Người Trừ Tà

Quyển 2 - Chương 26: Hai nam sinh

Liễu Ám Hoa Minh

01/02/2021

Tòa nhà chính của trường đại học chính là một tòa nhà cũ, ba tầng dưới là phòng học bổ túc, bốn tầng trên làm trụ sở hành chính. Tòa nhà này nằm ngay trung tâm của trường, đi bộ từ cổng trường vào mất khoảng 15 phút, nghe nói cuối năm sẽ xây lại chỗ này.

Vừa bước vào trường, Tiêu Hạ đã thấy sức anh hưởng của sự việc này đối với ngôi trường và mọi người ở đây rất rõ ràng. Dường như có một bầu không khí u ám đang bao trùm lấy cả ngôi trường này, cảm giác rất ngột ngạt. Khi cô đến không phải là giờ học, Hội trường – đáng lẽ là nơi mọi người đi lại nhiều nhất thì lại vắng hoe. Chỉ có duy nhất một bảo vệ đứng ngoài cổng và một lao công đang dọn dẹp. Cô bước tới và hỏi vị trí của văn phòng hiệu trưởng sau đó bước lại phía cầu thang để lên tầng.

Đi được vài bước thì thấy một tấm gương lớn được đặt ở góc cầu thang. Nó lớn đến mức chiếm gần như trọn vẹn bức tường, vì vậy mà mọi người đi lên xuống giữa tầng một và hai đều không thể tránh được tầm chiếu của nó.

Tiểu Hạ vô thức cảm thấy rằng chiếc gương này có lực hấp dẫn, khiến cô không tự chủ được mà tiến lại gần, đứng trước gương chải đầu. Có lẽ cô sẽ không dừng lại cho đến khi nhận ra rằng khuôn mặt mình trong gương có màu vàng bất thường và đôi mắt trũng sâu.

Tự nhủ rằng cô là một người da vàng và việc thức cả đêm hôm qua là một điều không hề tốt chút nào.

Tim Tiểu Hạ giật giật vài cái, chợt nghic tới chiếc gương này chính là nơi nạn nhân xấu số thứ ba bị giết chết. Cô vội vã bước ra xa tấm gương nhưng trước mắt cô đột nhiên lại xuất hiện một ảo giác kì lạ.

Cô nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, bị hấp dẫn bởi sức mạnh nào đó giống mình khi nãy, bước đến trước gương để chải tóc, sau đó cô ấy phát hiện bóng của mình trong gương biến mất, chỉ còn lại một khoảng trống.

Cô gái ấy đột ngột quay lại thì thấy có một cô gái khác đang ở sau lưng, quay lưng lại với mình, dáng người tương tự, tóc tai, quần áo đều giống nhau, tình huống như chính ở phía sau của cô ấy cũng có một chiếc gương khác soi thấy lưng mình. Cô gái đó sợ hãi quay lại nhìn tấm gương lớn ban đầu, cô lại nhìn thấy chính mình trong gương, nhưng chính xác là nhìn thấy lưng mình xuất hiện trong đó. Dần dần, cả hai cái bóng lưng đó quay lại. Chính là gương mặt của cô ấy !

Nhìn cô ấy sợ hãi đến mức không thể hét lên khi nhìn thấy hai nhân bản của mình khô lại cùng một lúc chỉ còn lại những bộ xương. Cô ấy đứng sợ chết khiếp trước tấm gương, hai bóng nguời nở một nụ cuời quái dị rồi dần dần biến thành khuôn mặt đầm đìa máu tươi.

Ảo giác này khiến Tiểu Hạ vội vã chạy lên cầu thang tầng hai và nấp sau bức tường. Cô hít một hơi thật sâu và ló đầu ra xem mình có thật sự gặp ảo giác hay không, vì cơ bản cô đã có những tiếp nhận tâm lí về mấy vấn đề tâm linh nhảm nhí này.

Nhưng cô chỉ vừa mới thò đầu ra liền lập tức cảm giác được một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm vào mình.

Xong rồi ! Cô nghĩ. Nhất định vì vụ án của Lý Cảnh Minh lần trước đã làm độ nhạy cảm với mấy thứ này tăng lên. Cô không có khả năng ngoại cảm, mắt của cô cũng không thể nhìn thấy được những thứ người bình thường không thấy. Nhưng cô có giác quan nhạy cảm và đã từng tiếp xúc với ma, vì vậy thể chất của cô vẫn có thể coi là nhạy bén hơn người bình thường và sẽ giúp cô lờ mờ cảm nhận được một số ‘thứ’. Điều này cũng mang đến cho cô những nỗi sợ mà người khác không có.

Cô nghĩ rằng sau khi người ta ‘may mắn’ đối phó được với một con ma thì có lẽ sẽ xảy ra hai trường hợp, thứ nhất là sau này sẽ không còn sợ hãi, thứ hai là cầu nguyện để không gặp thêm lần nào nữa. Mà cô chắc chắn thuộc vào trường hợp thứ hai.

Cô lại ngó đầu ra trộm nhìn thêm một lần nữa, cảm giác y như cũ. Tình huống như thế này khiến cô có chút căm phẫn, sợ hãi. Cũng không biết chính mình tạo nghiệp gì mà năm lần bảy lượt gặp phải chuyện không nên có sự can thiệp của con người. Cô đã từng thuyết phục bản thân baừng thuyết Liêu Trai chí dị : bạn không sợ chúng nó, nếu chúng nó giết bạn, bạn sẽ giống chúng nó, chẳng có gì đáng sợ ! Nhưng nói một chút đạo lý, nói để đi đánh nhau với chúng hoặc niệm ra một số câu chú thì dễ, còn sự thật và lý thuyết thì khác nhau hoàn toàn. Tỷ dụ như cô lúc này, thay vì ra trước tấm gương đó và lớn tiếng hỏi xem nó là thứ gì thì cô lại đang trốn ở đây để nhìn trộm.



Có lẽ sợ chết chính là nỗi sợ nguyên thuỷ nhất của loài người.

May mắn thay, cô ấy chỉ có nhiệm vụ là tư vấn, hơn nữa chỉ đến làm việc vào ban ngày, chắc chắn nó sẽ không gây hại cho cô. Còn về ảo giác khi nãy, chúng sẽ sớm qua đi thôi. Nghĩ đến đây, Tiểu hạ yên tâm đi tìm hiệu trưởng để bàn về chuỵên tư vấn, nhưng cũng lúc này cô lại cảm thấy hơi có chút bất an.

Lát nữa cô sẽ lại phải đi qua tấm gương này, trừ khi cô nhảy từ trên tầng trên xuống dưới đất.

đang do dự thì đột nhiên có hai bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt cô, Tiểu Hạ vui mừng đến mức hét lên : ‘Lưu Thiết, Nghê Dương !’ Giọng nói đột ngột vang lên trong hành lang vắng người khiến hai người kia hoảng hốt.

‘Chị Tiểu Hạ, sao chị lại ở đây ?’ Hai người tròn mắt nhìn nhau.

Tiểu Hạ vui vẻ bước tới, khí chất tươi trẻ của bọn họ làm tâm tình không vui của Tiểu Hạ giảm bớt.

Hai cậu nam sinh này làm trong quầy lễ tân ở quán bar Sống về đêm, lúc đó cô ở cùng Nguyễn Chiêm tuy không lộ diện nhiều nhưng ở cùng cũng khá lâu, bọn họ thường chạy lên bê đồ nên cũng biết mặt cô. Lúc đầu họ còn nghĩ rằng cô là người yêu ông chủ nổi tiếng của bọn họ, sau đó lại thấy hai luôn trừng trừng mắt nhìn nhau kì lạ trông như kẻ thù từ kiếp trước mới biết rõ chuyện. Tuy nhiên, Tiểu Hạ và hai người bọn họ lại rất hợp nhau, hai cậu nam sinh này cũng rất thích cô gái hoạt bát vui tính là Tiểu Hạ. Còn đối với vấn đề 2 người họ không thuận mắt nhau thì Tiểu Hạ giải thích, khanừg định mình nhất đẳng là người tốt, ai đó mới là người cố tình đối đầu với cô. Dù sao trách nhiệm trong chuyện này cũng không liên quan đến cô.

‘ Đến đây để làm một số việc’cô nói. Bây giờ thì dù đôi mắt đỏ có nhìn chằm chằm vào cô đi chăng nữa thì cô cũng không sợ đi xuống lầu.

‘ Làm việc gì ?’ Nghê Dương tò mò hỏi ‘ Có phải có chuyện gì bí mật không thể nói ra không ?’a, đúng rồi, chị là luật sư, nhất định là vì mấy vụ tử vong trong trường mới đến, nghe nói mấy vị phụ huynh học sinh kia đều đến đây cả rồi.’ Nghê Dương nói xong vừa vặn lúc đi qua tấm gương lớn, Tiểu Hạ vẫn còn cảm giiác tê dại phía sau lưng, nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi cả hai tay đều khoác vào tay 2 cậu nam sinh này.

