Người Trừ Tà

Quyển 1 - Chương 12: Hồi ức (1)

Liễu Ám Hoa Minh

27/01/2021

"Lý Cảnh Minh, hiện tại anh không còn bị nó khống chế nữa. Có chuyện gì cứ nói ra, tôi sẽ giúp anh." Tiểu Hạ chính thức lên tiếng.

Lý Cảnh Minh bối rối nhìn bọn họ, có chút không tin tưởng.

"Đây là pháp sư tôi mời đến. Anh ấy đã giúp anh tạm thời thoát khỏi khống chế. Nhưng con ma này thực lực rất cao, chúng tôi chỉ có thể trấn áp trong chốc lát. Nếu anh không nói ngay, tôi không có cách nào giúp được anh. Anh nói ra, chúng tôi mới có thể tìm ra điều gì đó để khắc chế nó. Chẳng lẽ anh cam tâm bị nó bắt nạt và làm tổn thương cả gia đình mình như vậy?"

Anh ấy là pháp sư mà cô ấy mời đến? Cô ấy thực sự có thể tiêu diệt nó, chẳng trách chỉ nói chuyện với luật sư thôi cũng bị tính phí. Năng lực của cô ấy kém như thế, nhưng lại có thể làm tròn vai như vậy. Nguyễn Chiêm nghĩ thầm.

Nhưng Lý Cảnh Minh vẫn không dám dễ dàng tin tưởng Tiểu Hạ.

“Lần trước không phải anh nhờ tôi giúp anh sao?” Tiểu Hạ lo lắng “Nếu không tự bản thân phấn chấn lên thì không ai có thể giúp được anh cả. Anh không quan tâm bản thân cũng không sao, nhưng anh thậm chí không muốn nghĩ đến con trai của mình sao? Mấy ngày trước nó còn làm hại con trai của anh đấy!"

Câu này thực sự đã kích thích Lý Cảnh Minh. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, dọa Tiểu Hạ giật nảy mình, còn tưởng rằng anh ta lại bị ma khống chế.

“Cô là ai?” Lý Cảnh Minh hỏi, giọng nói trầm đến mức gần như không nghe thấy được.

"Tôi là ai? Tôi là luật sư của anh, Nhạc Tiểu Hạ. Tôi đã giới thiệu bản thân với anh vài lần rồi."

"Đưa tay của cô cho tôi."



“Làm cái gì?” Tiểu Hạ vô thức giấu hai tay ra sau lưng. Anh trai ơi, cô không bị mắc lừa đâu! Lần trước bị túm còn để lại dấu tay ma quái khiến cô đau cả ba ngày, đến bay giờ vẫn còn dấu vết xanh nhạt.

"Nó sẽ biến thành bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì. Nó có thể biến thành cô, hoặc cái bàn này, cái ghế này, hoặc thậm chí là pháp sư này! Tôi phải chắc chắn rằng cô không phải là nó biến thành để lừa tôi." Lý Cảnh Minh có vẻ sợ như thể bị nghe thấy mà thì thào, biểu hiện của anh ta khiến da đầu Tiểu Hạ tê dại. Cô quay lại nhìn Nguyễn Chiêm, sau khi nhận được lời động viên thầm lặng của anh, cô do dự đưa tay ra cho Lý Cảnh Minh.

Lý Cảnh Minh đột nhiên nắm lấy tay cô. Sự đụng chạm lạnh lẽo và cứng ngắc khiến Tiểu Hạ dùng sức rút tay lại, suýt chút nữa hét lên. May mắn thay, Nguyễn Chiêm đã giữ vai cô bằng cả hai tay, mới không khiến cô ngất tại chỗ.

"Anh xác nhận đi!"

“Cô là thật.” Lý Cảnh Minh buông Tiểu Hạ ra, nước mắt đột nhiên trào ra, “Cô tin tôi sao?”

"Đương nhiên là tôi tin, bởi vì nó cũng muốn hại tôi."

"Nhưng mà nó chưa bao giờ rời đi, làm sao có thể hại cô!"

"Có thể có con khác không? Hoặc là…" Tiểu Hạ nhìn Nguyễn Chiêm.

