Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 430
Thanh Thanh
09/11/2023
Tại sao anh ấy lại ở đây? Anh ấy đến khi nào?
Trân Nam Phương và Hà Minh Viễn mặt đối mặt, không ai lên tiếng.
“Sao em không về nhà?” Anh ấy nói trước, vừa mở miệng đã là chất vấn mà lại mang theo chút ủy khuất.
“Tôi không có nhà.” Cô là ăn ngay nói thật, ngôi nhà đối với cô mà nói là biểu tượng của sự ấm áp. Thế nhưng căn biệt thự của anh luôn luôn quạnh quế giống như trái tim của anh ấy vậy, luôn luôn không để cô đi vào.
Ánh mắt Hà Minh Viễn sâu hơn, anh bước lại gần, giọng nói u ám đáng sợ: “Em vần không thay đổi ý định sao?”
“Anh Minh Viễn lại nói đùa rồi.” Trần Nam Phương cười lạnh: “Không có bất kì sự thay đổi nào mà lại đòi hỏi một kết quả khác sao?”
Anh năm lấy tay cô: “Trần Nam Phương!”
“Anh có gọi bao nhiêu lần cũng vô dụng thôi, nếu như lời hứa của anh không thể thay đổi, lựa chọn của tôi cũng sẽ không thay đổi.” Cô cố vùng vây để thoát khỏi tay anh.
Anh bá đạo không cho phép cô làm vậy.
“Hà Minh Viễn, mau buông tôi ral”
Cô bĩu môi, tức giận lại ủy khuất: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào? Tôi quan tâm cũng không được mà không quan tâm cũng không được!”
“Đã cùng Ngô Hà hẹn ước rồi, tại sao không thoải mái chấp nhận nó và thực hiện đi?”
“Cũng bởi vì sự kiện ở thời đại học sao?” Trân Nam Phương hỏi lại.
“Anh có thể hứa hẹn cả đời, vậy tại sao lại phải quan tâm nếu cả cuộc đời của tôi không hoàn toàn trao cho anh?
Anh cũng không cho tôi tất cả được cơ mài”
Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi của bọn họ, anh đã muốn cô ấy bao nhiêu lần?
Cô không thể nhớ được.
“Anh chưa từng có cô ta!” Hà Minh Viễn nhíu mày cắt ngang lời cô, anh không thích cô thêm người khác vào phần thân thiết của bọn họ.
Trân Nam Phương nhún vai: “Anh đúng là trước sau mâu thuần, muốn nói gì thì nói.”
Cô không muốn quan tâm.
Cô mệt rồi.
“Là người khác nhờ anh chăm sóc cho cô ta.”
Trần Nam Phương đang định quay lại thì đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn anh, không rõ là ai kêu anh làm như vậy? Ai có thể yêu cầu anh làm gì được cơ chứ?
“Một người rất quan trọng với anh.”
Hà Minh Viễn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, đôi mắt đen láy thâm tình nhìn cô.
“Một người đàn ông…”
Cô thực sự bị bộ dạng này của anh mê hoặc, cô muốn dành toàn lực đến gần anh nhưng mà… Một bóng dáng nhỏ bé thoảng qua, toàn thân cô run lên!
“Vậy thì sao?” Cô lạnh lùng nói giống như tâm tình của mình không hề dao động chút nào.
Trân Nam Phương và Hà Minh Viễn mặt đối mặt, không ai lên tiếng.
“Sao em không về nhà?” Anh ấy nói trước, vừa mở miệng đã là chất vấn mà lại mang theo chút ủy khuất.
“Tôi không có nhà.” Cô là ăn ngay nói thật, ngôi nhà đối với cô mà nói là biểu tượng của sự ấm áp. Thế nhưng căn biệt thự của anh luôn luôn quạnh quế giống như trái tim của anh ấy vậy, luôn luôn không để cô đi vào.
Ánh mắt Hà Minh Viễn sâu hơn, anh bước lại gần, giọng nói u ám đáng sợ: “Em vần không thay đổi ý định sao?”
“Anh Minh Viễn lại nói đùa rồi.” Trần Nam Phương cười lạnh: “Không có bất kì sự thay đổi nào mà lại đòi hỏi một kết quả khác sao?”
Anh năm lấy tay cô: “Trần Nam Phương!”
“Anh có gọi bao nhiêu lần cũng vô dụng thôi, nếu như lời hứa của anh không thể thay đổi, lựa chọn của tôi cũng sẽ không thay đổi.” Cô cố vùng vây để thoát khỏi tay anh.
Anh bá đạo không cho phép cô làm vậy.
“Hà Minh Viễn, mau buông tôi ral”
Cô bĩu môi, tức giận lại ủy khuất: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào? Tôi quan tâm cũng không được mà không quan tâm cũng không được!”
“Đã cùng Ngô Hà hẹn ước rồi, tại sao không thoải mái chấp nhận nó và thực hiện đi?”
“Cũng bởi vì sự kiện ở thời đại học sao?” Trân Nam Phương hỏi lại.
“Anh có thể hứa hẹn cả đời, vậy tại sao lại phải quan tâm nếu cả cuộc đời của tôi không hoàn toàn trao cho anh?
Anh cũng không cho tôi tất cả được cơ mài”
Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi của bọn họ, anh đã muốn cô ấy bao nhiêu lần?
Cô không thể nhớ được.
“Anh chưa từng có cô ta!” Hà Minh Viễn nhíu mày cắt ngang lời cô, anh không thích cô thêm người khác vào phần thân thiết của bọn họ.
Trân Nam Phương nhún vai: “Anh đúng là trước sau mâu thuần, muốn nói gì thì nói.”
Cô không muốn quan tâm.
Cô mệt rồi.
“Là người khác nhờ anh chăm sóc cho cô ta.”
Trần Nam Phương đang định quay lại thì đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn anh, không rõ là ai kêu anh làm như vậy? Ai có thể yêu cầu anh làm gì được cơ chứ?
“Một người rất quan trọng với anh.”
Hà Minh Viễn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, đôi mắt đen láy thâm tình nhìn cô.
“Một người đàn ông…”
Cô thực sự bị bộ dạng này của anh mê hoặc, cô muốn dành toàn lực đến gần anh nhưng mà… Một bóng dáng nhỏ bé thoảng qua, toàn thân cô run lên!
“Vậy thì sao?” Cô lạnh lùng nói giống như tâm tình của mình không hề dao động chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.