Quả nhiên vẫn là đông người sức mạnh sẽ lớn hơn haha.

‘ Công ty của chúng tôi đóng vai trò là cố vấn pháp lý cho trường học này nên tôi ở đây để giúp đỡ một chút.’ Tiểu hạ nói ‘ đối với những người khác thì đây đều là những vấn đề về pháp lý, không tiện để tiết lộ.’

‘ Xuỳ, chuyện này chẳng phải bí mật gì cả, toàn trường đều đã đồn ầm lên rồi’

‘ Cậu nói tôi nghe một chút đi’ Tiểu Hạ đứng ở bậc đá chính giữa lầu chính hỏi Nghê Dương. ai da, dò hỏi tới cùng đều là do bệnh nghề nghiệp của cô tái phát, nhưng vốn dĩ cô cũng cần có người góp sức điều tra.

‘ Có phí không ?’

‘ Cậu xem nhiều phim cảnh sát bắt cướp quá rồi’ Tiểu Hạ đánh đánh vào tay Nghê Dưong ‘ Nghĩa vụ của công dân là phải trả lời trung thực. Bây giờ hãy thực hiện nghĩa vụ của mình ngay lập tức, nếu không tôi sẽ bắt sếp trừ lương của cậu.’



‘ Chị đi lâu rồi, chắc sếp của em cũng đã quên mất chị là ai’

‘ Tôi có khả năng khiến anh ta nhớ lại’

‘ Có khả năng làm ông chủ của em đau đầu’ Lưu Thiết, nguời im lặng từ nãy đến giờ cũng phải vừa cười vừa nói. Ngoại trừ trên sân bóng rổ, cậu vốn dĩ là một người nhút nhát và ít nói. Nhưng cậu có vẻ thoải mái hơn một chút khi ở cạnh Tiểu Hạ vui tính và cứng đầu.

‘ Các cô gái sẽ không thích những người quá ẻo lả như cậu đâu’

‘ Nhiều nữ sinh lại rât thích tính cách của cậu ấy’ Nghê Dương ngắt lời, ‘ em cũng là cầu thủ chính trong đội bóng rổ nhà trường, nhưng fan hâm mộ cũng chỉ bằng một nửa của cậu ấy, học kì một còn dính tai tiếng nữa’

‘ Thật sao ?’ Tiểu Hạ ngạc nhiên

‘ Đừng nghe cậu ta nói bậy’ Lưu Thiết đỏ bừng mặt. ‘Là tôi muốn làm một cuộc nghiên cứu về văn hoá dân gian ở Tương Tây mà đó lại là quê của cô ấy nên tôi mới nhờ cô ấy hỏi thăm một chút’

‘ À hoá ra là để học tập, làm ăn nghiêm túc !’ Tiểu hạ đùa cợt, nhưng nghĩ đến ba cô gái tội nghiệp đã chết trong trường, cô nghĩ không nên nói đùa ở đây. Cô cũng chỉ thích dáng vẻ dè dặt của Lưu Thiết, phụ nữ thời bây giờ đều rất mạnh mẽ nên những người như cậu ấy rất được ưa thích. Cũng giống như ai đó trông vẻ ngoài ôn hoà nhã nhặn nhưng trong lòng lại lạnh nhạt vô tình, chỉ những người phụ nữ mù quáng mới coi trọng những người như vậy, cô cũng cảm thấy những nữ nhân bị mù mắt hiện giờ cũng không ít.

‘ Mặc kệ đi, các cậu kể cho tôi xem chuyện nữ sinh ở đây là như thế nào đi’ Tiểu Hạ tiếp tục hỏi.

‘ Nhưng đã gần bốn giờ rồi, bọn em còn có việc cần làm’ Nghê Dương nhìn đồng hồ , ‘hay là buổi tối chị đến quán bar, em sẽ kể chi tiết cho chị nghe’

‘ Tới quán bar ?’ Khuôn mặt Nguyễn Chiêm liền lập tức hiện lên trong đầu Tiểu Hạ, cô do dự, ‘ Được rồi, tám giờ tối’ Có lẽ cô sẽ gặp lại cái tên đáng trách kia, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã giúp cô….

Sau khi hai người tạm biệt Tiểu Hạ, Lưu Thiết hỏi Nghê Dương: ‘ Tại sao phải bắt Tiểu Hạ đến quán bar?’

‘ Cậu không muốn nhìn thấy ông chủ biến thành bao công mặt đen sao haha’

‘ Cho nên ta nói mà, cậu đúng là đồ lưu manh’ Lưu Thiết cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Trừ Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook