Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 518
Thanh Thanh
22/12/2023
Sao có thểt “Ưm ưm ưm, anh là tên khốn, tên khốn kiếp!”
“Anh chính là tên khốn nạn, nếu em còn nhớ đến người khác anh có thể trở nên càng khốn nạn hơnl”
Trần Nam Phương bị hôn đến mức không thở được, đầu óc cũng quay cuồng cứng đờ, lại thêm phần tâm tình đang kích động, trực tiếp hét lớn lên: “Tôi nhớ anh ấy thì đã làm sao? Anh ấy cũng đã chết rồi em vẫn không được nhớ đến sao?”
Động tác của Hà Minh Viễn dừng động, kinh ngạc khó tin nhìn cô: “Anh to “Chết rồi!” Trân Nam Phương khóc nấc lên: “Anh ấy chết rồi, sao anh ấy có thể chết được? Anh ấy đúng là một tên xấu xa! Anh cũng vậy!”
Anh duõi tay ra muốn ôm lấy cô, nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào, anh vì lời nói từ một phía của Ngô Hà mà liên tưởng tới rất nhiều thứ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến tình huống này?
Người đó đã chết rồi sao?
Chính là nói sẽ không ai cướp Trần Nam Phương của anh nữa?
“Đừng khóc, đừng khóc nữa… ngoan nào.” Anh võ nhẹ vào lưng cô, giúp cô điều hòa hơi thở.
“Em cứ khóc đấy! Tại sao em không thể khóc? Tại dựa vào cái gì mà anh cứ luôn kìm kẹp tôi? Em không nghe, em không muốn nghe lời!” Trần Nam Phương hoàn toàn giải phóng bản thân mình.
Lúc này tính khí của Hà Minh Viễn trở nên tốt hơn hẳn, chỉ kiên nhân dỗ dành cô: “Nam Phương…”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Hà Minh Vũ cũng truyền đến: “Cô ấy là người tốt, anh không thể bắt nạt cô ấy”
Cốc cốc cốc.
“Mở cửa cho tôi, tôi muốn vào!”
Không đợi Hà Minh Viễn và Trần Nam Phương kịp phản ứng, tiếng của người giúp việc cũng truyền đến: “Cậu Minh Vũ, để tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi, cậu ba và mợ ba đang có chuyện.”
“Có chuyện? Anh ta đang bắt nạt cô ấy, anh ta làm cô ấy khóc.” Hà Minh Vũ nhíu mày: “Tôi phải đi giúp Nam Phương.”
Người giúp việc không biết tình hình cụ thể trong phòng, nghe xong lời này cũng không dám tự mình suy đoán, lỡ như cậu ba và mợ ba đang… thì không hay lắm.
“Không được, tôi không thể để người tốt khóc được.”
Người giúp việc: “…”
Đang lúc bối rối, cửa phòng mở ra, Hà Minh Viễn bước ra: “Anh trai.”
“Trần Nam Phương đâu?” Hà Minh Vũ nhoài người nhìn vào trong: “Cô ấy là người tốt.”
“Em biết mà, cô ấy không sao.”
“Anh chính là tên khốn nạn, nếu em còn nhớ đến người khác anh có thể trở nên càng khốn nạn hơnl”
Trần Nam Phương bị hôn đến mức không thở được, đầu óc cũng quay cuồng cứng đờ, lại thêm phần tâm tình đang kích động, trực tiếp hét lớn lên: “Tôi nhớ anh ấy thì đã làm sao? Anh ấy cũng đã chết rồi em vẫn không được nhớ đến sao?”
Động tác của Hà Minh Viễn dừng động, kinh ngạc khó tin nhìn cô: “Anh to “Chết rồi!” Trân Nam Phương khóc nấc lên: “Anh ấy chết rồi, sao anh ấy có thể chết được? Anh ấy đúng là một tên xấu xa! Anh cũng vậy!”
Anh duõi tay ra muốn ôm lấy cô, nhất thời lại không biết nên phản ứng như thế nào, anh vì lời nói từ một phía của Ngô Hà mà liên tưởng tới rất nhiều thứ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến tình huống này?
Người đó đã chết rồi sao?
Chính là nói sẽ không ai cướp Trần Nam Phương của anh nữa?
“Đừng khóc, đừng khóc nữa… ngoan nào.” Anh võ nhẹ vào lưng cô, giúp cô điều hòa hơi thở.
“Em cứ khóc đấy! Tại sao em không thể khóc? Tại dựa vào cái gì mà anh cứ luôn kìm kẹp tôi? Em không nghe, em không muốn nghe lời!” Trần Nam Phương hoàn toàn giải phóng bản thân mình.
Lúc này tính khí của Hà Minh Viễn trở nên tốt hơn hẳn, chỉ kiên nhân dỗ dành cô: “Nam Phương…”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Hà Minh Vũ cũng truyền đến: “Cô ấy là người tốt, anh không thể bắt nạt cô ấy”
Cốc cốc cốc.
“Mở cửa cho tôi, tôi muốn vào!”
Không đợi Hà Minh Viễn và Trần Nam Phương kịp phản ứng, tiếng của người giúp việc cũng truyền đến: “Cậu Minh Vũ, để tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi, cậu ba và mợ ba đang có chuyện.”
“Có chuyện? Anh ta đang bắt nạt cô ấy, anh ta làm cô ấy khóc.” Hà Minh Vũ nhíu mày: “Tôi phải đi giúp Nam Phương.”
Người giúp việc không biết tình hình cụ thể trong phòng, nghe xong lời này cũng không dám tự mình suy đoán, lỡ như cậu ba và mợ ba đang… thì không hay lắm.
“Không được, tôi không thể để người tốt khóc được.”
Người giúp việc: “…”
Đang lúc bối rối, cửa phòng mở ra, Hà Minh Viễn bước ra: “Anh trai.”
“Trần Nam Phương đâu?” Hà Minh Vũ nhoài người nhìn vào trong: “Cô ấy là người tốt.”
“Em biết mà, cô ấy không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.