Chương 37: Khí Phách Mười Phần
Dạ Vô Thanh
19/04/2023
Sau khi sư phụ nói xong, cũng không biết ngón tay dính lên cái gì, trực tiếp lau ở trên mí mắt của tôi.
Nóng rát, nhưng đôi mắt lại có cảm giác mát lạnh.
Xoa xoa hai mắt, thời điểm tôi mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện vốn dĩ bốn phía đang tối tăm, lúc này đã trở nên rất rõ ràng.
Người đàn ông vừa rồi có bộ dáng trông giống Lý lão tam, lúc này đã biến thành một ông lão dơ bẩn.
Giọng nói cũng thay đổi, trở nên khàn khàn khô quắt, khiến người nghe rất khó chịu.
Nhưng ông lão này cũng không phải là quỷ, chỉ bị những thứ dơ bẩn chiếm lấy thân thể.
Nói cách khác, ác quỷ kia đang ở trong cơ thể của ông lão này.
Độc đạo trưởng nhìn chằm chằm ông lão, sau đó mở miệng nói: “Người có đường của người, quỷ có đường của quỷ. Ông đã vượt qua giới hạn!”
Ông lão kia nghe thấy, bỗng nhiên cười ha hả: “Ha hả, vượt qua giới hạn? Ông là cái thứ gì? Dám quản chuyện của lão phu.”
Nói xong, sắc mặt của ông lão trở nên lạnh lùng, một lần nữa chuyển chủ đề: “Mấy ngày nay chính là ông đã đối nghịch với lão phu? Không muốn chết thì giao vô căn thủy ra đây, nếu không, đập chứa nước kia, lại có thêm một vong hồn vô chủ!”
Nói xong, ông lão kia còn hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ uy hiếp.
Độc đạo trưởng hiển nhiên cũng không phải là người dễ chọc, mặc dù ở trước mặt Lão Tần gia, ông là người không biết giận, nhưng khi đối mặt với ác quỷ này, lại rất bá đạo.
Sắc mặt trầm xuống, trực tiếp cười lạnh nói: “Phải không! Bần đạo cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc ông có mấy cân mấy lượng!”
Nói xong, Độc đạo trưởng liền vỗ một chưởng ở trên ghế, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, trực tiếp đứng lên, rất có khí thế.
Phong Tuyết Hàn trốn ở phía sau bàn, đôi tay bỗng nhiên kết ấn, trong miệng quát khẽ một tiếng: “Cấp tốc nghe lệnh, sắc!”
Vốn dĩ cánh cửa đang mở, đột nhiên “Loảng xoảng” một tiếng khép lại, đây là muốn đóng cửa đánh chó.
Sư phụ cùng Lão Tần gia nhìn thấy chiến trận này, còn ẩn núp cái rắm, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Mỗi người ở trong tay đều cầm một thanh kiếm gỗ đào, hùng hổ nhìn ông lão kia nói: “Lão quỷ, chúng tôi chờ ông đã lâu!”
Mặc dù tôi không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không sợ hãi, cũng đi theo nhảy ra ngoài, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn ông lão kia.
Lão quỷ kia nhìn thấy trận thế này, thời điểm mới bắt đầu, rõ ràng còn kinh ngạc một chút.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi nhảy ra ngoài, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
Vẻ mặt kia trong nháy mắt đã thả lỏng, hắn căn bản không thèm để ý tới Độc đạo trưởng cùng đám người sư phụ, chỉ cười lạnh nhìn tôi, khàn giọng nói: “Vô căn thủy, thì ra chú mày trốn ở nơi này!”
Sau khi ác quỷ này nhìn thấy tôi xuất hiện, thế nhưng lộ ra tươi cười quỷ dị, còn nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt hưng phấn, làm tôi cả người đều không được tự nhiên.
Độc đạo trưởng đứng ở phía trước lại hừ lạnh một tiếng: “Chết đến nơi, còn dám làm càn!”
Nói xong, liền rút ra kiếm gỗ đào.
Nhưng ác quỷ này lại cười lạnh nói: “Phải không? Lão phu cũng muốn lĩnh giáo, lĩnh giáo! Nhưng nơi này quá nhỏ, chúng ta đổi một chỗ khác đi.”
Tiếng nói vừa dứt, ác quỷ kia đột nhiên giơ tay. Cửa phòng vốn đang khép kín, lập tức đã bị một trận âm phong ( gió lạnh ) thổi tung ra.
Ngay sau đó, ác quỷ kia liền xoay người chạy ra bên ngoài.
Độc đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, một chữ cũng không nói, ông cầm lên kiếm gỗ đào liền đuổi theo.
Hiện tại đã xé rách da mặt, không còn gì để nói nữa.
Sư phụ cùng Lão Tần gia càng không khách khí, lập tức xông về phía lệ quỷ ở trong phòng.
Phong Tuyết Hàn chàng trai lạnh lùng, đệ tử của Độc đạo trưởng nâng lên kiếm gỗ đào đứng ở trước người tôi, hiển nhiên là đang bảo vệ tôi.
Ba con lệ quỷ đứng ở trong phòng nhìn thấy chúng tôi động thủ, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn.
Há miệng và phát ra một tiếng gầm gừ, lộ ra vẻ mặt hung ác cùng răng nanh, giơ lên hai móng liền nhào về phía đám người sư phụ.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng nào hoành tráng như vậy? Lúc này thấy bọn họ đã đánh nhau, trong lòng tôi cảm thấy rất khẩn trương, da đầu từng trận tê dại.
Nhưng tôi cũng không rối loạn tay chân, thấy hai vợ chồng đánh cá hung ác như thế, trước tiên tôi liền nghĩ tới thủ đoạn của Mạc bà bà.
Không chút do dự, trực tiếp mở ra hai hủ tro cốt, lấy hồ tiêu đen ra.
Phong Tuyết Hàn thấy tôi đang đùa nghịch hủ tro cốt, cậu ta có chút khó hiểu, liền lạnh lùng hỏi tôi một câu: “Đinh Phàm, cậu đang làm gì vậy?”
Tôi thấy chàng trai lạnh lùng lên tiếng hỏi mình, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Cậu nhìn xem chẳng phải sẽ biết!”
Nói xong, tôi trực tiếp đổ hạt tiêu đen ở trong túi vào bên trong hai hủ tro cốt.
Nóng rát, nhưng đôi mắt lại có cảm giác mát lạnh.
Xoa xoa hai mắt, thời điểm tôi mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện vốn dĩ bốn phía đang tối tăm, lúc này đã trở nên rất rõ ràng.
Người đàn ông vừa rồi có bộ dáng trông giống Lý lão tam, lúc này đã biến thành một ông lão dơ bẩn.
Giọng nói cũng thay đổi, trở nên khàn khàn khô quắt, khiến người nghe rất khó chịu.
Nhưng ông lão này cũng không phải là quỷ, chỉ bị những thứ dơ bẩn chiếm lấy thân thể.
Nói cách khác, ác quỷ kia đang ở trong cơ thể của ông lão này.
Độc đạo trưởng nhìn chằm chằm ông lão, sau đó mở miệng nói: “Người có đường của người, quỷ có đường của quỷ. Ông đã vượt qua giới hạn!”
Ông lão kia nghe thấy, bỗng nhiên cười ha hả: “Ha hả, vượt qua giới hạn? Ông là cái thứ gì? Dám quản chuyện của lão phu.”
Nói xong, sắc mặt của ông lão trở nên lạnh lùng, một lần nữa chuyển chủ đề: “Mấy ngày nay chính là ông đã đối nghịch với lão phu? Không muốn chết thì giao vô căn thủy ra đây, nếu không, đập chứa nước kia, lại có thêm một vong hồn vô chủ!”
Nói xong, ông lão kia còn hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ uy hiếp.
Độc đạo trưởng hiển nhiên cũng không phải là người dễ chọc, mặc dù ở trước mặt Lão Tần gia, ông là người không biết giận, nhưng khi đối mặt với ác quỷ này, lại rất bá đạo.
Sắc mặt trầm xuống, trực tiếp cười lạnh nói: “Phải không! Bần đạo cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc ông có mấy cân mấy lượng!”
Nói xong, Độc đạo trưởng liền vỗ một chưởng ở trên ghế, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, trực tiếp đứng lên, rất có khí thế.
Phong Tuyết Hàn trốn ở phía sau bàn, đôi tay bỗng nhiên kết ấn, trong miệng quát khẽ một tiếng: “Cấp tốc nghe lệnh, sắc!”
Vốn dĩ cánh cửa đang mở, đột nhiên “Loảng xoảng” một tiếng khép lại, đây là muốn đóng cửa đánh chó.
Sư phụ cùng Lão Tần gia nhìn thấy chiến trận này, còn ẩn núp cái rắm, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Mỗi người ở trong tay đều cầm một thanh kiếm gỗ đào, hùng hổ nhìn ông lão kia nói: “Lão quỷ, chúng tôi chờ ông đã lâu!”
Mặc dù tôi không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không sợ hãi, cũng đi theo nhảy ra ngoài, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn ông lão kia.
Lão quỷ kia nhìn thấy trận thế này, thời điểm mới bắt đầu, rõ ràng còn kinh ngạc một chút.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi nhảy ra ngoài, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
Vẻ mặt kia trong nháy mắt đã thả lỏng, hắn căn bản không thèm để ý tới Độc đạo trưởng cùng đám người sư phụ, chỉ cười lạnh nhìn tôi, khàn giọng nói: “Vô căn thủy, thì ra chú mày trốn ở nơi này!”
Sau khi ác quỷ này nhìn thấy tôi xuất hiện, thế nhưng lộ ra tươi cười quỷ dị, còn nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt hưng phấn, làm tôi cả người đều không được tự nhiên.
Độc đạo trưởng đứng ở phía trước lại hừ lạnh một tiếng: “Chết đến nơi, còn dám làm càn!”
Nói xong, liền rút ra kiếm gỗ đào.
Nhưng ác quỷ này lại cười lạnh nói: “Phải không? Lão phu cũng muốn lĩnh giáo, lĩnh giáo! Nhưng nơi này quá nhỏ, chúng ta đổi một chỗ khác đi.”
Tiếng nói vừa dứt, ác quỷ kia đột nhiên giơ tay. Cửa phòng vốn đang khép kín, lập tức đã bị một trận âm phong ( gió lạnh ) thổi tung ra.
Ngay sau đó, ác quỷ kia liền xoay người chạy ra bên ngoài.
Độc đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, một chữ cũng không nói, ông cầm lên kiếm gỗ đào liền đuổi theo.
Hiện tại đã xé rách da mặt, không còn gì để nói nữa.
Sư phụ cùng Lão Tần gia càng không khách khí, lập tức xông về phía lệ quỷ ở trong phòng.
Phong Tuyết Hàn chàng trai lạnh lùng, đệ tử của Độc đạo trưởng nâng lên kiếm gỗ đào đứng ở trước người tôi, hiển nhiên là đang bảo vệ tôi.
Ba con lệ quỷ đứng ở trong phòng nhìn thấy chúng tôi động thủ, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn.
Há miệng và phát ra một tiếng gầm gừ, lộ ra vẻ mặt hung ác cùng răng nanh, giơ lên hai móng liền nhào về phía đám người sư phụ.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng nào hoành tráng như vậy? Lúc này thấy bọn họ đã đánh nhau, trong lòng tôi cảm thấy rất khẩn trương, da đầu từng trận tê dại.
Nhưng tôi cũng không rối loạn tay chân, thấy hai vợ chồng đánh cá hung ác như thế, trước tiên tôi liền nghĩ tới thủ đoạn của Mạc bà bà.
Không chút do dự, trực tiếp mở ra hai hủ tro cốt, lấy hồ tiêu đen ra.
Phong Tuyết Hàn thấy tôi đang đùa nghịch hủ tro cốt, cậu ta có chút khó hiểu, liền lạnh lùng hỏi tôi một câu: “Đinh Phàm, cậu đang làm gì vậy?”
Tôi thấy chàng trai lạnh lùng lên tiếng hỏi mình, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Cậu nhìn xem chẳng phải sẽ biết!”
Nói xong, tôi trực tiếp đổ hạt tiêu đen ở trong túi vào bên trong hai hủ tro cốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.