Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 309
Thanh Thanh
09/09/2023
Bình thản đi đến bãi đỗ xe, đôi mắt phượng nhìn thấy người phụ nữ
đang đứng ở một góc, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng, anh muốn đi đến gần
chỗ cô, lại thấy cô lên tiếng: “Nếu anh thật sự cần người diễn cùng như
vậy, vậy thì hãy suy nghĩ đến việc tìm người khác đi.”
Nói xong, Trần Phương Nam nhắm mắt lại, không hề nhìn anh.
Hà Minh Viễn khẽ nheo con mắt đầy nguy hiểm lại, cô đã nói đến chuyện muốn đổi người hai lần rồi, chẳng lẽ cô lại thiếu kiên nhẫn đến thế sao?
“Em muốn người nào thay thế mình?”
Cô hơi ngước mắt lên, thật sự bội phục khả năng giả ngu của anh, nhưng anh không nhắc đến thì cô cũng mặc kệ vậy, cô không muốn cùng anh xảy ra tranh chấp nữa!
“Nói chuyện!” Hà Minh Viễn tức giận đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, không muốn buông tha cho cô.
Anh chán ghét dáng vẻ bình tĩnh cùng xa cách này, cô phải nói chuyện, cho dù có là những lời khó nghe cũng phải nói!
“Buông ra!” Trân Phương Nam đau đến nhíu cả mày lại, cũng may hãn còn lý trí, nghĩ đến bà Hà: “Nếu anh dám làm em bị thương, vậy hãy nghĩ cách mà giải thích với bà nội đi.”
Nháy mắt, lực trên tay Hà Minh Viễn giảm đi một nửa.
Cô chỉ biết anh rất quan tâm đến bà cụ Hà, liền tiếp tục nói: “Bà nội rất thương anh, đừng để bà phải lo lắng cho chúng ta nữa, có được không?”
“Bà nội, bà không muốn anh làm đau em?”
“Đương nhiên là như vậy rồi!” Trần Phương Nam không rố ý trong lời nói của anh, vừa định nói thêm, lại thấy anh nhếch miệng tiến sát đến gần cô nói.
“Cho dù bà có thương em, cũng không thể thương bằng anh.”
Trong chốc lát cô ngây người, ánh mắt mở lớn, Hà Minh Viễn nói những lời này là có ý tứ…
Cuộc nói chuyện của cô và Đỗ Thanh Hoa ở trong phòng, anh đã nghe được toàn bộ?
Liên quan đến sự lợi dụng, gen xuất sắc, cảnh đẹp, tiền hoa hồng, tất cả những gì hai người các cô nói, anh đều đã nghe hết!
“Cho nên em vấn nghĩ chỉ cần bản thân đi làm, là có thể có được tiền hoa hồng ?”
Dây thần kinh trong đầu Trần Phương Nam dựng đứng lên, nhấn chìm hết những tức giận cùng uất ức ở trong lòng, chỉ còn lại phản ứng cơ bản nhất đó là nói dối: “Đi làm cùng tiền hoa hồng có gì liên quan đến nhau? Em nghe không hiểu anh nói gì!”
“Vậy Trần Phương Nam em đã nhận xét về “nhan sắc” của anh như thế nào?”
“…” Gô thật sự chỉ nói bừa một vài câu với Đỗ Thanh Hoa, hiện tại lại bị anh hỏi đi hỏi lại, khiến cô như bị chặn họng không biết nên nói gì cho phải!
“Hả?” Hà Minh Viễn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của cô, thanh thuần cùng quyến rũ đều bộc lộ cùng lúc, khiến người khác vừa muốn đánh vừa muốn yêu!
Anh dùng một lực rất mạnh kéo cô lại gần, đôi môi mỏng phủ lên tai cô nói: “Trân Phương Nam em bao giờ mới hiểu được chứ? Sớm hay muộn em cũng hiểu được thôi?”
“Cái gì mà sớm hay muộn? Anh, anh mau buông em ra.”
“Xem ra những lời anh nói vấn rất mập mờ.” Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, tiếng cười khẽ vang lên lọt hết vào tai cô.
Nói xong, Trần Phương Nam nhắm mắt lại, không hề nhìn anh.
Hà Minh Viễn khẽ nheo con mắt đầy nguy hiểm lại, cô đã nói đến chuyện muốn đổi người hai lần rồi, chẳng lẽ cô lại thiếu kiên nhẫn đến thế sao?
“Em muốn người nào thay thế mình?”
Cô hơi ngước mắt lên, thật sự bội phục khả năng giả ngu của anh, nhưng anh không nhắc đến thì cô cũng mặc kệ vậy, cô không muốn cùng anh xảy ra tranh chấp nữa!
“Nói chuyện!” Hà Minh Viễn tức giận đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, không muốn buông tha cho cô.
Anh chán ghét dáng vẻ bình tĩnh cùng xa cách này, cô phải nói chuyện, cho dù có là những lời khó nghe cũng phải nói!
“Buông ra!” Trân Phương Nam đau đến nhíu cả mày lại, cũng may hãn còn lý trí, nghĩ đến bà Hà: “Nếu anh dám làm em bị thương, vậy hãy nghĩ cách mà giải thích với bà nội đi.”
Nháy mắt, lực trên tay Hà Minh Viễn giảm đi một nửa.
Cô chỉ biết anh rất quan tâm đến bà cụ Hà, liền tiếp tục nói: “Bà nội rất thương anh, đừng để bà phải lo lắng cho chúng ta nữa, có được không?”
“Bà nội, bà không muốn anh làm đau em?”
“Đương nhiên là như vậy rồi!” Trần Phương Nam không rố ý trong lời nói của anh, vừa định nói thêm, lại thấy anh nhếch miệng tiến sát đến gần cô nói.
“Cho dù bà có thương em, cũng không thể thương bằng anh.”
Trong chốc lát cô ngây người, ánh mắt mở lớn, Hà Minh Viễn nói những lời này là có ý tứ…
Cuộc nói chuyện của cô và Đỗ Thanh Hoa ở trong phòng, anh đã nghe được toàn bộ?
Liên quan đến sự lợi dụng, gen xuất sắc, cảnh đẹp, tiền hoa hồng, tất cả những gì hai người các cô nói, anh đều đã nghe hết!
“Cho nên em vấn nghĩ chỉ cần bản thân đi làm, là có thể có được tiền hoa hồng ?”
Dây thần kinh trong đầu Trần Phương Nam dựng đứng lên, nhấn chìm hết những tức giận cùng uất ức ở trong lòng, chỉ còn lại phản ứng cơ bản nhất đó là nói dối: “Đi làm cùng tiền hoa hồng có gì liên quan đến nhau? Em nghe không hiểu anh nói gì!”
“Vậy Trần Phương Nam em đã nhận xét về “nhan sắc” của anh như thế nào?”
“…” Gô thật sự chỉ nói bừa một vài câu với Đỗ Thanh Hoa, hiện tại lại bị anh hỏi đi hỏi lại, khiến cô như bị chặn họng không biết nên nói gì cho phải!
“Hả?” Hà Minh Viễn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của cô, thanh thuần cùng quyến rũ đều bộc lộ cùng lúc, khiến người khác vừa muốn đánh vừa muốn yêu!
Anh dùng một lực rất mạnh kéo cô lại gần, đôi môi mỏng phủ lên tai cô nói: “Trân Phương Nam em bao giờ mới hiểu được chứ? Sớm hay muộn em cũng hiểu được thôi?”
“Cái gì mà sớm hay muộn? Anh, anh mau buông em ra.”
“Xem ra những lời anh nói vấn rất mập mờ.” Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, tiếng cười khẽ vang lên lọt hết vào tai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.