Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 547
Thanh Thanh
06/01/2024
“Nam Phương!” Hà Minh Viễn tới gần, anh không ngờ cô dùng áo giáp sắt
bao bọc bản thân, điều này chỉ có thể nói rõ rằng anh đã làm cô tổn
thương: “Em đừng như vậy.”
“Đừng thế nào? À! Chắc là anh muốn nói tôi đừng cay nghiệt như thế đúng không?” Đôi mắt của Trân Nam Phương lóe lên: “Dù sao thì Thiên An cũng mềm mại, khéo hiểu lòng người, tựa như sự nũng nịu của Ngô Hà vậy.”
“Em đang trách anh vì năm đó không điều tra rõ ràng sao?” Vì vậy cho nên làm cô và anh trai của anh bỏ lỡ nhau sao?
“Không phải, tôi chỉ là nhắc nhở anh điều tra cẩn thận, tránh việc lại nhận lầm người, tránh cho tôi cơ hội một cách lãng phí.”
Anh tức giận đến đáy mắt bốc lửa, trực tiếp cúi người chặn môi cô lại.
Trân Nam Phương hơi sững sờ rồi sau đó mới dùng sức giấy giụa, nghẹn ngào trong cổ họng: “Hà Minh Viên…Ưm… đồ khốn nạn…”
Thế nhưng cô càng giấy giụa thì anh càng siết chặt, cuối cùng thân thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của bọn họ truyền cho nhau.
“Thả tôi ra… Anh buông tay ra!” Trần Nam Phương đấm mạnh vào Hà Minh Viễn, tức giận đến mức nước mắt sắp chảy ra.
“Đừng khóc!” Anh lau nhẹ nơi khóe mắt của cô, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Là do anh không tốt…”
“Tôi không muốn quan tâm đến anh!
Không muốn gặp lại anh!” Đột nhiên Trân Nam Phương đẩy anh ra, bước xuống Xe.
Là anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, không tin cô, không cần cô nữa, làm sao lại còn có thể hôn cô, ôm cô như trước đây thế này?
Anh có tư cách gì? Anh xem cô là gì?
Trên tay Hà Minh Viên trống không, trong lòng càng trống rỗng, anh không nên buông cô ra, nhưng thân thể của anh trai anh…
“Đến công ty.” Anh ngồi xuống một lần nữa, hơi thở quanh thân thể anh đều lạnh lẽo khiếp người, chỉ đôi mắt phượng hơi híp lại là ẩn chứa nỗi đau không nói thành lời.
Đến công ty, anh còn chưa kịp đi vào văn phòng thì đã nhìn thấy Tạ Hàn Phong cà lơ phất phơ đi đến: “Anh thật sự không có hứng thú xem nhật ký vợ trước của anh sao?”
“Không muốn sống thì cứ theo vào.”
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Hà Minh Viễn quét qua, sau đó anh đá cửa đi vào, anh đã hối hận, nếu lại xem nhật ký của Trần Nam Phương thì chỉ sợ anh sẽ lập tức bắt cô trở về.
Tạ Hàn Phong nhún vai nhưng vân theo vào bên trong: “Không phải anh tới †ìm tôi cũng vì kỹ năng hack của tôi sao? Bây giờ phát huy được tác dụng rồi thì anh phải sử dụng chứ.”
Sắc mặt anh càng tối tăm.
“Nếu không thì tôi đọc cho anh nghe một đoạn?”
“Minh Phúc! Lăn vào đây!” Hà Minh Viễn gầm nhẹ, cả người tỏa ra sự lạnh lùng nghiêm nghị chết chóc mà lạ lãm.
Tạ Hàn Phong lại nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi không đọc, cái đó tôi gửi qua email của anh, anh có rảnh thì tự mình xem.”
Không đợi đến lúc Minh Phúc dùng sức mạnh, anh ta lập tức nhượng bộ trước.
“Đừng thế nào? À! Chắc là anh muốn nói tôi đừng cay nghiệt như thế đúng không?” Đôi mắt của Trân Nam Phương lóe lên: “Dù sao thì Thiên An cũng mềm mại, khéo hiểu lòng người, tựa như sự nũng nịu của Ngô Hà vậy.”
“Em đang trách anh vì năm đó không điều tra rõ ràng sao?” Vì vậy cho nên làm cô và anh trai của anh bỏ lỡ nhau sao?
“Không phải, tôi chỉ là nhắc nhở anh điều tra cẩn thận, tránh việc lại nhận lầm người, tránh cho tôi cơ hội một cách lãng phí.”
Anh tức giận đến đáy mắt bốc lửa, trực tiếp cúi người chặn môi cô lại.
Trân Nam Phương hơi sững sờ rồi sau đó mới dùng sức giấy giụa, nghẹn ngào trong cổ họng: “Hà Minh Viên…Ưm… đồ khốn nạn…”
Thế nhưng cô càng giấy giụa thì anh càng siết chặt, cuối cùng thân thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của bọn họ truyền cho nhau.
“Thả tôi ra… Anh buông tay ra!” Trần Nam Phương đấm mạnh vào Hà Minh Viễn, tức giận đến mức nước mắt sắp chảy ra.
“Đừng khóc!” Anh lau nhẹ nơi khóe mắt của cô, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Là do anh không tốt…”
“Tôi không muốn quan tâm đến anh!
Không muốn gặp lại anh!” Đột nhiên Trân Nam Phương đẩy anh ra, bước xuống Xe.
Là anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, không tin cô, không cần cô nữa, làm sao lại còn có thể hôn cô, ôm cô như trước đây thế này?
Anh có tư cách gì? Anh xem cô là gì?
Trên tay Hà Minh Viên trống không, trong lòng càng trống rỗng, anh không nên buông cô ra, nhưng thân thể của anh trai anh…
“Đến công ty.” Anh ngồi xuống một lần nữa, hơi thở quanh thân thể anh đều lạnh lẽo khiếp người, chỉ đôi mắt phượng hơi híp lại là ẩn chứa nỗi đau không nói thành lời.
Đến công ty, anh còn chưa kịp đi vào văn phòng thì đã nhìn thấy Tạ Hàn Phong cà lơ phất phơ đi đến: “Anh thật sự không có hứng thú xem nhật ký vợ trước của anh sao?”
“Không muốn sống thì cứ theo vào.”
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Hà Minh Viễn quét qua, sau đó anh đá cửa đi vào, anh đã hối hận, nếu lại xem nhật ký của Trần Nam Phương thì chỉ sợ anh sẽ lập tức bắt cô trở về.
Tạ Hàn Phong nhún vai nhưng vân theo vào bên trong: “Không phải anh tới †ìm tôi cũng vì kỹ năng hack của tôi sao? Bây giờ phát huy được tác dụng rồi thì anh phải sử dụng chứ.”
Sắc mặt anh càng tối tăm.
“Nếu không thì tôi đọc cho anh nghe một đoạn?”
“Minh Phúc! Lăn vào đây!” Hà Minh Viễn gầm nhẹ, cả người tỏa ra sự lạnh lùng nghiêm nghị chết chóc mà lạ lãm.
Tạ Hàn Phong lại nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi không đọc, cái đó tôi gửi qua email của anh, anh có rảnh thì tự mình xem.”
Không đợi đến lúc Minh Phúc dùng sức mạnh, anh ta lập tức nhượng bộ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.