Người Trừ Tà

Quyển 2 - Chương 30: Bàn tay ma

Liễu Ám Hoa Minh

05/02/2021

Chết tiệt. Nguyễn Chiêm còn chưa đến!

Tiểu Hạ ở lùm cây đối diện dưới tòa nhà bảy tầng đang nóng lòng chờ đợi. Cô chưa bao giờ để lại đường lui cho Nguyễn Chiêm,… lỡ anh ta không đến thì sao? Dầu óc cô hiện giờ chỉ đang tập trung hết sức vào chỗ ở của Trương Tuyết. Căn phòng đó rất dễ thấy, thậm chí không cần hỏi người ở đây thì cô cũng có thể tìm thấy, vì cửa sổ phòng Trương Tuyết được trang trí rất đẹp, khác biệt hoàn toàn với các phòng khác.

Tiểu Hạ đã chăm chú quan sát căn phòng đó kể từ khi đến đây vì sợ bỏ sót thứ gì đó, nhưng hiện tại hình như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Có thể là Trương Tuyết vẫn chưa ra ngoài, hoặc là cô ấy vừa mới về. Dù sao thì đèn trong phòng cô ấy vẫn luôn được bật sáng. Lúc này, Trương Tuyết đang đứng trên ban công vứt thứ gì đó xuống.

Tiểu Hạ không biết chuyện gì đã xảy ra với buổi hẹn hò của Trương Tuyết nhưng bây giờ đã gần khuya, nửa giờ nữa kí túc xá sẽ đóng hết đèn. Nếu từ giờ đến lúc đó không có chuyện gì xảy ra thì coi như mọi chuyện được an toàn, chỉ trừ trường hợp Trương Tuyết nửa đêm bật dậy soi gương… Nếu như vậy thật thì cô cũng không quản nổi, cô chỉ nghĩ rằng mình cứ cố gắng hết sức để giúp đỡ, nếu có điều gì nghi ngờ thì phải điều tra rõ ràng, nếu không sẽ không ngủ ngon giấc nổi.

…Không có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô đã đoán sai. Nhưng cô rất vui vì điều này, đại khái có lẽ cô là luật sư duy nhất vì những suy đoán sai lầm của mình.

Đột nhiên vào lúc này đèn trong tòa nhà bảy tầng đột nhiên vụt tắt.

Tiểu Hạ bị dọa cho đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết phải làm gì. Tòa nhà giờ giống như một con quái vật đang há miệng như muốn nuốt chửng những ai dám bước vào. Có lẽ bên trong đó đang có một sinh mệnh bị dập tắt. Nhưng Nguyễn Chiêm vẫn chưa đến, cô không dám đi vào một mình.

Vẫn là sự cố ngoài ý muốn …

Trong lúc đang do dự thì ánh sáng của một chiếc đèn pin cực lên lóe lên ở giữa cửa chính. Một bóng người như quản lí của kí túc xá lướt qua ở lối vào một lúc, sau đó toàn bộ đèn của tòa nhà bảy tầng lại bật sáng.

Hóa ra là bị rớt áp! Tiểu Hạ thở phào, nhưng ngay sau đó lại phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Đèn trong phòng của Trương Tuyết không bật lại. Nếu cả tòa nhà này đột ngột bị ngắt điện, bây giờ có lại, không lí gì mà chỉ mình phòng của cô ấy lại tối. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến đèn trong phòng không bật sáng trở lại.

Tiểu Hạ chạy đến gần chân tòa nhà, nhặt một viên đá ném vào cửa sổ phòng Trương Tuyết. Rõ ràng là lực ném của cô rất lớn, va vào cửa kính nghe rõ cả tiếng vỡ nhưng lạ là không thấy có ai từ các phòng khác chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra. Còn phòng của trương Tuyết thì vẫn tối đen như mực.

Nhất định là tiên gương kia đang hại người !

Người Tiểu Hạ đổ đầy mồ hôi lạnh, cô cảm thấy mình đang bị cô lập và bất lực. Trong lòng cô rất nôn nóng, cô không muốn quan tâm nhiều nữa, nghiến răng chạy một mạch vào trong tòa nhà. Tranh thủ lúc quản lý đang xem Tv, cô lẻn đến cửa phòng của Trương Tuyết ở lầu 3.

