, mấy người đó càng thêm điên cuồng, bởi thế phàm là những người biết hôm nay Lâm Văn Trúc sẽ biểu diễn, họ đều đến Phượng Vũ Thiên chờ từ sớm.
Diệp Khuynh Lăng ôm Lâm Văn Trúc đến căn phòng bao khách quý, trên bàn trong phòng bao đã bày mấy loại trái cây và một vài món vặt, Diệp Khuynh Lăng đi qua ngồi xuống, ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô, “Sao vừa ra khỏi phủ thì đã yên lặng không nói chuyện rồi, không muốn xuất hiện trở lại ở Phượng Vũ Thiên?”.
“Không phải, em rất thích cảm giác đứng trên sân khấu, có thể tiếp tục lên sân khấu, đó là may mắn của em.” Lâm Văn Trúc khẽ liếc hắn một cái, cô có thể tiếp tục lên sân khấu, chí ít thì chứng tỏ cô còn có chút tác dụng, chẳng hạn như có thể kiếm tiền, hoặc là lấy thân phận này kết giao với một vài người nào đó.
Con người sợ nhất là không có chút tác dụng nào, người không có giá trị, vậy thì không nhất thiết phải tồn tại.
Diệp Khuynh Lăng nhéo nhéo cằm cô, cười mập mờ với cô, thấp giọng thở dài bên tai cô, “Ta cũng không muốn em tiếp tục xuất đầu lộ diện, chỉ là người ái mộ em quá nhiều, ta đã đoạt mất người đẹp trong lòng họ, ngay cả cơ hội thưởng thức em trên sân khấu của họ cũng đoạt mất thì không hay lắm. Nếu em cũng rất hưởng thụ sân khấu, vậy thì ta nhẹ nhõm rồi, nếu không thì chuyện khiến em không thoải mái, sao ta làm được?”.
“Lời này của tam thiếu thật sự khiến người ta hiểu lầm đấy?”
“Hiểu lầm gì?” ++
“Hiểu lầm Tiểu Trúc rất quan trọng với tam thiếu.”
“Em vốn rất quan trọng, nếu không sao em lại xuất hiện ở đây?” Diệp Khuynh Lăng ôm cô ở trong lòng, ánh mắt nhìn về phía sân khấu, “Hôm đó ta ngồi ở đây xem màn biểu diễn của em, khi em xuất hiện, ta chỉ có một suy nghĩ, cái danh tiên nữ quả nhiên không giả”.
Lúc này Lâm Văn Trúc mới cười rộ, “Tam thiếu khen sai rồi, nhưng mà em cũng phải đi chuẩn bị rồi”.
“Đi đi!” Diệp Khuynh Lăng khẽ vỗ mông cô một cái. ++
Lâm Văn Trúc đi ra khỏi phòng bao thì khẽ thở dài một hơi.
Lâm Văn Trúc đi ra hậu đài, người ở hậu đài rất nhiều, đùa vui ầm ĩ, rất khó tưởng tượng đám người này sẽ biểu diễn trên sân khấu, hơn nữa động tác dứt khoát linh hoạt không có bất cứ sai sót nào. Lúc Lâm Văn Trúc vào phòng hóa trang, cô chạm mắt với Cố Hương Liên cũng đang ngồi hóa trang mấy giây, hai người đều chưa từng cho đối phương phản ứng có cảm xúc, cũng không chịu cho những người hóng chuyện chút đề tài để tán gẫu.
Hôm nay Cố Hương Liên cũng biểu diễn, nhưng cho dù người có nhân khí vô cùng cao như cô, lúc đối mặt với màn biểu diễn hôm nay của Lâm Văn Trúc, vẫn bị đè ép. Bắt đầu từ lúc biểu diễn, đã có người tặng thưởng cho Lâm Văn Trúc. Đây là một điểm đặc sắc của Phượng Vũ Thiên, có bảng tặng thưởng cho vũ nữ ca nữ biểu diễn trên sân khấu, phàm là người lên bảng, không ai không là trụ cột của Phượng Vũ Thiên, người lên bảng trong vòng một tháng, ngày cuối cùng của tháng sẽ có một buổi biểu diễn riêng, tháng trước Lâm Văn Trúc chính là người đứng vị trí đầu bảng.
Theo mức tặng thưởng không ngừng được kêu lên, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Văn Trúc cũng khác, đã bị tam thiếu đưa đi rồi, sao còn quay về đoạt địa vị với mọi người? Càng khó hiểu hơn là đám người được gọi là kẻ ái mộ đó, họ vẫn nhớ mãi không quên Lâm Văn Trúc như thế, vậy mà vẫn còn muốn đưa cô lên vị trí đầu bảng tháng này.
Hôm nay Lâm Văn Trúc phải biểu diễn một khúc ca khá vui vẻ, cô khẽ nhíu mày, không hiểu Kim tỷ sắp xếp thế này là có ý gì? Là muốn để cô chứng minh cô không cần theo phong cách cổ mãi, hay là muốn cô xuống khỏi vị trí như thần như thánh? Nhiều lời vô ích, cô cũng chỉ có thể chấp nhận. ++
Khi cô lên sân khấu, lúc sát qua cô Lâm Vụ có ném lại một câu “Chúc mừng”, bước chân Lâm Văn Trúc dừng lại, không khỏi nhìn Lâm Vụ một cái.
Chúc mừng gì? Chúc mừng cô còn sống, hay là chúc mừng cô vẫn có thể được nhiều người yêu thích như thế?
Hay là Lâm Vụ chúc mừng cô, đang hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lâm Văn Trúc lên sân khấu hát, vừa mở miệng, rất nhiều người quả thực đã ngây ra, không ngờ rằng cô sẽ hát khúc như vậy, có người lập thức tỏ ra không thích, nhưng mọi người đều có thân phận địa vị, vẫn ngồi yên thưởng thức.
Lý Xuyên Dương cũng là một trong số họ, mặc dù nói phòng bao thể hiện địa vị nhất định, nhưng bởi vì nguyên nhân ở sân khấu, người ngồi trong phòng bao ngược lại sẽ cách sân khấu hơi xa một chút, bởi thế hôm nay anh ta đặc biệt lựa chọn ngồi ở dưới sân khấu. Vừa bắt đầu anh ta đã ngây ra, không ngờ rằng hôm nay cô lại chọn ca khúc như thế, nhưng cũng phải nói, giọng hát của cô rất độc đáo, cho dù là hát ca khúc vui vẻ như thế, cũng có điểm đặc sắc của riêng cô. ++
Con người Lâm Văn Trúc trong xương cốt có sự lạnh lùng, nếu thật sự phải hình dung, có lẽ chính là khí tiết của trí thức thời cổ, yên tĩnh bất khuất, sự lạnh lùng này không làm bộ làm tịch một chút nào, có lẽ chính vì thế, mới hấp dẫn những người ái mộ của riêng cô.
Lâm Văn Trúc thấy họ dường như không quá bài xích, mới thở phào một hơi, cũng có thêm chút tâm tư nhìn về phía phòng bao khách quý.
Vừa nhìn, cô đã ngẩn người.
Trong phòng bao, tam thiếu hình như vẫn ngồi ở đó, thỉnh thoảng nhìn về phía này.
Quần áo vẫn giống trước, thân hình cũng không khác là bao, thậm chí tư thế ngồi cũng giống thế, nhưng đó là cùng một người sao? ++
Lâm Văn Trúc hậu tri hậu giác phát hiện, tầm nhìn của phòng bao khách quý đều là thẳng vào sân khấu, nói cách khác, những nơi khác không thể nào nhìn vào bên trong, cho dù có thể nhìn thấy, cũng không thể nhìn rõ tình hình bên trong phòng bao, mà người trên sân khấu, bận ca hát biểu diễn, có mấy người chăm chú quan sát và suy nghĩ xem người trong phòng bao có phải là tam thiếu thật hay không?
Đúng vậy, cô nhìn rõ rồi, người ngồi trong phòng bao khách quý, không phải là tam thiếu nhà họ Diệp thật sự nữa, đương nhiên, đối với những người khác mà nói, tam thiếu nhà họ Diệp vẫn đang ở đó.
Tam thiếu nhà họ Diệp là một người bá đạo, một khi hắn đến Phượng Vũ Thiên, cả phòng bao khách quý sẽ không tiếp đãi người khác. Rốt cuộc là tam thiếu nhà họ Diệp quá bá đạo, hay là hắn không muốn để người khác nhìn thấy gì đó mà hoài nghi? Có cái danh bá đạo rồi, bản thân hắn cũng không sợ. ++
Cho nên, hôm nay tam thiếu nhà họ Diệp muốn gặp ai đó, mà cô chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.
Cái danh bá đạo của tam thiếu nhà họ Diệp không phải mới bắt đầu có từ hôm nay, vậy chiêu này cũng không phải ngày đầu tiên hắn dùng, trước đây người đảm nhiệm công việc này là Cố Hương Liên, bây giờ người đảm nhiệm công việc này là cô?
Lâm Văn Trúc thấp thỏm trong lòng, sau đó lại cười như hoa, tiếp đó biểu diễn xong ca khúc này của cô.
Ai có thể nghĩ đến chứ! Trước cái nhìn của bao người, Diệp Khuynh Lăng đã chơi trò lấy xà thay cột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.