Nguyễn Chiêm lắc đầu, "Chuyện này tôi sẽ giải thích với cô sau. Không còn nhiều thời gian. Tôi đề nghị cô nên nghe đương sự của mình nói."

"Đúng vậy, anh nói trước đi. Anh đã trêu chọc nó kiểu gì, nó hại anh như thế nào, vụ án kia xảy ra chuyện gì, tại sao nó lại hại anh, tất cả những nguyên nhân và hậu quả tôi đều muốn anh kể cặn kẽ cho tôi nghe." Bọn họ không có thời gian giải thích cho Lý Cảnh Minh, phải đi thẳng vào chủ đề.

"Các người nói trước cho tôi biết, con trai tôi thế nào rồi?"



"Nếu anh hỏi về cơ thể của thằng bé, tôi chỉ có thể nói rằng thằng bé đang hồi phục và chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng vài ngày trước, “nó” đã kiểm soát cơ thể thực vật của con trai anh và chặt đầu một y tá."

Lời nói của Tiểu Hạ khiến Lý Cảnh Minh choáng váng, anh nhìn chằm chằm vào Tiểu Hạ như thể không tin được.

"Quả nhiên! Nó không lừa dối tôi. Nó không chỉ khiến tôi làm điều ác mà còn khiến cả gia đình tôi chết không còn một ai! Quả nhiên! Quả nhiên!"

“Bình tĩnh đi, nếu không anh sẽ không có bất kỳ cơ hội nào nữa!” Nguyễn Chiêm ngăn cản Lý Cảnh Minh đang dần trở nên kích động lại.

“Đúng vậy!” Tiểu Hạ không ngừng cố gắng, “Nếu anh đã biết ‘nó' sẽ hại chết anh triệt để, chẳng lẽ anh không phản kháng sao? Không phải cho người khác, mà còn là con trai của anh. Nó mới mười lăm tuổi, tương lai có cuộc sống tuyệt thế nào không ai biết. Ai mà biết đám mây nào trên trời sẽ mưa, biết đâu điều kỳ diệu sẽ xảy ra với con trai anh. Hãy tự giúp mình, cũng chính là giúp thằng bé! "

Những lời nói của Tiểu Hạ khiến trái tim Lý Cảnh Minh lóe lên hy vọng. Dù yếu đuối nhưng tình yêu thương vô điều kiện của cha mẹ anh dành cho con cái vẫn khiến trái tim vốn đã tuyệt vọng của anh dấy lên sự can đảm, “Được, tôi sẽ làm mọi thứ có thể, không thể để nó làm tổn thương Thư Luân một lần nữa." Lần đầu tiên anh ấy vững vàng như vậy sau sự cố. Sau đó anh ấy bắt đầu nhớ lại những chuyện quái quỷ đã xảy ra trong vài tháng qua.

"Mọi chuyện bắt đầu từ địa vị của tôi trong gia đình này. Tôi vốn là một giáo viên ở một vùng nông thôn nghèo thuộc Tây Bắc ( Trung Quốc). Sau đó, tôi gặp vợ tôi trong một buổi tuyên dương giáo viên xuất sắc. Tôi là đại diện giáo viên nông thôn lúc bấy giờ, và cô ấy cũng có mặt trong buổi này. Các người không thể hiểu được môi trường sống của giáo viên nông thôn đâu. Tôi chỉ có thể nói rằng nếu tôi được chuyển đến thành phố, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Và cuộc gặp đó có thể là cơ hội duy nhất mà tôi có thể có. Con người của tôi bất tài vô mạo, chưa nói đến hoàn cảnh, mà vợ tôi tuy nhan sắc rất bình thường, cả tính tình hơi đanh đá hung dữ, không có duyên với đàn ông nhưng dù sao cô ấy cũng đến từ một thành phố lớn và là một giáo viên xuất sắc, tôi không thể tưởng tượng được tại sao cô ấy lại coi trọng tôi. Nói tóm lại, cô ấy thích tôi là được. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành con rể của họ và ở rể, vì vậy tôi không chỉ ở lại thành phố này như tôi mong muốn, mà còn vì mối quan hệ sâu sắc của bố mẹ vợ tôi trong Phòng Giáo dục Thành phố, tôi cũng tìm được công việc khá tốt ở trường cấp 3 số 3 của thành phố, tìm được công việc như vầy không tệ. Nhìn tất cả những điều này người ngoài đều nói rằng tôi đã được tích đức từ tổ tiên, gặp đại vận, nhưng không ai biết rằng trong gia đình họ đều khinh thường tôi. Chẳng qua là vợ tôi rất kiên định nên không lay chuyển được, miễn cưỡng chấp nhận tôi. Lúc đầu cô ấy đối với tôi rất tốt, nhưng không lâu sau cô ấy bắt đầu giống gia đình của mình.

