Quyển 1 - Chương 16: Phân tích và lập kế hoạch (2)
Liễu Ám Hoa Minh
27/01/2021
Vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Chiêm khiến Tiểu Hạ muốn đấm cho một phát.
Nhưng tình thế hiện tại trọng hơn, cô đang nhờ người ta giúp, đành phải
nén giận. “Tiểu nhân!” Cô lẩm bẩm, “Tôi không so đo với anh nữa. Chúng
ta hãy thảo luận xem nên làm gì trước đã? Phải tìm cách nào ngăn cản,
không thể để cho nó hợp lại. Nhưng câu hỏi là, có cách nào để ngăn chặn
nó vào ban đêm không?”
“Chúng nó” không thể gặp nhau nếu không có phương tiện liên kết thích hợp.” Nguyễn Chiêm ra vẻ hiểu biết, “Cô đừng vội, từ từ nghe tôi nói. Theo tài liệu chúng ta có, tôi đoán con ma này là một hồn ma chứa đầy oán khí đã chết ít nhất hàng trăm năm trước. Nó chính là con ma nước ở con sông kia, nhưng chắc đã có thứ gì đó trấn áp, ngăn nó đầu thai hay xuất thế. Đương nhiên xét theo oán khí của nó thì dù có thể đầu thai cũng chưa chắc đã đi. Gia đình Lý Cảnh Minh đã tình cờ đến đúng chỗ vào đúng thời điểm. Sự phẫn uất mạnh mẽ của Lý Cảnh Minh đã vô tình giúp nó giải phóng sự kiềm chế của bản thân, để có thể ra ngoài gây tai họa.”
"Nó báo đáp ân tình như vậy sao!"
"Loại oán linh này làm sao có thể báo ân được? Hơn nữa nó không nhất thiết phải có lý do cho những gì nó làm."
"Vậy thì Lý Cảnh Minh đáng bị xui xẻo sao? Này, không đúng, đừng quên. Vừa rồi Lý Cảnh Minh rõ ràng là nói nó muốn chiếm thân thể của Lý Thư Luân. Nó không phải là vì chuyện này đó chứ?!"
"Có lẽ là không. Muốn chiếm thân thể của người khác để sống lại, trong thời gian ngắn thì có thể, nhưng thời gian dài thì không thể làm được với khả năng của nó. Dù sao thế giới này vẫn còn có quy luật tự nhiên, không phải tu luyện mấy trăm năm là có thể thay đổi được. Hơn nữa oán khí của nó rất mạnh, đêm tối có thể rời rất xa xương cốt của nó. Tuy rằng sức lực sẽ giảm đi một chút, nhưng vẫn có thể hoành hành ở khắp nơi, không cần vì một túi da thịt mà theo chân Lý Cảnh Minh cả một chặng đường dài như vậy."
“Trời ơi, tôi bối rối quá.” Tiểu Hạ than thở.
"Cái này vốn dĩ không thể dùng lý thuyết thông thường để giải thích được. Thực tế là nó đã theo Lý Cảnh Minh trở lại đây, dùng ảo giác cũng được, ám vào người cũng được, đều để đạt được mục đích hủy diệt gia tộc của Lý Cảnh Minh. Về phần tại sao nó lại bị chia thành nửa, theo tôi, chắc là vì Lý Cảnh Minh không giết con mình vì bản tính cha con. Nó không cam lòng để Lý Thư Luân trốn thoát nên đã chia đôi linh thể rồi nhảy ra khỏi cửa sổ và tìm cơ hội, tiếp tục giết thằng bé. Nhưng kinh nghiệm sống của nó lúc trước có lẽ không ngờ cảnh sát đến nhanh như vậy. Mà cảnh sát là những người có sát khí rất nặng, chưa kể bọn họ đến mỗi lúc một nhiều, cho nên nó không có thời gian trốn đi nơi khác, đành phải giấu nửa còn lại trên cơ thể của hai cha con họ, về sau mới tính kế tiếp."
Tiểu Hạ nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới lời Nguyễn Chiêm vừa nói, không khỏi càng nghĩ tới càng kinh hãi.
"Anh vừa mới nói về phương tiện liên kết, sẽ không phải… là tôi chứ?"
