Quyển 2 - Chương 28: Cô tiểu thư nhà giàu
Liễu Ám Hoa Minh
04/02/2021
Ngày hôm sau, Tiểu Hạ lại đến trường, bởi vì hiệu trưởng cho rằng chuyện này có thể dẫn đến kiện cáo, nên cố gắng mời Tiểu Hạ đến xem qua hiện
trường của các vụ án, nhưng đến bốn giờ chiều cô mới đến được. Không còn cách nào, vụ án tranh chấp tài sản ở trường cũng đang ở giai đoạn kết
thúc, và đang còn rất rối ren. May mắn thay, bây giờ mới là tháng chín,
ban ngày vẫn còn rất dài, ánh sáng mặt trời đã làm giảm sự miễn cưỡng và sợ hãi của Tiểu Hạ.
Hiệu trưởng dẫn cô đi xem xét hiện trường vụ án thứ 3. Thực ra ở đó không có manh mối gì, chỉ là tấm gương soi toàn thân đối diện với cửa tòa nhà chính. Lý do Tiểu Hạ không từ chối là để xem liệu ảo ảnh ngày hôm qua có còn không.
Câu trả lời là có!
Cô vẫn cảm thấy đôi mắt đỏ như máu không có viền, mí mắt và đồng tử đang nhìn mình một cách thản nhiên, đầy dò xét và nghi ngờ, hơn nữa hình như nó không có ý tốt gì. Trừ khi cô rời khỏi phạm vi của tấm gương, nếu không cái cảm giác không thể diễn tả được đó sẽ cứ ám ảnh cô. Cô không biết có phải là chỉ một mình cô cảm thấy hay không, nên nói bóng nói gió hỏi thăm cảm giác của thầy hiệu trưởng, nhưng ông không hề đáp lại, chỉ tiếp tục thở dài và cau mày. Điều này càng làm cho Tiểu Hạ cảm thấy cô cứ giả vờ không biết gì là tốt nhất, chính là điếc không sợ súng!
Hiện trường vụ án thứ hai là trong phòng tắm công cộng. Do sự việc xảy ra cách đây vài ngày nên lượng học sinh đến tắm giảm hẳn, lúc này căn bản không có ai. Nhưng hiệu trưởng vẫn không tiện đi vào, nên người quản lý đành phải cùng đi với Tiểu Hạ. Vừa bước vào cửa, cô liền để ý đến tấm gương treo tường bên hông dài khoảng hai mét, rộng một mét, dãy tủ đựng quần áo và cửa sổ bằng kính mờ ở đối diện gương khiến ánh sáng trong phòng thật ảm đạm, ban ngày vẫn phải bật đèn. Và vì môi trường đặc thù của phòng tắm, nó đặc biệt rất lạnh.
“Cô gái đó… được tìm thấy ở đâu?” Cô không muốn nhắc đến từ 'chết', bởi vì cô cảm thấy hơi lo lắng khi vừa bước vào cửa. Cô không biết là do ảnh hưởng tâm lý của mình hay do tiếng vang ở nơi trống trải, làm cho tiếng nước rò rỉ cũng rất nổi bật.
“Nằm ngang trước gương đó.” Người quản lý nghe Tiểu Hạ hỏi về chuyện ngày hôm đó mà lòng vẫn còn vương vấn sợ hãi, bất giác nghiêng người nói nhỏ, làm Tiểu Hạ cảm thấy có cái gì đó đang phả hơi lạnh vào cổ. "Lúc đó, cô ấy nằm nghiêng nữa người, hai tay giơ lên cao. Da trên người cô ấy khô ráp như một bà già tám mươi tuổi, có vũng máu dưới đầu cô ấy to như cái chậu rửa mặt, hài tròng mắt đều bị ra. Tôi cũng không biết nếu bị móc mắt có thể đổ nhiều máu như vậy hay không. Trời ơi, đôi mắt ứa ra đầy máu, như đang mở to nhìn chằm chằm vào người ta với đôi mắt đẫm máu. Bây giờ tôi vẫn còn run khi nghĩ đến điều đó! "
Lại là máu mắt?
Tiểu Hạ bổng giật mình, ảo giác trong đầu cô lại xuất hiện. Cô chậm rãi đi về phía gương không tự chủ được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt rồi lần mò qua lại, dì quản lý bên cạnh khó hiểu nhìn cô như đang mộng du.
Đột nhiên, Tiểu Hạ cảm thấy mặt gương bắt đầu thay đổi, từ âm u trong suốt chuyển sang màu đỏ như máu, sau đó một trận gió lạnh thổi qua trên mặt, chiếc gương vỡ làm, vang lên 1 tiếng ‘xoảng’. Cô sửng sốt và lùi lại một bước, khi hoàn hồn, cô chợt thấy chiếc gương vẫn bình an vô sự, nhưng dường như có thứ gì đó đang nhìn và cười nhạo cô đằng sau chiếc gương.
Lần này có phải là ảo giác không?
Dì quản lý tưởng rằng nữ luật sư đang dùng phương pháp từng bước khảo sát hiện trường, liền cung cấp thông tin mới để lấy lòng. “Nơi cô đang đứng chính là nơi cô ấy chết.” Bà ấy nói.
Lúc này, một tiếng ‘rầm’ lớn truyền đến, cửa nhà tắm bị đóng lại rất mạnh.
Sau những bước chân ngập ngừng, một cô gái thò đầu ra từ phía sau bức bình phong, để hai người đang sợ hãi thở phào nhẹ nhõm.
"Sao đóng cửa ầm ầm vậy, muốn dọa người chết à! Không biết bảo vệ tài sản công cộng sao." Dì quản lý rất tức giận.
“Xin lỗi, do gió đó.” Cô gái phản bác, “Nếu cửa bị hổng, tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.”
"Biết là có tiền, nhưng mà cô chạy tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tôi đến đây để tắm rồi."
"Cô không phải đang sống trong ký túc xá có phòng tắm sao? Phòng tắm ở đó không tốt phải tốt hơn à?"
"Đường ống bị hỏng rồi. Tối nay tôi có hẹn, bây giờ về phòng thì muộn mất."
“Cô thật là can đảm đấy!” Dì quản lý ngạc nhiên khi thấy cô gái đi tắm một mình “Thời điểm này, con gái lúc nào cũng lập đội tám tới mười người mới dám đến, và đều chọn đến vào buổi trưa. Cô không sợ sao?”
“Sao lại không sợ!” Cô gái móc ví lấy tờ một trăm tệ. “Vậy tôi muốn phiền dì đi cùng tôi, cứ đợi tôi ở đây. Tôi tắm rửa nhanh là xong rồi.” Cô gái nói, đưa tiền cho dì quản lý, như thể Tiểu Hạ không tồn tại. "Nhất định phải đợi tôi ở đây. Tôi sẽ đưa thêm một trăm sau khi đi ra. Xem như là chi phí cho sự vất vả của dì."
Dì quản lý nhìn Tiểu Hạ đầy tội lỗi. Tiểu Hạ quay đầu đi và nói rằng cô không hề nhìn thấy gì cả. Dì quản lý sau đó đã thu tiền và nháy mắt với cô gái. Cô gái bước vào mà không coi ai ra gì, sau khi cởi bỏ quần áo liền ngông nghênh đi ngang qua Tiểu Hạ bước vào phòng tắm, không hề tỏ ra một chút ngại ngùng khi ở trước mặt người khác.
“Một khoản thu nhập thêm, cũng không thường xuyên, cô sẽ không nói với hiệu trưởng chứ!” Dì quản lý tiến lại gần nói chuyện sau khi nghe thấy tiếng nước tắm của cô gái.
"Đó là tiền kiếm được từ lao động của dì, không liên quan gì đến tôi."
“Cảm ơn cô Nhạc.” Dì quản lý cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, để tỏ lòng biết ơn, dì ấy đã nói về cô gái vừa rồi.
"Cô bé này tên là Trương Tuyết. Đoán xem trong số rất nhiều học sinh, sai tôi lại nhớ rõ cô ấy? Đó là vì cô ấy là một nữ sinh độc nhất trong trường chúng tôi. Không chỉ xinh đẹp, bố cô ấy còn là một người rất giàu có trong thành phố. Cô ấy không chỉ tiêu tiền vào đồ hiệu nhiều như nước, lại toàn được xe hạng sang đưa đón tận lớp. Cô ấy được chiều chuộng như phượng hoàng sống, nên dù con người cô ấy có được nuông chiều hư hỏng hơn một chút thì trong trường vẫn có nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy. Chắc dùng lưới mới bắt hết được.” Dì quản lý bĩu môi, rất không vừa ý, nhưng tiền vẫn thành thật, không cần khách khí mà cho vào túi. "Nghe nói cô ấy không để ý đến các nam sinh đó cho lắm. Cô ấy vẫn luôn theo đuổi Nghê Dương của đội bóng rổ, ở lại trường học chỉ để tiện theo đuổi cậu ta. Có vẻ như trước đây cô ấy không thành công, nhưng hôm nay xem bộ dạng vui vẻ của cô ấy, chắc là chàng trai đẹp đó đã mắc câu rồi."
Tên của Nghê Dương đã thu hút sự chú ý của Tiểu Hạ. “Có những người từ bỏ cuộc sống thoải mái ở nhà riêng của mình để theo đuổi con trai á?” Bây giờ có loại si tình như vậy! Đáng kinh ngạc!
"Nhưng không có gì! Trương đại tiểu thư này dù sống trong khuôn viên trường cũng là một điều rất kinh động. Cha cô ấy thậm chí còn thuê một thầy Phong Thủy đặc biệt và một công ty trang trí đến. Bây giờ ký túc xá chật chội như vậy, một mình cô ấy chiếm hết một căn phòng bốn người trên tầng ba. Hôm nào cũng có cô bảo mẫu làm vệ sinh phòng. Nghe nói bố cô ấy tài trợ quỹ cho trường nên hiệu trưởng cũng nhắm mắt cho qua. Điều kiện ở tòa nhà số 7 là tốt nhất, có thể nói như vậy. Này này, những chuyện này cô đừng kể với hiệu trưởng nha."
Sau khi Tiểu Hạ liên tục hứa sẽ không kể chuyện này với hiệu trưởng, dì quản lý mới để cô ấy đi. Sau đó cô và hiệu trưởng đã đến hiện trường vụ án thứ nhất. Tại đây, Tiểu Hạ vẫn không tìm thấy gì, ngoại trừ một tấm gương cùng đôi mắt đẫm máu giống nhau, càng có khí tức u ám.
Hiệu trưởng dẫn cô đi xem xét hiện trường vụ án thứ 3. Thực ra ở đó không có manh mối gì, chỉ là tấm gương soi toàn thân đối diện với cửa tòa nhà chính. Lý do Tiểu Hạ không từ chối là để xem liệu ảo ảnh ngày hôm qua có còn không.
Câu trả lời là có!
Cô vẫn cảm thấy đôi mắt đỏ như máu không có viền, mí mắt và đồng tử đang nhìn mình một cách thản nhiên, đầy dò xét và nghi ngờ, hơn nữa hình như nó không có ý tốt gì. Trừ khi cô rời khỏi phạm vi của tấm gương, nếu không cái cảm giác không thể diễn tả được đó sẽ cứ ám ảnh cô. Cô không biết có phải là chỉ một mình cô cảm thấy hay không, nên nói bóng nói gió hỏi thăm cảm giác của thầy hiệu trưởng, nhưng ông không hề đáp lại, chỉ tiếp tục thở dài và cau mày. Điều này càng làm cho Tiểu Hạ cảm thấy cô cứ giả vờ không biết gì là tốt nhất, chính là điếc không sợ súng!
Hiện trường vụ án thứ hai là trong phòng tắm công cộng. Do sự việc xảy ra cách đây vài ngày nên lượng học sinh đến tắm giảm hẳn, lúc này căn bản không có ai. Nhưng hiệu trưởng vẫn không tiện đi vào, nên người quản lý đành phải cùng đi với Tiểu Hạ. Vừa bước vào cửa, cô liền để ý đến tấm gương treo tường bên hông dài khoảng hai mét, rộng một mét, dãy tủ đựng quần áo và cửa sổ bằng kính mờ ở đối diện gương khiến ánh sáng trong phòng thật ảm đạm, ban ngày vẫn phải bật đèn. Và vì môi trường đặc thù của phòng tắm, nó đặc biệt rất lạnh.
“Cô gái đó… được tìm thấy ở đâu?” Cô không muốn nhắc đến từ 'chết', bởi vì cô cảm thấy hơi lo lắng khi vừa bước vào cửa. Cô không biết là do ảnh hưởng tâm lý của mình hay do tiếng vang ở nơi trống trải, làm cho tiếng nước rò rỉ cũng rất nổi bật.
“Nằm ngang trước gương đó.” Người quản lý nghe Tiểu Hạ hỏi về chuyện ngày hôm đó mà lòng vẫn còn vương vấn sợ hãi, bất giác nghiêng người nói nhỏ, làm Tiểu Hạ cảm thấy có cái gì đó đang phả hơi lạnh vào cổ. "Lúc đó, cô ấy nằm nghiêng nữa người, hai tay giơ lên cao. Da trên người cô ấy khô ráp như một bà già tám mươi tuổi, có vũng máu dưới đầu cô ấy to như cái chậu rửa mặt, hài tròng mắt đều bị ra. Tôi cũng không biết nếu bị móc mắt có thể đổ nhiều máu như vậy hay không. Trời ơi, đôi mắt ứa ra đầy máu, như đang mở to nhìn chằm chằm vào người ta với đôi mắt đẫm máu. Bây giờ tôi vẫn còn run khi nghĩ đến điều đó! "
Lại là máu mắt?
Tiểu Hạ bổng giật mình, ảo giác trong đầu cô lại xuất hiện. Cô chậm rãi đi về phía gương không tự chủ được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt rồi lần mò qua lại, dì quản lý bên cạnh khó hiểu nhìn cô như đang mộng du.
Đột nhiên, Tiểu Hạ cảm thấy mặt gương bắt đầu thay đổi, từ âm u trong suốt chuyển sang màu đỏ như máu, sau đó một trận gió lạnh thổi qua trên mặt, chiếc gương vỡ làm, vang lên 1 tiếng ‘xoảng’. Cô sửng sốt và lùi lại một bước, khi hoàn hồn, cô chợt thấy chiếc gương vẫn bình an vô sự, nhưng dường như có thứ gì đó đang nhìn và cười nhạo cô đằng sau chiếc gương.
Lần này có phải là ảo giác không?
Dì quản lý tưởng rằng nữ luật sư đang dùng phương pháp từng bước khảo sát hiện trường, liền cung cấp thông tin mới để lấy lòng. “Nơi cô đang đứng chính là nơi cô ấy chết.” Bà ấy nói.
Lúc này, một tiếng ‘rầm’ lớn truyền đến, cửa nhà tắm bị đóng lại rất mạnh.
Sau những bước chân ngập ngừng, một cô gái thò đầu ra từ phía sau bức bình phong, để hai người đang sợ hãi thở phào nhẹ nhõm.
"Sao đóng cửa ầm ầm vậy, muốn dọa người chết à! Không biết bảo vệ tài sản công cộng sao." Dì quản lý rất tức giận.
“Xin lỗi, do gió đó.” Cô gái phản bác, “Nếu cửa bị hổng, tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.”
"Biết là có tiền, nhưng mà cô chạy tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tôi đến đây để tắm rồi."
"Cô không phải đang sống trong ký túc xá có phòng tắm sao? Phòng tắm ở đó không tốt phải tốt hơn à?"
"Đường ống bị hỏng rồi. Tối nay tôi có hẹn, bây giờ về phòng thì muộn mất."
“Cô thật là can đảm đấy!” Dì quản lý ngạc nhiên khi thấy cô gái đi tắm một mình “Thời điểm này, con gái lúc nào cũng lập đội tám tới mười người mới dám đến, và đều chọn đến vào buổi trưa. Cô không sợ sao?”
“Sao lại không sợ!” Cô gái móc ví lấy tờ một trăm tệ. “Vậy tôi muốn phiền dì đi cùng tôi, cứ đợi tôi ở đây. Tôi tắm rửa nhanh là xong rồi.” Cô gái nói, đưa tiền cho dì quản lý, như thể Tiểu Hạ không tồn tại. "Nhất định phải đợi tôi ở đây. Tôi sẽ đưa thêm một trăm sau khi đi ra. Xem như là chi phí cho sự vất vả của dì."
Dì quản lý nhìn Tiểu Hạ đầy tội lỗi. Tiểu Hạ quay đầu đi và nói rằng cô không hề nhìn thấy gì cả. Dì quản lý sau đó đã thu tiền và nháy mắt với cô gái. Cô gái bước vào mà không coi ai ra gì, sau khi cởi bỏ quần áo liền ngông nghênh đi ngang qua Tiểu Hạ bước vào phòng tắm, không hề tỏ ra một chút ngại ngùng khi ở trước mặt người khác.
“Một khoản thu nhập thêm, cũng không thường xuyên, cô sẽ không nói với hiệu trưởng chứ!” Dì quản lý tiến lại gần nói chuyện sau khi nghe thấy tiếng nước tắm của cô gái.
"Đó là tiền kiếm được từ lao động của dì, không liên quan gì đến tôi."
“Cảm ơn cô Nhạc.” Dì quản lý cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, để tỏ lòng biết ơn, dì ấy đã nói về cô gái vừa rồi.
"Cô bé này tên là Trương Tuyết. Đoán xem trong số rất nhiều học sinh, sai tôi lại nhớ rõ cô ấy? Đó là vì cô ấy là một nữ sinh độc nhất trong trường chúng tôi. Không chỉ xinh đẹp, bố cô ấy còn là một người rất giàu có trong thành phố. Cô ấy không chỉ tiêu tiền vào đồ hiệu nhiều như nước, lại toàn được xe hạng sang đưa đón tận lớp. Cô ấy được chiều chuộng như phượng hoàng sống, nên dù con người cô ấy có được nuông chiều hư hỏng hơn một chút thì trong trường vẫn có nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy. Chắc dùng lưới mới bắt hết được.” Dì quản lý bĩu môi, rất không vừa ý, nhưng tiền vẫn thành thật, không cần khách khí mà cho vào túi. "Nghe nói cô ấy không để ý đến các nam sinh đó cho lắm. Cô ấy vẫn luôn theo đuổi Nghê Dương của đội bóng rổ, ở lại trường học chỉ để tiện theo đuổi cậu ta. Có vẻ như trước đây cô ấy không thành công, nhưng hôm nay xem bộ dạng vui vẻ của cô ấy, chắc là chàng trai đẹp đó đã mắc câu rồi."
Tên của Nghê Dương đã thu hút sự chú ý của Tiểu Hạ. “Có những người từ bỏ cuộc sống thoải mái ở nhà riêng của mình để theo đuổi con trai á?” Bây giờ có loại si tình như vậy! Đáng kinh ngạc!
"Nhưng không có gì! Trương đại tiểu thư này dù sống trong khuôn viên trường cũng là một điều rất kinh động. Cha cô ấy thậm chí còn thuê một thầy Phong Thủy đặc biệt và một công ty trang trí đến. Bây giờ ký túc xá chật chội như vậy, một mình cô ấy chiếm hết một căn phòng bốn người trên tầng ba. Hôm nào cũng có cô bảo mẫu làm vệ sinh phòng. Nghe nói bố cô ấy tài trợ quỹ cho trường nên hiệu trưởng cũng nhắm mắt cho qua. Điều kiện ở tòa nhà số 7 là tốt nhất, có thể nói như vậy. Này này, những chuyện này cô đừng kể với hiệu trưởng nha."
Sau khi Tiểu Hạ liên tục hứa sẽ không kể chuyện này với hiệu trưởng, dì quản lý mới để cô ấy đi. Sau đó cô và hiệu trưởng đã đến hiện trường vụ án thứ nhất. Tại đây, Tiểu Hạ vẫn không tìm thấy gì, ngoại trừ một tấm gương cùng đôi mắt đẫm máu giống nhau, càng có khí tức u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.