Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 562
Thanh Thanh
13/01/2024
Càng sợ sẽ làm tổn thương người mà cô quan tâm!
Nhưng chẳng làm gì được nữa, người kia đã có lựa chọn rồi, cô cũng không cần phải rối rắm nữa?
“Không phải em không muốn, nếu anh đồng ý thì có thể về Thâm Thành với em.” Trân Nam Phương dịu dàng cười cười với anh ta: “Em nghe nói sau này anh sẽ đến Canada để điều trị, em có thể đi theo anh.”
“Thật vậy sao?” Hà Minh Vũ không thể tin được mà trợn mắt, liên tiếp hỏi lại rất nhiều lần.
“Thật đấy! Em mong anh sống khỏe mạnh bình an.” Ánh mắt cô đầy vẻ kiên định, giọng điệu đầy dụ dõ: “Cho nên anh cũng phải cố hết sức để chiến thắng bệnh tật, được không?”
Hà Minh Vũ dùng sức gật đầu, giống như là đang chấp hành mệnh lệnh vậy.
“Vậy đi thôi, bây giờ còn sớm, để em dân anh đến đi dạo ở Đại học Thâm Thành.”
Nam Phương và Hà Minh Vũ sánh vai đi về phía trước Cảnh tượng này đều bị Hà Minh Viễn nhìn thấy từ trong chiếc Bugatti, đôi mắt phượng thâm sâu khó đoán của anh ta chậm rãi khép lại giấu đi nỗi đau của anh.
“Ai da… Ông chủ của tôi ơi.” Tạ Hàn Phong ngồi ở ghế phó lái lắc đầu than thở: “Anh như vậy sẽ hoàn toàn mất đi bé Nam Phương đó.”
“Hàn Phong! Ít nói lại đi. A Phúc nhỏ giọng cảnh cáo, không muốn giữ cái mạng nhỏ của mình nữa hay sao mà dám nói vậy?
“Vì Nam Phương cho nên cho dù chết tôi cũng phải nói.” Anh ta ngồi thẳng lên nghiêm túc nói: ‘Ông chủ! Nếu như bởi vì anh cảm thấy Nam Phương yêu anh trai mình nên anh buông tay cô ấy thì tôi nhắc nhở anh là anh nên xem nhật ký của cô ấy cho thật kỹ, xem từ trước đến giờ người mà cô ấy yêu là anh hay là ai khác?”
“Nếu như anh cảm thấy anh trai của anh không thể không có Nam Phương mà đẩy cô ấy đi thì chắc chắn sau này anh sẽ phải hối hận đấy.”
“Nếu như anh trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ càng hối hận.” Hà Minh Viễn duy trì sự bình tĩnh hiếm thấy đáp lại, nhưng không khí quanh anh ta vân căng thắng không ngớt.
“Vậy tìm cách khác vậy.” Hàn Phong ngừng một lúc lại thở dài: “Thật tội nghiệp Nam Phương, cứ thế mà mất đi người mình yêu.”
Minh Phúc huých anh ta một cái, tỏ ý đừng nói nữa. Anh ấy hiểu rõ cậu chủ nhà mình, Hàn Phong mà nói thêm một chữ nữa thì anh ta có thể chắc chắn là anh sẽ bùng nổ.
Nam Phương dắt Hà Minh Vũ đến phía sau khu nhà cho thuê lại phát hiện chẳng biết từ bao giờ Hoàng Phong đã đứng chờ ở cửa.
“Anh cải” Cô bất ngờ: “Tại sao anh lại ở đây?”
Hoàng Phong nhìn thấy Hà Minh Vũ thì hơi sửng sốt một chút chớp mắt: “Minh Vũ đi với em sao?”
“Đúng vậy, sau này anh ấy sẽ ở đây.”
Nam Phương không hề có ý định che giấu: “Anh ấy không được khỏe nên em phải chăm sóc anh ấy.”
“Nam Phương! Chuyện này không được đâu?” Hoàng Phong cau mày định nói gì đó nhưng lại thôi.
Nam Phương thấy sao cũng được nên cười một tiếng.’Anh cả! Anh không định nói là một nam một nữ không được ở cùng nhau chứ?”
“À không có…” Anh ta chột dạ nên hai mắt lóe lên, vội vàng mở miệng đề nghị:” Công việc của em cũng bận rộn, có muốn anh giúp em một chút không?”
Nhưng chẳng làm gì được nữa, người kia đã có lựa chọn rồi, cô cũng không cần phải rối rắm nữa?
“Không phải em không muốn, nếu anh đồng ý thì có thể về Thâm Thành với em.” Trân Nam Phương dịu dàng cười cười với anh ta: “Em nghe nói sau này anh sẽ đến Canada để điều trị, em có thể đi theo anh.”
“Thật vậy sao?” Hà Minh Vũ không thể tin được mà trợn mắt, liên tiếp hỏi lại rất nhiều lần.
“Thật đấy! Em mong anh sống khỏe mạnh bình an.” Ánh mắt cô đầy vẻ kiên định, giọng điệu đầy dụ dõ: “Cho nên anh cũng phải cố hết sức để chiến thắng bệnh tật, được không?”
Hà Minh Vũ dùng sức gật đầu, giống như là đang chấp hành mệnh lệnh vậy.
“Vậy đi thôi, bây giờ còn sớm, để em dân anh đến đi dạo ở Đại học Thâm Thành.”
Nam Phương và Hà Minh Vũ sánh vai đi về phía trước Cảnh tượng này đều bị Hà Minh Viễn nhìn thấy từ trong chiếc Bugatti, đôi mắt phượng thâm sâu khó đoán của anh ta chậm rãi khép lại giấu đi nỗi đau của anh.
“Ai da… Ông chủ của tôi ơi.” Tạ Hàn Phong ngồi ở ghế phó lái lắc đầu than thở: “Anh như vậy sẽ hoàn toàn mất đi bé Nam Phương đó.”
“Hàn Phong! Ít nói lại đi. A Phúc nhỏ giọng cảnh cáo, không muốn giữ cái mạng nhỏ của mình nữa hay sao mà dám nói vậy?
“Vì Nam Phương cho nên cho dù chết tôi cũng phải nói.” Anh ta ngồi thẳng lên nghiêm túc nói: ‘Ông chủ! Nếu như bởi vì anh cảm thấy Nam Phương yêu anh trai mình nên anh buông tay cô ấy thì tôi nhắc nhở anh là anh nên xem nhật ký của cô ấy cho thật kỹ, xem từ trước đến giờ người mà cô ấy yêu là anh hay là ai khác?”
“Nếu như anh cảm thấy anh trai của anh không thể không có Nam Phương mà đẩy cô ấy đi thì chắc chắn sau này anh sẽ phải hối hận đấy.”
“Nếu như anh trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ càng hối hận.” Hà Minh Viễn duy trì sự bình tĩnh hiếm thấy đáp lại, nhưng không khí quanh anh ta vân căng thắng không ngớt.
“Vậy tìm cách khác vậy.” Hàn Phong ngừng một lúc lại thở dài: “Thật tội nghiệp Nam Phương, cứ thế mà mất đi người mình yêu.”
Minh Phúc huých anh ta một cái, tỏ ý đừng nói nữa. Anh ấy hiểu rõ cậu chủ nhà mình, Hàn Phong mà nói thêm một chữ nữa thì anh ta có thể chắc chắn là anh sẽ bùng nổ.
Nam Phương dắt Hà Minh Vũ đến phía sau khu nhà cho thuê lại phát hiện chẳng biết từ bao giờ Hoàng Phong đã đứng chờ ở cửa.
“Anh cải” Cô bất ngờ: “Tại sao anh lại ở đây?”
Hoàng Phong nhìn thấy Hà Minh Vũ thì hơi sửng sốt một chút chớp mắt: “Minh Vũ đi với em sao?”
“Đúng vậy, sau này anh ấy sẽ ở đây.”
Nam Phương không hề có ý định che giấu: “Anh ấy không được khỏe nên em phải chăm sóc anh ấy.”
“Nam Phương! Chuyện này không được đâu?” Hoàng Phong cau mày định nói gì đó nhưng lại thôi.
Nam Phương thấy sao cũng được nên cười một tiếng.’Anh cả! Anh không định nói là một nam một nữ không được ở cùng nhau chứ?”
“À không có…” Anh ta chột dạ nên hai mắt lóe lên, vội vàng mở miệng đề nghị:” Công việc của em cũng bận rộn, có muốn anh giúp em một chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.