Chương 93: Cắn Thuốc
Dạ Vô Thanh
24/04/2023
Không chỉ bị giày vò về nghị lực và tinh thần, nếu không đủ kiên định tâm trí sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Thậm chí cũng không có gì có thể đảm bảo rằng sẽ không có người tấn công mình trong lúc này.
Nhưng tôi vừa dứt lời thì đằng sau đã bùng lên một ngọn lửa.
“Đi mau, cháy rồi”. Tôi kinh ngạc mở miệng nói xong liền chạy về phía trước.
Nhưng chúng tôi chưa đi được vài bước thì ngọn lửa đã bùng lên trước mặt
chúng tôi.
Cỏ dại cùng bụi cây nhanh chóng bị đốt cháy, một bức tường lửa đã xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
Trong nháy mắt ngọn lửa đã bốc cháy dữ dội, điều này xảy ra quá nhanh chóng khiến chúng tôi không kịp phản ứng.
Ngọn lửa bốc lên không trung, khiến mặt của chúng tôi đỏ bừng, cảm giác nóng bức giống như bị kim châm khiến chúng tôi rất khó chịu.
Tôi trầm mặc bởi vì tôi đã nhìn ra ngọn lửa này có gì đó không bình thường.
Dường như ngọn lửa này có mắt, chúng tôi chạy đến đâu thì nó cháy đến đó.
Thứ đó nhất định là đang công kích chúng tôi, nhằm phá vỡ sự phòng ngự cuối cùng của chúng tôi, sau đó sẽ tấn công chúng tôi.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nói: “Lão Phong, đây nhất định là chiêu trò của thứ kia. Chúng ta phải nghĩ biện pháp phá vỡ cạm bẫy này, nếu không chúng ta sẽ thật sự tiêu đời.”
Khi tôi đang nói chuyện, âm thanh “bùm bùm” từ ngọn lửa tiếp tục vang lên cùng với cảm giác nóng bức làm cho người ta không phân biệt được thựa và ảo.
Phong Tuyết Hàn khẽ cau mày, dường như cậu ta đang do dự với quyết định sắp đưa ra.
Ước chừng qua hai giây, Phong Tuyết Hàn đã cắn răng, sau đó nói: “Tôi có một cách ….’’
“Nếu có cách thì mau nói đi còn úp úp mở mở làm gì?” Tôi vội vàng nói, cũng không quên đề phòng nhìn bốn phía.
Dường như Phong Tuyết Hàn còn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng đã chần chừ, sau đó lấy từ trong túi ra một cái chai màu đen.
Khi nhìn thấy cái chai màu đen, trong nháy mắt tôi đã nhận ra thứ này chính là thuốc của Phong Tuyết Hàn, một chai trắng và một chai đen.
Sáng nay cậu ta phát bệnh đã uống 1 viên thuốc trong cái chai màu trắng.
Lúc này tôi nhìn thấy cậu ta lấy ra cái chai màu đen, thì cảm thấy khó hiểu:
“Lão Phong cái này là …không lẽ cậu lại phát bệnh?”
Kết quả Phong Tuyết Hàn chỉ bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi vặn nắp chai, sau đó từ bên trong lấy ra 1 viên thuốc màu đen.
“Tôi không có bệnh, đây là bí mật mà tôi không muốn nói cho người khác biết. Nhưng đêm nay tên lệ quỷ này lại muốn tìm chết, vậy thì tôi sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại …’’
Phong Tuyết Hàn đột nhiên nói môt câu như vậy, khiến tôi cũng sững người. Tôi Căn bản không hiểu Phong Tuyết Hàn đang muốn làm gì, không đợi tôi mở miệng hỏi.
Phong Tuyết Hàn đã cầm viên thuốc trong tay trực tiếp cho thẳng vào miệng. Mới vừa nuốt viên thuốc vào miệng, sắc mặt của Phong Tuyết Hàn đã lập tức thay đổi.
Trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, Phong Tuyết Hàn còn đột nhiên thở gấp. Giống như một người lên cơn hen xuyễn, không ngừng hít thở không khí.
Thấy Phong Tuyết Hàn như vậy, tôi vội vàng vỗ vỗ vào lưng của cậu ấy, hỏi: “Phong Tuyết Hàn, cậu không sao chứ, có phải đã uống nhầm thuốc rồi không, sáng nay không phải cậu uống chai màu trắng sao?
Nhưng Phong Tuyết Hàn vừa thở hổn hển vừa nói với tôi: “Tôi không sao, lát nữa, lát nữa gặp anh ta, nhất định, nhất định đừng nói, đừng nói tên của tôi ra.”
Phong Tuyết Hàn vừa mới dứt lời thì “Phịch” một tiếng đã ngã ra đất. Mắt trợn trắng, cơ thể co giật, sùi bọt mép. Trông cực kỳ đáng sợ.
Tôi bị Phong Tuyết Hàn làm cho mơ hồ, căn bản không hiểu cậu ta đang làm gì. Còn nói cái gì mà gặp anh ta, anh ta là ai, tại sao lại không được nhắc đến tên?
“Phong Tuyết Hàn, Phong Tuyết Hàn!” Tôi dùng tay lay cậu ta dậy.
Cậu ta không có phản ứng gì đã vậy còn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Việc đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là cậu ta bị như vậy có phải là do uống nhầm thuốc rồi không, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ chết.
Vì tình hình cấp bách nên tôi vội vàng đi tìm chai thuốc màu trắng cho cậu ta uống, sau khi cậu ta hồi phục thì tôi sẽ hỏi chuyện sau.
Nhưng ai biết được, sau khi tôi tìm được chai thuốc từ lưng quần của Phong Tuyết Hàn, còn chưa đợi tôi mở được nắp chai.
Phong Tuyết Hàn người đang co giật, sùi bọt mép đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, những triệu chứng trước đó đều biến mất.
Nhìn thấy Phong Tuyết Hàn đã tỉnh lại tôi cảm thấy thật may mắn: “Lão Phong, cậu không sao rồi à!”
Nhưng tôi vừa dứt lời, liền cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt và biểu cảm của Phong Tuyết Hàn đã thay đổi, hoàn toàn khác với lúc trước.
Không đợi tôi mở miệng Phong Tuyết Hàn đã trừng mắt nhìn tôi, cậu ta dùng một giọng điệu khác lạ có chút khinh thường và không hài lòng, nói: “Lão Phong cái con khỉ, gọi tôi là anh!”
Thậm chí cũng không có gì có thể đảm bảo rằng sẽ không có người tấn công mình trong lúc này.
Nhưng tôi vừa dứt lời thì đằng sau đã bùng lên một ngọn lửa.
“Đi mau, cháy rồi”. Tôi kinh ngạc mở miệng nói xong liền chạy về phía trước.
Nhưng chúng tôi chưa đi được vài bước thì ngọn lửa đã bùng lên trước mặt
chúng tôi.
Cỏ dại cùng bụi cây nhanh chóng bị đốt cháy, một bức tường lửa đã xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
Trong nháy mắt ngọn lửa đã bốc cháy dữ dội, điều này xảy ra quá nhanh chóng khiến chúng tôi không kịp phản ứng.
Ngọn lửa bốc lên không trung, khiến mặt của chúng tôi đỏ bừng, cảm giác nóng bức giống như bị kim châm khiến chúng tôi rất khó chịu.
Tôi trầm mặc bởi vì tôi đã nhìn ra ngọn lửa này có gì đó không bình thường.
Dường như ngọn lửa này có mắt, chúng tôi chạy đến đâu thì nó cháy đến đó.
Thứ đó nhất định là đang công kích chúng tôi, nhằm phá vỡ sự phòng ngự cuối cùng của chúng tôi, sau đó sẽ tấn công chúng tôi.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nói: “Lão Phong, đây nhất định là chiêu trò của thứ kia. Chúng ta phải nghĩ biện pháp phá vỡ cạm bẫy này, nếu không chúng ta sẽ thật sự tiêu đời.”
Khi tôi đang nói chuyện, âm thanh “bùm bùm” từ ngọn lửa tiếp tục vang lên cùng với cảm giác nóng bức làm cho người ta không phân biệt được thựa và ảo.
Phong Tuyết Hàn khẽ cau mày, dường như cậu ta đang do dự với quyết định sắp đưa ra.
Ước chừng qua hai giây, Phong Tuyết Hàn đã cắn răng, sau đó nói: “Tôi có một cách ….’’
