Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 245
Thanh Thanh
09/08/2023
Trần Nam Phương ngồi co ro ở góc phòng, hận không thể biến mất khỏi thế gian này.
Không biết là sau bao lâu, trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có người đang đi đến bên cạnh mình, còn nhẹ nhàng bế bổng mình lên. Là ai?
Dạ Hành sao?
Cô mở miệng ra nhưng lại không thể phát ra được âm thanh. Cô vội vàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy bí ẩn: “Hà Minh Viễn… Sao lại là anh?”
“Không phải anh thì là ai?” Anh nghiêng người cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó nghiêng người đến gần: “Em định không lo lắng cho con sao?”
“Em không có.” Trần Nam Phương trợn mắt nhìn đầy uất ức, hai tay bất giác đặt lên bụng.
“Em không có sao? Thế vừa rồi là ai ngồi ngủ trên nền đất lạnh như băng vậy?”
“Em… Cô nghẹn lời, chợt nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh.
Hà Minh Viên không cho phép cô như vậy, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, nhìn trực diện với cô: “Không nói gì à?”
“Anh đừng động vào em.” Trần Nam Phương căn môi. Vừa nghĩ đến chuyện anh đùa giỡn mình trong lòng bàn tay, cô thật sự hận chết anh.
Thấy anh đứng yên, cô hất cánh tay anh ra, nghiêng đầu về một bên.
Hiếm khi Hà Minh Viễn lại không tức giận, năm nghiêng ở phía đối diện cô.
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chăm vào cô: “Chồng không đụng vào vợ mình thì đụng vào ai?”
“Đụng…” Trân Nam Phương suýt chút nữa thì thốt lên hai chữ “nhân tình”, cũng may là lý trí của cô chưa hoàn toàn biến mất.
Nếu như cô thật sự thốt ra hai từ “Ngô Hà” thì có lẽ sẽ không thể nào biết được cô sẽ chết như thế nào.
Cô rủ mắt, không nói tiếp.
Anh nằm sát lại gần, hơi thở ấm áp vây quanh lấy cô. Bàn tay bắt đầu di chuyển lung tung.
“Hà Minh Viễn.” Trần Nam Phương tức giận rống lên, đôi mắt xinh đẹp trừng lên: “Anh muốn làm gì?”
“Vấn còn tiếp tục em sẽ giận sao?”
Anh hờ hững lên tiếng, động tác của tay dừng lại nhưng cũng không rời đi, ôm lấy eo cô.
Cô cau mày, không rõ hàm ý trong câu nói này của anh. Anh cố tình trêu chọc cô à? Sợ cô sẽ đắm chìm trong nỗi buồn.
Chuyện này… Không thể nào!
Có thể nào thì cô cũng không thể tin Hà Minh Viễn sẽ thật lòng quan tâm cô.
Nhưng mà chuyện này cũng khiến cho cô gợi lên một suy nghĩ khác, cô liền hỏi: “Đúng rồi, Minh Phúc về chưa?
Em… Nhà họ Tần ở bên đó như thế nào rồi?”
“Lòng dạ hiền lành vậy sao?” Anh hỏi ngược lại, giọng nguội lạnh.
Trần Nam Phương liếc anh một cái, thấp giọng nói: “Em sợ thương tích của ông ta nghiêm trọng, rồi lại ỷ lại vào em”
Không biết là sau bao lâu, trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có người đang đi đến bên cạnh mình, còn nhẹ nhàng bế bổng mình lên. Là ai?
Dạ Hành sao?
Cô mở miệng ra nhưng lại không thể phát ra được âm thanh. Cô vội vàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy bí ẩn: “Hà Minh Viễn… Sao lại là anh?”
“Không phải anh thì là ai?” Anh nghiêng người cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó nghiêng người đến gần: “Em định không lo lắng cho con sao?”
“Em không có.” Trần Nam Phương trợn mắt nhìn đầy uất ức, hai tay bất giác đặt lên bụng.
“Em không có sao? Thế vừa rồi là ai ngồi ngủ trên nền đất lạnh như băng vậy?”
“Em… Cô nghẹn lời, chợt nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh.
Hà Minh Viên không cho phép cô như vậy, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, nhìn trực diện với cô: “Không nói gì à?”
“Anh đừng động vào em.” Trần Nam Phương căn môi. Vừa nghĩ đến chuyện anh đùa giỡn mình trong lòng bàn tay, cô thật sự hận chết anh.
Thấy anh đứng yên, cô hất cánh tay anh ra, nghiêng đầu về một bên.
Hiếm khi Hà Minh Viễn lại không tức giận, năm nghiêng ở phía đối diện cô.
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chăm vào cô: “Chồng không đụng vào vợ mình thì đụng vào ai?”
“Đụng…” Trân Nam Phương suýt chút nữa thì thốt lên hai chữ “nhân tình”, cũng may là lý trí của cô chưa hoàn toàn biến mất.
Nếu như cô thật sự thốt ra hai từ “Ngô Hà” thì có lẽ sẽ không thể nào biết được cô sẽ chết như thế nào.
Cô rủ mắt, không nói tiếp.
Anh nằm sát lại gần, hơi thở ấm áp vây quanh lấy cô. Bàn tay bắt đầu di chuyển lung tung.
“Hà Minh Viễn.” Trần Nam Phương tức giận rống lên, đôi mắt xinh đẹp trừng lên: “Anh muốn làm gì?”
“Vấn còn tiếp tục em sẽ giận sao?”
Anh hờ hững lên tiếng, động tác của tay dừng lại nhưng cũng không rời đi, ôm lấy eo cô.
Cô cau mày, không rõ hàm ý trong câu nói này của anh. Anh cố tình trêu chọc cô à? Sợ cô sẽ đắm chìm trong nỗi buồn.
Chuyện này… Không thể nào!
Có thể nào thì cô cũng không thể tin Hà Minh Viễn sẽ thật lòng quan tâm cô.
Nhưng mà chuyện này cũng khiến cho cô gợi lên một suy nghĩ khác, cô liền hỏi: “Đúng rồi, Minh Phúc về chưa?
Em… Nhà họ Tần ở bên đó như thế nào rồi?”
“Lòng dạ hiền lành vậy sao?” Anh hỏi ngược lại, giọng nguội lạnh.
Trần Nam Phương liếc anh một cái, thấp giọng nói: “Em sợ thương tích của ông ta nghiêm trọng, rồi lại ỷ lại vào em”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.