Chương 50: Về Nhà.
Rơi Lốp
25/09/2016
Trần Nguyên mở mắt ra, thì trời đã sáng từ lâu rồi, uể oải duỗi lưng ngồi dậy, ngó nghiên cảnh trí xa lạ xung quanh, Trần Nguyên mới sực nhớ lại đêm qua mình và hoàng đế Nam Việt Lý Thiên ngồi chém gió cho đến gần nửa đêm rồi hắn lăn ra ngủ gật. Vì thế Lý Thiên đã để cho Trần Nguyên ngủ lại một đêm trong hoàng cung. Cung nữ trong hoàng cung rất chuyên nghiệp, hắn vừa mới ngồi dậy, lập tức có một cung nữ đã đẩy cửa phòng, bưng chậu rửa mặt đi vào.
-“Hoàng thượng đâu rồi?” Trần Nguyên vừa hỏi, vừa hô biến trong tay ra một cái bàn chải cùng với kem đánh răng P/S, sau đó đánh răng.
-“Thưa tướng quân..Hoàng thượng sớm đã vào triều rồi!” Câu trả lời của cung nữ khiến Trần Nguyên gật gật cái đầu, hình như hắn cũng không cần phải vào chầu, cho nên không phải xoắn làm gì.
-“Hoàng thượng có nhắn lại gì không?” Trần Nguyên cầm khăn lông cung nữ đưa cho lau mặt.
-“Hoàng thượng kêu ngài cứ tự nhiên, còn dặn dò bọn tôi hầu hạ ngài cho tốt!”
-“Ồ...thế ta đi về đây...” Trần Nguyên vươn vai bước ra ngoài, phía sau hắn là cung nữ bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài.
-“Đẹp thiệt..chà...” Trần Nguyên đi lòng vòng khắp tẩm cung của Lý Thiên, đi lang thang một hồi hắn đi đến một giốc cây đa vô cùng lớn, bên cạnh đó là một cái hồ với nước trong veo, một làn gió nhẹ lướt qua, khẽ thổi những nhành cây nhỏ liên tục lắc lư theo gió.
........................................................................................
Sau một hồi loanh quanh trong tẩm cung của hoàng đế, Trần Nguyên cuối cùng cũng đã xách cái mông của hắn cùng với mười tên đệ trở, chiến mã hí vang, tức tốc phi hết tốc độ hướng về phủ đệ Trần gia, hắn đâu có biết từ hôm qua đến giờ mẹ hắn sớm đã không còn giữ được bình tĩnh, nếu không phải lão cha già của hắn cố gắng lôi kéo, nói không chừng đã giết tới hoàng cung đề lôi hắn về.
-“Hoàng Đế thì sao chứ, lão nương không cần biết hắn có chuyện gì cần sự trợ giúp của tiểu Nguyên, triều thần văn võ vô số người, sao không gọi bọn chúng, mà nhất thiết phải là con mình, tiểu Nguyên nó mới lên Hoàng thành được mấy ngày ông đã sút nó vào quân ngũ, xong còn để nó ra tiền tuyến, đến bây giờ khi đã chiến thắng trở về, vậy mà lại còn giữ nó lại, rút cuộc có rắp tâm gì chứ!” Vũ Ngọc Hân như một con sư tử đứng chống nạnh quát tháo Trần Chiến, Trần Ngọc Nhi thì khoanh tay nhìn sang hướng khác, trực tiếp không thèm chú ý đến lão cha già khốn khổ đang bị la mắng, chỉ có Bích Ngưng Tuyết là đang tất bật chạy qua chạy lại hòa giải.
Thật sự mà nói nếu mà Vũ Ngọc Hân giết ngược tới tẩm cung, thì Lý Thiên chỉ còn nước xách mông lên và chạy chứ ông chắc chắn cũng không biết phải trả lời như thế nào! Ngay lúc này Trần Nguyên đã phi về tới phủ Trần gia, mặc dù chỉ có mười một mạng nhưng cũng phi ngựa bụi bay mù mịt.
Một tên lính gác cổng nhìn thấy Trần Nguyên rồi ngây người một lát, sau đó mới quay vào trong phủ hét lớn:
-“Công tử...công tử trở về rồi!!”
Vốn trước đây đám gia đinh và lính gác cổng hay gọi Trần Nguyên là thiếu gia, nhưng chỉ ngay sau khi vừa gọi xong, Trần Nguyên đã nổi cơn tam bành, điên cuồng gào thét: “Sau này đừng gọi ta là thiếu gia, ta ghét hai chữ này lắm. Từ sau các ngươi cứ gọi ta là công tử được rồi!”
Đám gia đinh vội vàng vâng dạ, trong lòng thì lại rất buồn bực, bọn hắn không không hiểu được vị thiếu gia này lại không cho mình gọi hắn là thiếu gia? Thiếu gia và công tử chẳng phải là đều như nhau hay sao? Mặc dù trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng họ cũng chỉ có thể cất trong lòng, không dám hỏi. Lúc đó họ đã liếc trộm sắc mặt của Trần Nguyên, thì thấy bộ dạng hắn rất chi là kỳ quái, thậm chí nét mặt còn có chút đỏ lên…khiến bọn hắn không khỏi hoài nghi trong lòng, nhưng bọn hắn vẫn rất yêu quý và kính nể Trần Nguyên, vì hắn rất hòa đồng và nhã nhặn, rất lễ phép với những gia đinh lớn tuổi, chứ không có như đám công tử của mấy nhà khác, coi khinh mọi người.
Quay lại hiện tại, lúc này Trần Nguyên đã về tới phủ đệ Trần gia, hắn nhảy xuống ngựa, trao ngựa cho một người lính gác cổng, quăng cho người lính đó năm kim tệ rồi mới mỉm cười, rảo bước vào trong phủ.
-“Ha ha… Em trai… Cuối cùng em đã về rồi… Em thật là xuất cmn sắc mà, quả không hổ là em chị!” Trần Nguyên vừa bước chân vào thì Trần Ngọc Nhi đã từ trong đại sảnh chạy tới, ôm chầm lấy hắn, mặt mày tràn đầy vui vẻ, giọng nói ngọt ngào vang lên.
-“Con trai..ừm..con làm rất tốt..” Trần Chiến vừa bước ra, làm bộ dáng người cha nghiêm túc khen được một câu thì liền bị Vũ Ngọc Hân đẩy sang một bên.
-“Con trai của mẹ, mau đến đây để mẹ ngắm con thật kỹ!” Vũ ngọc Hân nắm lấy tay Trần Nguyên dắt hắn vào đại sảnh.
-“Xem kìa, sao con gầy thế này, nhất định là ở chiến trường ăn uống rất cực khổ phải không con!?” Vũ Ngọc Hân đưa đôi tay xinh đẹp vuốt ve gương mặt hắn, vô cùng đau xót.
Trần Nguyên thấy mẹ hắn khổ sở như vậy cũng không kiềm nổi cảm xúc trong lòng, từ khi hắn xuyên đến thế giới này, ngoài tu luyện ra thì hắn cũng chỉ biết chém giết sinh tử, chứ chưa hề có trải qua cảm giác thân tình là gì, chỉ đến khi hắn lên Hoàng Thành, hắn mới bắt đầu có được cảm giác tình thân.
-“Mẹ à... chẳng phải con mẹ đã bình an trở về rồi sao!” Trần Nguyên kìm nén xúc động tươi cười trả lời.
-“Trở về bình an là tốt rồi, lành lặn là tốt rồi!” Vũ Ngọc Hân cũng không biết nói gì, chỉ biết xoa xoa đầu Trần Nguyên.
-“Mà mẹ ơi...con đói quá...sáng giờ con chưa ăn gì...” Trần Nguyên cố kìm nén nước mắt, xoa xoa cái bụng nói với Vũ Ngọc Hân.
-“Thế à...lão Lý Thiên này đúng là ăn gan hùm...mau mau dọn cơm nào..” Vũ Ngọc Hân nghe Trần Nguyên than đói liền vội vàng kêu người hầu dọn bữa, còn không quên hăm dọa hoàng đế Nam Việt Lý Thiên một câu.
Ở trong tẩm cung...hoàng đế Nam Việt đỉnh đỉnh đại danh Lý Thiên đang đại triển hùng phong, múa bút gãy chữ phê duyệt tấu chương thì bỗng nhiên hắt xì một cái, toàn bộ long nước mũi bay hết lên bản tấu chương.
-“Tiên sư cụ nó, đứa nào khi quân phạm cmn thượng dám nói xấu trẫm thế, tổ bà nó hỏng luôn bản tấu chương, thôi, dẹp dẹp, đi nện, à nhầm, đi ngủ, mai tính tiếp”. Nói đoạn Lý Thiên quăng bút xách đít đi vào hậu cung, chuẩn bị tinh thần để đại chiến một hồi với hoàng hậu.
Có thể nói rằng ở phủ Trần gia, thì Vũ Ngọc Hân chính là người nắm giữ toàn bộ tài chính, là người có quyền lực nhất của cái nhà này, bà mà nổi khùng lên thì sư tử hà đông cũng phải 4 chân chụm lại mà ngồi khóc với bà. Mặc dù nói như thế sẽ rất là mất thể diện của Trần Chiến chuyên hét ra lửa... nhưng sự thật thì vốn rất là phũ phàng. Cho dù Trần Chiến bên ngoài có uy phong lẫm liệt như thế nào, thì về nhà cũng phải lột sạch lương bổng giao hết cho vợ. Thậm chí cả hoàng đế Nam Việt Lý Thiên gặp Vũ Ngọc Hân cũng phải im lặng mà chạy trốn, lí do rất đơn giản, bởi vì bà không những là người làm mai mối cho Lý Thiên và đệ nhất mỹ nhân lúc ấy của Nam Việt Hạ Lan, mà còn là......
........................................................................................
Sau khi hốc cơm ở nhà rồi nằm phè mông nghỉ ngơi, chiều hôm đó Trần Nguyên thập thò lén lút như ăn trộm trèo tường ra ngoài, sau đó hắn liền hội họp cùng với Lý Quân Sinh, còn Nguyễn Tuấn Long thì có chút chuyện tình củm nên không tới được, nhưng nhờ như thế mới biết được hai tên vô sỉ này nếu mà là một đực một cái thì chắc chắn sẽ là một cặp gian phu dâm phụ trời sinh, mọi suy nghĩ của cả hai tên đều ăn khớp với nhau, một tên leo rào, một tên thì chui lỗ chó, sau đó trực tiếp kéo đến Tràng Tiền lâu, kêu vài món ăn với vài bình rượu hảo hạng rồi cùng nhau chém gió.
Hai tên gặp nhau thì mặt nghệch ra, nụ cười ngu ngu, người ngoài nhìn vào nếu không biết rõ thân phận thì chắc chắn sẽ có suy nghĩ hai tên này không phải phường trộm thì cũng là quân cướp, không thể không phòng.
Lý Quân Sinh uống cạn một ly rượu, thở ngắn than dài, rồi sau đó bắt đầu lảm nhảm về quan niệm nhân sinh, con người, đạo lý luân thường... không gì mà hắn không nói được. Lát sau hắn quăng ly chuyển sang chơi bát, hốc vài bát rượu xong thì hắn lại giơ ngón giữa, bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn sẽ chửi, mà hắn chửi với ngôn từ rất đê tiện, khiến cho toàn bộ khách khứa trên lầu cũng phải chú ý.
Mà ngay cả đám thị vệ cũng mắt nhắm mắt mở ra vẻ không biết: đôi khi đi theo hoàng tử, thật sự rất là… mất mặt, ai bảo đi theo hoàng tử sướng chứ. Chửi trời mắng đất một hồi, hắn lại uống, lại chửi, lại uống…
-“ Ta nói ngươi nghe rốt cuộc là ai đã làm ngươi khó chịu hả? Ngươi chửi rủa luôn mồm như vậy khiến cho ông đây đến rượu cũng không uống nỗi.” Trần Nguyên giả vờ hờ hững liếc mắt, bề ngoài có vẻ giả bộ hồ đồ.
-“Trần Nguyên à...ngươi có biết không....số ta thật là khổ mà. Ngươi nghĩ xem mấy cái tên quan lại chó má đó hãm ai không hãm. Sao lại cứ đè ta ra mà hãm cơ chứ? Tiên sư bố chúng nó, ta chửi sấp mặt tám đời tổ tông nhà chúng nó. Mẹ nó...ta chỉ sinh sau thằng anh chết tiệt kia có mười mấy năm thôi mà..hắn có quyền gì mà bố láo với ta..... Ta nguyền rủa.... Lão tử nguyền rủa tất cả bọn chúng tuyệt tử tuyệt tôn, sinh con gái làm kỹ nữ, sinh con trai làm bê đê…”
-"Uầy, ngươi bị chúng nó hãm tập thể à?"
-"Ừ"
-"Thế giờ chắc hết đau mông rồi ha?" Lý Quân Sinh đực mặt ra
-"Đau mông? Đau mông gì ở đây?"
-“Ủa không phải ngươi nói bọn chúng hãm ngươi à!?”
-“$%^& Hãm hại ta đấy! Ngươi nghĩ cái cmn gì thế hả!?”
Lý Quân Sinh xì một tiếng ra vẻ khinh miệt, hắn chỉ muốn dốc bầu tâm sự một phen. Nếu không vác cái mặt dày lôi kéo Trần Nguyên ra đây để làm gì! Nhưng mà càng nói hắn lại càng kích động hơn, cứ hễ mà động chạm đến nỗi đau là Lý Quân Sinh sẽ như thế. Lúc này mạnh mẽ đứng lên giậm một phát vào cài ghế dựa bên cạnh, trực tiếp đập nát nó.
Như thế chưa đã, hắn lại tiếp tục làm ra vẻ mặt vô cùng dữ tợn gào thét lên. Trần Nguyên chỉ biết lấy tay che mặt. Quả thật hắn cũng muốn ôm mặt mà chạy, ở chung một chổ với tên vô sỉ này lắm lúc dễ đau tim quá.. Toàn bộ Tràng Tiền lâu lặng ngắt như tờ. Mọi người đều quay đầu nhìn cái tên vô sỉ đang giận dữ đến mặt mày đỏ như bò điên kia. Lý Quân Sinh thở phì phò, dậm chân thêm một một phát, rồi mới nặng nề ngồi xuống, cầm bát rượu lên uống ừng ực.
Trần Nguyên ho khan một tiếng, đang định lên tiếng thì có một nam nhân cao to mặc áo vàng chóe, dáng vẻ hùng tráng thế đấy, nhưng khi cất giọng nói lên thì...
-"Trần đại nhân, thiếu gia nhà chúng tôi mời ngài qua một chuyến, có việc muốn nói với ngài…" Giọng nói vô cùng ẻo lả, đã thế lại còn nhão nhẹt như con gái, khiến Trần Nguyên trực tiếp phun hết rượu vô mặt Lý Quân Sinh.
Số từ: 2375
Báo Lỗi
luce
Author
Tài sản: 937 bạc
Đã đăng 2 truyện và 53 chương
Được cảm ơn 337 lần
Reading(6577,2546047,0); if($.cookie('cbackground')){$('#wrap').css('background',$.cookie('cbackground'));if($.cookie('cbackground')=='#232323')$('.chapter').css('color','#777');} if($.cookie('cfont')) $('.chapter').css('font-family',$.cookie('cfont')); if($.cookie('csize')) $('.chapter').css('font-size',$.cookie('csize')); if($.cookie('cline')) $('.chapter').css('line-height',$.cookie('cline')); if($.cookie('cfull')=='container') $('#content').toggleClass('container container-fluid'); function arrows_navigation(e) { e = e || window.event; if (e.keyCode == '37') { window.location.href=' truyencv.com/nguoi-viet-nam-tai-di-gioi/chuong-49/'; }} document.onkeydown = arrows_navigation;
Cảm ơn
-“Hoàng thượng đâu rồi?” Trần Nguyên vừa hỏi, vừa hô biến trong tay ra một cái bàn chải cùng với kem đánh răng P/S, sau đó đánh răng.
-“Thưa tướng quân..Hoàng thượng sớm đã vào triều rồi!” Câu trả lời của cung nữ khiến Trần Nguyên gật gật cái đầu, hình như hắn cũng không cần phải vào chầu, cho nên không phải xoắn làm gì.
-“Hoàng thượng có nhắn lại gì không?” Trần Nguyên cầm khăn lông cung nữ đưa cho lau mặt.
-“Hoàng thượng kêu ngài cứ tự nhiên, còn dặn dò bọn tôi hầu hạ ngài cho tốt!”
-“Ồ...thế ta đi về đây...” Trần Nguyên vươn vai bước ra ngoài, phía sau hắn là cung nữ bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài.
-“Đẹp thiệt..chà...” Trần Nguyên đi lòng vòng khắp tẩm cung của Lý Thiên, đi lang thang một hồi hắn đi đến một giốc cây đa vô cùng lớn, bên cạnh đó là một cái hồ với nước trong veo, một làn gió nhẹ lướt qua, khẽ thổi những nhành cây nhỏ liên tục lắc lư theo gió.
........................................................................................
Sau một hồi loanh quanh trong tẩm cung của hoàng đế, Trần Nguyên cuối cùng cũng đã xách cái mông của hắn cùng với mười tên đệ trở, chiến mã hí vang, tức tốc phi hết tốc độ hướng về phủ đệ Trần gia, hắn đâu có biết từ hôm qua đến giờ mẹ hắn sớm đã không còn giữ được bình tĩnh, nếu không phải lão cha già của hắn cố gắng lôi kéo, nói không chừng đã giết tới hoàng cung đề lôi hắn về.
-“Hoàng Đế thì sao chứ, lão nương không cần biết hắn có chuyện gì cần sự trợ giúp của tiểu Nguyên, triều thần văn võ vô số người, sao không gọi bọn chúng, mà nhất thiết phải là con mình, tiểu Nguyên nó mới lên Hoàng thành được mấy ngày ông đã sút nó vào quân ngũ, xong còn để nó ra tiền tuyến, đến bây giờ khi đã chiến thắng trở về, vậy mà lại còn giữ nó lại, rút cuộc có rắp tâm gì chứ!” Vũ Ngọc Hân như một con sư tử đứng chống nạnh quát tháo Trần Chiến, Trần Ngọc Nhi thì khoanh tay nhìn sang hướng khác, trực tiếp không thèm chú ý đến lão cha già khốn khổ đang bị la mắng, chỉ có Bích Ngưng Tuyết là đang tất bật chạy qua chạy lại hòa giải.
Thật sự mà nói nếu mà Vũ Ngọc Hân giết ngược tới tẩm cung, thì Lý Thiên chỉ còn nước xách mông lên và chạy chứ ông chắc chắn cũng không biết phải trả lời như thế nào! Ngay lúc này Trần Nguyên đã phi về tới phủ Trần gia, mặc dù chỉ có mười một mạng nhưng cũng phi ngựa bụi bay mù mịt.
Một tên lính gác cổng nhìn thấy Trần Nguyên rồi ngây người một lát, sau đó mới quay vào trong phủ hét lớn:
-“Công tử...công tử trở về rồi!!”
Vốn trước đây đám gia đinh và lính gác cổng hay gọi Trần Nguyên là thiếu gia, nhưng chỉ ngay sau khi vừa gọi xong, Trần Nguyên đã nổi cơn tam bành, điên cuồng gào thét: “Sau này đừng gọi ta là thiếu gia, ta ghét hai chữ này lắm. Từ sau các ngươi cứ gọi ta là công tử được rồi!”
Đám gia đinh vội vàng vâng dạ, trong lòng thì lại rất buồn bực, bọn hắn không không hiểu được vị thiếu gia này lại không cho mình gọi hắn là thiếu gia? Thiếu gia và công tử chẳng phải là đều như nhau hay sao? Mặc dù trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng họ cũng chỉ có thể cất trong lòng, không dám hỏi. Lúc đó họ đã liếc trộm sắc mặt của Trần Nguyên, thì thấy bộ dạng hắn rất chi là kỳ quái, thậm chí nét mặt còn có chút đỏ lên…khiến bọn hắn không khỏi hoài nghi trong lòng, nhưng bọn hắn vẫn rất yêu quý và kính nể Trần Nguyên, vì hắn rất hòa đồng và nhã nhặn, rất lễ phép với những gia đinh lớn tuổi, chứ không có như đám công tử của mấy nhà khác, coi khinh mọi người.
Quay lại hiện tại, lúc này Trần Nguyên đã về tới phủ đệ Trần gia, hắn nhảy xuống ngựa, trao ngựa cho một người lính gác cổng, quăng cho người lính đó năm kim tệ rồi mới mỉm cười, rảo bước vào trong phủ.
-“Ha ha… Em trai… Cuối cùng em đã về rồi… Em thật là xuất cmn sắc mà, quả không hổ là em chị!” Trần Nguyên vừa bước chân vào thì Trần Ngọc Nhi đã từ trong đại sảnh chạy tới, ôm chầm lấy hắn, mặt mày tràn đầy vui vẻ, giọng nói ngọt ngào vang lên.
-“Con trai..ừm..con làm rất tốt..” Trần Chiến vừa bước ra, làm bộ dáng người cha nghiêm túc khen được một câu thì liền bị Vũ Ngọc Hân đẩy sang một bên.
-“Con trai của mẹ, mau đến đây để mẹ ngắm con thật kỹ!” Vũ ngọc Hân nắm lấy tay Trần Nguyên dắt hắn vào đại sảnh.
-“Xem kìa, sao con gầy thế này, nhất định là ở chiến trường ăn uống rất cực khổ phải không con!?” Vũ Ngọc Hân đưa đôi tay xinh đẹp vuốt ve gương mặt hắn, vô cùng đau xót.
Trần Nguyên thấy mẹ hắn khổ sở như vậy cũng không kiềm nổi cảm xúc trong lòng, từ khi hắn xuyên đến thế giới này, ngoài tu luyện ra thì hắn cũng chỉ biết chém giết sinh tử, chứ chưa hề có trải qua cảm giác thân tình là gì, chỉ đến khi hắn lên Hoàng Thành, hắn mới bắt đầu có được cảm giác tình thân.
-“Mẹ à... chẳng phải con mẹ đã bình an trở về rồi sao!” Trần Nguyên kìm nén xúc động tươi cười trả lời.
-“Trở về bình an là tốt rồi, lành lặn là tốt rồi!” Vũ Ngọc Hân cũng không biết nói gì, chỉ biết xoa xoa đầu Trần Nguyên.
-“Mà mẹ ơi...con đói quá...sáng giờ con chưa ăn gì...” Trần Nguyên cố kìm nén nước mắt, xoa xoa cái bụng nói với Vũ Ngọc Hân.
-“Thế à...lão Lý Thiên này đúng là ăn gan hùm...mau mau dọn cơm nào..” Vũ Ngọc Hân nghe Trần Nguyên than đói liền vội vàng kêu người hầu dọn bữa, còn không quên hăm dọa hoàng đế Nam Việt Lý Thiên một câu.
Ở trong tẩm cung...hoàng đế Nam Việt đỉnh đỉnh đại danh Lý Thiên đang đại triển hùng phong, múa bút gãy chữ phê duyệt tấu chương thì bỗng nhiên hắt xì một cái, toàn bộ long nước mũi bay hết lên bản tấu chương.
-“Tiên sư cụ nó, đứa nào khi quân phạm cmn thượng dám nói xấu trẫm thế, tổ bà nó hỏng luôn bản tấu chương, thôi, dẹp dẹp, đi nện, à nhầm, đi ngủ, mai tính tiếp”. Nói đoạn Lý Thiên quăng bút xách đít đi vào hậu cung, chuẩn bị tinh thần để đại chiến một hồi với hoàng hậu.
Có thể nói rằng ở phủ Trần gia, thì Vũ Ngọc Hân chính là người nắm giữ toàn bộ tài chính, là người có quyền lực nhất của cái nhà này, bà mà nổi khùng lên thì sư tử hà đông cũng phải 4 chân chụm lại mà ngồi khóc với bà. Mặc dù nói như thế sẽ rất là mất thể diện của Trần Chiến chuyên hét ra lửa... nhưng sự thật thì vốn rất là phũ phàng. Cho dù Trần Chiến bên ngoài có uy phong lẫm liệt như thế nào, thì về nhà cũng phải lột sạch lương bổng giao hết cho vợ. Thậm chí cả hoàng đế Nam Việt Lý Thiên gặp Vũ Ngọc Hân cũng phải im lặng mà chạy trốn, lí do rất đơn giản, bởi vì bà không những là người làm mai mối cho Lý Thiên và đệ nhất mỹ nhân lúc ấy của Nam Việt Hạ Lan, mà còn là......
........................................................................................
Sau khi hốc cơm ở nhà rồi nằm phè mông nghỉ ngơi, chiều hôm đó Trần Nguyên thập thò lén lút như ăn trộm trèo tường ra ngoài, sau đó hắn liền hội họp cùng với Lý Quân Sinh, còn Nguyễn Tuấn Long thì có chút chuyện tình củm nên không tới được, nhưng nhờ như thế mới biết được hai tên vô sỉ này nếu mà là một đực một cái thì chắc chắn sẽ là một cặp gian phu dâm phụ trời sinh, mọi suy nghĩ của cả hai tên đều ăn khớp với nhau, một tên leo rào, một tên thì chui lỗ chó, sau đó trực tiếp kéo đến Tràng Tiền lâu, kêu vài món ăn với vài bình rượu hảo hạng rồi cùng nhau chém gió.
Hai tên gặp nhau thì mặt nghệch ra, nụ cười ngu ngu, người ngoài nhìn vào nếu không biết rõ thân phận thì chắc chắn sẽ có suy nghĩ hai tên này không phải phường trộm thì cũng là quân cướp, không thể không phòng.
Lý Quân Sinh uống cạn một ly rượu, thở ngắn than dài, rồi sau đó bắt đầu lảm nhảm về quan niệm nhân sinh, con người, đạo lý luân thường... không gì mà hắn không nói được. Lát sau hắn quăng ly chuyển sang chơi bát, hốc vài bát rượu xong thì hắn lại giơ ngón giữa, bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn sẽ chửi, mà hắn chửi với ngôn từ rất đê tiện, khiến cho toàn bộ khách khứa trên lầu cũng phải chú ý.
Mà ngay cả đám thị vệ cũng mắt nhắm mắt mở ra vẻ không biết: đôi khi đi theo hoàng tử, thật sự rất là… mất mặt, ai bảo đi theo hoàng tử sướng chứ. Chửi trời mắng đất một hồi, hắn lại uống, lại chửi, lại uống…
-“ Ta nói ngươi nghe rốt cuộc là ai đã làm ngươi khó chịu hả? Ngươi chửi rủa luôn mồm như vậy khiến cho ông đây đến rượu cũng không uống nỗi.” Trần Nguyên giả vờ hờ hững liếc mắt, bề ngoài có vẻ giả bộ hồ đồ.
-“Trần Nguyên à...ngươi có biết không....số ta thật là khổ mà. Ngươi nghĩ xem mấy cái tên quan lại chó má đó hãm ai không hãm. Sao lại cứ đè ta ra mà hãm cơ chứ? Tiên sư bố chúng nó, ta chửi sấp mặt tám đời tổ tông nhà chúng nó. Mẹ nó...ta chỉ sinh sau thằng anh chết tiệt kia có mười mấy năm thôi mà..hắn có quyền gì mà bố láo với ta..... Ta nguyền rủa.... Lão tử nguyền rủa tất cả bọn chúng tuyệt tử tuyệt tôn, sinh con gái làm kỹ nữ, sinh con trai làm bê đê…”
-"Uầy, ngươi bị chúng nó hãm tập thể à?"
-"Ừ"
-"Thế giờ chắc hết đau mông rồi ha?" Lý Quân Sinh đực mặt ra
-"Đau mông? Đau mông gì ở đây?"
-“Ủa không phải ngươi nói bọn chúng hãm ngươi à!?”
-“$%^& Hãm hại ta đấy! Ngươi nghĩ cái cmn gì thế hả!?”
Lý Quân Sinh xì một tiếng ra vẻ khinh miệt, hắn chỉ muốn dốc bầu tâm sự một phen. Nếu không vác cái mặt dày lôi kéo Trần Nguyên ra đây để làm gì! Nhưng mà càng nói hắn lại càng kích động hơn, cứ hễ mà động chạm đến nỗi đau là Lý Quân Sinh sẽ như thế. Lúc này mạnh mẽ đứng lên giậm một phát vào cài ghế dựa bên cạnh, trực tiếp đập nát nó.
Như thế chưa đã, hắn lại tiếp tục làm ra vẻ mặt vô cùng dữ tợn gào thét lên. Trần Nguyên chỉ biết lấy tay che mặt. Quả thật hắn cũng muốn ôm mặt mà chạy, ở chung một chổ với tên vô sỉ này lắm lúc dễ đau tim quá.. Toàn bộ Tràng Tiền lâu lặng ngắt như tờ. Mọi người đều quay đầu nhìn cái tên vô sỉ đang giận dữ đến mặt mày đỏ như bò điên kia. Lý Quân Sinh thở phì phò, dậm chân thêm một một phát, rồi mới nặng nề ngồi xuống, cầm bát rượu lên uống ừng ực.
Trần Nguyên ho khan một tiếng, đang định lên tiếng thì có một nam nhân cao to mặc áo vàng chóe, dáng vẻ hùng tráng thế đấy, nhưng khi cất giọng nói lên thì...
-"Trần đại nhân, thiếu gia nhà chúng tôi mời ngài qua một chuyến, có việc muốn nói với ngài…" Giọng nói vô cùng ẻo lả, đã thế lại còn nhão nhẹt như con gái, khiến Trần Nguyên trực tiếp phun hết rượu vô mặt Lý Quân Sinh.
Số từ: 2375
Báo Lỗi
luce
Author
Tài sản: 937 bạc
Đã đăng 2 truyện và 53 chương
Được cảm ơn 337 lần
Reading(6577,2546047,0); if($.cookie('cbackground')){$('#wrap').css('background',$.cookie('cbackground'));if($.cookie('cbackground')=='#232323')$('.chapter').css('color','#777');} if($.cookie('cfont')) $('.chapter').css('font-family',$.cookie('cfont')); if($.cookie('csize')) $('.chapter').css('font-size',$.cookie('csize')); if($.cookie('cline')) $('.chapter').css('line-height',$.cookie('cline')); if($.cookie('cfull')=='container') $('#content').toggleClass('container container-fluid'); function arrows_navigation(e) { e = e || window.event; if (e.keyCode == '37') { window.location.href=' truyencv.com/nguoi-viet-nam-tai-di-gioi/chuong-49/'; }} document.onkeydown = arrows_navigation;
Cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.