Quyển 2 - Chương 24: Thỉnh tiên
Liễu Ám Hoa Minh
01/02/2021
Đại học T là trường đại học tổng hợp nổi tiếng cả nước, chất lượng đội ngũ
giảng viên, nhân viên, trình độ học vấn và môi trường nghiên cứu khoa
học cao hơn nhiều so với các trường đại học thông thường. Nhưng cũng
giống như các trường đại học khác, các trò chơi kích thích và nguy hiểm
rất được sinh viên ưa chuộng. Triệu hồi tiên bất tử là một trong những
trò rất phổ biến, đặc biệt là với các cô gái.
Càng rụt rè thì càng phải nếm thử, càng sợ thì lại càng tò mò, đây có lẽ là vấn đề chung của con người!
Có cung ắt có cầu, vì sự lưu hành phổ biến của các thể loại trò chơi triệu hồi tiên bất tử, một trang web kinh dị chuyên bàn luận về các loại trò chơi này đã lan rộng trong giới học sinh. Tên của trang web này là: “ Bạn có dám chơi không?”
Trang web giới thiệu nhiều cách chơi các trò chơi kinh dị, bao gồm tiên gương, tiên bút, tiên đĩa, tiên đũa, đài tiên, tiên tay, tiên bạc rất phổ biến ở Nhật Bản và Bloody Mary rất được các cô gái phương Tây ưa chuộng. Đây là những thứ mới mẻ và thú vị đối với những sinh viên đại học ưa tìm kiếm sự kích thích, vì vậy trang web có tỷ lệ lượt truy cập rất cao, và nhiều trò chơi cấm kỵ khiến những sinh viên đến đây xem thử không biết mệt mỏi. Gần đây, trò chơi hỏi triệu hồi nàng tiên mang tên Bloody Mary đã được truyền tay nhau trong giới sinh viên trường Đại học T.
Trình tự trò chơi như sau:
Vào phòng tắm một mình, không được dẫn người khác cùng vào.
Khóa cửa phòng tắm và tắt đèn.
Đối mặt với gương, thắp một ngọn nến giữa gương và bạn, hoặc thắp một ngọn nến mỗi hai bên mặt gương.
Nhắm mắt, tập trung và từ từ lẩm bẩm niệm "BloodyMary" ba lần.
Đằng sau phần giới thiệu trình tự là một lời cảnh báo được viết rất chi tiết. Nó nói rõ đây là một trò chơi chết người, làm xong các bước trên thì không ai biết được kết cục của bạn sẽ ra sao, chuyện gì cũng có thể xảy ra, vì vậy lời khuyên cho bạn là không nên chơi trò này khi chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nếu không sẽ tự chuốc lấy rủi ro.
Bởi vì trò chơi này có lưu truyền một câu chuyện quá đáng sợ, hơn nữa còn có cảnh cáo nghiêm túc sau khi giới thiệu phương pháp, cho nên tuy rằng học sinh muốn làm chuyện vô cùng kích thích này, nhưng thực sự chưa có ai dám thử. Cứ thế hiện tại các học sinh khi gặp nhau, câu nói cửa miệng thay lời chào hỏi nhau là: "Bạn có dám chơi không?"
Tuy nhiên, trò chơi nào cũng sẽ có người ăn cua đầu tiên.
Vài ngày sau khi trường học bắt đầu sau kỳ nghỉ hè, trò chơi mà cả học kỳ trước không ai dám chơi cuối cùng cũng có người muốn thử. Cô tên là Tiền Lị, sinh viên năm 2 khoa văn hóa Trung Quốc, đến từ một vùng nông thôn phía tây Hồ Nam, rất xinh đẹp, giản dị và tốt bụng. Cô thường không phải là người nổi bật, ngoại trừ một chút tai tiếng với đội trưởng đội bóng rổ Lưu Thiết vào cuối học kỳ trước, anh ấy là một nam sinh nổi như cồn ở trường, tuy nhiên cô lại ít được chú ý đến. Vì vậy, cô tất nhiên phải là người dũng cảm thách thức điều cấm kỵ này. Các bạn cùng lớp đã luôn bán tín bán nghi, đặc biệt là những sinh viên ở cùng ký túc xá với cô đều tỏ ra thích thú và tò mò.