Thực ra, đôi khi tôi nghĩ, có lẽ bố mẹ vợ kỳ vọng rất nhiều vào vợ tôi. Cô ấy là người rất có năng lực, nhưng lại chọn tôi như kiểu bị ma xui quỷ khiến, từ đó mới trở nên tầm thường. Có lẽ cô ấy hối hận, nhưng Thư Luân đã sinh ra rồi, cô ấy lại quá cố chấp, không muốn thừa nhận sai lầm mà ly hôn với tôi. Nói cho cùng, là do chính sự tồn tại của tôi đã khiến cả nhà cô ấy thất vọng, điều này đã tạo ra một bầu không khí ngột ngạt trong gia đình của tôi. "

Lý Cảnh Minh dừng lại và nói tiếp: "Tôi rất xấu hổ khi kể chuyện này với người khác, nhưng bây giờ không có gì là tôi không thể nói. Chắc hẳn các người đã từng nghe đến bạo lực gia đình. Đừng nghĩ rằng chỉ có phụ nữ là nạn nhân. Ít nhất trong nhà tôi, người phải chịu điều đó là tôi. Đừng nói vợ tôi sẽ vặn vẹo, cấu véo, đá và đánh khi chỉ có một chút bất hòa. Nói chuyện lạnh lùng, la hét và tấn công bằng lời nói đó là chuyện bình thường. Đừng nghĩ mái ấm gia đình của giáo viên là thiêng liêng tốt đẹp đến thế nào, giáo viên chỉ là một cái nghề thôi. Họ có thể làm rất tốt công việc của mình, nhưng tính cách của họ không nhất thiết phải đáng được tôn trọng. Còn tôi là một kẻ hèn nhát, có thể không giống đàn ông cho lắm và tôi không nghĩ mình xứng đáng với cô ấy, luôn kém một bậc cho nên cuộc sống suốt mười mấy hai mươi năm qua vẫn luôn là nén giận sinh hoạt. Tôi không những phải nghe lời cô ấy mà còn không có tự do về kinh tế. Chúng tôi dạy chung trường, lương tháng đều do cô ấy lãnh, đổi thành thẻ lương cô ấy cũng cầm, đến mật khẩu tôi còn không biết. Đừng nói gửi tiền về cho mẹ tôi ở quê, thậm chí tôi muốn viết thư cũng phải xin tiền cô ấy mua tem.

Tôi thực có lỗi với mẹ, bà ấy thủ tiết từ khi còn trẻ, rất vất vả nuôi tôi trưởng thành. Nhưng tôi là một con sói mắt trắng, vô dụng lại ham thoải mái háo hức chạy về thành phố một mình, bỏ mặc bà ở quê, lại không có năng lực đón bà lên ở dù chỉ một ngày. Một lần bà ấy đến gặp tôi với một bao lớn đặc sản ở quê vì nhớ tôi quá nhiều, nhưng gia đình bố vợ tôi đã mắng nhiếc chèn ép suốt một đêm khiến bà phải quay trở về nhà. Bà ấy cứ khóc khi ở nhà ga, còn đưa cho tôi hai trăm đồng trước khi đi. Các người có biết bà ấy đã mất bao lâu để tiết kiệm không? Nhưng kết quả là gì? Vợ tôi tìm được tiền và mua một chiếc áo lụa cho mẹ vợ tôi! Có thể tưởng tượng được không? Đây là ngôi nhà của những người thầy, ngôi nhà thần thánh của những người thầy giáo nhân dân đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Trừ Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook