Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 45
Thanh Thanh
19/03/2023
Buổi tối còn đuổi người ta xuống xe rồi đến đêm lại bắt đầu quan tâm đến người ta sao?
Không lễ…
“Chán sống rồi à?” Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu anh ta.
Trợ lý sợ hãi, chao ôi, cậu chủ của anh ta biết thuật đọc tâm sao?
Trần Nam Phương ngủ đến tận chiều hôm sau, cô vừa duõi chân tay và ý thức cũng trở lại.
Xong rồi, cô không để ý tới Hà Minh Viễn mà tự đi ngủ trước sao?
Không đúng, rõ ràng tối qua cô ngủ trên sô pha, ai bế cô lên giường vậy?
Cô đi chân trân nhìn ngó xung quanh phòng rồi dựa người vào tường.
Cả phòng chỉ còn lại một mình cô. “Cô lại đắc tội với Hà Minh Viễn rồi sao?” Trần Nam Phương lấy hai tay che mặt, đầu óc cô quay cuồng, cô không nghĩ ra cách nào để có thể lấy lòng người đàn ông kia.
“Mợ ba.”
Cô vội vàng bỏ tay xuống rồi nhìn về hướng âm thanh phát ra. Cô nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đang đứng khom người ở cửa: “Cô là…”
“Thưa cô, tôi là Minh Vy.” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh: “Cậu ba đã đi công tác, ba ngày nữa cậu ấy mới ¬”
ề: Nợ “Biệt thự của cậu ba đang được sửa sang lại, khoảng ba tháng nữa là có thể dọn vào ở được.”
Trần Nam Phương sững sờ, nhỏ giọng hỏi lại nói: “Sửa lại?”
Là vì ba mẹ của cô đã đến đó rồi sao?
Cô còn nhớ lúc đó Hà Minh Viễn đã nói “bẩn thỉu”, thảo nào mà anh ta lại đưa cô đến ở trong khách sạn. Hóa ra Hà Minh Viên sợ cô làm bẩn những căn nhà khác sao? “Mợ ba?”
“Mấy ngày này tôi không ở Kim Thành, tôi phải tới Thâm Thành một chuyến. Nếu không có ai ở khách sạn thì cô trả phòng giúp tôi.”
Minh Vy ngẩng đầu nhìn lên. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Trần Nam Phương không biết ánh mắt của cô có ý gì và cô cũng không muốn biết.
Lần này cô đi Thâm Thành thật sự để giúp đỡ Thẩm Minh, anh ấy không chỉ là tiền bối của cô mà còn là bạn trai của người bạn thân nhất của cô, Bạch Thanh Hoa.
Nếu Minh Vy nói Hà Minh Viễn không cho cô đi Thâm Thành thì cô thực sự cũng không dám đi nữa.
“Vâng thưa mợ ba.” Minh Vy đưa cái túi trong tay cho cô: “Quần áo của mợ”
“Cám ơn cô!” Trần Nam Phương nhận lấy và xoay người đi vào phòng ngủ.
Minh Vy nhìn chăm chăm cánh cửa đã đóng chặt, cô tự hỏi không biết mình có nên nói cho Trần Nam Phương biết chỗ quần áo đó là do cậu ba mua không? Cậu ba còn dặn có thể đến trong căn hộ trên đường Kim Dung. Nhưng cô cảm thấy Trần Nam Phương không muốn nghe cô nói cho lắm và càng không muốn nghe cô nhắc tới cậu ba, dáng vẻ cô như thể chỉ muốn vội vàng đi ngay.
Cô vò đầu bứt tai và chỉ báo với trợ lý của Hà Minh Viễn là Minh Phúc chuyện Trần Nam Phương muốn đi Thâm Thành.
Trần Nam Phương mặc xong quần áo rồi xách túi bước ra ngoài. Cô lên †axi và chuẩn bị đi đến ga tàu, cô thấy Minh Vy cũng ngồi lên xe thì giật mình: “Tôi sẽ đi cùng mợ ba.”
Không lễ…
“Chán sống rồi à?” Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu anh ta.
Trợ lý sợ hãi, chao ôi, cậu chủ của anh ta biết thuật đọc tâm sao?
Trần Nam Phương ngủ đến tận chiều hôm sau, cô vừa duõi chân tay và ý thức cũng trở lại.
Xong rồi, cô không để ý tới Hà Minh Viễn mà tự đi ngủ trước sao?
Không đúng, rõ ràng tối qua cô ngủ trên sô pha, ai bế cô lên giường vậy?
Cô đi chân trân nhìn ngó xung quanh phòng rồi dựa người vào tường.
Cả phòng chỉ còn lại một mình cô. “Cô lại đắc tội với Hà Minh Viễn rồi sao?” Trần Nam Phương lấy hai tay che mặt, đầu óc cô quay cuồng, cô không nghĩ ra cách nào để có thể lấy lòng người đàn ông kia.
“Mợ ba.”
Cô vội vàng bỏ tay xuống rồi nhìn về hướng âm thanh phát ra. Cô nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đang đứng khom người ở cửa: “Cô là…”
“Thưa cô, tôi là Minh Vy.” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh: “Cậu ba đã đi công tác, ba ngày nữa cậu ấy mới ¬”
ề: Nợ “Biệt thự của cậu ba đang được sửa sang lại, khoảng ba tháng nữa là có thể dọn vào ở được.”
Trần Nam Phương sững sờ, nhỏ giọng hỏi lại nói: “Sửa lại?”
Là vì ba mẹ của cô đã đến đó rồi sao?
Cô còn nhớ lúc đó Hà Minh Viễn đã nói “bẩn thỉu”, thảo nào mà anh ta lại đưa cô đến ở trong khách sạn. Hóa ra Hà Minh Viên sợ cô làm bẩn những căn nhà khác sao? “Mợ ba?”
“Mấy ngày này tôi không ở Kim Thành, tôi phải tới Thâm Thành một chuyến. Nếu không có ai ở khách sạn thì cô trả phòng giúp tôi.”
Minh Vy ngẩng đầu nhìn lên. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Trần Nam Phương không biết ánh mắt của cô có ý gì và cô cũng không muốn biết.
Lần này cô đi Thâm Thành thật sự để giúp đỡ Thẩm Minh, anh ấy không chỉ là tiền bối của cô mà còn là bạn trai của người bạn thân nhất của cô, Bạch Thanh Hoa.
Nếu Minh Vy nói Hà Minh Viễn không cho cô đi Thâm Thành thì cô thực sự cũng không dám đi nữa.
“Vâng thưa mợ ba.” Minh Vy đưa cái túi trong tay cho cô: “Quần áo của mợ”
“Cám ơn cô!” Trần Nam Phương nhận lấy và xoay người đi vào phòng ngủ.
Minh Vy nhìn chăm chăm cánh cửa đã đóng chặt, cô tự hỏi không biết mình có nên nói cho Trần Nam Phương biết chỗ quần áo đó là do cậu ba mua không? Cậu ba còn dặn có thể đến trong căn hộ trên đường Kim Dung. Nhưng cô cảm thấy Trần Nam Phương không muốn nghe cô nói cho lắm và càng không muốn nghe cô nhắc tới cậu ba, dáng vẻ cô như thể chỉ muốn vội vàng đi ngay.
Cô vò đầu bứt tai và chỉ báo với trợ lý của Hà Minh Viễn là Minh Phúc chuyện Trần Nam Phương muốn đi Thâm Thành.
Trần Nam Phương mặc xong quần áo rồi xách túi bước ra ngoài. Cô lên †axi và chuẩn bị đi đến ga tàu, cô thấy Minh Vy cũng ngồi lên xe thì giật mình: “Tôi sẽ đi cùng mợ ba.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.