Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 567
Thanh Thanh
16/01/2024
“Vậy cũng được!” Cô mím môi, chân thành trưng cầu ý kiến: “Anh nói tôi hôm nay từ chức trước hay sau này mới từ chức?”
“Hả? Cô đồng ý với tôi là sẽ làm đủ một năm mà.” Tạ Hàn Phong tỏ vẻ bất mãn.
Trần Nam Phương cười áy náy: “Tôi tưởng ông chủ của anh đã nói với anh rồi? anh ấy muốn tôi đi Canada, nếu anh không ngại, tôi có thể làm việc qua mạng.”
“Ông chủ của tôi ư?” Tạ Hàn Phong chỉ vào mũi mình: “Cô chắc chứ? anh ta cam tâm để cô đi Canada sao?”
“..” Cô không tiếp tục câu chuyện.
“Khoan hãy nhắc đến việc này, về rồi nói.” Anh ta đảo mắt.
“Nhưng cô có muốn nghe chuyện về ông chủ của tôi không?”
Trần Nam Phương do dự nhíu mày, cô nửa muốn nửa không.
“Tối qua anh ta bị thương!”
“Sao lại bị thương? bị thương ở đâu?
Ai làm anh ấy bị thương vậy?” Dường như cô không thể khống chế được mà gào lên. ‘Bây giờ anh ấy thế nào rồi?
Đang ở bệnh viện hả?”
Tạ Hàn Phong gãi đầu, ho nhẹ một tiếng: “Tôi biết cô quan tâm đến ông chủ của tôi mà, không ngờ quan tâm nhiều đến vậy!”
Trần Nam Phương đỏ mặt quay đầu chỗ khác nhưng vẫn không ngừng nghĩ đến việc vai cô bị đau ngày hôm qua.
“Có người lái xe tông vào anh ta nhưng không sao, anh ta chỉ bị thương một chút thôi.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, xấu hổ chuyển sang chủ đề khác: “Chúng ta đi ăn cơm với Tổng giám đốc mới thôi, đừng để ông ấy phải đợi lâu.”
“Cô có muốn gặp ông chủ của tôi không?”
“Không!” Không phải chỉ là vết thương nhỏ mà, hơn nữa nói muốn gặp thì cũng không thể gặp được, gặp rồi cũng không biết nói gì.
“Hồi nãy rất quan tâm kia mà, trong nháy mắt mà đã lòng nghĩ một nơi, miệng nói một nẻo rồi!”
Trân Nam Phương dừng bước, bối rối nhìn Tạ Hàn Phong: “Anh đừng nói với anh ấy về phản ứng của tôi vừa rồi.”
“Cô yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ không nói lung tung đâu!”
Cô nhìn anh ta và nhẹ nhàng mỉm cười nhưng mà một giây sau nụ cười của cô biến mất, cô nghiêm mặt trở lại, rõ là có người đang đứng trước phòng kế toán, người này cũng chính là Hà Minh Viễn.
“Anh… Tại sao anh lại ở đây?” Trân Nam Phương vô cùng buồn bực. Nhớ lại lời đồng ý vô cùng dứt khoát kia của Tạ Hàn Phong, như vậy đã nói lên rằng người nào đó đều nghe thấy rồi: ‘Không phải tôi nói anh đừng làm phiền tôi rồi sao?”
Hà Minh Viễn không tức giận, cánh tay dài vươn đến ôm cô vào lòng.
“Ui chao… Hai người biến tôi trở thành bóng đèn ngay giữa trưa rồi!” Tạ Hàn Phong lại không vừa ý: “Tôi sẽ cho các người thời gian năm phút!”
Nói xong thì anh ta lập tức rời đi.
“Hả? Cô đồng ý với tôi là sẽ làm đủ một năm mà.” Tạ Hàn Phong tỏ vẻ bất mãn.
Trần Nam Phương cười áy náy: “Tôi tưởng ông chủ của anh đã nói với anh rồi? anh ấy muốn tôi đi Canada, nếu anh không ngại, tôi có thể làm việc qua mạng.”
“Ông chủ của tôi ư?” Tạ Hàn Phong chỉ vào mũi mình: “Cô chắc chứ? anh ta cam tâm để cô đi Canada sao?”
“..” Cô không tiếp tục câu chuyện.
“Khoan hãy nhắc đến việc này, về rồi nói.” Anh ta đảo mắt.
“Nhưng cô có muốn nghe chuyện về ông chủ của tôi không?”
Trần Nam Phương do dự nhíu mày, cô nửa muốn nửa không.
“Tối qua anh ta bị thương!”
“Sao lại bị thương? bị thương ở đâu?
Ai làm anh ấy bị thương vậy?” Dường như cô không thể khống chế được mà gào lên. ‘Bây giờ anh ấy thế nào rồi?
Đang ở bệnh viện hả?”
Tạ Hàn Phong gãi đầu, ho nhẹ một tiếng: “Tôi biết cô quan tâm đến ông chủ của tôi mà, không ngờ quan tâm nhiều đến vậy!”
Trần Nam Phương đỏ mặt quay đầu chỗ khác nhưng vẫn không ngừng nghĩ đến việc vai cô bị đau ngày hôm qua.
“Có người lái xe tông vào anh ta nhưng không sao, anh ta chỉ bị thương một chút thôi.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, xấu hổ chuyển sang chủ đề khác: “Chúng ta đi ăn cơm với Tổng giám đốc mới thôi, đừng để ông ấy phải đợi lâu.”
“Cô có muốn gặp ông chủ của tôi không?”
“Không!” Không phải chỉ là vết thương nhỏ mà, hơn nữa nói muốn gặp thì cũng không thể gặp được, gặp rồi cũng không biết nói gì.
“Hồi nãy rất quan tâm kia mà, trong nháy mắt mà đã lòng nghĩ một nơi, miệng nói một nẻo rồi!”
Trân Nam Phương dừng bước, bối rối nhìn Tạ Hàn Phong: “Anh đừng nói với anh ấy về phản ứng của tôi vừa rồi.”
“Cô yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ không nói lung tung đâu!”
Cô nhìn anh ta và nhẹ nhàng mỉm cười nhưng mà một giây sau nụ cười của cô biến mất, cô nghiêm mặt trở lại, rõ là có người đang đứng trước phòng kế toán, người này cũng chính là Hà Minh Viễn.
“Anh… Tại sao anh lại ở đây?” Trân Nam Phương vô cùng buồn bực. Nhớ lại lời đồng ý vô cùng dứt khoát kia của Tạ Hàn Phong, như vậy đã nói lên rằng người nào đó đều nghe thấy rồi: ‘Không phải tôi nói anh đừng làm phiền tôi rồi sao?”
Hà Minh Viễn không tức giận, cánh tay dài vươn đến ôm cô vào lòng.
“Ui chao… Hai người biến tôi trở thành bóng đèn ngay giữa trưa rồi!” Tạ Hàn Phong lại không vừa ý: “Tôi sẽ cho các người thời gian năm phút!”
Nói xong thì anh ta lập tức rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.