“Tớ nghĩ không nên chơi thì tốt hơn!” Một nữ sinh thuyết phục, “Ngày thường chơi bời gì cũng được. Nhưng nghe nói đây là một linh hồn tà ác, nếu trùng hợp lúc tâm trạng nó không tốt, nếu xảy ra chuyện xui rủi thì sẽ rất tệ.”
Tiền Lị do dự một chút.
Một cô gái khác nói: "Người ta thường nói có gan làm giàu. Nghe nói tuy ác linh này hung dữ nhưng chỉ cần cậu giúp nó hoàn thành một điều ước thì nó cũng sẽ giúp cậu thực hiện được một điều khác. Dù khó khăn đến đâu, nó cũng sẽ làm được. Lị Lị, cậu có điều ước nào khó thực hiện được không? "
Trước khi Tiền Lị lên tiếng, cô bạn cùng lớp ở giường phía dưới cô đã nói: "Tất nhiên rồi! Ai mà không có một hoặc hai điều ước. Câu hỏi đặt ra là liệu họ có dám hiện thực hóa điều đó hay không. Lị Lị, tớ ủng hộ cậu, và chúng tớ sẽ kiểm soát tin tức chặt chẽ trong tòa nhà ký túc xá này thôi, sẽ không đến tai giáo viên đâu.” Nhà trường đã nhiều lần ra lệnh và giải thích rằng không được chơi những trò như triệu hồi tiên bất tử này.
“Đúng vậy.” Những bạn học thường ngày tương đối tốt với Tiền Lị phụ họa thêm: “Hơn nữa, cậu cũng chưa chắc có thể triệu hồi được đâu. Cho dù là đi mời dì Triệu quản lý ký túc xá thôi, bà ấy lần nào cũng không tới mà, huống chi là một nàng tiên gương ngoại quốc! Mặc kệ có thể triệu hồi được hay không, không ai có thể nói Lị Lị là người không có tinh thần mạo hiểm, đồ nhà quê nữa.” Cô bạn nháy mắt với Tiền Lị, có ý tứ gì đó.
Trong khi nói chuyện với bảy cô bạn trong ký túc xá, có vẻ như không phải Tiền Lị muốn làm điều nguy hiểm, mà điều đó liên quan đến sự vinh quang hoặc mang tiếng ngu ngốc của tất cả mọi người trong phòng! Cuối cùng có ba phiếu muốn chiến, ba phiếu chủ hòa, và một phiếu trắng.
"Tùy cậu, Lị Lị. Sắp đến giờ tắt đèn, cậu phải nhanh chóng quyết định." Cô bạn giường dưới của cô nói.
Tiền Lị không biết phải trả lời như thế nào.
Thực ra, cô rất sợ, nhưng cô không thể xem thường tình địch của mình. Các cô gái nói rằng đây là một cuộc chiến, và kẻ chiến thắng mới có cơ hội ở bên cạnh Lưu Thiết. Có thể bên đánh đố kia sẽ lật lọng, nhưng chính cô phải nắm bắt tình yêu của mình bằng mọi cách. Điều kiện giữa cô so với đối phương kém quá xa, ngoại trừ tình cảm của cô dành cho Lưu Thiết.
Cô thích anh đến mức có thể làm mọi thứ vì tình yêu, kể cả vụ đánh cược nguy hiểm này.
Và mỗi ngày trên thế giới này, người chơi trò chơi này không biết bao nhiêu người, cô có thể sẽ không triệu hồi được. Chẳng may nếu triệu hồi được, cô sẽ không xui xẻo đến nỗi triệu hồi nó ngay lúc tâm trạng của nó không tốt. Và cô sẽ cố gắng hết sức để thực hiện những mong muốn mà nó đề ra để đổi lấy cơ hội hiện thực hóa mong muốn của mình.
Lưu Thiết! Lưu Thiết! Lưu Thiết!
Cái tên này khiến trái tim cô nóng lên, không màng tất cả.
"Tớ nói được là làm được. Có gì đáng sợ" Cô nhặt cây nến đã chuẩn bị lên và nói, sau đó bước vào phòng tắm với chút lo lắng.
“Chúng tớ đều ở bên ngoài. Nếu có chuyện gì sẽ cứu cậu ngay, chúng tớ sẽ không chạy trốn một mình đâu.” Những người bên ngoài trấn an Tiền Lị, sau đó mỗi người nép vào vòng tay của họ vừa phấn khích vừa hoảng sợ.
Có lẽ không mời được đâu!
Tiền Lị hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay người và khóa cửa lại, sau đó tắt đèn.
Vì là loại toilet kín nên sau khi tắt đèn sẽ tối ngay. Âm thanh kẽo kẹt khi đóng cửa tắt đèn nghe thật chói tai và kinh động vào lúc này, trái tim cô không thể không mất bình tĩnh.
Tiền Lị đứng im trong bóng tối một lúc lâu trước khi run rẩy cố gắng thắp sáng ngọn nến. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi không thể giải thích sâu trong lòng khiến cô run rẩy và đánh rơi chiếc bật lửa xuống đất. Một âm thanh giòn giã vang lên khiến cô cảm thấy trong phòng vệ sinh nhỏ này có một bầu không khí khác lạ. Điều này khiến Tiền Lị muốn quay lại và bỏ chạy, nhưng cô lại một lần nữa kiềm chế, lần mò thắp nến lên.
Gần như chỉ trong chốc lát, Tiền Lị nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và lo lắng của mình đối diện trong gương. Bóng nến lung lay khiến khuôn mặt cô trông u ám và bất định, dáng vẻ bình thường của cô mỗi ngày sao lúc này trông thật ảm đạm và xa lạ. Là cô đó sao? Tại sao lại có một nụ cười chế giễu nơi khóe miệng? Cô cố gắng kiểm soát các cơ trên mặt, nhưng phát hiện nụ cười vẫn ngày càng tăng lên, hoàn toàn không bị não bộ của mình kiểm soát.
Cô từ từ đến gần tấm gương một cách ngập ngừng, thấy rằng ngoài ánh nến và bản thân, ngay cả tấm gương cũng tối, như thể có một mối liên hệ với một nơi xa xôi vô định.
Nếu lúc này cô còn có thể suy nghĩ, có lẽ cô sẽ thoát khỏi trò chơi ngu ngốc, nhàm chán và nguy hiểm này. Nhưng toàn bộ quá trình triệu hồi tiên bất tử đã quá quen thuộc với cô, và nỗi sợ hãi trong lòng cũng khiến tâm trí cô quá tập trung. Có lẽ do tập trung quá mức, vì vậy cô không thể cân nhắc có nên tiếp tục hay không, và ý thức của cô thúc giục cô mở miệng: "BloodyMary! Blood Mary! Blood Mary!” cô đọc lên 3 tiếng như đang lảm nhảm.
Giọng nói âm trầm mất tự nhiên của cô khiến chính cô hoảng sợ. Cô không dám nhúc nhích, kinh hãi chờ đợi kết quả. Đột nhiên, ánh nến mờ nhạt vụt tắt mà không hề báo trước, phòng tắm lại chìm vào bóng tối, ngột ngạt!
Nắm chặt ngọn nến đã tắt, cô cứng đờ đứng trong bóng tối, thở dồn dập, mồ hôi chảy ròng. Nghe tiếng thở hổn hển của chính mình, cảm thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình đầy ác ý trong bóng tối, nhưng cô lại bị nhốt trong sự hoảng sợ và không thể nào thoát ra được. Đã làm thì không thể hối hận, bởi ai cũng biết trò chơi này không thể dừng lại, nếu không sẽ mang đến hậu quả lớn hơn, nặng nề hơn cho người mời tiên bất tử.
Cô ngoan ngoan như một con cừu non đợi chờ bị giết thịt, bất lực và không thể chạy thoát.
Vận mệnh dường như đã an bài!
Khoảng lặng vài giây dài như vô tận. Ngay khi cô cho rằng đã may mắn không mời được tiên bất tử và cố gắng di chuyển đôi chân cứng đờ để rời đi, cô nghe thấy một tiếng động trầm vang phát ra từ tấm gương trong bóng tối, sau đó là một ánh sáng đỏ sậm xẹt qua.
Nó giống như cánh cửa địa ngục đã mở ra trước mặt cô vậy...
Càng rụt rè thì càng phải nếm thử, càng sợ thì lại càng tò mò, đây có lẽ là vấn đề chung của con người!
Có cung ắt có cầu, vì sự lưu hành phổ biến của các thể loại trò chơi triệu hồi tiên bất tử, một trang web kinh dị chuyên bàn luận về các loại trò chơi này đã lan rộng trong giới học sinh. Tên của trang web này là: “ Bạn có dám chơi không?”
Trang web giới thiệu nhiều cách chơi các trò chơi kinh dị, bao gồm tiên gương, tiên bút, tiên đĩa, tiên đũa, đài tiên, tiên tay, tiên bạc rất phổ biến ở Nhật Bản và Bloody Mary rất được các cô gái phương Tây ưa chuộng. Đây là những thứ mới mẻ và thú vị đối với những sinh viên đại học ưa tìm kiếm sự kích thích, vì vậy trang web có tỷ lệ lượt truy cập rất cao, và nhiều trò chơi cấm kỵ khiến những sinh viên đến đây xem thử không biết mệt mỏi. Gần đây, trò chơi hỏi triệu hồi nàng tiên mang tên Bloody Mary đã được truyền tay nhau trong giới sinh viên trường Đại học T.
Trình tự trò chơi như sau:
Vào phòng tắm một mình, không được dẫn người khác cùng vào.
Khóa cửa phòng tắm và tắt đèn.
Đối mặt với gương, thắp một ngọn nến giữa gương và bạn, hoặc thắp một ngọn nến mỗi hai bên mặt gương.
Nhắm mắt, tập trung và từ từ lẩm bẩm niệm "BloodyMary" ba lần.
Đằng sau phần giới thiệu trình tự là một lời cảnh báo được viết rất chi tiết. Nó nói rõ đây là một trò chơi chết người, làm xong các bước trên thì không ai biết được kết cục của bạn sẽ ra sao, chuyện gì cũng có thể xảy ra, vì vậy lời khuyên cho bạn là không nên chơi trò này khi chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nếu không sẽ tự chuốc lấy rủi ro.
Bởi vì trò chơi này có lưu truyền một câu chuyện quá đáng sợ, hơn nữa còn có cảnh cáo nghiêm túc sau khi giới thiệu phương pháp, cho nên tuy rằng học sinh muốn làm chuyện vô cùng kích thích này, nhưng thực sự chưa có ai dám thử. Cứ thế hiện tại các học sinh khi gặp nhau, câu nói cửa miệng thay lời chào hỏi nhau là: "Bạn có dám chơi không?"
Tuy nhiên, trò chơi nào cũng sẽ có người ăn cua đầu tiên.
Vài ngày sau khi trường học bắt đầu sau kỳ nghỉ hè, trò chơi mà cả học kỳ trước không ai dám chơi cuối cùng cũng có người muốn thử. Cô tên là Tiền Lị, sinh viên năm 2 khoa văn hóa Trung Quốc, đến từ một vùng nông thôn phía tây Hồ Nam, rất xinh đẹp, giản dị và tốt bụng. Cô thường không phải là người nổi bật, ngoại trừ một chút tai tiếng với đội trưởng đội bóng rổ Lưu Thiết vào cuối học kỳ trước, anh ấy là một nam sinh nổi như cồn ở trường, tuy nhiên cô lại ít được chú ý đến. Vì vậy, cô tất nhiên phải là người dũng cảm thách thức điều cấm kỵ này. Các bạn cùng lớp đã luôn bán tín bán nghi, đặc biệt là những sinh viên ở cùng ký túc xá với cô đều tỏ ra thích thú và tò mò.
“Tớ nghĩ không nên chơi thì tốt hơn!” Một nữ sinh thuyết phục, “Ngày thường chơi bời gì cũng được. Nhưng nghe nói đây là một linh hồn tà ác, nếu trùng hợp lúc tâm trạng nó không tốt, nếu xảy ra chuyện xui rủi thì sẽ rất tệ.”
Tiền Lị do dự một chút.
Một cô gái khác nói: "Người ta thường nói có gan làm giàu. Nghe nói tuy ác linh này hung dữ nhưng chỉ cần cậu giúp nó hoàn thành một điều ước thì nó cũng sẽ giúp cậu thực hiện được một điều khác. Dù khó khăn đến đâu, nó cũng sẽ làm được. Lị Lị, cậu có điều ước nào khó thực hiện được không? "
Trước khi Tiền Lị lên tiếng, cô bạn cùng lớp ở giường phía dưới cô đã nói: "Tất nhiên rồi! Ai mà không có một hoặc hai điều ước. Câu hỏi đặt ra là liệu họ có dám hiện thực hóa điều đó hay không. Lị Lị, tớ ủng hộ cậu, và chúng tớ sẽ kiểm soát tin tức chặt chẽ trong tòa nhà ký túc xá này thôi, sẽ không đến tai giáo viên đâu.” Nhà trường đã nhiều lần ra lệnh và giải thích rằng không được chơi những trò như triệu hồi tiên bất tử này.
“Đúng vậy.” Những bạn học thường ngày tương đối tốt với Tiền Lị phụ họa thêm: “Hơn nữa, cậu cũng chưa chắc có thể triệu hồi được đâu. Cho dù là đi mời dì Triệu quản lý ký túc xá thôi, bà ấy lần nào cũng không tới mà, huống chi là một nàng tiên gương ngoại quốc! Mặc kệ có thể triệu hồi được hay không, không ai có thể nói Lị Lị là người không có tinh thần mạo hiểm, đồ nhà quê nữa.” Cô bạn nháy mắt với Tiền Lị, có ý tứ gì đó.
Trong khi nói chuyện với bảy cô bạn trong ký túc xá, có vẻ như không phải Tiền Lị muốn làm điều nguy hiểm, mà điều đó liên quan đến sự vinh quang hoặc mang tiếng ngu ngốc của tất cả mọi người trong phòng! Cuối cùng có ba phiếu muốn chiến, ba phiếu chủ hòa, và một phiếu trắng.
"Tùy cậu, Lị Lị. Sắp đến giờ tắt đèn, cậu phải nhanh chóng quyết định." Cô bạn giường dưới của cô nói.
Tiền Lị không biết phải trả lời như thế nào.
Thực ra, cô rất sợ, nhưng cô không thể xem thường tình địch của mình. Các cô gái nói rằng đây là một cuộc chiến, và kẻ chiến thắng mới có cơ hội ở bên cạnh Lưu Thiết. Có thể bên đánh đố kia sẽ lật lọng, nhưng chính cô phải nắm bắt tình yêu của mình bằng mọi cách. Điều kiện giữa cô so với đối phương kém quá xa, ngoại trừ tình cảm của cô dành cho Lưu Thiết.
Cô thích anh đến mức có thể làm mọi thứ vì tình yêu, kể cả vụ đánh cược nguy hiểm này.
Và mỗi ngày trên thế giới này, người chơi trò chơi này không biết bao nhiêu người, cô có thể sẽ không triệu hồi được. Chẳng may nếu triệu hồi được, cô sẽ không xui xẻo đến nỗi triệu hồi nó ngay lúc tâm trạng của nó không tốt. Và cô sẽ cố gắng hết sức để thực hiện những mong muốn mà nó đề ra để đổi lấy cơ hội hiện thực hóa mong muốn của mình.
Lưu Thiết! Lưu Thiết! Lưu Thiết!
Cái tên này khiến trái tim cô nóng lên, không màng tất cả.
"Tớ nói được là làm được. Có gì đáng sợ" Cô nhặt cây nến đã chuẩn bị lên và nói, sau đó bước vào phòng tắm với chút lo lắng.
“Chúng tớ đều ở bên ngoài. Nếu có chuyện gì sẽ cứu cậu ngay, chúng tớ sẽ không chạy trốn một mình đâu.” Những người bên ngoài trấn an Tiền Lị, sau đó mỗi người nép vào vòng tay của họ vừa phấn khích vừa hoảng sợ.
Có lẽ không mời được đâu!
Tiền Lị hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay người và khóa cửa lại, sau đó tắt đèn.
Vì là loại toilet kín nên sau khi tắt đèn sẽ tối ngay. Âm thanh kẽo kẹt khi đóng cửa tắt đèn nghe thật chói tai và kinh động vào lúc này, trái tim cô không thể không mất bình tĩnh.
Tiền Lị đứng im trong bóng tối một lúc lâu trước khi run rẩy cố gắng thắp sáng ngọn nến. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi không thể giải thích sâu trong lòng khiến cô run rẩy và đánh rơi chiếc bật lửa xuống đất. Một âm thanh giòn giã vang lên khiến cô cảm thấy trong phòng vệ sinh nhỏ này có một bầu không khí khác lạ. Điều này khiến Tiền Lị muốn quay lại và bỏ chạy, nhưng cô lại một lần nữa kiềm chế, lần mò thắp nến lên.
Gần như chỉ trong chốc lát, Tiền Lị nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và lo lắng của mình đối diện trong gương. Bóng nến lung lay khiến khuôn mặt cô trông u ám và bất định, dáng vẻ bình thường của cô mỗi ngày sao lúc này trông thật ảm đạm và xa lạ. Là cô đó sao? Tại sao lại có một nụ cười chế giễu nơi khóe miệng? Cô cố gắng kiểm soát các cơ trên mặt, nhưng phát hiện nụ cười vẫn ngày càng tăng lên, hoàn toàn không bị não bộ của mình kiểm soát.
Cô từ từ đến gần tấm gương một cách ngập ngừng, thấy rằng ngoài ánh nến và bản thân, ngay cả tấm gương cũng tối, như thể có một mối liên hệ với một nơi xa xôi vô định.
Nếu lúc này cô còn có thể suy nghĩ, có lẽ cô sẽ thoát khỏi trò chơi ngu ngốc, nhàm chán và nguy hiểm này. Nhưng toàn bộ quá trình triệu hồi tiên bất tử đã quá quen thuộc với cô, và nỗi sợ hãi trong lòng cũng khiến tâm trí cô quá tập trung. Có lẽ do tập trung quá mức, vì vậy cô không thể cân nhắc có nên tiếp tục hay không, và ý thức của cô thúc giục cô mở miệng: "BloodyMary! Blood Mary! Blood Mary!” cô đọc lên 3 tiếng như đang lảm nhảm.
Giọng nói âm trầm mất tự nhiên của cô khiến chính cô hoảng sợ. Cô không dám nhúc nhích, kinh hãi chờ đợi kết quả. Đột nhiên, ánh nến mờ nhạt vụt tắt mà không hề báo trước, phòng tắm lại chìm vào bóng tối, ngột ngạt!
Nắm chặt ngọn nến đã tắt, cô cứng đờ đứng trong bóng tối, thở dồn dập, mồ hôi chảy ròng. Nghe tiếng thở hổn hển của chính mình, cảm thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình đầy ác ý trong bóng tối, nhưng cô lại bị nhốt trong sự hoảng sợ và không thể nào thoát ra được. Đã làm thì không thể hối hận, bởi ai cũng biết trò chơi này không thể dừng lại, nếu không sẽ mang đến hậu quả lớn hơn, nặng nề hơn cho người mời tiên bất tử.
Cô ngoan ngoan như một con cừu non đợi chờ bị giết thịt, bất lực và không thể chạy thoát.
Vận mệnh dường như đã an bài!
Khoảng lặng vài giây dài như vô tận. Ngay khi cô cho rằng đã may mắn không mời được tiên bất tử và cố gắng di chuyển đôi chân cứng đờ để rời đi, cô nghe thấy một tiếng động trầm vang phát ra từ tấm gương trong bóng tối, sau đó là một ánh sáng đỏ sậm xẹt qua.
Nó giống như cánh cửa địa ngục đã mở ra trước mặt cô vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.