“Nếu có cách thì mau nói đi còn úp úp mở mở làm gì?” Tôi vội vàng nói, cũng không quên đề phòng nhìn bốn phía.
Dường như Phong Tuyết Hàn còn muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng đã chần chừ, sau đó lấy từ trong túi ra một cái chai màu đen.
Khi nhìn thấy cái chai màu đen, trong nháy mắt tôi đã nhận ra thứ này chính là thuốc của Phong Tuyết Hàn, một chai trắng và một chai đen.
Sáng nay cậu ta phát bệnh đã uống 1 viên thuốc trong cái chai màu trắng.
Lúc này tôi nhìn thấy cậu ta lấy ra cái chai màu đen, thì cảm thấy khó hiểu:
“Lão Phong cái này là …không lẽ cậu lại phát bệnh?”
Kết quả Phong Tuyết Hàn chỉ bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi vặn nắp chai, sau đó từ bên trong lấy ra 1 viên thuốc màu đen.
“Tôi không có bệnh, đây là bí mật mà tôi không muốn nói cho người khác biết. Nhưng đêm nay tên lệ quỷ này lại muốn tìm chết, vậy thì tôi sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại …’’
Phong Tuyết Hàn đột nhiên nói môt câu như vậy, khiến tôi cũng sững người. Tôi Căn bản không hiểu Phong Tuyết Hàn đang muốn làm gì, không đợi tôi mở miệng hỏi.
Phong Tuyết Hàn đã cầm viên thuốc trong tay trực tiếp cho thẳng vào miệng. Mới vừa nuốt viên thuốc vào miệng, sắc mặt của Phong Tuyết Hàn đã lập tức thay đổi.
Trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, Phong Tuyết Hàn còn đột nhiên thở gấp. Giống như một người lên cơn hen xuyễn, không ngừng hít thở không khí.
Thấy Phong Tuyết Hàn như vậy, tôi vội vàng vỗ vỗ vào lưng của cậu ấy, hỏi: “Phong Tuyết Hàn, cậu không sao chứ, có phải đã uống nhầm thuốc rồi không, sáng nay không phải cậu uống chai màu trắng sao?
Nhưng Phong Tuyết Hàn vừa thở hổn hển vừa nói với tôi: “Tôi không sao, lát nữa, lát nữa gặp anh ta, nhất định, nhất định đừng nói, đừng nói tên của tôi ra.”
Phong Tuyết Hàn vừa mới dứt lời thì “Phịch” một tiếng đã ngã ra đất. Mắt trợn trắng, cơ thể co giật, sùi bọt mép. Trông cực kỳ đáng sợ.
Tôi bị Phong Tuyết Hàn làm cho mơ hồ, căn bản không hiểu cậu ta đang làm gì. Còn nói cái gì mà gặp anh ta, anh ta là ai, tại sao lại không được nhắc đến tên?
“Phong Tuyết Hàn, Phong Tuyết Hàn!” Tôi dùng tay lay cậu ta dậy.
Cậu ta không có phản ứng gì đã vậy còn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Việc đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là cậu ta bị như vậy có phải là do uống nhầm thuốc rồi không, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ chết.
Vì tình hình cấp bách nên tôi vội vàng đi tìm chai thuốc màu trắng cho cậu ta uống, sau khi cậu ta hồi phục thì tôi sẽ hỏi chuyện sau.
Nhưng ai biết được, sau khi tôi tìm được chai thuốc từ lưng quần của Phong Tuyết Hàn, còn chưa đợi tôi mở được nắp chai.
Phong Tuyết Hàn người đang co giật, sùi bọt mép đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, những triệu chứng trước đó đều biến mất.
Nhìn thấy Phong Tuyết Hàn đã tỉnh lại tôi cảm thấy thật may mắn: “Lão Phong, cậu không sao rồi à!”
Nhưng tôi vừa dứt lời, liền cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt và biểu cảm của Phong Tuyết Hàn đã thay đổi, hoàn toàn khác với lúc trước.
Không đợi tôi mở miệng Phong Tuyết Hàn đã trừng mắt nhìn tôi, cậu ta dùng một giọng điệu khác lạ có chút khinh thường và không hài lòng, nói: “Lão Phong cái con khỉ, gọi tôi là anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.