Chương 36
Mạc Oanh
18/09/2014
Tuy rằng không có gì xác nhận Mễ Giai mang thai thật, nhưng dường như Vu Phân Phương đã nhận định Mễ Giai đang mang thai cháu mình, thái độ với Mễ Giai thay đổi rõ rệt, cố ý dậy sớm pha sữa cho cô, nói là phụ nữ có thai phải uống nhiều sữa mới tốt, để bổ sung dinh dưỡng, bảo Nghiêm Hạo nghỉ làm, đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, còn mình thì đi ra ngoài với dì quản gia cả ngày, nói là muốn mua một vài cuốn sách dành cho phụ nữ có thai.
Ăn xong bữa sáng, Vu Phân Phương truyền đạt mệnh lệnh, phân nhiệm vụ cho từng người, Nghiêm Hạo lái xe đưa Mễ Giai tới bệnh viện trước.
“Anh cho em xuống xe ở ngã tư phía trước”. Mễ Giai không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Nghiêm Hạo không nhìn cô, cũng không nói chuyện, qua ngã tư không dừng lại cho cô xuống.
Thấy anh không dừng, cũng không quay đầu, vẫn đi đường dẫn đến bệnh viện, nhìn anh, Mễ Giai có chút mông lung, “Nghiêm Hạo?”.
Nghiêm Hạo thở dài, “Đi bệnh viện kiểm tra đi, biết là không mang thai nhưng cũng nên khám xem sao lại khó chịu buồn nôn”. Tuy anh có giận cô, nhưng vẫn để ý như trước, quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Em. . . .”. Anh càng quan tâm càng khiến Mễ Giai cảm thấy áy náy, nhớ tới mẹ chồng bởi vì nghĩ cô có khả năng đang mang thai mà thay đổi hẳn cách đối xử, nhìn anh bởi vì biết cô không mang thai mà mất mát, Mễ Giai thật sự cảm thấy sự kiên trì lúc trước của mình đã thành sai lầm.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, giống như Mễ Giai đã nói, cô không có thai, chỉ là có thể đã ăn phải đồ ăn không vệ sinh, bị viêm dạ dày nhẹ nên trong bụng mới cồn cào khó chịu sinh ra buồn nôn. Không có gì nghiêm trọng, sau khi mua ít thuốc hai người lập tức rời khỏi bệnh viện.
Trong xe, Nghiêm Hạo lườm cô, ánh mắt này so với đêm qua còn hung dữ hơn rất nhiều, Mễ Giai không dám nhìn, cúi đầu như đà điểu.
“Lớn như vậy rồi, đồ gì sạch mới ăn, đồ gì không sạch không nên ăn mà không biết sao”. Giọng điệu nghiêm khắc, nghe không giống lời nói của chồng với vợ mà như lời của một ông bố đang giáo huấn đứa con gái không hiểu chuyện.
Ngữ khí của Nghiêm Hạo như vậy làm Mễ Giai nhớ tới hồi nhỏ lúc bị cha dạy dỗ, cố nhịn cười, nói, “Em đâu có ăn thứ gì linh tinh, em cũng không biết sao lại thế này”. Cảm thấy đuối lý nên nhỏ giọng nói thầm.
“Không biết sao lại thế này? Nếu về sau ăn hỏng cả dạ dày thì làm sao, em không nghe bác sĩ nói hả? Có nhiều khả năng sẽ chuyển thành viêm dạ dày mãn tính”. Nghiêm Hạo thật sự bị cô làm cho tức giận.
“Không có gì nghiêm trọng đâu”. Mễ Giai nhỏ giọng phản bác, trong lòng buồn bực nghĩ, bác sĩ bây giờ đều thích hù dọa người, chỉ cảm nhẹ cũng có thể phán là bệnh nguy hiểm, lời nói của bọn họ sao có thể tin tưởng một trăm phần trăm, Nghiêm Hạo bình thường là một người khôn khéo, thế nào lúc này lại cố chấp vì mấy lời như vậy.
“Không nghiêm trọng? Nếu chờ đến lúc nghiêm trọng thì đã muộn rồi”. Nghiêm Hạo tức giận nói, khởi động xe, lùi dần, xe chậm rãi rời bãi đỗ xe.
“Phụt. . .”. Mễ Giai cuối cùng vẫn không nhịn được, lúc xe ra khỏi bệnh viện liền bật cười.
“Không biết xấu hổ à mà còn cười”. Nghiêm Hạo lườm cô cô, gắng sức lườm cô.
Mễ Giai nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, vui vẻ nói, “Bộ dáng anh bây giờ giống hệt lúc cha dạy dỗ em hồi nhỏ”. Cô nhớ hồi bé mỗi khi mắc sai lầm, cha cũng giận dữ thế này, nghiêm khắc răn dạy cô, khi ấy còn nhỏ nên cô rất sợ, nhưng bây giờ đối tượng đổi thành Nghiêm Hạo, Mễ Giai không sợ chút nào, ngược lại cảm thấy khi anh bực tức giáo huấn cô có phần khôi hài.
Nghiêm Hạo tức giận nhìn cô, lúc quay đầu lại, miệng hơi mỉm cười.
Gần về tới nhà, Mễ Giai đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi cùng lo lắng, xuống xe, cô nhẹ nhàng kéo góc áo Nghiêm Hạo, anh quay sang, thấy vẻ bất an của cô, chau mày hỏi, “Sao vậy?”.
Mễ Giai nuốt nước miếng, vội vàng đáp, “Chuyện kia. . . Sau khi mẹ biết, có phải sẽ thất vọng lắm không?”. Nhìn thái độ của Vu Phân Phương với cô từ tối qua đến sáng nay thay đổi rõ rệt, Mễ Giai có ngốc đến mấy cũng hiểu được mẹ chồng đặt kỳ vọng lớn thế nào vào đứa bé trong bụng cô. Nếu bây giờ bảo là bà đã nhầm rồi, hẳn bà sẽ rất thất vọng.
Nghiêm Hạo nhìn cô hồi lâu, gật đầu nói nghiêm túc, “Ừ, nhất định sẽ thất vọng”.
“Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?”. Mễ Giai đột nhiên có phần không muốn Vu Phân Phương bị kích động khi biết sự thật, cô khát khao sự quan tâm lo lắng của bà đối với mình như sáng nay, nó chứa đựng tình mẫu tử, Mễ Giai dường như có thể cảm giác được hương vị của mẹ.
“Còn làm sao nữa, cứ nói sự thật”. Nghiêm Hạo lơ đễnh đáp.
“Dạ. . .”. Mễ Giai thật thà gật đầu, theo anh vào thang máy.
Về nhà, dì quản gia và Vu Phân Phương đều đã về, hai người mua rất nhiều thứ liên quan đến phụ nữ có thai để sử dụng theo từng thời kì, sản phẩm chăm sóc sức khỏe, sách hướng dẫn, vv, giống như đã chắc chắn nhất định là Mễ Giai đang mang bầu.
Thấy hai người trở về, Vu Phân Phương vội vàng ra đón, “Đã về rồi à, bác sĩ nói thế nào, là con trai hay con gái?”. Có lẽ do quá hấp tấp, bà nói năng có hơi lộn xộn.
“Con. . . .”. Mễ Giai nhìn ánh mắt đầy kì vọng của bà, lời đã đến miệng lại mắc trong cổ họng, nói không nên lời.
“Gì mà con trai con gái chứ, bây giờ đã làm sao mà nhận ra được. Muốn hỏi cũng nên hỏi là đã lớn tới mức nào”. Dì quản gia cười nói.
“Đúng đúng đúng, xem tôi này, hồ đồ rồi, thế đã lớn tới mức nào? Bác sĩ nói mấy tuần?”.
“Mẹ, con. . . .”. Mễ Giai ậm ừ, “Con. . . Con không ——”.
“Bác sĩ nói được bốn tuần rồi, vẫn là sơ kỳ”. Lời nói bị Nghiêm Hạo cắt ngang.
Mễ Giai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu, Nghiêm Hạo nhìn cô mỉm cười, đưa tay choàng qua vai cô, hơi dùng sức, như là ra tín hiệu.
“Thật hả”. Tuy rằng lúc trước đã chắc chắn, nhưng khi tin này được xác nhận, không có lời nào có thể diễn tả được tâm tình vui sướng của Vu Phân Phương.
“Vâng, bác sĩ nói Mễ Giai cần nghỉ ngơi nhiều, chúng con về phòng trước”. Nói xong Nghiêm Hạo lập tức ôm Mễ Giai về phòng.
Ăn xong bữa sáng, Vu Phân Phương truyền đạt mệnh lệnh, phân nhiệm vụ cho từng người, Nghiêm Hạo lái xe đưa Mễ Giai tới bệnh viện trước.
“Anh cho em xuống xe ở ngã tư phía trước”. Mễ Giai không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Nghiêm Hạo không nhìn cô, cũng không nói chuyện, qua ngã tư không dừng lại cho cô xuống.
Thấy anh không dừng, cũng không quay đầu, vẫn đi đường dẫn đến bệnh viện, nhìn anh, Mễ Giai có chút mông lung, “Nghiêm Hạo?”.
Nghiêm Hạo thở dài, “Đi bệnh viện kiểm tra đi, biết là không mang thai nhưng cũng nên khám xem sao lại khó chịu buồn nôn”. Tuy anh có giận cô, nhưng vẫn để ý như trước, quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Em. . . .”. Anh càng quan tâm càng khiến Mễ Giai cảm thấy áy náy, nhớ tới mẹ chồng bởi vì nghĩ cô có khả năng đang mang thai mà thay đổi hẳn cách đối xử, nhìn anh bởi vì biết cô không mang thai mà mất mát, Mễ Giai thật sự cảm thấy sự kiên trì lúc trước của mình đã thành sai lầm.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, giống như Mễ Giai đã nói, cô không có thai, chỉ là có thể đã ăn phải đồ ăn không vệ sinh, bị viêm dạ dày nhẹ nên trong bụng mới cồn cào khó chịu sinh ra buồn nôn. Không có gì nghiêm trọng, sau khi mua ít thuốc hai người lập tức rời khỏi bệnh viện.
Trong xe, Nghiêm Hạo lườm cô, ánh mắt này so với đêm qua còn hung dữ hơn rất nhiều, Mễ Giai không dám nhìn, cúi đầu như đà điểu.
“Lớn như vậy rồi, đồ gì sạch mới ăn, đồ gì không sạch không nên ăn mà không biết sao”. Giọng điệu nghiêm khắc, nghe không giống lời nói của chồng với vợ mà như lời của một ông bố đang giáo huấn đứa con gái không hiểu chuyện.
Ngữ khí của Nghiêm Hạo như vậy làm Mễ Giai nhớ tới hồi nhỏ lúc bị cha dạy dỗ, cố nhịn cười, nói, “Em đâu có ăn thứ gì linh tinh, em cũng không biết sao lại thế này”. Cảm thấy đuối lý nên nhỏ giọng nói thầm.
“Không biết sao lại thế này? Nếu về sau ăn hỏng cả dạ dày thì làm sao, em không nghe bác sĩ nói hả? Có nhiều khả năng sẽ chuyển thành viêm dạ dày mãn tính”. Nghiêm Hạo thật sự bị cô làm cho tức giận.
“Không có gì nghiêm trọng đâu”. Mễ Giai nhỏ giọng phản bác, trong lòng buồn bực nghĩ, bác sĩ bây giờ đều thích hù dọa người, chỉ cảm nhẹ cũng có thể phán là bệnh nguy hiểm, lời nói của bọn họ sao có thể tin tưởng một trăm phần trăm, Nghiêm Hạo bình thường là một người khôn khéo, thế nào lúc này lại cố chấp vì mấy lời như vậy.
“Không nghiêm trọng? Nếu chờ đến lúc nghiêm trọng thì đã muộn rồi”. Nghiêm Hạo tức giận nói, khởi động xe, lùi dần, xe chậm rãi rời bãi đỗ xe.
“Phụt. . .”. Mễ Giai cuối cùng vẫn không nhịn được, lúc xe ra khỏi bệnh viện liền bật cười.
“Không biết xấu hổ à mà còn cười”. Nghiêm Hạo lườm cô cô, gắng sức lườm cô.
Mễ Giai nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, vui vẻ nói, “Bộ dáng anh bây giờ giống hệt lúc cha dạy dỗ em hồi nhỏ”. Cô nhớ hồi bé mỗi khi mắc sai lầm, cha cũng giận dữ thế này, nghiêm khắc răn dạy cô, khi ấy còn nhỏ nên cô rất sợ, nhưng bây giờ đối tượng đổi thành Nghiêm Hạo, Mễ Giai không sợ chút nào, ngược lại cảm thấy khi anh bực tức giáo huấn cô có phần khôi hài.
Nghiêm Hạo tức giận nhìn cô, lúc quay đầu lại, miệng hơi mỉm cười.
Gần về tới nhà, Mễ Giai đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi cùng lo lắng, xuống xe, cô nhẹ nhàng kéo góc áo Nghiêm Hạo, anh quay sang, thấy vẻ bất an của cô, chau mày hỏi, “Sao vậy?”.
Mễ Giai nuốt nước miếng, vội vàng đáp, “Chuyện kia. . . Sau khi mẹ biết, có phải sẽ thất vọng lắm không?”. Nhìn thái độ của Vu Phân Phương với cô từ tối qua đến sáng nay thay đổi rõ rệt, Mễ Giai có ngốc đến mấy cũng hiểu được mẹ chồng đặt kỳ vọng lớn thế nào vào đứa bé trong bụng cô. Nếu bây giờ bảo là bà đã nhầm rồi, hẳn bà sẽ rất thất vọng.
Nghiêm Hạo nhìn cô hồi lâu, gật đầu nói nghiêm túc, “Ừ, nhất định sẽ thất vọng”.
“Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?”. Mễ Giai đột nhiên có phần không muốn Vu Phân Phương bị kích động khi biết sự thật, cô khát khao sự quan tâm lo lắng của bà đối với mình như sáng nay, nó chứa đựng tình mẫu tử, Mễ Giai dường như có thể cảm giác được hương vị của mẹ.
“Còn làm sao nữa, cứ nói sự thật”. Nghiêm Hạo lơ đễnh đáp.
“Dạ. . .”. Mễ Giai thật thà gật đầu, theo anh vào thang máy.
Về nhà, dì quản gia và Vu Phân Phương đều đã về, hai người mua rất nhiều thứ liên quan đến phụ nữ có thai để sử dụng theo từng thời kì, sản phẩm chăm sóc sức khỏe, sách hướng dẫn, vv, giống như đã chắc chắn nhất định là Mễ Giai đang mang bầu.
Thấy hai người trở về, Vu Phân Phương vội vàng ra đón, “Đã về rồi à, bác sĩ nói thế nào, là con trai hay con gái?”. Có lẽ do quá hấp tấp, bà nói năng có hơi lộn xộn.
“Con. . . .”. Mễ Giai nhìn ánh mắt đầy kì vọng của bà, lời đã đến miệng lại mắc trong cổ họng, nói không nên lời.
“Gì mà con trai con gái chứ, bây giờ đã làm sao mà nhận ra được. Muốn hỏi cũng nên hỏi là đã lớn tới mức nào”. Dì quản gia cười nói.
“Đúng đúng đúng, xem tôi này, hồ đồ rồi, thế đã lớn tới mức nào? Bác sĩ nói mấy tuần?”.
“Mẹ, con. . . .”. Mễ Giai ậm ừ, “Con. . . Con không ——”.
“Bác sĩ nói được bốn tuần rồi, vẫn là sơ kỳ”. Lời nói bị Nghiêm Hạo cắt ngang.
Mễ Giai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu, Nghiêm Hạo nhìn cô mỉm cười, đưa tay choàng qua vai cô, hơi dùng sức, như là ra tín hiệu.
“Thật hả”. Tuy rằng lúc trước đã chắc chắn, nhưng khi tin này được xác nhận, không có lời nào có thể diễn tả được tâm tình vui sướng của Vu Phân Phương.
“Vâng, bác sĩ nói Mễ Giai cần nghỉ ngơi nhiều, chúng con về phòng trước”. Nói xong Nghiêm Hạo lập tức ôm Mễ Giai về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.