Cô run run áp tai vào cửa phòng, cẩn thận lắng nghe. Nhưng bên trong không có bất kì âm thanh nào của sự sống. Sự yên lặng này khiến Tiểu Hạ khó hiểu, đột nhiên trong đầu cô còn xuất hiện một cảm giác quái dị. Cô cảm thấy dường như bên trong cũng có người đang áp vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, như thể ‘người đó’ và cô đang kề sát bên nhau, tưởng tượng như không có cánh cửa đang chắn, thậm chí cô còn cảm thấy được có cái gì đó đang vuốt ve cơ thể mình.

Tiểu Hạ hít một hơi, nửa người kia của cô như tê dại, lập tức rời khỏi cánh cửa. Nhưng có vẻ ‘người’ nào đó ở bên trong đang xô đẩy thứ gì đó, phát ra một số âm thanh như cảnh cáo rồi lại im lặng.

Sau đó, cánh cửa phòng bỗng khe khẽ mở ra.

Trương Tuyết đứng ở cửa. Nhưng trông cô ấy rất kì lạ, cô không ngước mắt lên nhìn người bên ngoài mà lại cúi đầu chằm chằm nhìn vào chiếc gương trang điểm nhỏ trong tay, giống như là linh hồn của cô ấy bị trói chặt ở trong gương vậy.

‘Trương Tuyết !’ Tiểu Hạ theo bản năng mà hét lên một tiếng.



Trương Tuyết cũng lập tức ngẩng đầu lên, mái tóc dài xõa tung, gương mặt cô đầy vết xước đang rỉ máu, một bên nhãn cầu rủ xuống má, con mắt còn lại thì vô hồn mà nhìn Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ sợp hãi đến mức thiếu chút nữa thì tim ngừng đập, kinh ngạc đến ngây người đứng tại chỗ. Trương Tuyết thì vươn hai tay ra như đang muốn đưa chiếc gương cho cô.

‘Tới đây’ Trương Tuyết sốt sắng nói, giọng nói của cô vô cùng mềm mại, thanh âm phát ra cực nhẹ, tựa như có vật gì đó đang trườn qua lồng ngực của Tiểu Hạ.

Cô từ từ lùi lại, Trương Tuyết cũng không nhúc nhích thêm, nhưng cô ấy nhất quyết duỗi cánh tay cầm gương về phía trước, chiếc gương ngày càng tiến đến gần Tiểu Hạ như muốn đòi mạng, cho đến khi tay của Trương Tuyết bị kéo dãn ra quá mức so với cánh tay của người bình thường thì ‘rắc’ một cái, cánh tay gãy giòn một tiếng sau đó máu bắt đầu bắn ra khắp nơi, chiếc gương trang điểm nhỏ cũng nhanh chóng lăn đến một góc tối.

Bàn tay bị đứt gãy kia đang bò trườn trên mặt đất, dùng ngón tay để bước như thể có sự sống. Tiểu Hạ sợ hãi nhìn chằm chằm vào Trương Tuyết vẫn đang đứng trong cửa. Trên khuôn mặt cô ấy chẳng có chút gì là đau đớn, thậm chí còn nở một nụ cười quái dị, ánh mắt vô hồn chăm chú nhìn về phía sau Tiểu Hạ.

‘Chuyển’ Giọng của Trương Tuyết đột nhiên trở nên cứng nhắc.

Tiểu Hạ bất giác quay đầu lại.

Trong góc tối, một bàn tay hung ác vươn ra từ tấm gương trang điểm lặng lẽ nhằm Tiểu Hạ mà chộp tới. Da bàn tay trắng mịn, khuôn tay vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn qua thì đây chính là tay của một đại mỹ nhân, trong bóng đêm bàn tay ấy phát lên một ít ánh sáng màu lam nhạt. Nhưng trên phần cánh tay lại quấn vài câu chú văn màu đen, móng tay dài nhọn màu đỏ dính máu thịt của người khác. Cánh tay đó vừa mềm mượt vừa dài, vượt xa độ dài của con người, nó như một tấm lụa từ trong gương bay ra, múa may không ngừng.

Cánh tay rất nhanh chóng tìm được vị trí của Tiểu Hạ, nhưng nó lại dừng lại trước ngực của cô, điều này cũng khiến Tiểu hạ ý thức được chiếc bùa hộ mệnh trên cổ có thể giữ cho bản thân cô an toàn trong một thời gian. Vì vậy cô đánh bạo một phen, chậm rãi di chuyển, muốn thoát khỏi sự uy hiếp của cánh tay đó. Nhưng cái tay kia tựa như một con rắn, bám theo cô không ngừng. Tuy không làm cô bị thương nhưng cô cũng không thể thoát khỏi khống chế của nó cho đến khi cô bị dồn vào một góc tường.

Một con người và một bàn tay đang đối đầu với nhau.

Một trân gió thổi tới từ cửa phòng Trương Tuyết, tiếp đó là một bàn tay vươn tới bên cạnh bàn tay khi nãy, chính xác là một bàn tay bằng xương, xương cọ vào nhau kêu két két, sau đó nó hướng về Trương Tuyết đang đứng vô thức ở đằng kia vẫy vài cái. Trương Tuyết đứng thẳng người, nghiêng đầu, chậm rãi đi vào hành lang một cách cứng ngắc và chậm rãi như một con rối. Máu từ cánh tay bị gãy của cô ấy đổ ra sàn nhà. Cái bàn tay bằng xương kia đột nhiên xoay lại, chỉ thẳng vào Tiểu hạ, Trương Tuyết nghe theo chỉ dẫn của bàn tay đó, đi thẳng về phía góc tường.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần cho đến khi cả cánh tay chui ra từ trong gương và Trương Tuyết đều bức Tiểu Hạ dồn vào một góc, không thể động đậy.

‘Tới lấy đi !’ Đột nhiên Trương Tuyết trở nên hung tợn nói, tròng mắt đang rũ xuống gò má cũng trợn ngược lên nhìn Tiểu Hạ.

‘Cái gì ?’ Tiểu Hạ run run dựa vào vách tường.

‘ Mặt của cô’ Trương Tuyết nói rồi đột nhiên duỗi tay, hướng về phía mặt của Tiểu hạ vồ lên.

Tiểu Hạ trong lòng thật sự hoảng sợ, theo bản năng, cô dùng tay ôm lấy mặt của mình. Nhưng lại cảm giác có một bàn tay khác ôm lấy eo mình, kéo cô sang một bên trước khi cô kịp hét lên. Cũng ngay lập tức cô nghe thấy một tiếng nổ, sau đó là một tiếng rít thảm khốc.

Là Nguyễn Chiêm. Cuối cùng thì anh ấy cũng đến.

‘Đừng tới đây.’ Nguyễn Chiêm ngăn cản Tiểu Hạ đi về phía trước, nhưng Tiểu Hạ nhìn thấy Trương Tuyết đang nằm trên mặt đất bên cạnh mình, bàn tay xương kia bị dính một tấm bùa màu vàng, ngon lửa đen đang cháy trên tấm bùa cũng khiến bàn tay ma quái co giật vặn vẹo một lúc, cuối cùng là phát ra một tiếng rên rỉ sau đó thu lại vào tấm gương.

Chiếc gương trang điểm vỡ ra thành nhiều mảnh, phát ra một tiếng động không nhỏ.

‘Đừng nói chuyện’ Nguyễn Chiêm ngăn Tiểu Hạ lại, nhanh chóng đặt thứ gì đó lên cánh tay bị gãy của Trương Tuyết rồi duỗi ngón tay vẽ vẽ vài thứ lên giữa hai lông mày của Tiểu Hạ, sau đó lôi cô trốn vào một góc. Hai người vừa trốn vào trong liền có một nữ sinh bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa phòng của Trương Tuyết thì hét toáng lên. Tất nhiên sau đó cả tầng lầu đều bị kinh động, không khí cực kì hỗn loạn.



Tiểu hạ và Nguyễn Chiêm đang trốn ở góc tường, cô cảm thấy kì lạ là tại sao mọi người đi qua đều không nhìn thấy bọn họ. Chỉ cảm nhận được khi nãy lúc tay Nguyễn Chiêm lướt qua lông mày cô cảm giác rất thoải mái. Sau khoảnh khắc sợ hãi tột độ ấy cô lại được anh che chăn, tự nhiên cảm thấy phụ thuộc vào anh.

‘Đi ngay, cẩn thận’ Nguyễn Chiêm nói ngắn gọn, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay Tiểu Hạ trượt xuống cầu thang dọc theo bức tường.

‘ Tại sao bọn họ không thấy chúng ta ?’ Lúc xuống lầu, Tiểu Hạ vẫn không quên thỏa mãn tính tò mò của mình. Cô thật sự khâm phục ý định che giấu thân phận của Nguyễn Chiêm. Nếu lúc đó bọn họ bị phát hiện đang ở tòa kí túc xá này chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối. Và có thể cô sẽ bị tình nghi là kẻ giết người, nếu nói cô đi ăn trộm giữa một vụ án thì chắc chắn không ai tin.

‘Không có gì, chỉ là một chút thủ thuật để che mắt’

‘Có thể nói là tàng hình không ?’

‘Chỉ là lợi dụng bóng tối là vị trí trên bát quái đồ mà thôi.’

‘Cái này tốt, cái này tốt rồi, không cần lén lút giống trộm nữa’. Nguyễn Chiêm lần nào cũng bảo là chuyện đơn giản nhưng Tiểu Hạ biết đó đều là do năng lực tuyệt vời của Nguyễn Chiêm, thật sự hâm mộ.

‘Cái này, ai để cô tự mình đi vào ?’ Nguyễn Chiêm nghĩ tới tình huống nguy hiểm vừa rồi : ‘Là cô muốn gặp tôi ở đây, tôi còn chưa tới mà cô đã dám tự tiện hành động ?’

‘Tôi đợi anh lâu quá... Từ chỗ của anh tới đây còn có thể dùng xe đạp đạp vài vòng là đến. Tôi còn tưởng rằng anh- sẽ- không -tới.’

‘Tôi thật sự muốn làm điều đó’

‘Tên họ Nguyễn kia...’

‘sự thật là như thế.’ Nguyễn Chiêm xoa xoa ngực, đau đớn làm anh nhăn mặt. Vừa rồi cánh tay quỷ kia uy lực khá mạnh, không thể coi thường.

Tiểu hạ không thể nhìn thấy khuôn mặt đang tái nhợt của Nguyễn Chiêm dưới ánh đèn đường mờ ảo này, cô chỉ đang cảm thấy hơi khó chịu vì thái độ của anh. Cô không hiểu tại sao anh lại luôn như thế này, đây là lần đầu tiên cô có thiện cảm với anh mà đã ngay lập tức bị anh kích động trở lại.

‘Là do anh quá chậm !’

‘Lại tiểu thư à. Tôi chưa bao giờ đến trường đại học này, tôi cũng không thể bay. Cô có nghĩ tòa nhà này dễ tìm không ?’

‘Không phải anh biết ‘tà thuật’ sao ? Sao anh không thử dùng một loại nào đó đi ?’ Tiểu hạ tức giận đá vào hòn đá nhỏ trên mặt đất và đột nhiên nhận ra lỗi sai trong lời nói của Nghuyễn Chiêm : ‘Anh đang nói cái gì mà Lại tiểu thư, tôi họ Nhạc ! là họ Nhạc !’

‘Không sai đâu, vô lại tiểu thư !’ vẻ mặt hờn dỗi của Tiểu Hạ khiến Nguyễn Chiêm mỉm cười nhưng đột nhiên một cơn đau nhói lên làm anh bật ho lớn một tiếng, dù đã cố kìm nén nhưng trên miệng vẫn xuất hiện vệt máu.

‘Trời ạ, anh bị thương !’ Bộ dạng của anh lúc này khiến Tiểu Hạ sợ hãi hơn cả nhìn thấy ma, bởi vậy nên cô cũng không thèm phản bác lại câu nói khi nãy, chỉ ôm lấy mặt anh tìm xem vết thương ở chỗ nào.

Tự nhiên Tiểu Hạ thấy lo lắng, những ngón tay mềm mại lướt lướt trên khuôn mặt làm Nguyễn Chiêm trong nháy mắt có chút thất thần. Nhưng anh ngay lập tức quay mặt qua, tránh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Trừ Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook