Chương 87: Tìm Kiếm Ngôi Miếu Cũ
Dạ Vô Thanh
22/04/2023
Tôi thấy tình trạng của cậu ta đã ổn bèn đi lấy cho cậu ta một ly nước.
“Lão Phong, cậu bị bệnh gì vậy? Sau lại phát bệnh nghiêm trọng như thế, doạ tôi sợ chết khiếp!” Tôi thật sự phát hoảng, sợ hãi mở miệng nói.
Lúc này Phong Tuyết Hàn đã khôi phục được một chút, có thể ngồi dậy từ trên giường.
Cậu ta nhận lấy ly nước trong tay tôi, trên mặt cậu ta lộ ra một tia cười khổ.
Sau khi uống một ngụm nước mới mở miệng nói: “Bệnh cũ, nhưng cũng không phải là bệnh!”. Nghe cậu ta nói như vậy, tôi thật sự không tin.
Thôi bỏ đi, lúc nãy run đến mức giống như nhảy Disco. Cậu nói không phải bệnh? Có quỷ mới tin ấy!
Phong Tuyết Hàn thấy vẻ mặt cổ quái của tôi, cũng chẳng giải thích nhiều: “Có thể cậu sẽ thấy kì lạ. Nhưng đây quả thật không phải là bệnh. Chỉ là lúc phát tác sẽ xuất hiện tình trạng như vừa rồi.”
Phong Tuyết Hàn nhàn nhạt mở miệng, nhưng tôi vẫn không tin.
Phải rồi! Đây có thể là do nội tâm của cậu ta thực sự bài xích căn bệnh này, lòng tự trọng lại lớn, vậy nên mới không muốn thừa nhận.
Cảm thấy chắc là vậy, cho nên tôi liền nói với cậu ta: “Được rồi, tôi tin cậu. Nhưng cậu đừng từ bỏ việc chữa trị, cuộc sống này vẫn tràn ngập hy vọng mà!” Đây là lời thật lòng của tôi.
Kết quả Phong Tuyết Hàn vừa nghe thấy, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Nhưng bởi vì tính đặc thù của chuyện này, trong lúc nhất thời cậu ta cũng không nói cho tôi biết nguyên nhận thật.
Lúc này chúng tôi cũng không ngủ được, tôi bèn ngồi xem tivi rồi tán gẫu với Phong Tuyết Hàn ở trong phòng.
Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, sư phụ, Độc đạo trưởng và Lão Tần gia đã đến gõ cửa.
Chúng tôi rời khỏi khách sạn, đến tiệm cơm ăn chút gì đó, sau đó chúng tôi khởi hành đến sườn núi của khu mộ cổ.
Nơi đây cách thành phố khoảng hơn 30 km, do vị trí xa xôi nên đường xá không dễ đi, nếu đi ô tô sẽ mất khoảng hai giờ.
Khi chúng tôi đến chân núi đã là tám giờ rưỡi tối.
Lúc này trời đã tối, cả sườn núi đen như mực, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những ngôi mộ đổ nát ở xung quanh, ở hai bên trái phải có treo một vài lá cờ cầu hồn màu trắng, trên mặt đất vẫn sót lại một chút tro tàn của tiền giấy, hương nến và mấy cái bát cúng.
Nhìn chung quanh, âm khí nơi này quá nặng, vô cùng âm u và quỷ dị.
Tôi bất giác rùng mình một cái, sau đó nói với sư phụ: "Sư phụ, nơi này âm khí quá nặng, có lẽ sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ!"
Kết quả sư phụ chỉ nhàn nhạt cười: “Đâu chỉ có rất nhiều, con đường nhỏ mà chúng ta vừa đi qua chính là một ổ quỷ, quỷ hồn già trẻ lớn bé đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta!"
Sư phụ vừa mới nói dứt câu, trong không trung đã nổi lên từng trận gió lạnh.
Không những thế, tựa như có người đang thổi từng ngụm khí lạnh vào sau gáy tôi, khiến tôi vô cùng sợ hãi, từng lớp da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Ngược lại với tôi, Lão Tần gia và đám người Độc đạo trưởng đều là những người lão luyện ở trong nghề. Đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn cho nên lúc này bõn họ rất bình tĩnh.
Đương nhiên tôi cũng không thể hèn nhát, cho dù trong lòng đang hoảng loạn, tôi vẫn giả bộ mình rất bình tĩnh.
Mặc dù chúng tôi đều đã nghe nói về sườn núi của khu mộ cổ này, nhưng chưa một ai trong chúng tôi từng đặt chân tới.
Thậm chí ngôi miếu đổ nát ở trong núi nằm ở chỗ nào, chúng tôi càng không rõ.
Cho nên chúng tôi chỉ có thể dựa vào việc tìm kiếm của bản thân. Nhưng kỳ quái ở chỗ, dù đã tìm kiếm ở trên núi hai tiếng đồng hồ nhưng chúng tôi vẫn không phát hiện ra ngôi miếu kia đang ở đâu.
Ai nấy đều có chút buồn bực, ngọn núi này cũng chỉ lớn từng này, tại sao lại tìm không ra một ngôi miếu nát cơ chứ?
Lúc này, mọi người đều bắt đầu hoài nghi, liệu có phải Văn Trọng đã nói dối?
“Sư phụ, xem ra Văn Trọng đã nói dối chúng ta. Nơi này căn bản chẳng có ngôi miếu nào cả!” Phong Tuyết Hàn bỗng nhiên mở miệng, tỏ vẻ chúng tôi đã bị mắc mưu.
Ngay cả Độc đạo trưởng, sư phụ của tôi và Lão Tần gia cũng cau mày, trên mặt lộ ra một tia buồn bực.
“Xem ra là vậy, nơi này căn bản không có ngôi miếu nào cả. Rất có thể chúng ta đã bị lừa!” Độc đạo trưởng mở miệng.
Nghe đến đó, mọi người đều có chút tiếc nuối, bắt đầu suy nghĩ đến việc đi trở về. hiện tại chúng tôi ở lại đây cũng không còn quá nhiều ý nghĩa.
Nhưng đúng lúc này, tôi bỗng phát hiện ra một con mèo đen mập mạp đang nằm trên một tảng đá xanh cách đó không xa.
Khi nhìn thấy nó, tinh thần của tôi bỗng chấn động, sửng sốt ngay tại chỗ.
Con mèo đen này thật sự rất quen mắt, nếu tôi nhớ không nhầm, nó chính là con mèo hoang đã đột nhiên xuất hiện trước khi thi thể của Văn tiểu thư biến thành cương thi. Nếu vậy thì chuyện này có chút kỳ quái.
“Lão Phong, cậu bị bệnh gì vậy? Sau lại phát bệnh nghiêm trọng như thế, doạ tôi sợ chết khiếp!” Tôi thật sự phát hoảng, sợ hãi mở miệng nói.
Lúc này Phong Tuyết Hàn đã khôi phục được một chút, có thể ngồi dậy từ trên giường.
Cậu ta nhận lấy ly nước trong tay tôi, trên mặt cậu ta lộ ra một tia cười khổ.
Sau khi uống một ngụm nước mới mở miệng nói: “Bệnh cũ, nhưng cũng không phải là bệnh!”. Nghe cậu ta nói như vậy, tôi thật sự không tin.
Thôi bỏ đi, lúc nãy run đến mức giống như nhảy Disco. Cậu nói không phải bệnh? Có quỷ mới tin ấy!
Phong Tuyết Hàn thấy vẻ mặt cổ quái của tôi, cũng chẳng giải thích nhiều: “Có thể cậu sẽ thấy kì lạ. Nhưng đây quả thật không phải là bệnh. Chỉ là lúc phát tác sẽ xuất hiện tình trạng như vừa rồi.”
Phong Tuyết Hàn nhàn nhạt mở miệng, nhưng tôi vẫn không tin.
Phải rồi! Đây có thể là do nội tâm của cậu ta thực sự bài xích căn bệnh này, lòng tự trọng lại lớn, vậy nên mới không muốn thừa nhận.
Cảm thấy chắc là vậy, cho nên tôi liền nói với cậu ta: “Được rồi, tôi tin cậu. Nhưng cậu đừng từ bỏ việc chữa trị, cuộc sống này vẫn tràn ngập hy vọng mà!” Đây là lời thật lòng của tôi.
Kết quả Phong Tuyết Hàn vừa nghe thấy, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Nhưng bởi vì tính đặc thù của chuyện này, trong lúc nhất thời cậu ta cũng không nói cho tôi biết nguyên nhận thật.
Lúc này chúng tôi cũng không ngủ được, tôi bèn ngồi xem tivi rồi tán gẫu với Phong Tuyết Hàn ở trong phòng.
Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, sư phụ, Độc đạo trưởng và Lão Tần gia đã đến gõ cửa.
Chúng tôi rời khỏi khách sạn, đến tiệm cơm ăn chút gì đó, sau đó chúng tôi khởi hành đến sườn núi của khu mộ cổ.
Nơi đây cách thành phố khoảng hơn 30 km, do vị trí xa xôi nên đường xá không dễ đi, nếu đi ô tô sẽ mất khoảng hai giờ.
Khi chúng tôi đến chân núi đã là tám giờ rưỡi tối.
Lúc này trời đã tối, cả sườn núi đen như mực, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những ngôi mộ đổ nát ở xung quanh, ở hai bên trái phải có treo một vài lá cờ cầu hồn màu trắng, trên mặt đất vẫn sót lại một chút tro tàn của tiền giấy, hương nến và mấy cái bát cúng.
Nhìn chung quanh, âm khí nơi này quá nặng, vô cùng âm u và quỷ dị.
Tôi bất giác rùng mình một cái, sau đó nói với sư phụ: "Sư phụ, nơi này âm khí quá nặng, có lẽ sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ!"
Kết quả sư phụ chỉ nhàn nhạt cười: “Đâu chỉ có rất nhiều, con đường nhỏ mà chúng ta vừa đi qua chính là một ổ quỷ, quỷ hồn già trẻ lớn bé đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta!"
Sư phụ vừa mới nói dứt câu, trong không trung đã nổi lên từng trận gió lạnh.
Không những thế, tựa như có người đang thổi từng ngụm khí lạnh vào sau gáy tôi, khiến tôi vô cùng sợ hãi, từng lớp da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Ngược lại với tôi, Lão Tần gia và đám người Độc đạo trưởng đều là những người lão luyện ở trong nghề. Đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn cho nên lúc này bõn họ rất bình tĩnh.
Đương nhiên tôi cũng không thể hèn nhát, cho dù trong lòng đang hoảng loạn, tôi vẫn giả bộ mình rất bình tĩnh.
Mặc dù chúng tôi đều đã nghe nói về sườn núi của khu mộ cổ này, nhưng chưa một ai trong chúng tôi từng đặt chân tới.
Thậm chí ngôi miếu đổ nát ở trong núi nằm ở chỗ nào, chúng tôi càng không rõ.
Cho nên chúng tôi chỉ có thể dựa vào việc tìm kiếm của bản thân. Nhưng kỳ quái ở chỗ, dù đã tìm kiếm ở trên núi hai tiếng đồng hồ nhưng chúng tôi vẫn không phát hiện ra ngôi miếu kia đang ở đâu.
Ai nấy đều có chút buồn bực, ngọn núi này cũng chỉ lớn từng này, tại sao lại tìm không ra một ngôi miếu nát cơ chứ?
Lúc này, mọi người đều bắt đầu hoài nghi, liệu có phải Văn Trọng đã nói dối?
“Sư phụ, xem ra Văn Trọng đã nói dối chúng ta. Nơi này căn bản chẳng có ngôi miếu nào cả!” Phong Tuyết Hàn bỗng nhiên mở miệng, tỏ vẻ chúng tôi đã bị mắc mưu.
Ngay cả Độc đạo trưởng, sư phụ của tôi và Lão Tần gia cũng cau mày, trên mặt lộ ra một tia buồn bực.
“Xem ra là vậy, nơi này căn bản không có ngôi miếu nào cả. Rất có thể chúng ta đã bị lừa!” Độc đạo trưởng mở miệng.
Nghe đến đó, mọi người đều có chút tiếc nuối, bắt đầu suy nghĩ đến việc đi trở về. hiện tại chúng tôi ở lại đây cũng không còn quá nhiều ý nghĩa.
Nhưng đúng lúc này, tôi bỗng phát hiện ra một con mèo đen mập mạp đang nằm trên một tảng đá xanh cách đó không xa.
Khi nhìn thấy nó, tinh thần của tôi bỗng chấn động, sửng sốt ngay tại chỗ.
Con mèo đen này thật sự rất quen mắt, nếu tôi nhớ không nhầm, nó chính là con mèo hoang đã đột nhiên xuất hiện trước khi thi thể của Văn tiểu thư biến thành cương thi. Nếu vậy thì chuyện này có chút kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.