Chương 43
Mạc Oanh
18/09/2014
Nghiêm Hạo quay đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đầy lửa giận của Mạc Chấn Huân, nhưng hai người trao đổi ánh mắt không lâu, Mạc Chấn Huân đã chạy như bay ra ngoài cửa. Nghiêm Hạo biết Mễ Giai nhất định đã chứng kiến hết một màn vừa rồi, trong lòng bất giác bắt đầu hoảng loạn, tình huống này đã vượt quá xa những gì anh nghĩ, xoay người một cái chạy như điên ra ngoài, bỏ quên cả đống văn kiện trên bàn.
Mạc Liên Huyên nhìn người vừa chạy đi, nụ cười yếu ớt trên môi từ từ biến mất, cô không biết việc làm vừa rồi của mình đến cùng là đúng hay sai.
Mạc Chấn Huân đuổi kịp Mễ Giai ở góc phố, kéo cô quay lại mới phát hiện tuy rằng khuôn mặt cô không hề biểu cảm nhưng sớm đã rơi đầy lệ. Mạc Chấn Huân có chút thất thố, đuổi theo cô mới biết đối với việc an ủi người khác anh căn bản là không có kinh nghiệm, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra khỏi hốc mắt, anh hoảng hốt, rối loạn, còn thấy đau lòng, kìm lòng không đặng đem cô ôm vào trong ngực, anh thầm nghĩ muốn cho cô chút ấm áp và một bờ vai để dựa vào.
Nghiêm Hạo nhìn hai người ôm nhau, vô cùng giận dữ, tiến lên đẩy mạnh Mạc Chấn Huân ra, kéo Mễ Giai vào trong lòng mình, mắt ưng hung hăng nhìn chằm chằm Mạc Chấn Huân.
“Nghiêm Hạo, anh còn mặt mũi chạy tới đây?”. Cứ nghĩ đến chuyện anh ta đùa bỡn tình cảm của hai người phụ nữ, Mạc Chấn Huân liền tức giận, nhìn ánh mắt sắc bén của anh ta lại hận không thể đem anh ta ăn tươi nuốt sống.
“Đây là chuyện của vợ chồng tôi, không cần người ngoài như anh nhúng tay vào, chuyện hôm nay, tôi sẽ giải thích rõ ràng với Mễ Giai”. Sắc mặt trầm xuống, Nghiêm Hạo nghiêm nghị nói.
“Vợ chồng, ha. . .”. Mạc Chấn Huân cười lạnh, “Anh nói cô ấy là vợ anh, vậy mà anh lại ngang nhiên tán tỉnh thân thiết với người phụ nữ khác trước mặt cô ấy, anh dám ức hiếp cô ấy như vậy?”.
Nghiêm Hạo không muốn tranh cãi với anh ta, cũng không định giải thích với anh ta, cúi đầu nhìn Mễ Giai trong lòng, dịu dàng nói, “Mễ Giai, hãy nghe anh nói, chuyện này anh có thể giải thích, tuyệt đối không giống như em nghĩ đâu”.
“Giải thích ư, tôi thấy có mà anh lại muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa cô ấy, Mễ Giai, đừng tin anh ta”. Nói xong muốn tiến lên kéo Mễ Giai qua, lại bị Nghiêm Hạo né tránh, nhận lấy ánh mắt càng nghiêm khắc.
Lúc này suy nghĩ của Mễ Giai đã từ từ quay lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo, gương mặt anh tuấn ngày thường luôn lạnh nhạt giờ đang sốt ruột hoảng loạn, anh đang sợ hãi? Sợ chuyện tình của anh bị cô phá hỏng?
“Mễ Giai. . . . .”. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đẫm lệ của cô, Nghiêm Hạo đột nhiên cảm thấy tim mình như bị bóp chặt, rất đau, rất đau.
“Mễ Giai. . .”. Thấy cô đã lấy lại tinh thần, Mạc Chấn Huân bước lên phía trước.
Mễ Giai rời khỏi vòng ôm của Nghiêm Hạo, quay đầu nhìn Mạc Chấn Huân, “Mạc tổng, chiều nay tôi xin nghỉ phép, anh đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy”. Nói xong quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hạo.
Thấy cô nói vậy, Mạc Chấn Huân cũng không kiên trì thêm, trước khi đi còn dặn, “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”.
Mạc Chấn Huân đi rồi, hai người đứng mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt Nghiêm Hạo mang theo dịu dàng và đau đớn, Mễ Giai vẫn chỉ im lặng.
Nhìn Mễ Giai như vậy, Nghiêm Hạo hoảng loạn, tiến tới cầm tay cô, lại bị cô khéo léo né tránh, Nghiêm Hạo cảm thấy có một loại cảm giác bất an đang từ từ tới gần anh, có phần sốt ruột và thất thố gọi, “Mễ Giai. . .”. Điềm bất an của anh đến từ chính cô.
Đè nén nội tâm đau xót, Mễ Giai quật cường không muốn để lộ ra vẻ yếu ớt của bản thân, khóe miệng cười nhạt tự giễu, “Anh định giải thích với em chuyện gì?”.
Mễ Giai như vậy khiến Nghiêm Hạo càng cảm thấy bất an, anh thà rằng để cô đánh mình, khóc lóc mắng nhiếc, cũng tốt hơn sự hờ hững hiện tại, anh hoảng loạn tiến lên nắm lấy hai tay cô, chạm vào anh mới cảm giác được da cô lạnh như băng, “Mễ Giai, anh. . . .”. Bỗng nhiên Nghiêm Hạo lại không biết nên giải thích từ đâu.
Rút tay mình đang nằm trong tay anh ra, Mễ Giai lạnh lùng cười nói, “Muốn nói gì? Nói anh và Mạc Liên Huyên không có gì, nói các người chỉ là quan hệ hợp tác, nói các người vừa rồi hôn nhau chỉ là nghi lễ quốc tế bình thường?”.
“Để anh giải thích, anh có thể. . . .”.
“Đủ rồi, Nghiêm Hạo. Anh nghĩ em là người mù sao? Hay anh cho rằng em là một con ngốc, chỉ cần anh nói mấy câu là khờ khạo bỏ qua hết tất cả những gì em vừa chứng kiến?”. Khi nói những lời này Mễ Giai gần như hét lên.
Nghiêm Hạo nhìn cô, Mễ Giai như vậy khiến anh rất đau lòng, tiến lên muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh mới tiến lên một bước, cô lại lập tức lùi sau một bước.
Hít sâu, Mễ Giai điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, đè nén phẫn nộ trong lòng, nhẹ giọng mở miệng, “Kỳ thực việc này cũng không thể trách anh, giống như anh đã nói lúc trước, chúng ta kết hôn không xuất phát từ tình yêu, thậm chí sau hơn ba năm kết hôn anh cũng không yêu em, là em không biết tự lượng sức mình động lòng với anh, tổn thương hay đau khổ đều là em tự chuốc lấy, chẳng oán được ai, càng không thể hận người khác”.
“Anh không hề sai, là em, tất cả đều tại em, lúc trước dùng sự áy náy của cha để bắt anh lấy em, để tìm chỗ dựa cho mình, sau đấy lại lợi dụng hôn nhân trói buộc tự do của anh, em biết lúc trước anh không tình nguyện cưới em tới mức nào, vì thế anh mới muốn giấu diếm chuyện chúng ta kết hôn, vậy nên mọi chuyện đều do em, kết quả này cũng là em tự tìm. Nhưng anh yên tâm, hiện tại em đã hiểu, cũng đã nghĩ thông, em sẽ để anh đi, sẽ không cản trở con đường theo đuổi tự do và hạnh phúc của anh. Đơn ly hôn anh có thể nhờ luật sư xử lý, em sẽ ký tên vô điều kiện”.
Nói xong Mễ Giai không còn dũng khí nhìn anh, chỉ sợ mọi nỗ lực đè nén nước mắt trước mặt anh thất bại, cô đã thua, người yêu trước luôn là người thua, cô đã bất lực đánh mất tự tôn của mình. Mễ Giai xoay người kiên quyết đi về phía trước.
Thấy cô bỏ đi, Nghiêm Hạo bước nhanh tới kéo cô lại, “Mễ Giai, chúng ta tìm một chỗ nào đó, anh sẽ giải thích với em. . . .”.
Mễ Giai tránh anh, bốp một tiếng, một cái tát giáng xuống mặt Nghiêm Hạo, lực rất mạnh, Mễ Giai có thể thấy được cảm giác nóng bừng truyền đến lòng bàn tay, trên mặt Nghiêm Hạo lập tức hiện lên ấn hồng hình năm ngón tay.
Thời gian như ngừng trôi, người và xe cộ đi lại xung quanh nơi thành thị ồn ào náo nhiệt này dường như không liên quan gì đến họ, Nghiêm Hạo bình tĩnh nhìn cô, Mễ Giai dường như cũng bị hành động đột ngột của bản thân dọa đến, trong nháy mắt thần trí lung lay.
Nhưng chỉ độ vài giây cô đã định thần lại, không nhìn anh, xoay người kiên quyết rời đi. Nghiêm Hạo nhìn bóng lưng kia bỏ đi dứt khoát, nắm chặt hai tay, đau khổ nhắm chặt mắt.
Mạc Liên Huyên nhìn người vừa chạy đi, nụ cười yếu ớt trên môi từ từ biến mất, cô không biết việc làm vừa rồi của mình đến cùng là đúng hay sai.
Mạc Chấn Huân đuổi kịp Mễ Giai ở góc phố, kéo cô quay lại mới phát hiện tuy rằng khuôn mặt cô không hề biểu cảm nhưng sớm đã rơi đầy lệ. Mạc Chấn Huân có chút thất thố, đuổi theo cô mới biết đối với việc an ủi người khác anh căn bản là không có kinh nghiệm, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra khỏi hốc mắt, anh hoảng hốt, rối loạn, còn thấy đau lòng, kìm lòng không đặng đem cô ôm vào trong ngực, anh thầm nghĩ muốn cho cô chút ấm áp và một bờ vai để dựa vào.
Nghiêm Hạo nhìn hai người ôm nhau, vô cùng giận dữ, tiến lên đẩy mạnh Mạc Chấn Huân ra, kéo Mễ Giai vào trong lòng mình, mắt ưng hung hăng nhìn chằm chằm Mạc Chấn Huân.
“Nghiêm Hạo, anh còn mặt mũi chạy tới đây?”. Cứ nghĩ đến chuyện anh ta đùa bỡn tình cảm của hai người phụ nữ, Mạc Chấn Huân liền tức giận, nhìn ánh mắt sắc bén của anh ta lại hận không thể đem anh ta ăn tươi nuốt sống.
“Đây là chuyện của vợ chồng tôi, không cần người ngoài như anh nhúng tay vào, chuyện hôm nay, tôi sẽ giải thích rõ ràng với Mễ Giai”. Sắc mặt trầm xuống, Nghiêm Hạo nghiêm nghị nói.
“Vợ chồng, ha. . .”. Mạc Chấn Huân cười lạnh, “Anh nói cô ấy là vợ anh, vậy mà anh lại ngang nhiên tán tỉnh thân thiết với người phụ nữ khác trước mặt cô ấy, anh dám ức hiếp cô ấy như vậy?”.
Nghiêm Hạo không muốn tranh cãi với anh ta, cũng không định giải thích với anh ta, cúi đầu nhìn Mễ Giai trong lòng, dịu dàng nói, “Mễ Giai, hãy nghe anh nói, chuyện này anh có thể giải thích, tuyệt đối không giống như em nghĩ đâu”.
“Giải thích ư, tôi thấy có mà anh lại muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa cô ấy, Mễ Giai, đừng tin anh ta”. Nói xong muốn tiến lên kéo Mễ Giai qua, lại bị Nghiêm Hạo né tránh, nhận lấy ánh mắt càng nghiêm khắc.
Lúc này suy nghĩ của Mễ Giai đã từ từ quay lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo, gương mặt anh tuấn ngày thường luôn lạnh nhạt giờ đang sốt ruột hoảng loạn, anh đang sợ hãi? Sợ chuyện tình của anh bị cô phá hỏng?
“Mễ Giai. . . . .”. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đẫm lệ của cô, Nghiêm Hạo đột nhiên cảm thấy tim mình như bị bóp chặt, rất đau, rất đau.
“Mễ Giai. . .”. Thấy cô đã lấy lại tinh thần, Mạc Chấn Huân bước lên phía trước.
Mễ Giai rời khỏi vòng ôm của Nghiêm Hạo, quay đầu nhìn Mạc Chấn Huân, “Mạc tổng, chiều nay tôi xin nghỉ phép, anh đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy”. Nói xong quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hạo.
Thấy cô nói vậy, Mạc Chấn Huân cũng không kiên trì thêm, trước khi đi còn dặn, “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”.
Mạc Chấn Huân đi rồi, hai người đứng mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt Nghiêm Hạo mang theo dịu dàng và đau đớn, Mễ Giai vẫn chỉ im lặng.
Nhìn Mễ Giai như vậy, Nghiêm Hạo hoảng loạn, tiến tới cầm tay cô, lại bị cô khéo léo né tránh, Nghiêm Hạo cảm thấy có một loại cảm giác bất an đang từ từ tới gần anh, có phần sốt ruột và thất thố gọi, “Mễ Giai. . .”. Điềm bất an của anh đến từ chính cô.
Đè nén nội tâm đau xót, Mễ Giai quật cường không muốn để lộ ra vẻ yếu ớt của bản thân, khóe miệng cười nhạt tự giễu, “Anh định giải thích với em chuyện gì?”.
Mễ Giai như vậy khiến Nghiêm Hạo càng cảm thấy bất an, anh thà rằng để cô đánh mình, khóc lóc mắng nhiếc, cũng tốt hơn sự hờ hững hiện tại, anh hoảng loạn tiến lên nắm lấy hai tay cô, chạm vào anh mới cảm giác được da cô lạnh như băng, “Mễ Giai, anh. . . .”. Bỗng nhiên Nghiêm Hạo lại không biết nên giải thích từ đâu.
Rút tay mình đang nằm trong tay anh ra, Mễ Giai lạnh lùng cười nói, “Muốn nói gì? Nói anh và Mạc Liên Huyên không có gì, nói các người chỉ là quan hệ hợp tác, nói các người vừa rồi hôn nhau chỉ là nghi lễ quốc tế bình thường?”.
“Để anh giải thích, anh có thể. . . .”.
“Đủ rồi, Nghiêm Hạo. Anh nghĩ em là người mù sao? Hay anh cho rằng em là một con ngốc, chỉ cần anh nói mấy câu là khờ khạo bỏ qua hết tất cả những gì em vừa chứng kiến?”. Khi nói những lời này Mễ Giai gần như hét lên.
Nghiêm Hạo nhìn cô, Mễ Giai như vậy khiến anh rất đau lòng, tiến lên muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh mới tiến lên một bước, cô lại lập tức lùi sau một bước.
Hít sâu, Mễ Giai điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, đè nén phẫn nộ trong lòng, nhẹ giọng mở miệng, “Kỳ thực việc này cũng không thể trách anh, giống như anh đã nói lúc trước, chúng ta kết hôn không xuất phát từ tình yêu, thậm chí sau hơn ba năm kết hôn anh cũng không yêu em, là em không biết tự lượng sức mình động lòng với anh, tổn thương hay đau khổ đều là em tự chuốc lấy, chẳng oán được ai, càng không thể hận người khác”.
“Anh không hề sai, là em, tất cả đều tại em, lúc trước dùng sự áy náy của cha để bắt anh lấy em, để tìm chỗ dựa cho mình, sau đấy lại lợi dụng hôn nhân trói buộc tự do của anh, em biết lúc trước anh không tình nguyện cưới em tới mức nào, vì thế anh mới muốn giấu diếm chuyện chúng ta kết hôn, vậy nên mọi chuyện đều do em, kết quả này cũng là em tự tìm. Nhưng anh yên tâm, hiện tại em đã hiểu, cũng đã nghĩ thông, em sẽ để anh đi, sẽ không cản trở con đường theo đuổi tự do và hạnh phúc của anh. Đơn ly hôn anh có thể nhờ luật sư xử lý, em sẽ ký tên vô điều kiện”.
Nói xong Mễ Giai không còn dũng khí nhìn anh, chỉ sợ mọi nỗ lực đè nén nước mắt trước mặt anh thất bại, cô đã thua, người yêu trước luôn là người thua, cô đã bất lực đánh mất tự tôn của mình. Mễ Giai xoay người kiên quyết đi về phía trước.
Thấy cô bỏ đi, Nghiêm Hạo bước nhanh tới kéo cô lại, “Mễ Giai, chúng ta tìm một chỗ nào đó, anh sẽ giải thích với em. . . .”.
Mễ Giai tránh anh, bốp một tiếng, một cái tát giáng xuống mặt Nghiêm Hạo, lực rất mạnh, Mễ Giai có thể thấy được cảm giác nóng bừng truyền đến lòng bàn tay, trên mặt Nghiêm Hạo lập tức hiện lên ấn hồng hình năm ngón tay.
Thời gian như ngừng trôi, người và xe cộ đi lại xung quanh nơi thành thị ồn ào náo nhiệt này dường như không liên quan gì đến họ, Nghiêm Hạo bình tĩnh nhìn cô, Mễ Giai dường như cũng bị hành động đột ngột của bản thân dọa đến, trong nháy mắt thần trí lung lay.
Nhưng chỉ độ vài giây cô đã định thần lại, không nhìn anh, xoay người kiên quyết rời đi. Nghiêm Hạo nhìn bóng lưng kia bỏ đi dứt khoát, nắm chặt hai tay, đau khổ nhắm chặt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.