"Như tôi đã nói, cảnh sát là những người có sát khí rất nặng, không phải vì bản thân họ mà vì chức nghiệp của họ tạo thành. Vì vậy, ngay cả trong những vụ án liên quan đến ma quỷ, bản thân cảnh sát nói chung vẫn ổn. Và sau khi vụ án xảy ra, xung quanh Lý Cảnh Minh không thiếu cảnh sát, hiện tại anh ta còn đang ở trong trại tạm giam, cho nên oán linh đó không thể ra ngoài. Mà Lý Thư Luân lại không vào được, cơ hội để sát nhập duy nhất chỉ có cô."
"Xui xẻo!"
"Cô tiếp nhận vụ án này, đe dọa đến kết quả mà nó mong đợi. Cô lại là một nữ nhân, một nữ nhân nhẹ vía, dễ bị khống chế. Hơn nữa, chỉ có cô mới có thể đi gặp Lý Cảnh Minh, vì vậy nó đã chọn cô để xuống tay. Một mặt muốn ngăn cản cô cứu anh ta, một mặt muốn lợi dụng cô để làm cho nó hoàn chỉnh lại. Vậy nên một khi tiếp quản vụ án, cô sẽ gặp ác mộng không ngừng. Bởi vì trong đầu cô sẽ nghĩ tới chuyện này, nếu buổi tối cô nghĩ đến, ý niệm của cô, những cái đó các nhà khoa học gọi nó là "sóng điện não" và sẽ cho nó biết vị trí gần đúng của cô. Ngay cả khi không thể đến tận nhà, nó vẫn có thể điều khiển giấc mơ từ xa. Nếu nhạy cảm về thể chất, cô sẽ dễ tiếp nhận những thứ này hơn. Vì vậy, những người như cô tốt nhất là không nên nghĩ về ma quỷ vào ban đêm, cũng không nên xem phim kinh dị và những chuyện liên quan đến ma quỷ, nếu không sẽ thu hút những thứ không tốt khác đến."
"Thì ra là thế, tôi còn nghĩ rằng đó là một chứng rối loạn giấc ngủ do nguyên nhân thể chất."
"Loại tình huống này cũng rất phổ biến, nhưng ít nhất là lần này cô không có trong danh sách này. Cũng may là cô có cái bùa hộ mệnh đó, công lực của con ma đó chỉ có một nửa, cho nên lần đầu tiên gặp Lý Cảnh Minh, nó đã không ám được vào cô. Nhưng rồi cô đã cho nó một cơ hội. Cô bị ốm và phải đến bệnh viện, tình cờ đó là nơi Lý Thư Luân đang ở. Nhưng Vạn Lý đã bảo vệ cô ngày hôm đó. Anh ấy là một người có tử vi nặng và dương khí mạnh mẽ, vì vậy nó không thể tấn công cô. Thay vào đó nó điều khiển tâm trí cô, khiến cô gặp ác mộng, định dọa cho cô sợ, khiến cô từ bỏ vụ án này và chuyển sang một người khác, người đó sẽ làm phương tiện mà nó có thể ám vào."
"Nói như vậy, y tá đó cũng chỉ là một vật hy sinh? Và Lý Thư Luân chỉ là vô tình bị nó thao túng?"
"Không sai. Nhưng nghĩ lại, ít nhất điều này chứng tỏ Lý Thư Luân vẫn còn có cơ hội bình phục. Bởi vì mặc dù đã ám vào cơ thể thằng bé, nhưng nếu vật chủ, tức là bản thân của cơ thể ký sinh không có khả năng hoạt động, nó không thể điểu khiển được khi oán lực của nó chỉ còn một nửa. Vì dù sao Lý Thư Luân cũng không phải là một con cương thi."
“Thật không?” Tiểu Hạ vui sướng, đây là tin tốt nhất trong nhiều ngày qua. Bất kể kết quả của vụ án này như thế nào, nếu Lý Thư Luân khá hơn, Lý Cảnh Minh ít nhất cũng sẽ có được chút an ủi.
Nhìn thấy Tiểu Hạ vui vẻ như vậy, Nguyễn Chiêm không khỏi mỉm cười nói: "Hãy nghĩ đến sự an toàn của bản thân cô. Ngày đó nó ám vào lọ thuốc để về nhà với cô, chính là muốn cố gắng thử lại lần nữa, hoặc là để dọa cô buông bỏ càng sớm càng tốt."
"Tôi e rằng nó muốn giết chết tôi mới chịu."
"Lần này vận may của cô rất cao, nó làm cách nào cũng vẫn chưa thành công."
"Chắc nó không ngờ rằng tôi sẽ bỏ chạy và anh sẽ xuất hiện."
"Đúng vậy! Nhưng cô vẫn phải cẩn thận. Nó ghét cô vô cùng, nếu không nó sẽ không cố ý ám vào chủ nhà mà lợi dụng sự nghi ngờ chồng của bà ta để tấn công cô."
"Nói về điều này… còn chủ nhà của tôi thì sao? Bị nó ám vào người không phải sẽ làm hại nhiều người hơn sao?" Sự vui mừng ngắn ngủi của Tiểu Hạ biến mất, "Có thể mặc kệ nó vậy sao?"
"Bây giờ không còn cách nào, khả năng của tôi không đủ để bắt được nó. Tuy nhiên mục tiêu của nó là Lý Cảnh Minh và cô, hẳn là nó sẽ không lãng phí sức lực vào người khác. Hiện tại quan trọng nhất là chúng ta không nên để cho nó hợp thể rồi mới nghĩ cách đối phó với nó."
"Không để nó hợp lại thành một thì tương đối đơn giản. Ngoại trừ Lý Thư Luân, Lý Cảnh Minh không có người thân nào khác. Bạn bè chắc chắn muốn tránh mặt anh ta còn không kịp, hẳn là sẽ không có người đến thăm. Nếu tôi không gặp anh ta, không ai có thể ra vào tù. Nếu còn thắc mắc muốn hỏi anh ta thì có thể viết thư hoặc gọi điện, như vậy còn đỡ hơn kích động con ma ra tay làm hại anh ấy.”
"Thế còn bác sĩ cho anh ta khám tâm thần pháp y thì sao?"
"Các thành phố luôn làm giống nhau, chúng tôi sẽ nhờ các chuyên gia của Bệnh viện Công an tỉnh làm. Bọn họ cũng là cảnh sát. Nếu nói cảnh sát có sát khí rất nặng là đúng thì chắc không có chuyện gì đâu. Lần trước không phải ổn sao?"
"Chà, vậy tôi sẽ tính phần còn lại."
“Anh định làm gì?” Tiểu Hạ vội hỏi.
"Tôi muốn đến nơi mà lần trước Lý Cảnh Minh đã du lịch. Tôi nghĩ tất cả câu trả lời sẽ được tìm thấy ở đó. Chỉ bằng cách quét hang ổ của nó, tôi mới có thể tìm ra biện pháp cơ bản để diệt trừ nó."
"Tôi cũng đi."
“Không được.” Nguyễn Chiêm rất kiên quyết, anh ấy biết điều này nguy hiểm như thế nào và không muốn làm tổn thương người vô tội.
"Nhưng đây là vụ án của tôi, tôi không thể để anh mạo hiểm một mình."
Biểu hiện tận tâm của Tiểu Hạ khiến Nguyễn Chiêm rất cảm kích, nhưng anh vẫn không thể đồng ý.
"Nói không được là không được, cô sẽ gây trở ngại cho tôi. Cô không biết nó dữ tợn như thế nào sao? Tôi không có sức lực để lo cho cô. Hơn nữa, cô phải ở chỗ này biện hộ cho Lý Cảnh Minh."
"Nhưng tôi có thể…"
Tiểu Hạ còn muốn phản bác, nhưng Nguyễn Chiêm kiên quyết từ chối. Điều này khiến Tiểu Hạ hiểu nên nói với anh như thế nào, rằng người đàn ông trông bề ngoài hiền hòa nhưng trong lòng lại cứng đầu, mãi sẽ không đồng ý, cho nên cô phải nghĩ cách khác.
“Khi nào thì phiên tòa bắt đầu?” Anh hỏi.
"Ngày mốt."
"Tôi sẽ chuẩn bị một chút vào ngày mai và lên đường vào ngày mốt."
Tiểu Hạ bĩu môi.
Anh không phải cố ý sao? Một hai phải rời đi vào ngày cô mở phiên tòa. Nhưng không sao, cô có lòng tin vào vụ án này, sau khi bước vào quá trình thẩm định tư pháp sẽ là một quá trình dài và cô sẽ có rất nhiều thời gian.
Đánh giá về vụ án này và biểu hiện gần đây của Lý Cảnh Minh, có khả năng đáng kể là tòa án sẽ cho phép giám định lại và quyết định sẽ sớm được đưa ra.
“Chúng nó” không thể gặp nhau nếu không có phương tiện liên kết thích hợp.” Nguyễn Chiêm ra vẻ hiểu biết, “Cô đừng vội, từ từ nghe tôi nói. Theo tài liệu chúng ta có, tôi đoán con ma này là một hồn ma chứa đầy oán khí đã chết ít nhất hàng trăm năm trước. Nó chính là con ma nước ở con sông kia, nhưng chắc đã có thứ gì đó trấn áp, ngăn nó đầu thai hay xuất thế. Đương nhiên xét theo oán khí của nó thì dù có thể đầu thai cũng chưa chắc đã đi. Gia đình Lý Cảnh Minh đã tình cờ đến đúng chỗ vào đúng thời điểm. Sự phẫn uất mạnh mẽ của Lý Cảnh Minh đã vô tình giúp nó giải phóng sự kiềm chế của bản thân, để có thể ra ngoài gây tai họa.”
"Nó báo đáp ân tình như vậy sao!"
"Loại oán linh này làm sao có thể báo ân được? Hơn nữa nó không nhất thiết phải có lý do cho những gì nó làm."
"Vậy thì Lý Cảnh Minh đáng bị xui xẻo sao? Này, không đúng, đừng quên. Vừa rồi Lý Cảnh Minh rõ ràng là nói nó muốn chiếm thân thể của Lý Thư Luân. Nó không phải là vì chuyện này đó chứ?!"
"Có lẽ là không. Muốn chiếm thân thể của người khác để sống lại, trong thời gian ngắn thì có thể, nhưng thời gian dài thì không thể làm được với khả năng của nó. Dù sao thế giới này vẫn còn có quy luật tự nhiên, không phải tu luyện mấy trăm năm là có thể thay đổi được. Hơn nữa oán khí của nó rất mạnh, đêm tối có thể rời rất xa xương cốt của nó. Tuy rằng sức lực sẽ giảm đi một chút, nhưng vẫn có thể hoành hành ở khắp nơi, không cần vì một túi da thịt mà theo chân Lý Cảnh Minh cả một chặng đường dài như vậy."
“Trời ơi, tôi bối rối quá.” Tiểu Hạ than thở.
"Cái này vốn dĩ không thể dùng lý thuyết thông thường để giải thích được. Thực tế là nó đã theo Lý Cảnh Minh trở lại đây, dùng ảo giác cũng được, ám vào người cũng được, đều để đạt được mục đích hủy diệt gia tộc của Lý Cảnh Minh. Về phần tại sao nó lại bị chia thành nửa, theo tôi, chắc là vì Lý Cảnh Minh không giết con mình vì bản tính cha con. Nó không cam lòng để Lý Thư Luân trốn thoát nên đã chia đôi linh thể rồi nhảy ra khỏi cửa sổ và tìm cơ hội, tiếp tục giết thằng bé. Nhưng kinh nghiệm sống của nó lúc trước có lẽ không ngờ cảnh sát đến nhanh như vậy. Mà cảnh sát là những người có sát khí rất nặng, chưa kể bọn họ đến mỗi lúc một nhiều, cho nên nó không có thời gian trốn đi nơi khác, đành phải giấu nửa còn lại trên cơ thể của hai cha con họ, về sau mới tính kế tiếp."
Tiểu Hạ nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới lời Nguyễn Chiêm vừa nói, không khỏi càng nghĩ tới càng kinh hãi.
"Anh vừa mới nói về phương tiện liên kết, sẽ không phải… là tôi chứ?"
"Như tôi đã nói, cảnh sát là những người có sát khí rất nặng, không phải vì bản thân họ mà vì chức nghiệp của họ tạo thành. Vì vậy, ngay cả trong những vụ án liên quan đến ma quỷ, bản thân cảnh sát nói chung vẫn ổn. Và sau khi vụ án xảy ra, xung quanh Lý Cảnh Minh không thiếu cảnh sát, hiện tại anh ta còn đang ở trong trại tạm giam, cho nên oán linh đó không thể ra ngoài. Mà Lý Thư Luân lại không vào được, cơ hội để sát nhập duy nhất chỉ có cô."
"Xui xẻo!"
"Cô tiếp nhận vụ án này, đe dọa đến kết quả mà nó mong đợi. Cô lại là một nữ nhân, một nữ nhân nhẹ vía, dễ bị khống chế. Hơn nữa, chỉ có cô mới có thể đi gặp Lý Cảnh Minh, vì vậy nó đã chọn cô để xuống tay. Một mặt muốn ngăn cản cô cứu anh ta, một mặt muốn lợi dụng cô để làm cho nó hoàn chỉnh lại. Vậy nên một khi tiếp quản vụ án, cô sẽ gặp ác mộng không ngừng. Bởi vì trong đầu cô sẽ nghĩ tới chuyện này, nếu buổi tối cô nghĩ đến, ý niệm của cô, những cái đó các nhà khoa học gọi nó là "sóng điện não" và sẽ cho nó biết vị trí gần đúng của cô. Ngay cả khi không thể đến tận nhà, nó vẫn có thể điều khiển giấc mơ từ xa. Nếu nhạy cảm về thể chất, cô sẽ dễ tiếp nhận những thứ này hơn. Vì vậy, những người như cô tốt nhất là không nên nghĩ về ma quỷ vào ban đêm, cũng không nên xem phim kinh dị và những chuyện liên quan đến ma quỷ, nếu không sẽ thu hút những thứ không tốt khác đến."
"Thì ra là thế, tôi còn nghĩ rằng đó là một chứng rối loạn giấc ngủ do nguyên nhân thể chất."
"Loại tình huống này cũng rất phổ biến, nhưng ít nhất là lần này cô không có trong danh sách này. Cũng may là cô có cái bùa hộ mệnh đó, công lực của con ma đó chỉ có một nửa, cho nên lần đầu tiên gặp Lý Cảnh Minh, nó đã không ám được vào cô. Nhưng rồi cô đã cho nó một cơ hội. Cô bị ốm và phải đến bệnh viện, tình cờ đó là nơi Lý Thư Luân đang ở. Nhưng Vạn Lý đã bảo vệ cô ngày hôm đó. Anh ấy là một người có tử vi nặng và dương khí mạnh mẽ, vì vậy nó không thể tấn công cô. Thay vào đó nó điều khiển tâm trí cô, khiến cô gặp ác mộng, định dọa cho cô sợ, khiến cô từ bỏ vụ án này và chuyển sang một người khác, người đó sẽ làm phương tiện mà nó có thể ám vào."
"Nói như vậy, y tá đó cũng chỉ là một vật hy sinh? Và Lý Thư Luân chỉ là vô tình bị nó thao túng?"
"Không sai. Nhưng nghĩ lại, ít nhất điều này chứng tỏ Lý Thư Luân vẫn còn có cơ hội bình phục. Bởi vì mặc dù đã ám vào cơ thể thằng bé, nhưng nếu vật chủ, tức là bản thân của cơ thể ký sinh không có khả năng hoạt động, nó không thể điểu khiển được khi oán lực của nó chỉ còn một nửa. Vì dù sao Lý Thư Luân cũng không phải là một con cương thi."
“Thật không?” Tiểu Hạ vui sướng, đây là tin tốt nhất trong nhiều ngày qua. Bất kể kết quả của vụ án này như thế nào, nếu Lý Thư Luân khá hơn, Lý Cảnh Minh ít nhất cũng sẽ có được chút an ủi.
Nhìn thấy Tiểu Hạ vui vẻ như vậy, Nguyễn Chiêm không khỏi mỉm cười nói: "Hãy nghĩ đến sự an toàn của bản thân cô. Ngày đó nó ám vào lọ thuốc để về nhà với cô, chính là muốn cố gắng thử lại lần nữa, hoặc là để dọa cô buông bỏ càng sớm càng tốt."
"Tôi e rằng nó muốn giết chết tôi mới chịu."
"Lần này vận may của cô rất cao, nó làm cách nào cũng vẫn chưa thành công."
"Chắc nó không ngờ rằng tôi sẽ bỏ chạy và anh sẽ xuất hiện."
"Đúng vậy! Nhưng cô vẫn phải cẩn thận. Nó ghét cô vô cùng, nếu không nó sẽ không cố ý ám vào chủ nhà mà lợi dụng sự nghi ngờ chồng của bà ta để tấn công cô."
"Nói về điều này… còn chủ nhà của tôi thì sao? Bị nó ám vào người không phải sẽ làm hại nhiều người hơn sao?" Sự vui mừng ngắn ngủi của Tiểu Hạ biến mất, "Có thể mặc kệ nó vậy sao?"
"Bây giờ không còn cách nào, khả năng của tôi không đủ để bắt được nó. Tuy nhiên mục tiêu của nó là Lý Cảnh Minh và cô, hẳn là nó sẽ không lãng phí sức lực vào người khác. Hiện tại quan trọng nhất là chúng ta không nên để cho nó hợp thể rồi mới nghĩ cách đối phó với nó."
"Không để nó hợp lại thành một thì tương đối đơn giản. Ngoại trừ Lý Thư Luân, Lý Cảnh Minh không có người thân nào khác. Bạn bè chắc chắn muốn tránh mặt anh ta còn không kịp, hẳn là sẽ không có người đến thăm. Nếu tôi không gặp anh ta, không ai có thể ra vào tù. Nếu còn thắc mắc muốn hỏi anh ta thì có thể viết thư hoặc gọi điện, như vậy còn đỡ hơn kích động con ma ra tay làm hại anh ấy.”
"Thế còn bác sĩ cho anh ta khám tâm thần pháp y thì sao?"
"Các thành phố luôn làm giống nhau, chúng tôi sẽ nhờ các chuyên gia của Bệnh viện Công an tỉnh làm. Bọn họ cũng là cảnh sát. Nếu nói cảnh sát có sát khí rất nặng là đúng thì chắc không có chuyện gì đâu. Lần trước không phải ổn sao?"
"Chà, vậy tôi sẽ tính phần còn lại."
“Anh định làm gì?” Tiểu Hạ vội hỏi.
"Tôi muốn đến nơi mà lần trước Lý Cảnh Minh đã du lịch. Tôi nghĩ tất cả câu trả lời sẽ được tìm thấy ở đó. Chỉ bằng cách quét hang ổ của nó, tôi mới có thể tìm ra biện pháp cơ bản để diệt trừ nó."
"Tôi cũng đi."
“Không được.” Nguyễn Chiêm rất kiên quyết, anh ấy biết điều này nguy hiểm như thế nào và không muốn làm tổn thương người vô tội.
"Nhưng đây là vụ án của tôi, tôi không thể để anh mạo hiểm một mình."
Biểu hiện tận tâm của Tiểu Hạ khiến Nguyễn Chiêm rất cảm kích, nhưng anh vẫn không thể đồng ý.
"Nói không được là không được, cô sẽ gây trở ngại cho tôi. Cô không biết nó dữ tợn như thế nào sao? Tôi không có sức lực để lo cho cô. Hơn nữa, cô phải ở chỗ này biện hộ cho Lý Cảnh Minh."
"Nhưng tôi có thể…"
Tiểu Hạ còn muốn phản bác, nhưng Nguyễn Chiêm kiên quyết từ chối. Điều này khiến Tiểu Hạ hiểu nên nói với anh như thế nào, rằng người đàn ông trông bề ngoài hiền hòa nhưng trong lòng lại cứng đầu, mãi sẽ không đồng ý, cho nên cô phải nghĩ cách khác.
“Khi nào thì phiên tòa bắt đầu?” Anh hỏi.
"Ngày mốt."
"Tôi sẽ chuẩn bị một chút vào ngày mai và lên đường vào ngày mốt."
Tiểu Hạ bĩu môi.
Anh không phải cố ý sao? Một hai phải rời đi vào ngày cô mở phiên tòa. Nhưng không sao, cô có lòng tin vào vụ án này, sau khi bước vào quá trình thẩm định tư pháp sẽ là một quá trình dài và cô sẽ có rất nhiều thời gian.
Đánh giá về vụ án này và biểu hiện gần đây của Lý Cảnh Minh, có khả năng đáng kể là tòa án sẽ cho phép giám định lại và quyết định sẽ sớm được đưa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.